Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 120: Tủy Xương



khí của Hàn Thành ngày càng lạnh, sau khi rơi xuống một trận tuyết, tuyết cũng không rơi xuống nữa.

Trong phòng, Thương Đồng đun một bình trà nóng, đưa cho La Hằng Viễn một ly, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

“Niệm Niệm đã đến trường?” La Hằng Viễn nhìn căn nhà không hề thay đổi, cuối cuộc cũng có cảm giác thiết thực.

Thương Đồng thả lỏng xuống, nước nóng bốc lên khuôn mặt đỏ hồng của cô, cô cười nhạt: “Vâng, nếu biết anh trở về, nhất định rất vui mừng.”

La Hằng Viễn cũng cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào thì nghe Thương Đồng nói tiếp: “Hằng Viễn, bây giờ anh đang tạm giữ chức rèn luyện, hai ba năm nữa có thể chuyển về thành phố sao?”

La Hằng Viễn gật đầu, cười khổ nói: “Thực ra…anh cũng không có hứng thú với con đường làm quan.”

“Rất tốt, có lẽ như vậy cũng làm được nhiều việc có ích.” Thương Đồng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.

“Đồng Đồng…” La Hằng Viễn lấy hết dũng khí nói: “Chuyện của em và Nhiễm tổng…”

“không có gì.” Thương Đồng thấy anh lộ ra vẻ mặt khó xử, nở nụ cười nói: “Thực ra chuyện không phải như anh nghĩ, anh xem em bây giờ thật sự cảm thấy rất tốt, mỗi ngày đưa Niệm Niệm đến trường, đón con bé tan học, vừa tìm được công việc ở nhà sách.”

La Hằng Viễn chịu đựng một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng nói: “Hay là chúng ta tái hôn đi.”

Thương Đồng nghe xong, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cười lắc đầu nói: “Lần trước em kéo anh xuống nước đến bây giờ còn hối hận, hiện tại anh trở lại độc thân, không biết có bao nhiêu người muốn cảm ơn em.”

“Anh đang nghiêm túc.” La Hằng Viễn nhìn Thương Đồng, làm sao cũng không yên tâm.

“Hằng Viễn, em biết. Cho nên em cảm thấy rất hạnh phúc, em không có anh trai, anh đối với em còn hơn anh ruột, em biết anh lo lắng cho em, bây giờ anh cũng thấy đấy, em đang rất tốt, thật đó.”

La Hằng Viễn thở dài, cô là như vậy, chuyện đã quyết định thì làm thế nào cũng không thay đổi được.

“không phải anh còn bận đi họp sao?” Thương Đồng để ly trà xuống, điện thoại trong nhà vang lên, cô đứng dậy đi nghe điện thoại.

“Alô, là mẹ của Thương Niệm Niệm sao?” Là giọng của cô giáo Vương ở nhà trẻ.

“Là tôi.” Thương Đồng có chút lo lắng, không biết có chuyện gì?

“Tôi là cô giáo của Niệm Niệm, Niệm Niệm vừa ăn đều ói ra, còn hơi sốt nhẹ, chị xem có phải nên đưa con bé đến bệnh viện nhìn một chút hay không?”

Sắc mặt của Thương Đồng trắng bệch: “Được, tôi lập tức đến ngay.”

La Hằng Viễn cũng đứng lên: “Niệm Niệm sao vậy?”

Thương Đồng cầm túi xách nhỏ lên, có chút sốt ruột: “cô giáo ở nhà trẻ nói Niệm Niệm ói mửa, hơi sốt nhẹ, em đi đón con bé.”

“Anh đưa em đi!” La Hằng Viễn đuổi theo, lại nói thêm một câu: “Đúng lúc tiện đường!”

Thương Đồng không từ chối, hai người đi xuống lầu, tài xế lái xe đến, chạy về hướng nhà trẻ.

