Buổi hẹn hò hôm đó, hơn hai giờ sáng thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu mới về đến nhà.
Ngày thứ hai Giang Trúc Tâm ngáp một cái đi làm, híp mắt nhìn dự án mà cậu sắp làm, nên cũng không phát hiện những ánh mắt quỷ dị của người khác.
Cao Mỹ: Đây là cái gì gì đó đi?
Tiểu Thố: Chắc chắn chính là cái gì gì đấy.
Quý Du: Thời gian làm việc mà còn cái kia cái gì! Không biết xấu hổ ô ô ô hu hu!
“Một năm trước, chúng ta đã mua bản quyền 《Chiến tranh cơ giáp》 của Nam Châm đại đại.
Trước đó, cũng đã làm một bản demo game offline, nhận được phản ứng khá tốt.
Nên kế tiếp chúng ta chủ yếu vẫn phải làm bản online, bên viết code cũng đã khí thế hừng hực mà tiến hành rồi, tổ trang trí chúng ta bên này cũng không thể chậm lại.
Vì game mới này, chúng ta còn có ba nhân viên mới tham gia nữa, nên mọi người phải giúp đỡ hỗ trợ, đoàn kết hợp tác, chú ý bảo mật công việc.
Tranh thủ dùng thời gian ba năm, có thể khiến cho game này vượt qua 《Bão tuyết đối chiến》.”
Lúc Kiều Tư Tư mở họp, so với cái người tối mấy ngày trước nhảy Disco hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đôi mắt Giang Trúc Tâm cũng lòe lòe tỏa sáng, dưới sự diễn thuyết của Kiều Tư Tư cậu cảm thấy được mình tựa hồ biến thành chiến sĩ bên trong hành trình này, dù chỉ là một người mới pháo hôi, thì cũng có thể tỏa ra hào quang.
《Bão tuyết đối chiến》, là game duy trì lâu nhất và kiếm tiền nhiều nhất của Tuyết Dã.
Xem như trước sau cũng chế tác những game khác, tuy rằng bình thường khả năng chơi mạnh, nhưng trên căn bản đều không có khả năng so được với 《Bão tuyết đối chiến》.
Cảnh Viên Bảo cực kì lớn mật, chỉ để lại một nhóm người tiến hành bảo trì game.
Lại phái một nhóm khác, muốn làm ra một game lớn khác có thể tề danh cùng với 《Bão tuyết đối chiến》.
Một công ty muốn làm lớn, đặc biệt là một công ty game, đương nhiên là phải để cho người chơi duy trì cảm giác mới mẻ.
Dù sao càng nhiều lựa chọn thì càng nhiều mới mẻ, nếu không có nhiều đổi mới, thì sẽ luôn phải đi sau thời đại.
“Trúc Tâm, cậu phụ trách bối cảnh bản đồ.
Cậu ở bên tổ nguyên họa, cũng phải giao lưu nhiều với người bên tổ thiết kế mô hình.
Có cái gì không hiểu thì cậu cứ hỏi tôi là được, cậu đã xem xong hết rồi sao?” Bạch Vô Thường cũng chỉ trong lúc làm việc mới có thể nói khá nhiều, y phân nhiệm vụ cho Giang Trúc Tâm xong, liền hỏi Giang Trúc Tâm đang ôm tư liệu.
“Đã xem được 30%.” 《Chiến tranh cơ giáp》 tổng cộng có năm triệu chữ, chiến đấu từ trái đất đến mặt trăng lại tới toàn bộ dải ngân hà, phía sau còn có cả người ngoài hành tinh nữa.
Từ bố cục nhỏ đánh đến bố cục lớn, đều cực kì đặc sắc.
Tuyến chính quyền và tuyến hải tặc cũng rất thú vị, nhưng mà cố sự trên tổng thể vẫn là về nhân loại đại chiến với người ngoài hành tinh.
Giang Trúc Tâm xem đến kinh tâm động phách, chỉ cảm thấy vị Nam Châm đại đại này đại não cực kì khốc huyễn, chân thực vô cùng.
“Được rồi, vậy tranh thủ xem xong sớm một chút nhé.
Cậu phụ trách chính là bản đồ sao Mộc và sao Thủy, lúc trước chúng ta làm bản demo có một ít kết cấu nhỏ, cậu có thể tham khảo một chút, còn có tư liệu sinh tồn cho nhân loại cậu cũng cầm đi.
Xem tình huống thế nào rồi tiến hành bổ khuyết chi tiết nhỏ sau, tranh thủ trong hai tuần chỉnh lí xong phương án.
Chỗ này là kiểu mẫu 123, cậu cũng cầm xem một chút.
Sau khi quyết định, bên phía chúng ta sẽ mở họp để chỉnh lại lần nữa, hiểu không?” Bạch Vô Thường bàn giao công việc rất nhanh, cũng không sợ Giang Trúc Tâm chỉ là một nhân viên mới, cứ như vậy mà bla bla đặt công việc trên bàn của cậu.
