Nghe hắn khẩu khí có chút vô lại, Quân
Phi Vũ ngước mắt cười- Muốn ta tha thứ ngươi có thể, bất quá, ngươi đáp
ứng ta 1 điều kiện.
_ Chỉ cần ngươi ko tức giận, đừng nói 1 điều kiện, chính là 10, 100 ta cũng đáp ứng ngươi! (Hứa đi rồi ca sẽ hối hận!- Milk)
Quân Phi Vũ cưu nhiên cười- Tốt lắm,
điều kiện này ta trước bảo lưu, sau này mặc kệ ta nói cái gì, ngươi đều
phải đáp ứng, có phải hay ko?
Hoa Trầm Hương gật đầu- Phải! Ta đều đáp ứng! Ko tức giận nữa?
Quân Phi Vũ lắc đầu.
_ Kia đi thôi! Chúng ta đi ăn 1 chút gì, nghỉ ngơi thật tốt 1 chút, ngươi cần phải ứng phó bát tràng đó, Tiểu
Vũ, thực sự có thể chứ?- Tro mắt của hắn có thật sâu lo lắng.
Nàng kiên định nói- Ta có thể!
_ Ngươi nha, thật ngang tàng! Lại thật
mạnh! Tử ko tiếp thu thua! Nè đứng lên, này đại mao bệnh ko có, tiểu mao bệnh đảo thật đúng là ko ít- Hoa Trầm Hương nắm tay nàng, vừa đi vừa
pha trò nàng.
Quân Phi Vũ du gia cười nói- Ngươi bây giờ hối hận cũng còn kịp a! Thế nào? Bản công chúa sẽ cho ngươi 1 cái cơ hội?
_ Ko cần!
2 người 1 bên cười 1 bên nháo, trở lại
nguyên lai nơi ở tro cung của Hoa Trầm Hương, lại cung nhân đưa tới ăn,
đẹp ăn 1 bữa, Hoa Trầm Hương săn sóc giúp Quân Phi Vũ ấn khởi bối đến,
thoải mái được làm cho Quân Phi Vũ cứ như vậy chìm vào mộng đẹp.
Mà Hoa Trầm Hương liền ghé vào đầu
giường, lẳng lặng nhìn nàng điềm tĩnh ngủ nhan, đã ko còn thanh tỉnh lúc bướng bỉnh giảo hoạt, nàng ngủ có vẻ yên tĩnh nhu thuận, nhưng mặc kệ
người nàng thế nào, cũng làm cho hắn bách nhìn ko chán, làm cho hắn muốn nhìn cả đời, vĩnh viễn nhìn đi xuống.
Thẳng đến thời gian nhanh đến điểm, Hoa Trầm Hương mới đánh thức nàng.
Quân Phi Vũ lại kéo dài 1 hồi mới đứng
dậy, chờ bọn hắn trở lại đại điện, mọi người đều đã đến đủ, ngay cả
hoàng thượng hoàng hậu đều sớm tới.
Vừa nhìn thấy bọn họ đến, đồng loạt đưa
đầu ánh mắt đến trên người Quân Phi Vũ, nàng nhưng thật ra 1 chút cũng
ko khẩn trương, trái lại mặt ngoài Hoa Trầm Hương xem ra đạm nhiên, tâm
lại băng bó được tử chặt, vì nàng ám bóp 1 phen mồ hôi lạnh.
Hoa Ko Rơi nhìn người đã đến đông đủ, ý bảo nội thị tâm phúc Lý công công tuyên đọc quy tắc thi đấu, cùng với giám khảo.
Quân Phi Vũ đảo là có chút kinh ngạc, ko hổ là tốc độ hoàng gia, người có tiền tất nhiên là dễ làm sự, thế nhưng tại đây ngắn 1-2 cái canh giờ liền tập đủ bát hạng tỷ thí giám khảo,
hơn nữa, mỗi hạng tỷ thí thế nhưng đều ở đây 3 vị giám khảo, xem ra Hoa
Ko Rơi coi như là rất công chính.
Còn nói trở về, trường hợp như vậy nếu hắn ko công chính, đây ko phải là trêu chọc người tro thiên hạ chê cười sao?
_ Công chúa điện hạ, ngài chuẩn bị xong chưa?- Lý công công cung kính hỏi.
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Chuẩn bị xong.
