Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia

Chương 12: Phiên ngoại



Thiên triều thánh nho 〈1〉

Trong truyền thuyết, Thiên triều có một
nhà đại nho, học vấn vô cảnh, dung mạo so với tuấn nam mĩ nữ Thiên triều hơi kém hơn một chút, nhưng giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tiên
nhân.

Từng có người ở tuyết sơn thấy hắn đạp
tuyết mà đến, áo trắng bay bay, cơ hồ không chạm đất, này tưa như hoa
sen mới nở, tràn ngập cảm giác thánh khiết, lập tức có người nghĩ hắn là thần tiên, liền quỳ xuống đất cúng bái.

Từng có người trên thuyền đi biển thấy
hắn từ biển khơi đi tới, nước biển không dính giày, ngân quang như khinh tuyền, nhưng một đường hắn đi trên biển, không nhanh không chậm nhộn
nhạo mở ra, thần biển bừng tỉnh vì hắn mở đường, mưa rền gió dữ chỉ lướt qua bên người hắn, đương nhiên, người đi biển trên thuyền cũng nghĩ
thiên tiên đến đây, liền quỳ xuống đất bái lạy.

Cũng từng có đệ tử nhờ hắn dạy bảo, học
tập đạo lý thế gian, có khi, nhìn hắn giảng tới chỗ thú vị ảo diệu,
chính mình liền nhẹ nhàng nở nụ cười, hào quang thánh khiết kia làm các
đệ tử hai tay tạo thành chữ thập, đầy mặt đỏ bừng cúi đầu, không dám lại tiết độc.

Hắn giảng bài, không hạn người nghe,
từng có sư giả đường xa mà đến, cùng hắn đối đàm một ngày một đêm, cuối
cùng phát hiện người này đầy bụng học vấn, như bảo tàng không giới hạn,
vì thế vui lòng phục tùng bái nhập môn hạ của hắn.

Thậm chí cũng có người, thuở nhỏ chưa
đọc qua sách, trên đường đi qua nhà cỏ lúc hắn tùy ý giảng bài, truyền
đạo thụ nghiệp giải thích sinh động ngắn gọn kia, làm người đó nghe đến
mê mẩn, nhớ mãi không quên, từ đó về sau, hắn phát lên ý niệm hiếu học
trong đầu, cuộc sống khắc khổ rất nhiều, cũng nhặt lên sách vở, đến khi
hắn lớn tuổi, vẫn như trước không quên niềm vui đọc sách.

Thiên hạ thánh nho đi khắp mỗi nơi ở
Thiên triều, đã dạy rất nhiều người, có được rất nhiều mỹ danh người đời đặt, nhưng hắn quen thuộc nhất, vẫn là tên chính mình.

Bàng Nhiên.

Rất nhiều người sùng bái hắn, đi qua mỗi chỗ hắn qua, xem qua từng cảnh đẹp hắn thấy, ở khách sạn hắn từng ở……
Tò mò thê tử ở quê nhà của hắn đến tột cùng là tuyệt sắc như thế nào,
mới có thể cùng hắn xứng đôi.

Mỗi lần hỏi vấn đề này, luôn thấy vị học giả, hơi hơi cười, hai gò má lộ ra một chút đỏ ửng, cũng không có nhiều lời, này làm người tùy tùng của hắn luôn tò mò, Bàng sư phó rốt cuộc là có vợ hay không? Nếu có, là đẹp hay xấu? Nếu đẹp, vì sao nhiều năm ở
lại quê nhà?

Từng có quan viên vừa ý tài văn chương
của hắn, tác chủ đem nữ nhi gả cho hắn, trong nhà có nguyên phối cũng
không sao, nữ nhi nguyện làm tiểu thiếp, lưu một nữ nhân ở bên người hắn để ý hết thảy mới là quan trọng nhất.

Nào biết, Bàng Nhiên ngại ngùng nhưng
kiên định cự tuyệt, chọc quan viên giận dữ, nhưng không thể không buông
tha nhân tài này, thả hắn một mình một người đi.

