Hấp Lực Thần Công

Chương 10: Trong Kim đại phủ



Công Tôn Nghĩa đã suy nghĩ rất lâu. Cả đêm hắn cũng không ngủ được cũng chỉ vì suy nghĩ về lời nói của cô gái lạ kỳ quái kia. Không những lời nói của cô ta cứ văng vẳng bên tai, mà cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cứ lờn vờn trước mặt hắn.

Hắn hết ngồi rồi lại nằm, hết nằm rồi lại đứng để suy nghĩ. Hắn thở dài thườn thượt liên tục.

Hắn nghĩ :

“Nếu ta đưa cô ta đi dạo xung quanh Kim đại phủ thì có mất mát gì? Tuy nơi này có nhiều chỗ bí mật, thậm chí có chỗ ta còn chưa dám vào. Nhưng nếu ta không nói thì sao cô ta biết được? Phụ thân cũng đâu cấm ta dẫn bạn vào phủ chơi đâu. Như vậy ta cũng đâu có trái lời người. Bản thân ta cũng không có làm gì sai.”

Hắn lại nghĩ :

“Mà cô ta muốn vào Kim đại phủ là có âm mưu gì. Cô ta đồng ý chữa cái bệnh quái dị này cho ta là chỉ vào đây ngắm cảnh thôi sao? Nhất định phải có âm mưu. Mà âm mưu gì mới được? Lần mò tới những chỗ bí mật của Kim đại phủ ư? Ta không nói chắc cô ta cũng không biết. Như vậy âm mưu của cô ta thành hay không đều là do hành động, lời nói của ta có cẩn trọng hay không khi đưa cô ta vào Kim đại phủ.”

“Nếu ta không nói nhiều, không dẫn tới những nơi bí mật, không tiết lộ điều gì thì chẳng có điều gì hại cả mà còn trị được cái bệnh lạnh quỷ quái này.”

Nghĩ tới đây Công Tôn Nghĩa đứng dậy, nai nịch gọn gàng rồi lao ra ngoài đi gặp cô gái kỳ quái kia.

Hôm qua cô ta không nói cho hắn biết là họ sẽ gặp ở đâu.

Thế là, Công Tôn Nghĩa chạy đến cái quán ăn ở phía đông Tây Thành ngồi chờ.

Một tuần trà trôi qua…

Rồi hai tuần trà trôi qua…

Hắn vẫn chưa thấy cô gái kỳ quái kia xuất hiện.

Ba tuần trà lại sắp trôi qua. Trời đã bắt đầu lem nhem tối.

Tới cuối tuần trà thứ ba thì một cái bóng người thanh thản nhàn hạ, không yểu điệu nhưng lại thoát phàm bước vào.

Công Tôn Nghĩa nhìn cái dáng điệu đó thì lại sững sờ.

Cô gái đứng trước mặt hắn khác hẳn với cô gái hôm qua hắn đã gặp.

Cô gái hôm qua thì có khuôn mặt đẹp như tiên nữ, nhưng điệu bộ chẳng khác gì một phàm phu tục tử.

Cô gái hôm nay thì lại giống như một tiên nữ, cả sắc đẹp lẫn dáng điệu, còn khoan thai hơn những nàng công chúa trong cung cấm.

Những nàng công chúa trong cung cấm thi khoan thai nhẹ nhàng theo kiểu gò bó ép gượng, nhưng cô gái này rất tự nhiên, giống như là cô ta sinh ra đã như thế.

Cứ như nhìn cái điệu bộ của cô ta bây giờ, Công Tôn Nghĩa hoàn toàn không thể nào tìm ra khuyết điểm của cô ta.

Cô gái bước tới gần hắn mỉm cười hỏi :

– Ngươi đang chờ ta à?

Dáng người thì khác lạ, nhưng cái giọng nói hách dịch, nụ cười khiêu khích chọc người thì vẫn không đổi.

Công Tôn Nghĩa ngớ ra một hồi rồi gật đầu nói :

– Ta chờ cô nương ở đây đã lâu.

Cô gái lại cười khanh khách, hỏi :

– Vậy ngươi có đồng ý làm một chuyến giao dịch với ta không?

Công Tôn Nghĩa gật đầu.

Cô gái tủm tỉm cười ra vẻ bí ẩn, thò tay móc lấy một viên linh dược màu đỏ đen như màu đất sét đưa cho hắn.

Nàng nói :

– Như vậy mới ngoan chứ. Chúng ta đi!

