1 đêm vĩnh viễn hoan ái, đãi lúc Quân Phi Vũ tỉnh lại, bạn sàng đã người đi gối lãnh.
Nàng miễn cưỡng nằm ở trên giường, tùy ý mở rộng 1 chút tay chân, lại phát hiện toàn thân lại là tinh lực dư
thừa, tứ chi tràn đầy kình lực, nhớ lại lão tổ tông giao cho, nàng liền
bắt đầu thử khoanh chân ngồi dậy, dựa theo nàng võ công bí kíp “Hoa Sen
bảo điển” vận khởi khí đồ vận khí đến.
Quân Phi Vũ nhắm mắt lại, cho nên nàng
cũng ko có phát hiện, lúc ở nàng bắt đầu vận khởi tâm pháp “Hoa Sen bảo
điển”, trên cổ tay cái bớt Hồng Liên liền bắt đầu phát ra 1 đạo tia sáng chói mắt, đem nàng đặt ở bên tro 1 vòng ánh sáng màu hồng.
Quân Phi Vũ cảm giác như là có 1 luồng
dòng nước ấm ko ngừng mà theo 4 phương 8 hướng tiến vào thân thể của
nàng, toàn thân lỗ chân lông tựa hồ cũng phát nóng lên, tro cơ thể tích
góp rất nhiều rời rạc khí hưu, mà “Hoa Sen bảo điển” tâm pháp giống như
là 1 khối ngưng tụ thạch, làm nàng tro cơ thể sở hữu khí hưu đều chăm
chú cột vào cùng nhau, sẽ cùng luồng dòng nước ấm kia kính hội hợp cùng 1 chỗ, hình thành 1 cỗ càng ngày càng lớn mạnh khí lưu.
Khí tán, thì lực tán; khí tụ, thì lực tụ.
Lần đầu tiên luyện công, Quân Phi Vũ liền tiến vào vong ngã cảnh giới.
Tỳ nữ Hạ Cúc nhìn thấy thái dương mặt
trời đã lên cao, này Phượng Hoàng quốc công chúa lại ko có 1 điểm động
tĩnh ý muốn rời giường, nhịn ko được thân thủ gõ môn, nhưng nửa ngày
trời cũng ko có phản ứng.
Hạ Cúc lại đánh bạo tiếp tục đập, vẫn là ko có động tĩnh gì, nên sẽ ko xảy ra chuyện gì chứ? Vương gia lúc ra
cửa đã giao cho, nhất định phải cẩn thận chiêu đãi vị công chúa này, nếu quả thật xảy ra chuyện, mạng nhỏ của nàng chỉ sợ cũng ko còn?
Nàng đem lỗ tai thiếp ở trên cửa, lẳng lặng nghe, thế nhưng, tro phòng lại vắng vẻ được làm cho lòng người hoảng.
_ Hạ Cúc, ngươi đang làm gì?
Đột nhiên truyền đến 1 tiếng hét lớn, sợ đến Hạ Cúc lập tức trực khởi liễu thân thủ, nhìn nam nhân trung niên đi tới, vẻ mặt bất an nói- Báo cáo tổng quản, công chúa đến bây giờ còn ko có đứng dậy, nô tỳ hô vài thanh vẫn ko có động tĩnh, ông nói đi, sẽ ko
xảy ra chuyện gì chứ?
Người tới chính là tổng quản Quang Vinh
vương phủ Mộc Lôi, hắn hôm nay đã 46 tuổi, có 1 vẻ ngoài chững chạc năm
tháng phong sương, mặc dù chưa tới tuổi già, nhưng 2 tóc mai cũng đã
trắng bệch.
Hắn từ nhỏ nhìn Hoa Trầm Hương lớn lên,
đối chủ tử hiểu biết, có thể nói được chỉ cần Hoa Trầm Hương 1 động tác
hoặc 1 ánh mắt, hắn liền biết chủ tử muốn làm gì. Đồng thời, hắn cũng là 1 tro tâm phúc mà Hoa Trầm Hương tín nhiệm nhất, những chuyện lớn bé
tro vương phủ, Hoa Trầm Hương cũng yên tâm toàn bộ giao cho hắn xử lý.
Lúc này vừa nghe đến Hạ Cúc nói như thế, gương mặt trầm xuống, khiển trách- Ngươi thế nào ko nói sớm?
Hạ Cúc bị hắn làm sợ đến thân thể run
lên, lắp bắp nói- Nô tỳ, nô tỳ cho rằng công chúa còn chưa ngủ tỉnh, vì
thế, vì thế ko dám đánh thức công chúa.
