Hác Hảo cố gắng kiềm chế cảm giác hoang mang trong lòng, vội vàng gọi điện cho ba mẹ nhiều lần nhưng vẫn vô ích. Hác Hảo tự hỏi bản thân mình có phải là con ruột của ba mẹ không? Lẽ nào ba mẹ nỡ lòng bỏ rơi con ruột của mình, nửa đêm chạy trốn để nợ lại cho hắn?
Kỳ thật, ban đầu Hác Hảo cũng thấy lạ. Đột ngột ghé thăm, nói ba mẹ bị lừa mượn nợ ba vạn biến thành chín vạn trong vòng ba tháng, rồi thúc giục hắn lập tức kiếm tiền để họ xoay sở. Nhưng chuyện kỳ lạ nhất không phải thế, chính là mẹ hắn, Vương Tú Trân lại tự động mở miệng nói chuyện với hắn. Từ lúc bắt đầu, đôi mắt bà nhìn hắn cứ như cừu nhân cho dù là lúc mở miệng đòi tiền hay những lúc óan giận, nhục mạ hắn vô dụng. Chuyện kỳ quái khó tin như vậy mà chính bản thân lại không chú ý tới.
Thì ra là thế. Đây chính là nguyên nhân mà người đến thăm con sao? Người rốt cuộc là muốn trả thù con thôi phải không? Vì con đã giết chết đứa con ưu tú mà hai người tự hào nhất có phải không? A, có lẽ đối với các người, nếu như ngày đó người chết là con thì tốt biết mấy… Và đối với con cũng là … tốt biết mấy…
___________
“Phanh!Phanh!Phanh!”
“Mở cửa, tụi tao là người của công ty Phi Thiên đây. Mở cửa ra! Có nghe không!”
Hít sâu một hơi, Hác Hảo đứng dậy ra mở cửa. Hác Hảo biết rằng mọi chuyện đã đến lúc kết thúc, tuy vậy hắn vẫn muốn biết chuyện vay bốn trăm bảy mươi vạn là sao?
“Hừ! Mày cũng khá đó. Vào trong nói chuyện!”
Hác Hảo tránh qua một bên, để cho ba người thanh niên nghênh ngang bước vào nhà.
Một người thanh niên mặc bộ âu phục màu xám, có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm người này, nhìn quanh bên trong nhà một lượt sau đó chậc lưỡi nói:
“Thiết! Con mẹ nó! Không ngờ còn có thứ nghèo đến trình độ này! Cái nhà gì mà chỉ có mỗi bốn vách tường!”
“Này! Lão bằng hữu, ngồi xuống đây nào, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút!” Tay thủ lĩnh trẻ tuổi cuời hướng Hác Hảo vẫy vẫy tay, sau đó tự kéo cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống. Hai tên thanh niên còn lại thì đứng khoanh tay dựa vào tường im lặng mà nhìn.
Hác Hảo ngồi xuống mép giường nhìn “khách nhân” tự ý châm trà, rồi liếc chủ nhà âm thầm cười nhạo.
“Này này, đây là danh thiếp của tôi. Cầm đi, sau này còn dùng được.” Người thanh niên đưa danh thiếp cho Hác Hảo.
Nhìn danh thiếp một chút, nó giống y như danh thiếp của các công ty bình thường khác. Mặt trước in tên công ty, số điện thọai, số fax và tên của thanh niên này: Lưu Bân, phía dưới còn có số di động của hắn. Mặt sau ghi công việc chuyên họat động các lĩnh vực giống như một ngân hàng bình thường.
“Cậu là Hác Hảo?” Lưu Bân hỏi.
Hác Hảo gật đầu.
“Sao lại lấy cái tên như thế? Vừa nghe là biết không hay ho gì rồi.” Lưu Bân sờ sờ môi rồi lấy trong túi một gói thuốc lá, rút ra một điếu.
Hác Hảo dở khóc dở cười, đây là cái tên từ nhỏ luôn khiến hắn bị trêu chọc. Chính bản thân đã đau khổ vì nó rất nhiều, nếu như anh hai không…
“Thẳng thắn mà nói, cậu có biết ba mẹ cậu đã trốn đi đâu không? Ngày hôm qua người của tôi đã đến nhà xem xét, không một bóng người. Nói thật đi, để mình được dễ chịu một chút.” Lấy hột quẹt châm điếu thuốc, Lưu Bân nheo nheo mắt nhìn Hác Hảo.
