Trong khoang máy bay, mặc dù có hành khách bất mãn, nhưng có người dùng điện thoại và máy tính bảng xem thời tiết bên kia thủ đô, thực sự có sương mù, gần năm giờ, ở phía bắc mặt trời bắt đầu lú ra, qua một hai tiếng đồng hồ, nói không chừng khi mặt trời lên sương mù sẽ tan hết, hơn nữa cũng không phải chỉ máy bay này đình lại, mà tất cả máy bay đi Bắc Kinh đều đang chờ thông báo.
Những người khác đều đã bình tĩnh lại, Thương Đồng lại trong tình trạng rối loạn, bây giờ cô muốn xuống máy bay cũng không được, lại chờ không nổi, nhìn trên di động đã gần sáu giờ, dù bây giờ cất cánh, chỉ sợ cũng không còn kịp. Cầm điện thoại, lúc cô đang do dự có nên gọi cho Sở Ngự Tây hay không, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tên của Nhiễm Đông Khải lóe lên, cô hít thở sâu, tối qua gửi tin nhắn cho anh, không ngờ sớm như vậy anh đã gọi lại.
“Alô, là tôi.” Giọng Thương Đồng run rẩy, nhận điện thoại.
“Đồng Đồng, bây giờ em đang ở đâu?” Nhiễm Đông Khải hỏi rất gấp gáp, giọng hơi khàn, dường như có thể nghe ra anh vừa thức dậy không lâu.
Lúc này phát thanh cũng vang lên: “Kính thưa các hành khách, máy bay đã chuẩn bị cất cánh, xin vui lòng tắt hết các thiết bị điện tử…”
Rốt cuộc có thể bay? Thương Đồng chỉ thoáng sững sờ, Nhiễm Đông Khải bên kia mở miệng nói: “Em đi chuyến bay nào?”
Thương Đồng không kịp nhìn biển số máy bay, trong lòng lại sốt ruột, vội nói: “Chờ tôi đến chỗ sẽ gọi lại cho anh!”
nói xong, cúp điện thoại lại vội vàng gửi tin nhắn cho Sở Ngự Tây, sớm như vậy anh còn chưa thức, phải nói với anh thế nào?
Tôi đến đây?
Cầu xin anh?
Tiếp viên hàng không mỉm cười đi đến trước mặt cô: “Tiểu thư, xin tắt điện thoại di động, máy bay sẽ lập tức cất cánh!”
cô gật đầu xin lỗi, nhanh chóng bấm một chuỗi ký tự trên bàn phím: “Tôi đã ở trên máy bay, xin anh cho tôi thêm chút thời gian, dù sao cũng đừng mang những tấm ảnh kia truyền ra ngoài, được không? Cầu xin anh!”
Nhìn biểu thị gửi đi thành công, cô mới tắt điện thoại, tim còn đang nhảy bình bịch. Ngoài cửa sổ máy báy chỉ có thể nhìn thấy một dải đất bằng, đường băng, máy bay, còn có bầu trời tờ mờ sáng, giống như tâm tình của cô, nếu bây giờ anh muốn cùng cô dây dưa không rõ, cô nên làm thế nào bây giờ?
Thời gian vô cùng khổ sở, từng phút từng giây đều đối chọi ở không trung, sâu trong nội tâm của cô không ngừng nói với chính mình, cô là bị ép buộc, nhưng tại sao trong tâm trí liên tục xuất hiện khuôn mặt của anh? cô thậm chí có thể hiểu được oán hận của anh, nếu đổi lại là mình, nếu năm năm trước anh đột nhiên trở mặt rồi ra đi không từ biệt, cô cũng nhất định sẽ canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên?
Huống hồ năm năm sau xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhiễm Đông Khải nói đúng, anh đối với Sở Vân Hề ngoài mặt không quan tâm, nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của anh, sự xuất hiện của cô đã gián tiếp làm cô ấy cắt cổ tay tự sát, anh nhất định hận cô thấu xương.
Nếu không sẽ không đối xử thô bạo với cô như thế.
“Mẹ, con có thể đi toilet không ạ?” Niệm Niệm dụi mắt nhập nhèm ngái ngủ, kéo góc áo cô.