La Hằng Viễn khẽ nói: “Đừng lo lắng, thời tiết gần đây hơi lạnh, con nít đều rất dễ bị cảm, lát nữa đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm một chút.”

Thương Đồng gật đầu, nhưng lòng không khỏi rối loạn, mấy ngày nay Niệm Niệm quả thực ăn không ngon miệng, cô đổi món làm cho con bé ăn, nhưng con bé ăn không nhiều, không ngờ hôm nay lại ói mửa.

Lúc chạy đến nhà trẻ Miêu Miêu, cô giáo ra đón, Thương Đồng nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi, một mình Niệm Niệm nằm sấp trên bàn, sắc mặt trắng bệch, cô giáo đang cho cô bé uống nước ấm.

“Niệm Niệm…” Thương Đồng đi qua ôm lấy cô bé: “Mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra.”

Niệm Niệm có chút phờ phạc, cô bé ghé vào trên lưng Thương Đồng, nhìn cô giáo nói: “Tạm biệt cô giáo…”

Giọng nói rất dài, nhưng cũng ỉu xìu.

Ra khỏi nhà trẻ, La Hằng Viễn đã xuống xe, đứng chờ ở cửa, thấy Thương Đồng ôm Niệm Niệm ra, vội vàng đón lấy Niệm Niệm, đưa lên xe: “Đến bệnh viện…bệnh viện hạng nhất.”

Tài xế nghe xong, nhanh chóng lái xe.

trên xe, La Hằng Viễn ôm Niệm Niệm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô bé, lập tức đau lòng giúp cô bé xoa bụng: “Có phải bụng của Niệm Niệm khó chịu hay không?”

Niệm Niệm oa lên một tiếng nhỏ, nhưng vẫn nũng nịu nói: “Ba ba…”

Thương Đồng nôn nóng, sợ nỗi lo lắng ở đáy lòng sẽ xuất hiện, cô luôn lo lắng cho cơ thể của Niệm Niệm, lần làm kiểm tra ở Bắc Kinh, nói không có vấn đề gì mới yên tâm.

Đến bệnh viện, La Hằng Viễn tự mình chạy đi đăng ký.

Khoa nhi, bác sĩ theo thường lệ làm xét nghiệm máu thông thường, kim đâm vào cánh tay Niệm Niệm, Niệm Niệm bậm môi cố không khóc ra, nhưng rút kim ra thì nước mắt cô bé rơi xuống.

Thương Đồng không có cách, chỉ có thể ôm lấy cô bé, bệnh viện bây giờ bất luận làm gì cũng phải làm xét nghiệm máu, lần này cũng vậy.

Đưa đi xét nghiệm, La Hằng Viễn liên tục nhìn đồng hồ.

“Anh mau đi họp đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng.” Thương Đồng thấy anh thực sự gấp gáp thì kêu anh đi.

La Hằng Viễn rất lo lắng, nhưng nghĩ có lẽ chỉ là cảm cúm, nên nói: “Anh họp xong lập tức đến ngay.”

“Được rồi!”

một mình Thương Đồng ôm Niệm Niệm ngồi chờ ở trong phòng đợi khám bệnh.

Qua nửa tiếng, cô ôm Niệm Niệm đi lấy kết quả xét nghiệm máu. Bởi vì xem không hiểu lắm, chỉ thấy số lượng bạch cầu hơi nhiều, nên chạy đi hỏi bác sĩ.

Tế bào non là gì?

Lúc cô cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay đưa cho bác sĩ, bác sĩ xem một hồi, lại mở một tờ giấy ra, đưa cho Thương Đồng: “Hay là làm kiểm tra tuỷ xương đi?”

“Tuỷ xương?” Thương Đồng nghe thấy danh từ lạ, sắc mặt sợ đến mức trắng bệch: “Bác sĩ, tại sao phải làm cái này?”

Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm của Niệm Niệm, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: “cô yên tâm, làm kiểm tra tuỷ xương đối với thân thể không có hại, tuỷ rút ra cũng rất ít, tình hình của cô bé nhìn qua không được tốt, làm kiểm tra tuỷ xương chúng tôi mới có thể chuẩn đoán chính xác có phải bệnh bạch cầu hay không, là loại bệnh bạch cầu nào.”

“Bệnh bạch cầu?” Thương Đồng ngẩn người, đó là gì?

Tầm mắt của cô từ từ dừng lại trên người Niệm Niệm, cô bé lờ mờ dựa vào trong ngực cô, giống như một con mèo nhỏ. Bệnh bạch cầu, cái tên đáng sợ này làm cho cô hoàn toàn mất đi lý trí, liên tục quay cuồng trong đầu, có phải cô nghe lầm rồi không?

“Bác sĩ, mấy tuần trước con bé đã làm kiểm tra một lần ở Bắc Kinh, nhưng không phát hiện bất thường!” Giọng nói của Thương Đồng run rẩy, hy vọng có thể nghe bác sĩ nói, có lẽ là kết quả xét nghiệm máu của bọn họ có vấn đề, hoặc là gì đó.

Nhưng sau khi bác sĩ nghe xong thì sắc mặt càng thêm nặng nề: “Nếu đây là bệnh bạch cầu cấp tính, thì vấn đề càng nghiêm trọng, cô lập tức đi làm kiểm tra tuỷ xương, ra kết quả, lập tức đưa đến đây.”

Thương Đồng kinh hồn bạt vía ôm Niệm Niệm, cô đi nộp phí, xếp hàng.

“Mẹ…” Niệm Niệm mệt mỏi ghé vào trong ngực cô: “Khi nào ba ba trở lại?”

Mũi Thương Đồng đau xót, cô dịu dàng nói: “Ba ba đi họp, buổi trưa sẽ trở lại, bây giờ con không thoải mái sao?”

Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: “Con buồn ngủ…”

“Niệm Niệm ngoan.” Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, cô cõng Niệm Niệm, đến phòng chuyên xét nghiệm tuỷ, Niệm Niệm vào trong, cô chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Mấy phút này sao lại trôi qua khó khăn như vậy, hai chân của cô hoàn toàn không có sức, chỉ có thể chống tường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

cô rất sợ, sợ kết quả kiểm tra, nhưng vẫn giữ tâm lý may mắn, Niệm Niệm ở bệnh viện lớn Bắc Kinh đã làm kiểm tra tổng quát, không có vấn đề gì, có lẽ ở đây chỉ lầm lẫn mà thôi.

Đôi khi bệnh viện cũng xảy ra chuyện như vậy.

cô thà rằng bây giờ cũng vậy, lát nữa kết quả ra đây, nói với cô tất cả đều là lầm lẫn.

Nhưng, một giây đồng hồ sau, cô lại rơi vào trong khủng hoảng, bởi vì cô vẫn lo lắng cho thân thể của Niệm Niệm, cô vẫn không dám đi chứng thực, sợ điều mình lo lắng chính là sự thật.

Ba mươi lăm phút, thời gian rất ngắn, nhưng với Thương Đồng mà nói, lại giống như một thế kỷ.

Niệm Niệm mặc quần áo vô khuẩn ra ngoài, cô bé bị chích thuốc tê, yếu ớt nằm ở trong lòng Thương Đồng.

Kết quả kiểm tra phải chờ đến chiều mới ra.

một mình cô ngồi ở đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đồng Đồng…” Lúc La Hằng Viễn tìm được cô, thấy cô mất hồn ngồi ở đó, trong lòng ôm Niệm Niệm.

cô từ từ quay tầm mắt lại, lúc cô nhìn thấy La Hằng Viễn, chỉ khẽ gật đầu.

“Niệm Niệm thế nào?” Vừa rồi La Hằng Viễn đến phòng làm việc của bác sĩ, đã hết giờ làm việc, phải chờ đến 1 giờ rưỡi chiều mới làm việc lại.