Công Tôn Nghĩa trợn mắt lên hỏi lại :

– Ngay bây giờ ư?

Cô gái lắc đầu :

– Ngươi thử dược đơn xem có hết lạnh hay không. Sau đó thì dẫn ta vào Kim đại phủ cũng chưa muộn.

Công Tôn Nghĩa như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời người mẹ hiền, bỏ viên linh dược vào miệng nuốt chửng. Hắn còn uống thêm một ngụm rượu để cho viên linh dược trôi nhanh vào bụng. Chẳng bao lâu hắn cảm thấy một luồn nhiệt khí từ đan điền tỏa khắp châu thân. Tiếp sau đó hắn cảm thấy trong người cảm thấy nóng muốn chảy mồ hôi.

Công Tôn Nghĩa nhăn mặt :

– Ta hết lạnh lại cảm thấy nóng. Như vậy có nghĩa là sao?

Cô gái mỉm cười nói :

– Ngươi mặc ba bốn lớp, cảm thấy nóng là phải?

Công Tôn Nghĩa ngượng ngùng.

Hắn đứng lên nói khẽ :

– Chúng ta đi!

Cô gái gật đầu, lặng lẽ đi sau lưng hắn.

Chẳng bao lâu hai người đến Ðại kim phủ, họ đi vào ngõ sau để tránh người trong phủ dòm ngó. Công Tôn Nghĩa về phòng thay y phục, chỉ là một lớp thôi. Bây giờ, hắn cảm thấy thoải mái hơn trước nhiều.

Hắn tươi cười nhìn cô gái hỏi :

– Bây giờ cô muốn đến chỗ nào trước?

Cô gái đáp :

– Chỗ nào cũng được.

Công Tôn Nghĩa lại ngẩn người ra. Hắn không ngờ hôm nay cô ta lại ngoan ngoãn như thế.

Công Tôn Nghĩa hứng khởi hẳn lên, ưỡn ngực ra vẻ ta, huyên thuyên nói :

– Trong Kim đại phủ chia ra làm bốn phía, Ðông, Tây, Nam, Bắc.Biệt phòng của anh em tại hạ nằm về phía Ðông. Biệt phòng của phụ thân ta thì lại ở phía Tây. Phía Bắc thì lại đại sảnh. Còn phía Nam là nhà bếp, và cũng là nơi dành cho người hầu kẻ ở. Chính giữa là vườn hoa. Vậy ngươi muốn đi phía nào trước?

Cô gái đáp liền :

– Hướng Nam.

Công Tôn Nghĩa nhíu mày hỏi :

– Tại sao?

Cô gái điềm đạm giải thích :

– Hướng Ðông và Tây là biệt phòng của nam nhân, ta là nữ nhân vào đó xem làm gì. Còn hướng Bắc là đại sảnh. Mà đại sảnh chỉ là một nơi tiếp khách, ngoài mấy cái bàn cái ghế ra, thì chẳng có gì đáng coi. Chỉ còn lại khu phía Nam là có vẻ hấp dẫn nhất.

Công Tôn Nghĩa lại phân vân không muốn nhấc chân đi về hướng đó.

Hắn lưỡng lự đứng đó thật lâu.

Cô gái nhoẻn miệng cười nói :

– Sao? Ngươi tính nuốt lời à?

Công Tôn Nghĩa thở dài một tiếng đáp :

– Ta không muốn nuốt lời. Nhưng ta thật sự không muốn ngươi đi tới những chỗ đó. Bởi nơi ở của kẻ hầu người hạ có gì đâu mà coi.

Cô gái tỉnh bơ nói :

– Ta vốn sinh ra không phải là kẻ giàu có. Người bần cùng nhiều khi còn có nhiều điều lý thú để xem hơn là những kẻ giàu sang.

Cô ta lại triết lý. Công Tôn Nghĩa lại ngẩn người.

Hắn không biết phải từ chối như thế nào, liền chậm rãi đưa cô gái về khu phủ phía Nam. Ở đó quả thật không được sáng sủa như những khu phủ ở nơi khác, phòng ốc có vẻ cũ kỹ hơn. Tuy vậy nhìn cũng rất gọn gàng và giản dị.

Cô gái cứ bình thản đi ngắm hết bên này tới bên nọ, cái dáng điệu của cô ta nhẹ nhàng thanh thản, giống như đang được tình nhân dẫn đi chơi. Nhưng thật ra vị nam nhân kế bên cô ta thì lại đang lo lắng đến chảy mồ hôi, mặc dù hắn không cảm thấy nóng, ngược lại còn hơi lành lạnh nữa là khác.

