Trở về Nhu Nghi điện, tôi gọi Cận Tịch tới dặn dò chuẩn bị việc phong Phi cho Hồ Chiêu nghi, bảo nàng ta nhớ phải làm cho náo nhiệt một chút, sau đó lại kêu Lý Trường đi bẩm báo việc này với Huyền Lăng. Sau khi xong xuôi tất thảy, tôi liền kêu Hoa Nghi đi mời Ôn Thực Sơ tới giúp xem mạch bình an[40].
[40] Trỏ việc xem mạch khi thân thể không có bệnh trạng gì, tương tự như kiểm tra sức khỏe định kỳ hiện nay – ND.
Khi Ôn Thực Sơ tới, tôi kêu Hoa Nghi bưng bộ đồ uống trà từ trong nội điện ra ngoài. Trên khay đặt một gói trà Ngọc Loa Thiên Xuân, những chiếc chén sứ đều trắng ngần, bóng loáng tựa bạch ngọc, tỏa ra những tia lấp lánh. Lúc này đã gần tới hoàng hôn, sắc trời ngợp đầy ráng đỏ tía, những tia sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào trong điện đều mang theo một vẻ nặng nề.
Tiếng nước trà sôi sùng sục phá tan bầu không khí tĩnh lặng hiện giờ, sau khi được rót vào chén liền nổi lên vô số bọt nước trắng xóa như tuyết, hương thơm tỏa ra khắp xung quanh. Tôi đưa chén trà tới trước mặt hắn, chậm rãi kể lại những việc mà mình đã thấy ở chỗ Hồ Chiêu nghi.
Ôn Thực Sơ nếm thử một ngụm trà, đoạn hờ hững nói: “Là bệnh suyễn. Tỉnh Như Lương là người được đưa vào từ phủ Tấn Khang Quận chúa, xưa nay vẫn luôn kín miệng, có điều người mắc bệnh suyễn rất kỵ tơ liễu, thường phải mang theo bạc hà bên người để đề phòng, mà canh dơi cũng là một phương thuốc cổ truyền trong dân gian thường được dùng để khống chế cơn hen suyễn.”
Tôi hơi ngước mắt lên. “Bệnh này có nguy hiểm không?”
“Cô ta sống trong phú quý, lại có thái y và bảo mẫu chăm sóc kĩ càng, chắc hẳn sẽ không sao đâu. Chỉ là bệnh này rất dễ phát tác vào mùa xuân, nếu không chú ý sẽ mất mạng như chơi.”
Nước trà trong chén trong veo xanh biếc, những búp trà non nhỏ xíu tựa vô số bông ngọc lan vừa hé nở, đẹp đến xao xuyến lòng người. Tôi khẽ thổi mấy hơi cho bọt trà tan bớt, chậm rãi nói: “Đáng thương cho cô ta tâm cao hơn trời, thế mà lại mắc phải căn bệnh như vậy. Còn may cô ta sinh ra trong gia đình phú quý, bằng không tính mạng đã khó mà giữ nổi rồi.” Lời còn chưa dứt, tôi chợt nghĩ tới một việc. “Vừa rồi huynh nói Tỉnh Như Lương là người tới từ phủ Tấn Khang Quận chúa đúng không?”
Ôn Thực Sơ nghe vậy liền ngẩng lên đáp: “Đúng vậy.”
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi cười, nói: “Ta vốn cho rằng Hồ Chiêu nghi bấy lâu nay vẫn luôn bị giấu giếm, không biết việc mình đã không thể sinh nở, bây giờ xem ra sự thực chưa chắc đã là như thế.”
Ôn Thực Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cô ta đã biết rõ rồi mà mãi tới bây giờ vẫn im lặng không nói gì…” Y bất giác hít vào một hơi khí lạnh. “Vậy tâm tư quả đúng là ghê gớm.”
“Thường ngày cô ta luôn tỏ ra cao ngạo, khiến người ta cứ ngỡ rằng cô ta là hạng kiêu ngạo, tự phụ chẳng có tâm cơ, nhưng kỳ thực cô ta vừa có bụng dạ rất sâu lại còn giỏi nhẫn nại nữa.” Tôi cười nhạt một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống bàn. “Nhà họ Hồ chưa chắc đã kém nhà họ Chu, quả đúng là họ hàng thân thích có khác!”