“Tôi đây…” Hác Hảo ngưng nói, đi đến bàn đem bút ra viết: Tôi không biết họ ở đâu. Đã gọi điện thọai nhưng không có ai bắt máy. Mặt khác, tôi muốn biết chuyện bốn trăm bảy mươi vạn là sao? Có thể cho tôi xem giấy vay nợ của ba mẹ tôi không?- Viết xong, Hác Hảo đưa cho Lưu Bân xem.
“Cậu bị câm điếc? Tôi nhớ lúc nãy trong điện thọai cậu nói chuyện được mà, sao mới một lúc đã thành câm điếc? A hả, mày muốn lừa lão tử phải không?” Nhìn qua tờ giấy, Lưu Bân phát hỏa.
“Mày không biết? Mày là con chúng, mày không biết thì còn ai biết? Hả? Tiền cũng lấy rồi mà còn giả vờ không biết. Con mẹ nó, mày tính quỵt tiền là không sống được đâu nha con!”
Hác Hảo lắc đầu, tiếp tục lấy giấy ra viết: Tôi thật sự không biết nợ này là sao. Xin cho tôi xem giấy tờ chứng minh ba mẹ tôi đã vay các vị. Nếu như không đúng sự thật, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Một lần nữa, Hác Hảo đưa tờ giấy cho Lưu Bân.
Sau khi đọc hết nội dung, Lưu Bân nổi điên, đứng bật dậy. Hắn đã ngã ghế, nắm lấy áo Hác Hảo, nếu không phải vóc người Hác Hảo khá cao thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi.
“Khốn kiếp. Mày muốn chết có phải không? Muốn xem chứng cứ? Được, tao cho mày xem. Xem xong rồi thì trả tiền cho lão tử ngay.” Lưu Bân bỏ tay ra, quăng Hác Hảo ngã nhào xuống giường.
Lưu Bân đưa tay nhận một bao hồ sơ từ tên thanh niên mặc quần jean đang đứng dựa tường. Hắn mở bao hồ sơ, lấy ra một văn kiện đập đập vào mặt Hác Hảo.
“Mở to mắt ra mà xem cho cẩn thận. Đây là giấy tờ chứng minh mẹ mày đã mượn tiền tao, còn đây là giấy bảo đảm. Trong này có ghi mày là con bọn chúng đứng ra bảo lãnh mượn nợ, có xác nhận của công chứng. Mẹ kiếp!” Lưu Bân phi một tiếng, quăng giấy tờ lên mặt Hác Hảo.
Từ trên giường, Hác Hảo chống tay ngồi dậy, mở tập văn kiện cẩn thận xem xét. Sau một lúc, Hác Hảo ngẩng đầu:
“Bản… chính… đâu…?”
“Ồ, không giả bộ câm điếc nữa sao? Con mẹ nó, muốn diễn trò hả? Mày còn muốn xem bản chính nữa a? Được, không thành vấn đề. Đi theo tao, vừa lúc muốn dẫn mày về gặp cấp trên. Bốn trăm bảy mươi vạn kim, cỡ như mày cũng khó mà trả nổi. Nếu như mày thật sự không biết tiền ở đâu, tao khuyên mày nhân lúc giờ còn chưa chết cố gắng động não xem làm thế nào để trả tiền tụi tao. Cấp trên của tao không tốt bụng giống tao đâu. Đi thôi!” Lưu Bân phẩy tay, hai tên thanh niên đứng dựa tường lập tức tiến tới, một trải một phải kẹp lấy Hác Hảo đi ra cửa. Hiển nhiên là phòng người hắn chạy trốn.
Đối với sự hiểu lầm của Lưu Bân, Hác Hảo cũng không để trong lòng. Đầu óc hắn bây giờ chỉ quan tâm đến giấy tờ mượn nợ của ba mẹ hắn. Xem ngày tháng cho thấy, nợ này đã bắt đầu từ một năm rưỡi trước đây, trong đó khỏang bảy mươi vạn là lấy nhà và ruộng đất ra thế chấp. Sau đó mượn thêm sáu lần nữa, lần cuối cùng cách đây ba tháng trước là nhiều nhất: một trăm hai mươi vạn có tên nguời bảo lãnh là mình, đồng thời còn đem quan hệ ra công chứng để chứng minh. Tuy mấy tờ giấy này chỉ là bản copy nhưng Hác Hảo cảm thấy rõ ràng nó hòan tòan không phải giả.
