Suốt dọc đường tới nhà họ Hòa, Tô Nhiễm luôn bồn chồn. Cô sợ ở đây đụng
mặt Lệ Minh Vũ, càng sợ gặp phải Hòa Vy. Tuy cô rất muốn biết tình hình
của Hòa Vy, nhìn vết thương của chị cô như thế nào, nhưng nếu thực sự
trông thấy, lòng cô ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
May thay, nhà họ Hòa vào lúc này yên tĩnh vô cùng.
Bạch Sơ Điệp thấy Tô Nhiễm tới, vội vàng ra đón, kéo tay cô, còn chưa nói gì nước mặt bà ta đã chảy xuống.
Tô Nhiễm hoảng sợ, sốt ruột đỡ bà ta ngồi xuống, cầm khăn giấy đưa cho bà
ta, vừa an ủi vừa dịu dàng hỏi mọi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nửa ngày sau, Bạch Sơ Điệp mới thôi khóc, lau nước mắt một cách tao nhã,
đấm đấm vào vai mình, lên tiếng: “Tiểu Nhiễm, bây giờ chỉ có một mình
con mới giúp được dì Bạch. Cậu con, à không, là Bạch Lâm, em trai dì
không biết tốt xấu. Hai ngày trước đi Macao bài bạc làm đổ nợ, suýt chút nữa đã bị người ta chặt tay. Dì là chị gái không thể ngồi yên làm lơ,
đành phải giúp cậu ta trả tiền. Nhưng cậu ta thiếu nhiều lắm, dì không
có đủ…” Bà ta nghẹn ngào.
Tô Nhiễm vừa nghe liền hiểu, suy nghĩ một lát, “Cậu thiếu sòng bạc bao nhiêu?”
“Tiền thiếu sòng bạc dì đã trả thay cậu ấy. Nhưng tiền thiếu bọn cho vay lãi
cao nhiều lắm, dì không có khả năng.” Bạch Sơ Điệp nức nở, “Cái thằng
không biết tốt xấu đó đi Macao đánh bài, thua sạch rồi không cam lòng.
Vì vậy, mượn tiền của bọn cho vay lãi cao gỡ vốn. Ban đầu thì thắng được vài ván, ai ngờ càng chơi càng thua, càng thua càng vay nhiều hơn. Cậu
ấy trốn về nhưng bọn cho vay lãi cao làm sao chịu buông tha? Cậu ấy
thiếu mười triệu, chưa bao gồm lãi.”
“Cái gì? Mười triệu?” Não Tô Nhiễm trống rỗng, làm sao lại thiếu nhiều như vậy?
“Tiểu Nhiễm, dì biết con hoàn toàn có thể không xen vào chuyện chị em của dì. Trước đây, do dì phá gia đình con đổ vỡ, con phải hận dì mới đúng.
Nhưng mà, dì thật sự không thể không quan tâm Bạch Lâm. Dù sao cậu ấy
cũng là em trai duy nhất trên đời này của dì. Hòa Vy biết chuyện này,
con bé giận không thể đuổi chị em dì ra khỏi nhà họ Hòa. Dì không có
cách nào cầu xin con bé, dì chỉ có thể xin con thôi.” Bạch Sơ Điệp kéo
tay Tô Nhiễm, khóc lóc than thở.
Tô Nhiễm khó xử, cô nào có
nhiều tiền như vậy? Suy nghĩ rất lâu, cô mới nhớ ra, vội hỏi: “Dì Bạch,
hai chị em dì cũng là cổ đông của nhà họ Hòa. Bao năm nay, cậu cũng phải tích góp được chút ít chứ.”
Nghe xong, Bạch Sơ Điệp càng thê
lương, “Bạch Lâm thường xuyên cờ bạc, sao có thể để dành tiền? Tuy dì
được chia lợi nhuận của nhà họ Hòa, nhưng từ sau khi ba con qua
đời, Hòa Vy luôn nhắm vào dì, lấy hết mọi lợi nhuận trên danh nghĩa
thuộc về dì. Dì cũng không tính với con bé. Nhưng lần trước, dì đã đem
mọi của cải vốn liếng có trong tài khoản ra hết, trang sức cũng bán hết
để lấy tiền mặt. Dì đã cầm tiền này trả cho sóng bạc trước. Bây giờ, dì
thật sự trắng tay rồi.”
Tô Nhiễm gật đầu, cụp mi bối rối: “Dì
Bạch, không phải con không muốn giúp dì. Con thật sự không có nhiều tiền như vậy. Với con, mười triệu thực sự lớn lắm.”
“Dì hiểu, dì
hiểu. Thực ra hôm nay dì gọi cho con cũng không phải nhờ con lấy tiền
của chính con giúp dì. Dì… dì biết bốn năm trước con ra đi tay trắng,
không có tiền gì cả.” Bạch Sợ Điệp khó mở lời, nắm chặt tay, “Dì là
muốn, muốn nhờ con…”
Tô Nhiễm thấy bà ta do dự, nói, “Dì Bạch, dì muốn con đi nhờ Hòa Vy giúp, phải không?” Mười triệu với người khác
là con số lớn rất lớn, nhưng với Hòa Vy không hẳn là quá khó. Chị cô là
chủ một tòa soạn. Dù không có tiền mặt nhưng vẫn có thể huy động vốn từ
nơi khac. Hơn nữa, chị cô còn chèn ép phần lợi nhuận của Bạch Sơ Điệp.
Ai ngờ, Bạch Sơ Điệp lại lắc đầu, “Cho tới bây giờ dì không dám trông cậy
Hòa Vy sẽ giúp dì. Con bé thống hận dì biết bao, làm sao có thể giúp dì? Tiểu Nhiễm…” Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô Nhiễm, “Bời vì Hòa Vy, nên dì không có khả năng vay được tiền từ người khác. Vì vậy,
dì chỉ có thể cầu xin con, xin con đi nói với Lệ Minh Vũ, nhờ cậu ấy
giúp dì dàn xếp chuyện này.”
Tô Nhiễm ngây ngẩn. Lệ Minh Vũ, lại là Lệ Minh Vũ?
“Dì Bạch, dì nhờ con đi tìm anh ta? Con, con và anh ta đã ly hôn rồi. Dù
thật sự muốn tìm anh ta, cũng không cần nhờ con, Hòa Vy gần gũi với anh
ta nhất.” Cô thực sự bị chấn động.
“Dì hiểu dì hiểu, nhưng dì
Bạch không phải người mù. Lệ Minh Vũ đối xử với Hòa Vy không tốt chút
nào cả. Cậu ta tuyệt đối sẽ không vì tình cảm Hòa Vy dành cho cậu ta mà
giúp chị em dì. Tiểu Nhiễm, buổi tiệc vào bốn năm trước, dì thấy rõ ràng lắm. Trong tim Lệ Minh Vũ có con, cho nên con đi nhờ cậu ta, cậu ta
chắc chắn sẽ không làm khó.” Bạch Sơ Điệp gấp rút giải thích.