Ôn Thực Sơ thoáng lộ vẻ lo lắng. “Đã biết được bụng dạ của cô ta rồi, sau này muội nhớ phải cẩn thận mới được.”
“Sợ gì chứ?” Tôi cười lạnh, nói: “Người hại cô ta đâu phải là Chân Hoàn này. Cô ta đã nhẫn nhịn như vậy, đủ thấy việc muốn thực hiện chẳng dễ dàng gì, nếu không thể một đòn trúng đích cô ta ắt sẽ chẳng tùy tiện ra tay đâu.” Hơi dừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Chúng ta cứ mặc kệ cô ta thôi. Cái thai của My tỷ tỷ bây giờ thế nào rồi?”
Đôi hàng lông mày Ôn Thực Sơ hơi máy động, nhưng vẫn đáp giọng bình thản: “Thục viện chỉ chừng một tháng nữa là sẽ lâm bồn. Mấy tháng qua cô ấy vẫn luôn chú ý dưỡng thai, thai khí rất ổn định.”
Tuy mỗi lần tôi đều nghe thấy những lời tương tự như vậy, nhưng lần nào nghe xong cũng cảm thấy yên dạ hơn rất nhiều, khẽ cười, hỏi: “Đã biết là nam hay nữ chưa?”
Ôn Thực Sơ cũng bất giác nở một nụ cười mỉm. “Tam điện hạ sắp có tiểu đệ rồi.”
“Rất tốt! Rất tốt!” Tôi mừng rỡ vô cùng, gật đầu lia lịa, nói: “Ta và My tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, giờ đây con của chúng ta cũng có thể cùng nhau trưởng thành, hơn nữa còn là huynh đệ, mối duyên phận ấy thực không phải tầm thường.” Ngoài nỗi mừng vui, trong lòng tôi bất giác dâng lên mấy tia thương cảm. “Những năm nay, bao nhiêu cố nhân ở trong và ngoài cung đã ra đi rồi, may mà còn có bọn huynh ở bên cạnh ta.”
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ ấm áp. “Còn may, những cố nhân quan trọng đều vẫn còn tại thế.” Hơi dừng một chút, hắn tiện tay xắn cổ tay áo lên, để lộ ra một hình thêu năm chiếc lá chụm vào nhau có màu xanh nhạt, dường như là lá trúc, sau đó lại tiếp: “Nghe nói bệnh của Chân huynh đã đỡ rất nhiều, ta liền lén qua đó xem thử, thấy quả thực đúng là như vậy, muội bây giờ có thể yên tâm được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta sống nơi cung cấm ra vào rất không tiện, lần trước cũng phải được Hoàng thượng cho phép mới có thể ra ngoài. Bây giờ chỉ có Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu ở gần là ta có thể chăm sóc thôi, ca ca ta thì xin phiền huynh để ý giùm.”
Hắn “ừm” một tiếng, chậm rãi nói: “Đợi sau khi Thục viện bình an sinh nở, ta sẽ có nhiều thời gian rảnh để qua chỗ Chân huynh hơn.” Dưới ánh tà dương từ ngoài điện chiếu vào, trên khuôn mặt y thấp thoáng những nét mừng rỡ và chờ mong, y mỉm cười vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, nói: “Mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi.”
Đang lúc trò chuyện, chợt bức rèm cửa được vén lên kèm theo tiếng tươi cười vui vẻ của Ngọc Nhiêu. Ôn Thực Sơ vội vàng rụt bàn tay đang vỗ lên bàn tay tôi về, thoáng để lộ vẻ lúng túng. Ngọc Nhiêu nhất thời không phát giác, Phỉ Văn đi theo phía sau Ngọc Nhiêu thì cười tủm tỉm, nói: “Tam cô nương chạy nhanh quá, cẩn thận kẻo ngã đấy!”