Mộc Lôi tức giận nhìn nàng 1 cái- Ta đến xem!
Hắn vươn tay, ko nặng ko nhẹ ở trên cửa gõ mấy cái- Công chúa, công chúa, ngài tỉnh chưa?
Tro phòng 1 lát ko ai phản ứng, hắn lại
nhẹ gõ mấy cái, cũng ko có phản ứng, hội này Mộc Lôi tro lòng cũng bắt
đầu bất an, hắn thân thủ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, hướng Hạ Cúc vẫy
vẫy tay, 2 người cùng đi vào.
Tro phòng, quanh quẩn nhàn nhạt hồng quang, giống như là ánh nắng chiều đầy trời huyến lệ màu sắc.
Mộc Lôi phát hiện, đạo kia quang mang chính là từ tro tẩm phòng nơi đó thấu ra tới.
Mộc Lôi tro lòng hiếu kỳ, nhưng hắn 1
đại nam nhân, dù sao cũng bất tiện tiến vào nội thất, liền quay đầu
hướng Hạ Cúc nói- Hạ Cúc, ngươi vào xem!
_ Dạ!
Hạ Cúc chỉ là 1 tiểu cô nương 14-15
tuổi, vì tro nhà nghèo bị cha nương bán nhập vương phủ, bình thường
người cũng rất linh hoạt, vì thế Mộc Lôi mới an bài nàng tới hầu hạ Quân Phi Vũ.
Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi vào nội thất,
lập tức bị dị cảnh trước mắt cấp cả kinh nới rộng ra ánh mắt, nhìn cái
kia ngồi xếp bằng ở đài sen thượng tuyệt sắc nữ tử, nhất thời thế nhưng
ko dám hô hấp, nhìn nàng lại như bồ tát giáng thế, 2 đầu gối ko nhịn nổi khống chế quỳ xuống, hướng phía Quân Phi Vũ quỳ lạy dập đầu.
_ Hạ Cúc, Hạ Cúc…
Ko có nghe được Hạ Cúc đáp lại, Mộc Lôi
căng thẳng tro lòng, sợ thật xảy ra chuyện, cũng bất chấp cái gì lễ
nghi, trực tiếp vọt vào nội thất.
May là Mộc Lôi kiến thức rộng rãi, cũng
chưa từng gặp qua như vậy quỷ dị hình ảnh, đầu óc của hắn phản ứng đầu
tiên chính là, này công chúa điện hạ rốt cuộc là người như thế nào? Hay
là tiên nữ hạ phàm đây?
Ngồi xếp bằng ở đài sen thượng Quân Phi
Vũ, tức khắc tóc dài đen nhánh tự nhiên rối tung trên vai, ko gió mà
bay, kia trương dương chi bạch ngọc bàn nhẵn nhụi trên khuôn mặt, phiếm
nhàn nhạt oánh quang, lộ ra 1 loại kiều diễm phấn hồng, lông mi thật dài phúc tròng lên cặp kia đen nhánh linh động con ngươi như nước, 1 thân
bạch y, làm cho nàng thoạt nhìn như là tiên nữ ko dính phàm trần, siêu
phàm thoát tục, thanh lệ thần thánh, toàn thân quý khí tường cùng làm
cho người ta ko dám tùy tiện xâm phạm.
Thảo nào Hạ Cúc lại bị nàng làm cho chấn động chỉ biết quỳ gối cúng bái, ngay cả hắn đều cảm thấy 1 chút cũng ko tin nổi cùng khiếp sợ, Mộc Lôi hiện tại có thể khẳng định, vị công chúa điện hạ này cũng ko phải người thường.
Hắn nhớ tới chủ tử giao cho, lập tức 1
tay lôi Hạ Cúc theo từ mặt đất xách lên, đem nàng kéo đến ngoại thất, vẻ mặt nghiêm túc chính kinh nói- Hạ Cúc, ngươi nhớ kỹ, ngươi phải quên 1
màn vừa rồi kia, nếu có ai hỏi ngươi, liền nói cái gì cũng ko biết, vạn
nhất tin tức tiết lộ, ta sẽ hỏi tội ngươi. Hiểu chưa?
_ Nô tỳ minh bạch!
Hạ Cúc liên tục gật đầu, mặc dù nàng
chưa hoàn toàn hiểu lắm, nhưng cũng biết vị công chúa điện hạ này trên
người khẳng định có bí mật gì. Trực giác của nàng chính là, công chúa
điện hạ là tiên nữ, sau này nàng nhất định phải hảo hảo thị hậu công
chúa điện hạ!