So với chậm rì rì xem tư liệu, thì đương nhiên là học tập từ thực tế càng nhanh hơn.
Hơn nữa, Bạch Vô Thường cũng tin tưởng vào năng lực của Giang Trúc Tâm, nhưng bộ phận mà Giang Trúc Tâm phụ trách xem như đã tương đối ít so với người khác rồi, sau đó bọn họ còn nhiều việc phải làm hơn nữa.
Thân là người mới Giang Trúc Tâm đương nhiên sẽ không cảm thấy khổ, cậu cho rằng những công việc này chính là sự coi trọng của công ty đối với cậu.
Công việc trọng yếu như vậy cứ thế mà giao cho cậu, thì cũng chỉ có công ty Tuyết Dã mới lớn mật như vậy thôi.
“Đã hiểu rồi, cảm ơn Bạch ca.” Giang Trúc Tâm cực kì sung sướng gật đầu, ngay cả đến ngày thường ngơ ngác không biểu tình gì Bạch Vô Thường cũng gợi lên khóe miệng.
Công việc của Giang Trúc Tâm bắt đầu từ hôm nay, liền chính thức đi vào quỹ đạo.
Tần Phú Hữu nằm úp sấp ở trên bàn làm việc, không có tinh thần gì mà chọt chọt điện thoại.
Bí thư Hách ở một bên đọc hành trình kế tiếp, một bên len lén liếc nhìn Tần Phú Hữu.
Bí thư Hách: Cho nên Tần tổng anh, rốt cuộc là thất tình hay là được như mong muốn vậy hả hả hả!!!
Lãnh đạo của mình chưa bao giờ nói việc liên quan đến bản thân.
Từ trước tới nay, cũng không giống như bây giờ mà không hề kiêng dè chút nào hiển lộ ra cảm xúc chân thực của mình.
Cho tới nay, Tần Phú Hữu đều là xử sự không sợ hãi, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng đều cực kì đoan chính…!
Cho nên, hiện tại đến cùng là cái tình huống gì đây hả? Tần tổng, anh làm sao lại than thở với cái điện thoại vậy hả?
“Tần tổng, buổi tối ngày mai, Thị trưởng muốn đi ăn tối với anh, đã đặt trước vị trí ở nhà hàng tư gia Đường gia…”
“A.” Vốn đang yên lặng nghe toàn bộ lịch trình xong, lại đột nhiên có phản ứng, còn nhíu mày một cái.
“Tần tổng, xin hỏi có cái gì không đúng sao?” Bí thư Hách đúng lúc đưa ra vấn đề.
“Không có, tiếp tục đi.” Ngày mai là thứ bảy, Tần Phú Hữu nghĩ ăn tối cùng với Thị trưởng xong vẫn có thể cùng Giang Trúc Tâm dính với nhau, cho nên lịch trình này cũng không cần thay đổi gì hết.
Nhưng mà vừa nghĩ đến việc thật có lỗi, khi không nấu được một bữa cơm cho Giang Trúc Tâm, thì Tần Phú Hữu cũng không phải cao hứng như vậy.
Công việc ấy, thật là một loại gánh nặng ngọt ngào mà.
Nghĩ đến mỗi lần làm việc, Giang Trúc Tâm cũng sẽ không trả lời tin nhắn của hắn, liền khiến cho một ông chủ am hiểu làm việc riêng trong thời gian làm việc như hắn, không biết nên làm sao.
Thậm chí còn cảm thấy thời gian đã từng không đủ để làm việc, bây giờ lại đột nhiên trở nên đặc biệt dài dằng dặc.
Trúc Tâm bảo bối a a a, em trả lời tin nhắn của anh đi mà à à à!
Giang Trúc Tâm: Trầm mê công tác, hiệu suất up!
Buổi tối về đến nhà, sau khi Giang Trúc Tâm biết là Thị trưởng hẹn Tần Phú Hữu, liền nâng mặt của Tần Phú Hữu nhìn trái nhìn phải một phen, cảm thán một câu: “Anh trâu bò nha, A Quý! Ngay cả Thị trưởng đều phải chủ động mời anh.”
“Đó là Thị trưởng để mắt đến anh thôi.” Tần Phú Hữu cọ cọ lòng bàn tay của Giang Trúc Tâm, tiếp tục nói: “Hiện tại ngành sản xuất bảo vệ môi trường, đang là dự án mà quốc gia cực kì coi trọng.
Anh chỉ là vận khí tốt, cộng thêm với thiên thời địa lợi nhân hòa mà thôi.
Chính phủ và những xí nghiệp như chúng ta, cũng đang nỗ lực là vì một hoàn cảnh tốt đẹp hơn mà.”
