Lệ Minh Vũ nhẫn nại nghe cô lải nhải một tràng, anh vẫn không giận, “Già rồi không thấy, tôi nuôi em.”
Tô Nhiễm thảng thốt, kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Anh nuôi cô?
Anh không tiếp tục đề tài này, thả tay cô ra, ngồi xổm xuống, “Lên đây tôi cõng em.”
Hả?
“Không, tôi không cần…”
“Với tốc độ của em, chắc hơn nửa đêm chúng ta mới về tới nhà. Mau lên, đừng
có nói nhiều.” Lệ Minh Vũ ngồi xổm, anh ngoảnh đầu, cau mày la cô. Có
ông trời chứng giám lần đầu tiên anh cõng phụ nữ.
Nhìn bóng lưng to rộng trước mắt, Tô Nhiễm nắm chặt tay, biết không thay đổi được anh cô đành thuận theo.
Lệ Minh vũ rất cao, tựa trên lưng anh, cô thấy mình cách mặt đất càng cao. Tô Nhiễm gượng gạo vòng tay ôm cổ Lệ Minh Vũ, bàn tay anh mạnh mẽ nâng
người cô, lưng anh rộng lớn và rắn chắc, anh bước đi nhanh chóng ổn
định. Nhiệt độ cơ thể anh toát ra từ áo sơ mi ẩm ướt sưởi ấm Tô Nhiễm.
Mùi hương nam tính thuộc về anh lấp đầy hơi thở, vây kín cô.
Cảm giác này kì lạ nhưng lại ấm áp khác thường.
Hồi nhỏ, khi bị bệnh, ba đã từng cõng cô một lần, cô nhớ lưng ba rất rộng,
áp mặt vào đó cô chẳng còn thấy sợ hãi hay đau nhức. Bây giờ, cảm giác
này lại quay về, nhưng không giống hoàn toàn lúc xưa, cô không chỉ thấy
kiên định và ấm áp mà tim cô còn đập mạnh rộn ràng, rung động lạ thường, không trấn tĩnh như khi ở trên lưng ba.
Cô bất giác thả lỏng, cả người áp sát lưng anh, khuôn mặt cô dán lên áo sơ mi, cô có thể cảm
nhận được độ ấm và làn da săn chắc của anh…
Trái tim ơi, đừng đập mạnh nữa…
Hình như cảm giác được người phụ nữ trên lưng thả lỏng, Lệ Minh Vũ bước nhanh hơn, ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng,.
***
“Ax xì…” Về đến Bán Sơn, Tô Nhiễm liền quấn chặt chăn, hắt hơi liên tục.
Lệ Minh Vũ đẩy cửa đi đến, thấy cô quấn chặt trong chăn như bánh chưng
dựng vào sofa, anh nhíu mày, đưa trà gừng nóng cho cô, “Uống.”
Tô Nhiễm hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô lơ đãng ửng hồng. Áo
khoác anh đưa cô, áo sơ mi ướt nhẹp, vì vậy anh cởi áo, để trần nửa
người trên. Làn da màu đồng khỏe mạnh đầy gợi cảm, vầng sáng nhẹ nhàng
hắt lên người anh, tạo nên nét đàn ông rung động lòng người. Cô vộ vàng
cúi đầu, dưới tầm nhìn sang cốc trà gừng trong tay anh, cô cầm lấy.
Không ngờ anh lại biết nấu thứ này.
“Gừng nồng quá.” Cô ngửi ngửi, nhíu mày nói. Cô không thích mùi này.
“Thích không nống thì ngày mai em cứ đến bệnh viện cấp cứu.” Lệ Minh Vũ bình thản lên tiếng, “Uống nhanh lên.”
Tô Nhiễm đành nhắm mắt uống một hơi, thấy anh đứng yên một chỗ nhìn mình, cô lúng túng hỏi anh, “Anh thì sao? Anh uống chưa?”
“Tôi không yếu đuối giống như em.” Lệ Minh Vũ lấy một chiếc cốc khác, rót
nước ấm đặt bên cạnh cô, giọng anh lạnh nhạt cất lên: ” Đưa điện thoại
cho tôi!”
Tô Nhiễm nào dám đắc tội, đưa điện thoại cho anh.
Anh cầm điện thoại, lấy cục sạc trong ngăn kéo, cắm điện sạc pin.
Dõi theo bóng lưng của anh, lòng Tô Nhiễm dâng lên một cảm xúc khó nói
thành lời. Kì thực, cô không ngờ anh lại đến nghĩa trang tìm cô, không
phải anh rất ghét cô sao? Cô cắn môi hỏi, “Anh… đến nghĩa trang chỉ để tìm tôi à?”