_ Còn có, ngươi thủ ở bên ngoài, ko được để cho bất luận kẻ nào tiến tới quấy rầy công chúa, hiểu chưa?
_ Nô tỳ minh bạch!
_ Nhất định phải bảo vệ tốt!- Mộc Lôi lại lần nữa căn dặn, lúc này mới xoay người bước nhanh mà đi.
Hắn trước tiên nên đưa cái tin tức trọng yếu này báo cáo cấp vương gia biết.
Đợi lúc Hoa Trầm Hương theo tro cung chạy về phủ, Quân Phi Vũ còn chưa có luyện công xong.
Thấy được cảnh tượng nàng khoanh chân
ngồi ở trên đài sen, Hoa Trầm Hương trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ
mừng như điên, miệng lẩm bẩm- Cáo thiên mệnh, hoa sen thánh nữ; được kỳ
giúp, đại nghiệp tất thành. Mộc Lôi, nguyên lai Hồng Liên truyền thuyết
tồn tại là có thật, thảo nào Phượng Hoàng quốc qua nhiều năm như vậy vẫn hưng thịnh ko suy, nguyên lai đây chính là bí mật của Phượng Hoàng
quốc. Mộc Lôi, bản vương thật ko có hoa mắt nhìn lầm hả?
Hoa Trầm Hương kích động nắm chặt cánh tay Mộc Lôi, lực đạo lớn đến làm Mộc Lôi cũng có chút chịu ko nổi.
Nhưng Mộc Lôi lại chân thành vì chủ nhân cao hứng, chủ tử rốt cuộc khổ tận cam lai, rốt cuộc chiếm được hoa sen
thánh nữ, xem ra, chủ tử chính là chân long thiên tử tương lai của
Thương Ngô quốc.
_ Chủ nhân, người ko có hoa mắt, ngươi
xem 1 chút, kia đài sen lưu quang tràn đầy màu, lại là hư huyễn vật,
công chúa điện hạ vẻ mặt thánh khiết, kia khí chất cao quý nghiêm nghị
ko thể xâm phạm, là cảnh giới mà con người khó chạm tới được? Mộc Lôi
chúc mừng chủ tử, mừng đến hoa sen thánh nữ, lão chủ tử trên trời có
linh thiêng, cũng nhất định sẽ cao hứng.
_ Thật tốt quá! Xem ra từ bây giờ, bản vương ko cần phải lo lắng nữa.
_ Đương nhiên!
1 lát sau, Hoa Trầm Hương mới từ tro
kích động trở lại bình thường, lại khôi phục thường ngày đạm nhiên cười
khẽ, như là cái người vừa hưng phấn thiếu chút nữa thất thố kia ko phải
là hắn.
_ Mộc Lôi, ngươi đi xuống chuẩn bị cho
tốt bữa tối, nhớ, làm nhiều 1 chút món mà công chúa điện hạ thích ăn,
cũng chuẩn bị nhiều mấy thứ những thứ khác nhìn nàng có thích ăn hay ko, nga, còn có món điểm tâm ngọt, cũng đừng quên- Hoa Trầm Hương hiện ở
tro lòng thấp thỏm bất an, chỉ sợ chính mình lấy lòng ko được Quân Phi
Vũ, sợ nàng sẽ rời đi chính mình.
Hắn thích nàng, ko chỉ bởi vì nàng là thiên mệnh quý nữ, càng bởi vì bản thân nàng sinh ra thật lớn lực hấp dẫn.
Tro chuyện này, hắn đã tính ko ra kia
phân cảm tình là bởi vì công, hay là bởi vì giải quyết việc riêng đây.
Nhưng hắn biết, mặc kệ chuyện từ đâu mà nói, hắn cũng sẽ ko thể bỏ được
đối với nàng buông tay!
Hoa Trầm Hương lẳng lặng ngồi ở 1 góc,
lặng yên cùng nàng, cứ như vậy si ngốc nhìn nàng luyện công, thẳng ngồi
đến sắc trời đã tối, giờ lên đèn, Quân Phi Vũ ko hay biết gì từ từ tỉnh
lại.
Theo thời gian trôi qua, nàng ngồi xếp
bằng cái kia hư huyễn đài sen, do trạng thái tĩnh, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, theo xoay tròn, kia hồng sắc hào quang cũng càng ngày càng thịnh, mặc dù bên ngoài sớm đã bầu trời tối đen, nhưng toàn bộ nội thất lại
sáng sủa vô cùng.
