Hảo Nhân Nan Vi

Chương 12



Thấy Hiểu Vĩ trở lại, Hác Hảo nhìn hắn tươi cười.

Ánh mắt Hiểu Vĩ đầy vẻ khó xử nhìn Hác Hảo, sờ sờ đầu của hắn nói: “Anh có việc gấp cần phải xử lý ngay, chút nữa anh về thì em hâm nóng lại giúp anh . Được không?”

“Ân, anh đi cẩn thận.” Hác Hảo gật đầu.

—–

Lái xe đến đồn công an.

Đang đứng trực trong đồn, Lý Hồng Tâm vừa thấy Hiểu Vĩ đến liền vội khoát tay, vừa cười vừa nói: “Đã lâu không gặp, cậu bạn của tôi.”

Hai người hàn huyên vài câu rồi đi vào vấn đề chính.

“Cậu nói đã tìm được chứng minh thư cũ của tôi rồi à? Chuyện là như thế nào?” Hiểu Vĩ không thể kiên nhẫn mà khẩn trương hỏi han.

“Được rồi, ngồi xuống nào. Chuyện là như thế này.” Tự rót cho mình chén trà, Lý Hồng Tâm cũng ngồi xuống.

“Trong khoảng thời gian này, chúng tôi theo đuổi một vụ cho vay nợ trái phép, cho nên trong quá trình điều tra thì tình cờ phát hiện được. Nhớ lần trước chúng ta họp lớp, cậu có nói là đã bị trộm mất ví tiền, tôi liền lưu dãy số chứng minh thư của cậu lại, không ngờ cũng có lúc hữu dụng.”

“Vay nợ?”

“Đúng vậy. Khi lục soát ở nhà của một tên chuyên cho vay nợ, chúng tôi phát hiện ngoài tiền vàng còn có một cái đĩa, trong đó lưu trữ chứng minh thư của hai mươi mấy người. Hình như tên đó đã làm gì đắc tội người khác, khiến toàn bộ chứng cứ phạm tội của hắn đều bị chúng tôi dễ dàng tìm được. Hắn bị ghép tội cho vay mượn nợ phi pháp, đồng thời còn tìm được chứng minh thư của cậu giữa đống chứng minh thư kia .” Mở ngăn kéo, Lý Hồng Tâm đưa chứng minh thư cho Hiểu Vĩ xem.

“Có biết ai đã mượn không?” Nhìn tấm chứng minh thư mà mình đã đánh rơi hơn nửa năm, Hiểu Vĩ thần sắc phức tạp hỏi.

“Ân, để tôi tra một chút. Lá gan của tên kia rất nhỏ, hỏi một chút là khai ra hết, bao nhiêu tư liệu của khách vay nợ cũng đều do hắn khai ra. Kẻ dùng chứng minh thư của cậu là một tên lưu manh bỏ học giữa chừng, hiện tại tôi đã mượn cớ kêu hắn lên, đang ngồi ở trong phòng tạm giam. Hỏi hắn từ đâu mà có được tấm chứng minh thư này, hắn nói là của ‘anh hai’ hắn cho mượn.”

Cười cười, “Có muốn đi gặp ’em trai’ của mình một chút không?”

“A, đương nhiên!” Hiểu Vĩ đứng lên. “Tiểu Lí, thật ngại quá, tôi có chút việc muốn hỏi riêng hắn…”

“Ha ha, cứ tự nhiên. Hôm nay là phiên trực của tôi mà.” Lý Hồng Tâm làm một động tác “xin mời”, chỉ đường cho Hiểu Vĩ.

—–

Đẩy cánh cửa phòng tạm giam ra, Hiểu vĩ bước vào. Bên trong là một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đầu nhuộm tóc màu vàng dài đến vai, trên vành tai còn có một hàng khoen tai cùng bộ quần áo rộng thùng thình nhếch nhác. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu liếc trộm về phía cửa, tâm trạng lộ rõ sự bất an.

Bĩu môi – Chỉ là một tên nhãi nhép!

” ‘Em trai’! ‘Anh hai’ của em đến rồi nè. Em thấy sao rồi?” Hiểu Vĩ khoanh tay tựa vào cạnh bàn trước mặt thiếu niên, vẻ mặt khinh khỉnh trêu cợt.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người vừa mới đến, Hiểu Vĩ thề rằng chính mình đã nhì̀n thấy sắc mặt của hắn khẽ biến. – Hừ! Tiểu tử này rõ ràng là nhận ra ta.

“Như thế nào? Không nhận ra anh hai sao?” Khóe miệng nhếch lên hỏi.

Lắc đầu, thiếu niên cúi đầu càng thấp.

“Sao em lại không nhận ra anh hai của mình chứ?! Chính miệng em đã nói anh là ‘anh hai’ của em mà.” Đá đá cái ghế mà thiếu niên đang ngồi để cho hắn ngẩng đầu lên.