Trong lòng Hác Hảo vẫn ôm hy vọng, hy vọng đây chỉ là lừa đảo, dùng cách tính siêu tiền lời bất hợp phát để biến tiền nợ ba vạn thành bốn trăm vạn, hy vọng công ty này là làm ăn phi pháp. Có như vậy hắn mới nhờ được pháp luật bảo vệ mình, dù làm vậy phải gánh lấy một trận đòn tàn nhẫn, thậm chí mất mạng.
___________
Hác Hảo được ba người dùng xe hộ tống đến công ty Phi Thiên. Công ty tọa lạc ngay khu thương xá phồn hoa cao cấp, chiếm tòan bộ tầng 14 của thương xá.
Cửa thang máy vừa mở, nhân viên quầy tiếp tân lập tức mở nụ cười chào đón. Vách tường được trang trí hai chữ Phi Thiên to lớn, nét bút như rồng bay phượng múa, vừa nhìn là biết được danh gia nào đó phóng bút.
Bước vào trong công ty, Hác Hảo ngây người. Cả công ty đều tóat lên vẻ nghiêm túc lịch thiệp, không hề có một chút gì như hắn tưởng tượng.
” Đứng đực đó làm gì? Đi mau. Phòng khách bên kia. Tiêu Ngô dẫn hắn qua đó đợi, tao đi tìm quản lý.” Nói xong, Lưu Bân kéo quần áo chỉnh tề lại, rẽ bên trái mà đi.
“Triệu tổng, quản lý Vương, chính là người này. Ba mẹ hắn thiếu công ty chúng ta bốn trăm bảy mươi vạn, chúng không đủ khả năng trả nợ liền nửa đêm bỏ trốn. Do sơ xuất của tôi khiến công ty bị tổn thất, thành thật xin lỗi. Nhưng quản lý cứ yên tâm, vô luận thế nào tôi hứa sẽ lấy lại được số tiền đó…” Nhìn Triệu tổng nhăn mặt, Lưu Bân không dám nói tiếp, nuốt ực nước miệng rồi ngậm miệng lại.
“Cậu là Hác Hảo? Tôi là quản lý công ty Phi Thiên. Tôi họ Vương, mời ngồi.” Một người đàn ông cỡ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt thân thiện mỉm cười ra hiệu cho Hác Hảo ngồi xuống.
Không hiểu sao người đó không tiếp tục giới thiệu vị được gọi là Triệu tổng kia, mà cái vị Triệu tổng đó có dung nhan cực kỳ mị họăc, tuổi còn rất trẻ, đang tựa người vào ghế sa lon yên lặng quan sát sự việc. Ánh mắt người nọ tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn phản ứng của Hác Hảo đối với mọi chuyện xảy ra cũng đồng thời lộ ra vẻ hứng thú đối với Hác Hảo.
“Tôi nghĩ hẳn là cậu đã biết đại khái sự việc. Đây là tòan bộ hồ sơ gốc. Xin mời cậu đọc cẩn thận, đừng làm hư chúng. Mặc dù chúng tôi rất thông cảm với hòan cảnh của cậu, bất quá đây là công việc, tiền vay bắt buộc phải trả. Mặt khác tôi cũng phải thanh minh với cậu một điều, công ty này tuyệt đối hợp pháp, tất cả mọi khỏan vay vượt quá năm mươi vạn đều phải có sự giám sát của luật sư. Nếu cậu nghĩ muốn kiện chúng tôi ra tòa, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận. Chỉ là, cậu nên nhớ kỹ nếu như tòa án xử cậu thua kiện thì ngọai trừ phí tố tụng, khỏang nợ này trong vòng một tháng cậu phải thanh tóan hết. Nếu như cậu tin tưởng công ty, đồng ý trả nợ một cách đàng hòang, chúng tôi sẽ chân thành thương lượng với cậu về thời gian cũng như phương thức trả nợ. Cậu đã rõ hết chưa?” Quản lý Vương chậm rãi giải thích cho Hác Hảo nghe.
