“Nói như vậy, các người thật ra đã sớm bàn bạc với nhau rồi lại không nghĩ đến phải báo cho một ông già như ta đây?”
Lão Thái Gia nặng nề vỗ lên bàn, cặp mắt sắc bén chăm chú nhìn mấy đứa cháu của mình.
“Ông nội, chúng con không có cố ý muốn lừa gạt người. Chỉ là chuyện chưa được xác định rõ ràng cho nên mới kéo dài tới bây giờ.” Mộ Dung Kiệt lên tiếng thay các em.
Muốn lừa gạt cũng là không thể nào mà gạt được!
“Hàng Phong, con cũng đồng ý như vậy?”
“Cha, chuyện này nếu A Kiệt đã đồng ý, Cầm nhi cũng đồng ý thì người làm cha như con đương nhiên cũng không phản đối.” Mộ Hàng Phong là người đàn ông không có chủ kiến cho nên nhất định cả đời này về những thành tựu sự nghiệp vĩnh viễn không cách nào vượt qua anh cả Mộ Dung Hàng của mình được.
“Chuyện đính hôn người nhà họ Dương cũng đồng ý?” Lão Thái Gia liền quay qua phía Mộ Dung Cầm hỏi.
“Cha con cùng với anh Hai và Bách Lâm đã bàn xong, qua tết âm lịch sẽ đính hôn.” Mặc dù là đính hôn trước nhưng tương lai đã có thể nhìn thấy đính hôn này của bọn họ không phải là giả! Nhất định sẽ tiến hành thuận lợi.
Trừ phi Dương Bách Lâm có thể vứt bỏ không để ý đến nhà họ Dương hoặc trừ phi cô không thích anh nữa!
Nhưng mà, hai khả năng này tỷ lệ xảy ra cực kỳ nhỏ.
“Các người cũng thật giỏi! Chuyện gì cũng có thể gạt ông già như ta mà tiến hành. Thôi, ta cũng không muốn quản nhiều như vậy. Chỉ là ta không muốn về sau mình sẽ phải gặp những chuyện dọa người như thế này nữa .” Lão Thái Gia chống gậy đứng lên, cố ý đưa mắt nhìn Mộ Dung Khiêm từ nãy giờ vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Gần đây ông hình như nghe tin đồn không tốt về vợ chồng bọn họ, ông cũng không hy vọng nhà Mộ Dung lại có chuyện xấu gì xảy ra nữa.
“Ông nội muốn nói chuyện với con sao?” Mộ Dung Khiêm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lão Thái Gia. Trong cặp mắt đen nhánh kia vẫn đầy vẻ bình tĩnh.
Cũng đủ bình tĩnh! So với anh trai cùng cha khác mẹ Mộ Dung Đường phong lưu thành tính thì bản tính trầm tĩnh này của anh khiến người khác yên tâm hơn.
“Cảnh Ca mấy ngày nay không ở nhà sao?” Lão Thái Gia trực tiếp hỏi.
Mấy người Mộ Dung Trần vừa nghe đến không phải chuyện của bọn họ thì không lên tiếng nữa, ngồi ở vị trí của mình im lặng lắng nghe.
“Cô ấy ra nước ngoài giải sầu rồi !” Ngày đó sau khi cô và anh nói đến chuyện ly hôn thì hôm sau cô chỉ để lại tờ đơn li hôn đã ký sẵn ở trong phòng, sau đó liền chạy mất.
Gọi vào điện thoại di động thì đã thấy tắt máy! Cô thật là ngoan độc! Chờ anh xử lý tốt chuyện của công ty rồi xem anh sẽ xử lý cô như thế nào!
“Các cháu kết hôn cũng hơn hai năm rồi, cũng nên suy tính tăng thêm con cháu cho nhà Mộ Dung đi?”
“Ông nội chuyện này chờ Cảnh Ca trở về con sẽ thương lượng với cô ấy.” Đứa bé cũng có lẽ cũng là một biện pháp tốt ?
“Các cháu cũng ra ngoài đi!” Lão Thái Gia chợt quay người qua mở cửa sổ rồi phất phất tay ý muốn bảo bọn họ đi ra ngoài.
Biết rõ tính tình của Lão Thái Gia nhà Mộ Dung nên tất cả mọi người liền đứng lên lẳng lặng đi ra ngoài. Vốn tưởng ông nội sẽ giận dữ giáo huấn bọn họ một trận kết quả chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Điều này cũng có chút không giống với tác phong thường ngày của Lão Thái Gia! Nhưng mà nếu ông muốn bọn họ đi ra ngoài thì chắc là muốn được yên tĩnh một lúc.
Rất nhanh trong thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày.
“Lão Gia.” Cổ Quản gia từ bên ngoài đi vào cung kính gọi.
“Trở lại rồi.” Lão Thái Gia quay người lại đi đến bên ghế lớn ngồi xuống .
“Vâng”
“Tìm được người rồi sao?” Lão Thái Gia uống một hớp trà vẫn còn nóng trên bàn hỏi.
“Ngũ Thiếu phu nhân không có ra khỏi nước, cũng không trở về Phó gia.” Cổ Quản gia mang tin tức vừa lấy được nói ra, trong giọng nói chứa đầy sự khó hiểu.
“Nói tiếp đi.” Lão Thái Gia thật bình tĩnh nói.
“Cô ấy để lại một tờ giấy thỏa thuận li hôn cho Ngũ thiếu gia xong liền bỏ đi, hiện tại đang ở. . . . . .” Cổ Quản gia nói ra tên của một thị trấn nhỏ ở rất xa. Ông ta không thể nào hiểu được tại sao Ngũ Thiếu phu nhân lại muốn ly hôn cùng với Khiêm thiếu gia!