Một hồi lâu sau – “Rốt cuộc thì các người muốn gì? Không phải kêu tôi đến đây nhận diện một chút hay sao? Tôi không có ăn trộm ăn cướp cái gì của ai hết, sao tự nhiên lại bắt tôi chứ?” Cố gắng lớn tiếng chất vấn nhằm che đậy nội tâm sợ hãi.

“Thật sự là cậu không nhận ra tôi? Thế cái chứng minh thư đó từ đâu mà cậu có?” Thần sắc Hiểu Vĩ bắt đầu nghiêm lại, đưa tấm chứng minh thư tới trước mặt hắn.

“……Tôi…không biết. Tôi…nhặt…được…” Cơ thể thiếu niên bất giác lùi sát vào lưng ghế lớn tiếng nói, mặc dù đang sợ hãi nhưng gương mặt vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo. – Lão già này có thể làm gì được ta chứ! Cùng lắm thì 24 giờ sau vẫn phải thả ta ra thôi.

“Không phải cậu nói là anh hai cho cậu mượn sao? Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc là cậu có nhận ra tôi hay không?” Hiểu Vĩ gằn giọng hỏi.

“Không…không…biết…” Thiếu niên tránh ánh nhìn của Hiểu Vĩ, mắt liếc sang chỗ khác. “Oa!!! Anh muốn làm cái gì? Đây là đồn công an đó nha. Tôi còn ở tuổi vị thành niên, nếu anh dám làm cái gì với tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo anh.” Thiếu niên bị Hiểu Vĩ nắm áo liền hoảng sợ la lớn.

“Con mẹ nó tiểu lưu manh! Có dũng khí thì chơi với lão tử một trận xem! Nếu mày mà không nói thật, cẩn thận lão tử cho mày vĩnh viễn không thể nói được luôn! Nói! Chứng minh thư này là từ đâu mày có?!” Hiểu Vĩ đẩy mạnh.

Thiếu niên đứng không vững, lảo đảo kéo theo cái ghế té xuống đất, liền tru lên một tiếng như heo bị thiến: “Người tới a! Cảnh sát đánh người a!”

“Con mẹ mày! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không?” Một tay xách áo thiếu niên, Hiểu Vĩ nheo mắt. “Tên hỗn đản, từ trước đến nay chưa từng có ai dám hồ ngôn xảo ngữ trước mặt lão tử mà thoát được. Mày có muốn nếm thử không?” Ngón tay từ từ tiếp cận thiếu niên.

“Ngươi … ngươi muốn làm cái gì? Ngươi, ngươi, ngươi không phải là cảnh sát?” Sợ tới mức phát run. Tuy rằng thiếu niên không sợ cảnh sát nhưng phàm những kẻ trên giang hồ như hắn đều sợ nhất là lão đại. Hắn là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc lưu manh. Hắn không biết Hiểu Vĩ trước mặt hắn mới thật sự là lão đại của lão đại hắn. Hắn cảm nhận được, chọc đến Hiểu Vĩ sẽ có hậu quả không tốt đẹp ra sao.

“Chứng minh thư này từ đâu mà mày có?” Vấn đề này hiện tại đối với hắn cực kỳ quan trọng, vô luận là như thế nào, hắn nhất định phải biết được đáp án.

“………”

Thấy thiếu niên vẻ mặt do dự, Hiểu Vĩ dùng lực nắm mạnh tay một cái.

“A a a! Má ơi!” Nhất thời thiếu niên la lớn té lăn xuống mặt đất. Nguyên lai là Hiểu Vĩ vì tức giận nên đã bóp mạnh vai trái của hắn khiến cho hắn gần như bị trật khớp.

Một chân đá tới, thần sắc âm lãnh: “Nói! Không nói thì lão tử sẽ đem hai trăm khớp xương trên người của mày chơi đùa một tí. Mẹ mày! #&$%! Lão tử rất muốn xem mày còn cứng đầu đến cỡ nào.”

Thiếu niên đau đến muốn chết đi sống lại, thất thanh quát to: ” Tha mạng a! Tôi … nói, tôi nói! Oa a…….” Một bên cầu xin tha thứ một bên khóc lóc kể lể đứt quãng: “Là .. Hôm đó, tôi thấy anh nằm ở … trong đống rác… Tôi tưởng là anh say rượu… liền …liền…”

“Liền tiện tay lấy ví tiền và điện thoại di động của tao có phải không? Mấy thứ đó đâu?!” Chân tiếp tục ra sức.

“Ô ô… đừng! Đau quá …! Má ơi … nhẹ … nhẹ một chút, tôi nói. Cái gì tôi cũng nói hết! Di động bị tôi đem bán rồi … tiền trong ví tôi cũng dùng hết … Ví thì tôi cũng đã ném mất, mấy giấy tờ trong đó tôi định ném đi nhưng mà nghĩ đến … mớ giấy tờ này còn có thể đem đi mượn được tiền, cho nên… Ô ..ô Má ơi….” Vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy giờ đã biến mất sạch sẽ, trên trán ướt đẫm mồ hôi hòa cùng nước mắt nước mũi, trông tiểu lưu manh đáng thương vạn phần.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Hiểu Vĩ càng thêm tức giận. Hắn đem người nằm dưới đất xách lên, đè lưng hắn vào tường mà hung hăng đấm mạnh tới. – Mẹ nó! Khốn kiếp! Nếu như không phải tại ngươi…!

