Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 126: Thù Hận Khởi Nguồn Từ Đâu



Thương Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Ngự Tây, cô đã hoàn toàn không có đường lui, bên kho tuỷ xương căn bản không có tuỷ thích hợp, bản thân cô lại không phù hợp, trước mắt Sở Ngự Tây là hy vọng duy nhất.

Tầm mắt của cô dừng lại ở dao rọc giấy trên bàn, cô đứng dậy, chân mềm nhũn, nhưng vẫn đỡ bàn đứng dậy, từ từ rút dao rọc giấy kia ra, đặt ngang trên cổ tay.

Sở Ngự Tây không quay đầu lại, không biết cô đang làm gì, chợt nghe cô khẽ giọng nói: “Ngự Tây, anh đã từng nói, anh khó vượt qua nhất chính là cái chính của mẹ anh, anh hận nhất là người phụ nữ đã phá hoại gia đình anh, bởi vì bà ta hại mẹ anh cắt cổ tay tự sát. Nếu em chết, anh có thể tin tưởng em, có thể không hận người phụ nữ đó nữa, có thể đi cứu Niệm Niệm, vậy thì em trả lại cho anh tất cả…”

Sở Ngự Tây nghe đến đoạn sau, trong lòng chợt lạnh lẽo, dự cảm bất an trong nháy mắt làm anh quay đầu lại, nhìn thấy tay phải của Thương Đồng khẽ rạch, một dòng máu tuôn ra.

Giống như đã từng quen thuộc, máu tươi như vậy, mùi tanh nồng đậm…

Anh bước lên nắm lấy cổ tay trái của cô, lạnh lùng nói: “Em điên rồi hả?”

Mẹ anh cũng như vậy, Sở Vân Hề cũng như vậy, cô cũng như vậy!

Anh giận đỏ mặt, nắm phía trên cổ tay đang chảy máu của Thương Đồng, hận không thể cho cô một bạt tai, đánh cô tỉnh.

Nhưng Thương Đồng lại giống như được giải thoát, cô nhìn Sở Ngự Tây, khẽ giọng nói: “Cứu…cứu Niệm Niệm.”

Anh bắt lấy cô đi nhanh xuống lầu, trong mắt anh lóe lên lửa giận, căn bản không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc.

Máu tươi đầm đìa nhỏ trên sàn nhà, cho dù đọng lại, cũng đỏ đến đáng sợ.

Quản gia sợ hãi đi theo phía sau: “Tiên sinh, Thương tiểu thư…có cần băng bó cho Thương tiểu thư một chút không?”

Sở Ngự Tây không lên tiếng, lôi đến phòng khách, tức giận kéo lấy cô, một tay mở hợp cứu thương ra.

Quản gia bước lên giúp đỡ.

Sắc mặt của Thương Đồng có chút nhợt nhạt, cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Sở Ngự Tây, có cảm giác hơi bay bổng.

Anh vẫn còn quan tâm đến cô.

Sở Ngự Tây thả tay ra, nhưng vết cắt quá sâu, máu không đông lại, máu tươi lại một lần nữa tuôn ra.

Quản gia cũng bước lên giúp đỡ, Sở Ngự Tây xuống tay vô cùng tàn nhẫn, bàn tay to lớn của anh bóp cổ tay Thương Đồng xuất hiện hai vết xanh tím, băng gạc cũng quấn rất chặt.

trên tay anh, trên quần áo anh đều dính vết máu, băng bó xong, anh chán nản ngồi trên ghế xô pha, thở dốc.

Sau một lúc lâu, anh cũng ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Thương Đồng: “Tại sao em lại muốn dồn ép tôi như vậy? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em cho rằng em làm như vậy, tôi có thể đồng ý với em, tôi có thể tin tưởng em sao? Em cút đi…cút đi…”

Thương Đồng ngây người đứng đó, cô lấy cái chết uy hiếp, nhưng anh vẫn không tin.

Sở Ngự Tây càng thêm tức giận, anh đứng dậy, hét to: “Tài xế, đưa cô ấy đến bệnh viện!”

nói xong, anh đẩy Thương Đồng đi ra cửa, còn mình thì dựa vào cửa thuỷ tinh, nhìn màu đỏ ghê người kia.

cô biết rõ anh không thể khoanh tay đứng nhìn, nên cô dùng cách này đến ép buộc anh!

