Hằng ngày, mặt trời đều mọc.
Ánh nắng rạng rỡ ngâm mình trong
bầu trời xanh thẳm, những gợn mây trắng bồng bềnh như nhúm bông xé
nhuyễn tô vẻ cho nền trời rộng lớn. Mọi thứ vẫn tươi đẹp như thường
ngày.
Tô nhiễm uể oải ngồi trên bồn hoa. Cô mặc áo thun trắng
đơn giản cùng quần jean thoải mái, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu
xanh bộ đội, còn tai thì đang đeo một tai nghe thật to. Phía sau cô
chính là nhà thờ Đức Bà Paris. Lúc này, du khách tham quan không nhiều.
Trên quảng trường, từng đàn bồ câu lớn đang bay lượn, con thì đáp xuống
kiếm ăn, con thì ríu rít gọi nhau.
Cô thoải mái ngẩng đầu, ánh
nắng hôn lên vầng trán cô, gò má trắng mịn tắm mình trong ánh sáng rực
rỡ, thuần khiết như gương mặt của em bé sơ sinh. Cô nhắm đôi mắt, hàng
mi dài cũng khẽ đung đưa theo âm nhạc trong tai nghe, bình thản như một
đứa trẻ.
Ở phía khác của nhà thờ Đức Bà Paris, một người đàn ông dừng chân đứng lại, ánh nắng bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh ta.
Bồ câu từ bên cạnh anh ta bay đi, anh ta nhìn Tô Nhiễm, thần sắc tràn
ngập dịu dàng, nụ cười loáng thoáng hiện lên nơi ánh mắt, anh ta giơ máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự rồi chụp dáng vẻ đang đắm mình trong ánh
sáng mặt trời của cô.
Sau khi chụp xong vài tấm hình, anh ta
cười, khóe mắt lại lơ đãng ngắm nhìn một bên khác rồi thoáng sửng sốt,
bỏ ngay ý định muốn tiến lên trước.
Trên bồn hoa, Tô Nhiễm vẫn
đang lười biếng nghe nhạc, nghe đến hăng say vui vẻ, một bàn tay to tháo tai nghe của cô xuống. Cô ngây người, ngẩng đầu, “Diệp Lỗi?”
Là Tiêu Diệp Lỗi. Kể từ sau khi ly hôn, cô cũng không gặp anh. Vậy mà
thoáng chốc đã bốn năm trôi qua, không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện
trước mặt cô.
Thời gian như một lưỡi dao, bốn năm thời gian khắc họa đôi má anh càng thêm góc cạnh. Anh với dáng vẻ trẻ con từng có đã
không còn, nếp nhăn khi cười cũng lộ ra sự trưởng thành và xốc vác.
Cuộc gặp này im hơi lặng tiếng, tự nhiên như hoa nở rồi tàn, tự nhiên cứ như hai người mỗi ngày đều gặp nhau như vậy.
“Có khỏe không?” Tiêu Diệp Lỗi đứng dưới ánh mặt trời, nhưng sự ngổ ngược trời sinh trong nụ cười vẫn không thay đổi.
Cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp rung động nổi lòng Tô Nhiễm. Cô đứng dậy, xúc động tiến lên ôm anh, “Diệp Lỗi, sao lại là cậu? Sao cậu lại
tới Paris?” Cô ngẩng đầu, niềm vui dâng trào trong ánh mắt, “Mẹ và chú
Tiêu khỏe không? Còn cậu nữa, nhìn cậu xem, vóc dáng lại cao lên rất
nhiều.”
Tiêu Diệp Lỗi cao hơn cô rất nhiều. Ở cùng một chỗ với anh, cô càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.
Anh nhìn cô, ánh mắt cũng tràn trề ý cười, nhưng không buông cô ra, mà trái lại càng ôm cô thật chặt vào lòng.