Tùy tùng của hắn, trong lòng nghi hoặc cũng không dám hỏi nguyên nhân, chỉ hàm súc hỏi:

“Sư phó đi xa bên ngoài, phải là vài năm mới về cố hương một lần, tương lai nếu có con, phụ tử nho danh dương
thiên hạ, này không phải chuyện vui đáng vỗ tay sao?” Thô tục một chút
chính là, sư phó ngươi không cần nữ nhân bên ngoài, kia ngẫu nhiên về
nhà, cùng sư mẫu tịch mịch gột rửa tắm uyên ương một lần, sớm một chút
sinh ra một tiểu tử béo, tương lai danh tiếng Bàng gia trong thiên hạ
phải nhờ vào hắn.

“Ta không cầu đứa nhỏ giống như ta, chỉ
cầu hắn khỏe mạnh là tốt rồi.” Bàng Nhiên thánh khiết mỉm cười, khuôn
mặt tuấn tú không ngờ đỏ.

Ngay lập tức, người tùy tùng đi theo ngã xuống đất không dậy nổi. Này rốt cuộc là có đứa nhỏ hay là không? Sư
phó ngươi đỏ mặt, rốt cuộc là nghĩ cái gì? Sư nương ngày thường rốt cuộc như thế nào? Ngươi rốt cuộc đã có gia đình chưa? Nếu không có, nhận con nuôi cũng được — đương nhiên, mong muốn cuối cùng của các đệ tử bị chôn vùi nơi hoang dã.

Cứ như vậy một năm lại một năm nữa, đông đi xuân đến, xuân đi hạ đến……

Tên của thiên hạ đại nho, vẫn bất diệt.

Thậm chí, đã có đồn đãi, Bàng nhiên xuất thân là thần tiên trên trời, cho nên trên đời không có phàm nhân nào có thể giữ được hắn, chờ sau khi hắn đem đầy bụng tri thức truyền thụ cho
người Thiên triều, liền quy thiên đi — lúc ấy, thanh danh của hắn, đã
muốn ngay cả lão nhân trong hoàng cung đều biết. Lão nhân trong cung lập tức hạ thánh chỉ, phong người này làm Thái Phó Thiên triều, cũng đặc
biệt đem tên thánh nho ban thưởng vì công danh, chờ hắn vào cung.

Không ngờ, thánh chỉ còn chưa tới, vị
thánh nho này, ngay tại năm hắn bốn mươi tuổi, không cẩn thận ở một hồi
bạo động nhỏ ở Thiên triều, vì cứu người từ vách núi đen chảy xuống.

Vô số học giả vì vậy nổi điên cầm đao thay thánh nho báo thù……

Mà vị thiên hạ thánh nho này, không có
vận may của người rơi xuống núi, như là giữa không trung hiệp nữ được
mặt lạnh chặn lại, theo suối nước được nữ tử nhà nông cứu, từ đó tìm
được mối lương duyên – những kỳ duyên này, hắn hoàn toàn không có gặp.

Ở dưới vách núi một ngày sau, có huyện
dân ở suối phát hiện thi thể hắn cùng những người khác, vì thế phi
thường tốt tâm đưa bọn họ cùng lên xe bò, một đường đến nhà xác của nha
môn.

Đây là tiểu huyện, nhà xác thường xuyên ở trạng thái tịch mịch.

Lần này khi mấy cỗ thi thể đưa vào nhà
xác, nhóm khám nghiệm tử thi đều hoa chân múa tay vui sướng, bởi vì bọn
họ thật sự thích cái nghề này, bọn họ cần thi thể đến luyện tập, mà hiện tại, thi thể vô danh là đối tượng tốt nhất.

Người khám nghiệm tử thi thứ nhất, tiến hành rửa sạch chỗ dơ bẩn bên ngoài thi thể, hơn nữa ghi lại chỗ ngoại thương.