“Má ơi a!!!” Thiếu niên đau đến mức ngất đi, bất quá cơn đau ở khớp vai bây giờ cũng không còn cảm giác nữa.

Giống như vứt bỏ thứ gì cực kỳ dơ bẩn, Hiểu Vĩ đem thiếu niên đã hôn mê trong tay mình ném sang một góc, phủi phủi tay như không có chuyện gì xảy ra rồi xoay người rời khỏi phòng.

—–

“Ha ha, ngươi vẫn như cũ a, thủ đoạn quả thật độc ác nha! Thế nào? Không thành vấn đề chứ?” Lý Hồng Tâm dựa vào ghế cười hì hì hỏi.

“Yên tâm, tôi không lưu lại dấu vết gì đâu. Tôi có làm gì thì cũng sẽ không để cậu khó xử.” Vỗ vỗ vai Lý Hồng Tâm, Hiểu Vĩ nói bên tai hắn: “Hôm nào tôi mời cậu và mọi người ở phòng trực hôm nay ăn một bữa.”

Đứng thẳng người, “Ha ha, lần này làm phiền cậu nhiều rồi, giúp tôi một cái đại ân! Cảm ơn! Về sau có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi phải về trước, còn có người đang đợi ở nhà nữa.”

—–

Từ bên ngoài nhìn vào thấy phòng khách hắt ra ánh đèn, bất giác từ sâu trong trái tim của Hiểu Vĩ chợt trào lên một cảm giác vừa ấm áp lại vừa ôn nhu….

Hác Hảo đang xem TV thì nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng nhìn về phía người vừa tới. Gặp Hiểu Vĩ đã trở lại, cao hứng vui vẻ nói: “Anh đã về, mọi chuyện giải quyết xong rồi sao? Để em đi hâm nóng lại đồ ăn, anh đợi một chút nha.” Nói xong liền định đứng dậy đi xuống bếp.

Bất chợt, một cánh tay từ phía sau vươn ra ôm lấy Hác Hảo.

“Nếu như…… có thể bắt đầu lại mọi chuyện một lần nữa thì tốt biết bao……” Âm thanh trầm thấp xen lẫn bi thương cùng hối hận. – Nguyên lai Triệu Hiểu Vĩ ta cũng có một ngày hối hận không kịp như thế này!

“Anh sao vậy? Công việc gặp rắc rối sao? Chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng không làm được gì, chi bằng cố gắng suy nghĩ tìm cách giải quyết, biết đâu còn có cơ hội vãn hồi.” Cười cười, ôn nhu vuốt ve cánh tay rắn chắc đang giữ chặt lấy mình, Hác Hảo cổ vũ tinh thần, nói: “Em rất tin tưởng vào năng lực của anh hai nga! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, em tin anh nhất định sẽ ngăn được cơn sóng dữ. Vì anh là người có bản lĩnh nhất!”

“Em thật sự tin như vậy sao? Thật sự còn có cơ hội vãn hồi?” Giống như một người sắp chết đuối bắt được cái phao, Hiểu Vĩ dán mặt sát vào cổ của Hác Hảo.

Cảm giác ngứa ngáy do không có thói quen thân cận quá mức khiến cho Hác Hảo hoảng sợ, nhưng lại nghĩ có lẽ anh hai lúc nãy đã gặp không nhỏ đả kích trong công việc, bởi vậy Hác Hảo cũng muốn làm chút gì đó an ủi anh mình.

Nghĩ vậy, Hác Hảo xoay người ôm lấy nam nhân trước mặt, mắt nhìn thẳng vào Hiểu Vĩ, kiên định nói: “Ân. Chắc chắn còn cơ hội, chỉ cần anh thành tâm muốn vãn hồi. Cố gắng và cố gắng, nhất định sẽ thành công.”

“Hác Hảo … A Hảo! Anh… rất thích em…… Em có biết không?” Siết chặt tay, Hiểu Vĩ buộc miệng thốt ra. Chờ hắn nói xong, mới phát hiện ra tâm tình của mình đột nhiên thanh thản, bao nhiêu nhận thức mơ hồ trước đây bỗng chốc sáng tỏ. – Thì ra, ta đối với Hác Hảo chính là loại cảm giác này ……

“Hắc hắc, đương nhiên em biết anh thương em nhất. Em cũng thương anh hai nhất, hắc hắc!” Hác Hảo mộc mạc cười lên, đơn thuần không chút tạp niệm.

Ôm Hác Hảo ngồi vào ghế sofa.