Hoa Trầm Hương chờ nhìn, bận rộn 1 ngày hắn cảm giác nhức mỏi trên thân, thế nhưng cứ như vậy tựa vào trên ghế mà ngủ.
Mơ mơ màng màng, mơ tới toàn bộ là thân ảnh của nàng.
Đãi Quân Phi Vũ luyện xong thu công, mở
mắt, thấy đó là Trầm Hương ngủ mỹ nam đáng yêu bộ dáng, tro lòng hiện
lên 1 tia dòng nước ấm.
Nàng nhãn châu xoay động, nhẹ nhàng nhảy xuống sàng, đột nhiên phát hiện thân thể của mình nhẹ nhàng vô cùng.
Nghĩ đến vừa luyện công, toàn thân hoàn
toàn sảng khoái, hưng phấn rất nhiều, lập tức muốn nhảy dựng lên, thật
ko ngờ, lần đầu sử dụng, lại ko khống chế tốt, thế nhưng dùng sức quá
độ, trực tiếp liền đụng phải trên người Hoa Trầm Hương.
Bất ngờ ko kịp đề phòng, càng trực tiếp
đem Hoa Trầm Hương cấp đụng ngã xuống đất, sau đó chính nàng lại 1 cái
lảo đảo, trực tiếp nằm úp sấp đem thân thể đặt ở trên người của hắn.
Mơ hồ trúng đích Hoa Trầm Hương cho là mình bị tập kích, bản năng hướng ra ngoài đánh ra 1 chưởng.
_ A…
Quân Phi Vũ còn chưa có theo kia vừa ngã kịp tỉnh táo lại, vừa thét chói tai lên tiếng, liền cảm giác được có 1
trận chưởng phong hướng nàng quét tới, nàng bản năng nghiêng người mau
tránh ra, thế nhưng cứ như vậy tránh khỏi Hoa Trầm Hương 1 kích.
Nàng xem Hoa Trầm Hương thất bại 1
chưởng kia thẳng đánh tới trên cái bàn tròn gỗ lim, thế nhưng 1 tay lấy
bàn kia tử đánh bay ra thật xa, lại đánh vào bình phong thượng, sau đó
cùng bình phong cùng nhau ầm ầm sập, rầm lạp tiếng vang sau, nội thất 1
mảnh đống hỗn độn.
Quân Phi Vũ là cả kinh mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Hoa Trầm Hương cũng ngây ngốc nhìn mình
chưởng, tro lòng của hắn đang cảm giác đến 1 loại nghĩ mà sợ, vạn nhất 1 chưởng này chụp tới trên người Quân Phi Vũ, nàng kia.
Bên ngoài Hạ Cúc cùng Mộc Lôi coi chừng
vừa nghe đến bên tro vang trời vang, lập tức gõ cửa kinh hỏi- Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Trầm Hương hướng ra ngoài rống lớn nói- Ko có việc gì!
Quân Phi Vũ nghe được tiếng vang, nhìn
kia vỡ vụn đầy đất lạn bàn, lúc này mới kịp phản ứng, ma răng âm hiểm
nhìn Hoa Trầm Hương- Hoa Trầm Hương, ngươi lại dám đánh ta? Ta, ta, ta
cắn chết ngươi!
Nói xong, Quân Phi Vũ liền đánh móc sau gáy, hướng phía cổ của hắn vừa ngoan ngoan cắn đi xuống.
Đáng thương Hoa Trầm Hương, ngày hôm qua vết thương cũ chưa lành, hôm nay lại thêm tân thương, hơn nữa, còn phải ngoan ngoãn bị nàng cắn, ko dám phản kháng!
Quay đầu lại đáng thương cầu Quân Phi
Vũ- Tiểu Vũ, ngươi cắn nhẹ thôi, đau quá!- Quân Phi Vũ buông hắn ra,
nhìn cổ hắn chỗ kia 2 dấu răng rõ ràng, đắc ý giảo hoạt cười tà nói- Lần tới còn dám ko?
_ Ko dám, lần sau ko dám nữa! Vừa rồi ta ko phải chính mơ mơ màng màng ngủ sao? Còn tưởng rằng có người muốn ám
sát ta, cho nên mới lỡ tay!
_ Quên đi, lần này ta liền tha thứ
ngươi! Lần sau dám động thủ nữa với ta, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng
tuyệt đối ko tha thứ, nghe rõ chưa?
