Hào Môn Thừa Hoan

Chương 22: Khát vọng không thể che giấu



“Bác sĩ nói vì đau dạ dày nên dẫn đến sốt cao, vết thương trên mặt của tiểu thư cũng đã băng lại” Cố Tử Nghiêu từ hành lang phía bên kia đi đến, vừa báo cáo vừa đưa phiếu khám bệnh của Lan Khê cho Mộ Yến Thần, “Mọi việc đã xử lí xong rồi ạ!.”

Đưa di dộng từ bên tai dời đi, ánh mắt Mộ Yến Thần liếc nhìn sổ khám bệnh, nhưng không đón lấy.

“Tôi đi về công ty… ” anh tạm yên tâm, trầm giọng giao phó, “Đợi cô ấy tỉnh lại, cậu giúp cô ấy xuất viện.”

Dặn dò xong, đôi chân Mộ Yến Thần liền lướt qua Cố Tử Nghiêu hướng về phía cửa phòng, đi được hai bước đã bị ngăn lại. Anh ngước mắt, thấy Cố Tử Nghiêu lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười cười rồi hất cẳm chỉ về hướng giường bệnh. Anh đưa mắt theo hướng của Cố Tử Nghiêu ra hiệu, liền thấy trên giường bệnh, Lan Khê đã ngồi dậy, dùng ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nhìn hai người bọn họ.

Anh thở dài một hơi, quay sang bảo Cố Tử Nghiêu: “Cậu chờ một chút.”

Thấy Mộ Yến Thần đang từ từ tiến tới, Lan Khê lấy tay sờ trán, cả người vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, cô liền đoán mình bị sốt rồi.

“Còn khó chịu không?” Anh cúi người, tay chống đỡ thành giường, lạnh nhạt hỏi.

“Còn chút.” Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ .

Anh khẽ gật đầu: “Nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi.”

“Là anh đưa tôi tới sao?”

Anh hơi khựng lại, lông mày khẽ vặn lên: “Ba cô thân thể không tốt, không tiện ra ngoài, tôi thuận đường nên chở cô tới bệnh viện.”

Hàng lông mi dài của Lan Khê khẽ rủ xuống, cô không muốn suy đoán mức độ thật giả trong lời nói của Mộ Yến Thần. Nhưng cô hiểu rõ, kể từ khi Mạc Như Khanh bước vào nhà họ Mộ, cô đã không còn bất cứ địa vị gì, bất kể là ở trong lòng ba cô hay trong mắt của những người sống trong căn biệt thự ấy .

“Uhm.” Ánh mắt cô bình thản, cố làm ra vẻ thoải mái.

Nhìn tinh thần cô đã có chút ổn định, Mộ Yến Thần nhấc người, chuẩn bị đi đến công ty.

Một bàn tay mềm mại vội nắm chặt ống tay áo anh. Ánh mắt Lan Khê lúc này có chút phức tạp: vừa có sự hoảng hốt, vừa có sự mất mác và hơn hết là một sự cầu xin chân thành. Bàn tay cô trượt xuống theo ống tay áo, rụt rè bao lấy bàn tay to lớn của Mộ Yến Thần

Thân hình anh chợt cứng đờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ bừng, lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp nắm thật chặt tay anh. Thật may anh không gạt tay cô ra hay bỏ đi mà vẫn đứng bất động tại chỗ. Cô thở sâu mấy hơi, lấy lại sự bình tĩnh mới ngước mắt, giọng nói có chút thẹn thùng: “Mộ Yến Thần. . . . . . cám ơn anh.”

Cám ơn anh.

Ngay lúc cả thế giới ruồng bỏ tôi, chán ghét tôi thì anh đã xuất hiện. Tai thời điểm tôi cô đơn, lạc lõng nhất, anh lại mang ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho tôi.

Hàng mi dài như cánh bướm xinh đẹp, khẽ run lên lại hạ xuống, mặt Lan Khê đỏ thẫm, cô khẽ cắn môi dưới: “Trước đây……..vì mẹ anh nên tôi ghét lây sang cả anh. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ, như thế là “giận cá chém thớt”, không tốt chút nào, mẹ anh là mẹ anh, anh là anh, là hai người hoàn toàn khác biệt.”

“Anh bỏ qua cho sự vô lễ lúc trước của tôi nha?”

“Giờ tôi đã biết anh là người rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi trước giờ không chịu gọi anh là anh trai…. là vì tôi có chút không quen. Hay anh cho tôi thêm chút thời gian nha, tôi sẽ cố mau thích ứng, được không?”

Cô nói xong mới dám ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đang cười không hề che dấu sự ấm áp cùng khát khao. Cô giờ như một con trai trong suốt, lặng lẽ mở ra mọi phòng bị, hoàn toàn tin tưởng hướng về anh. Bàn tay mềm mại vẫn cuốn chặt lấy ta anh.

Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại rất chặt. Anh cố dùng sự lạnh lùng để duy trì chút thanh tỉnh còn sót lại. Anh cảm nhận rõ ràng lí trí của mình đang từng bước, từng bước tan ra truớc đôi mắt nóng bỏng và bàn tay mềm mại của Lan Khê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.