Tình yêu, không bao giờ biết trước được khoảng cách để gặp. Nhưng càng
yêu, tôi lại càng thương tổn em. Loại thương tổn này chẳng biết đã có từ lúc nào. Em hướng trái, còn tôi hướng phải, vĩnh viễn đôi ta cũng không thể quay về điểm ban đầu.
—————
Tựa như trải qua một
giấc mơ, đến lúc tỉnh dậy vẫn cảm giác được bi thương hay vui mừng.
Trong lúc lờ mờ, lại bắt đầu không phân biệt rõ đâu là cảnh trong mơ,
đâu là hiện thực.
Cũng chính như Lệ Minh Vũ, bất ngờ xông vào
cuộc sống của Tô Nhiễm lần nữa, rồi lại lặng yên mà rời đi, lặng yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kể từ khi Lệ Minh Vũ đi, mỗi ngày của cô đều giống cuộc sống trong suốt bốn năm qua, mặt trời cứ mọc rồi lại
lặn.
Bước ra khỏi cửa hàng nước hoa thì trời đã về đêm, Tô Nhiễm bắt taxi trở về. Cô biếng nhác dựa vào ghế xe, đôi mắt trống rỗng lẳng
lặng nhìn cảnh đêm đang lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Buổi đêm ở Paris vẫn chói lọi như ngày thường, nhưng điểm khác biệt chính là tâm tình bình tĩnh hơn bao giờ hết của Tô Nhiễm.
Có một số việc xảy ra trong im lặng, một ngày khi biến mất mới phát hiện, muốn quên đi hoàn toàn, thật sự rất khó.
Xe chạy về hướng ngoại thành, lượng xe qua lại đông đúc nên tài xế phải thả chậm tốc độ. Dần dần, cả con đường đều kẹt kín.
Tài xế taxi bực dọc, còn Tô Nhiễm thì chẳng màng quan tâm. Ánh mắt cô dần
có hồn hơn, lơ đãng nhìn đến mảng lớn ảnh sáng bên ngoài cửa sổ, mắt cô
chợt rung rung.
Khi xe sắp chuyển động, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại yêu cầu xuống xe. Chẳng kịp nhận tiền thối, cô đã bước về phía
vòng xoay ngựa gỗ đang sáng trưng một góc trời.
Lúc này, ở vòng
xoay ngựa gỗ, người chơi rất đông, thậm chí xe gia đình cũng nghẹt
người. Tiếng cười hòa vào nền nhạc du dương nghe vui tai vô cùng. Ánh
đèn đủ sắc vụn vặt chiếu lên gò má Tô Nhiễm. Cô yên lặng đứng tại chỗ,
thơ thẫn nhớ tới cảnh tượng đêm đó.
Cũng là chiếc xe gia đình
đó, Lệ Minh Vũ đã kéo cô đến ngồi. Cô không biết vì sao anh lại dẫn cô
đến nơi này. Cô chỉ cảm thấy đêm đó, ánh mắt anh trống trải, còn bóng
lưng thì cô đơn hơn bao giờ hết. Nụ hôn của anh, lời nói của anh tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi,
anh đã khiến yên ổn mà cô duy trì trong suốt bốn năm qua dần tan rã. Cô
rất sợ loại cảm giác này. Đúng vậy, cô sợ như thế, sợ một mặt không biết trong con người Lệ Minh Vũ mà sản sinh nghi hoặc từ tận đáy lòng; càng
sợ loại nghi hoặc này sẽ dẫn cô miệt mài theo đuổi, rồi vì nó mà làm tổn thương chính mình. Cô càng muốn yên ổn lại càng khó quên, quên hết tất
cả mọi thứ xảy ra đêm đó cùng anh.
Kể từ đêm đó, cô không còn
thấy anh nữa. Ngày hôm sau, khi đích thân Đồng Hựu tới ký kết hợp đồng,
cô mới biết Lệ Minh Vũ thật sự đã đi. Mọi chuyện hợp tác liên quan đến
“Midi” đều do Đồng Hựu toàn quyền phụ trách. Nhận được hợp tác cũng có
nghĩa Guerlain giành được phần thắng cao hơn trong việc tranh quyền nuôi con. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Diệp Lỗi, nhưng mẹ nghe máy báo rằng học phần của Diệp Lỗi chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, đã giải quyết
xong.