Công Tông Nghĩa dẫn cô gái đi sắp hết khu nhà phía Nam thì vội lên tiếng nói :

– Chúng ta hãy nên quay lại, nơi đây không còn gì để coi.

Bất chợt có tiếng chó sủa vang lên ầm ĩ, khi hai người vừa xuất hiện thì chúng nhảy chồm lên chừng như muốn xông vào cắn xé. May là nhờ đống xích dầy cộm kéo chân lại. Nước dãi từ miệng lũ chó nhỏ tong tong, trông rất hung dữ đến lạnh người.

Cô gái vội reo lên :

– A! Ở bên kia có mấy con chó giữ nhà kìa…mà sao chúng nhìn dữ tợn vậy.

Công Tôn Nghĩa vội nắm tay cô gái kéo ra ngoài, vừa đi hắn vừa nói :

– Cô không nên tới đó.

Cô gái hỏi :

– Tại sao?

Công Tôn Nghĩa ấp úng đáp :

– Những con chó đó rất dữ, có thể cắn chết người.

Cô gái trố mắt, lộ vẻ ngạc nhiên :

– Thật vậy ư? Ngươi cũng sợ chó à?

Công Tôn Nghĩa cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Hắn nói :

– Chó nào thì ta không sợ chứ những con chó đó thì ta sợ.

Cô gái lắc đầu khó hiểu :

– Sao kỳ vậy? Chó người ngươi không sợ, nhưng lại sợ chó nhà mình. Súc vật thường rất thân thiện với những người cho nó ăn. Ngươi không cho chúng ăn à?

Công Tôn Nghĩa lắc đầu.

Cô gái lại hỏi :

– Kim đại phủ lớn như vầy mà sao không nghe ngươi nhắc đến nhà giam.

Công Tôn Nghĩa đáp :

– Ở đây không có nhà giam.

Cô gái lại cười :

– Vậy những con chó kia canh gác những gì?

Công Tôn Nghĩa lắc đầu :

– Ta không biết.

Cô gái chợt bật cười ha hả :

– Nhà ngươi mà ngươi không biết.

Công Tôn Nghĩa không trả lời.

Cô gái kia cũng không hỏi thêm, chỉ nhí nhảnh bước theo sau Công Tôn Nghĩa, nhưng cặp mắt thì dáo dác nhìn như là mọi thứ ở đây có nhiều điều lạ lắm.

Ðiều lạ? Dĩ nhiên là ở đây có nhiều.

Họ đi dạo ra đến ngoài khu vườn, xeo xéo về hướng Tây. Bất chợt có tiếng chó sủa lên ầm ĩ một lần nữa. Nhưng lần này tiếng chó sủa không phải phát ra từ hướng Nam, mà là phát ra từ hướng Tây.

Cô ta lại chỉ về khu phủ phía Tây nói :

– Í… Bên kia cũng có chó canh trước cửa phòng. Chẳng lẽ cha ngươi không dùng người mà lại dùng chó canh cửa à.

Công Tôn Nghĩa không đáp, chỉ kéo nàng ta đi nơi khác.

Hắn không nói, cô gái cũng không hỏi thêm.

Họ đi qua khu phủ phía Ðông. Một bên nơi ở của anh em nhà Công Tôn Nghĩa, còn một bên là nhà khách của Kim đại phủ.

Hình như cô gái không còn hứng thú như lúc đầu nữa, cặp mắt cô ta cứ mơ màng ngó đâu đâu, chưa tới cô ta đã không muốn đi tiếp.

Ngỡ là cô gái đang giận mình, Công Tôn Nghĩa thở dài một hơi, rồi lên tiếng phá bầu không khí im lặng giữa hai người :

– Cô đang giận tôi à? Thú thật, đây là nơi tôi ở từ nhỏ đến lớn. Tôi bảo đảm với cô là không có điều gì kỳ lại để xem đâu.

Chẳng ngờ cô gái lại mỉm cười như đã làm hòa từ lâu. Nàng đổi đề tài, hỏi đến chuyện khác :

– Ngươi bị cái bệnh lạnh từ bao giờ?

Không ngờ cô ta lại lên tiếng quan tâm tới mình, Công Tôn Nghĩa ngớ người một hồi rồi mới ấp úng nói :

– Cách đây độ ba tháng mà thôi.

