Khởi động điện thoại, thông báo hai tin nhắn gửi đến, một cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, đều là cùng một số gửi đến, anh chưa bao giờ xem tin nhắn của người khác, nhưng vẫn mở tin nhắn kia ra.
“Thương tiểu thư, mở máy xin gọi lại cho tôi, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Là ai? không phải số của Nhiễm Đông Khải.
Nét mặt anh hơi lạnh xuống, lúc này đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Sở Ngự Tây nhìn xuống, vẫn là số máy kia, anh lạnh lùng nhận, nhưng không nói chuyện.
“Alô…” một giọng nữ khẽ run từ bên kia truyền đến: “Là Thương Đồng tiểu thư sao?”
Giọng nói này? Mày của Sở Ngự Tây hơi cau lại, là Tân Mộng Lan?
Sao bà ta còn gọi điện thoại cho Thương Đồng? Chẳng lẽ Sở Vân Hề bên kia lại xảy ra chuyện gì?
Tân Mộng Lan cầm điện thoại, bà cũng đang run rẩy, bà không biết nên mở miệng thế nào, vừa rồi khi nhìn thấy thông báo cô mở máy thì lòng đã hoảng lên, nhưng thấy ngày kết hôn của Vân Hề và Đông Khải sắp đến, nếu Thương Đồng chính là con gái của bà, nếu Niệm Niệm thật là con của Thương Đồng và Nhiễm Đông Khải…
Như vậy tất cả những sai lầm còn kịp cứu vãn hay không?
“Bà tìm cô ấy có chuyện gì?” Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng mở miệng.
Nghe giọng nói của một người đàn ông từ bên trong truyền tới, Tân Mộng Lan hoảng sợ, bà chưa bao giờ gọi điện thoại cho Sở Ngự Tây, giọng nói bên kia lại khàn, bà nhất thời nghe không ra: “Cậu…cậu là ai?”
Sở Ngự Tây rất ghét người phụ nữ này, đoán trước bà chắc chắn muốn quấy rối Thương Đồng mới gọi đến, nên ngắt điện thoại.
Anh vuốt nhẹ điện thoại di động, mở hộp thư gửi đi của Thương Đồng ra, chỉ có một tin nhắn.
“Ngự Tây, vẫn nên cảm ơn anh.” Đơn giản có mấy chữ.
Nhưng lòng của anh lại lập tức cuộn lên cơn gió lớn, cô cảm ơn anh! Sau khi anh làm chuyện bỉ ổi như vậy, cô lại còn cảm ơn anh!
Anh khổ sở cúi đầu, ngón tay cắm vào trong tóc, rốt cuộc anh đang làm gì?
Anh điên rồi sao?
Anh nắm tay không truyền dịch của cô, mềm yếu không xương, anh còn nhớ lúc cô đàn dương cầm, ngón tay linh hoạt nhảy tới nhảy lui trên bàn phím.
Đợi cô tỉnh, lại để cô đàn cho anh một khúc.
Năm năm rồi, dáng vẻ của cô dường như chưa từng thay đổi, Sở Ngự Tây yên lặng nhìn cô, giống như cứ nhìn như vậy, bất an trước đó của anh sẽ tan thành mây khói, ở cùng một chỗ với cô, anh không biết tại sao lòng lại cảm thấy bình yên. Dù chỉ nhìn, cảm giác này rất giống cái đêm năm năm trước, anh ôm cô, lau nước mắt cho cô, sau khi dỗ cô ngủ, ngắm khuôn mặt của cô.
Hai người kề cận sưởi ấm cho nhau.
—— Vũ Quy Lai ——
Nhi khoa, Uông Trạch cầm tờ giấy xét nghiệm của Thương Niệm Niệm đưa đến trước mặt Lận Khả Hân: “Bác sĩ Lận, thủ tục nhập viện đã làm xong.”
“Ừ, tôi xem kết quả xét nghiệm rồi nói tiếp.” Lận Khả Hân cầm kết quả xét nghiệm mở ra xem, sau đó lại nhìn qua hình chụp phổi nói: “Phổi tạm thời không bị lây nhiễm gì, theo dõi một đêm rồi nói sau.”
Uông Trạch gật đầu đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lận Khả Hân, cô xem mấy tờ xét nghiệm kia, mặt mày u ám không rõ, Thương Đồng vốn bị viêm phổi, cô cho một chút nước muối sinh lý, căn bản không phải thuốc kháng viêm, ai biết Sở Ngự Tây lại đưa cô ta đến bệnh viện. Điều này cũng thôi đi, nếu tối nay không phải cô chạy tới, chỉ sợ chuyện của đứa bé sẽ bại lộ.
cô nên làm gì bây giờ?
Suy tính một lúc lâu, Lận Khả Hân xé báo cáo, ném vào trong thùng rác y tế.