Bên ngoài vòng xoay ngựa gỗ, Tô Nhiễm khẽ thở dài. Trong
không khí, lơ lững mùi hương này đến mùi hương khác, nhưng lại thiếu
vắng mùi hổ phách thường dọa cô sợ. Mũi cô không ngửi được mùi hương
thuộc về anh, nhưng khi ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua xe gia đình bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ, trái tim cô bất giác nhói đau.
Trong
phút chốc, cô như thấy được Lệ Minh Vũ thong thả ngồi trong xe gia đình
xoay tròn hết vòng này đến vòng khác. Anh bình thản ngồi ở đó, ánh mắt
mải miết nhìn về nơi xa xăm, chuyên chú nhập tâm, còn có cả…bi thương.
Tô Nhiễm đè nhẹ lồng ngực, đứng bần thần tại chỗ.
Cô
không rõ mục đích của anh là gì, muốn tiêu khiển hay…còn có ý đồ khác? Nếu đúng vậy, vì sao anh lại đột ngột biến mất trong yên lặng, tựa như
cô và anh lại quay về cuộc sống giống hai đường thẳng song song suốt bốn năm qua, khác xuất phát điểm cũng chẳng giao nhau.
Đằng sau cô, một bóng dáng cường tráng tới gần, Tô Nhiễm vẫn thẫn thờ nhìn vòng xoay ngựa gỗ. Mãi đến khi, bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ lên vai cô.
Độ ấm từ bàn tay người đàn ông hơi kinh động Tô Nhiễm, trái tim cô đập
mạnh một tiếng. Cô bỗng quay đầu lại, nụ cười dịu dàng của người đàn ông trước mắt làm phai nhạt hình ảnh người đàn ông trong đầu cô.
“Mộ Thừa?” Anh làm sao lại ở chỗ này?
“Vừa lúc anh chạy qua thì thấy em đứng ở đây.” Mộ Thừa cười ôn hòa, chỉ về
phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa. Anh lại dõi theo tầm nhìn vừa
rồi của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đứng ở đây làm gì?”
Tô
Nhiễm nhìn lướt qua xe gia đình lần nữa. Trên xe, một đôi tình nhân đang ngồi ôm hôn nhau, lòng cô thoáng mất mát. Cô xoay đầu nhìn anh, lắc nhẹ đầu, “Không có gì, giao thông tắc nghẽn nên em dứt khoát xuống xe.”
Mộ Thừa cười, “Đi nào, anh đưa em về.”
Tô Nhiễm vừa định từ chối, nhìn nhanh qua xe, cô cảm thấy ngờ vực nhìn anh: “Đường này đâu phải về nhà anh.”
“Ừ, hướng này về nhà em.” Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng.
Cô sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
“Anh vốn…” Mộ Thừa hòa nhã nhìn cô, lấy từ trong túi áo ra một hộp quà nhỏ xinh đưa cho Tô Nhiễm, tiếp tục nói: “Muốn đưa em món quà này.”
Cầm hộp quà màu oải hương trong tay, dưới ánh đèn lấp lánh không đồng đều
của vòng xoay ngựa gỗ, Tô Nhiễm nhìn thẳng chiếc hộp, ngực cô mơ hồ cảm
giác được điều gì đó.
Mộ Thừa thấy cô không mở hộp ra, khẽ cười, đưa tay lên chủ động mở hộp…
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh làm chói hai mắt Tô Nhiễm.
“Mộ Thừa, anh…” Dự cảm mơ hồ trong lòng thoáng chốc thành hiện thực, thần sắc cô đầy ngỡ ngàng khó hiểu.