Cô gái lại cau mày hỏi tiếp :

– Tòa đại phủ này có tên là “Kim đại phủ”, chẳng lẽ ngươi họ Kim?

Công Tôn Nghĩa lắc đầu nói :

– Ta họ Công Tôn. Từ lúc ta sinh ra, tòa nhà này vốn được gọi là “Kim đại phủ”. Ta chưa bao giờ nghe nói tới một cái tên khác.

Cô gái lại hỏi :

– Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi ba.

Nghe xong, cô gái lại nhoẻn một nụ cười tươi, nói :

– Vậy đủ rồi. Ngươi có thể đưa ta ra ngoài.

Bất ngờ cô ta đòi đi, Công Tôn Nghĩa lại ngớ người. Cô gái nào khác cười thì không sao, nhưng cô gái này cười thì hắn lại thấy nghi ngờ. Hắn cảm thấy tự nhiên sao hôm nay Kim đại phủ yên ắng đến kỳ lạ, ít người qua lại. Bọn họ đi khơi khơi từ nãy đến giờ vẫn không gặp mặt ai. Ðưa cô ta ra ngoài mà hắn cứ đăm chiêu suy nghĩ. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu vẫn không sao giải thích nổi.

Cuối cùng hắn không nhịn nổi, cất tiếng hỏi :

– Cô đang bày mưu tính kế gì vậy? Tại sao nãy giờ tôi không thấy bóng một ai?

Cô gái trợn tròn mắt hỏi lại :

– Ta đang bày mưu tính kế gì? Nhà của ngươi, ngươi không biết thì làm sao ta biết được?

Hắn còn lúng túng, chưa biết trả lời ra sao, cô gái lại bô bô cái miệng :

– Ngươi đó nha! Ði xem nhà mình với một người đẹp như ta mà còn nghi ngờ. Thiệt là con người đa nghi. Ngươi cô độc là phải.

Nói xong, cô ta vùng vằng bỏ đi ra vẻ giận dữ lắm.

Công Tôn Nghĩa lại ngớ người, hắn không biết cô ta nói như thế có nghĩa là gì. Cô ta yêu hắn chăng?

Cô ta vừa đi thì một tràng cười khanh khách ngạo mạn vang lên. Giọng cười đó phát ra từ bốn phương tám hướng, không rõ xuất phát từ đâu. Giọng cười đó như đang xoáy vào óc Công Tôn Nghĩa, như đang khiêu khích giễu cợt hắn.

Công Tôn Nghĩa liền lắc đầu.

Hắn đã rõ. Không bao giờ cô gái đó nhỏ một chút yêu thương cho hắn.

Con người như cô ta chỉ biết trêu chọc người khác, chứ làm sao biết yêu ai.

Hắn lại thở dài, tiếc rẻ, ngao ngán lắc đầu lần nữa.

Tại sao trên đời lại có thứ người thích giỡn hớt như thế? Và cũng lạ lùng như thế?

Ngược lại, hắn đang bị cô ta đùa như một món đồ chơi, thế mà hắn lại không cảm thấy tức.

Hắn càng nghĩ về cô gái thì cảm thấy lạ lùng, mà càng lạ lùng bao nhiêu thì lại kích thích hắn muốn tìm ra những điểm mà hắn chưa được thấy.

Mới ngày hôm qua thôi, cô ta hành động lỗ mãng hơn những kẻ phàm phu tục tử, mặt dày mấy lớp, không biết e thẹn là gì.

Nhưng hôm nay thì lại khác, cô ta đi đứng nhàn hạ, như những vị cô nương, ăn nói dịu dàng, phần nhiều chỉ hỏi như những cô gái ngây thơ không biết gì. Cô ta còn lên tiếng hỏi thăm về chính bản thân hắn, chẳng khác gì đang quan tâm lo lắng cho hắn. Quả thật vừa rồi cô ta và hắn chẳng khác gì một đôi tình nhân dạo phủ ngắm trăng.

Nhưng khi đi rồi thì cái giọng điệu giễu cợt, chọc người lại nổi lên.

Cô ta lợi dụng hắn ư? Chính hắn tự đâm đầu vào kia mà. Chính hắn đã tự mình đồng ý làm một chuyến giao dịch với cô ta.

Có phải trong nhất thời hắn bị một viên linh dược và sắc đẹp của cô gái cuốn hút mà trở thành si dại, bất cẩn hay không?