Tô Nhiễm khẽ cười, lúc đầu cô không cảm thấy gì, nhưng sau đó thấy anh
không có ý buông cô ra, Tô Nhiễm cảm giác có gì đó không đúng. Cánh tay
anh mạnh mẽ như một người đàn ông trưởng thành, hình như đã không còn
giống bốn năm trước chịu không nổi một đòn nữa. Tâm tư cô hơi cảnh giác, định mở miệng thì lại nghe anh cúi đầu nói bên tai, “Tô Nhiễm, tôi rất
nhớ chị. Bốn năm qua, tôi nhớ chị, nhớ đến sắp phát điên.”
Tô
Nhiễm sửng sốt, cô nghe lời nói của anh có phần không thích hợp, bất
giác cô muốn đẩy anh ra, thì đã thấy gương mặt anh khoan khoái, nếp nhăn khi cười thoáng hiện trên môi, “Còn dì Vân nữa, dì suốt ngày đều nhắc
đến chị. Tuy rằng chị hay gọi điện về nhà, nhưng dì vẫn rất nhớ chị.”
Nổi lo trong lòng cô cũng buông xuống, cô cười giơ tay đánh anh một cái, “Thằng quỷ nhỏ này nói chuyện phải lấy hơi sao?”
Cổ tay đang giơ lên của cô lại bị Tiêu Diệp Lỗi nắm nhẹ, anh mải miết nhìn cô, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc, “Tôi nói đều là sự thật.”
Bốn năm hình như khiến mỗi người đều thay đồi rất nhiều.
Chính như Tiêu Diệp Lỗi bỗng xuất hiện trước mắt này đây, bộ dáng của anh làm cô vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Tôi biết cậu nói thật.” Cô cười rút tay ra, vỗ nhẹ vai anh, ánh mắt cô hơi
cô đơn, “Thực ra, tôi cũng nhớ mọi người lắm. Đúng rồi, cậu tới Paris
khi nào? Sao không gọi trước cho tôi một cú điện thoại?”
“Bốn
năm rồi chúng ta không gọi điện cho nhau. Tôi cho rằng, có thể chị đã
quên tôi.” Tiêu Diệp Lỗi buông cô ra, ngồi trên bồn hoa bên cạnh nhìn
cô.
Tô Nhiễm cười nhẹ nhàng, ngồi cạnh anh, “Làm sao có thể?
Chúng ta là người thân mà.” Nói rồi khẽ thở dài một hơi, cô khoác vai
anh, nhưng phát hiện đã không thể ôm được anh như trước nữa, không kềm
được mà lắc đầu, “Cậu thật sự đã trưởng thành.”
“Người không lớn chính là chị. Đừng có lúc nào cũng ra vẻ chị gái với tôi. Trong mắt
tôi, bốn năm qua, chị cũng không thay đổi mấy.” Tiêu Diệp Lỗi quay đầu
lại nhìn cô, kéo nhẹ tay cô qua, cánh tay anh từ phía sau ôm trọn cô vào lòng…
“Đôi khi, người thân cũng có thể ôm nhau như vậy.”
Tô Nhiễm bị anh ôm vào lòng, cứ cảm thấy là lạ, muốn đứng dậy lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Diệp Lỗi…”
“Tôi tới Paris để giao lưu học tập, nhân tiện ghé thăm chị.” Anh cắt ngang
cô, bổ sung một câu, “Là dì Vân dặn dò kêu tôi qua xem chị có sứt mẻ
thiếu hụt gì không.”
Tô Nhiễm đứng dậy, giãy khỏi lòng anh, ngồi đối diện, “Diệp Lỗi, tôi ở đây rất tốt. À đúng rồi, cậu phải học mấy
ngày? Bây giờ ở đâu?” Cô biết anh vẫn chọn nghề mà mình thích nhất, điều này rất tốt.
Tiêu Diệp Lỗi nhếch mày, “Tôi học xong rồi. Nhân
lúc mấy ngày nay ở Paris, tôi định đi chơi rồi mới về. Tô Nhiễm, tôi ở
chỗ chị được không?”
“Ở chỗ tôi?” Tô Nhiễm hơi sửng sốt.