“Đêm nay, anh đã đặt bàn trước. Anh định đến đón em cùng đi.” Giọng Mộ Thừa
trầm xuống, tay anh vỗ nhẹ vai cô, vẻ mặt anh nghiêm túc mà quả quyết,
“Bởi vì anh muốn chính thức cầu hôn em, hy vọng em có thể đeo chiếc nhẫn này, đồng ý lấy anh.”
Tô Nhiễm giật mình, miệng cô mở ra rồi khép lại. Trong chốc lát, cô không biết mình phải trả lời anh như thế nào.
Mối quan hệ chưa hẳn người yêu nhưng quá xa bạn bè dường như đã bị chiếc
nhẫn kim cương trước mắt này bỗng chốc xóa bỏ. Cô hiểu tâm ý của Mộ
Thừa, cũng biết rất rõ Mộ Thừa là người đàn ông ưu tú cỡ nào. Chưa bao
lâu trước đây, cô cũng cho rằng chỉ cần có Mộ Thừa bên cạnh, tất cả đều
sẽ tốt đẹp. Bốn năm qua, Mộ Thừa như cái bóng bên cô. Khi Tô Nhiễm cô
đơn lẻ loi, anh sẽ dùng bờ vai dày rộng của mình an ủi cô, mang lại hy
vọng vô tận cho cô.
Kỳ thực, cô có thể yêu anh. Kỳ thực, trái
tim cô đã rung động. Nhưng chiếc nhẫn này tới quá đột ngột, đột ngột đến mức cô vẫn chưa kịp sẵn sàng.
Đàn ông đa tình, phụ nữ chung tình. Thực ra rất nhiều thời điểm điều này chỉ là tương đối. Phụ nữ muốn quên đi sự thất bại trong tình yêu, cách
tốt nhất và nhanh nhất chính là bắt đầu bằng tình yêu mới. Nhưng điều
này cũng chia ra từng tình huống khác nhau. Nếu bạn vẫn nhớ mãi khôn
nguôi quá khứ, vậy thì chỉ có thể trách người đàn ông bên cạnh bạn hiện
tại chưa đủ tốt. Ít ra chưa đủ tốt để có thể thay thế hoàn toàn người
đàn ông trong mối tình đầy thương tổn bạn đã trải qua trước đó. Nhưng
nếu có thể bình tĩnh đối mặt, vậy thì chứng tỏ người đàn ông bên cạnh
bạn đã đủ tốt để bạn quên đi đau thương, tốt đến mức đã hoàn toàn thay
thế người đàn ông đã qua.
Kiểu tình cảm này thường nảy nở theo
thời gian. Khác với mối tình vừa gặp đã yêu của lần đầu, mối tình này là tình cảm tích tụ từ lâu ngày.
Vì vậy, ai nói trong lòng phụ nữ
không thể chứa cùng lúc hai người đàn ông? Ai nói phụ nữ sẽ chung thủy
mãi với cùng một mối tình?
Tô Nhiễm chưa bao giờ thử phân tích
kỹ lưỡng tình cảm với Mộ Thừa rốt cuộc là thế nào. Cô chỉ biết rằng Mộ
Thừa như ngọn đèn tỏa sáng. Miễn là có anh, nơi đó sẽ thấy rất an toàn,
rất kiên định. Anh là người đàn ông có trách nhiệm vô cùng, phần trách
nhiệm này thúc đẩy anh thành một người đàn ông trưởng thành tháo vác.
Anh như ánh nắng mặt trời, bạn không cảm giác được nó tồn tại, nhưng rồi lại từng giây từng phút đều cảm giác được nó tồn tại.
Mộ Thừa
thấy Tô Nhiễm lần lữa không nói chuyện, chỉ nhìn hộp nhẫn không chớp
mắt. Sau đó, anh cầm qua, ánh mắt dịu dàng thấm đầy nghiêm túc và trang
trọng. Với sự có mặt của mọi người ở vòng xoay ngựa gỗ, anh chậm rãi quỳ một gối, lấy nhẫn đưa đến trước mặt Tô Nhiễm, khiến mọi người xung
quanh đều dừng bước lại, có những cặp tình nhân nhìn bằng cặp mắt ước
ao.