“Anh không phải vì kiếm tiền sao?” Giang Trúc Tâm hài hước nói.
“Bảo vệ hoàn cảnh thứ nhất, kiếm tiền thứ hai.” Tần Phú Hữu cười để sát vào Giang Trúc Tâm, mũi lại cọ mũi của Giang Trúc Tâm, “Nguồn năng lượng nhà anh, cơ bản là bán giá vốn bên phía nhà nước.
Nếu mua từ nước ngoài thì lại mắc hơn, cho nên bên trên mới có thể cho anh chút mặt mũi như vậy.”
Kế tiếp, Tần Phú Hữu lại chậm rãi cùng Giang Trúc Tâm nói về sự nghiệp của mình.
Giang Trúc Tâm không thể nói là hiểu hoàn toàn, nhưng cậu trong lúc Tần Phú Hữu nhẹ giọng nói nhỏ, cũng cảm thấy được mình hình như lại cách Tần Phú Hữu gần hơn một chút.
Giang Trúc Tâm chỉ cảm thấy mình đang nghe được chuyện cũ của Tần Phú Hữu, nhưng Tần Phú Hữu biết, kì thực mình ở trong lúc bất tri bất giác mà thẩm thấu vào trong tư duy của Giang Trúc Tâm.
Hắn xác thực cảm thấy tâm tư của mình có chút nặng, ở những mặt khác thì còn được, nhưng lúc đối với Giang Trúc Tâm hắn liền nhịn không được sẽ đa tâm nhớ kĩ.
Tần Phú Hữu bây giờ vẫn còn lo lắng, Giang Trúc Tâm đơn thuần như vậy tương lai nếu bị hắn kéo vào trong giới, cậu lại bởi vì sợ phiền phức mà bị dọa chạy mất thì làm sao bây giờ.
Xem như biết được Giang Trúc Tâm không phải người sẽ bởi vì phiền phức mà vứt bỏ người yêu mình, nhưng Tần Phú Hữu vẫn yêu thích việc sớm suy nghĩ ra những phương án bổ sung thay thế khác.
Cho nên theo đuổi một người, cũng không phải nói theo đuổi được rồi thì chính là thành công.
Vì cuộc sống sau này, còn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Bây giờ, Tần Phú Hữu tuy rằng eo giắt bạc triệu, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình toàn thân trên dưới ưu thế duy nhất, chỉ có sự yêu thích của Giang Trúc Tâm với hắn mà thôi.
“Bảo bối, chúng ta thật sự không thể đăng kí kết hôn trước sao? Chẳng lẽ em thật sự xem thường của cải của anh sao?” Tần Phú Hữu nói nói lại bắt đầu giục hôn Giang Trúc Tâm.
“A Quý à, hôn nhân phải thận trọng, thận trọng, lại thận trọng.
Bây giờ, chúng ta đang ở trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, nếu như sau này chúng ta bước vào kì bình lặng, không còn nhiệt tình nữa thì làm sao bây giờ? Thứ như tiền này thì chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, nhưng kết hôn là việc cả đời mà.” Giang Trúc Tâm tuy rằng cũng là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, nhưng hiển nhiên cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Hơn nữa, tài phú gì đó, có tiền đương nhiên tốt, nhưng không có tiền cũng có cách sống không có tiền mà.
Về điểm ấy, thì Giang Trúc Tâm vẫn có triết lí nhân sinh của mình.
“Lẽ nào, em không muốn ở cùng với anh cả đời sao?” Tần Phú Hữu một mặt kinh ngạc.
“Anh có chỗ nào không tốt sao?”
“Hả? Không có, không phải, anh đừng có gấp như vậy mà.” Giang Trúc Tâm đột nhiên bị phản ứng cường điệu quá mức của Tần Phú Hữu dọa cho sợ hết hồn.
Sau đó, cậu mới theo bản năng giơ tay lên, vuốt ve đầu của Tần Phú Hữu như là động viên, “Anh tốt nhất, em thích anh, rất thích.
Cũng bởi vì muốn ở cùng với anh cả đời, cho nên em mới muốn càng thêm thận trọng đó.”
Giang Trúc Tâm cũng không muốn có một cuộc hôn nhân vội vàng, rồi lại đột xuất ly hôn đâu.
Tần Phú Hữu đương nhiên biết được ý tứ của Giang Trúc Tâm.
Hắn chỉ là muốn thử xem có thể bỏ qua logic hay không, mới giả bộ có chút cảm xúc nhỏ, sau đó lừa gạt Giang Trúc Tâm đi đăng kí kết hôn mà thôi, không nghĩ tới Giang Trúc Tâm vẫn không dễ lừa như vậy, phiền muộn nha.
Nhưng mà được Giang Trúc Tâm tỏ tình, thì xem như lần này chơi tiểu tính tình cũng rất đáng giá.
