Mạch Tử Long quắc mắt: “Chị
dâu, chị nói vậy cũng không đúng, không nói người khác, chỉ hai chúng
ta, tuyệt đối không phải heo có thể chạy, em đã nói với chị, đối với anh họ em, người khác không biết chứ em biết rất rõ, tuyệt đối giữ mình
trong sạch, tự chị đi thăm dò đi, xem anh ấy đã từng có những vụ tai
tiếng ầm ĩ nào chưa? Nếu là người không tốt, ba em có thể tự mình đứng
ra sao?”
Lâm Lôi nghe xong, cũng có mấy phần xấu hổ, cúi đầu nói: “Ai tin.”
Mạch Tử Long thấy cô không tin, cũng không nói thêm nữa, chỉ bước lên nhìn
Sở Ngự Tây, trán quấn băng gạc, có thể là đầu bị va chạm, anh ta lại
nhìn chân của anh, bắp chân bó thạch cao, không khỏi thở dài nói: “thật
là đáng thương, đã như vậy, cũng không ai quan tâm, em phải lập tức vào
bộ đội, anh tự sinh tự diệt đi.”
Lâm Lôi muốn đi, lại có chút do
dự, điện thoại trong túi vang lên, làm chấn động, cô nhớ đây không phải
là tiếng chuông điện thoại của mình, lấy ra nhìn mới nhớ tới là của Sở
Ngự Tây, cô đưa cho Mạch Tử Long.
“Alô?” Mạch Tử Long nhấc máy, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái.
Lâm Lôi lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Mạch Tử Long ấn loa ngoài, nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của cô gái kia: “Anh?”
Mạch Tử Long nói: “Sở Vân Hề?”
“Anh…là?” Giọng nói của Sở Vân Hề có chút ngập ngừng, có lẽ không đoán ra là ai,
cũng khó trách, Mạch Tử Long hầu như không đến Sở gia, cho dù lần trước
là mừng thọ 60 của Sở Hán Thần cũng chỉ ở cửa tặng lễ vật rồi đi.
Mạch Tử Long không quan tâm nhiều, mở miệng nói: “Anh cô uống say, không thể nhận điện thoại của cô, tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại cho cô sau.”
“Hả…, vậy…vậy trước tiên anh nói với anh ấy, nhất định phải đến tham dự hôn lễ của tôi, mười giờ sáng ngày mốt, ở cao ốc Quốc Tân…” không đợi Sở
Vân Hề nói xong, Mạch Tử Long đã ngắt máy, điện thoại của Mạch Tử Long
cũng có một cuộc gọi đến, vừa thấy số điện thoại kia, Mạch Tử Long lập
tức giống như biến thành một người khác, mặt cười tươi như hoa: “Tiểu
Đoá, em kết thúc tự học buổi tối rồi hả? Anh đến đón em, em chờ một
lát…lập tức đến ngay!”
Anh ta ném điện thoại của Sở Ngự Tây cho Lâm Lôi, cầm chìa khóa xe của mình, chạy ra ngoài: “Người giao cho chị.”
“Này…” Lâm Lôi đuổi theo hai bước, nhìn anh ta chạy rất nhanh, tự nhiên có chút chán nản.
Trở lại phòng bệnh, Sở Ngự Tây có thể là say, cũng có lẽ là bị đụng nên
ngất xỉu, nằm ở đó làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp. cô ngồi ở bên
cạnh giường anh, tự nghĩ chuyện ở đây cũng không phải của mình, nghĩ tới thì cầm lấy điện thoại của Sở Ngự Tây, gọi điện thoại cho cha mẹ hay em gái của anh ta, mình cũng không cần khó xử như vậy.
Mở danh bạ
ra, cô nhìn từng số, đều là tên của công ty và đối tác, lại không thấy
tên của người phụ nữ nào cả, cô bất giác mỉm cười, mình sao thế này,
nhìn lướt qua Sở Ngự Tây, thấy anh nhíu mày, như muốn tỉnh lại, vội vàng mang điện thoại trả về.
Đầu của Sở Ngự Tây có chút choáng váng, nhưng chỉ tạm thời, anh cảm thấy hơi đau đớn, mở mắt, sao thế này?
Lâm Lôi bước lên phía trước: “Sở Ngự Tây, anh cảm thấy thế nào?”
Sở Ngự Tây từ từ quay đầu lại, nhìn lướt qua, thấy là bệnh viện, lại nhìn
bản thân một chút, dường như cũng không lo ngại, mới nhắm mắt, nhớ lại
cảnh tượng trước đó, anh uống say, đụng xe, để chiếc xe kia chạy mất!
“Đưa điện thoại cho tôi…” Sở Ngự Tây còn một chút chếnh choáng, anh nhận
lấy điện thoại, gọi đi: “Uông Trạch, giúp tôi kiểm tra máy theo dõi ở
cửa quán bar tối nay, đưa đến đây cho tôi.”