Ngọc Nhiêu ngoảnh đầu lại, nói: “Bên trong có Hoán Bích và Cận Tịch là đủ rồi, ngươi cứ ra ngoài đi.” Phỉ Văn vốn hầu hạ bên ngoài điện, rất ít khi vào trong, nghe thấy lời này thì không kìm được để lộ vẻ lúng túng, ánh mắt liếc nhanh qua người Ôn Thực Sơ, sau đó liền vội vàng cúi xuống cáo lui ra ngoài.
Ngọc Nhiêu khẽ gọi một tiếng: “Ôn ca ca”, rồi quay sang phía tôi, cười nói: “Hoa Nghi đang chơi hạc giấy với Hàm Nhi đấy, tỷ tỷ có muốn qua xem không? Thú vị lắm!”
Tôi đang định đồng ý, chợt nhớ tới một việc, bèn hỏi: “Ngọc Diêu đâu? Sao mấy ngày nay không thấy muội ấy ra ngoài?”
Ngọc Nhiêu khẽ cắn môi, cúi đầu đáp: “Từ sau khi trong nhà xảy ra biến cố, nhị tỷ vẫn luôn tự đày đọa mình như vậy, ngày ngày ăn chay niệm Phật.”
Tôi buồn bã gật đầu, thở dài than: “Nếu ăn chay niệm Phật thật sự có thể hóa giải được những gút mắc trong lòng, e là trên thế gian này chẳng còn người thương tâm nào nữa.”
Đương khi tôi dặn dò Ngọc Nhiêu nhớ chú ý bầu bạn với Ngọc Diêu, chợt Lý Trường khom người đi vào, cung kính bẩm: “Hoàng thượng nói việc của Hồ Chiêu nghi, nương nương cứ lo liệu là được, có thể an bài cử hành lễ sắc phong vào tháng sau. Ngoài ra người còn dặn nương nương thêm một câu, cũng tới lúc tấn phong cho Diễm Quý nhân thành Tiểu nghi rồi.”
Tôi gật đầu cười, nói: “Ta biết rồi, vất vả cho công công quá.”
Lý Trường xá dài một cái. “Nương nương thực khách sáo quá, huống hồ nô tài còn phải tới chỗ Thái hậu một chuyến nữa.” Y đưa mắt ngó quanh bốn phía, cười trừ, nói: “May mà Bích cô nương không ở đây, bằng không hay tin này ắt sẽ đau lòng. Năm nay thời tiết không tốt, từ sau khi vào xuân, thân thể lục Vương gia vẫn luôn không khỏe, thường xuyên bị sốt, thái y khám xong nói ngài từng bị khí lạnh ngấm vào người, do đó cần phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được. Ai ngờ chiều qua ngài cùng cửu Vương gia đi cưỡi ngựa, bất ngờ con ngựa đó nổi dã tính hất ngài ngã xuống đất. Cú ngã tuy không nặng, nhưng khi đêm đến, lục Vương gia liền bị sốt, mãi tới trưa nay mới đỡ hơn, nô tài giờ phải đi bẩm với Thái hậu một tiếng để Thái hậu yên lòng.”
Lòng tôi thầm run rẩy, trái tim giống như bị bàn tay ai đó cào xé thật mạnh, đau đớn tột cùng, thế là không kìm được buột miệng nói: “Một chuyện lớn như thế này, tại sao không có người nào nói với bản cung một tiếng?”
Lý Trường vội gượng cười, nói: “Nương nương bận xử lý những việc lớn nhỏ trong cung, đây lại là chuyện của Vương phủ, không tiện thông báo cho nương nương trước, hơn nữa Hoàng hậu…”
Tôi tự biết là mình lỡ lời, bèn cười bảo: “Bản cung vốn nghĩ thân thể Hoàng hậu vừa đỡ hơn một chút, lại phải chăm sóc cho Thái hậu, do đó mới hỏi thêm một câu, chứ đây quả đúng là việc thuộc phận sự của Hoàng hậu.”
Lý Trường cười tủm tỉm, nói: “Nương nương đức trùm lục cung, tất nhiên cũng nên quan tâm tới chuyện của các Vương phủ, huống chi…” Y hơi mím môi lại một chút. “Dù bản thân nương nương không quan tâm tới việc này thì cũng cần hỏi thay cho Bích cô nương mà.”
Tôi biết là y hiểu lầm, nhưng cũng không tiện giải thích, để mặc y cáo từ rời đi.