Việc trả nợ chỉ có thể thúc giục chứ không thể bức. Nếu như làm quá sẽ bức tử người ta, trừ phi hắn có bốn trăm bảy mươi vạn tiền bảo hiểm nhân thọ, còn không thể nào cũng mất cả vốn lẫn lời. Chỉ cần hắn còn sống, có thể bắt hắn làm việc trả nợ cho công ty đến chết mới thôi. Đây cũng là điểm khác nhau giữa công ty Phi Thiên và các công ty cho vay nặng lãi khác, họ sẽ không vì nóng giận nhất thời mà làm tổn thất lợi ích công ty.
Trước tiên là đe dọa, sau đó làm dữ một chập, nếu không nữa thì lại đe dọa tiếp, tóm lại làm sao cuối cùng cho con nợ phun tiền ra là được.
Hác Hảo xem văn kiện lại một lần nữa, đúng thật là do ba mẹ hắn đặt bút ký tên.
Tại sao hai người lại mượn nhiều tiền như thế? Rốt cuộc thì tiền đã đi đâu? Ba mẹ đã đi đâu? Còn cả em gái nữa?
“Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Bây giờ chúng ta có thể bàn đến việc cậu sẽ trả nợ cho chúng tôi thế nào không?” Quản lý Vương yêu cầu Lưu Bân ra ngòai mang trà vào.
“Tôi là… muốn… biết… biết tại sao…?”
“Tại sao gì?”
“Vay… tiền… nguyên nhân… vay tiền…?”
“Cậu thật sự không biết lý do tại sao ba mẹ cậu vay tiền? Thật sự không biết họ trốn đi đâu? Chẳng lẽ cậu không cầm được đồng nào từ ba mẹ cậu sao? Cậu có biết bốn năm trước vợ chồng Hác Chí Quốc bắt đầu mượn tiền? Tiểu Vương, cậu nói cho cậu ta biết tất cả quá trình mà vợ chồng Hác Chí Quốc đã vay của công ty trong bốn năm qua.” Triệu tổng yên lặng quan sát chợt nở nụ cười lạnh.
“Vâng ngài chờ một chút.”
Nghe giọng nói, Hác Hảo mới chú ý đến người đang lẳng lặng ngồi trên sa lon nãy giờ, Triệu tổng.
Người này, hình như mình đã gặp ở đâu rồi… – Hác Hảo suy nghĩ.
Thấy Hác Hảo nhìn mình, Triệu tổng mở miệng cuời nói:” Lại gặp mặt rồi. Chúng ta thật là hữu duyên.” Quét mắt thêm một cái, nụ cười trên mặt Triệu tổng biến mất:” Còn nhớ tôi không, lão thổ?”
Nghe xong lời này, Hác Hảo lập tức nhớ ra người này là ai. Chính là kẻ bị thương hôm nọ được hắn cứu rồi đột ngột biến mất.
“Cậu … quần… áo…”
“Sao? Bất ngờ chứ hả? Thật nhìn không ra anh vậy mà lại nợ công ty tôi hơn bốn trăm vạn, còn giấu cả bóp của tôi. Đúng là giống mẹ anh quá, thấy tiền là phát điên lên.” Hắn lạnh lùng châm chọc.
“Tôi là… sẽ… trả lại…” Hác Hảo cắn môi, có quỷ mới lấy quần áo và bóp da của ngươi đó. Xem thường người khác như thế. Tôi tuy không có tiền nhưng cũng không có nghĩa sẽ làm chuyện xằng bậy. Nếu thật sự muốn lấy tiền ngươi thì đã lấy luôn không cứu ngươi về rồi.
“A! Anh sẽ trả lại? Vậy thì tốt quá. Tiên sinh, xin hỏi anh sẽ trả lại cho tôi bằng cách nào? Dự định bao giờ thì sẽ trả lại? Đừng nói là anh sẽ định làm đến chết để trả lại nhé. Thân anh còn mắc nợ thì chừng nào trả đây? Hử?” – Này lão nhà quê, mặc dù nấu cơm ngon thiệt nhưng nhân phẩm chẳng tốt chút nào, đến chết cũng mạnh miệng không thừa nhận lòng tham của mình.