“Chờ kết quả.” Thương Đồng khàn khàn mở miệng.

Niệm Niệm nhìn thấy La Hằng Viễn, vươn tay: “Ba ba…”

La Hằng Viễn ôm Niệm Niệm qua, dịu dàng nói: “Niệm Niệm đói bụng không? Ba ba dẫn hai người đi ăn trưa nhé?”

“Vâng.” Niệm Niệm rất ngoan, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không buồn không lo.

Thương Đồng máy móc đứng dậy đi theo, La Hằng Viễn hỏi cô muốn ăn gì, cô giống như có ba linh hồn mà đã đánh mất hai, luôn ở trong trạng thái đi vào cõi thần tiên.

Mặc dù La Hằng Viễn muốn hỏi cô, nhưng cũng không dám nhiều lời, nghĩ tới khẩu vị của Niệm Niệm không tốt thì đi đến tiệm cháo ở Quảng Đông.

Kêu một phần cháo hải sản, mấy món ăn, Niệm Niệm có chút thèm ăn, cô bé thổi một muỗng cháo, đưa đến trước mặt Thương Đồng: “Mẹ, nguội, mẹ ăn…”

Thương Đồng im lặng cúi đầu, ăn xong muỗng cháo đó, nước mắt cũng rơi xuống.

La Hằng Viễn thấy thế, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Đồng Đồng, em sao vậy?”

Thương Đồng lắc đầu, chưa có kết quả, cô không tin là bệnh đó, lau nước mắt một chút, miễn cưỡng cười nói: “Là vì Niệm Niệm rất hiểu chuyện.”

Niệm Niệm vô cùng vui vẻ: “cô giáo đã dạy bọn con 《 Đệ tử quy 》, trước hết là phải hiếu thuận, thứ hai là biết…”

(Đệ Tử Quy này là lời dạy của cổ thánh tiền hiền Trung Quốc. Trước hết là dạy cho chúng ta phải hiếu thuận với cha mẹ và tôn kính thương yêu anh em chị em của chúng ta. Sau đó dạy cho chúng ta trong cuộc sống hằng ngày đối xử với người, đối xử với việc, đối xử với vật phải làm sao giữ cho tâm mình luôn luôn cẩn thận, phải làm thế nào để cho mọi người tin tưởng chúng ta. Chúng ta cũng tin tưởng lời dạy của cổ thánh tiên hiền.)

Thương Đồng thấy dáng vẻ của cô bé điềm nhiên như không, lo lắng ở đáy lòng cũng giảm xuống mấy phần, không sao, nhất định!

“Hằng Viễn?” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trước mặt bọn họ, Thương Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Thanh Uyển.

Mạc Thanh Uyển dường như có chút ngạc nhiên nhìn La Hằng Viễn và Thương Đồng, cô mỉm cười: “thật trùng hợp.”

trên mặt La Hằng Viễn có chút mất tự nhiên: “Em cũng đến đây?”

Mạc Thanh Uyển nhìn lướt qua Thương Đồng và Niệm Niệm, mỉm cười nói: “Phải, mấy ngày nay khẩu vị không tốt, nên muốn đến đây ăn chút cháo.”

Thương Đồng im lặng ngồi đó, cô không có tâm trạng chú ý giữa hai người kia có gì khác thường hay không, chỉ nhìn Niệm Niệm.

“Vậy thôi, không làm phiền các người, chỗ của tôi ở bên kia….” Mạc Thanh Uyển cười đi qua, ngồi xuống

vị trí gần cửa sổ cách đó không xa, cô ăn vài miếng đột nhiên bụm miệng chạy về phía nhà vệ sinh.

La Hằng Viễn thu tầm mắt lại, nhìn hai người các cô: “Hai người ăn no chưa?”

Niệm Niệm để muỗng xuống, gật đầu.

Thương Đồng cầm túi lên, nắm tay Niệm Niệm đi ra ngoài.

“Hai người lên xe chờ anh một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.