Tôi mỉm cười hờ hững, lộ rõ vẻ uể oải. “Nhiêu Nhi, ta hơi mệt rồi, muội qua chơi với Hàm Nhi và Uẩn Hoan đi.” Ngọc Nhiêu vâng lời rời đi. Tôi lại nhìn qua phía Ôn Thực Sơ, khẽ nói: “Xin huynh hãy giúp ta lần này, được không? Huynh mà không đích thân đi xem thử, ta thực sự không thể yên tâm được.”
Hắn khẽ thở dài một tiếng. “Muội vẫn không thể buông xuống được sao?”
Tà váy lúc này nặng tựa ngàn cân, khiến toàn thân tôi chẳng còn chút sức lực nào, cất giọng mỏi mệt: “Y bị khí lạnh ngấm vào người hoàn toàn là vì ta mà ra cả. Ta nợ y quá nhiều, chỉ có thể nhờ huynh giúp đỡ trả lại một chút ân tình này thôi.” Ôn Thực Sơ lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng khẽ gật đầu. “Được rồi.”
Tôi không muốn nói nhiều thêm, liền xoay người đi vào nội điện. Màn đêm tựa sương mù phủ khắp đất trời, tiếng đồng hồ nước tí ta tí tách liên tục vang tới, những giọt nước như đang nhỏ vào lòng tôi làm nổi lên muôn vàn gợn sóng nhớ nhung. Sàn gạch vàng nạm hoa sen phản chiếu hình ảnh của lùm trúc xanh biếc bên ngoài bức rèm, cũng rối loạn hệt như tâm trạng của tôi lúc này. Nếu, tôi không phải là Chân Hoàn, y không phải là Huyền Thanh. Nếu, khi đó chúng tôi có thể vứt bỏ tất cả, cùng nhau cao chạy xa bay. Vậy có lẽ giờ phút này trong cơn bệnh của y, tôi còn có thể đưa cho y một cốc trà, đắp cho y một chiếc khăn lạnh. Sống, chúng tôi sẽ sống cùng nhau, chết, hồn phách cũng sẽ nương tựa vào nhau. Tới lúc ấy chúng tôi có thể đi khắp cùng trời cuối đất, đi tới những nơi rất xa xôi. Nhưng, sự thực là chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Một giọt lệ chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, hơi dừng một chút, dần ngấm vào tóc mai, sau đó thì cuồn cuộn thành dòng, làm nỗi buồn nơi đáy lòng tôi như bùng cháy. Đầu óc tôi lúc này cứ mơ mơ màng màng, trong phòng ngợp mùi đàn hương, chừng như đã mang tôi trở về đỉnh Lăng Vân, đầy khắp núi đồi là vô vàn bông hoa dại, bông nào bông nấy nở đẹp như sao, nơi lưng chừng núi mây khói mịt mờ, vương vất bên trong đó là tiếng cười vui vẻ của tôi và y, khung cảnh giống hệt như trong giấc mộng.
Bất kể là mười năm, năm mươi năm, hay là một trăm năm sau, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ nhớ mãi những ngày tháng ở bên y, nhớ mãi những niềm vui ghi tâm khắc cốt. Trong cơn mơ màng tôi chợt nghe “kẹt” một tiếng vang lên, bất giác giật mình bừng tỉnh, còn chưa kịp đưa tay lên lau mồ hôi lạnh đầy đầu thì đã thấy Hoán Bích nước mắt giàn giụa chạy vào, mặt đầy vẻ đau đớn, xót xa, nhưng lại chẳng nói một lời, chỉ vùi đầu vào lòng tôi mà khóc nức nở.
Những giọt nước mắt nóng hổi của Hoán Bích như đang thiêu đốt thân thể tôi, tôi đỡ muội ấy dậy, hỏi: “Muội lo cho y phải không?”
Hoán Bích nghẹn ngào gật đầu khe khẽ. “Lần đó tiểu thư sốt cao nên không hay biết gì, nhưng nô tỳ thì lại rõ Vương gia đã bị khí lạnh ngấm vào người ra sao, nô tỳ sợ là…”
Tôi chăm chú nhìn Hoán Bích một lát, thấy vẻ đau xót và nôn nóng trong mắt muội ấy chưa chắc đã thua kém gì mình, liền hơi mím môi lại, khẽ nói: “Muội đi thăm y đi. Việc mà ta không làm được, muội đi làm cũng tốt, coi như là có thêm một người yên tâm.”