—– Vũ Quy Lai —–
Đêm khuya, nhiều chỗ mất ngủ.
Nhiễm Đông Khải ngồi một mình trước cửa sổ sát đất, đang uống rượu, anh không say.
Đêm hôm đó, anh ôm Thương Đồng bị hạ dược, nhìn cô khó chịu xé rách quần áo, lúc ấy anh chỉ có một ý nghĩ, muốn cô.
Anh hôn lên cổ cô, cởi quần áo của cô ra, lại nghe cô gọi tên của Sở Ngự Tây.
Thiếu chút nữa anh đã quên, cô yêu Sở Ngự Tây! Sao cô có thể yêu anh ta như thế! yêu đến bất kể anh ta hiểu lầm cô như thế nào, cô cũng im lặng chịu đựng!
Nếu lúc ấy mình tiến thêm một bước, là có thể hoàn toàn huỷ hoại cô, nhưng ở thời điểm quan trọng anh lại hối hận, anh nảy sinh thương tiếc đối với người phụ nữ dưới thân.
Anh cầm khăn tắm bọc lấy cô đi vào trong bồn tắm, mở nước cho cô, muốn làm giảm nhiệt trong cơ thể của cô, anh nghe thấy Sở Ngự Tây ở sát vách, muốn phá cánh cửa bên đó.
Anh nhìn Thương Đồng bị thuốc giày vò, cuối cùng mềm lòng. Chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh chưa từng làm qua, nhưng đối tượng là Thương Đồng, anh lại không khống chế được.
Anh để nơi này lại cho Sở Ngự Tây, để anh ta làm thuốc giải cho cô.
Anh làm sao thế này?
Chẳng lẽ, anh thích cô rồi sao?
không thể nào! Sao anh có thể thích cô?
không thích sao?
Anh cau mày lại.
—– Vũ Quy Lai —–
Mở mắt ra, khuôn mặt nhợt nhạt, đầu óc trống rỗng, lồng ngực nghèn nghẹn, cô rất khó chịu, muốn uống nước, cảm giác này giống như lúc tỉnh lại trước đó.
Cơ thể cũng rất mệt mỏi, cô hơi động đậy thì nghe thấy một giọng nói: “Em đã tỉnh?”
Theo giọng nói, cô ngẩng đầu nhìn lại, hình ảnh rất rõ ràng, Sở Ngự Tây?
“Tôi đi gọi bác sĩ!”
Thương Đồng vô lực mở mắt ra, trước đó cô ở trong biệt thự, giữa trưa chỉ miễn cưỡng ăn một chút, lại cảm thấy buồn ngủ, liền nằm lên giường, cảm giác mơ hồ giống như mình nhảy vào trong biển lửa, rất nóng, thiêu đốt toàn thân cô.
Hơi động đậy thì đụng phải kim tiêm, cô ngẩng đầu nhìn lại, còn hơn nửa bình nước biển.
Bác sĩ đi theo Sở Ngự Tây tới đây, kiểm tra một chút mới nói: “đã khống chế được, bắt đầu có chuyển biến tốt, tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi, khoảng hai tuần mới đó thể chữa khỏi.”
Mấy ngày nay cô không tỉnh, luôn truyền chất dinh dưỡng, thấy cô tỉnh, Sở Ngự Tây kêu người trong biệt thự đưa qua chút canh.
“Niệm Niệm?” Thương Đồng nhẹ giọng hỏi ra câu đầu tiên.
“Con bé không sao cả.” Sở Ngự Tây ngồi xuống bên cạnh cô.
Thương Đồng cúi đầu, khẽ nói: “Cảm ơn anh đưa Niệm Niệm đi học.”
Sở Ngự Tây không lên tiếng, anh vẫn im lặng ngồi trước mặt cô như vẫn.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên gượng gạo, Thương Đồng cũng không biết nên nói gì.
Nước biển từng giọt từng giọt nhỏ xuống, điện thoại của Sở Ngự Tây vang lên mấy lần, anh cũng không nhúc nhích.
“Điện thoại của anh.” Thương Đồng nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
Lúc này Sở Ngự Tây mới đứng dậy, đi ra ngoài.
Ngoại trừ công việc, còn có Sở Vân Hề gọi tới.
“Anh, mấy ngày nay anh đều không nhận điện thoại của em, ngày mốt chính là ngày kết hôn của em, anh nhất định phải đến nhé!”
Sở Ngự Tây cau mày: “Được.”
“Còn nữa, cái đó…anh có thể dẫn bạn đến…” Sở Vân Hề nhỏ giọng nói.
Sở Ngự Tây nghe nhưng không trả lời, trở tay cúp điện thoại.