Máy bay đã bắt đầu lượng trên không, Thương Đồng dịu dàng nói: “Niệm Niệm, con đợi lát nữa nhé, máy bay ổn định, mới có thể sử dụng toilet.”
Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì dậy quá sớm, lúc này có chút mệt mỏi, mặc dù thắt dây an toàn, lại tựa đầu trên cánh tay cô, giống như một con mèo nhỏ, lười biếng mà ngây thơ.
Thương Đồng cũng tạm thời nhắm hai mắt lại, cô có một linh cảm, cô không bao giờ thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, bởi vì anh đã không kiêng nể gì, không hề nghĩ đến một chút tình cảm còn sót lại đối với cô, hay cô có nổi khổ tâm gì, anh nắm được chỗ yếu của cô, chỉ cần cô dám không nghe theo, anh sẽ công bố những tấm ảnh của La Hằng Viễn ra ngoài.
Cuối cùng máy bay cũng ổn định, cô định dẫn Niệm Niệm đi toilet, lại nhìn thấy Niệm Niệm đã ngủ.
Đứa bé làm sao bây giờ? Lúc ấy Sở Ngự Tây muốn cô ly hôn, để đứa bé cho La Hằng Viễn, vậy lần này? Anh giữ cô lại bên cạnh, chắc chắn là muốn trả thù cô, nhưng còn đứa bé?
Nếu Niệm Niệm nhìn thấy Sở Ngự Tây tổn thương đến mình, làm sao con bé có thể chịu được? Thậm chí cô không dám nghĩ đến, Sở Ngự Tây có thể vì hận mình, mà tổn thương đến Niệm Niệm hay không. Nếu là trước kia, cô có thể chắc chắn anh sẽ không, nhưng bây giờ…
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ nói cho anh biết sự thật? nói với anh, Niệm Niệm là con ruột của anh? Anh sẽ tin sao? Y học phát triển như vậy, anh chỉ cần đi làm giám định DNA, là biết.
Nhưng anh sẽ truy hỏi, tại sao cô muốn gạt anh, tại sao rời khỏi anh.
Tại sao?
Chẳng lẽ muốn cô nói với anh, người phụ nữ anh hận nhất chính là mẹ của cô?
Mà mình cũng oán hận cha anh?
Nếu cô ở cùng một chỗ với anh, làm sao xứng đáng với cha cô?
Trong đầu là một mớ hỗn độn, tiếp viên hàng không đến đưa bữa ăn sáng, Niệm Niệm ngủ rất say, cô không đói bụng, chỉ uống một ly Hồng Trà đặt ở bên cạnh.
Cho đến khi máy bay hạ cánh, Niệm Niệm cũng không dậy, Thương Đồng cẩn thận mở dây an toàn cho cô bé, tất cả mọi người đều rối rít đi ra, cô là người cuối cùng, lúc này trái lại không vội, gấp gáp bất quá cũng chỉ vài phút, một tay ôm Niệm Niệm, một tay kéo hành lý, bắt đầu xuống máy bay.
Có lẽ là đi đường không bằng phẳng, Niệm Niệm nằm trên vai cô tỉnh dậy, dụi mắt nhập nhèm ngái ngủ: “Mẹ…”
Giọng nói nhẹ nhàng, làm cho người ta đau lòng muốn ôm vào trong ngực hôn vài cái, mắt Thương Đồng hơi đau xót, tiếp theo sẽ thế nào, cô thật sự không thể đoán được, đành phải nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm dậy rồi sao, còn muốn đi toilet hay không?”
“Dạ.” Niệm Niệm không nhúc nhích, nằm ở trên lưng cô, nửa mê nửa tỉnh.
Đợi đến khi cô và Niệm Niệm đến cửa ra, không còn nhiều người lắm.
Lối ra có rất nhiều người chờ làm thủ tục, cô chỉ nhìn về phía xa, xem trạm tàu điện ngầm ở đâu, ở đâu chỉ hướng đứng đợi xe taxi, chưa đi được mấy bước, một người chạy chậm đến: “Thương tiểu thư, Nhiễm tổng bảo tôi đến đón cô.”