Hoán Bích mừng rỡ tột cùng, ngẩng đầu, nói: “Thật vậy sao? Chỉ là nô tỳ phải làm sao mới có thể ra ngoài được?”
Tôi chống tay vào thành giường đứng dậy, trầm giọng nói: “Muội đi nói với Lý Trường một tiếng là được, y vẫn luôn cho rằng muội và Thanh…” Tôi gượng cười một tiếng. “Lý Trường sẽ giúp muội, mau đi đi.”
Hoán Bích cả mừng, vội vàng đưa tay áo lên lau nước mắt, chợt lại hoang mang cúi đầu nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ trên người mình. “Nô tỳ thay quần áo xong rồi sẽ đi ngay.” Vừa chạy được hai bước, muội ấy vội vã quay về, rụt rè hỏi: “Tiểu thư có gì muốn nói không? Nô tỳ sẽ chuyển lời tới cho Vương gia.”
Có gì muốn nói không ư? Tôi ngẩn ngơ lắc đầu. “Ta không có gì muốn nói cả, muội đi đi! Tới đó rồi, y tự nhiên sẽ hiểu được tất thảy.”
Hoán Bích khom người hành lễ qua loa, sau đó liền vội vã chạy đi.
Hoán Bích đi liền một mạch ba, bốn ngày liền, nhưng do bây giờ Lý Trường và Cận Tịch nắm quyền quản lý các cung nữ, thái giám trong cung, do đó cũng không có vấn đề gì. Ngay ngày hôm sau, Hoán Bích đã cho người đưa tin về, nói mọi việc đều ổn thỏa. Chuyện Hồ Chiêu nghi sắp được phong làm Xương Phi, mọi người đều biết, nhất thời các cung đều đi chúc mừng, Yến Hy điện nườm nượp người qua lại, vô cùng náo nhiệt. Thậm chí có người còn lén bàn luận, Tứ phi bây giờ hãy còn trống ba vị trí, ngôi Quý phi sau này rất có thể sẽ thuộc về Hồ Uẩn Dung. Đặt lên bàn cân so sánh, cung của Hoàng hậu thực là trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Tôi từ cung của Thái hậu trở về, nhìn thấy phía xa có một chiếc kiệu nhỏ màu xanh đi ra từ cửa tây của Cung uyển, liền hỏi: “Có người từ ngoài cung vào bái phỏng ư? Sao ta không biết gì cả thế?”
Tiểu Doãn Tử đáp: “Kỳ Tần than rằng thân thể không khỏe, tâm trạng không tốt, thế là nhà mẹ đẻ cô ta liền mời một vị ni cô từ bên ngoài vào giảng kinh cho cô ta nghe.”
Tôi lộ vẻ nghi hoặc. “Thông Minh điện không phải đã có sư phụ rồi sao? Còn phải mời người từ ngoài vào làm gì?”
Tiểu Doãn Tử cười trừ, nói: “Cô ta nói là đã suốt ngày gặp những người đó rồi nên thấy khó chịu, vị ni cô kia chắc lại được mời tới từ Quốc tự đó thôi. Vốn nô tài định bảo Cận Tịch để ý tới việc này, nhưng hôm nay ngay từ sáng sớm Cận Tịch đã bị Hoàng hậu gọi đi dạy những tiểu cung nữ vừa được chọn vào từ Dịch đình học quy củ, bận rộn suốt cả một ngày, do đó không có thời gian.” Tôi khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Hôm ấy, Hoán Bích sai Thái Cát ở phủ Thanh Hà Vương báo tin về, nói cơn sốt của Huyền Thanh đã lui, có điều vẫn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Đợi Thái Cát đi rồi, Cận Tịch đi giã nát hoa phượng tiên ra rồi trộn với phèn chua, mang vào cẩn thận giúp tôi nhuộm từng chiếc móng tay, miệng thì nói: “Vương gia giờ đã không sao, nương nương có thể yên tâm được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng san hô bóng bẩy trên cổ tay, cất tiếng thở dài. “Có lúc ta thật ngưỡng mộ Hoán Bích.”
