Mười một giờ đêm
Lam Chỉ Nông đi tới cửa phòng của Mộ Dung Trần, nhìn cánh cửa kia, tay mấy lần nâng lên rồi lại để xuống.
Thật may là, cửa phòng của Mộ Dung Trần đối diện với đường đi, mà phòng này
lại là phòng ở trong cùng gần vị trí mũi thuyền nhất, tầng này không có
thiết kế boong thuyền, đây là vị trí mà không có khách khác qua lại, cho nên coi như cô muốn làm những gì cũng không có ai thấy, dĩ nhiên cũng
sẽ không ngăn cản được bất cứ người phương nào đi đến đây vì thế mà phải rước lấy những ánh nhìn soi mói không cần thiết.
Nhưng vừa nghĩ
tới mới vừa rồi anh nhìn mình dịu dàng như vậy, kì thực không có một
chút nóng bỏng nào của ánh mắt, cô cũng không dám đụng vào thẻ từ hoặc
mật mã đang cầm trong tay, những thứ có thể mở ra cánh cửa kia bất cứ
lúc nào.
Do dự lần nữa cô cũng sẽ không còn thời gian, đợi lúc anh trở lại thì cô nhất định sẽ không có cơ hội. Nhưng. . . . . .
Điện thoại của cô vào lúc này lại vang lên, ở trên hành lang yên tĩnh cực kỳ chói tai, không cần nghĩ cũng biết nhất định là cậu ta.
Hít thật sâu rồi thở ra một hơi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đặt vào bên tai,trả lời: “Alo!”
“Không cần nói với tôi mấy ngày nay chuyện gì cô cũng không hoàn thành.” Bên
trong điện thoại truyền tới một giọng đàn ông tỉnh táo mà âm trầm, nếu
như không phải là bản thân đã gặp qua, Lam Chỉ Nông nhất định không tin
cái giọng nói này là của một người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.
“Nếu như thật dễ dàng ra tay như vậy, thì cậu còn dùng được tôi sao?” Lam Chỉ Nông cũng không cam chịu thầm nghĩ trong lòng.
“Vậy tại sao lại không dám mở cửa? Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô rồi.”
“Cậu ở đây giám thị tôi sao?” Lam Chỉ Nông quả thật không thể tin được cậu
ta thế mà lại biết cô đang ở ngoài cửa phòng của Mộ Dung Trần. À, mà có
cái gì là không thể nào?Nếu cậu ta đã có biện pháp khiến cho người ta
lấy được thẻ mở cửa phòng này thì dĩ nhiên cũng có thể biết cô đang làm
những gì.
Thật là một người đàn ông đáng sợ, cô và cậu ta hợp tác có phải là quá ngây thơ rồi hay không? Chỉ sợ đến lúc đó cái được lại
không bù được cái đã mất!
“Lam Tiểu Thư, cơ hội ở trước mắt rồi,
có làm hay không là ở cô, chính cô nghĩ rồi làm đi.” Đối thoại vì vậy
đột nhiên ngừng lại.
Lam Chỉ Nông nhìn điện thoại của mình đã ngắt tín hiệu, một lần nữa hít thật sâu sau đó thở ra một hơi, liền hành dộng!
Tấm thẻ từ mà cô cầm trong tay đã dính đầy mồ hôi, không do dự nữa, cô liền đem thẻ từ đặt ở trên khóa cửa.
Có lẽ là chuyện trên đời này có nhiều lúc thật trùng hợp, cũng có thể gọi là cẩu huyết.
Lam Chỉ Nông mới vừa đi tới bên giường lớn thì không nghĩ tới trên đầu
giường lại vang lên tiếng dương cầm du dương, bây giờ vẫn còn có người
dùng loại nhạc cổ điển này cài thành nhạc chuông sao.
Là điện thoại cá nhân của anh!
Qua chốc lát khẩn trương, Lam Chỉ Nông nhanh chóng cầm lên điện thoại đặt ở mặt bàn lên, lúc đưa tay ra lấy thì trong phút chốc kia trong màn hình
hiện lên tấm ảnh của một cô gái đang ngồi ở trong biển hoa, bức hình này đã nói rõ điện thoại gọi tới là của ai.
Cho dù là tối nay là cô
không thể thành công dẫn dụ người đàn ông kia thì ít nhất cú điện thoại
này cũng tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn.
Không do dự nữa, cô liền mở điện thoại ra . . . . . .
“Alo, tìm A Trần sao?”
Tình Tình vĩnh viễn cũng không nghĩ đến điện thoại của Mộ Dung Trần lại được một người phụ nữ nhận, nghe giọng nói cũng không khó đoán chắc hẳn là
một người còn trẻ tuổi.