Khám nghiệm tử thi thứ hai, hoàn toàn
tẩy trừ mỗi chỗ bẩn thỉu trên thi thể, làm cho bọn họ ở trạng thái sạch
sẽ nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Khám nghiệm tử thi thứ ba tiến vào đến nhà xác, công trình vĩ đại nhất sắp được tiến hành.

Người khám nghiệm tử thi thứ ba nháy mắt chọn đến một thân thể không phải cường tráng, cẩn thận sờ qua mỗi một
chỗ trên thi thể, đương nhiên, nhất định cũng bao gồm chỗ riêng tư, ghi
nhận lại những chỗ bất đồng với kiến thức đã được học, cuối cùng, cầm
lấy dao dài đặc biệt, chuẩn bị một đao cắt bụng qua thi thể, xuất ra nội tạng đến nghiên cứu.

Thi thể, đột nhiên chấn động.

“A a a a –” Nhà xác truyền ra tiếng thét chói tai không khống chế được.

Nhóm khám nghiệm tử thi nhìn nhau.

Thanh âm này, thực hoảng sợ, bọn họ cũng thực hoảng sợ a!

Thi biến!

Trong nháy mắt, một gã nam tử quang lỏa lôi kéo vải trắng của người chết vội vàng chạy ra.

“Là thi thể thứ ba!”

Nam tử kia hoảng sợ lại chật vật, liên
tục che thân mắt phượng trừng mắt nhìn trong nhà xác, giống như trong đó có bao nhiêu đáng sợ cùng quỷ quái. Khuôn mặt tuấn tú kinh hách kia, tứ chi hoạt động tự nhiên, thân hình trắng noãn có co dãn, thật sự không
giống như là người chết……

Vì thế nhóm khám nghiệm tử thi trầm mặc.

Bọn họ nhớ lại, lúc trước hoàn toàn tẩy trừ nam nhân này, sờ qua này mỗi một chỗ của hắn……

Còn có một người khác, cũng hoàn toàn sờ qua…… Ngay tại trong nhà xác, người kia, chậm rãi đi ra.

Là người khám nghiệm tử thi thứ ba. (thứ ba wai` =.=”)

“Ngươi ngươi ngươi……” Thi thể nhớ phi
thường rõ ràng, khi đó hắn trong lúc giãy dụa tỉnh lại, hoàn toàn cảm
giác có bàn tay mềm nhỏ bé sờ qua toàn thân cao thấp của hắn, bao gồm,
bao gồm…… Là nữ! Là nữ!

Khi hắn hé mắt ra, thấy nữ nhân này đang đứng bên cạnh mình, rõ ràng đã muốn đem thân mình toàn thân cao thấp
của hắn xem rõ rang, cũng đã chạm vào hết. Suy nghĩ, khuôn mặt tuấn tú
của hắn đỏ bừng, buộc vòng quanh phong thái khác thường.

Người khám nghiệm tử thi thứ nhất nhìn xem choáng váng.

Người thứ hai cũng choáng váng, hơn nữa bởi vậy thất thần.

Người thứ ba nhìn hắn, lại quay đầu nhìn đến trong nhà xác còn lại thi thể tráng kiện, tiếc hận thở dài : “Đáng
tiếc.” Nói xong, đẩy cửa nhà xác ra, tiếp tục tiến hành kế hoachj giải
phẫu của nàng.

Đây là cha mẹ Bàng Hà — Bàng lão Thái Phó cùng Bàng lão nương lần đầu gặp mặt.

Thiên triều thánh nho 〈2〉

Gặp nhau không phải liền thành thân.

Nhưng chuyện xưa như thế nào mà thành
thân, các đệ tử của Bàng Nhiên không rõ ràng lắm, không biết, cự tuyệt
trả lời hoặc trả lời qua loa tắc trách, cũng lấy khẩu hiệu quên mất nó,
phủ quyết nó để tẩy sạch trí nhớ chính mình.

Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau,
người khám nghiệm tử thi già nua ngẫu nhiên nhắc tới chuyện xưa, nhớ
rằng, có một người đọc sách họ Bàng, sau khi bị lầm thành thi thể, thế
nhưng vải lần sau đó đều giả bộ thành thi thể vào nhà xác.

Hơn nữa là các loại thi thể chết khác nhau.

Bởi vì, người đọc sách này muốn cầu thân.

Hắn trải qua một đêm suy nghĩ kĩ — kỳ
thật là đỏ mặt cả đêm, không ngừng nghĩ tới cô nương kia, phát giác muốn cầu thân cô nương, nàng xem nhà xác như nhà mình, là nữ tử quái gở ít
khi đi ra ngoài.

Hắn cầu thân bị cự tuyệt, sống đến từng
tuổi này lại không biết theo đuổi, cuối cùng tin lời gièm pha của một
người, liên tục giả dạng làm những thi thể khác nhau tới gần người khám
nghiệm tử thi thứ ba.

“Tiểu tam nghĩ hắn là người trẻ tuổi đến hồ nháo, nào biết hắn cũng đã bốn mươi, thế nhưng ngay cả chút kinh
nghiệm theo đuổi cũng không biết, liền ngu ngốc như vậy bị người trong
huyện gạt, vẫn giả làm thi thể đuổi theo tiểu tam, nếu không phải tiểu
tam cuối cùng đối hắn có chút ý tứ, chỉ sợ hắn muốn giả làm xác chết cả
đời…… Đầu năm nay, chỉ có nữ nhân dựa vào nam nhân, nào có nam nhân bị
xem hết liền dựa vào nữ nhân đâu? Thật sự là.” Khám nghiệm tử thi già
nua đối với một ít chuyện kỳ quái luôn ấn tượng khắc sâu.

“…… Càng khoa trương là, họ Bàng này
trước khi thú tiểu tam thật giống một đứa trẻ, khó trách mỗi lần hắn
cười, luôn tràn ngập thần thánh sáng rọi, làm hại chúng ta nghĩ đến tiền bối mấy đời của hắn đều là hòa thượng ăn chay niệm phật, đời này bất
hạnh bị tiểu tam đả kích đến chứ, may mắn chúng ta ý chí kiên định không có bị thần thánh sáng rọi của thư sinh kia làm chấn động……” Lão khám
nghiệm tử thi dám cường điệu chính mình không chịu ảnh hưởng, lại nói
tiếp:

“Có phụ nhân mang theo tiểu hài tử, nói
là thê tử ở quê nhà của người đọc sách, tiểu hài tử cũng đã lớn đến bảy, tám tuổi, mặc kệ người đọc sách bình tâm tĩnh khí phủ nhận như thế nào, phụ nhân luôn dây dưa không ngớt, khi đó, tiểu tam đã cùng người đọc
sách thành thân, này nếu tiếp tục vướng víu, chỉ sợ chuỗi ngày giả mạo
thi thể của người đọc sách kia đều uổng phí.” Người khám nghiệm tử thi
thần thần bí bí, cơ hồ đem kí ức lúc này hiện ra nói :

“Lúc ấy a, tiểu tam cũng có mặt, nàng
xuất ra dao giải phẫu nhỏ, một đao liền xẹt qua cánh tay người đọc sách, cơ hồ đều nhìn thấy xương, mỗi người đều nghĩ đến muốn giết chồng, nào
biết nàng tiếp theo lại muốn tiểu hài tử kia vươn tay ra, đến lấy máu
nghiệm thân. Phụ nhân kia sợ tới mức lập tức choáng váng, lôi kéo tiểu
hài tử suốt đêm chạy đi. Bộ dáng kia của tiểu tam a,lạnh như cái gì. Ta
hoài nghi người đọc sách kia sau khi thành thân không có ngày nào yên
bình.” Khám nghiệm tử thi cười đến méo mó, tựa hồ phi thường cao hứng
người đọc sách so với hắn cao thượng hơn bị ăn gắt gao.