“Sao vậy, không tiện? Hay là…” Anh bỗng nhiên dí sát vào Tô Nhiễm, ánh mắt chăm chú nhìn cô, “Chị sống cùng bạn trai, sợ tôi làm phiền hai người?”
“Làm gì có chuyện đó? Đừng nói mò.” Tô Nhiễm trừng mắt nhìn
anh, thấy anh ra vẻ không tin, vội đầu hàng, “Được được được. Tôi muốn
cậu đến ở còn không được sao? Đồ nhiều chuyện.”
Tiêu Diệp Lỗi được như ý, bật cười.
Sau một lúc…
“Tô Nhiễm, chuyện Hòa Vy kết hôn với Lệ Minh Vũ, chị nghe nói chưa?” Anh chợt hỏi.
Tay Tô Nhiễm cầm tai nghe run nhẹ, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ. Hồi lâu sau, cô cười tươi hơn, “Chuyện của họ không liên quan đến tôi.”
“Vậy chuyện nhà họ Hòa thì sao?” Tiêu Diệp Lỗi than nhẹ, “Tôi nghe nói tập đoàn Hòa Thị đổi chủ.”
Hóa ra là sự thật.
Trái tim Tô Nhiễm đập nhanh một nhịp, nụ cười trên môi biến mất.
“Tô Nhiễm, chị không nhận được thư từ luật sư sao? Thông báo việc phân chia tài sản nhà họ Hòa.” Tiêu Diệp Lỗi nghi ngờ nhìn cô.
“Có nhận.” Cô nhìn xa xăm, “Lúc còn sống, ba đã lập di chúc. Sau khi ba qua đời,
tài sản nhà họ Hòa và cổ phần tập đoàn Hòa Thị đều có phần của mẹ và
tôi. Nhưng cậu biết, mẹ và tôi không hứng thú với những thứ thuộc về nhà họ Hòa. Ba đã không còn thì nhà họ Hòa cũng không còn quan hệ gì với
tôi nữa.”
Tiêu Diệp Lỗi hiểu rõ tính cách của cô, gật đầu, “Thế
nhưng tôi nghe nói. Hiện giờ người có thế và nắm nhiều cổ phần của nhà
họ Hòa là Lệ Minh Vũ, không phải Bạch Sơ Điệp hay Hòa Vy. Dưới nhiều
trường hợp, tuy Hòa Vy là người đại diện Hòa Thị ra mặt, nhưng thực tế
phần lớn quyền hạn đều bị thương hội khống chế. Chị không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Bị thương hội khống chế?
Thần sắc Tô Nhiễm phảng phất bối rối khó hiểu.
“Chị cũng cảm thấy kỳ quái phải không?” Tiêu Diệp Lỗi nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhiễm trầm ngâm, lại nghĩ đến danh thiếp của Lệ Minh Vũ, đột nhiên làm
cô liên tưởng đến quan hệ giữa anh và thương hội, anh tranh cử bộ trưởng kinh tế, tự nhiên cũng sẽ qua lại gần gũi chặt chẽ với thương hội.
Chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?
“Tô Nhiễm, chị nghĩ ra cái gì sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“A, không có gì.” Tô Nhiễm đè nén nghi hoặc nhấp nhô trong lòng, cười nhẹ,
“Có lẽ cậu không hiểu Hòa Vy. Tuy nói chị ấy giỏi xã giao, nhưng chẳng
qua chỉ nổi tiếng trong giới thời trang. Nếu bàn về sách lược và mưu kế
trên thương trường, một cô gái như chị ấy sao có thể ứng phó nổi? Nhìn
bề ngoài chị ấy rất mạnh mẽ và thành công, thực tế chị ấy cũng có lúc
mệt mỏi. Nếu chị ấy đã kết hôn với Lệ Minh Vũ, vậy dĩ nhiên sẽ giao gánh nặng nhà họ Hòa cho Lệ Minh Vũ. Điều này rất bình thường.”