“Mộ Thừa, anh mau đứng lên đi. Anh làm gì vậy?” Tô Nhiễm cả kinh, vẻ mặt càng thêm lúng túng.
Cô vừa muốn tiến lên kéo anh đứng dậy, lại nghe anh từ tốn mà kiên định lên tiếng: “Tô Nhiễm, lấy anh nhé.”
Tô Nhiễm thoáng chốc luống cuống, đôi mắt Mộ Thừa nghiêm túc vô cùng, giọng nói chân thành đến mức khiến cô khó mà từ chối.
Mọi người xung quanh càng lúc càng tụ lại xem nhiều hơn. Ở nước Pháp lãng
mạn này, thực ra hành động như thế này không có gì làm lạ. So với tâm lý giúp vui, mọi người càng mong muốn thấy thêm một đôi tình nhân được
hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Vì vậy, khi Tô Nhiễm còn đang khiếp sợ, hồi
lâu vẫn chưa trả lời thì một người phụ nữ trong đám đông không nén được
mà lên tiếng: “Đồng ý đi nào. Người đàn ông tốt như vậy sắp tuyệt chủng
rồi. Cô không đồng ý nhất định sẽ hối hận.”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo, mắt họ đều chứa chan mong đợi và chúc phúc.
Mộ Thừa quỳ một gối ở đó, môi anh nổi lên ý cười dịu dàng mà anh tuấn, ánh mắt anh trong vắt như mặt nước phẳng lặng. Tô Nhiễm mãi lâu vẫn không
trả lời, “niềm vui bất ngờ” này dọa cô rồi. Cô tin Mộ Thừa nhất định là
người chồng tốt, nhưng cô thật sự không chắc chắn anh có phải là người
đàn ông khiến cô tình nguyện nắm tay đi suốt cuộc đời hay không.
“Tô Nhiễm, anh muốn mang hạnh phúc đến với em. Anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ.” Đáy mắt đầy thương yêu trìu mến dành cho cô, thâm tình cất giọng:
“Xin em cho anh quyền lợi này được không? Để anh chăm sóc em suốt đời.”
“Mộ Thừa, em…” Tô Nhiễm thấy tim mình đập rất nhanh, vượt ngoài khả năng
gánh vác và chịu đựng. Mắt cô thấp thoáng bối rối, môi cô khẽ run, “Anh
đứng lên trước được không? Em, em thật sự không biết…”
“Tiểu
Nhiễm…” Mộ Thừa nhìn cô rất lâu. Có lẽ thấy quá nhiều ánh mắt chờ mong của mọi người xung quanh, cũng sợ như thế này sẽ dọa Tô Nhiễm, anh đứng dậy kéo nhẹ cô đến cạnh mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Anh yêu em.
Xin em hãy tin anh. Những lời này anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng. Xin em cho anh một cơ hội. Dù chỉ là một chút cũng được, để anh chứng
mình anh yêu em đến mức nào, được không em?”
“Mộ Thừa, em chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện này. Chúng ta cứ như mấy năm qua không tốt sao
anh?” Gương mặt cô sáng theo ánh đèn lập lòa của vòng xoay ngựa gỗ, ánh
mắt cô bất lực mà bàng hoàng.
Cô có thích Mộ Thừa không? Đáp án chắc chắn là có, cô thích Mộ Thừa, thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Thế nhưng…
Cô có yêu Mộ Thừa không? Đã nhiều năm trôi qua, rốt cuộc cô có yêu anh hay không? Tình cảm yêu mến vốn tồn tại trong lòng cô phải chăng đã sẵn
sàng để nâng lên cấp độ mới, phải chăng đã đạt đến tình yêu?
