Sau khi Dương Bách Lâm đi, Tình Tình một mình ngồi ở trong phòng trà, trong tay vẫn cầm chiếc nhẫn đính hôn cùng Berlin trước kia, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, cứ như vậy ngây ngốc ngồi một buổi chiều.
Cô không nghĩ tới, thế nhưng ở tại cửa ra vào cô lại đụng phải người không nên đụng, không, nên nói là chỉ nghe được hai người nói chuyện mà thôi.
Tại cửa quán trà, có hai cây cột điện to, cạnh bên hai cột điện còn có một bồn cây Lục La to lớn và xanh um, cho dù có người núp ở phía sau muốn nhìn rõ cũng khó.
Cái giọng nói kia làm thế nào Tình Tình quên được. Ít nhất cô không nguyện ý nghe, thì cô cũng đã nghe mười năm rồi. Tại sao Lữ Bích Viện phải tới nơi này?
Hơn nữa nghe cái giọng nam đứt quãng kia, không phải Tiết Thiệu Trạch! Này, người đàn ông kia là ai đây?
Cô không thể ra đi, cũng không muốn trực tiếp cùng Lữ Bích Viện gặp mặt; cho nên, Tình Tình chỉ có thể tiếp tục ngừng thở, lẳng lặng đứng ở cây cột phía sau.
“Bích Viện, em thật không thể giúp anh nói một cái sao?” Giọng nói của người đàn ông lần nữa truyền vào lỗ tai Tình Tình.
“Trọng Khải, anh cho rằng Tiết Thiệu Trạch dễ dàng cho anh định đoạt như vậy sao? Thật xin lỗi, em không có cách nào giúp anh.” Lữ Bích Viện lạnh mặt nói, bà biết gần đây Trương Trọng Khải gặp chuyện không tốt, mà tất cả các chuyện này dĩ nhiên không thoát được quan hệ cùng Tiết Thiệu Trạch. Nhưng bà làm sao ở trước mặt Tiết Thiệu Trạch bàn chuyện của Trương Trọng Khải?
Dù là trước kia bà cùng Trương Trọng Khải không phải có quan hệ tốt, Tiết Thiệu Trạch cũng sẽ không nghe lời của bà! Những năm này, bà quá rõ rồi! Hôm nay bà nể mặt đi gặp ông ta đã là tốt cho ông ta lắm rồi, huống chi bà lại cùng đến đây với con gái, ông ta còn có gì chưa thấy đủ sao?
“Vậy còn có Tinh Tinh? Chẳng lẽ Tiết Thiệu Trạch chẳng không quan tâm sao?” Trương Trọng Khải còn chưa phải chết tâm.
“Anh cho rằng Tiết Thiệu Trạch là ai? Tóm lại một câu nói, Trọng Khải, em thật sự không giúp được anh, chính anh tự giải quyết cho tốt đi!” Thấy con gái ở nơi đó gọi một chiếc xe, Lữ Bích Viện nửa phút cũng không muốn nữa tiếp tục ở lại đây, bởi vì căn bản là nửa điểm ý nghĩa cũng không có. Nếu như Tinh Tinh thật có thể dắt được Tiết Thiệu Trạch, vậy bây giờ mẹ con bọn họ cũng sẽ không rơi vào nông nổi này.
“Bích Viện, em giúp anh lần này được không?” Thấy Lữ Bích Viện không có nửa điểm tình cảm thương hại ông, vô tình rời đi, Trương Trọng Khải đưa tay bắt được cánh tay của bà, không muốn làm cho bà đi.
“Trương Trọng Khải, anh buông tay em ra. Không thể cho người khác nhìn đến chúng ta như vậy.” Lữ Bích Viện nhanh chóng rút tay về, cực kỳ tức giận. Nơi này chính là nơi công cộng, nếu như bị người chụp lại đăng lên báo, thì bà vĩnh viễn không ở nổi trong Tiết gia nữa. Làm sao bà có thể cam tâm đi theo bên cạnh Tiết Thiệu Trạch hai mươi năm lại không nhận được gì kia chứ? Quyết không có khả năng này!
“Bích Viện, em là sợ Tiết Thiệu Trạch thấy sao? Hả?” Trương Trọng Khải chợt hả hê cười, “Nếu như mà anh đem chuyện Tinh Tinh nói ra, em nói xem Tiết Thiệu Trạch sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Trương Trọng Khải, anh dám!” Lữ Bích Viện thét chói tai.
“Bích Viện, em mạt nộ như thế có thể làm cho bên ngoài đều nghe thấy chúng ta đang nói gì đó. Cho nên, em tốt nhất mau sớm nghĩ biện pháp đem Tiết Thiệu Trạch thu vào tay đi.”
“Trương Trọng Khải, anh là đồ vô sỉ!” Lữ Bích Viện mắng một câu nói rồi xoay giày cao gót rời đi. Nghĩ nắm lấy Tiết Thiệu Trạch dễ dàng như vậy sao? Huống chi hiện tại con gái của ông ta lại đang là bà lớn nhà Mộ Dung, có núi dựa ở đây, cho dù thật bắt được, vậy thì làm gì được ông ta đây?
“Anh vô sỉ sao? Hai chúng ta là giống nhau đó chứ?” Lạnh lùng nhìn Lữ Bích Viện rời đi, Trương Trọng Khải cũng xoay người rời đi. Không thử một chút cứ như vậy chết à, ai mà nguyện ý?
Cho đến khi bên ngoài cũng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, Tình Tình mới từ cây cột phía sau bước ra.
Cô thật không phải là cố ý nghe người ta nói chuyện, nhưng rõ ràng đoạn đối thoại đó lại từng câu từng chữ truyền vào trong lỗ tai, để cho nội tâm đang hỗn loạn của cô càng thêm hỗn loạn .
Mới vừa rồi, người đàn ông kia chính là cha ruột của Tiết Tinh Tinh? Thật buồn cười, bọn họ cho là Tiết Thiệu Trạch không biết Tiết Tinh Tinh không phải là con ruột của mình sao, mà Tiết Thiệu Trạch lại nghĩ cầm Tiết Tinh Tinh làm tiền đánh cuộc cuối cùng.
Chỉ là, mới vừa rồi người đàn ông kia nói đồ trên tay Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là cái gì đây? Thôi, mặc kệ bọn họ là tranh đấu gay gắt vì cái gì, cũng không liên quan đến cô, cô cũng không quản được! Đáng thương nhất còn là Tiết Tinh Tinh mà thôi.
Bây giờ là không phải chỉ có một mình cô ta vẫn chưa hay biết gì thôi sao?
Tình Tình với chuyện của mình đều rối loạn, ở đâu ra thời gian đi quan tâm người khác nhiều như vậy chứ?