“Vừa rồi em gái anh gọi điện thoại đến, kêu anh đi tham dự hôn lễ.” Lâm Lôi có lòng tốt nhắc nhở.
Sở Ngự Tây ngồi dậy, thấy là Lâm Lôi, nhìn lướt qua nói: “Em đưa tôi tới? Cảm ơn.”
“Sau này anh không thể say rượu mà lái xe, lần này đụng mình bị thương là
chuyện nhỏ, nếu đụng bị thương người khác thì hối hận không kịp! Này,
anh đi đâu vậy?” Lâm Lôi đang nói thì nhìn thấy Sở Ngự Tây từ trên
giường bước xuống, chân trái của anh không được khỏe, nhưng vẫn chuẩn bị đi ra ngoài.
Sở Ngự Tây không vui nhìn cô nắm lấy cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Tôi và Lâm tiểu thư hình như không quen thuộc như vậy.”
“Anh…anh đúng là không biết phân biệt!”
Sở Ngự Tây chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là muốn đi hỏi Thương Đồng rốt
cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến Lâm Lôi, đây là bệnh viện Trừng Tâm, anh nhìn ra được ký hiệu, kéo chân trái ra khỏi phòng
bệnh, đúng lúc cùng tầng với Thương Đồng.
Lâm Lôi đuổi theo phía
sau, cô vốn không muốn quan tâm tới anh, nhưng nếu anh đối với cô như
vậy, thì cô sẽ coi anh giống như đối tượng phỏng vấn, để anh nếm thử một chút đau khổ.
Cửa phòng bệnh của Thương Đồng đột ngột bị đẩy ra, trán của Sở Ngự Tây chảy mồ hôi, chân trái truyền đến cơn đau giống như kim châm muối xát, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ trên giường, anh
không dừng lại được.
Lâm Lôi đuổi theo đến cửa, nhìn thấy một
người phụ nữ ngồi trên giường bệnh, cô mặc quần áo bệnh nhân màu trắng
sọc xanh, cả người vô cùng gầy yếu, thoạt nhìn là một cô gái rất bình
thường, nhưng quay đầu lại, mới nhìn thấy cô có một đôi mắt rất đẹp và
yên tĩnh.
Thương Đồng không ngờ Sở Ngự Tây sẽ đến, cũng không nghĩ tới anh lại biến thành bộ dạng này.
Giọng nói của Sở Ngự Tây nghẹn ngào, anh kéo chân trái từng bước đi về phía
Thương Đồng, cho đến mép giường của cô, mới nắm lấy tay cô: “nói cho tôi biết, hai tiếng kia em ở trong phòng tôi làm gì!”
Thương Đồng
hơi sững sờ, cô không nghe rõ anh đang nói gì, cô ngẩn người nhìn băng
gạc quấn trên đầu và thạch cao bó ở chân anh: “Anh bị sao vậy?”
“Tôi trở nên thế này, em sẽ quan tâm sao?” Sở Ngự Tây đã say, trong mắt anh tràn đầy bi thương.
Thương Đồng hoàn toàn ngẩn người, anh sao thế này? Nhìn vết máu trên áo sơ mi, cô sợ đến mức không biết phải làm sao: “Anh và Đông Khải đánh nhau
sao?”
Sở Ngự Tây đau đớn bước lên nửa bước: “Đông Khải, Nhiễm Đông Khải, trong lòng em chỉ có anh ta thôi sao?”
Thương Đồng bị bóng người của anh bao phủ, nước mắt cô trào ra: “Sở Ngự Tây,
anh biến bản thân thành như vậy, tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Tôi
nói rồi, chúng ta kết thúc, mời anh thu vào những trò diễn buồn cười
này…”
cô nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn anh, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
“Em nghĩ rằng tôi đang lừa em?” Sở Ngự Tây tức giận nói: “Cho đến bây giờ đều là em gạt tôi, tôi đã từng lừa gạt em chưa?”
Thương Đồng ho kịch liệt, cô ôm ngực của mình, nước mắt càng rơi càng dữ dội
hơn, cô không thể mềm lòng, nếu mềm lòng thì bao nhiêu công sức sẽ đổ
sông đổ biển, cô quay đầu, vùng khỏi tay của Sở Ngự Tây và hét lên: “Anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn muốn tôi tin tưởng anh sao? Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi…”
Sở Ngự Tây
bị cô đẩy, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, Lâm Lôi ở bên ngoài
vốn không muốn vào, nghe phịch một tiếng thì vội vàng chạy vào, thấy Sở
Ngự Tây nhếch nhác ngã trên đất, có hai vệ sĩ bước lên đỡ anh dậy, anh
mất hồn nhìn người phụ nữ ngay cả đầu cũng không quay lại kia, chậm rãi
nói: “Thương Đồng, em thật sự chưa bao giờ thật lòng với tôi sao?”