“… Được rồi, nhưng mà từ giờ về sau đừng gọi là ‘anh hai’ nữa, gọi ‘Hiểu Vĩ’ có được không?” Ôm chặt người trong lòng, Hiểu Vĩ thì thào cầu xin.

“Tại sao? Anh hai đổi tên rồi a?”

“Ách, chúng ta lớn rồi mà còn gọi anh hai em trai, người ngoài nghe được sẽ thấy kì cục lắm. Cho nên …”

“Ra là vậy … Thế nhưng tại sao lại bắt em gọi là ‘Hiểu Vĩ’ ? Tên ‘Hác Học’ không hay sao? Em trước đây cũng gọi thế nhưng mà mẹ bắt em phải gọi là ‘anh hai’. Mẹ nói gọi thẳng tên là không biết phân biệt lớn nhỏ, không có quy củ.” Hác Hảo không kiên nhẫn ngồi trên đùi Hiểu Vĩ, cứ xoay qua xoay lại. – Đã lớn hết cả rồi, sao anh hai lại để mình ngồi trên đùi của anh chứ. Thật chẳng tự nhiên chút nào.

“Ngoan, bảo bối, đừng nhúc nhích nữa! Cứ ngồi như vậy đi, nga!” Giữ yên Hác Hảo không an phận ngồi trên đùi, Hiểu Vĩ hít một hơi thật mạnh. – Có phải dạo này ta ức chế dữ lắm? Như thế nào lại dễ dàng có phản ứng cơ chứ?

Cố gắng khắc chế phản ứng đang dâng lên từ phía dưới bụng, Hiểu vĩ nói tiếp: “Anh muốn nghe em gọi “Hiểu Vĩ” có được không? Được không, a Hảo ~~~ ” Kéo dài giọng ra vẻ nũng nịu.

“Ha ha, em biết rồi, sau này sẽ gọi anh là ‘Hiểu Vĩ. Chỉ sợ em quen miệng rồi có thể sẽ gọi sai thôi.” Đối với hành động của anh hai, Hác Hảo cảm thấy có chút không quen, nhưng ngược lại cũng cảm thấy ‘Hác Học’ như vậy rất đáng yêu, cho nên nhanh chóng tiếp nhận anh hai đã thay đổi sau khi lớn lên…

“Không sao, nếu gọi sai thì anh sẽ sửa. Mặc kệ là bao nhiêu lần!” Trong lòng Hiểu Vĩ lúc này vô cùng mâu thuẫn, một mặt hy vọng Hác Hảo vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ, vĩnh viễn quên đi những chuyện mà bản thân đã làm với hắn, tiếp tục duy trì hạnh phúc đang có trước mặt. Mặt khác, Hiểu Vĩ lại không muốn Hác Hảo cứ đối xử với mình như là đối với anh trai Hác Học, mà thật sự thích chính mình vì mình là Hiểu Vĩ.

Chính là… Hiểu Vĩ cũng biết, nếu như Hác Hảo khôi phục trí nhớ trở lại bình thường, vậy thì những thứ tốt đẹp hiện tại sẽ giống như ảo ảnh biến mất không chút hình hài. Sợ rằng cho dù có giết Hác Hảo, hắn cũng sẽ không thích một kẻ đã hai lần cường bạo hắn, đem hắn bức đến đường cùng.

Chết tiệt! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!!! Lão thiên gia, ngài đùa với ta như vậy thì vui lắm sao? Hay là bởi vì ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên ngài mới cố ý phái người này đến để trừng phạt ta có phải không?

Tại sao ngay từ đầu không cho ta biết hắn là người như thế nào? Tại sao để ta trở thành chủ nợ của hắn? Tại sao ta lại đối với hắn sinh ra thú tính? Tại sao ta lại có tình cảm đối với hắn sau hết thảy mọi chuyện xảy ra? Tại sao để ta nảy sinh tình cảm với hắn, để rồi khi biết được tất cả chân tướng sự việc lại khiến ta hối hận không kịp?

Nếu như ta không biết đến sự tồn tại của hắn, nếu như hắn không phải trong đêm giá lạnh cứu ta một mạng, nếu như hắn không quá tốt bụng như vậy, nếu như hắn không phải là một tay đầu bếp tài giỏi, nếu như hắn không mạnh mẽ đến vậy, quật cường đến vậy, nếu như hắn không cố gắng chống đối phản kháng ta, nếu như hắn không thay đổi trở thành bộ dáng hiện tại, và nếu như ta không biết chân tướng sự việc, ta có phải sẽ không thích hắn hay không…

………..

……..

….

.

Trời ơi!!! Bây giờ mới cho ta biết rằng ta thích hắn, liệu có ích gì? Vấn đề là hắn không thích ta…! – Hiểu Vĩ ra sức siết chặt Hác Hảo trong lòng, đem mặt vùi vào lưng của hắn, cảm giác hối hận lẫn tức giận đều dâng lên … không biết phải làm sao…

“Anh…Hiểu Vĩ?” Hác Hảo không hiểu sao thời gian gần đây anh hai thường xuyên đột nhiên rơi vào yên lặng. – Chẳng lẽ áp lực công việc nhiều lắm sao?