“Chị chắc không?” Tiêu Diệp Lỗi lắc đầu không đồng ý, “Tô Nhiễm, tôi không
đồng ý với suy nghĩ của chị. Biết đâu Lệ Minh Vũ thật sự có âm mưu mà
chúng ta không biết.”
“Dù cho như vậy cũng không liên quan tới
tôi.” Cô nhìn anh, nụ cười có chút miễn cưỡng, “Nhà họ Hòa là chuyện của Hòa Vy. Nếu tôi nhúng tay vào lần nữa, chị ấy sẽ càng hận tôi hơn, cần
gì phải làm vậy? Thật ra chỉ cần người nhà họ Hòa có thể bình an, không
nhất định phải vinh hoa phú quý như thế nào.”
Tiêu Diệp Lỗi
cười, “Cũng đúng, dù sao bây giờ chị cũng không phải người nhà họ Hòa,
cũng không phải người nhà họ Lệ, mà là người…nhà họ Tiêu.” Anh nói một lời mang hai lớp ý nghĩa, rồi dùng sức kéo cô qua, “Cho nên, họ thích
dằn vặt nhau như thế nào là việc của bọn họ, không liên quan đến chị. Dù nhà họ Hòa thật sự có chuyện, cũng chỉ là ‘người trong nhà đánh nhau’.
Cuộc sống của chị không bị cuốn vào là tốt rồi.”
Tô Nhiễm cười thản nhiên, ánh mắt lại hơi suy tư.
Cô muốn trải qua cuộc sống đơn giản bình thường nhất, nhưng người đàn ông
đó… Sự xuất hiện lần nữa của anh có thể phá tan yên ổn của cô hay
không? Anh rốt cuộc có mục đích gì? Còn có lời mời đêm nay của anh…
“Chị nghĩ gì vậy?” Tiêu Diệp Lỗi huých cô.
“Không có gì. Chỉ đang nghĩ làm tiệc tẩy trần cho cậu như thế nào. Tuy rằng có hơi muộn.” Cô cười, cố định thần lại.
“Đúng rồi nha.” Tiêu Diệp Lỗi cười nhìn cô, “Ai nói là muộn? Không muộn chút
nào hết. Nghe nói chị bán bản quyền sách được lắm. Hôm nay, tôi phải ăn
một bữa no nê mới được.”
“Được thôi. Cậu muốn ăn gì, tôi mời.” Giọng nói Tô Nhiễm thoải mái nhẹ nhõm.
Tiêu Diệp Lỗi cười kéo cô dậy, “Đương nhiên là một bữa tiệc hoành tráng kiểu Pháp rồi, càng mắc càng tốt. Đi thôi.”
Hai người rời khỏi quãng trường.
Người đàn ông đứng ở một góc khác của quãng trường luôn dõi theo bóng lưng Tô Nhiễm, thấy hai người đã đi xa, anh ta cũng đành cười bỏ đi.
————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————
La Tour’d Argent
Đây là một nhà hàng tọa lạc tại Quaide la Trournelle, tiếng tăm vang lừng
trên toàn thế giới. Nhà hàng nổi tiếng nhất với mười tám món vịt, mùi vị thơm ngon vô cùng từng khiến Charles Chaplin, nhiều vị tổng thống, thủ
tướng Pháp, và tổng thống Mỹ Roosevelt, Truman, Eisenhower, Kennedy cho
đến Nixon đến ăn. Nhà hàng này còn được dịch là “Tòa tháp bạc”, có nghĩa là sáng chói.
Toàn bộ quá trình dùng cơm, Tiêu Diệp Lỗi vẫn ăn
nhưng lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Suốt bữa ăn, anh hầu như chỉ
cau mày nhìn cô bé ngồi bên cạnh Tô Nhiễm, cộng thêm Mộ Thừa không biết
từ đâu mọc ra.
