Chương 3577
Lúc này tiếng bước chân xuất hiện trong điện.
Chu Phạn quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người đến, cô ta hơi sửng sốt.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chu Phạn, mỉm cười nói: “Phạn cô nương, lại gặp nhau rồi”.
Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây?”
Dứt lời, cô ta ngừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Hữu Lão?”
Diệp Quân nói: “Thật xin lỗi, không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến cô”.
Chu Phạn nhìn hắn nói: “Giữa bạn bè mà nói xin lỗi gì chứ, hơi đau lòng đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta rút lại câu nói đó”.
Chu Phạn bật cười, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra hôm đó dù ta không ra tay thì ngươi cũng có cách tự cứu mình, đúng chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Chu Phạn lại hỏi: “Nếu Ác Đạo Minh đó nhắm vào ta, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Dứt lời, cô ta bỗng lắc đầu khẽ cười: “Khó mà tưởng tượng, ta thế mà lại hỏi vấn đề ngây thơ này”.
Diệp Quân nói: “Phạn cô nương, đến giờ cô vẫn không thể vượt qua chướng ngại lòng mình sao?”
Chu Phạn lặng thinh.
Diệp Quân cười nói: “Người ta có câu “Quân tử chỉ cần hành động không luận đến tâm”, ta thấy không sai, ta cũng thường lấy lòng người khác để đạt được mục đích, cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn, ta nghĩ đây là một chuyện rất bình thường, thế nên hãy bỏ qua chuyện này, được chứ?”
Chu Phạn nhìn Diệp Quân một lúc lâu, cười nói: “Được”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Nếu cô muốn tranh vị trí thái tử thì ta có thể giúp cô, nếu cô muốn đi, ta cũng có thể dẫn cô đi”.
Thẳng thắn như vậy đấy.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì, Diệp Quân nói: “Ta nghiêm túc”.
Chu Phạn cười nói: “Thật ra như bây giờ rất tốt”.
Dứt lời, cô ta nhìn chân trời phía xa, sau đó nói: “Mỗi ngày làm bạn với sách, nhìn mây bay, thoải mái tự tại, cách xa tranh đấu, rất vui”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta nói thật đấy”.
Diệp Quân bỗng nói: “Phạn cô nương, bùa truyền âm ta đưa cho cô vẫn còn chứ?”
Chu Phạn chớp mắt: “Đương nhiên”.
Diệp Quân nói: “Đưa ta xem thử?”
Chu Phạn không nói gì.
Hai người nhìn nhau, mọi thứ đều trong im lặng.
Diệp Quân cảm thấy rất phức tạp, dĩ nhiên hắn càng thấy cảm động, vì cô gái trước mặt này không muốn làm phiền hắn, không muốn mình dính vào vòng xoáy tranh đấu của hoàng thất Đại Chu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Phạn cô nương, ta và cô đều biết rõ đến lúc này rồi, cô muốn không thể nào an toàn rút lui được, cho dù cô muốn rút lui, thế lực phía sau cô cũng sẽ không cho phép, các thế lực thù địch của cô sẽ không cho phép điều đó. Một khi họ có được quyền lực thì cô, người nhà cô và những người ủng hộ cô sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thế nên, nếu cô muốn sống, chỉ có hai cách, một là chiến đấu đến cùng, trở thành thái tử Đại Chu, hai là từ bỏ mọi thứ, tránh xa Đại Chu”.