“A……Hảo……” – ‘Hiểu Vĩ’, hắn gọi ta là ‘Hiểu Vĩ’! Hác Hảo đã gọi ta là Hiểu Vĩ rồi… Ha ha ha! Thích a!

Nhưng là … niềm vui bỗng chốc chùn xuống. – Rốt cuộc ta phải làm sao để Hác Hảo chấp nhận tình cảm hiện tại của ta đây?

Một kẻ duy ngã độc tôn, trời cao ưu ái ban cho gương mặt mĩ miều không ai sánh bằng như ta một khi thật sự động tâm, nhưng lại …phát hiện ra bản thân đã tự cấp cho mình một cái nan đề khó giải…! Ai~~~! Ta nhất định là ăn ở không có đức, cho nên ông trời mới đưa một người như vậy đến gây khó khăn cho ta…….! Con bà nó!

—–

Hác Hảo muốn đến trường thì Hiểu Vĩ nói với hắn hiện tại trường học đang nghỉ hè.

Hác Hảo muốn đi làm công thì Hiểu Vĩ khóc lóc nói, có phải em chê anh đối đãi với em không đủ tốt, cho em tiền tiêu vặt quá ít hay ở nhà không vui hay đã hết thích ‘anh hai’ này rồi…

Hác Hảo muốn đi ra ngoài mua thức ăn thì Hiểu Vĩ luôn lấy xe chở hắn đi.

Hác Hảo đi đường, nhìn thấy một đứa trẻ bị hai tên nhóc lớn hơn ăn hiếp liền nhịn không được chạy tới ngăn cản. Hiểu Vĩ nắm thắt lưng của hai tên kia mắng đến phát khóc, bắt chúng hứa từ nay về sau không được làm chuyện xấu nữa, sau đó tươi cười hướng người nào đó báo cáo kết quả.

Hác Hảo đỡ cụ già đi qua đường, Hiểu Vĩ đứng giữa đường giả mạo cảnh sát giao thông, hễ tên nào không nghe lời vẫn tiếp tục chạy đến là hắn thóa mạ cho một trận. Sau đó thấy không ổn liền trực tiếp gọi điện thoại, kêu đàn em đem xe tải tới lôi cả người lẫn xe đi. – Hừ! Có gan dám đụng vào Hác Hảo của ta xem, con mẹ nó, mày sẽ biết tay!

Hác Hảo đi bệnh viện tái khám, Hiểu Vĩ liều mạng hối lộ, năn nỉ bác sĩ ngàn vạn lần không được nói hắn rằng hiện tại không được bình thường linh tinh gì cả. – Cứ nói là sức khỏe của hắn đang khôi phục bình thường a. Ta cầu các ngươi.

Hác Hảo rời nhà đi mua vật dụng thường ngày, tiện tay mua thêm một bộ đồ dành cho người lớn tuổi tặng cho Hiểu Vĩ. Hiểu vĩ cảm kích mặc nó một tuần ba lần, mặc xong lại giặt sạch sẽ rồi tiếp tục mặc nữa. Điều này làm cho mấy tên trong giới thượng lưu quen biết hắn cũng hoài nghi bộ đồ này có phải là kiệt tác của một bậc thầy nào đó hay không.

Hác Hảo nấu cơm, Hiểu vĩ rửa chén, trong vòng ba ngày tất cả mọi đồ thủy tinh hay đồ sứ trong nhà đều rửa thành từng mảnh nhỏ. Đến ngày thứ tư, nam nhân vô cùng cao hứng kéo theo ’em trai’ của mình đi ra ngoài mua chén đũa đôi dành cho tình nhân, ngay cả miếng giẻ lau cũng có đôi nốt!

Số lượng quần áo trong tủ của Hác Hảo tăng lên nhanh chóng, bộ nào cũng in tranh vẽ hoạt hình giống y như của Hiểu Vĩ. Hai đại nam nhân mỗi ngày đều mặc đồ ngủ in hoạt hình dành cho vợ chồng, sóng vai nhau ngồi xem TV. Thỉnh thoảng Hiểu Vĩ lại giúp Hác Hảo “chỉnh chỉnh” quần áo.

Từ khi Hiểu Vĩ phát hiện Hác Hảo thích xem phim kinh dị, nhưng mỗi khi đến cảnh rùng rợn là sợ hãi chui vào lòng ngực của hắn. Nam nhân biến thành lang nhân, nửa đêm tru lên lao bắn ra khỏi nhà, chạy đi mua hơn một trăm đĩa phim kinh dị, mở suốt từ sáng đến tối rồi từ tối đến sáng. Làm cho Hác Hảo rất sợ ngủ một mình ban đêm, len lén chui vào ổ chăn của ai kia, nam nhân lúc này mở nụ cười dâm đãng, tối nào cũng không khóa cửa phòng mà chờ.