So với Tiêu Diệp Lỗi đang khó chịu, Mộ Thừa từ
đầu đến cuối luôn dịu dàng như nước. Hai kiểu tính cách đàn ông này đều
là kiểu khiến phụ nữ khó chống lại nhất. Một người nhiệt tình như lửa,
một người ấm áp chất phác như nước. Song hai kiểu tính cách này vẫn có
điểm tương tự nhau. Đó chính là một khi đã nhìn trúng cái gì thì nhất
định phải có cho bằng được, còn chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ
qua.
Mộ Thừa chọn một chai rượu vang đỏ lâu năm. Rượu vang vừa
khui, nhân viên phục vụ bên cạnh rót rượu vào từng ly đặt giữa ba người. Mộ Thừa nhanh chóng lấy ly rượu trước mặt Tô Nhiễm để trước mình, rồi
đem một cốc sữa nóng đặt trước mặt cô.
Tô nhiễm khẽ mỉm cười, “Hôm nay vui vẻ như vậy, uống một chút cũng được mà.”
“Em là bệnh nhân của anh, anh nói không thể uống là không thể uống.” Mộ
Thừa chu đáo nói, rồi cầm lấy ly rượu, nhìn Tiêu Diệp Lỗi, “Ly này tôi
thay Tiểu Nhiễm mời cậu. Coi như là tẩy trần cho cậu. Hy vọng mấy ngày
nay, cậu đi chơi vui vẻ.”
Tiêu Diệp Lỗi nhếch miệng, khẽ cụng ly, rồi hai người cùng uống một ngụm rượu vang đỏ.
“Bác sĩ Mộ đối với bệnh nhân nào cũng đều quan tâm như vậy sao?” Tiêu Diệp
Lỗi lắc nhẹ rượu vang đỏ trong ly, sau đó mới để xuống. “Theo tôi thấy,
hình như bác sĩ Mộ quan tâm hơi quá rồi.”
“Diệp Lỗi…” Tô Nhiễm khẽ kêu anh. Sao anh lại như vậy, sao lại nhìn Mộ Thừa như nhìn kẻ thù. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, anh cứ tỏ vẻ khó chịu với người ta.
Hôm nay, cô vốn không định mời Mộ Thừa, nhưng vừa lúc anh gọi điện, lại
nghe nói Diệp Lỗi tới, anh chủ động hẹn gặp ở nhà hàng này. Không ngờ
Diệp Lỗi…
Cách Lạc Băng ngồi bên cạnh nhõng nhẽo lên tiếng, “Cậu Diệp Lỗi, ba con rất thích mẹ Tô Nhiễm nha.”
Sắc mặt Tiêu Diệp Lỗi tối sầm.
Tô Nhiễm nghe xong, vội nói: “Băng Nựu, ăn cái này đi con.”
Cách Lạc Băng gật đầu, ăn một miếng khoai tây nghiền thật to. Cô bé rất thích ăn khoai tây nghiền ở nhà hàng này.
“Còn tôi cho rằng bác sĩ nhớ kỹ bệnh tình của bệnh nhân là đạo đức cơ bản
của nghề nghiệp.” Mộ Thừa không hề phủ nhận lời nói của Cách Lạc Băng,
cười điềm đạm, “Dạ dày của Tiểu Nhiễm không khỏe, phải hết sức chú ý mới được.”
“Bác sĩ Mộ, suy nghĩ của tôi bất đồng với anh.” Tô Diệp
Lỗi cau mày cười, “Cuộc sống ngắn ngủi, cứ thuận theo tự nhiên, thích
cái gì thì thử cái đó. Rượu vang đỏ không giống rượu mạnh. Nó làm từ quả nho, loại trồng trên hai mươi lăm năm, rễ cây cắm rất sâu vào lòng đất, hấp thụ nhiều khoáng chất và nguyên tố vi lượng. Rượu nho lên men từ
loại trái này là có giá trị dinh dưỡng nhất. Chai rượu mà chúng ta đang
uống bây giờ hội đủ điều kiện này. Anh là bác sĩ, hẳn là nắm được trong
rượu vang đỏ chứa nhiều axit amin, khoáng chất và vitamin. Những chất
dinh dưỡng này, cơ thể con người cần phải được bổ sung và hấp thụ thêm.