Đương nhiên, lời kể trên, bị đệ tử của Thánh nho khéo léo tiêu diệt trong lịch sử.

Thiên triều thánh nho 〈3〉

Khi đứa con thứ nhất của Bàng Nhiên sinh ra, hắn gọi nàng Bàng Hà.

Nàng vừa sinh ra, thân thể đã không tốt, đại phu nói, không có cách nào trị tận gốc, chỉ
có thể cùng nó sống. Bàng Nhiên đau lòng nàng tận xương, đối chứng bệnh
của nàng lại thúc thủ vô sách*.

(*thúc thủ vô sách: bó tay).

Khi Bàng Hà bốn tuổi có thể ra
khỏi phòng, nàng mặc nam trang nho nhỏ, đã có kiều thái của yêu tinh nho nhỏ, nàng được Bàng nhiên ôm, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối
cùng chỉ vào hoa trong hoa viên.

“Hoa nha!” Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn giương lên, giãy khỏi ôm ấp của phụ thân, chạy từng bước vào trong hoa viên.

Bàng nhiên không tức giận, ngược lại cười nói: “Thật sự là tinh thần tốt!” Hắn thân là phụ thân, hoàn
toàn tiếp nhận việc thân mình nữ nhi không tốt, người bệnh tính tình tùy hứng, thậm chí, nữ nhi của hắn yêu cầu hắn để râu tiện cho nàng khi dễ, hắn cũng nhất định làm theo.

“Cha! Qua tường!” Bàng Hà có
tinh thần, hưng phấn mà muốn đi qua mặt tường kia, nhưng tự biết còn
nhỏ, muốn tiến vào trong lòng cha để cho hắn ôm, nhưng khóe mắt thấy
nương từ chính sân tiến đến, vì thế đổi lại chạy đến nương.

Một đôi cánh tay của Bàng Nhiên vẫn ở chỗ cũ.

“Cha khô cằn, ôm không thoải mái.” Bàng Hà đương nhiên nói, tự động tiến đến mẫu thân mập mạp.

“Tường kia không thể tùy tiện
qua, đối diện là Cung vương phủ, có người.” Bàng Nhiên vẫn đang cười,
vụng trộm vuốt thân hình bẩm sinh đã gầy của mình, lại nhìn lén hai mẹ
con kia. Hắn thật sự rất gầy sao? Tiểu tam không có kháng nghị a!

Bàng Hà che miệng xèo xèo cười duyên. “Cha! Chúng ta đi chiếm nhà bọn họ, được không?”

“……” Bàng nhiên sờ sờ đầu nàng. “Tốt. Chờ con trưởng thành, cha bồi con đi chiếm lấy nhà họ.”

Nàng lại che miệng cười đắc ý,
đáng yêu đến mức Bàng Nhiên muốn khóc ra. Đáng yêu như vậy, chỉ có khi
nàng vui vẻ mới có, bình thường nằm ở trên giường bệnh luôn hấp hối, có
vài lần hắn phải cẩn thận dán ở ngực nữ nhi, nghe tiếng tim nàng đập một chút mới an tâm.

“Cha, con muốn cưỡi ngựa mà người nói! Người làm ngựa!”

“Tốt!” Bàng Nhiên làm như không thấy thê tử không đồng ý, lập tức hóa thân làm tuấn mã, để nữ nhi cưỡi ở trên lưng.

Nàng lại vui vẻ cười không
ngừng, tiếng cười không thể quá lớn để tránh tổn thương đến thân thể
kia, với hắn mà nói như thiên nhạc a!

Tiểu nữ nhi tuy rằng cười bất
trí khuynh thành, nhưng một đôi mắt phượng cực giống hắn, đặt ở trên mặt nữ nhi, khi cười phong tình lộ ra, tuổi còn nhỏ đã có dung mạo tuyệt
sắc, tương lai còn dài nên làm thế nào cho phải?