Tần Phú Hữu vẫn luôn đang tìm kiếm tình thú nhỏ giữa người yêu với nhau, cảm thấy lúc mình đi học còn không thông minh bằng bây giờ đâu ấy.
“Anh lại đang nghĩ đến chuyện xấu gì hả?” Giang Trúc Tâm bóp mặt Tần Phú Hữu, híp mắt ngữ khí nhắc nhở.
“Ổng có (không có), anh chỉ là đang suy nghĩ nếu như không kết hôn, thì điểm tâm sáng ngày mai phải đi đâu ăn đây?” Mặt Tần Phú Hữu bị véo lên, ngay cả nói chuyện cũng có chút méo mó.
Nhưng mà hắn cũng dung túng Giang Trúc Tâm, cho nên cũng không bảo Giang Trúc Tâm bỏ tay ra.
Giang Trúc Tâm nhìn Tần Phú Hữu một mặt vô tội, cho dù vẫn có chút ngờ vực, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì.
Cậu chỉ buồn cười mà thả khuôn mặt tuấn tú bị cậu kéo đến có chút biến hình ra thôi, Giang Trúc Tâm nhu hòa nói: “Vậy liền đến Nga Mi Loan đi, gần công ty em.”
“…Gần công ty để làm gì???” Tần Phú Hữu vốn đã chuẩn bị kĩ càng gật đầu, nhưng lại bị câu sau kia của Giang Trúc Tâm nhấc lên một dấu chấm hỏi.
“Tối mai, không phải anh phải đi xã giao sao? Vừa lúc em có thể đi học thêm, lúc trước đã nói với anh công ty muốn bắt đầu dự án mới rồi đó.
Công ty em sẽ siêu bận rộn (*) luôn, nên em cũng sẽ bận rộn theo.
Đương nhiên, vì mỗi ngày có thể cùng anh gặp mặt, thì em sẽ tranh thủ để hiệu suất làm việc cao nhất.
Trong lúc làm việc cũng sẽ không xem điện thoại, anh cũng phải làm việc chăm chỉ đấy, đừng lúc nào cũng trong lúc làm việc lại gửi Wechat cho em.” Nói tới công việc, Giang Trúc Tâm liền hưng phấn lên, sau đó lại nhắc đến việc ban ngày của Tần Phú Hữu.
(*) Alice: chỗ này trong QT có dùng một cụm từ là “xào kê bận”, mị tìm trên baidu thì được biết từ này đồng âm với cụm từ “siêu bận rộn”, nên mị sẽ dùng từ này để thay thế luôn.
Ban ngày, Tần Phú Hữu cực kì thích gửi các loại lời nói tâm tình (thường dùng một câu: Anh rất nhớ em).
Hơn nữa, cũng mặc kệ Giang Trúc Tâm có trả lời hay không, chỉ cần nhớ ra thì sẽ không ngừng gửi.
Chờ lúc Giang Trúc Tâm tan tầm mở điện thoại lên, thì liền nhìn đến một loạt thông báo đến từ Tần Phú Hữu.
Đây là spam à.
Tần Phú Hữu: Oan ức.
jpg
Người khác trong lúc tình yêu cuồng nhiệt đều là anh yêu, em yêu, ôm một cái liếm liếm.
Hắn thì sao, xã giao cần thiết thì thôi không nói, nhưng ngay cả người yêu vậy mà cũng muốn tận dụng mọi thứ để đi tăng ca.
Tan nát cõi lòng quá đi.
“Đó cũng là việc buổi tối mà.
Ăn xong điểm tâm sáng, chúng ta còn có thể đi chơi một hồi nữa.” Tần Phú Hữu tại chỗ kháng nghị, cảm thấy phải cùng Cảnh Viên Bảo đề nghị một chút.
Bảo y thêm vào trong quy định của công ty, tỷ như lúc cuối tuần nhất định phải khóa cửa, không cho công nhân tăng ca này kia nữa.
“Ừm, dưới lầu Nga Mi Loan có một rạp chiếu phim tình nhân, buổi chiều chúng ta có thể đến chỗ đó…”
“Anh đồng ý.” Tần Phú Hữu vỗ tay cái độp, thay đổi chủ ý rất nhanh.
Rạp chiếu phim tình nhân, hoàn cảnh tối tăm, một cái màn sân khấu, một cái giường, hai người, ok.
Hoàn mỹ, sắp xếp liền.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Trúc Tâm: Ban ngày, anh đừng hòng nằm mơ nữa nhá.
Tần Phú Hữu: Vậy thì buổi tối có thể, anh hiểu rồi.
Giang Trúc Tâm:….!(lời phủ nhận kẹt ở khóe miệng).
Tần Phú Hữu: Bảo bối không cần thẹn thùng nhoa.
Giang Trúc Tâm: Cút!.