Tôi không cho rằng rượu vang đỏ có hại với Tô Nhiễm. Nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ chiều theo ý muốn của Tô Nhiễm, cho cô ấy uống thứ cô ấy
thích.
Mộ Thừa nghe vậy, nụ cười càng rộng hơn, “Cậu Tiêu không
hổ danh là nhà nghiên cứu thực vật học. Tôi thường nghe Tô Nhiễm nhắc
đến cô ấy có một cậu em trai xuất sắc đến cỡ nào. Hôm nay được gặp quả
thực làm tôi mở rộng tầm nhìn. Chỉ thành phần một chai rượu vang đỏ mà
đã nghiên cứu thấu đáo như vậy. Chỉ có điều đứng trên góc độ bác sĩ như
chúng tôi để đánh giá, rượu vang đỏ tuy thành phẩm từ quá trình lên men
tự nhiên, nhưng hàm lượng đường trong nho chuyển hoá thành cồn khi lên
men thường từ mười phần trăm đến mười ba phần trăm. Vì lẽ đó mà nói,
rượu vẫn là rượu, cứ nên uống ít thì tốt hơn.”
Tiêu Diệp Lỗi nhìn Mộ Thừa, cười rồi chỉnh anh, “Anh sai rồi. Tô Nhiễm chỉ là chị gái trên danh nghĩa của tôi.”
Trên bàn ăn rõ ràng đang có chiến tranh ngầm giữa hai người đàn ông.
Thế nhưng, Tô Nhiễm chỉ chú ý đến Cách Lạc Băng ngồi bên cạnh, vừa rồi cô
bé không cẩn thận làm dính khoai tây nghiền trên váy, cô kéo cô bé qua,
ngẩng đầu nói với hai người, “Tôi dẫn Cách Lạc Băng đi toilet rửa sạch.
Mọi người cứ ăn trước.”
Thấy cô đi xa, nụ cười của Tiêu Diệp Lỗi cuối cùng cũng biến mất, anh nói thẳng: “Anh thích cô ấy?”
Mộ Thừa buông ly rượu, hơi dựa người về sau, “Phải, tôi thích cô ấy.”
“Tôi nói rồi, cô ấy chỉ là chị gái trên danh nghĩa của tôi.” Ánh mắt Tiêu Diệp Lỗi kiên quyết, nhấn mạnh lần nữa.
“Thì sao? Vừa rồi tôi đã nói, rượu là rượu, coi như là làm từ trái cây
nguyên chất thì vẫn chỉ là rượu. Mãi mãi cũng không thể thành nước trái
cây.” Mộ Thừa trầm tĩnh từ tốn nói, ngay cả nụ cười cũng dịu dàng.
“Nhưng mà sức khỏe của Tô Nhiễm đã quyết định cô ấy không thể đụng vào
rượu được.”
Tiêu Diệp Lỗi hiểu ý của anh, cười khẩy một tiếng,
“Bác sĩ Mộ, để tôi chích trước cho anh một mũi tiêm dự phòng. Tô Nhiễm
là của tôi, tôi tuyệt đối không buông tay.”
“Thật trùng hợp. Tôi cũng nghĩ như vậy.” Nụ cười trên môi Mộ Thừa càng tươi hơn, bình tĩnh nhưng lại lộ rõ sự cương quyết.
———————— hoa lệ phân cách tuyến —————————
“Diệp Lỗi, sao cậu mang ít đồ vậy? Quần áo cũng chỉ có vài cái. Hay là ngày
mai tôi dẫn câu đi mua thêm nha?” Về đến nhà, Tô Nhiễm bận rộn sắp xếp
đồ đạc dùm anh, thấy anh mang quá ít đồ, cô không kìm được mà cằn nhằn.
“Tô Nhiễm, tôi không phải trẻ con.” Phía sau, giọng Tiêu Diệp Lỗi không vui.
Tô Nhiễm quay đầu lại, cô chỉ cảm thấy ngại ngùng.