Nếu tương lai có thể dài……

Nếu tương lai có thể dài, buông
tha cho hư danh thiên hạ này hắn cũng không tiếc, chỉ cần nữ nhi của hắn có thể bình an lớn lên……

Nữ nhi này, là hắn cùng tiểu tam.

Trong biển người mờ mịt, hắn
cùng tiểu tam gặp được nhau, đã là kỳ tích, thành thân hơn mười năm có
thể sinh hạ nữ nhi này, hắn lại cảm tạ ông trời.

Hắn thực sủng thực sủng, vẫn thực sủng nữ nhi.

Cho nên, nhất định phải giữ lại
mệnh của nàng, sinh lại một đứa nhỏ khác cũng không phải là Bàng Hà, lão thiên gia, lại cho hắn một kỳ tích đi, làm cho chủ nhân cái tên Bàng Hà này, tiếp tục sống sót đi.

Thiên triều thánh nho 〈4〉

“Cha, những hình nhân năm đó,
thật sự là muốn theo giúp con xuống mồ, hay là người cố ý làm con sợ để
kích khởi ý chí muốn sống của con?” Bàng Hà quỳ gối bên giường, nhẹ
nhàng cầm tay lão cha.

Bàng Nhiên nhìn Bàng Hà bốc đồng như trước, mắt phượng nàng ửng đỏ, vẫn là quật cường thử kéo lại tinh
thần dần tan rã của hắn. Hắn lại nhìn về phía thê tử ngồi ở cạnh giường, đang đỡ lấy tay kia của hắn.

Sau khi hắn nhìn thê tử thật lâu, mỉm cười với nhau, truyền lại ý niệm.

Thiên ngôn vạn ngữ, đều trong một cái liếc mắt này.

Thê tử tiểu tam của hắn nhẹ nhàng cười:

“Hết thảy giao cho ta. Ngài tuổi đến, tự nhiên là muốn thăng thiên làm thần tiên, đến khi ngài ở trên
trời thấy chán, rồi trở về tìm chúng ta đi, ta sẽ không lấy dao giải
phẫu ngài”. Nàng nhẹ nhàng cuộn tay áo hắn lên, ở trước mặt nữ nhi hôn
lên vết dao năm đó lưu lại trên cánh tay hắn.

Bàng Hà hơn mười tuổi lẳng lặng nhìn hành động của cha mẹ.

“Cha……”

Bàng Nhiên mỉm cười, nhìn về
phía nàng, đem tướng mạo nữ nhi khắc vào trong lòng. Sau đó, lộ ra tươi
cười tinh quái cùng Bàng Hà thập phần tương tự, vốn không nên có trên
mặt lão nhân.

Muốn đáp án không có, muốn mạng thì có một cái. Tươi cười của hắn là nói như vậy.

Lập tức, hắn nhắm mắt lại, an tâm ra đi.

Lúc tâm thần tán đi, hắn giống như nghe thấy một tiểu cô nương ghé vào lỗ tai hắn hô:

“Cha, chúng ta leo tường đi!”

Lại nghe thấy Bàng Hà đã muốn lớn lên ở bên tai hắn nói nhỏ:

“Cha, Bàng gia con chịu trách
nhiệm, người yên tâm, con tuy bất hảo nhưng cũng tuyệt không ác nhục
thánh danh của người! Chờ về sau con đi rồi, nhất định đi tìm người để
hỏi rõ ràng, đến lúc đó người nhất định phải trả lời con.”

Chớ đi quá sớm a, nữ nhi…… Cha
muốn con sống được trường mệnh trăm tuổi, cho dù kiếp sau con đuổi không kịp thời gian làm nữ nhi của cha cũng không sao, đáp án kia khiến cho
con nhớ kỹ, con mới sẽ không quên cha quá nhanh…… Con đến già đi cũng
không cần quên cha a……

Sau khi Thiên triều thánh nho đi về cõi tiên, trong trăm năm rốt cuộc không có người nào được như hắn.

Hắn trước khi bốn mươi tuổi, đi
khắp mỗi một tấc đất ở Thiên triều, sau bốn mươi tuổi định cư kinh sư,
trở thành Thiên triều Thái Phó.