_ Hảo! Kia thi đấu từ giờ trở đi, dựa
theo ‘Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, trình tự, tiên tiến thi đấu môn thứ nhất…cầm! Thương Ngô quốc phái ra chính là đệ nhất mỹ nhân Thương Ngô
chúng ta Trầm Khói Nhẹ tiểu thư.
Quân Phi Vũ âm thầm cười trộm, ko nghĩ tới vừa lên sàn lại cùng Trầm Khói Nhẹ chống lại, này thật đúng là thiên ý a!
Nàng liếc xéo Trầm Khói Nhẹ liếc mắt 1
cái, thấy được nàng vẫn là vẻ mặt yên lặng, nhìn ko ra mảy may sốt ruột, tâm trạng đảo là có chút bội phục sự trấn định của nàng, nữ nhân như
vậy nếu như khởi xướng tiêu đến, nhất định là ko lên tiếng thì thôi,
bỗng nhiên nổi tiếng.
Mỗi 1 nữ nhân tro lòng đô hội có 1 người tro mộng, vì người tro mộng này, chung quy khuynh đem hết toàn lực, đi
tranh thủ, đi cố gắng, kể từ bây giờ đến xem, mặc dù nàng cùng Trầm Khói Nhẹ thoạt nhìn ko giống như là 1 loại người, nhưng tro lòng kiêu ngạo
lại là giống nhau, để coi ai sẽ làm cho ai phục! Lấy ra bản lĩnh thật sự của ngươi đến!
Thương Ngô quốc làm chủ nhà, vì bọn họ
thể hiện đối khách nhân tôn trọng cùng chuyên gia, tự nhiên là do Trầm
Khói Nhẹ đam cương trọng trách lên sân khấu đầu tiên.
Đại điện ở giữa, sớm đã có người dọn
xong cầm án, đạm tử quần lụa mỏng Trầm Khói Nhẹ, nhẹ ngồi ở ghế cầm án,
ko thể ko nói, đó là 1 bức cảnh đẹp ý vui mỹ cảnh, tro đại điện ko ít
nam nữ mắt đều nhìn ngây người, ngay cả Quân Phi Vũ, vẫn là từ tro đáy
lòng khen 1 tiếng.
Ở Trầm Khói Nhẹ tro nháy mắt, Quân Phi
Vũ liền nhắm nghiền 2 mắt, nàng dụng tâm đi nghe tiếng đàn của Trầm Khói Nhẹ, theo lý mà nói, Trầm Khói Nhẹ thủ pháp lưu sướng tự nhiên, điều
khiển đúng chỗ, đạn ra tới âm sắc cũng hoàn mĩ ngừng đúng chỗ, có thể
nói, cũng coi là 1 tài đánh đàn trúng đích cao thủ.
Thế nhưng, tiếng đàn của nàng nhưng ko
cách nào khiến cho Quân Phi Vũ là học viện chuyên gia âm nhạc này cộng
minh, tinh tế vừa nghĩ, mới ách nhiên thất tiếu.
Trầm Khói Nhẹ tiếng đàn rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc, ko có rót vào cảm tình, đây chính là khuyết điểm tấu nhạc lớn nhất.
Mọi người thông thường nói, âm nhạc đều
cũng có linh tính, 1 thủ hảo ca, có thể kích phát người dũng khí cùng
bốc đồng; cũng có thể thúc người rơi lệ, cảm hoài hồi ức; càng có thể
cho người hoa chân múa tay vui sướng đem nội tâm kiềm chế phẫn nộ phát
tiết đi ra.
Cùng để ý, tiếng đàn cũng như nhau.
Nhưng mà Trầm Khói Nhẹ tiếng đàn lại thiếu linh hồn.
Chẳng lẽ là bởi vì nàng là người đầu tiên lên sân khấu, nguyên nhân áp lực quá lớn sao?
Mạch suy nghĩ trằn trọc tro lúc đó, Trầm Khói Nhẹ đã đàn hết 1 chỉnh thủ từ khúc, ai cũng ko có chú ý tới, nàng
rộng lớn tay áo lung hạ, có 1 đạo hàn quang hiện lên, mọi người chỉ chú ý tới nàng hoàn mỹ dáng người cùng kia cười đến phong tình vạn chủng
khuôn mặt tươi cười, nhìn nàng dịu dàng hạ bái, hướng mọi người tạ lễ!
