Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 53: Đám cưới (3)



“Tại sao?”

Cô biết rất rõ mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không cách nào cứu vãn được
những chuyện cô đã bỏ lỡ, nhưng Tình Tình rất muốn biết. Quay đầu nhìn
Phó Cảnh Ca ở trong gương, ánh mắt của cô ta ở trong gương rất kì quái,
trong đó có thương cảm, không cam lòng cùng với u oán, những tia ấy đan
xen vào nhau tạo thành tư vị nói không nên lời

“Bởi vì, Mộ Dung Trần là người đàn ông tôi yêu suốt 8 năm”

Từ năm 17 tuổi năm ấy, ở tiệc rượu nhà Mộ Dung nhìn thấy anh, cô đã say mê anh thật sâu. Vì đuổi theo bước chân anh, cô đã dốc sức học tập, thi
đại học cũng chọn chuyên ngành tài chính mà cô ghét nhất, chỉ vì muốn có thể cùng anh sánh vai cùng tiến cùng lùi.

Cô vẫn cho rằng cô sẽ có cơ hội, nhưng ông trời vẫn không quan tâm cô. Khiến cho mọi thứ
trong cuộc sống của cô trở nên rối loạn.

“Các người….”

Tình Tình cảm thấy kinh ngạc. Thì ra bọn họ là tình nhân cũ, khó trách lần
đầu tiên đến nhà Mộ Dung gặp mặt thì ánh mắt của cô ta nhìn cô lại quái
dị như vậy.

Nhưng, không phải cô ta đã kết hôn với Mộ Dung Khiêm sao? Nếu như bọn họ thật sự yêu nhau tại sao không ở bên nhau? Với tính cương quyết của Mộ Dung Trần mà nói, làm sao có thể để cô ta trở thành
em dâu của mình?

Quá nhiều vấn đề ở trong đầu, Tình Tình không
có cách nào mở miệng hỏi. Bởi vì sau khi nghe cô ta nói, cô ta yêu người đàn ông đó suốt 8 năm, sao lòng cô lại cảm thấy chua xót ngư vậy?

Một người phụ nữ, yêu một người đàn ông suốt 8 năm, nhưng cuối cùng chỉ có
thể nhìn hắn dắt tay người khác đi vào lễ đường, sẽ có cảm giác như thế
nào?

“Chúng tôi không có quan hệ gì cả”

Một người yêu một người suốt 8 năm nhưng không được đáp lại, thì nhiều lắm chỉ có thể là yêu đơn phương mà thôi.

“A?”

Không có quan hệ, nếu như không có quan hệ, vì sao cô ta lại muốn nói chuyện này với cô?

“Kỳ quái sao?”

Giống như là nụ cười tự giễu, Phó Cảnh Ca rút khăn giấy bên cạnh lau nước trên tay:

“Ngày đó, các người ở vườn hoa, tôi thấy được, ánh mắt khi Mộ Dung Trần nhìn
cô, không giống như nhìn những người phụ nữ khác. Ánh mắt ấy tôi chưa
từng thấy, tôi nghĩ là anh ấy chỉ muốn đùa giỡn một chút. Tôi không cam
lòng, tôi muốn biết sau khi anh ấy dễ dàng chiếm được thân thể của cô,
có thể vứt bỏ cô hay không? Kết quả, lại nằm ngoài dự định của tất cả
mọi người, anh ấy lại muốn kết hôn với cô”

“Số của cô thật tốt, anh ấy là người đàn ông tốt”

Đáng tiếc, người đàn ông đó chưa từng thuộc về cô. Bây giờ cô mới biết, thì
ra Mộ Dung Trần cũng có thể cưng chiều, cũng có thể dịu dàng, lưu luyến
si mê, khẩn trương vì một người phụ nữ.

Tình Tình không thể
tưởng tượng được, buổi tối ngoài ý muốn hôm đó lại có một đáp án khác,
đây là điều cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng Phó Cảnh Ca hôm nay nói ra
chuyện này, vì cái gì?

Chỉ đơn giản, muốn cho cô biết thôi sao?
Dù đáp án như thế nào, đối với cô kết quả chỉ có một, chính là Mộ Dung
Trần muốn kết hôn với cô.

Cái gì cũng không còn quan trọng nữa
rồi. Anh ấy có phải người đàn ông tốt hay không cũng không quan trọng,
cô không muốn tiếp tục ở lại không gian chật hẹp này nữa, vì sẽ khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Không để ý đến Phó Cảnh Ca, Tình Tình xoay lưng, kéo cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa không có ai, hai phụ dâu có lẽ đợi lâu quá, cho nên trở lại phòng
khách cách đó không xa, hoặc đi nói chuyện với bạn bè của mình rồi.

