Nhiễm Đông Khải nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng bệch của cô, bên trên tiêm rất nhiều kim, gân
xanh nổi lên, anh cúi đầu, không biết chuyện cô muốn hỏi là chuyện nào,
chẳng lẽ muốn hỏi anh có phải cố ý tiếp cận cô không? Hay đã biết quan
hệ giữa cô và Tân Mộng Lan? Hay…
Thương Đồng không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Nhiễm Đông Khải, tầm mắt cô bị phủ hơi nước mờ mịt,
giọng nói cũng thấp hơn: “Đông Khải, buổi trưa anh và Sở Ngự Tây đã nói
gì ngoài cửa?”
“Hả?” Nhiễm Đông Khải sững sờ, anh đã nói gì? nói nếu Đồng Đồng bằng lòng, anh sẽ cưới cô? Là câu này sao?
“Tôi muốn biết, đêm hôm đó Sở Ngự Tây để tôi đi tiếp rượu, sau đó xảy ra chuyện gì.”
Thương Đồng nói xong câu đó, mặt của Nhiễm Đông Khải liền biến sắc, lập tức nắm tay cô: “Ai nói với em?”
Thương Đồng kinh hãi, vội vàng rút tay của mình ra, nhưng anh nắm quá chặt,
Thương Đồng sợ đến mức hét lên: “Đừng đụng vào tôi, tôi bẩn!”
“không! Em không bẩn!” Nhiễm Đông Khải ôm cô vào lòng, bộ dạng mất hồn của cô làm cho anh cảm thấy sợ hãi.
Nước mắt của Thương Đồng chảy xuống, cô vẫn đẩy nhẹ Nhiễm Đông Khải ra, dùng ánh mắt vô cùng bi ai nhìn anh: “Anh cũng biết, phải không?”
“Đồng Đồng, em hãy nghe tôi nói, hôm đó thật sự không có gì xảy ra cả! thật
đó!” Nhiễm Đông Khải quả thực muốn gạt cô, gạt cô rằng đã xảy ra chuyện
gì đó, với mình, hay Lý Minh Nhân, để cô càng hận Sở Ngự Tây, nhưng anh
thật sự gạt cô không nổi nữa, bộ dạng của cô khiến anh hoảng hốt, thậm
chí lo lắng cô sẽ vì vậy mà nghĩ quẩn, anh không sợ Sở Vân Hề tự sát,
nhưng anh lại sợ cảm giác này, nếu Thương Đồng quyết định chuyện gì, sẽ
rất khó thay đổi.
cô rất ngoan cường, nhưng cũng hết sức yếu
đuối, cô có thể kiên trì đến bây giờ mà không nói sự thật với Sở Ngự
Tây, nói không chừng sau này biết được sự thật sẽ mãi mãi không tin
tưởng anh nữa!
Thương Đồng ngẩn người nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
“Tôi thề, tôi nói đều là sự thật!” Nhiễm Đông Khải đưa tay ra, anh trầm
giọng nói: “Hôm đó em thật sự uống rất nhiều, còn bị Lý Minh Nhân dẫn
đi, tôi đuổi đến ngoài cửa thang máy, ông ta chưa dẫn em tới phòng, tôi
đã cứu em đi, ông ta chỉ cho em uống thuốc, nhưng chưa xảy ra chuyện gì
cả!”
Thương Đồng run rẩy, tiếp tục nghe anh nói.
“Em uống
thuốc…” Ngay lúc này bóng dáng của Thương Đồng đột nhiên vụt qua trước mắt Nhiễm Đông Khải, thân thể cô mềm mại, nép vào trên người anh…
“Anh…” Tay của Thương Đồng cuộn tròn, căng thẳng không cách nào hô hấp.
“không có.” Nhiễm Đông Khải cúi đầu: “Mặc dù tôi rất muốn, nhưng tôi biết, nếu tôi ở trong trường hợp này chạm vào em, em chắc chắn sẽ không tha thứ
cho tôi, tôi chỉ cởi quần áo của em, đặt em ở trong nước lạnh, còn chưa
gọi bác sĩ, Sở Ngự Tây đã đuổi theo tới.”
Giọng của anh rất thấp, bên trong có ý nói hết cách, cùng với những lời nuối tiếc.
“Anh không gạt tôi chứ?” Thương Đồng không kiềm chế được, ngón tay cuộn tròn quá lâu, lúc duỗi ra cũng có chút phí sức.
Nhiễm Đông Khải nhìn vào đôi mắt giống như nước của cô, bên trong đầy khát
vọng, lo lắng và mong đợi, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiều
ngày trôi qua đây là lần duy nhất nở nụ cười không thẹn với lương tâm,
anh nặng nề gật đầu: “thật.”
nói xong, anh còn giơ tay trái lên
nói: “Tôi có thể lấy danh nghĩa của mẹ tôi ra thề, chuyện này tôi thật
sự không gạt em, em vẫn trong sạch!”
Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, cô đưa tay ôm lấy Nhiễm Đông Khải: “Cảm ơn anh, cảm ơn.”
Nhiễm Đông Khải cuối cùng cũng yên lòng, anh có thể cảm nhận được lúc này cô
biết ơn mình đến cỡ nào, tin tưởng mình bao nhiêu, cảm giác này rất dễ
chịu, anh chỉ hy vọng giờ phút này có thể dừng lại lâu một chút, lâu một chút.
Nhưng lại không thể như mong muốn.
Cửa mở ra, Sở Ngự Tây thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đen lại, sao anh ta lại đến nữa?
“Các người đang làm gì?”
Lúc này Thương Đồng không chút sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy bản thân vừa rồi thật sự quá kích động, cô rời khỏi vòng ôm của Nhiễm Đông Khải, Nhiễm
Đông Khải đứng dậy, chặn ở phía trước cô, lạnh lùng nói: “Ngự Tây, anh
hiểu lầm rồi.”
Sở Ngự Tây không ngừng xử lý xong công việc, từ
chối tất cả sắp xếp, thay quần áo rồi chạy đến đây, ai ngờ nhìn thấy
cảnh tượng như vậy, hai người họ thân mật ôm nhau, dựa sát vào nhau, ân
ái triền miên, anh đứng đó, hoa đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất,
lạnh lùng nói: “Tôi hiểu lầm cái gì?”
Thương Đồng trông thấy Sở
Ngự Tây, ngực sôi sùng sục, cô không nói ra lời, xoay người ho một trận, Nhiễm Đông Khải vội vàng trở lại bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ
lưng cho cô.
Sở Ngự Tây bước lên, kéo Nhiễm Đông Khải ra, tức giận nói: “Anh…cút cho tôi…”
Thương Đồng quay đầu lại, mặt đã kìm nén đến đỏ bừng, cô chỉ vào Sở Ngự Tây nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Những lời này giống như một thùng dầu đổ vào lửa, Sở Ngự Tây nhìn xuống
Thương Đồng, tức giận nên nói bừa: “Em còn che chở cho anh ta như vậy
sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng anh ta?”
Thương Đồng không khuất phục ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng trả lời: “Anh ấy sẽ không đưa tôi lên giường của cầm thú.”
Sở Ngự Tây buông lỏng tay, nhìn đáy mắt ửng đỏ của cô, trên mặt đầy nước
mắt, chuông báo động nổi dậy trong lòng, anh buông cô ra, quay người
nhìn về phía Nhiễm Đông Khải: “Anh…là anh nói với cô ấy?”
Nhiễm Đông Khải không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nói: “Là anh bỉ ổi…”
Xong rồi, lúc ấy Sở Ngự Tây chỉ có một ý nghĩ, giữa anh và Thương Đồng hoàn toàn kết thúc.
Đầu sỏ của tất cả những chuyện này là anh, mà Nhiễm Đông Khải cũng không thoát được liên quan!
Anh túm lấy Nhiễm Đông Khải, đánh qua một quyền.
Nhiễm Đông Khải không kháng cự, bị anh đánh một quyền lui về sau mấy bước, va vào tường, tất cả ly trên bàn đều rơi xuống đất, loảng xoảng vang lên.
“Dừng tay!” Thương Đồng tung chăn ra, nhảy đến trước mặt Nhiễm Đông Khải, ôm lấy anh: “Đông Khải…”
Thân thể của Sở Ngự Tây hơi run rẩy, anh nhìn Thương Đồng và Nhiễm Đông
Khải, anh biết Nhiễm Đông Khải vốn có thể tránh một quyền kia, nhưng anh ta không tránh, anh trơ mắt nhìn bọn họ ôm nhau, cô ở trước mặt anh, lo lắng nhìn anh ta như thế, hoàn toàn coi anh không tồn tại.
“Xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhìn thấy tình huống như thế thì hoảng sợ.
“Cút…” Sở Ngự Tây tức giận hướng về phía bác sĩ ở cửa hét lớn, bác sĩ sợ đến mức bỏ chạy.
Nhiễm Đông Khải đứng lên, thấy Thương Đồng cả giày cũng chưa mang, anh đỡ cô
ngồi xuống bên giường, cố nặn ra nụ cười: “Tôi không sao.”
Lúc
này Thương Đồng mới quay sang Sở Ngự Tây, trước đó cô không biết sự
thật, từng cảm ơn anh, thương anh, thậm chí sau khi biết sự thật, một
mình khổ sở, rối rắm, nhưng từ trước đến nay đều không muốn để anh khổ
sở theo, cô biết, anh cũng là vô tội, giống như cô, nhưng bây giờ, anh
lại có thể làm ra chuyện như vậy, nếu không có Nhiễm Đông Khải, vậy
không phải cô đã bị làm bẩn rồi sao?
cô còn mặt mũi nào để sống nữa?
Anh đây là bức cô đến đường cùng, anh hận cô đến mức này sao.
“Sở Ngự Tây, chúng ta kết thúc.”