Thương Đồng hơi sững sờ, thấy là Chu Hi bên cạnh Nhiễm Đông Khải, cô theo bản năng nhìn xung quanh một chút.
“cô đi đâu, tôi đưa cô đi, như vậy sẽ không trễ nãi thời gian.”
Chu Hi nói xong, thay cô nhận lấy hành lý.
Nếu lúc này ra ngoài thuê xe, chỉ sợ phải xếp hàng đợi rất lâu, ngồi tàu điện ngầm cũng phải chuyển xe, Thương Đồng gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Lúc mở cửa xe ra, sao Nhiễm Đông Khải lại ở trong xe? Anh rõ ràng đang chợp mắt, thấy cô mở cửa xe, lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng: “Lên xe đi, Niệm Niệm, đến đây với chú Nhiễm.”
Niệm Niệm và Nhiễm Đông Khải tiếp xúc rất nhiều lần, cũng rất gần gũi, lại nhìn thấy trong tay anh còn ôm hai món đồ chơi, đều đóng gói, hiển nhiên là mới mua.
Thương Đồng suy nghĩ phức tạp lên xe, Niệm Niệm ngồi ở giữa hai người, Chu Hi từ phía trước đưa xuống một hộp đồ ăn sáng của trẻ em.
Nhiễm Đông Khải mở hộp cơm ra, đưa cho Niệm Niệm, dịu dàng nói: “Niệm Niệm chưa ăn sáng phải không? Nhìn xem thích ăn loại nào?”
Thương Đồng trông thấy, không ngăn cản, hơn nữa Niệm Niệm lại rất vui vẻ, liền nhỏ giọng nói: “Lái xe trước đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn hỏi.”
Nhiễm Đông Khải gật đầu, rồi khẽ gật đầu với Chu Hi.
“đi…” Thương Đồng nhìn Nhiễm Đông Khải ở bên cạnh, lại không có cách nào mở miệng, anh nhất định biết mình đi tìm Sở Ngự Tây sao? Nhưng vẫn cảm thấy rất lúng túng.
Nhiễm Đông Khải quả nhiên cắt đứt lời cô: “Đồng Đồng, em không cần phải đi tìm anh ta.”
Thương Đồng quay đầu lại, nhìn anh, thấy anh cũng có phần ốm đi, nghĩ đến tin tức nói anh đang gặp hoàn cảnh khó khăn, có chút không đành lòng, nhưng vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Đông Khải, anh đã đồng ý với tôi sẽ không khai phá mảnh đất kia! Nhưng anh vẫn xây biệt thự!”
Đây là chuyện cô muốn hỏi nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà tối qua cô đã gọi điện thoại cho anh.
Nhiễm Đông Khải dùng khăn giấy lau khóe môi cho Niệm Niệm, thấy cô bé không ăn bao nhiêu, thì dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, ăn no rồi sao?”
Niệm Niệm cười với anh: “No rồi ạ, chú xem…” cô bé cố ý phình bụng lên, Nhiễm Đông Khải nhẹ nhàng điểm một cái, kết quả bụng liền xẹp lại.
Nhiễm Đông Khải cười, đưa đồ chơi cho cô bé, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thương Đồng: “Đồng Đồng, tôi và Sở Ngự Tây nhìn trúng mảnh đất kia, bản thân đã làm cho người ta chú ý, nếu đấu thầu kết thúc, mảnh đất lại để trống ở đó, không phải càng làm người ta nghi ngờ hơn sao? Nếu có người tưởng rằng dưới đất cất giấu kho bấu gì, lén đi đào trộm, không phải càng tồi tệ hơn?
Thương Đồng hơi bình tĩnh lại, thấy Nhiễm Đông Khải từ trong túi công văn bên cạnh rút ra mấy tờ giấy.