Hai cô gái kia chắc bằng tuổi với cô, nhiệt tình, cởi mở hơn so với cô
nhiều, cô đứng ở chỗ này còn mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng cười như chuông bạc….. Không muốn quấy rầy sự hứng thú của các cô ấy, Tình
Tình nhấc làn váy, nhẹ nhàng rời đi, đi về phía đại sảnh.

Đi qua hành lang thật dài đầy dây nho màu xanh biếc, Tình Tình đang định xuyên qua đại sảnh để tìm Mộ Dung Trần, hôm nay như thế nào cũng là hôn lễ
của bọn họ. Làm cô dâu, dù không tình nguyện cô cũng phải ra ngoài.

Nhưng, sau một giây cô lại nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch cùng Thẩm Tính Hoa đi về phía vườn hoa. Cô không tự chủ được dừng bước. Cậu nhất định khinh
thường không muốn nói chuyện với Tiết Thiệu Trạch, cho dù là một ngày
như hôm nay, bọn họ cũng đều không nói chuyện với nhau.

Vậy bây
giờ, bọn họ có chuyện gì không muốn cho người khác nghe thấy sao? Lý trí nói cho cô biết không nên nhiều chuyện, bọn họ nói gì cũng không liên
quan đến cô, nhưng bước chân lại không nghe theo lý trí của cô, ý thức
đi theo sau lưng bọn họ.

Ở trước đình, sau khi cùng bạn bè tán
gẫu vài câu, Mộ Dung Trần nhìn cô dâu của anh thật lâu vẫn chưa trở lại, đang cùng bạn bè nói lời xin lỗi, anh muốn đích thân đi tìm người.

“Anh tư, chờ một chút” Một giọng nam trẻ tuổi khiến anh dừng bước chân lại.

“A Kỳ” Giọng nói tiết lộ rằng anh đang vui vẻ:

“Sao em lại tới đây?” Mộ Dung Trần cưng chiều nhìn đứa em trai nhỏ nhất.

“Em có một câu muốn hỏi anh tư một chút” Mộ Dung Kỳ nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn anh tư.

“Có chuyện gì em nói đi”

Không muốn lãng phí nhiều thời gian, Mộ Dung Trần trực tiếp nói, cho dù yêu
thương em trai, nhưng bây giờ anh vẫn có chút không bình tĩnh. Cô dâu
của anh biến mất lâu như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy lo lắng.

“Tại sao muốn cưới chị dâu?”

Tính Tình của Mộ Dung Kỳ không phải tốt, tâm cao khí ngạo, có chuyện gì thì
nói thẳng. Nếu như không phải vì tham dự hôn lễ của anh tư, bây giờ chắc anh còn ở nước ngoài, Trở về mấy ngày nay, anh tư luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ, buổi tối cũng không ở nhà ăn cơm, anh vẫn luôn không tìm được
cơ hội trò chuyện với anh.

Câu hỏi này khiến Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn vẻ mặt bất mãn của em trai.

“Anh tư, với thân phận và địa vị của anh, muốn kết hôn với dạng phụ nữ nào
mà không được, vì sao lại muốn miễn cưỡng một cô gái?”

Từ khi nhìn thấy cô gái anh phải gọi là chị dâu, là anh biết cô gái đó hoàn toàn không quan tâm đến anh tư.

Anh nhìn thấy thái độ nhúng nhường của anh tư khi hôn cô ta, dáng vẻ khổ sở và bất đắc dĩ của cô giống như hôn lễ này là do anh tư cưỡng cầu cô mà
có.

Đường đường là đàn ông của nhà Mộ Dung, nhưng phải dùng đến cách hèn mọn như vậy sao? Anh không hiểu.

“A Kỳ.”

Cười khổ vỗ vỗ bả vai của em trai, bởi vì số tuổi khác biệt khiến anh luôn yêu thương đứa em trai này.

“Em chưa yêu cô gái nào đúng không?” Trên căn bản là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.

“Hừ, em mới không cần yêu sinh vật hở một chút là khóc đó” Mộ Dung Kỳ anh là người nào, cho dù muốn yêu cũng là người khác yêu anh.

“Cho nên em sẽ không hiểu tâm trạng của anh tư”

Một khi tình yêu đến, thân phận, địa vị, tôn nghiêm tất cả đều không quan
trọng, trong lòng anh, trong mắt anh, chỉ muốn có người con gái đó,
không biết vì sao, cô có thể chạm vào trái tim anh, nhưng nếu quả thật
có thể nói ra lý do, thì anh cũng không cần yên khổ sở và đau khổ như
vậy.

Anh đối tốt với cô, tất cả yêu thương, điều mong muốn duy nhất chính là cô có thể cười vui vẻ trước mặt anh mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.