Bảo bối ~~~, ta đến đây a~~~, hắc hắc hắc!

_____ nửa đêm, sắc lang lẻ loi một mình trong phòng tắm vừa xối nước lạnh vừa xướng tình ca…….

—–

Hôm nay do công việc bận rộn nên trưa không thể về nhà ăn cơm, Hiểu Vĩ đành gọi điện về nhà bảo Hác Hảo cứ ăn cơm trước không cần đợi hắn, Hác Hảo đáp ứng.

Cơm đã nấu xong, Hác Hảo bắt đầu cảm thấy buồn phiền. – Đồ ăn nhiều thế thì làm sao một người ăn hết được chứ? Sức ăn của một mình Hiểu Vĩ bằng ba người bình thường cộng lại. Thật không thể hiểu nổi, nhìn anh hai gầy gò như thế mà có thể ăn được nhiều đến vậy! Ăn nhiều thế rồi nó tiêu hóa đi đâu không biết.

Để đến chiều thì đồ ăn cũng mất ngon rồi. Hơn nữa, ăn một mình rất tịch mịch nga.

Nghĩ đến trong khoảng thời gian này lúc nào cũng có Hiểu Vĩ bên cạnh, cùng ăn cơm, cùng quanh quẩn một chỗ với nhau, thật vui làm sao! Thì ra, không ở chung với ba mẹ lại thoải mái đến vậy. – Lần đầu tiên Hác Hảo có ý nghĩ hy vọng được mãi mãi ở bên cạnh ‘anh hai’ Hiểu Vĩ. Nhưng ngay lập tức cảm thấy hổ thẹn vì tư tưởng đó. – Ta sao có thể chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà quên đi công ơn dưỡng dục của cha mẹ? Hơn nữa, anh hai ưu tú như vậy, sớm muộn gì cũng kết hôn, đến lúc đó ta chắc chắn phải dọn ra ngoài a…

A! Đúng rồi! Ta có thể đem cơm đến công ty của anh để cùng nhau ăn a! Trước kia ta cũng thường xuyên đem cơm đến trường cho anh, lúc đó anh đã rất vui vẻ. Anh thường nói đồ ăn ở bên ngoài bán không ngon bằng đồ ăn do ta làm.

Tốt quá, cứ như vậy đi! Anh hai nhất định sẽ rất vui.

Sau khi quyết định xong, Hác Hảo vội vàng bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. May mắn thay, trong nhà này cái gì cũng có, Hác Hảo rất nhanh tìm được một cái hộp cơm thật lớn, sau đó chuẩn bị đầy đủ.

Lấy ra danh thiếp công ty mà Hiểu Vĩ đưa cho mình, ngoài trừ số điện thoại văn phòng, Hiểu Vĩ còn dùng bút màu dạ quang tô đậm tất cả số điện thoại di động, địa chỉ liên lạc này nọ cho Hác Hảo. Hác Hảo lấy một ít tiền rồi mang theo hộp cơm đi ra cửa, kêu một chiếc taxi chạy thẳng đến công ty Phi Thiên.

—–

Bên trong công ty Phi Thiên.

“Con bà nó! Tao hỏi ngươi! Lần trước mượn chúng tao sáu trăm vạn, định làm sao để trả lại hả? Ân?! Nói a! Đồ ăn hại!!!” Thanh niên vừa nói vừa dùng chân đá vào đầu của một gã trung niên mập mạp lúc này đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ.

“Tôi … tôi nhất định sẽ trả lại, nhất định… Xin cho tôi thêm chút thời gian. Cầu xin ngài! Quản lý Vương! Triệu tổng! Triệu tổng, tôi cầu xin ngài! Nghĩ tình nhà chúng tôi đã làm ăn với nhà ngài một thời gian dài như vậy, gia hạn thêm mấy ngày nữa đi, tôi cầu xin ngài! Tôi đây dập đầu với ngài!” Nói xong, gã trung niên mập mạp xoay người hướng nam nhân đang ngồi ở phía trên, cao ngạo lạnh lùng quan sát nãy giờ, quỳ hai gối, khom hạ thắt lưng mà dập đầu thật mạnh.

“Con mẹ nó, ngừng ngay! Nếu như con nợ nào cũng như ngươi, dập đầu vài cái là xong thì công ty chúng tao còn làm ăn cái rắm gì nữa. Nói! Tháng này ngươi có thể trả được bao nhiêu tiền?” Người thanh niên thấy tổng tài khó chịu phất tay, vội vã tiến lên nắm lấy cổ áo của gã trung niên kéo ra xa khỏi người Hiểu Vĩ.

