“Cậu biết cái gì? Đi, đi tìm cô ta đến, tôi đi nói cho cô ta. Chỉ cần cô ta đồng ý điều kiện của tôi, ký hợp đồng sau hai người không còn có quan hệ!” Lăng Thiếu Dương giận dữ nói.
Bên tai tràn đầy âm thanh tức giận bất bình của bạn tốt, trong lòng Vân Dật Bạch hiểu rõ ràng, cuộc đối thoại giữa hai người có chút hiểu lầm thế nhưng hắn lại không muốn mở miệng giải thích.
Đừng hỏi hắn tại sao. Hắn cũng chỉ là không muốn làm cho Thi Tĩnh cùng bạn tốt có bất kỳ quan hệ nào! Làm như vậy, là vì Dật Thanh. Vân Dật Bạch nghĩ như thế.
“Dật Bạch, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lời của mình nói cậu không nghe thấy sao?” Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ mặt không sao cả của Vân Dật Bạch không khỏi đề cao giọng.
“Chuyện này không có quan hệ gì với cậu ! Mình biết rõ nên làm như thế nào!” Vân Dật Bạch nói.
“Này, chúng ta là anh em a! Tại sao mình có thể nhẫn tâm thấy cậu bị lừa?”
“Thì ra là mình trong lòng cậu vô dụng như vậy sao? Bị một người người phụ nữ lừa gạt?” Vân Dật Bạch lườm hắn một cái.
“Mình là quan tâm cậu!” Lăng Thiếu Dương oa oa kêu to, “Mình không đi ôm phụ nữ, cùng cậu tâm sự. Làm sao cậu có thể nói mình như vậy?” Hắn vẻ mặt như bị thương.
Vân Dật Bạch đi tới phòng tắm, âm thanh xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, “Cậu bây giờ có thể trở về ôm phụ nữ rồi!”
Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương há hốc mồm. Cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Thái độ bạn tốt như vậy, rõ ràng chính là không muốn cho hắn tham dự.
Chỉ là. . . . . .
Chính bản thân hắn có thể đi thăm dò a! Đối với Lăng thiếu hắn mà nói. Như một nụ hôn nhỏ thôi!
Nói được làm được, lập tức hành động!
Sau khi quyết định, Lăng Thiếu Dương lập tức xoay người rời đi!
Thi Tĩnh cho là nếu theo tính tình của Vân Dật Bạch. Một khi bị người khác cúp điện thoại, hắn sẽ lập tức chạy tới viện dưỡng lão tức giận chất vấn. Như vậy cô sẽ có cơ hội nói với hắn bệnh tình Vân Mẫu. Nhưng kết quả là đợi cả ngày, Vân Dật Bạch căn bản cũng không có xuất hiện.
Ngơ ngác nhìn điện thoại di động,cô đang suy nghĩ có nên hay không lại một lần nữa làm lại hành động theo ngày hôm qua.
“Thi tiểu thư, có người tìm!” Y tá viện dưỡng lão ghé đầu vào cửa, cười khanh khách nói, “Là một người rất tuấn tú !” Viện dưỡng lão này thiết bị an toàn rất tốt, không phải là người thân, là căn bản không thể nào vào cửa thăm bệnh nhân . Đây cũng là nguyên nhân Vân Dật Bạch yên tâm đem mẹ ở lại chỗ này .
Nếu là Vân Dật Bạch thì người nơi này cũng biết cô biết hắn. Xem thái độ của y tá, người tới nhất định là người lạ. Người lạ tìm cô? Sẽ không có người nào biết mình ở nơi này.
Nhờ cô y tá hỗ trợ trông nom vân mẹ, Thi Tĩnh mang theo vẻ mặt hồ nghi đi ra viện dưỡng lão. Ở cửa viện dưỡng lão thấy một người đàn ông đeo kính đen hai tay ôm ngực đang chờ cái gì.
Quan sát bốn phía một cái cũng không có người nào khác. Đó chính là anh ta? ! Thi Tĩnh hồ nghi tiến lên.
“Xin chào, xin hỏi là anh tìm tôi sao?”
Ngay từ lúc thấy cô xuất hiện tại cửa. Người đó liền đứng thẳng người, cúi đầu nhìn vẻ mặt trắng trong thuần khiết của Thi Tĩnh “Cô là Thi Tĩnh? !”
“Là tôi! Thật xin lỗi, tôi không nhận ra anh, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Người đàn ông bỏ cặp kính mát ra. Sau cặp kính râm lộ ra gương mặt khôi ngô, Lăng thiếu Dương có chút ngoài ý muốn nhìn dáng vẻ không trang điểm của Thi Tĩnh. Trong tưởng tượng của hắn đối với Thi Tĩnh, người con gái này phải là một người trang điểm đầy mặt quyến rũ mê người chứ !
Thế nào bây giờ lại là một. . . . . . Người đẹp thanh tú?
Hắn nhờ bạn bè điều tra nơi Thi Tĩnh đang ở nhưng không nghĩ đến cô sẽ ở viện dưỡng lão chỗ Vân Mẫu . Nhưng mà bởi vì ấn tượng lúc trước, hắn cho rằng đây là một nữ nhân có thủ đoạn vô cùng cao. Cũng không có hoài nghi.
Bây giờ lúc thấy được, hắn không nhịn được bắt đầu nói thầm, thật không có lầm sao?
“Thi Tĩnh, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện một chút không?” Lăng Thiếu Dương chợt giữa thay đổi ý định trước của mình là nói lên yêu cầu. Đối diện với nét mặt nghi hoặc của Thi Tĩnh, chợt nhếch môi cười, đưa tay đưa danh thiếp của mình, “Xin lỗi, quên tự giới thiệu mình! Tôi là Lăng Thiếu Dương, bạn của Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh!”