Vào lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi
nhận điện thoại riêng tư của anh, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc,
cô ta gọi anh là cái gì? A Trần?
“Alo, cô là Mộ Dung phu nhân
sao? Thật ngại quá, A Trần đang tắm, cô có lời gì muốn tôi chuyển giúp
không? Có lẽ đợi đến anh ấy đi ra tôi sẽ nói cho anh ấy là cô gọi điện
thoại tới.”
Lam Chỉ Nông nói bằng giọng cực kỳ êm ái, chủ động
đem lấy nghi ngờ của cô đánh vỡ, khiến cho Tình Tình trong lúc nhất thời tim đập mạnh và hơi loạn nhịp.
Cô gái này rốt cuộc là ai, sao mở miệng liền gọi cô là Mộ Dung phu nhân? Thế nhưng giọng nói nghe thế nào cũng như là đang châm chọc thế?
Tại sao cô ta có thể nhận điện thoại của anh? Hơn nữa còn dám nói là anh đang tắm? Đây là có ý gì?
“Alo. . . . . . Nếu như cô không có lời muốn nói, thì tối nay tôi sẽ bảo A Trần gọi điện thoại lại cho cô được chứ?”
Rồi sau đó Lam Chỉ Nông cố ý đưa điện thoại ra xa, Tình Tình liền nghe được cô ta nói một câu ——”Trần, anh tắm xong chưa?”
Nghe những lời này, Tình Tình liền không suy nghĩ nhiều cúp luôn điện thoại.
Còn phải hỏi nữa sao?
Cô rốt cuộc đã biết tại sao nhiều ngày như vậy anh lại không gọi điện cho
mình rồi, thì ra là đã có giai nhân làm bạn! Mỹ nhân ở trong ngực, làm
sao có thể còn nhớ tới cô đây?
Cô cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không kìm hãm được cứ lau đi lại chảy ra, muốn thế nào cũng không ngừng được.
Cô thật là ngớ ngẩn rồi ! Đã từng cho là anh thật tâm yêu thích mình nhưng đàn ông làm sao có thể cả đời chỉ cần một người phụ nữ đây? Huống chi
người đàn ông kia căn bản cũng không cần chỉ tay cũng sẽ có một đám đông phụ nữ tự động lăn xả vào.
Đặc biệt là cô còn từng đem tấm lòng
chân thật của anh ném xuống đất mà chà đạp như vậy. Cô trên căn bản cũng không quý trọng cái mình đang có, anh đã từng đối tốt với cô như vậy,
hiện tại nhất định là hối hận rồi? Hối hận vì đã từng đối với cô tốt như vậy nhưng mà một chút hồi báo cũng không nhận được.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải trường hợp như vậy, biết mình tuyệt đối không có khả năng gọi điện thoại cho anh nữa, sẽ không bao giờ nữa rồi. Cần
gì tự tìm lấy khổ sở đây? Cô gái kia đã biết đến sự tồn tại của cô lại
còn có thể giả vờ kêu một tiếng “Mộ Dung phu nhân”, vậy ra bọn họ ở
chung một chỗ đã lâu rồi sao?
Đàn ông, loại sinh vật này, rốt cuộc là cái thứ gì?
Tại sao có thể đang nói yêu một người đồng thời lại có thể ôm một người
khác? Hoặc là khi họ nói yêu cũng chỉ là câu cửa miệng mà thôi?
Tại sao, lòng của cô lại đau đến như vậy?
“Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . .” Trên giường bệnh Thẩm Quân Hoa ngủ mơ mơ màng màng rồi lại bắt đầu kêu cái tên đó.
Tình Tình để điện thoại xuống, dùng sức lau khô nước mắt ở trên mặt, một tay nắm lấy tay của bà hỏi: “Mẹ, tại sao vết thương cha gây ra cho mẹ sâu
như vậy, đau như vậy, nhưng mẹ vẫn không thể quên ông được?”
Giữa Thẩm Quân Hoa và Tiết Thiệu Trạch thì ít nhất bọn họ cũng đã từng yêu
thương nhau, yêu nhau rồi lại chia xa, nhưng giữa cô và Mộ Dung Trần vẫn luôn là anh bỏ ra còn cô nhận lấy.
Vậy bây giờ cái cảm giác đau lòng đến muốn khóc này là cái gì? Cô yêu anh sao?
Khi cô thật vất vả hiểu rõ chính mình đã động lòng thì anh lại đã có người khác!
Trên đời này, tình yêu xa xôi nhất không phải là lúc người đó yêu mình nhưng mình lại không yêu họ, mà là lúc phát hiện ra mình đã yêu họ thì người
đó đã không còn yêu mình nữa.
Câu nói này đã lưu truyền quá lâu rồi, chắc là đặc biệt dành cho những người như cô?