“Em xem…” Nhiễm Đông Khải dùng tay chỉ vào trên bản vẽ quy hoạch: ” Khu biệt thự chỉ giới hạng dọc theo một khu vực, bên trong là vành đai xanh, cũng chỉ kéo dài đến đây. Các khoảng trống này trên danh nghĩa là lưu làm hai kỳ, ba kỳ khai phá, nhưng trọng điểm của sự chú ý sẽ thay đổi theo thời hạn, nếu như bán không chạy, tự nhiên sẽ dừng khai phá, cho dù bán chạy, cũng có thể đem mảnh đất phía sau làm thành sân golf, tối đa hóa việc bảo vệ mảnh đất này, so với việc bỏ hoang, để qua một bên là được rồi?”
Thương Đồng nói không nên lời, cô xem nửa ngày, mới im lặng gật đầu.
Nhưng đáy lòng vẫn có chút nghi ngờ: “Anh xác định đội thi công sẽ không phá hoại tới nơi đây?”
Nhiễm Đông Khải cười nhạt: “Yên tâm đi.”
“Nhưng bây giờ công trình của anh tiến hành không nổi nữa!” Thương Đồng nhỏ giọng nói: “Là bởi vì anh ta?”
Nhiễm Đông Khải nhìn cô nói: “Lần này em trở về tìm anh ta phải không? Cũng phải, anh ta chụp hình La thư ký ăn cắp giá thầu thấp nhất, em lương thiện như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn La Hằng Viễn ngồi tù.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với giá thầu thấp nhất? Anh…tham dự vào nó sao?”
Nhiễm Đông Khải lắc đầu: “Kỳ thực La thư ký là một người tốt, nhưng tôi hoàn toàn không biết chuyện, về sau tôi cũng là nghe con gái của Mạc thị trưởng nói, anh ta vốn là mang giá thầu thấp nhất gửi cho cô ấy, đáng tiếc cô ấy đã đổi điện thoại di động, không nhận được. Giá quy định của tôi cao hơn Sở Ngự Tây gần một triệu, nếu thực sự biết rõ giá thầu thấp nhất, cao hơn hai ngàn vạn là tốt rồi.” (1 triệu trong truyện =1 tỉ ngoài chúng ta. Vì đầu truyện editor đã dùng triệu nên bây h giữ nguyên lun, đổi mắc công lộn xộn)
Thương Đồng gục đầu xuống, tay lo lắng đan vào nhau: “thật xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Nhiễm Đông Khải im lặng một chút, con mắt hơi tối tăm, không biết anh đang nghĩ gì, bầu không khí trong nháy mắt cũng lạnh xuống.
Thương Đồng thấy xe đã vào nội thành, tim bắt đầu nhảy loạn, cô bỗng dưng nhớ tới chưa mở điện thoại di động, vội vàng lục túi, sau tiếng mở máy, hai tin nhắn hiện lên.
Thứ nhất, là Nhiễm Đông Khải: “Tôi đến sân bay đón em.”
Thứ hai, khi cô nhìn đến dãy số tim bắt đầu phát run, là Sở Ngự Tây, anh nói gì?
Thương Đồng run rẩy mở tin nhắn ra, phía trên chỉ có mấy chữ.
“Mười giờ, quá thời gian không đợi.”
Hai tay cô nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, nhìn lại thời gian, tám giờ bốn mươi!
Từ đây đến biệt thự Hậu Hải, nếu không kẹt xe, chỉ sợ cũng cần một tiếng đồng hồ, huống chi bây giờ là cao điểm.
Xong rồi, cô chết chắc rồi!
Nhiễm Đông Khải thấy cô như thế, mày cau lại: “Thế nào?”
“Có thể nhanh chút nữa được không? Đến biệt thự Hậu Hải, ở…” Thương Đồng cảm giác giọng nói cũng không còn là của mình, cô nên làm gì bây giờ?
“Tôi biết.”
Nhiễm Đông Khải lạnh giọng ngắt lời cô, anh xoay người cô qua, trầm giọng nói: “Tôi không thể đưa em đi.”
“Tại sao?” Thương Đồng sững sờ.
Nhiễm Đông Khải bóp hai vai cô có chút đau đớn, nhưng anh lại từ từ buông cô ra, vẻ mặt của anh làm cô có chút không hiểu, nhưng nhất định là xuất phát từ việc quan tâm cô.