Mọi người tiếng vỗ tay như sấm, trầm trồ khen ngợi thanh 1 lãng cao hơn 1 lãng, các loại ko dấu vết thúc ngựa
nhiều tiếng vang lên, Quân Phi Vũ nhưng chỉ là nhàn nhạt cười, hướng
Trầm Khói Nhẹ trở lại chỗ ngồi nhẹ vỗ tay.
Trầm Khói Nhẹ nhưng chỉ là lạnh lùng liếc nàng liếc mắt 1 cái, liền 1 hư ứng với tươi cười đều lười cho nàng.
Quân Phi Vũ cũng chỉ là cười cười dời
ánh mắt, nàng ko để ý, ngươi bây giờ càng đắc ý, càng kiêu ngạo, chút
nữa ta sẽ để ngươi thất bại nặng nề, thảm hại hơn! Khuya hôm nay trở về
nhà khóc nhè đi cưng!
_ Xin mời công chúa điện hạ lên sân khấu đánh đàn 1 khúc!
Quân Phi Vũ chính muốn đứng lên, đột
nhiên lòng bàn tay truyền đến 1 trận nhiệt lực, nàng nghiêng đầu hướng
người tro lòng Hoa Trầm Hương nhẹ nhàng cười, cầm ngược tay hắn 1 chút, ý bảo hắn ko cần khẩn trương, liền rút ra tay, bình tĩnh tự nhiên đi tới
tro đại điện, hướng phía long tọa hơi hành lễ, nhẹ vén làn váy dịu dàng
ngồi xuống.
Quân Phi Vũ chọn khúc đàn là “Dốc Hết
Thiên Hạ”, lúc thời gian trước nàng ở hiện đại, lần đầu tiên nghe bài
hát này liền bị nó rầm rộ sở khuynh đảo, nàng thích là cái loại này ý
cảnh, ngay cả máu nhuộm giang sơn, phụ tẫn thiên hạ, cũng ko địch nàng
mi giữa 1 điểm chu sa tình ý, nàng thật hy vọng, chính mình có 1 ngày
cũng có thể đến được như vậy dốc hết thiên hạ cũng ko phụ tình yêu của
nàng.
Bởi vì thích, nàng đã từng phải nhiều
lần tập đánh bằng được thủ từ khúc này, bây giờ để ở chỗ này, nàng đàn
lên đến tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Tiếng đàn 1 khai, đó là dày đặc hồn hậu
âm sắc, như là 2 người gặp nhau lúc kịch liệt hưng phấn, kế tiếp nhẹ
nhàng toái toái tiếng đàn, hoặc như là tình nhân cẩn thận từng li từng
tí thăm dò cùng đụng chạm, tiếng đàn cứ như vậy 1 cao 1 thấp, cùng nhau 1 phục thay thế, trút xuống cảm tình ở bên tro, cũng 1 lần so với 1 lần
nồng đậm, cũng 1 lần so với 1 lần càng lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, cho
đến khi làm cho người ta hoàn toàn chìm đắm ở tiếng đàn của nàng trung
vô pháp thoát ra được.
Quân Phi Vũ tâm thần cũng toàn bộ chìm
đắm ở tiếng đàn lý của mình, dùng tâm tình của mình sắc giận màu, làm
cho thủ từ khúc này nhuộm đẫm ra 1 khúc bi tráng tình yêu cố sự.
Đương cuối cùng một đơn âm phù hạ xuống, Quân Phi Vũ mở mắt ra, 1 lát ko thể đứng dậy.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. . .
Thẳng đến nàng đứng lên, 2 tay vi vén
làn váy, lấy hiện đại lễ thức tạ, chính chính kinh kinh về phía tứ
phương tạ lễ, tiếng vỗ tay lúc này mới như sấm vang tận mây xanh, giống
như là muốn vén phá nóc nhà phá lệ đinh tai nhức óc.
Quân Phi Vũ mỉm cười nhìn về phía mọi
người, trên mặt cả đám kích động dị thường, liền trầm trồ khen ngợi
thanh cũng ko có, chỉ có vỗ tay, ko ngừng vỗ tay.
Khóe mắt nàng dư quang đảo qua, ngắm đến người Trầm gia lại cười đến thật là cứng ngắc, ngoại trừ Thẩm Khinh Ba, nhưng thật ra phát ra từ nội tâm kích động, vừa định trầm trồ khen
ngợi, liền bị Trầm Thiên Lãng 1 mắt lạnh đem nói bức cho trở về tro
bụng.