Con hắn Bàng Hà, trước hai mươi tuổi chỉ ở kinh sư, sau hai mươi tuổi rời bến đi các tiểu quốc khắp thế gian.

Cảnh tượng phụ tử hai người đã xem, ước chừng còn hơn những người lữ hành ở Thiên triều cộng lại.

Chính là, ngẫu nhiên có người có điểm tiếc hận, một thế hệ thánh nho, thế nhưng giáo dưỡng ra một tiểu
thiếu gia hoành hành ngang ngược, không học vấn, không nghề nghiệp, dân
chúng kiêng kị.

Thế hệ sau của Bàng Hà, cũng không từng xuất hiện ở Thiên triều, đó là nói, nếu hắn có đứa nhỏ.

Bàng gia chặt đứt thừa tục thánh nho chi chí như vậy, thiên hạ cũng thấy đáng tiếc.

Về sau ghi chép viết như vậy.

Bàng Nhiên rốt cuộc có phải thần tiên hay không, không ai biết.

Có người tung tin vịt hắn là
thần tiên hạ phàm, cũng có lẽ hắn thật là thần tiên, chính là quên đi
tiên tịch; Hoặc là hắn bị biếm hạ phàm cũng không tự giác, tóm lại, khi
hắn thấy toàn bộ mộ thất đều là búp bê, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau
đó, khó được, cười ha ha.

Hắn muốn ở tại chỗ này chờ thê tử, thê tử là hắn sau khi nét mặt già nua cầu đến, nữ nhi là thê tử thiên tân vạn khổ sinh hạ.

Hắn vẫn rất đau lòng. Đau khi
hắn biết được Hoàng Thượng thế nhưng đối nữ nhi có ý, hắn lại ngoại lệ
mắng một câu: Lão không sửa!

Hắn đau lòng nữ nhi, có thể nào gả cho một sắc lão nhân đâu?

Ba Hoàng tử hắn đều từng truyền
thụ qua, hắn biết rõ Hoàng Thượng muốn chính là mạo sắc của nữ nhi, căn
bản không thể cho nữ nhi thế giới riêng của nàng. Nếu trong Hoàng gia có người muốn thú nữ nhi, hắn vẫn là hướng vào Trưởng Tôn Lệ.

May mắn Bàng gia có tiểu bối
khác nguyện vào cung, may mắn có Cung thân vương tương trợ…… Lại nói
tiếp, Cung thân vương Trưởng Tôn Lệ tính tình cùng hắn lúc trẻ có điểm
giống, nữ nhi rõ ràng luyến phụ, hắn không khỏi ngây ngô cười.

Cung thân vương, nữ nhi của ta thích là ta, không phải ngươi a!

Vừa cười, lại sờ râu, rõ ràng
phát hiện cằm chính mình bóng loáng, bộ mặt dường như hai, ba mươi tuổi. Tiểu tam thấy hắn, hẳn sẽ mừng rỡ đến đòi mạng?

Hắn còn trẻ chỉ biết thú vui đọc sách, đối nữ tử thật sự không thiện tiếp xúc cũng không có hứng thú,
thẳng đến bốn mươi, mới gặp tiểu tam…… Hắn không tham lam mà đi tiếc
nuối quen biết quá muộn. Mặc kệ bao nhiêu tuổi gặp tiểu tam cũng được,
một đời này, có cơ hội cùng nàng kết làm vợ chồng, hắn liền thỏa mãn.
Đương nhiên, còn có nữ nhi đáng yêu nhất cùng hắn kết duyên. (duyên phụ
tử, đừng nghĩ lung tung ‘__’)

Hắn nở nụ cười, nhìn búp bê hoàn toàn không hề động tĩnh bốn phía, búp bê không có sinh mệnh, tập tục dị quốc này quả nhiên vô dụng, tự hắn chứng thật.