Sau khi cô nói ra những lời này, có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng.
Giữa bọn họ đã là quá khứ, đều kết thúc từ lúc ấy.
Sở Ngự Tây nghe xong, từ đầu đến chân anh đều cảm thấy có một luồng khí
lạnh đang chuyển động, anh chỉ có thể đứng đó, không chút cảm xúc nhìn
bọn họ, một nỗi đau không thể diễn tả từ đáy lòng truyền đến, anh gần
như không nói ra lời.
Anh nghe Nhiễm Đông Khải nói với Thương Đồng: “Đồng Đồng, nếu em bằng lòng, gả cho anh đi, anh thật sự…”
Anh không nghe được cô trả lời, trong tai ông ông, chính là câu nói kia của Thương Đồng: “Sở Ngự Tây, chúng ta kết thúc.”
Kết thúc.
Anh lỡ sai rất khó sửa, tự đẩy mình xuống vực thẳm. Lúc trước anh nghĩ, anh sẽ không muốn cô nữa.
Nhưng, bây giờ cô không còn muốn anh nữa. cô vô tình tàn nhẫn như vậy, có lẽ
chỉ là một cái cớ, cuối cùng cô có thể không cần cảm thấy áy náy với
mình nữa. Bọn họ thanh toán xong rồi.
Thương Đồng vùng khỏi tay
của Nhiễm Đông Khải, nghiêm túc nhìn anh nói: “Đông Khải, lòng tôi đã
chết, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, chúc anh tân hôn vui vẻ,
đây là nguyện vọng duy nhất của tôi.”
cô từ từ nhắm hai mắt lại.
“Tôi dẫn em đi!” Nhiễm Đông Khải đứng dậy, muốn ôm cô rời đi.
Sở Ngự Tây hồi phục lại tinh thần, anh bước lên vài bước, mỗi bước đều đi
rất khó khăn, anh nhìn Nhiễm Đông Khải, gằn từng chữ: “Tôi sẽ không cho
anh toại nguyện, anh đi…”
“Sở Ngự Tây, tôi nhất định phải dẫn cô ấy đi.” Nhiễm Đông Khải đứng thẳng người, hai người đứng đối mặt nhau.
Sở Ngự Tây lắc đầu, nhìn Thương Đồng nói: “Em dám đi cùng anh ta sao?”
không phải cô không dám, nhưng không muốn gây rối nữa.
cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Các người đi hết đi.”
“Đồng Đồng!” Nhiễm Đông Khải không cam lòng mở miệng, muốn đấu tranh một lần
sau cùng: “Em không cần sợ, tôi thật sự có thể bảo vệ em và Niệm Niệm!”
“Cút!” Sở Ngự Tây tức giận túm lấy áo của Nhiễm Đông Khải, anh kéo Nhiễm Đông Khải về phía cửa.
Cuối cùng Nhiễm Đông Khải cũng không nhịn được đánh trả, hai người từ trong
phòng đánh tới ngoài phòng, đã có y tá tò mò đi ra, rất nhiều người cũng chen chúc ở khúc quanh đến xem náo nhiệt.
Lận Khả Hân đứng cách đó không xa, đỏ mắt nhìn hai người đàn ông, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Bọn họ đánh một lúc, mỗi người đều trở nên vô cùng nhếch nhác.
Trong phòng, Thương Đồng giấu người ở trong chăn, nước mắt ào ào chảy xuống.
Năm Năm trước, Sở Ngự Tây dẫn cô đến nhà họ Sở, cách hàng rào chạm hoa,
nhìn thấy Tân Mộng Lan ở vườn hoa tưới hoa thì cô có cảm giác, bọn họ đã kết thúc.
Nhưng cô vẫn còn yêu anh.
Giống như anh, cũng có thể như vậy.
Nhưng bây giờ bi thương như vậy, bọn họ lần này, hoàn toàn kết thúc thật rồi.
cô không thể yêu anh nữa, nên trả, cô đã trả, bọn họ làm cha cô đau khổ, ai đến trả?
Ai có thể đến trả?
một lúc sau, có mấy vệ sĩ ở cửa, điện thoại của cô đã bị lấy đi.
Ngoài cửa đã không thấy bóng dáng của Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây.
Trong phòng bệnh rơi vào im lắng.
—– Vũ Quy Lai —–
Trong quán bar, Mạch Tử Long vỗ lưng của Sở Ngự Tây nói: “Này, đừng uống như vậy, anh điên rồi sao?”
Sở Ngự Tây không đếm xỉa tới anh ta, anh rót thêm một ly, mắt đã đỏ rực.
“Này, tuần sau em đã bị đưa đi tham gia quân ngũ, không có người uống rượu
với anh rồi!” Mạch Tử Long thở dài, điện thoại của anh ta không ngừng
rung lên trong túi, anh ta vừa nhìn cuộc gọi, lập tức hét lên với Sở Ngự Tây: “Em ra ngoài nhận điện thoại!”