Hắn càng nhĩ lại càng cảm thấy mình đang lạc vào một nơi tối tăm, không có chút ánh sáng.

Hắn tự đặt câu hỏi, rồi tự trả lời, nhưng cũng không tìm ra được một câu trả lời thích đáng.

Cô gái đi rồi, Công Tôn Nghĩa mang nhiều tâm trạng, rảo bước đi về phía cổng chính của Ðại kim phủ.

Tới đại sảnh thì hắn lại ngẩn người ra lần nữa.

Ở đây mọi người đang ăn uống vui vẻ, hầu hết các nhân vật sinh sống ở đây, từ chủ tới tớ đều có mặt.

Thì ra họ ở đây nên hắn không thấy bóng ai ở những khu phủ khác.

Nhưng tại sao nhà có tiệc mà hắn không biết.

Một nghi vấn được giải thích thì một nghi vấn khác lại nổi lên.

Công Tôn Nghĩa đang đứng ngơ ngác ngó mọi người ăn uống vui vẻ thì cha hắn vẫy tay, cất giọng lè nhè gọi lớn :

– Nghĩa nhi! Vào đây! Vào đây!

Cha hắn đã say rồi!

Công Tôn Nghĩa lại giật mình vì từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ thấy cha hắn say. Cha hắn là một con người điều độ, biết chừng biết mực. Không bao giờ ông ta để cho mình say, và nhất là say trước đám khách, và gia nhân.

Công Tôn Nghĩa hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, hết sự nghĩ ngợi này đến nghĩ ngợi khác. Cuối cùng hắn không hiểu gì cả, hoàn toàn mù tịt.

Qua vài lần hỏi thăm bọn gia nhân, Công Tôn Nghĩa mới biết là hôm nay đám khách rời bỏ Kim đại phủ, nên cha hắn mới mở tiệc khao đãi.

Hắn cũng không ngờ đám người làm khách nơi Kim đại phủ, đám người mà hắn xem thường đến không muốn nhìn mặt kia lại được cha hắn trọng đãi đến như vậy.

Lại thêm một nghi vấn nảy lên trong đầu hắn.

Tiệc nào rồi cũng tàn. Có họp cũng phải có chia.

Ðám khách cũng bỏ đi.

* * * * *

Khi Công Tôn Nghĩa đi đến đại sảnh của Kim đại phủ thì nơi cổng sau cũng có hai bóng người như ma quỷ, ẩn mình trên nóc phủ ngó chằm chằm về hướng Nam.

Hai người đó cứ đứng yên, ngó mãi.

Bất chợt mấy con chó gầm gừ như đang đánh hơi được mùi lạ.

Lúc đầu chúng gầm gừ, rồi lại đưa mắt nhìn về hướng bóng người kia đang ẩn nấp.

Hai cái bóng liền nhảy đến chỗ khác ẩn nấp. Họ chọn chỗ ngược chiều gió, và ngược hướng trăng soi. Lập tức con những con chó điên dại kia không còn gầm gừ nữa.

Một tiếng nói khe khẽ vang lên :

– Sư phụ! Lũ chó này có thể đánh hơi được mùi người lạ. Hình như chúng được dùng để đối phó với thứ khinh công của họ Bạch chúng ta.

Người thứ hai lên một tiếng trầm trầm khẽ hỏi :

– Ngươi có biết tại sao chúng ta đứng xa như thế này mà chúng vẫn đánh hơi được không?

Người thứ nhất cười hì hì trả lời :

– Loại chó này có cái mũi rất nhạy cảm, dĩ nhiên là chúng ngửi được mùi trong gió. Nếu chúng ta đứng đầu hướng gió thì chúng ngửi được. Nếu trúng ta tránh được hướng gió thì chúng sẽ không ngửi được. Dễ vậy mà sư phụ cũng hỏi.

Người thứ hai chỉ hừ một tiếng không đáp.

Một hồi lâu, người thứ nhất mới lên tiếng hỏi :

– Ðệ tử muốn xem những con chó điên kia canh gác những gì?

Ngươi thứ hai sau một hồi nghĩ ngợi liền nói :

– Ngươi thử thảy một miếng thịt tươi cho chúng xem.

Cái bóng thứ nhất từ từ di động, lần mò tới khu phủ phía Nam.