“Tôi …”
“Triệu tổng, đây là tư liệu.” Quản lý Vương đi vào cắt đứt lời Hác Hảo muốn nói.
“Được, lấy cho hắn xem.” Triệu tổng chỉa hướng Hác Hảo nói.
Tiếp nhận văn kiện, Hắc Hảo mở tư liệu ra xem. Mặt hắn dần chuyển sắc.
Lần đầu tiên mượn nợ là bốn năm trước, số tiền hai vạn, ba tháng sau tiền hòan lại đầy đủ. Về sau, số tiền mượn càng lúc càng lớn, thời gian trả tiền cũng càng lúc càng kéo dài. Một năm ruỡi trước, vì số tiền mượn quá lớn không đủ khả năng chi trả nên phải lấy ruộng đất ra thế chấp, về sau không hề trả tiền, chỉ có vay tiền mà thôi. Số tiền nợ thật lớn cuối cùng là dùng tên Hác Hảo đứng ra bảo lãnh.
“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cậu sẽ trả tiền bằng cách nào không?” Triệu tổng cầm tách trà lên.
“Tại … tại sao…”
“Bây giờ còn muốn giả ngu? Được, tôi nói thật cho anh biết. Theo như chúng tôi điều tra ba mẹ anh từ bốn năm trước bắt đầu mê mạt chược, lúc đầu chỉ là đánh nhỏ càng về sau càng đánh lớn, thắng cũng được nhiều nên trả nợ nhanh. Bài bạc thì có thua có thắng, ba mẹ anh mới mượn tiền rồi trả, trả rồi mượn tiền tiếp. Đến cuối cùng chẳng những không chịu thua mà còn cố gỡ gạt, nên thành ra nông nỗi.”
Chứng kiến vẻ mặt há hốc trợn trắng của Hác Hảo, Triệu tổng quay sang quản lý Vương:” Cậu kể rõ chi tiết hơn cho hắn đi.”
Quản lý Vương gật đầu, thanh thanh cổ họng rồi hướng Hác Hảo nói tiếp:” Vốn số tiền mà bọn họ mượn là khó có khả năng chi trả, công ty cũng khống chế số lần vay của họ nhưng rất đáng tiếc, phụ trách vụ này là một thành viên mới. Hắn chưa quen nghiệp vụ, tưởng rằng đối phương có vật đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề lớn nên không xin chỉ thị của cấp trên, tiếp tục cho ba mẹ cậu vay, gây ra tổn thất lớn cho công ty. Đương nhiên sau khi phát hiện chuyện này, chúng tôi đã sa thải hắn, giao cho Lưu Bân phụ trách đòi tiền ba mẹ cậu. Nhưng là ba mẹ cậu rất giảo họat, ra vẻ bình tĩnh nói rằng sẽ yêu cầu con trai mình trả tiền, cho họ thêm thời gian hòa hõan. Ba ngày trước họ còn gọi đến công ty sẽ trả đủ trong vòng ba ngày. Cũng may Lưu Bân thấy nghi ngờ vì làm thế nào mà ba mẹ cậu có thể hòan số tiền lớn như thế trong vòng ba ngày nên liền đến nhà họ kiểm tra. Quả nhiên đã dọn đi mất. Do đó, chúng tôi dựa vào thư bảo đãm của ba mẹ cậu tìm đến địa chỉ nhà cậu.”
“Đó là tất cả mọi chuyện. Quay lại ý chính, anh muốn trả tiền cho chúng tôi bằng cách nào?” Triệu tổng mặt lạnh băng nhìn Hác Hảo.” Anh thật sự không biết ba mẹ anh trốn đi đâu a?”
Hác Hảo đờ đẫn lắc đầu. Nếu như tôi biết thì đã nói cho các người hay, cần gì khiến bản thân lâm vào tình cảnh này. Nhưng rồi Hác Hảo lại tự hỏi, nếu như thật sự biết chỗ của ba mẹ, liệu mình có nỡ nói ra để cho người ta truy bức ba mẹ ruột mình không? Đáp án rõ ràng là không.