Thương Đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?

một luồng gió lạnh lùa vào trên người cô, máu toàn thân cô đều giống như bị đông cứng.

Tài xế đã đến, muốn đỡ cô, nhưng lại bị cô chậm rãi đẩy ra.

Anh không chịu giúp đỡ, Niệm Niệm phải làm thế nào đây?

cô không còn hơi sức, lúc đi xuống bậc thang, cô bị trượt chân, cả người ngã xuống.

Sở Ngự Tây vẫn đi ra, anh nhanh chóng ôm lấy Thương Đồng, đi tới cạnh xe. Tài xế vội vàng mở cửa xe, anh lạnh giọng nói ra địa chỉ bệnh viện gần nhất.

Trong bệnh viện, miệng vết thương của Thương Đồng đã được băng bó tốt, cô im lặng đứng lên, không nhìn lại Sở Ngự Tây, xoay người đi ra ngoài.

Sở Ngự Tây dựa vào cửa, lạnh lùng hỏi: “đi đâu?”

“Trở lại bệnh viện.” Thương Đồng cúi thấp đầu, cô không dám nhìn Sở Ngự Tây, cũng không muốn nhìn lại, nhìn lại thì thế nào?

Sở Ngự Tây tránh đường, anh cũng không biết nên nói gì, chờ Thương Đồng đi vài bước, anh mới lặng lẽ đuổi theo cô, đi ra cửa lớn của bệnh viện, anh mới giữ chặt tay cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Lên xe.”

Thương Đồng ngước lên nhìn anh, chỉ thấy anh cau mày: “Bệnh viện nào?”

nói xong địa chỉ, Thương Đồng lặng lẽ ngồi lên xe.

Xe xuôi theo đường lớn từ từ chạy về phía trước, lòng của Sở Ngự Tây giống như con cá trượt vào đáy biển lạnh lẽo, anh cảm thấy phía trước có một vòng xoáy khổng lồ, thu hút anh, làm cho anh không cách nào thoát được, anh đã cố gắng, đã vùng vẫy, đã vô tình, nhưng không cách nào chống lại sự hấp dẫn của vòng xoáy đó.

Anh rõ ràng không nên tin cô.

cô đã nắm được nhược điểm của anh.

Mặc dù anh không tin, nhưng vẫn theo cô đến bệnh viện Hiệp Đồng.

Từ đầu đến cuối Thương Đồng đều im lặng, cô ra khỏi thang máy, đi đến phòng bệnh, nhìn thấy một mình Chu Hi ngồi cạnh giường bệnh, không thấy Nhiễm Đông Khải đâu.

“Thương tiểu thư…” Chu Hi đứng dậy, nhìn thấy Sở Ngự Tây ở bên cạnh, giật mình, trên người anh đều nhễ nhại máu tươi, tuy đã khô, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.

Thương Đồng gật đầu, nói tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống.

Chu Hi đi ra ngoài, Trong phòng chỉ còn lại Thương Đồng, Sở Ngự Tây và Niệm Niệm đang ngủ say.

Sở Ngự Tây nhìn thấy tay của Thương Đồng cẩn thận vuốt tóc Niệm Niệm, cô bé ngủ vô cùng ngọt ngào, nhìn không thấy vẻ mặt đau đớn, dường như cũng giống như trước đây.

Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, rơi trong im lặng.

Xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cảm giác này, làm cho toàn thân người ta đều toát ra hơi lạnh.

Sở Ngự Tây không chịu được nữa, anh quay người đi.

Thương Đồng một mình ở trong phòng bệnh, dựa vào bên giường của Niệm Niệm, im lặng khóc ra tiếng.

Sở Ngự Tây đứng ở hành lang, sưởi ấm trong bệnh viện rất vừa, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh.

Có y tá đi tới kiểm tra phòng, nhìn thấy bộ dạng của anh, cũng không nhịn được quay đầu nhìn hai lần.

Anh im lặng một lúc, gọi đi một dãy số.

Điện thoại thông qua.

“Nhiễm Đông Khải, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Anh nhất định phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu Nhiễm Đông Khải muốn nhằm vào anh, vậy nên trực tiếp nhằm thẳng vào anh, đừng dùng cô để đối phó với anh.

“Tôi đang ở nhà anh, tôi chờ anh.” Giọng nói của Nhiễm Đông Khải cũng vô cùng lạnh lùng.