“Tôi … tháng này tôi thực sự không gom được. Tôi không ngờ tôi đã bỏ ra nhiều công sức như vậy mà lại thất bại… Tưởng rằng lần này công ty X tuyển thứ trưởng, nếu không phải tôi trúng thì còn ai vào đây, không nghĩ đến giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim! Bao nhiêu tâm huyết của tôi, tài sản của tôi đều bỏ vào đó hết.” Gã trung niên té xuống liền bò đến ôm chân của Hiểu Vĩ, khóc lóc thảm thiết: “Hiểu Vĩ! Xem như chú cầu xin con, con nghĩ đến tình nghĩa trước kia giữa nhà chúng ta mà gia hạn cho chú thêm một thời gian nữa đi. Chỉ cần cho chú thêm một cơ hội nữa, đừng nói sáu trăm vạn, dù là một ngàn hai trăm vạn chú cũng trả đủ cho con! Hiểu Vĩ!”

“Tiết tiên sinh, ngài làm nhăn ống quần của tôi rồi!” Hiểu Vĩ nhíu mày. – Đáng chết! Đây là do Hác Hảo của ta mỗi ngày tân tân khổ khổ giúp ta ủi thẳng, ngươi dám làm nhăn nó sao! Còn không mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

“Có nghe thấy không? Triệu tổng nói ngươi bỏ tay ra! Đúng là đồ đầu heo! Con mẹ nó! Đừng có bắt chước bọn đàn bà khóc lóc ỉ ôi! Nhìn thật kinh tởm! ……” Người phụ trách vụ vay nợ này không ngừng chửi bậy. Vốn nghĩ rằng lão già này thể nào cũng thắng trong đợt tuyển cử, không ngờ hắn lại ngu ngốc quá, đi tham lam cho nhiều vô để rồi bị người ta tố cáo. Như thế cũng tốt, bao nhiêu cố gắng của lão phút chốc như công dã tràng!

“Tiểu Vương, cậu xem chuyện này phải giải quyết sao đây?” Chuyện này vốn không cần Hiểu Vĩ ra mặt. Bình thường mấy vụ cho vay này đã có bộ phận khác phụ trách, Hiểu vĩ không cần nhúng tay vào. (Còn riêng chuyện của Hác Hảo là do hắn cảm thấy hứng thú, dù gì cũng là ân nhân cứu hắn một mạng.) Sở dĩ lần này phiền đến hắn là do con nợ cứ một mực khẳng định có quen biết với tổng tài Triệu Hiểu Vĩ của công ty Phi Thiên, nào là có quan hệ mật thiết với Triệu gia v…v… cho nên đám cấp dưới mới xin chỉ thị nhờ Hiểu Vĩ ra mặt một chút.

___ Mẹ ôi!!! Chính là vì cái tên khốn kiếp không đâu này, làm hại lão tử đến giữa trưa rồi mà không thể về nhà ăn cơm với Hác Hảo!!! Ta kháo! Cho ngươi chết luôn!

“Theo như điều tra, tài sản hiện tại của hắn ngoại trừ hai tòa nhà, một chiếc xe, còn những thứ khác đều đã bị đem bán để trả nợ. Mặt khác, hắn có một đứa con trai đang du học ở nước ngoài, hình như có giữ một số tài khoản đặc biệt. Vợ hắn do là người dân tộc thiểu số, cho nên được phép sinh đứa thứ hai, là một đứa con gái, bây giờ đang theo học đại học ở trong nước. Cha vợ của hắn vốn là một nhạc công dân tộc thiểu số, nhưng vì khinh thường con rể nên đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu. Do đó, hiện tại con đường hoàn nợ của hắn chỉ có mấy khả năng này thôi.” Quản lý Vương một bên lật sổ xem tư liệu một bên giải thích.

“Đem nhà của hắn sửa sang lại rồi bán hết đi. Tiểu Ngô với tiểu Lưu đem theo mấy anh em khác đến nhà hắn kiểm tra tịch thu tài sản trong nhà, nhớ chú ý mấy món châu báo, đồ cổ, tranh tác phẩm nghệ thuật, nhớ đừng bỏ qua két sắt. Tiểu Vương, cậu cho người đi đem con trai hắn và tài khoản tiết kiệm về đây, nhân tiện ‘giới thiệu’ cho con gái của hắn vài công việc để kiếm tiền. Chú ý hắn cho kỹ, đừng để bọn chúng lén bỏ trốn, nếu như chúng dám bỏ trốn, cứ trực tiếp lấy hết nội tạng của chúng đem đi bán …” Hiểu Vĩ còn chưa kịp nói xong, gã trung niên đang dỏng tai nghe cả hai nói chuyện liền ôm chặt lấy bắp đùi của Hiểu Vĩ, nói: “Van cầu con! Van cầu con! Xin đừng làm vậy! Chú nhất định sẽ trả hết tiền! Nhất định sẽ trả hết! Đừng lục soát nhà chú, đừng bán nó! Chú sẽ bị người ta cười chết mất. Như vậy có được không? Con không cần đi tìm con trai chú, chú đem đứa con gái gán cho con, con cứ giới thiệu công việc nào cho nó cũng được. Con tin ta đi! Van cầu con! Cầu…”

“Cút!” Hiểu Vĩ một cước đá văng gã trung niên ra, vẻ mặt chán ghét kinh tởm. “Khốn kiếp! Con trai là do ngươi sinh ra, thế đứa con gái không phải do ngươi sinh ra sao? Nếu như người cầu xin cho đứa con gái, để tất cả mọi chuyện do ngươi gánh vác, ta còn cho ngươi thêm chút thời gian… Con mẹ nó!”