Có thể anh đến viếng mộ ai thì sao? Vừa lúc trông thấy cô cũng không chừng.
Có lẽ ánh mắt Tô Nhiễm chần chờ, Lệ Minh Vũ xoay người nhìn cô trân trân,
vẻ mặt hờ hững, “Em tưởng ai cũng ngốc nghếch giống em, đi viếng mộ vào
buổi tối?”
Ơ…
Nói vậy là anh đi tìm cô?
“Vậy…” Tô Nhiễm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngượng ngừng liếm môi, “Anh làm sao tìm được tôi?”
Lệ Minh Vũ cau mày, “Chỉ cần muốn tìm một người thì sẽ tìm được. Thành phố nói lớn không lớn, tìm một người có bao nhiêu khó khăn.” Thực ra cũng
không dễ dàng, có ông trời biết anh gọi điện thoại tìm cô suốt buổi
chiều, xe chạy cạn xăng.
“À” Tô nhiễm cúi đầu, muốn tìm? Anh thật lòng muốn tìm cô?
Lòng cô bỗng bối rối.
“Tô Nhiễm, lời tôi nói với em như gió thoảng bên tai phải không? Lần sau
tôi về nhà mà không thấy em, em chết chắc rồi.” Giọng anh lạnh lùng, ngữ khí đề cao, phảng phát tức giận. “Tôi…” Tô Nhiễm muốn nói lại thôi,
cô muốn nói với anh chẳng qua cô chỉ đi viếng ba mà thôi, lời vừa đến
miệng cô lại nuốt xuống, thì thào đáp, “Biết rồi.”
Anh giận cái
gì? Về nhà tìm không thấy cô? Người oan ức thực sự chính là cô nha. Nếu
không vì anh, Hòa Vy làm sao đối xử với cô bằng thái độ ác độc chứ? Nếu
không như vậy cô đã không rầu rĩ đi viếng mộ ba.
Thấy cô không xù lông tranh luận, vẻ mặt Lệ Minh Vũ dịu bớt. Anh tiến lên kéo chăn cô
đang vây quanh người ra, thấy cô còn mặc quần áo ướt sũng, khuôn mặt anh bỗng tức giận, đưa áo ngủ sạch cho cô, “Thay ra”. Người phụ nữ này thật là một chút kiến thức cũng không có, mặt quần áo ướt rồi trùm chăn kín
lại là xong?
“Ừm, đợi lát nữa.” Tô Nhiễm thấy hơi chóng mặt. Ở nghĩa trang vừa lạnh lẽo vừa sợ nên bây giờ cô rất mệt, không muốn động đậy.
Lệ Minh Vũ lườm cô, không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào nhà tắm.
Tô Nhiễm tựa đầu vào sofa, nhắm mắt lại. Sau này có bị đánh chết, cô cũng
không đến nghĩa trang vào buổi tối. Thật là đáng sợ. Từng cảnh từng cảnh cứ hiện lên trong đầu cô. Tô Nhiễm bất giác nhớ đến ngôi mộ chung của
đôi vợ chồng kia, cô thấy rất rõ rằng người đàn ông trong bức ảnh giống
hệt Lệ Minh Vũ, nhưng kính mắt bị vỡ nên cô không nhìn rõ trên mặt bia
viết gì, biết đâu người đàn ông đó cũng họ Lệ? Có khi nào là họ hàng của Lệ Minh Vũ?
Suy nghĩ này có vẻ hơi phóng đại, nhưng lần sau có dịp, cô sẽ nhìn kỹ hơn.
Đang nghĩ ngợi, Tô Nhiễm thấy người mình lơ lửng nhẹ bâng, vừa kêu sợ hãi,
liền nghe giọng nói không vui của đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền
xuống…
“Im lặng!”
Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, Lệ Minh Vũ
ôm cô vào phòng tắm. Trong bồn tắm tràn ngập nước ấm, mặt trên đã nhỏ
sẵn mấy giọt tinh dầu thư giãn thần kinh và xua tan khí lạnh. Hơi nóng
thơm phảng phất hương cam dịu nhẹ mà cô thích nhất.
“Tôi tự…” Nói chưa hết lời, Lệ Minh Vũ đã thả tay, loáng cái Tô Nhiễm
ngã nhào vào bồn tắm lớn, nước văng tung tóe ướt cả quần tây của anh.