_ Rõ. Bản vương sau này chỉ nghe lệnh
của phu nhân!- Hoa Trầm Hương đột nhiên nhìn trước ngực của nàng, sắc mị nở nụ cười, còn khoa trương nuốt nước miếng.
Quân Phi Vũ theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống, này mới phát hiện, kinh qua vừa kia ngã ngắt 1 cái, dây
lưng áo lót màu trắng đã rơi lả tả rồi, toàn bộ ngực sữa cảnh xuân cứ
như vậy thản lộ ở trước mặt của hắn.
_ Nhìn cái gì vậy? Sắc lang!- Nàng thối mắng, hé ra mặt cười lại trướng được đỏ bừng, vội vàng đem y phục dây lưng buộc trở lại.
_ Tiểu Vũ, ta đói bụng!- Hoa Trầm Hương vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
_ Đói bụng?- Quân Phi Vũ nhíu mày cười khẽ- Ko bằng chúng ta…
Nàng vừa luyện công xong, toàn thân tràn đầy 1 cổ kình khí, đặc biệt chỗ bụng dưới vùng đan điền, ẩn chứa 1 cỗ
nhiệt lưu, bồi hồi ko đi, này đang lo ko có chỗ nào phát, vừa nghe đến
lời của hắn, Quân Phi Vũ nhãn châu xoay động, ko bằng lại cùng hắn làm 1 lần vận động là được rồi.
Tâm động ko bằng hành động, Quân Phi Vũ
động tác so với tìm cách còn nhanh hơn, hóa thân làm nữ sắc lang, hướng
phía Hoa Trầm Hương đánh móc sau gáy.
_ Tiểu Vũ, ta còn muốn…
_ Tiểu Vũ, ta ko được.
_ Tiểu Vũ, ngươi sắp lấy mạng của ta , rống…
_ Tiểu Vũ, nhanh lên 1 chút, mau thêm
lực 1 chút- Cứ như vậy, thật thư ức, cả đêm, kia ái muội lời nói, làm
cho Mộc Lôi cùng Hạ Cúc vẫn giữ ở ngoài cửa lo lắng bọn họ mặt đỏ ko
ngớt.
Cuối cùng, Mộc Lôi thực sự chịu ko nổi,
hướng Hạ Cúc phất phất tay, tự mình 1 người canh giữ ở cửa, đáng thương
hắn, ko chỉ phải chịu đủ 2 người bọn họ tâm hồn chuy tàn, còn có đáng
thương thổi 1 đêm gió lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Lôi lại vì chủ tử đắn đo ko biết nên làm sao, còn đang lo lắng có nên hay ko kêu môn thỉnh hắn lên triều.
Thật ko ngờ, ko đợi Mộc Lôi gõ cửa, Hoa
Trầm Hương đã mở cửa phòng ra, tinh thần no đủ xuất hiện ở cửa phòng, hé ra khuôn mặt tuấn tú ko chút nào nhìn ra 1 tia mỏi mệt, Mộc Lôi nhịn ko được âm thầm lấy làm kỳ.
_ Chủ tử, ngươi có mệt hay ko?- Mộc Lôi hỏi xong, còn liếc mắt nhìn vào tro phòng.
Hoa Trầm Hương nhìn hắn 1 cái, lúc đang
nhìn đến Mộc Lôi trên mặt kia rõ ràng hắc 2 viền mắt, nhất thời tro lòng minh bạch, bàn tay to vỗ vai Mộc Lôi- Mộc Lôi, bản vương hôm nay cho
ngươi một ngày nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt.
Mộc Lôi vi liền khom người- Tạ vương
gia! Lão nô thân thể này còn nhận được ở, lúc này cũng ko sai biệt lắm,
lão nô hầu hạ vương gia lên triều.
Chỉ cần chủ tử hài lòng, hắn mệt 1 chút cũng cam tâm tình nguyện.
Gần hết buổi trưa, Hoa Trầm Hương liền
đã trở về, sắc mặt có chút âm trầm, Mộc Lôi có chút ko hiểu- Chủ tử, có
phải hay ko đã xảy ra chuyện gì?
_ Thẩm gia cái kia cáo già, nghe nói bản vương đem Phi Vũ mang về vương phủ, thế nhưng hướng phụ hoàng nêu ý
kiến nói, ngày mai muốn thiết yến khoản đãi Phi Vũ, đại thần cùng gia
quyến tiến cung tiếp khách.