Đã như vậy, biết hay không cũng đều như nhau, số tiền này vẫn là mình phải trả. Cứ xem như tiền bồi thường cho đứa con trai yêu dấu của họ đã bị mình giết. Nếu như thật sự có thể dùng bốn trăm bảy mươi vạn đồng mua về được cái mạng của anh hai thì có đáng là bao nhiêu.
Hác Hảo trầm ngâm suy nghĩ, không hề chú ý đồng hồ đã điểm quá 10 giờ.
“Nếu như cậu quyết định trả nợ, vậy xin mời ký tên vào đây.” Vương quản lý đem giấy tờ đặt lên bàn thủy tinh và đưa bút cho Hác Hảo.
“Nếu như mày không ký, chúng tao sẽ dùng pháp luật kiện ba mẹ mày lẫn mày. Đương nhiên, trước đó để bồi thường tổn thất, chúng tao sẽ thu hồi trên ba mẹ mày và người nhà của mày. Công ty lập ra là để kiếm tiền, dĩ nhiên không thể để tổn thất được.” Lưu Bân một bên hung tợn nói.
Không cần ngươi nói rõ như vậy, tôi biết phải làm thế nào mà. – Hác Hảo mặc dù giận Lưu Bân uy hiếp mình nhưng hắn cũng biết rõ đó không phải là lời nói suông. Một công ty cho vay nặng lãi lại có bề ngòai sạch sẽ như vậy ắt hẳn sau lưng phải có xã hội đen chống đỡ. Giống như mượn công ty làm bình phong, mỗi khi gặp phải nợ khó đòi cũng có thể cho xã hội đen truy lấy tiền nợ.
Hít sâu một hơi, Hác Hảo đặt bút ký vào tờ chuyển nhượng nợ.
“Đây là bản kế họach trả nợ, xin cậu hãy nói cho tôi biết cậu sẽ cần thời gian bao lâu để trả hết nợ, phân thành bao nhiêu kỳ, thời gian hòan vốn là bao nhiêu, vốn thường lệ hay không định kỳ, mỗi lẫn trả thì số tiền thấp nhất là bao nhiêu, đồng thời cho biết luôn cụ thể khả năng tài chính của cậu. Xin hãy viết chính xác tên công ty, đơn vị, số điện thọai liên lạc. Thu nhập thấp nhất họăc cao nhất mỗi tháng, tiền lương có theo chu kỳ cụ thể không? Có tiền thưởng cuối năm hay không? Mặt khác, tài khỏan ngân hàng, cổ phiếu, vàng bạc hay đồ quý gì khác… xin hãy ghi cụ thể.” Quản lý Vương cẩn thận giải thích chi tiết nội dung cho Hác Hảo nắm.
Hác Hảo điền hết tư liệu, sau đó giao cho quản lý Vương xem qua. Quản lý Vương xem một lúc, Triệu tổng vươn tay, quản ký Vương vội vàng cầm tư liệu đưa cho Triệu tổng.
Xem xong tập tư liệu, Triệu tổng nở nụ cười khinh miệt:” Dựa vào nội dung anh viết, mỗi tháng hòan lại 800 đồng, bất quá 60 năm chỉ mới trả 316800 đồng tiền vốn, ngay cả số lẻ cũng chưa bằng. Đợi anh trả xong chắc công ty này cũng đuợc ngàn năm rồi. Đùa phải không?”
Hác Hảo không nói gì, đây là sự thật.
“Tiểu Vương, cậu nói cho hắn biết cái tên phụ trách vụ này giờ biến thành dạng gì rồi.” Triệu tổng lãnh đạm nói.
“Nghe nói trên đường về nhà, tên đó bị người ta chặn đường, chặt đứt hai xương sườn, bắp chân phải bị đánh gãy, đầu và mặt đều sưng vù đến ra đường không ai nhận ra được.” Quản lý Vương bình thản trả lời.
“Anh có muốn viết lại lần nữa không?” Triệu tổng lắc lắc tờ giấy trong tay.