Tiêu Diệp Lỗi vừa tắm xong, cả người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi đi
ra, nước còn đọng lại dọc theo bả vai săn chắc của anh chậm rãi chạy
xuống, phác họa cơ bắp cường tráng hết sức hoàn mỹ, làn da khỏe mạnh màu lúa mì sáng bóng dưới ánh đèn như thần mặt trời, hai chân thon dài hữu
lực không chút nào che lấp mà đứng trước mặt cô.
Tô Nhiễm bất giác thấy gượng gạo, cúi đầu lục đồ trong giỏ của anh, “Áo ngủ đâu? Cũng không mang?”
Còn chưa kiếm xong, cô liền bị Tiêu Diệp Lỗi kéo qua, anh cười cười, “Tôi không quen mặc áo khi ngủ.”
“Vậy…” Tô Nhiễm chỉ cảm thấy anh đứng quá gần, cô lui về sau một bước. Anh
không thể cứ lúc ẩn lúc hiện như vậy trong phòng, thân hình cao to trước mắt này đã đủ chứng minh anh không còn là một đứa trẻ. Cơ thể này hoàn
toàn là của người đàn ông trưởng thành.
“Yên tâm, ngày mai tôi
đi mua. Bằng không để một tác giả lớn như chị thấy hết vóc người của
tôi, chẳng phải là quá thiệt thòi cho tôi sao.” Tiêu Diệp Lỗi biết cô
xấu hổ, khéo léo thay đổi bầu không khí.
Tô Nhiễm bật cười, đấm mạnh vào ngực anh, “Phải rồi phải rồi. Cậu bị thiệt thòi, mau vào phòng nghỉ đi.”
Tiêu Diệp Lỗi gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt cô rồi xoay người đi tới phòng
dành cho khách, nhưng tới cửa phòng thì dừng lại như có chút suy nghĩ
nhìn Tô Nhiễm.
“Làm sao vậy?” Thấy anh nhìn mình, Tô Nhiễm hỏi.
“Chị không đi nghỉ ư?” Tiêu Diệp Lỗi nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã khuya lắm rồi.
Hôm nay, Tô Nhiễm rất lạ. Anh nhớ rõ Tô Nhiễm trước đây không thích đi dạo
phố nhưng hôm nay ăn xong bữa tối, cô không chỉ kéo anh đi dạo ngắm cảnh đêm Paris mà còn đi xem phim xuất khuya, giống như đang xua đuổi thời
gian qua mau.
Chuyện này không giống tác phong của cô.
Tô Nhiễm theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, “À, tôi đi ngủ ngay đây.”
Tiêu Diệp Lỗi chăm chú nhìn cô hồi lâu, dưạ thẳng người vào cửa, “Có phải chị có chuyện gì không?”
Tô Nhiễm ngây ngẩn, rất lâu sau mới nói, “Tôi nào có việc gì. Được rồi,
ngày mai cậu không làm gì hết, tôi dẫn cậu ra ngoài chơi. Còn nữa nha,
quần áo của cậu ít quá, chúng ta đi…”
“Tô Nhiễm, có phải bốn
năm trước còn chuyện gì mà tôi không biết không?” Tiêu Diệp Lỗi mở miệng cắt ngang lời cô, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc.
Trái tim cô chấn động nhẹ. Chuyện bốn năm trước, người biết chỉ có một mình Tô Ánh Vân.
“Diệp Lỗi, hôm nay cậu làm sao vậy? Mọi chuyện của tôi cậu đều biết mà.” Cô mỉm cười.
Tiêu Diệp Lỗi ngờ vực.
“Được rồi mà, cậu mau đi nghỉ đi.” Tô Nhiễm sợ anh hỏi thêm, vội đứng dậy, “Tôi cũng muốn đi nghỉ, mệt quá rồi.”
“Ngày mai, tôi hẹn ban học đi tham quan triển lãm thực vật. Hơn một giờ tôi
mới về, lúc đó tôi sẽ gọi cho chị.” Tiêu Diệp Lỗi nói.