Hai người cúp điện thoại, Sở Ngự Tây siết chặt nắm tay, tối nay, anh nhất định phải hỏi rõ ràng.

—– Vũ Quy Lai —–

Lá phong đã rụng, cành khô nghiêng ngã.

Lúc Sở Ngự Tây về đến, đã sắp nửa đêm.

Trong toà biệt thự kia vẫn sáng đèn.

Anh đi vào, thấy Sở Vân Hề ngồi trên xô pha, khóc lóc thảm thiết, Tân Mộng Lan ngồi bên cạnh cô, khóe mắt cũng ngấn lệ.

Anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thư phòng sáng đèn.

Trong biệt thự tràn ngập hơi thở lạ thường, rốt cuộc Nhiễm Đông Khải đang làm gì?

Anh đá văng cửa thư phòng ra, nhìn thấy dưới đất bừa bộn, Sở Hán Thần ngồi trên ghế tựa phía sau bàn làm việc, giống như đột nhiên già đi vài tuổi.

Mà Nhiễm Đông Khải đang cầm một quyển sổ, sắc mặt tái mét.

Thấy Sở Ngự Tây đi vào, Sở Hán Thần đứng phắt dậy: “Ngự Tây…”

Sở Ngự Tây nhìn lướt qua ông, cũng không quan tâm tới, mà chuyển sang Nhiễm Đông Khải, lạnh lùng nói: “nói đi, rốt cuộc anh có âm mưu gì?”

Nhiễm Đông Khải cầm quyển sổ kia, từ từ đứng dậy, khi ánh mắt rơi vào vết máu trên người Sở Ngự Tây, sắc mặt hơi thay đổi: “Đây là máu…của Thương Đồng sao?”

Sở Ngự Tây cúi đầu nhìn lại, trên áo len của mình có vết máu màu nâu, anh chợt nhớ lại lúc Thương Đồng vung dao cắt mạch máu, và cả ánh mắt tuyệt vọng kia.

Anh nhìn thấy kích động trong mắt Nhiễm Đông Khải, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: “Đúng vậy, anh hài lòng chưa, cô ấy tự sát.”

“Cái gì?” Nhiễm Đông Khải không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, bước lên nắm lấy cổ tay anh: “cô ấy thế nào rồi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Sở Ngự Tây rất bình tĩnh, tay đút trong túi quần, lạnh lùng nói: “Anh hài lòng rồi chứ gì? Tôi nên sớm nghĩ tới, anh nhất định có chuẩn bị mà đến! Năm năm trước, anh dụ dỗ Thương Đồng là vì muốn đối phó với tôi phải không? cô ấy đã chết, anh không vui sao?”

“Anh…” Nhiễm Đông Khải không nói ra lời, anh không tin, nếu Thương Đồng xảy ra chuyện gì, sao Sở Ngự Tây còn có phản ứng này?

Sở Ngự Tây trở tay giữ chặt Nhiễm Đông Khải, lạnh lùng nói: “Tôi không ngờ, anh lại bỉ ổi như vậy, nếu anh muốn làm gì, thì quang minh chính đại nhằm vào tôi! Tại sao lại lừa gạt những người phụ nữ ngu ngốc kia?”

“Anh hỏi tôi tại sao lại nhằm vào anh phải không? Anh đi hỏi ông ta đi…” Nhiễm Đông Khải chỉ tay về phía Sở Hán Thần, hiện lên sự kích động mà trước nay chưa từng có.

Sở Ngự Tây quay đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Sở Hán Thần, anh từng nghĩ ra vô số ý nghĩ, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có liên quan đến ông ấy.

Sở Hán Thần chán nản ngồi đó, thấp giọng nói: “Dừng tay hết đi.”

Ông đứng dậy, vịn bàn, nhìn Nhiễm Đông Khải nói: “Đông Khải, ta thừa nhận, năm đó chúng tôi quyết định đến Hàn Thành khảo sát toà cổ mộ thời kỳ Tĩnh Khang, là chủ ý của ta. Lúc đó cha con đã di cư sang Mỹ, nếu không phải nhận được lời mời của ta, thì sẽ không về nước, cũng sẽ không chết ở Hàn Thành.”

Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, sắc mặt trầm xuống, từ trước đến nay anh đều không quan tâm đến chuyện của bọn họ, nhưng nhắc tới Hàn Thành, nhắc tới chuyện năm đó, chẳng lẽ phía sau cất giấu bí mật gì mà anh không biết? Làm cho Nhiễm Đông Khải đối xử với anh như vậy?

Hàn Thành…

Anh dường như nghĩ tới điều gì đó không đúng, nhưng lại không bắt được đầu mối.

Sở Hán Thần tiếp tục nói: “Quả thực, cha của con cũng không phải chết trong trận bão kia, mà là…độc phát mà chết.”

“Ông nói bậy! Vậy sao trên người ông ấy bị thương?” Nhiễm Đông Khải buông Sở Ngự Tây ra, lạnh lùng nói: “Tôi đã hỏi ông rất nhiều lần, ông đều che giấu không nói, có phải bây giờ muốn tôi mang báo cáo khám nghiệm tử thi tới đặt trước mặt ông, ông mới chịu thừa nhận! Vậy chất độc của ông ấy đến từ đâu? Vết thương đến từ đâu?”

Sở Hán Thần nhìn Nhiễm Đông Khải, đau xót mở miệng: “thì ra con vừa về đã điều tra chuyện này, nên con nghĩ rằng ta là người giết chết cha con, mới cưới Vân Hề, đúng không?”

“không phải sao?” Lúc Nhiễm Đông Khải cầm quyển sổ kia, sắc mặt đã trở nên rất khó coi: “Đây là nhật ký của ông! Chính tay ông viết…”

Nhiễm Đông Khải mở quyển sổ ra, anh lật đến trang kia, ném lên bàn: “Tự ông xem đi!”

Nhưng Sở Ngự Tây đến trước cầm lấy quyển nhật ký kia, chữ viết bằng bút máy màu xanh đen phía trên đã có chút phai màu, trang giấy hơi ố vàng, trên trang đó, viết máy hàng chữ lộn xộn:

“Cái chết bi thảm của Tử Lân, Trình Hải lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ, lúc ấy tôi buộc lòng phải làm như vậy, nếu không cũng không trốn thoát, lúc nào cũng áy náy, cuối cùng trở thành một cơn ác mộng…”

Tử Lân?

Sở Hán Thần từ từ lấy quyển nhật ký trong tay Sở Ngự Tây về, hạ giọng nói: “Đông Khải, cái chết của cha con không phải như con tưởng tượng đâu! Lúc đó bốn người chúng tôi xuống cổ mộ, Trình Hải chết ở bên trong, khi ấy cha con cũng trúng độc, nhưng lại bị thương rất nặng, ta và Hải Thâm kéo ông ấy từ trong cổ mộ ra ngoài, nhưng chưa trở ra tới ngoài, thì đã chết giữa đường rồi.”

Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nói: “Vậy sao? Trình Hải đã chết, cha tôi cũng chết, Triệu Hải Thâm cũng không còn ở trên đời, bây giờ chỉ còn lại một mình ông, tôi làm sao tin ông đây? Nếu là vậy, tại sao ông không nói sớm với tôi?”

Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng nghe hiểu, anh xoay người nắm lấy Nhiễm Đông Khải: “Nhiễm Đông Khải, mối thù giết cha của anh tôi mặc kệ, anh muốn làm gì để báo thù là chuyện của anh, nhưng anh lại lợi dụng Thương Đồng và Vân Hề, anh thật bỉ ổi!”

Nhiễm Đông Khải nắm cổ tay của Sở Ngự Tây, kích động nói: “Mẹ tôi và em gái tôi không phải vô tội sao? Sau khi nhận được tin cha tôi chết, mẹ tôi dẫn em gái tôi theo bưu cục trở về, vẻ mặt bà hốt hoảng, xảy ra tai nạn xe cộ, em gái tôi mới bốn năm tuổi, chết ngay tại chỗ. Ông ta huỷ hoại gia đình của chúng tôi…”

Sở Hán Thần chán nản ngồi xuống, khẽ giọng nói: “Đều là lòng tham rước lấy hoạ, ông ấy vốn không nên…”

“Cho nên, anh muốn huỷ hoại em, phải không?” Giọng nói của Sở Vân Hề vang lên, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Nhiễm Đông Khải, nức nở nói: “Em giúp anh trộm nhật ký, bây giờ anh gạt em cũng không có ý nghĩa và giá trị gì nữa phải không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.