“Tôi là…”
“Tôi tôi tôi cái đầu anh anh đó. Trừ nấu cơm ra chắc anh chẳng còn biết làm cái gì phải không? Không biết có phải đàn ông không nữa, có đem anh đi xẻ thịt bán cũng chẳng ai thèm mua. Dựa vào cái mặt anh, không có điểm dễ coi, cái dạng như anh nhiều lắm cũng chỉ có thể gạt đuợc mấy thằng nước ngoài mù thôi. Tôi mặc kệ anh đi trộm cũng được, đi lừa cũng được, hay giết người cũng được, tôi không cần biết, chỉ cần mỗi tháng anh trả công ty 15000 đồng, ba mươi năm trả xong cả vốn lẫn lời.” Triệu tổng đem tòan bộ bản kế họach ném vào mặt Hác Hảo yêu cầu hắn điền lại.
Nắm chặt tay thành quyền, Hác Hảo cố bắt chính mình phải nhẫn nhục. Mỗi tháng 15000, há chẳng phải bắt mình trở thành Lương Sơn Bạc?
Thấy Hác Hảo chần chờ không viết, Triệu tổng âm trầm nói tiếp:” Dù gì thì anh cũng đã giúp tôi một lần nên tiền lời có thể miễn, đồng thời sẽ giới thiệu cho anh một công việc. Có một quán bar, do đầu bếp nấu khó ăn quá nên đã bị đuổi. Chỗ đó đang tuyển đầu bếp mới, anh có bằng cấp đầu bếp không? Sở trường nấu dạng nào?”
“Có … một … cấp. Món… Trung…”
“Đầu bếp bậc một? … Không được rồi, vậy sao cháo bữa trước lại ngon như thế? Chẳng lẽ người có vấn đề là tôi?”
Hác Hảo gật đầu.
“Đêm nay anh đến chỗ này thi thử, làm vài món ăn biểu diễn. Nếu như quả thật ngon thì sẽ được thưởng. Lương mỗi tháng 2700, thêm tiền thưởng và các phụ cấp khác nữa. Khách hàng mà khen ngợi thì tiền lương sẽ được tăng. Mỗi năm sẽ được thi lên cấp, cuối năm cũng sẽ có tiền thưởng, đồng thời còn mua bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm xã hội cho anh. Công việc từ 6giờ tối đến 3giờ sáng. Anh thấy thế nào?”
Thật vậy sao? Thật sự có đãi ngộ tốt đến thế sao? Từ 6giờ tối bắt đầu làm, vậy là mình còn có thể làm thêm việc trong tiệm, bất quá là không làm ban đêm đuợc, tiền lương dù có giảm nhưng thật sự khó có cơ hội này.
“Anh đồng ý?” Nhìn Hác Hảo gật đầu, Triệu tổng cười lạnh. ” Làm việc ở quán bar, nói không chừng còn khiến anh có nhiều cơ hội làm ăn khác. Chỉ cần thường ra khỏi bếp, cười với khách, chừng vài đêm là trả hết nợ. Nhân tiện xem coi khách có hứng thú với anh không?”
Hác Hảo không hiểu Triệu tổng nói gì, chỉ tiếp tục ngồi yên.
“Cho hắn một cơ hội để trả nợ. Chuyện này coi như giao cậu phụ trách. Tiểu Lưu, đi theo tôi một chút.” Triệu tổng phân phó cho quản lý Vương rồi nói với Lưu Bân.
Nghe Triệu tổng gọi, Lưu Bân vội vàng theo sát ra ngòai.
“Tiếp tục điều tra xem vợ chồng Hác Chí Quốc trốn đi đâu? Có tin tức gì thì báo ngay, mặt khác thường xuyên ngẫu nhiên gọi điện thọai đến nơi hắn làm việc đôn đốc hắn trả tiền. Hiểu chưa?”
“Vâng, ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ làm tốt chuyện này.” Lưu Bân cúi người. Hắn nghĩ thường xuyên ngẫu nhiên gọi điện thúc giục trả nợ khiến vợ chồng Hác Chí Quốc hỏang sợ trốn ra nước ngòai mới có sự việc như hôm nay.
“Vậy là được rồi.” Triệu tổng nói xong rồi xoay người đi lên công ty giải quyết công việc bề bộn. Trưa nay hắn có hẹn một nam sinh đáng yêu đi ăn cơm, xế chiều thì dẫn hắn đi dạo, buổi tối thì đem hắn vô khách sạn. Nghĩ đến sẽ được nằm trên giường vuốt ve thân hình quyến rũ đó khiến tâm tình Triệu tổng thóang chốc tốt lên.
Hết chương 3