“Được.” Tô Nhiễm gật đầu.
Khi cô sắp vào phòng, Tiêu Diệp Lỗi đột nhiên cất giọng nỏi, “Chị còn yêu anh ta không?”
Bàn tay cô đặt trên cửa bỗng ngừng lại, cô dừng bước, nụ cười cũng đông cứng.
“Chị còn yêu anh ta không? Chị còn yêu Lệ Minh Vũ không?” Lần này, giọng anh hạ thấp hơn.
Anh biết rõ, bốn năm trước đối với tình cảm cô cố chấp đến cỡ nào, bốn năm
sau thì sao? Đằng sau nụ cười của cô có phải vẫn còn che giấu anh điều
gì nữa không?
Tô Nhiễm quay đầu lại, đôi mắt khẩn trương nhìn
anh, nói nhỏ, “Không yêu.” Đã từng yêu, đã từng tổn thương, đã từng đau
khổ, cho nên cô đã tỉnh rồi. Tình yêu đơn phương rất thống khổ. Đến cuối cùng cô mới phát hiện thực ra bản thân cô không chịu đựng nổi thống khổ như vậy.
Kỳ thực ngay từ đầu tình yêu này đã được định trước đầy đau khổ và dày vò.
Cô yêu anh, yêu đến tuyệt vọng, nhưng cô vẫn chờ mong.
Đến tận khi tự tay anh bẻ gẫy đôi cánh của cô, để cô mất hết năng lực làm vợ, cô đã khóc, cô đã đau thương.
Yêu Lệ Minh Vũ là một chuyện đau đớn giày xé tâm can. Trừ phi bạn đã chuẩn
bị đến chuyện sinh tử trong cuộc đời thì hãy dấn thân vào yêu. Chính vì
ban đầu cô chưa chuẩn bị tốt nên thiếu chút nữa cô đã đánh mất cả tính
mệnh.
Ngày hôm nay, cô không còn muốn yêu nữa. Cứ như vậy, lẳng lặng trải qua mỗi một ngày là tốt rồi.
Tiêu Diệp Lỗi nhìn bóng lưng cô khuất dần, đôi mắt anh tràn đầy đau đớn…
Màn đêm tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tô Nhiễm về phòng ngủ, ôm chân ngồi trên giường. Kim đồng hồ trên đầu
giường tích tắc tích tắc trôi qua. Ánh trăng êm dịu ngoài cửa sổ chiếu
sáng gò má nhợt nhạt như gấm như lụa của cô.
Nhớ tới lời nói lúc rạng sáng của Lệ Minh Vũ, trái tim cô dần thấy hoảng sợ. Cô không dựa
theo địa chỉ trên danh thiếp mà tìm anh, anh có thể làm ra chuyện gì hay không?
Khi kim đồng hồ chỉ đến một giờ sáng, cô cầm lấy điện thoại, cắn răng bấm một dãy số.
Một lúc sau, điện thoại truyền đến giọng lười nhác của Guerlain từ chỗ khác.
“Guerlain, hôm nay có chuyện gì xảy ra không?” Cô thấp thỏm lo âu hỏi.
“Không có. À, phải rồi, hôm nay anh Đồng gọi điện tới nói, muốn tìm một ngày
chính thức ký hợp đồng hợp tác. Còn có…” Guerlain ngáp một cái thật
to, nói tiếp: “Nói Hòa Thị có ý muốn rót thêm tiền, nhưng chuyện này cần phải tìm thời gian cụ thể để bàn bạc. Chị nói mọi người có chuyện gì
xảy ra vậy? Đều hơn nửa đêm mới gọi điện. Đầu tiên là anh Đồng, bây giờ
là em…”
“Em chỉ hỏi một chút. Không có gì nữa, chị nghỉ ngơi
đi.” Tô Nhiễm sợ Guerlain dong dài, vội cắt ngang cô, nói vài câu rồi
cúp máy.
Cô mệt mỏi dựa vào đầu giường, thần sắc đầy nghi ngờ.
Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?