“Vèo”, một miếng thịt đỏ hỏn bây đến trước mặt lũ chó. Nhưng tuyệt nhiên chúng không đụng tới, mà còn gầm gừ thêm. Cái bóng thứ nhất vội giật mạnh tay thì miếng thịt cũng biến mất nhanh như lúc bay đến.

Lũ chó vùng lên nhào theo miếng thịt sủa lên inh ỏi.

Cái bóng đen thứ nhất biến mất rồi lại xuất hiện kế bên cái bóng thứ hai chỉ trong tích tắc.

Bóng thứ hai lại điềm đạm nói :

– Có người tới, hình như là chủ nhân của lũ chó. Người này võ công không cao siêu lắm. Bước chân còn hơi nặng.

Cái bóng thứ nhất lại cười hì hì nói :

– Sư phụ giỏi.

Thiệt là lạ! Trên đời này chỉ có thầy khen trò, làm gì có chuyện trò khen thầy. Ðã vậy trò cười tít mắt còn thầy thì không quở mắng.

Cái bóng thứ hai chỉ hừ lên một tiếng.

Người chưa tới mà đã đoán ra được, người đoán tất nhiên phải có thính nhĩ rất nhạy bén, hoặc đã tu luyện được một nội công cao siêu.

Quả nhiên, một thoáng sau có một gã võ sĩ lao đến. Hắn đưa mắt nhìn theo hướng mắt của lũ chó.

Hắn không thấy ai thì liền đưa mắt nhìn quanh.

Bốn bề vắng lặng như tờ. Thậm chí tiếng lào rào của lá đùa trong đêm cũng không có, bởi vì gió không thổi qua. Bóng trăng chênh chếch trên đầu, soi bóng cây, mái ngói của Kim đại phủ xuống nền đất.

Không có một cái bóng người nào được trăng soi xuống.

Tên võ sĩ nhìn mãi không thấy ai, cũng gầm gừ chửi rủa bọn chó :

– Các ngươi bệnh hết rồi hả? Sao sủa càn như thế?

Lũ chó riu ríu cụp tai, rúc mặt vào hai chân trước.

Tên võ sĩ cũng hậm hực bỏ đi.

Bấy giờ, cái bóng người được gọi là sư phụ lại hừ một tiếng, nói :

– Chó dữ cũng là chó nuôi. Bây giờ ngươi đã thấy đủ rồi đó. Muốn biết trong đó có những gì thì ráng suy nghĩ tìm cách vào đi.

Cái bóng kia cũng hỏi khẽ :

– Sư phụ! Họ Bạch chúng ta có kẻ thù không?

Cái bóng thứ hai đáp gọn :

– Không.

Cái bóng thứ nhất lại hỏi :

– Thế tại sao có người lại muốn giết người nhà của chúng ta? Có phải là do cuốn Tích Khí không?

Cái bóng thứ hai chợt thở dài một tiếng rồi đáp :

– Xưa nay chúng ta vốn không phải là người giang hồ. Không ai biết tên tuổi của nhà họ Bạch. Họ Bạch cũng không gây thù oán với ai thì làm sao có kẻ thù.

Cái bóng thứ hai suy nghĩ tư lự một lúc rồi lại tiếp :

– Ðám người này lại biết dùng chó đánh hơi để phát hiện ra chúng ta. Thật ra chúng biết về họ Bạch khá nhiều rồi đó. Ngươi hãy cẩn thận. Phát hiện ra điều gì thì nói lại cho ta biết. Ta đợi ngươi ở tửu lâu phía nam Tây Thành.

Nói đi là đi, cái bóng thứ hai thoắt đã biến mất.

Cái bóng thứ nhất ngồi bệch xuống, vừa ngắm trăng vừa rung đùi ra vẻ ta đây đang suy nghĩ.

Cái bóng đó chẳng ai khác hơn là Bạch Tiểu Kha. Nàng cùng một vị sư phụ tới đây thám thính.

Qua cách họ nói chuyện và hành xử việc, thì vị sư phụ kia có vẻ đang dạy Bạch Tiểu Kha cách suy nghĩ khi hành sự thì đúng hơn là thám thính.

Bạch Tiểu Kha khẽ lẩm bẩm :

– Nhiều cách quá, không biết sử dụng cách nào cho ổn. Không biết sư phụ muốn biết tin nhanh hay chậm? Hừ, sư phụ không nói gì hết, vậy ta cứ từ từ mà làm, cần gì phải vội.