Đôi khi, cô xót xa cho quá khứ mà Mộ Thừa đã từng trải qua. Mỗi lần nhìn
anh, cô rất muốn đối với anh tốt hơn một chút, rồi lại tốt hơn một chút. Thế nhưng…
Ánh mắt Tô Nhiễm lơ đãng lướt qua vòng xoay ngựa
gỗ, cô bỗng cảm thấy đau buồn mờ mịt vẫn luôn quay chung quanh mình. Cô
không biết bản thân đang chờ mong điều gì, hay là cô vẫn chưa sẵn sàng
để tiếp nhận, vẫn chưa thật sự tìm lại được khả năng để yêu.
Mộ
Thừa nghe vậy, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt ngập tràn thương yêu,
“Đừng vội cự tuyệt anh. Cho anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ
hội để yêu. Em không cần trả lời anh ngay lập tức. Anh từng nói anh sẵn
lòng đợi em, đợi đến khi lòng em xác định rõ người em muốn là anh, không phải anh ta.”
Tô Nhiễm hoảng sợ
“Anh đã nghe Băng Nựu
kể chuyện mấy hôm trước.” Mộ Thừa khẽ thở dài, trìu mến nhìn cô, “Anh
biết người đàn ông đó lưu lại rất nhiều dấu vết vào lòng em. Như vậy, em càng không nên vội vã từ chối anh. Anh hoàn toàn có tư cách chăm sóc em hơn anh ta, không phải sao?”
Bóng dáng Lệ Minh Vũ lại hiện lên
trong đầu cô lần nữa, tim cô thoáng đau nhói. Nếu như có thể, cô thà
rằng đêm đó cô chưa từng đến vòng xoay ngựa gỗ này cùng anh. Nếu như
không có đêm đó, may ra cô sẽ không chút do dự mà đón nhận lời cầu hôn
của Mộ Thừa. Nếu như không có đêm đó, có lẽ tâm lý của cô sẽ mãi trốn
tránh và thơ ơ với Lệ Minh Vũ như suốt bốn năm qua. Nếu như không có đêm đó, biết đâu cô sẽ không cho rằng phải chăng Lệ Minh Vũ thật sự có nỗi
niềm khó nói.
Nếu như không có đêm đó, nếu như…
Đáng tiếc không có nếu như.
“Anh hiểu lầm rồi. Em và anh ta đã không còn liên quan gì đến nhau. Em chỉ
sợ…” Tô Nhiễm hít sâu một hơi, lại nhớ tới lời của Lệ Minh Vũ, giọng
cô thoáng yên ổn, “Sợ anh ta sẽ làm chuyện gì với Băng Nựu thôi.”
“Vậy chính là không còn yêu?” Mộ Thừa không truy hỏi nữa, mà anh cũng không
có ý hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Anh chỉ cười bình thản, bàn tay trắng ngần
chạm vào gò má cô, nghiêm túc nói: “Như vậy em toàn tâm toàn ý yêu anh,
được không?”
Nghiêm túc và cố chấp trong mắt Mộ Thừa làm Tô
Nhiễm kinh hãi. Từ trong mắt anh, cô dễ dàng cảm nhận được tình yêu sâu
nặng như đại dương, từng lớp từng lớp một bủa vây lấy cô. Anh chính là
một người đàn đàn ông như vậy, có khả năng khiến phụ nữ lúc nào cũng cảm nhận được hương vị hạnh phúc, hương vị ấm áp khi được yêu thương. Bởi
vì yêu và được yêu vốn không tỉ lệ thuận với nhau. Nhưng sao từ tận đáy
lòng cô lại vô cớ trỗi dậy chần chừ?
Mộ Thừa không tiếp tục ép buộc cô. Anh chỉ mải miết nhìn cô, hết sức nhẫn nại chờ cô trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, cô dần hít thở khó khăn hơn, môi cô
mở ra rồi chậm rãi khép lại. Hết thẩy mọi chuyện Mộ Thừa làm cho cô suốt bốn năm qua đều hiện lên trong đầu cô đang đấu tranh với bóng dáng của
người đàn ông đó. Cuối cùng, cô dường như đã quyết tâm mình sẽ làm như
thế nào, hít một hơi thật sâu, nhưng khi vừa muốn lên tiếng, điện thoại
bỗng dưng vang lên.