Nơi khóe miệng hắn cong cong lên đầy ý cười nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó khuất dần sau bức tường đằng xa, biểu cảm vừa nãy của nó thực đáng yêu, hắn thực thích đi !!!
Hắn xoay người đi tìm Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ để rủ họ đi ăn trưa a~, với lại hắn cũng muốn biết hai người họ thi tốt không !?
Cầm theo hộp cơm xinh xinh màu xám, hắn hướng tới phòng thi chuyên Văn, hắn đi tìm Vương Nguyên trước
***
Nó sau khi cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện liền chạy thẳng về lớp để tìm hai con bạn thân của mình
Vừa về tới cửa lớp nó lập tức dựa vào tường thở hổn hển vì cái tội chạy quá nhanh, nó lết thân mình tiến về nơi hai con bạn đang nói chuyện vui vẻ. Nó cũng rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Xuân, dựt gói snack trên tay cô mà ăn như “mèo gặp mỡ”, vừa nhai nhồm nhoàm trong mồm nó vừa càu nhàu nói:
-Bọn mày thật là….thi xong không đợi người ta về lớp với, đã về trước còn ngồi đây ăn mảnh không chờ người ta nữa_hai cái má do ăn quá nhiều snack mà phồng hết lên cộng với việc chạy vừa rồi nên hơi đỏ đỏ, nó bây giờ trông đến là đáng yêu
Nhìn bộ dạng này của nó, Xuân không khỏi cười cười một cái, lại không nhịn được mà dùng hai tay bẹo má nó, cô nói:
-Ai bảo mày đứng đấy buôn chuyện với “ai đó” cho lắm vào, tụi này không chờ được nên phải về trước thôi !!!_ Xuân nói như thể mình không liên quan, thành công đổ hết lỗi lên đầu nó, ý cô muốn nói tất cả là tại nó mải buôn chuyện với Khải ca quá lâu khiến hai bọn cô chờ không nổi nữa nên mới bỏ về trước
Nó khó khăn nuốt hết đống snack trong cổ họng, vứt cái vỏ xuống bàn, dùng lực kéo bàn tay đang bẹo má mình đến đỏ ửng ra rồi nhăn mày nói:
-Lại đổ cho tao, chẳng phải mày không chờ tao sao???…..Aigu….mày bẹo má tao đau quá_vừa nói nó vừa xoa xoa cái má đáng thương của mình, chân mày hơi nhăn nhăn lại
-Thế chẳng tại mày nói chuyện với Khải ca lâu quá nên bọn tao mới bỏ về sao???_Mèo cũng nhìn nó hơi cau mày nói
-Thôi…thôi….chẳng cãi nổi với mày nữa, là tại tao đứng nói chuyện với Khải Khải nên làm tụi mày đứng đợi lâu được chưa???_môi anh đào hơi chu chu lên, khuôn mặt vẫn còn chút đỏ tạo nên sự đáng yêu kinh người
-Rồi, rồi, thế có làm được bài không ???_ chân mày Mèo cười đến mức hơi cong cong lên
-Ừm….cũng tốt !!!_ nó vừa trả lời cô vừa lột vỏ cây kẹo mút ra rồi đưa vào miệng
-Liệu có được hạng nhất không đây ??_Xuân đan hai tay lại, khuỷu tay đặt lên mặt bàn, cằm dựa vào tay, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn nó hỏi
Nó nhún vai một cái, miệng vừa mút kẹo vừa trả lời như không:
-Chắc được !!!!_chỉ có thể đoán thế, nó cũng đâu thể đoán trước kết quả, nhưng dù có thua thì nó vẫn phải lấy lại điện thoại của mình…
-Mày làm tao thấy lo đấy, nhỡ mà thua thì cái ảnh đó không lấy lại được đâu !!!_Xuân lo ngại nói, cô biết cái ảnh ở trong máy là cái ảnh mà nó nâng niu nhất hay đó chính là kỉ vật duy nhất còn sót lại giữa nó và “cậu ấy”…
-Ây…mày yên tâm, tao không có “tiền sử” hạng 2_để ý kĩ thì sẽ thấy mắt nó xẹt qua một tia lo lắng nhưng ngay lập tức bị nó che dấu, nó thực sự không muốn mất cái ảnh đó…
***
Tại căn tin….
Vì hôm nay là ngày thi các môn chuyên tổng hợp nên học sinh khối 10 và 11 nếu không tham gia thi sẽ được nghỉ nên trong căn tin khá là vắng vẻ, những người tham gia thi hầu hết là về nhà ăn trưa cùng gia đình
Ở một góc bàn vắng vẻ nhất, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi với nhau, Vương Nguyên mở lời trước:
-Hai người làm được bài hông??_anh chống tay lên bàn nghiêng đầu hướng hai người kia mà hỏi
Vương Tuấn Khải không thèm nhìn Vương Nguyên, chăm chú mở hộp cơm của mình. Chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ “tốt bụng” hỏi một câu chẳng liên quan:
-Cậu ăn gì để mình mua một thể?_Thiên Tỉ cậu thực sự đang rất đói a~, là cậu không để ý mấy đến câu hỏi của Nhị Nguyên nha
Hai người kia rõ ràng đang “bơ” Vương Nguyên anh, người thì không thèm trả lời cứ mở hộp cơm như kiểu “không ăn ngay thì sẽ chết”, còn một người thì nói một câu chẳng “quan hệ” gì với câu hỏi của anh. Thật khiến anh bực mình a~. Anh nhíu chân mày, giọng hờn dỗi nói:
-Hai người quá đáng….em đang hỏi hai người làm được bài không mà !!!
Lúc này Vương Tuấn Khải mới chịu ngừng ăn, ngẩng lên nhìn khuôn mặt cau có của Vương Nguyên, cười hì hì hối lỗi nói:
-Xin lỗi anh không để ý, em ăn cơm đi, muộn rồi đó !!!_hắn thực không để ý nha, tại hắn thực sự đói bụng a~, vừa nãy hắn qua phòng thi Văn tìm Nhị Nguyên nhưng không thấy nên hắn cứ đi vòng vòng thành ra rất đói và khát, hắn vừa quay ra căn tin đã thấy Vương Nguyên đang ngồi ăn bánh kem nên hắn cũng không thèm để ý đến Nguyên mà mở hộp cơm ra ăn luôn
-Em vừa ăn bánh rồi chưa đói, anh cứ ăn đi…cả cậu nữa….ủa đi đâu rồi_Vương Nguyên vừa rời ánh nhìn khỏi Vương Tuấn Khải quay sang đã không thấy Thiên Tỉ đâu?? Cậu chạy đi đâu rồi !!!
—End Chap—