Nói rồi nàng lại móc trong túi vải khoát trên vai ra miếng thịt lúc nãy ngắm nghía một hồi, rồi chắc lưỡi nói một mình :

– Chà, miếng thịt ngon như vậy mà lũ chó điên kia không thèm. Ta cũng không muốn bỏ phí, chỉ tiếc là không có lửa để nướng. Ăn sống như vậy thì đâu có ngon.

Rồi nàng lại nhét miếng thịt vào túi, móc hai cái bánh bao ra ngồi ăn.

Nàng ăn xong rồi lại lăn ra ngủ. Ngủ xong thức dậy lại ăn với uống.

Ăn uống xong lại ngủ, ngủ xong lại ăn uống.

Cứ thế một ngày trôi qua.

Cuối cùng, nàng đứng lên vươn vai nói :

– Ðã đến giờ làm việc rồi.

Nàng đưa ngón tay chấm đầu lưỡi thấm nước miếng, rồi lại đưa cao lên khoảng không đoán hướng gió. Xong xuôi nàng lại chọn cho mình một chỗ đứng thật kín đáo.

Vừa chọn chỗ đứng xong, thì cũng là lúc một gã võ sĩ đem mấy miếng thịt tươi, màu còn đỏ hỏn lại cho những con chó ăn.

Thoắt một cái, Bạch Tiểu Kha biến mất. Chỉ trong tích tắc, nàng lại hiện ra nơi ẩn núp, đứng cười hi hí ra vẻ thích thú lắm.

Nàng lại lẩm bẩm nói một mình :

– Coi các ngươi còn dữ tợn nữa không? Các ngươi dù gì cũng là súc vật, làm sao biết suy nghĩ được. Ta chạy tới không đúng hướng gió thì các ngươi làm sao đánh hơi ra ta… hì… hì… hì…

Tên võ sĩ mang đồ ăn tới cho chó chính là tên võ sĩ hôm qua chạy ra khi nghe tiếng chó sủa vang.

Thịt vừa ngon vừa tươi nhưng lại ít, những con chó dữ cứ liếm mép liên tục, rồi nguẩy đuôi đòi thêm.

Nhưng dù chúng có nguẩy đuôi, làm trò bao nhiêu thì cũng chỉ ăn được có nhiêu đó. Và mỗi ngày chỉ có một bữa. Chó càng đói thì càng dữ, chúng thấy người lạ có mùi thịt tức sẽ nhào vô cắn xé.

Cho chó ăn xong, tên võ sĩ thu dọn mâm khay rồi bỏ đi thẳng.

Mấy con chó thấy người quen bỏ đi, thì tiu ngỉu rít lên ri rỉ như khóc, sau đó chúng lại nằm dài ra, ép bụng vào nền đất cho đỡ đói.

Chúng cũng chẳng ngờ là một khi nằm dài xuống rồi thì sẽ ngủ một giấc ngủ dài.

Khi bọn chúng nhắm mắt lại, mũi không còn hoạt động tinh nhậy nữa thì có một người trổ thuật khinh công tuyệt diệu, vượt qua người bọn chúng vào bên trong căn nhà đá mà chúng đang canh giữ.

Người đó đi vòng vo trong đường hầm đen ngòm một hồi, thì thoang thoáng thấy có hai bóng người đầu tóc rối bù ngồi thù lù như hai đống rơm trong hai căn nhà giam.

Người đó định thần nhìn thật kỹ, rồi bỗng kêu lên kinh ngạc :

– Tần nương, bà ở đây sao?

Rồi tiếng nói đó lại kêu lên một lần nữa :

– Kim Diện Nhân nữa à? Sao hai người ở đây.

Người được gọi là Tần nương và Kim Diện Nhân nghe có người tới vội vàng chồm lên, lần lượt la lớn :

– Ngươi là ai? Hãy cứu ta! Cứu ta ra khỏi nơi này.

Không có tiếng đáp lại.

Họ cứ ngỡ là đang mơ, liền buồn bã ngồi phịch xuống như hai đống giẻ rách như cũ.

Bỗng cái giọng hồi nãy lại vang lên :

– Tại sao hai ngươi lại bị giam trong này? Hai ngươi có tội gì? Ai đã giam hai ngươi.

Người lên tiếng hỏi đó chắc chắn là người ngoài cuộc. Không biết cho nên mới hỏi, mà giọng hỏi có vẻ ngạc nhiên lắm, rõ ràng là không giả dối. Vả lại là giọng nữ nhân chứ không phải là giọng nam nhân.