“A…” Tô Nhiễm kinh sợ, đạp nước đứng dậy, toàn thân cô từ trên xuống dưới
đều ướt đẫm nước, cô vừa lo vừa bực tức lườm anh, “Anh làm cái gì vậy
hả? Sặc chết người đó.”
“Hậu quả khi không nghe lời chính là thế này, cho nên sau này tôi nói gì, tốt nhất em phải ngoan ngoãn vâng theo.”
Lệ Minh Vũ không đếm xỉa đến cô, anh đứng cạnh tao nhã tháo dây nịt, cởi quần tây, bước về phía bồn tắm.
“Anh, anh đừng tới đây.” Tô Nhiễm lật đạt dịch vào một góc khác, hơi nóng bốc lên gò má cô, tôn làn da trắng nõn càng thêm lóng lánh, hàng mi dài run run thoáng chốc ướt nhẹp, hệt như cánh bướm lạc bước giữa rừng hoang,
xinh đẹp đầy cám dỗ.
Rất hiển nhiên anh sẽ không vì lời nói của
cô mà dừng lại. Anh đặt chân vào bồn tắm, nước tràn ngay ra ngoài. Vố dĩ là bồn tắm siêu lớn nhưng xuất hiện thêm anh liền chật đi không ít.
“Anh điên vừa thôi.” Tô Nhiễm nhớ đến cảnh anh “động tay động chân” khi cô
tắm cho anh lần trước, cô hoảng loạn hấp tấp đứng dậy.
Lệ Minh Vũ cong môi, tay anh nhẫn nút, nước từ vòi hoa sen phun xối xả lên đầu Tô
Nhiễm, khiến cô hết đường trốn tránh. Lần này quần áo Tô Nhiễm càng
trong suốt, đường cong đầy đặn thấp thoáng hiện ra, khơi dậy dục vọng
đàn ông.
Lệ Minh Vũ dựa vào một góc khác cười tươi nhìn Tô Nhiễm
dưới vòi hoa sen, anh tựa như một con mèo ác ý trêu đùa một con chuột
đang muốn tháo chạy. Anh thong dong quan sát động tác vụng về của cô.
“Tắt đi, mau tắt đi.” Tô Nhiễm gần như nghẹt thở.
Lệ Minh Vũ lúc này mới có động tác, anh vươn tay kéo cô vào lòng, rời xa
sự tấn công của vòi hoa sen, cô lúc này chật vật như chuột lang thang
trên đường.
“Cởi đồ.” Anh cười ra lệnh.
Tô Nhiễm bối rối
muốn khóc, lòng cô thấy ấm ức vô cùng, muốn phản kháng nhưng lại sợ anh
dùng cách khác dạy dỗ. Tô Nhiễm đành cắn môi, cởi từng món từng món đã
ướt sũng từ lâu…
Cô quỳ gối trước mặt anh, cắn chặt răng, mắt
cô đầy bối rối và bất đắc dĩ, lông mày cau sát vào nhau tạo nên đường
nét xinh đẹp, mái tóc dán sát vào má, làm cô càng thêm ngây thơ thuần
khiết, song mũi cô cao thẳng thanh tú, gò má cô trắng nõn xinh đẹp.
Tô Nhiễm cởi sạch quần áo, lộ ra chiếc cổ cao thẳng mỹ lệ như thiên nga,
bọt đọng trên bờ vai thon thả chầm chậm trượt theo cánh tay hòa nhập vào nước. Lệ Minh Vũ nheo mắt, say mê ngắm nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt sắc bén càng lúc càng nóng bỏng, không chút nào che lấp khát vọng
của bản thân với cô.
Lệ Minh Vũ vươn tay, đầu ngón tay nóng rực
vuốt ve gò má Tô Nhiễm, cô muốn trốn tránh nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn,
độ nóng từ lòng bàn tay dọa cô sợ hãi. Cô biết anh muốn gì.
Yết
hầu Lệ Minh Vũ chuyển động, quyến luyến hưởng thụ làn da trắng mịn như
tơ lụa của cô. Anh phát hiện dù anh có muốn cô bao nhiêu lần, khát vọng
của anh với cô vẫn luôn mãnh liệt.
Anh nắm tay cô, dịu dàng cài
vào hòa hợp làm một, bàn tay khác của anh lại uyển chuyển giữ chặt eo
cô, cảm nhận làn da trơn bóng mềm mại, vùng bụng phẳng lì mà đàn hồi,
đôi chân cô thon dài, cặp mông tròn trịa. Cô như thiên thần xinh đẹp
trong lòng anh.
