La Hằng Viễn đi tới dưới lầu của bệnh viện, nghe điện thoại vang lên, anh vừa xách cháo vừa đi vào cổng bệnh viện: “Ai vậy?”
Sở Ngự Tây nhìn lại điện thoại, là số vừa rồi Lâm Lôi nhận, nhàn nhạt nói: “Tôi là Sở Ngự Tây, tôi tìm Thương Đồng.”
La Hằng Viễn nghe xong, không kịp suy nghĩ đã hỏi: “Sở tổng, anh biết làm thế nào có thể liên lạc với Nhiễm tổng hay không?”
Sở Ngự Tây nghe xong câu đó, sắc mặt sa sầm, cầm điện thoại lạnh lùng nói: “Tìm anh ta có việc sao?”
La Hằng Viễn vào thang máy, thấy thang máy muốn khép lại, anh gấp giọng
nói: “Chúng tôi tìm Nhiễm tổng có việc gấp, nếu Sở tổng có thể liên lạc
với anh ta…”
Thang máy khép lại, thang máy ở đây không có tín hiệu mạng lưới, cho nên tín hiệu bị cắt.
La Hằng Viễn cúp điện thoại, để vào trong túi, chuẩn bị vào phòng bệnh nói lại chuyện này cho Thương Đồng.
Anh vừa bước vào phòng bệnh thì thấy Mạc Thanh Uyển ở đó.
Thương Đồng trông thấy, đứng dậy nhận cặp lồng trong tay anh, khẽ nói: “Hằng
Viễn, cảm ơn anh và Mạc tiểu thư, các người còn bận việc, nhanh đi đi.”
La Hằng Viễn vừa nhìn đã biết, Thương Đồng chắc chắn đã biết hết chuyện,
anh cũng không có cách nào giải thích chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng
xấu hổ.
Thương Đồng miễn cưỡng cười nói: “Hằng Viễn, đi đi, em
bên này không có chuyện gì đâu, em sẽ tìm cha của con bé đến, anh đã làm cho em rất nhiều rồi, đừng để em lại mắc nợ các người.”
Mạc Thanh Uyển đứng dậy, thấp giọng nói: “Thương tiểu thư, hôm khác tôi trở lại.”
“không cần, trong bệnh viện đều là người bệnh, bây giờ cô đang mang thai, các
người còn phải làm chuyện vui, tôi không sao…” nói xong, cô cười đẩy
La Hằng Viễn và Mạc Thanh Uyển ra khỏi phòng bệnh, mỉm cười nhìn hai
người bọn họ có vẻ mặt khác nhau rời khỏi, mới một mình mệt mỏi đóng cửa lại.
Làm sao bây giờ?
Bên Nhiễm Đông Khải căn bản không gọi được.
Bên Sở Ngự Tây, cũng không có hồi âm.
Đứa bé trên giường chậm chạp động đậy mấy cái, thì ra đã tỉnh dậy.
Qua một lúc, Niệm Niệm mới ngồi dậy, mắt to chớp chớp nhìn xung quanh, thấy Thương Đồng mới khẽ cười: “Mẹ, trời đã sáng rồi sao?”
Thương Đồng đi qua, ôm lấy cô bé: “không phải, trời sắp tối rồi.”
cô bé ngủ cả một buổi chiều.
“Đói bụng không?” Thương Đồng ôm Niệm Niệm, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô bé.
Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “không đói bụng ạ. Mẹ, ngày
mai con có thể đi nhà trẻ không? Bọn con muốn trao đổi công việc, con
không làm, phải làm sao bây giờ?”
Thương Đồng nhẹ giọng nói: “Chúng ta ăn chút cháo trước, sau đó mẹ dạy con làm thủ công được không?”
Niệm Niệm suy nghĩ một chút: “Vậy thì ăn một chút!”
“Được.” Thương Đồng nén nước mắt, mở cặp lồng ra, từng chút một đút cho Niệm Niệm.
“Mẹ, sao mẹ không ăn?” Niệm Niệm cũng không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt có chút trắng bệch.
Thương Đồng quay người qua chỗ khác, một lát sau mới quay lại, húp vào hai
miếng, cười nói: “Mẹ đã ăn trước, Niệm Niệm ăn vài miếng nữa đi.”
“Con ăn không vào, chúng ta làm thủ công đi ạ.” Niệm Niệm không đói bụng, lại rất muốn làm thủ công, có thể nộp lên.
Làm gì đây?
Tầm mắt của Thương Đồng dừng lại trên ống truyền dịch vừa dùng qua, cô cắt
hai đầu ống truyền dịch, dịu dàng nói: “Mẹ chỉ con đan cá nhỏ nhé? Nếu
con thích, mẹ đi mua dây màu, được không?”
“Đan cá nhỏ?” Niệm Niệm vô cùng hăng hái.
Trong phòng bệnh bật sáng đèn, bình nước biển trống không treo trên giá đỡ,
Thương Đồng ngồi trên giường, cúi đầu đan cá, hai lọn tóc rơi xuống,
Niệm Niệm giúp cô vén ra sau tai, cô bé chui vào trong lòng Thương Đồng, im lặng nhìn cô đan cá nhỏ.