Hoa Ko Rơi tro mắt hiện lên 1 trận
thưởng thức- Công chúa điện hạ quả nhiên tài đánh đàn hơn người, sợ là
trên đời này khó ai có thể địch. Thỉnh công chúa hồi tọa, chờ giám khảo
đưa lời bình kết quả!
Quân Phi Vũ xinh đẹp cười- Tạ ơn bệ hạ khích lệ! Phi Vũ liền đứng ở chỗ này nghe kết quả là hảo!
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều
hiện lên kinh ngạc, ko hiểu cùng mê hoặc, ngay cả cung nhân muốn tiến
lên chuy đi cầm án, ở đã gặp nàng xua tay chỉ hậu, cũng chỉ hảo cúi đầu
lui xuống.
Quân Phi Vũ nghiêng đầu hướng phía Thẩm
gia cười cười, lúc đang nhìn đến Trầm Khói Nhẹ trên mặt hiện lên 1 tia
sợ hãi, tro lòng nhịn ko được cười lạnh mấy tiếng.
Nàng thật đúng là xem trọng Trầm Khói
Nhẹ, vốn tưởng rằng nàng là 1 đối thủ ko tệ, thật ko ngờ, lại dùng thủ
đoạn thấp kém như vậy.
Thấy Quân Phi Vũ đĩnh trực dáng người,
cứ như vậy nhàn nhạt đứng ở tro đại điện, chính là như vậy ko trác ko
kháng phong thái, cười đối mọi người quý khí cùng can đảm, đã làm mọi
người ở đây trước phục 3 phần.
Cả đám ở tro lòng ám thôn, đều nói nữ nhân Phượng Hoàng quốc lớn mật lại có tài, quả nhiên danh bất hư truyền!
Chỉ là, nghe đồn rằng Lục công chúa là 1 người ngu ngốc, hôm nay vừa thấy lại thông tuệ đến cực điểm, nào có nửa điểm vẻ người ngu ngốc? Dù cho xưng là “Tài mạo song tuyệt kỳ nữ tử”
cũng ko quá đáng.
Hoa Ko Rơi hiển nhiên cũng cho Quân Phi
Vũ chấp nhất ko hiểu, nhưng vẫn là như nàng nguyện, hướng kia 3 vị đại
thần giám khảo gật gật đầu- 3 vị khanh gia, vội vàng ra kết quả đi, đừng làm cho công chúa đứng lâu!
3 vị giám khảo hiển nhiên đều là đại
thần tro triều, cư vừa Lý công công giới thiệu, chính là mấy vị đại nhân chưởng quản lễ nhạc triều đình.
3 người bọn hắn châu đầu ghé tai 1 phen, cuối cùng tối thượng thủ vị nam nhân trung niên kia đứng dậy đưa ra
nhận định cuối- Khởi bẩm hoàng thượng, kinh qua 3 người vi thần nhất trí bình định, Trầm cô nương tiếng đàn có nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như
ko cốc lưu tuyền, làm cho người ta nghe vui vẻ thoải mái. Về phần tiếng
đàn công chúa điện hạ…
Hắn ngừng lại 1 chút, nhìn Quân Phi Vũ
liếc mắt 1 cái, hiện lên 1 tia vẻ xấu hổ, tro nháy mắt lại khôi phục
trấn định, tiếp tục nói- Công chúa điện hạ tiếng đàn hồn hậu đại khí,
cùng nhau 1 phục hình như có linh hồn dắt mọi người theo tiếng đàn của
nàng mà say, tiếng đàn như thế chỉ có thể trên trời mới có, dưới đất khó có được vài lần nghe thấy.
Quân Phi Vũ tro lòng vui vẻ, chính cho là hắn câu tiếp theo nhất định là- Công chúa điện hạ thắng.
Ai ngờ, vị này nhạc quan 1 câu cuối cùng kết thúc ngữ dĩ nhiên là- Kết quả cuối cùng là: song phương ai cũng có
sở trường riêng, ván này kết cục hòa!
Quân Phi Vũ ở tro lòng thầm mắng, ta dựa vào! Cùng đầu mẹ ngươi a! ~ phun, còn tưởng rằng các ngươi có bao nhiêu công chính, thứ nhất là ra kiền, rõ ràng theo tư, hảo, lão nương liền
cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục! Muốn hòa, ko có cửa đâu!