“Triệu tổng? Thực xin lỗi vì đã quấy rầy…” Cửa bị mở ra, thư ký tiến vào nhìn thấy biểu tình của Hiểu Vĩ, nhỏ giọng kêu.

“Chuyện gì?” Xăng ống tay áo chuẩn bị đánh người, Hiểu Vĩ không kiên nhẫn đáp.

“Bên ngoài có vị Hác tiên sinh đến tìm. Nói đến tìm một người tên là ‘Hiểu Vĩ’, là tổng giám đốc??” Sắc mặt thư ký có vẻ cổ quái.

“Cậu nói cái gì? Có phải hắn tên là Hác Hảo?” Hiểu Vĩ ngây người. – Sao a Hảo lại tới đây? Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?

“Đúng vậy. Người đó nói là đến đưa cơm cho ‘anh hai’.” Thư ký hiển nhiên hiểu lầm hàm nghĩ của từ ‘anh hai’ rồi.

“Ha ha, bây giờ thật khó tìm được ’em trai’ nào tốt như vậy, lại đưa cơm đến tận công ty.” Biết rõ sở thích của Hiểu Vĩ, quản lý Vương tuy rằng đã có vợ nhưng lại vô cùng tò mò. Hác Hảo rõ ràng là con nợ của Hiểu Vĩ, chắc là dùng thân thể để trả nợ rồi, chuyện này bây giờ rất bình thường. Điểm kì quái chính là Hiểu Vĩ chẳng biết tại sao lại đi coi trọng lão nhà quê đó như thế.

Hắn đem cơm đến cho ta?~~~ A Hảo vội đưa cơm tới cho ta ăn?~~~ Rồi rồi rồi rồi rồi?! Oa…… – Hai mắt Hiểu Vĩ toát ra hình trái tim, nhảy múa xung quanh.

“Mau mau! Đưa cậu ấy vào phòng làm việc của tôi. A, không không! Để tôi đi ra tiếp cậu ấy. Tiểu Vương, cậu không được đi ra. Còn Lưu Bân đâu, kêu hắn về nhà đi. Không! Chờ tôi đưa Hác Hảo vào phòng làm việc xong, các cậu mới được ra.” Phân phó xong, Hiểu Vĩ lập tức đi ra cửa. Đột nhiên, hắn quay đầu lại, nói: “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để tên này chạy đến chỗ tôi nói hươu nói vượn gây phiền toái. Giải quyết hắn thật tốt vào! Tiểu Vương tiểu Ngô, giao cho các cậu!”

“Cậu ấy ở đâu?” Hiểu Vĩ quay đầu hỏi thư ký Trần Tín Nhiên.

“Tại phòng tiếp tân. Còn chưa đi vào.”

“Tín Nhiên, cậu không cần đi theo. Giúp tôi chuẩn bị trà nước đem đến phòng làm việc, sau đó phân phó mọi người không ai được tiến vào. Đúng rồi, nhớ nói rõ cho tất cả mọi người, ai cũng phải lộ ra khuôn mặt tươi cười. Ai dám cả gan bày ra bộ dạng hung ác dữ dằn trước mặt tôi thì coi chừng đó!” Hiểu Vĩ lộ răng nanh uy hiếp.

“Vâng, tuân lệnh! Ách, lão Đại, vị này chẳng lẽ là …… chân mệnh thiên tử?” Cố gắng nín cười, Tín Nhiên hiếu kỳ hỏi thăm. Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy lão Đại lạnh lùng xảo trá ngoan độc mà lại có thể lộ vẻ mặt khẩn trương đến vậy. – A~, sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại! Xem ra, vị Hác Hảo này ……

“Đúng! Đó là lão bà của tôi. Hắc hắc hắc! Rất tuyệt…” Hiểu Vĩ lần đầu được người khác xác định quan hệ với Hác Hảo, không khỏi cao hứng tự cấp danh xưng cho Hác Hảo.

“Ách… cũng không tệ lắm……!” Bỏ qua ngoại hình bên ngoài không nói, không khí xung quanh nam tử kia thật sự rất nhu hòa, làm cho người ta có thể không tự chủ được mà trầm tĩnh lại. Nếu như lão Đại đã chọn hắn, chắc chắn hắn phải có điểm xuất sắc. Đừng nhìn dung mạo của hắn không tốt, có lẽ về phương diện ‘kia’ của hắn nói không chừng rất lợi hại đi…… Yêu cầu của lão Đại đối với phương diện ‘đó’ rất cao mà. – Đầu óc thư ký Trần tràn ngập tưởng tượng màu hồng!

Hết chương 12


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.