Nhưng này đối hắn cũng không có
gì khác nhau, hắn luôn luôn lòng yên tĩnh, cùng nữ nhi một khi bị bệnh
liền không chịu nổi tịch mịch khác nhau, miễn là nữ nhi không cần dùng,
hình nhân nọ có linh hồn hay không đều không sao cả.

Hắn khẽ mỉm cười, tâm tình thập phần bình thản chờ thê tử.

Chờ chờ, hắn nhìn trong đó một
hình nhân nhỏ, hình nhân nọ tuy là cương nghiêm mặt, nhưng cặp mắt khẽ
nhếch lên, cùng mắt phượng của nữ nhi có chút rất giống.

Hắn ngẩn ra, tiến lên ôm lấy
hình nhân nhỏ buộc một bên tóc kia. Quần áo của hình nhân này…… nhìn
quen mắt quá a! Quần áo lúc nhỏ của nữ nhi a, tiểu tam tự thân làm, như
thế nào mặc trên người hình nhân này?

Lại là trò của nữ nhi sao? Là
muốn một hình nhân bộ dạng giống nàng đến chỗ hắn? Thật sự là nữ nhi
ngoan a! Cha không bạch đau con, bất quá con càng đáng yêu! Khi con sinh ra, cha mỗi ngày canh giữ ở bên giường, nhìn thân mình nho nhỏ của con
trong chăn vặn vẹo, nương con thô lỗ, ôm con một cái, con liền khóc, vẫn là cha ôm con mới nín khóc mỉm cười, tuy rằng con sau này lại ngại cha
khô cằn……

Nghĩ nghĩ, búp bê trong lòng nhưng lại biến ảo thành bộ dáng Bàng Hà, thân thiết đặt lên hắn.

Hắn toàn bộ ngây người, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai, ý nghĩa chân chính
của tập tục búp bê chôn cùng là như thế này, búp bê cất giấu tưởng niệm
hóa thành người quan trọng nhất trong lòng người chết, ở mộ thất vĩnh
viễn làm bạn với mộ chủ.

Bí mật này vĩnh viễn không thể
truyền ra, bởi vì người chết không thể truyền lại tin tức, nếu không, có thể để nữ nhi biết mà an tâm thì thật là tốt!

“Cha! Chúng ta qua tường đi, đánh hạ Cung thân vương!”

Hắn cười nói:

“Được, được…… Nhưng là nơi này không có tường để qua a! Cha làm ngựa cho con cưỡi tốt lắm.”

“Con đây muốn cưỡi ngựa! Con muốn cưỡi ngựa!”

“Được, được –”

Hắn chờ tiểu tam thì tốt rồi,
tiểu tam già đi, hắn lại chờ tiểu tam vài năm cùng một chỗ đi, nữ nhi sẽ không muốn tới, để hình nhân này bồi hắn một trận là đủ rồi.

Nữ nhi còn có cuộc sống tốt, tuyệt không muốn tới!

Thiên triều quá bảo thủ, không
thích hợp nàng, chỉ mong nữ nhi một ngày kia, có thể như chim ưng trên
trời, du lịch tứ phương, tận tình sống trọn cả đời này, đi đến hết thảy
những nơi nàng muốn.

Này đối với người làm phụ thân
như hắn đã muốn đủ, dù có tiếc nuối nho nhỏ,kiếp sau sẽ không kịp làm nữ nhi của hắn, nhưng, có một đời này hắn đã muốn cảm thấy mỹ mãn.

“Cha, nữ nhi thủy chung là thích cha!” Hình nhân kia lớn tiếng kêu.

“Cha biết.” Hắn ha ha cười, lấy
ra tờ giấy nữ nhi viết để trong tay áo tiểu cô nương. Người này ngẫu
chân thần, còn có thể hiểu biết tâm ý nữ nhi a!

“Con ngựa, qua tường đi! Đánh sang Cung vương phủ!” Tiểu cô nương mặc nam trang lại lớn tiếng kêu lên.

“Được, được…… Con nói cái gì liền làm như vậy……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.