Tần nương là người giàu kinh nghiệm giang hồ, bà ta lên tiếng hỏi :

– Cô nương là ai? Sao lại vào được nơi này?

Cái giọng đó lại cười khanh khách hỏi lại :

– Tại sao ta lại không vào được?

Nghe cái giọng nói đùa giỡn kia, Kim Diện Nhân chợt kêu lên :

– Bạch Tiểu Kha?

Chàng tuy gặp cô gái chỉ có một lần, nhưng cái giọng cười đùa hay giễu cợt đó thì không thể nào nhầm lẫn được.

Tần nương cũng lẩm bẩm :

– Họ Bạch à?

Tần nương tuy đã gặp qua cô gái có cái giọng giễu cợt kia trước cửa hang động cách đây không lâu. Nhưng bà ta không hề biết tên cô ta. Bây giờ nghe Kim Diện Nhân kêu cô ta là Bạch Tiểu Kha, một người có cái họ Bạch, thì bà ta trở nên hoảng hốt.

Vì lý do gì Tần nương hoảng hốt thì chỉ có mình bà ta biết.

Không đợi hai người kia nói thêm, Bạch Tiểu Kha lập lại câu hỏi lúc nãy :

– Tại sao hai ngươi lại ở nơi này? Ai đã bắt giam hai người?

Tần nương thở dài :

– Cô nương hỏi làm gì cho mang họa vào thân?

Bạch Tiểu Kha hỏi :

– Tại sao mang họa?

Tần nương đáp :

– Những ai dính tới người này đều mang họa. Cô nương cũng vậy, đừng nên dính tới.

Người ta nói đừng thì cô gái lại tò mò muốn biết.

Bạch Tiểu Kha hỏi :

– Người đó là ai?

Tần nương chỉ đáp :

– Có lẽ cô nương đã gặp qua người đó.

Không có tiếng trả lời.

Có thể cô ta đang ngẫm nghĩ tới lời nói của Tần nương.

Một lúc sau cũng không có tiếng động gì cả.

Tần nương hốt hoảng la lên :

– Bạch cô nương, cô nương còn ở đây không?

Cũng không có tiếng trả lời.

Tần nương thở dài sườn sượt. Hy vọng của bà coi như đã hết, nhưng bà còn lo ngại cô gái trẻ kia có thể đã bị người của đại phủ phát hiện ra.

Bất chợt bà ta lên tiếng than, giọng bi thương não nùng :

– Thế là hết, ta sống như thế này thà chết cho xong.

Một tiếng cười khanh khách vang lên :

– Bà muốn chết à? Tại sao phải như vậy?

Tần nương giật mình. Không biết bà ta giật mình vì câu nói của cô gái hay là giật mình vì cô ta vẫn còn ở đó.

Tần nương vội hỏi :

– Cô nương còn ở đó à? Hãy thả chúng ta ra.

Không có tiếng trả lời.

Tần nương lên tiếng gọi lần nữa.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Bà ta lại thở dài.

Không biết cô gái đang giở trò gì. Nhưng chỉ mới tiếp xúc và đối đáp với cô gái vài câu, bà đã cảm thấy đầu óc mệt mỏi quá sức.

Quả thật, Bạch Tiểu Kha đã bỏ đi rồi. Cô tính cứu hai người họ ra, nhưng khổ nổi cả hai đã mất hết công lực. Chạy không được nhanh, mà khi thoát ra thì có thể bị bắt lại dễ như trở bàn tay. Chỉ một lần thoát ra ngoài cũng sinh lòng nghi ngờ cho kẻ đã bắt giam họ.

Hai người là những kẻ không còn công lực, nếu có muốn giết thì cũng chẳng khó khăn gì. Kẻ nào đó không muốn giết mà chỉ bắt giam dĩ nhiên là có mục đích. Còn dùng được là còn có cơ hội sống. Có lẽ họ ở đây thì tốt hơn. Khi mọi việc yên ổn, nàng sẽ quay trở lại cứu họ ra.

Có một điều Bạch Tiểu Kha không thể đoán ra là hai người đó có công dụng gì đối với kẻ bắt giam họ.

Một canh giờ đã qua, thuốc mê sắp hết tác dụng. Lũ chó dữ dằn sẽ thức tỉnh.

Cô gái phải nhanh chân chạy ra ngoài.

Cô lững thững về khách sạn ngủ một giấc thật ngon để ngày mai đi gặp vị sư phụ bẩm báo tin tức mình mới khám phá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.