Không hiểu tại sao bọn họ sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay.
“Thật là một đứa nhỏ quật cường!” Trong mắt Lão Thái Gia nhất thời lóe lên hứng thú: “A khiêm thì sao? Tình trạng chi nhánh của công ty như thế nào?”
“Theo dự tính của ngài thì cũng không sai biệt nhiều lắm. ” Ngôi Sao” tuần lễ trước đã triệu tập họp cổ đông, Khiêm thiếu gia lần này đối với ” Ngôi Sao” là tình thế bắt buộc, hơn nữa trong tay cũng nắm giữ ba mươi hai phần trăm cổ phần, so với Nhị lão gia đang nắm ba mươi phần trăm thì nhiều hơn một chút. Cũng có thể coi như là cổ đông lớn nhất rồi, mặt khác Đường thiếu gia và hai vị cổ đông lớn chiếm ba mươi tám phần trăm còn lại.”
“Ngôi Sao là Công Ty bách hóa lớn nhất dưới cờ của tập đoàn Mộ Dung. Mộ Dung Khiêm gia nhập Ngôi Sao chưa tới nửa năm mà lại dựa vào bản lĩnh của chính mình lấy được thành tựu lớn như vậy. Quả thật làm cho người ta phải rửa mắt mà nhìn.
“A Đường cũng chưa có ra ngoài tranh thủ sao?”
“Đường thiếu gia cũng không có xuất hiện ở hội nghị, nhưng có bảo luật sư trình diện thay. Luật sư nói Đường thiếu gia muốn đem cổ phần trên tay tặng cho Nhị Lão Gia.”
” Vậy A Khiêm muốn ngồi lên cái ghế Đổng Sự Trưởng của Ngôi Sao thì tất yếu phải nắm được trong tay cổ phần của hai vị cổ đông lớn kia ?” Lão Thái Gia lại uống một ngụm trà rồi cười nói, thật sự là càng ngày càng có chuyện hay rồi.
Nhưng ông biết, cái tính tình không nóng không lạnh của Mộ Dung Khiêm từ sâu trong xương cũng cương quyết không thua bất cứ một người anh em nào của nó trong nhà Mộ Dung. Chỉ qua là nó biết che giấu mình thật tốt mà thôi.
“Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, Khiêm thiếu gia không ủng hộ Nhị Lão Gia, ngược lại lại dốc hết sức lực đi thu mua cổ phần còn lại kia đến tột cùng thì có dụng ý như thế nào?”
” Cái này còn không đơn giản sao, A Đường rõ ràng muốn ủng hộ Hàng Phong chính là muốn cho A Khiêm cố gắng thắng được trận này hơn nữa còn muốn thắng thật đẹp, không mượn bất kỳ tương trợ nào của người nhà Mộ Dung đây mới chính là thực lực thực sự.” “Dạ vâng, ngài phân tích rất sâu sắc. Chỉ sợ đến lúc đó Nhị Lão Gia không đành lòng tranh quyền với con trai của mình thôi.”
“Mặc kệ tranh đua thế nào, thua ở trong tay con trai mình cũng không phải là chuyện gì thật mất mặt!” Huống chi nó còn mắc nợ con trai mình nhiều năm như vậy. Nó nên cảm thấy vui mừng mới đúng, con hơn cha là nhà có phúc mà.
” Một trong hai vị cổ đông thì đã có một vị nhất định phải đem cổ phần chuyển nhượng cho Khiêm thiếu gia, còn vị còn lại đoán chừng cũng sắp rồi.” Cổ Quản gia tiếp tục nói.
“Như vậy thì Đổng Sự Trưởng của Ngôi Sao nếu không có gì bất thường thì chính là A khiêm rồi. . . . . .” Có thể trong một tuần ngắn ngủi khiến một trong hai vị cổ đông lớn chuyển nhượng cổ phần là chuyện mà người bình thường khó có thể làm được.”Tiểu tử này quả thật là thâm tàng bất lộ!”
“Đúng vậy, thưa lão gia, Khiêm thiếu gia của chúng ta thật sự là một nhân tài hiếm có quyết định kế sách, tâm tư kín đáo nhất trong mấy vị thiếu gia.”
“Cũng không có biện pháp! Ai bảo nó được sinh ra trong nhà phú quý ? Nhất định phải đi tranh giành, trăm mưu ngàn kế mới có thể có bản lãnh bảo vệ gia nghiệp. Ta cũng già rồi không thể tiếp tục gánh vác nữa, tương lai nhà Mộ Dung như thế nào thì phải trông chờ vào bản lĩnh của chúng nó rồi.”
Cổ Quản gia nhìn bóng lưng vẫn cường tráng cao lớn của ông chủ trong mắt đột nhiên thấy chua xót. Ai có thể nghĩ tới Lão Thái Gia đã bị bệnh nhiều năm nhưng vẫn ngoan cường bền bỉ làm việc như vậy. Nhìn ông lại nghĩ đến đám con cháu đang ở trên thương trường quậy cho đến trời long đất lở.
Vậy thì bây giờ đã có thể yên tâm rồi.
Chỉ là chuyện trên thương trường ông còn có thể yên tâm nhưng chuyện hôn nhân của bọn họ nhìn như trời yên biển lặng trên thực tế lại không biết sẽ dậy sóng lúc nào.
Tựa như một quả bom, tùy thời đều có thể khiến cho nhà Mộ Dung mất hết thể diện trước mặt mọi người .