“Cứ vậy mà muốn qua đêm ở nghĩa trang?” Tay anh
vuốt tóc rồi đến vai và lưng cô… Môi anh nhẹ nhàng cọ sát tai cô,
giọng anh bỗng dưng trần thấp dịu dàng.
“Không có…” Tô Nhiễm vừa nghĩ đến cảnh ở nghĩa trang liền kinh hãi, lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy em phải cảm ơn tôi như thế nào, hmm?” Anh khẽ cười.
Tô Nhiễm hoảng hốt, muốn vùng khỏi cánh tay của anh, nhưng anh lại ôm cô
chặt hơn. Cô cảm nhận rõ khát vọng đàn ông đang hừng hực khí thế ở gần
bụng mình. Tô Nhiễm run run, thoáng chốc cô la to sợ hãi, “Không
được…” Cả người cô tê dại như bị điện giật, cô lật đật khép hai chân
nhưng đã không kịp. Móng vuốt ác ma đã vươn ra tùy ý trêu đùa cô.
“Làm sao không được. Gọi tên tôi.” Anh quấn lấy lưỡi cô.
Lệ Minh Vũ hôn rất có kĩ xảo, khiến cô trốn không khỏi đôi môi ma mị của
anh. Lệ Minh Vũ mạnh mẽ cắn mút quấn liếm đôi môi đỏ mọng non mềm, mau
chóng làm Tô Nhiễm mất hết sức lực phản kháng.
Anh dường như còn hiểu cơ thể Tô nhiễm hơn cả chính bản thân cô.
Môi anh dịu dàng cuốn lấy mọi thứ, song cũng bá đạo nồng nhiệt, không kiêng nể gì mà trêu đùa chiếm hữu, quấy rối tâm tư của cô.
“Đừng vây…” Cơn sóng quen thuộc đảo qua tim Tô Nhiễm. Cô run rẩy toàn thân. Cô sợ cảm giác này, rõ ràng cô muốn chống cự nhưng cuối cùng lại thân
mật cùng anh. Cô ghét cảm giác này, cô không muốn thỏa hiệp như vậy…
Phụ nữ sẽ vì thỏa hiệp mà thay đổi bản thân hoàn toàn.
Cô rất sợ.
“Em không ngoan.” Lệ Minh Vũ kiềm chế thở hắt ra. Trán Lệ Minh Vũ tì sát
vào trán cô, mùi hương nam tính bủa vây lấy Tô Nhiễm, “Gọi tên anh đi,
anh muốn nghe.”
Tô Nhiễm sửng sốt, gò má ửng hồng, anh dịu dàng thì thầm thật hay giả?
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống, anh khẽ cười, “Xin em mà.”
Hình dáng cô thẹn thùng hòa tan trái tim anh.
Lệ Minh Vũ không biết khi phụ nữ đỏ mặt ngượng ngùng sẽ xinh đẹp như vậy.
Cõi lòng cứng rắn, lạnh lùng của anh bỗng đong đầy ấm áp.
Tim cô rung động mãnh liệt. Anh đang cầu xin cô sao?
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô như muốn bật tung ra ngoài, môi cô run rẩy, vô thức gọi tên anh, “Minh Vũ…”
“Nhiễm, em đẹp quá.” Anh cong môi dịu dàng, ôm cô vào lòng, cọ nhẹ dái tai cô.
Khoảnh khắc này anh chỉ muốn hòa nhập làm một cùng cô, “Ngồi lên đi, để
anh cảm nhận em. Ngoan…” Giọng anh nói trầm thấp nồng đượm vừa quyến
rũ vừa mệnh lệnh, tựa như đang thôi miên, thôi miên cô đánh mất lý trí.
Thần trí Tô Nhiễm đã tán loạn từ lâu, toàn bộ thể xác và tinh thần cô đều
không thể kìm nén. Cô vô phương áp chế ngọn lửa trong cơ thể, cô ham
muốn sự yêu thương của anh, cô đã không còn cách nào suy nghĩ, chỉ biết
phục tùng mệnh lệnh của anh…
***
Cô ngửa đầu, ánh mắt anh nóng bỏng chăm chú nhìn cô.
Có vài lần, Tô Nhiễm cho rằng bản thân mình sẽ chìm đắm, sẽ vì vậy mà ngất lịm đi. Toàn thân cô run rẩy muốn bật tung ra sau, nhưng cánh tay cường tráng của Lệ Minh Vũ lại giữ lấy cô, để cô đặt trọng tâm lên người anh.
Anh mang cô đến cung điện tươi đẹp khó nói thành lời…