Trở lại phòng bệnh, Thương Đồng đã ngọ ngoạy ngồi dậy, thấy anh đi vào, thấp giọng nói: “Anh có việc bận thì đi đi, khụ khụ…”
Sở Ngự Tây rót cho cô ly nước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nét mặt của cô nói: “Ngày mốt Nhiễm Đông Khải và em gái tôi sẽ kết hôn.”
Thương Đồng hơi sững sờ, không trả lời lại.
Sở Vân Hề yêu Nhiễm Đông Khải như thế, có thể yêu đến mức tự sát, cô không làm không được như vậy.
Sở Ngự Tây im lặng ngồi đó, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, anh không hiểu Nhiễm Đông Khải có thể vì bảo vệ bản thân, vứt bỏ cô và đứa bé, cô cũng không lời oán thán, tình yêu này, khiến anh sinh ra tuyệt vọng.
“Tôi cho là em đã chết tâm rồi chứ.” Sở Ngự Tây lạnh lùng nói.
“Hả…, tôi biết.” Thương Đồng cúi đầu, từ trước đến nay cô chưa từng động lòng, chết tâm cái gì?
Sở Ngự Tây không lên tiếng nữa, không biết nên nói gì.
“Cái đó, cảm ơn anh đưa tôi đến bệnh viện.” Thương Đồng phá vỡ cục diện bế tắc, lại cúi đầu nói: “Đêm hôm đó, tôi không làm anh mất mặt chứ?”
Vừa nhắc đến đêm hôm đó, Sở Ngự Tây nghiêng mặt qua một bên: “Em uống say, tôi ôm em về, nặng chết tôi.”
Mặt Thương Đồng vốn đã hồng, lúc này càng cảm thấy nóng hừng hực, cô cúi đầu không nói thêm gì nữa.
“Mẹ…” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Niệm Niệm đi theo phía sau quản gia, cô bé mặc quần áo bệnh nhân, bộ dạng lại trong sáng đáng yêu như cũ.
“Tiên sinh, Niệm Niệm tiểu thư nhất định muốn qua đây.”
Thương Đồng vội vàng nói: “Niệm Niệm, mẹ bị bệnh, con đừng tới đây.”
Niệm Niệm đành phải ngoan ngoãn đứng ở cửa, nhìn thấy Sở Ngự Tây ở một bên, bĩu môi nói: “Nhưng bệnh viện rất chán.”
“Bác sĩ nói sao?” Sở Ngự Tây liếc mắt nhìn quản gia.
Quản gia khẽ nói: “Tiên sinh, Niệm Niệm tiểu thư chỉ bị lây một chút, bây giờ đã hạ sốt, có thể xuất viện.”
Tầm mắt của Sở Ngự Tây dừng lại trên người Niệm Niệm, thấy thân người cô bé nhỏ nhắn, đứng sát vách tường, bộ dạng ngoan ngoãn, mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Thương Đồng, hai mẹ con cô rất giống nhau, anh khẽ thở dài, nếu là con của anh thì tốt biết mấy?
“Kiểm tra lại một chút, xác định không sao thì xuất viện đi.” Sở Ngự Tây khẽ nói.
Thương Đồng từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái căng thẳng, đến khi Niệm Niệm không ngừng vẫy tay với cô, đi ra cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ tôi ăn con bé sao?” Mắt của Sở Ngự Tây lạnh xuống không vui.
“không có.” Thương Đồng vội vàng lắc đầu.
“Ăn ở hai lòng.”
“thật không có.” Thương Đồng nhỏ giọng kháng nghị.
Sở Ngự Tây thấy cô vô tình lộ ra hờn mát, trong lòng mềm nhũn, đi tới cạnh giường, nhìn xuống cô: “thật?”
Thương Đồng bị anh nhìn nên không tự nhiên, nghiêng đầu đi: “thật.”
Sở Ngự Tây nâng cằm cô lên, dường như đang quan sát xem cô nói thật hay không, đột nhiên hỏi một câu: “Uống say, tại sao gọi tên tôi?”
“Hả?” Thương Đồng bị dọa sợ: “Tôi…tôi còn nói gì nữa không?”
“Em đang sợ cái gì?”
“không có, tôi nói bậy, tôi uống say, tôi đều không nhớ gì cả.”
cô càng như vậy, càng khiến cho Sở Ngự Tây nghi ngờ: “Em run rẩy cái gì?”
“không có.” Thương Đồng bị dọa không ít, cô sợ nhất chính là ngộ nhỡ uống say, nói ra sự thật, ngộ nhỡ cô nói với anh đứa bé là của anh, nói người cô yêu chính là anh, không phải nguy rồi sao?
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thương Đồng giật mình, mượn lúc này thoát khỏi anh, vội vàng hô một tiếng: “Mời vào.”
Đẩy cửa vào lại là Tân Mộng Lan.
Sở Ngự Tây vừa thấy bà, mặt tức khắc lạnh xuống: “Sao bà lại tới đây?”