Chỉ là chỉnh sửa, nhưng nước mắt Thương Đồng lại rơi xuống.
Ngự Tây…
Ngự Tây…
“Đan rất đẹp!” Niệm Niệm cầm cá nhỏ trong suốt kia, vô cùng vui vẻ: “Mẹ, mau dạy con đi ạ.”
—– Vũ Quy Lai —–
Nước Mỹ, lúc này là ban ngày.
Nơi đăng ký kết hôn, Nhiễm Đông Khải vô cùng im lặng, trong túi của anh là
giấy chứng nhận, hộ chiếu. Lận Khả Hân kéo cánh tay anh, nghiêng về phía anh.
“Sắp đến lượt chúng ta rồi.” Lận Khả Hân có chút kích động.
Vẻ mặt của Nhiễm Đông Khải lại nặng nề, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Nhìn thấy gần đến bọn họ, Nhiễm Đông Khải đột nhiên kéo cô qua một bên nói:
“Khả Hân, tuy tôi và Sở Vân Hề không đi đăng ký, nhưng dù sao cũng cử
hành hôn lễ, nếu bây giờ chúng ta đăng ký ở Mỹ, có thể sẽ có vấn đề
trùng hôn, hay là em chờ một thời gian, xử lý xong chuyện bên kia thì
chúng ta làm đám cưới với nhau.
(Trùng hôn: kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng)
Lận Khả Hân cúi đầu, khẽ nói: “Bác gái đang chờ chúng ta cầm giấy hôn thú đưa cho bác ấy xem.”
Nhiễm Đông Khải cau mày lại.
Lận Khả Hân nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, ngoại trừ bác gái, em sẽ không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà của em. Chờ anh xử lý tốt, chúng ta tổ chức hôn lễ cũng được, tất cả em đều nghe theo anh.”
Nhiễm
Đông Khải nghe xong, hồi lâu mới mở miệng nói: “Sau khi đăng ký, em ở
lại bên này, không cần đi với tôi về Trung Quốc. Chăm sóc cho cơ thể mẹ
tôi thật tốt.”
“Được, tất cả em đều nghe theo anh!” Lận Khả Hân vội vàng gật đầu.
Hai người đều là người Mỹ gốc Hoa, cho nên xử lý vô cùng suông sẻ. Nhiễm
Đông Khải không có cảm giác gì, giống như hoàn thành một cuộc giao dịch.
Ngược lại Lận Khả Hân, kích động nhìn đi nhìn lại, ôm lấy Nhiễm Đông Khải nói: “Đông Khải, em rất hạnh phúc!”
“đi thôi, mẹ tôi đang chờ để nhìn thấy nó.”
Lận Khả Hân vô cùng hưng phấn, cẩn thận cầm phần của mình cất kỹ, gấp lại
để vào trong túi, kéo tay Nhiễm Đông Khải ra khỏi chỗ đăng ký.
Bây giờ cô mới là bà Nhiễm danh chính ngôn thuận, không cần phải sợ điều gì!
Chỉ cần cô mang thai con của anh…
Nhiễm Đông Khải từ đầu đến cuối đều nhíu mày, lái xe về nhà, Lận Khả Hân
xuống xe, vội vã chạy vào trong, nói tin tức này cho Nhiễm phu nhân,
cách cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, Nhiễm Đông Khải nhìn thấy mẹ mình lộ
ra nụ cười, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi vào.
Vừa đi đến cửa thì điện thoại của anh vang lên.
Lận Khả Hân vểnh tai lên, nghe trong miệng anh truyền ra hai chữ “Chu Hi”,
lòng mới buông lỏng xuống. cô đã thay anh cài đặt từ chối số điện thoại
kia, hẳn là không có chuyện gì. Với lại cho dù có xảy ra chuyện gì, cô
cũng không quan tâm, bởi vì cô đã có Thượng Phương Bảo Kiếm, cô là vợ
hợp pháp của anh! Anh đã là của cô!
Nhưng Nhiễm Đông Khải nghe bên kia nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu nói gì?”
Anh ra khỏi cửa lớn, gấp giọng nói: “Tìm được cô ấy rồi sao?”
Chu Hi: “Đúng vậy, ngài bảo tôi điều tra tăm tích của Thương tiểu thư, tôi
điều tra được rồi. Thương tiểu thư đã về đến Hàn Thành, nhưng có một tin xấu, đó là con gái của Thương tiểu thư nằm bệnh viện, tôi cho người bên kia hỏi thăm, hình như là…bệnh bạch cầu.”
Nhiễm Đông Khải hơi sững sờ: “Bệnh bạch cầu?”
“Đúng vậy, vừa nhập viện, cụ thể tình hình vẫn không rõ lắm.”
Nhiễm Đông Khải nhanh chóng ổn định lại: “Chu Hi, cậu đích thân đến Hàn Thành một chuyến, càng nhanh càng tốt! Làm thủ tục chuyển viện cho bọn họ,
liên hệ với bệnh viện và bác sĩ tốt nhất Bắc Kinh, tôi sẽ lập tức trở
về.”