Câu nói kia giống như một sợi dây thừng từng chút kéo dài ra vết thương đã
sớm chất chồng trong tim cô, cô lau nước mắt sau lưng anh, từ từ quay
đầu lại, nhìn Sở Ngự Tây, gằn từng chữ: “Sở Ngự Tây, từ trước đến nay
tôi chưa từng thích anh, tôi ước gì cả cuộc đời này chưa bao giờ gặp qua anh, nếu có thể…tôi hy vọng mãi mãi cũng không nhìn thấy anh nữa.”
Cơ thể của Sở Ngự Tây lắc lư, anh đau đớn gật đầu: “Tốt…tốt…”
Anh xoay người, cũng không nhìn đến Lâm Lôi, đẩy vệ sĩ đang dìu anh ra, mở cửa, nghe phịch một tiếng, cả người ngã xuống.
Lâm Lôi hoảng sợ, vội vàng cùng vệ sĩ đỡ anh dậy.
“Sở Ngự Tây…”
Bộ dạng của Sở Ngự Tây vô cùng bi thương, anh biết, bọn họ hoàn toàn kết
thúc rồi, anh huỷ hoại sự trong sạch của cô, anh đưa cô cho tên Lý Minh
Nhân biến thái kia, anh còn chia rẽ cô và Nhiễm Đông Khải, sao cô có thể không hận anh?
cô muốn mãi mãi không nhìn thấy anh nữa.
Bác sĩ nhìn hình chụp X-ray nói với Lâm Lôi: “Các người chăm sóc thế nào
vậy, anh ta vừa mới ổn định, còn để ngã, phải phẩu thuật lần nữa.”
Lâm Lôi vẫn liên tục nhớ lại cảnh vừa rồi.
Hai người bọn họ có quan hệ gì?
Sở Ngự Tây trở ra, sắc mặt đã trắng bệch, anh không có hôn mê, chỉ ngẩn người nhìn trần nhà.
“Anh yêu cô ấy?” Lâm Lôi nhỏ giọng nói.
Sở Ngự Tây không mở miệng, một lúc sau mới nói: “cô ấy không yêu tôi.”
Nhìn đối tượng ưu tú để hẹn hò với mình lại yêu người khác sâu đậm như vậy,
trong lòng cô tự nhiên có chút không vui, đành phải lạnh lùng nói: “Có
lẽ người ta cũng yêu một người chết đi sống lại, mấy người diễn vở kịch
tình cảm khổ sở à.”
Sở Ngự Tây vẫn ngây người nhìn trần nhà, tiếp tục khàn giọng nói: “cô ấy không yêu tôi, người cô ấy hận nhất là tôi.”
“yêu tới cực điểm, mới hận chứ sao.” Lâm Lôi buồn bực lay nhẹ xâu chuổi treo trên điện thoại của mình, nghĩ thầm, mình thật nhiều lời.
Sở Ngự Tây cười khổ, cảm giác say trong anh chưa tan hết, ánh mắt phủ một lớp
mỏng bi thương: “cô ấy hận tôi chia rẽ một nhà ba người bọn họ, hận tôi
đưa cô ấy lên giường của người khác, cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha
thứ cho tôi.”
Lâm Lôi mở to hai mắt: “Anh…anh nói là cô ấy đã kết hôn? Còn có con nữa? Anh đưa cô ấy lên giường của ai?”
Sở Ngự Tây từ từ nhắm mắt lại, anh mệt mỏi quá, đêm nay anh nói quá nhiều.
“Này…” Lâm Lôi thấy anh muốn ngủ, vội vàng nói: “Tôi giúp anh gọi người nhà anh tới nhé?”
Sở Ngự Tây lắc đầu, cầm điện thoại qua, bảo thư ký cho người đến, rồi nhắm hai mắt lại.
Lâm Lôi đứng lên, cầm túi xách của mình, cô nên hỏi anh, tại sao đã có
người trong lòng, còn muốn đi xem mắt với mình, nhưng lúc này có chút
chán nản, cô đi ra ngoài, nhìn phòng bệnh của Thương Đồng cách đó không
xa, suy nghĩ một chút, đi về phía đó.
Phòng bệnh, vệ sĩ ngăn đường đi của Lâm Lôi.
Thương Đồng vùi mình ở trong chăn, không thấy được bộ dạng của cô, chỉ không ngừng ho.
Lâm Lôi suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
——- Vũ Quy Lai ——-
Biệt thự nhà họ Sở, phòng trà của Tân Mộng Lan.
Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly.
Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu
mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: “Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư
nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?”
Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: “cô ấy nói vậy sao?”
Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: “Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với
người thứ ba…”