“Thiệu Trạch, đừng đi. . . . . .” Thẩm Quân Hoa lại vươn một cái tay khác từ
trong chăn ra, mê mẩn mông lung bàn tay nhỏ yếu dùng sức cầm tay Tình
Tình.
“Mẹ, con sẽ không đi. Con mang cha tới cho mẹ có được hay không?”
Nếu như mở mắt ra mà có thể lấy được hạnh phúc, vậy tại sao không để cho mẹ có được đây? Bọn họ mới là liều thuốc tốt cho lẫn nhau, mặc kệ kết cục
như thế nào, cô cũng phải thử một chút, không phải sao?
Cho đến lúc Thẩm Quân Hoa ngủ yên ổn lần nữa, Tình Tình liền buông tay bà ra, kéo chăn đắp lên người cho bà.
Lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi vào số mà cô chưa từng gọi bao giờ.
Tiết Thiệu Trạch cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tình Tình sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn là vào lúc nửa đêm.
“Cha. . . . . .” Tình Tình chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ gọi lên một tiếng
kia cha kia , nước mắt đã lau khô lại như cỏ dại lan tràn.
Cô
thật không muốn khóc ở trước mặt Tiết Thiệu Trạch nhưng đứng ở cảnh ngộ
mới vừa rồi, cùng những chuyện đã xảy ra thì khi nghe được giọng nói kia liền không nhịn được chảy nước mắt.
“Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?” Tiết Thiệu Trạch mày nhíu lại càng sâu, cũng rất lo lắng.
“Cha, cha tới San Francisco một chuyến có được hay không?” Tình Tình vừa lau nước mắt vừa nức nở nói.
“Có phải tiểu tử Mộ Dung Trần kia khi dễ con hay không? Cha lập tức tìm cậu ta tính sổ. Con đừng khóc nữa được không?” Tiết Thiệu Trạch ở trên điện thoại nói như vậy nhưng trong lòng đã rối loạn rồi.
Đời này trừ
Thẩm Quân Hoa thì ông chưa bao giờ vì nước mắt của người phụ nữ nào mà
rối loạn lên cả, nhưng hôm nay tiếng khóc của con gái lại làm cho lòng
ông đau lòng như vậy.
Đứa con gái này cho tới bây giờ vẫn đều
điềm tĩnh ít nói! Ông luôn thống hận mình không có cách nào bồi ở bên
cạnh nó được. Ông cũng cho là, Mộ Dung Trần có thể chăm sóc tốt cho con
gái của mình .
Nhưng tại sao để cho con gái của ông gọi điện thoại vượt biển đến khóc cũng không thành tiếng thế này?
“Không phải, không liên quan đến anh ấy.” Cô khóc thành ra như vậy, đúng là
một phần bởi vì cuộc điện thoại trước đó nhưng mục đích cô gọi điện
thoại cho Tiết Thiệu Trạch không phải là vì chuyện giữa cô và Mộ Dung
Trần: “Cha, tóm lại, cha nhanh chóng đến San Francisco được không?”
“Cha hiện tại liền bảo người book vé máy bay. Hoặc là nhà Mộ Dung có thể có
nhờ máy may riêng của Mộ Dung Trần, ta lập tức liên lạc có được không?”
Con gái đã yêu cầu ông làm sao có thể không đồng ý chứ?
Tiết Thiệu Trạch ước gì có thêm đôi cánh để có thể bay đến bên cạnh con gái của mình.
“Cha, không cần nhờ nhà Mộ Dung đâu. Một mình cha tới đây thôi.” Tình Tình
không muốn Tiết Thiệu Trạch đi tìm Mộ Dung Trần, bởi vì bây giờ cô
không muốn nhắc đến người đàn ông kia.
“Được rồi, ta lập tức tìm người liên lạc. Tình Tình, con đừng khóc được không? Bên cạnh có người chăm sóc con hay không?”
“Cha, con rất khỏe, không có việc gì, sau khi cha an bài xong tới đây ngay, được không?”
“Được, vậy cha cúp điện thoại trước, rồi lập tức đi lấy vé máy bay, nếu không
có bất ngờ gì xảy ra thì chậm nhất là tối mai là có thể đến San
Francisco rồi. Đừng khóc, có chuyện gì chờ ta đến lại nói, có được hay
không?”
Hiện tại cũng không phải là mùa du lịch nên chuyện đặt vé máy bay có thể lập tức làm xong ngay.
Sau khi cúp điện thoại của Tình Tình, Tiết Thiệu Trạch lập tức liên lạc với bạn bè trên thương trường.
Ông không biết, thứ ông phải đối mặt là một bí mật động trời đã dấu diếm ông suốt hai mươi năm qua.