“Vâng, Nhiễm tổng.”
Để điện thoại xuống, toàn thân
của Nhiễm Đông Khải lạnh ngắt, anh luôn rất bình tĩnh, nhưng chuyện này
dù thế nào cũng không làm anh bình tĩnh được, nhất định là chuẩn đoán
nhầm!
Những nơi nhỏ như thế, thường xuyên chuẩn đoán nhầm!
Anh lập tức gọi điện thoại cho Thương Đồng, nhưng điện thoại đã sớm tắt máy.
Anh phải lập tức trở về!
Nghĩ đến đây, anh vội vã đi vào biệt thự, đi đến trước mặt Nhiễm phu nhân:
“Mẹ, con có việc gấp phải trở về Trung Quốc, Khả Hân ở đây với mẹ, mẹ có vấn đề gì con sẽ trở lại đây.”
Nhiễm phu nhân đang xem giấy hôn
thú với Lận Khả Hân, nụ cười trên mặt chưa kịp dứt, thấy vậy thì giận dữ nói: “Chuyện gì làm con gấp đến như vậy?”
Lận Khả Hân mỉm cười nói: “Bác gái, Đông Khải có việc, cứ để anh ấy đi đi, xong việc sẽ cùng cháu ở bên cạnh bác mỗi ngày.”
Mặc dù Nhiễm phu nhân không vui, nhưng lúc quay sang Lận Khả Hân lại mang
theo nụ cười: “Con nha, thật là dung túng nó, đăng ký kết hôn cũng là
chuyện lớn, thôi, lần này con nói giúp cho nó, thì để nó đi đi. Đông
Khải…” Nhiễm phu nhân quay sang Nhiễm Đông Khải: “Xong việc, con phải
cho Khả Hân một hôn lễ, sau đó mẹ chờ bồng cháu.”
Nhiễm Đông Khải gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi. Lần này con nhất định sẽ xử lý tốt.”
nói xong, anh cũng gật đầu với Lận Khả Hân, ý bảo cô chăm sóc tốt bên này, mới xoay người rời khỏi.
Lận Khả Hân cười nhạt, dáng vẻ kia của anh, có lẽ là đã biết gì đó, cho dù
trên thế giới không có gió lùa vào tường, nhưng bây giờ chỉ sợ cũng vô
dụng.
Nhiễm Đông Khải đang trên đường đến sân bay.
Anh lấy điện thoại ra, chần chừ, có nên nói với Sở Ngự Tây không?
Có nên không hay?
Bệnh bạch cầu? Cũng là bệnh huyết trắng.
Anh không tin Niệm Niệm lại bị bệnh này. Trước đó Niệm Niệm ở Bắc Kinh đã
có làm kiểm tra một lần, không có vấn đề gì, nếu có vấn đề, nhất định
bác sĩ đã sớm cho biết, nói không chừng là chuẩn đoán nhầm!
Vậy thì chờ một thời gian, nhất định không phải như vậy!
Tay anh trượt đến vị trí album ảnh, mở tấm hình kia ra, Niệm Niệm ở trong
lòng anh ngủ rất say, đôi má phúng phính, lông mi dài, miệng nhỏ giống
như quả anh đào, giống như một con búp bê.
Anh không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
—– Vũ Quy Lai —–
Màn đêm dày đặc.
Lâm Lôi mặc áo khoác tiễn Sở Ngự Tây ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, thấy tài
xế im lặng chờ trong xe, cuối cùng cũng có chút yên tâm: “Cũng may lần
này anh dẫn theo tài xế, nếu không ba tôi cho anh uống nhiều rượu như
vậy, tôi còn lo lắng phải đưa anh trở về.”
Sở Ngự Tây mỉm cười, trên mặt anh mang theo mấy phần say rượu: “sẽ không xung động như vậy nữa.”
Lâm Lôi cười, nhưng nhớ tới chuyện trên bàn ăn thì nhịn không được hỏi một
câu: “Ngự Tây, tiệc đính hôn thật sự không mời bác trai, bác gái tham dự sao?”
Tay của Sở Ngự Tây đã đặt lên cửa xe, sau khi nghe câu
này, anh xoay người, nhìn Lâm Lôi, lạnh lùng trả lời: “Tôi và bọn họ
không có quan hệ gì cả.”
“Ngự Tây…” Lâm Lôi nhíu mày, trước đó
nghe Mạch phu nhân nói đôi ba câu, cô không khỏi tò mò nói: “Cho dù có
khúc mắc lớn, tháo ra sẽ không có sao nữa, cần gì phải như vậy?”
Trước mắt Sở Ngự Tây lại hiện lên máu tươi nhìn thấy mà đau lòng, đó là khi
mẹ anh cắt cổ tay tự sát, trên mặt đất chảy một vũng máu lớn, sắc mặt
anh tối xuống, giọng nói còn thêm lạnh lẽo: “Cả đời này tôi cũng sẽ
không tha thứ cho bọn họ, không cần hỏi, sau này tôi sẽ nói cho em
biết.”