“Tôi không thể không đi.” Giọng của cô trầm nhẹ mà kiên định: “Tôi không thể trơ mắt nhìn anh ta huỷ hoại Hằng Viễn, huống chi…đây là chuyện của hai chúng tôi.”
Tim của Nhiễm Đông Khải bị bóp nghẹn, anh nhìn thoáng qua Niệm Niệm, thấy cô bé đang dùng ánh mắt thắc mắc nhìn hai người bọn họ, thở phào một cái nói với Chu Hi: “Đến biệt thự Hậu Hải của Sở Ngự Tây.”
Hai người đã bắt đầu ấp úng không nói lời nào, Niệm Niệm ở một bên nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải chúng ta đi cố cung sao?”
Ánh mắt sợ hãi của cô bé, khiến Thương Đồng càng thêm rối loạn, cô ôm Niệm Niệm, không biết nên trả lời thế nào.
Liền nghe Nhiễm Đông Khải nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm muốn đi, chú Nhiễm dẫn cháu đi có được không?”
Thương Đồng nhìn anh một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, ý là không muốn gạt cô bé, huống chi bây giờ anh nhất định là sứt đầu mẻ trán, làm sao có thể trông nom Niệm Niệm?
Nhiễm Đông Khải giống như không nhìn thấy nhắc nhở của cô, anh cầm máy tính bảng, mở trang web chính thức của du lịch Bắc Kinh ra, chỉ vào hình ảnh rực rỡ phía trên nói: “Niệm Niệm, mẹ cháu thích đi cố cung, chú Nhiễm cảm thấy cháu thích hợp đi thảo cầm viên hơn, cháu xem những tấm hình này, bên trong có gấu trúc, khỉ, hưu cao cổ, hổ, còn có chim cánh cụt…”
Niệm Niệm quả thực bị thu hút lực chú ý, Thương Đồng thấy cô bé cúi đầu, ngón tay nho nhỏ trượt qua trượt lại trên màn hình máy tính bảng, thấp giọng nói với Nhiễm Đông Khải: “Anh…anh gần đây nhất định cũng rất bận.”
Nhiễm Đông Khải khẽ nói: “Tôi giúp em chăm sóc Niệm Niệm, em yên tâm đi, tôi thật sự sẽ xem con bé như con gái của mình.”
“Nhưng anh bên kia…”
“không có gì.” Nhiễm Đông Khải cười nhạt: “Anh ta cũng chỉ là tạo áp lực, để tôi đem mảnh đất Bắc Giao chuyển cho anh ta. Yên tâm đi, quan trọng là em, em thật sự vẫn tính gạt anh ta sao?”
Thương Đồng cúi đầu, nếu trước mắt Nhiễm Đông Khải thật có thể thay cô chăm sóc Niệm Niệm, còn gì tốt hơn, nếu không cô thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì với Sở Ngự Tây bên kia, cho dù thế nào, cô muốn bảo vệ La Hằng Viễn, có lẽ chờ cô suy xét một chút, lấy tình yêu để cảm động anh, có thể anh sẽ buông tay?
Xe chạy rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở biệt thự Hậu Hải.
Tim Thương Đồng đã treo ngược lên, nhìn điện thoại di động, 9h55′, cô hít một hơi thật sâu, dặn dò Niệm Niệm mấy câu, tuy Niệm Niệm không muốn, nhưng lực chú ý đã bị động vật trong thảo cầm viên hấp dẫn, cũng không thắc mắc nhiều.
Thương Đồng đẩy cửa xe ra, vừa muốn xuống xe, tay đột nhiên bị Nhiễm Đông Khải nắm lại.
cô quay đầu, có chút buồn bực, thì nghe Nhiễm Đông Khải nói: “Tuy là chuyện của hai người, tôi không tiện nhúng tay, nhưng…nếu em có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi!”
Thương Đồng nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu.
Chu Hi giúp cô lấy hành lý từ sau cốp xe ra, Thương Đồng đứng trước cửa biệt thự, Nhiễm Đông Khải hạ kính xe xuống, nhìn cô, Niệm Niệm cũng ghé vào cửa sổ.
cô có cảm giác như muốn hùng hồn liều chết, từ từ đi vào bên trong.