Hoa Nghi và Ngọc Nhiêu lúc này đang ngồi trên chiếc ghế con bên cạnh, Ngọc Nhiêu cười, nói: “Đại tỷ ngưỡng mộ Bích tỷ tỷ vì có thể xuất cung ư? Muội thấy Vị Ương cung này tuy rộng nhưng rốt lại vẫn bị bao bọc bởi bốn bức tường, dù thế nào cũng không thể tự do bằng bên ngoài cung.”
Tự do? Đó là thứ mà tôi không dám nghĩ tới và cũng chưa từng nghĩ tới. Tôi mỉm cười, nhìn Hoa Nghi và Ngọc Nhiêu đang ồn ào bàn chuyện có nên ra ngoài đá cầu luôn không, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này làm sao mà hiểu tâm trạng của mình được, nên chỉ bình thản nói: “Đúng vậy, ta ngưỡng mộ Hoán Bích vì có thể ra ngoài dạo chơi.” Cặp mắt tròn xoe, đen láy hơi đảo qua đảo lại một chút, Ngọc Nhiêu cúi đầu cười, nói: “Đại tỷ chớ cho rằng muội ham chơi, muội thật sự cam tâm tình nguyện ở nơi này bầu bạn với tỷ đấy.” Sau đó liền thò đầu tới nhìn móng tay tôi. “Loại hoa Phượng tiên này là giống mới mà Hoa phòng vừa trồng được, tên là Túy yên chi, dùng để nhuộm móng tay là tuyệt nhất đấy. Điều hiếm có là mới đầu xuân mà bọn họ đã trồng được hoa Phượng tiên, tỷ tỷ nhuộm móng tay xong ắt sẽ càng xinh đẹp hơn nhiều.”
Tôi bật cười một tiếng, đang định đưa tay ra cốc đầu Ngọc Nhiêu, chợt nhớ ra Cận Tịch còn đang nhuộm móng tay cho mình, chỉ đành phỉ phui một tiếng: “Cái con nhóc nghịch ngợm này…” Lời còn chưa dứt, chợt Tiểu Doãn Tử hớt ha hớt hải chạy vào, khom người thưa: “Nương nương, xảy ra chuyện rồi.”
Tôi biết hắn trước giờ vốn không phải là một người bộp chộp, liền ngưng tiếng cười lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Doãn Tử đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, đáp: “Hoàng hậu hỏi tội Xương Phi vì dám tự tiện dùng lối phục sức của Hoàng hậu, thêu hình phượng hoàng trên áo, lúc này Xương Phi đang ở Chiêu Dương điện rồi.”
Trái tim tôi chợt như thắt lại. “Thái hậu đã biết chưa?”
“Còn chưa biết.” Hắn hơi hạ giọng: “Đây là tội đại bất kính, nếu không có gì thay đổi, không những nghi lễ phong Phi sẽ bị hủy bỏ, mà cho dù Thái hậu có biết cũng không cách nào cứu được.”
Hoa Nghi trề môi ra, nói: “Đây là việc của biểu tỷ, biểu muội nhà người ta, Tiểu Doãn Tử ngươi nôn nóng như vậy làm gì? Chúng ta cứ quản việc của chúng ta, không dây vào là được.”
Tôi khẽ xua tay, bất chấp việc nước hoa Phượng tiên trên móng tay còn chưa khô hẳn, tiện tay cầm lấy một chiếc hộ giáp đính ngọc phỉ thúy hình hoa lăng đeo vào ngón út, cười lạnh một tiếng. “Tùy tiện sử dụng hình phượng hoàng trên lễ phục của Hoàng hậu, đó không chỉ là tội của Xương Phi, còn là lỗi quản giáo không nghiêm của Thục phi ta nữa, bởi dù sao ta cũng đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung. Vũng nước đục này xem ra ta không muốn nhúng vào cũng phải nhúng vào rồi.” Rồi tôi đột ngột đứng dậy. “Chúng ta lập tức tới Chiêu Dương điện!”