Căn hộ Hứa Lạc mướn có hai phòng (ngủ) hai sảnh (phòng khách và phòng ăn) một phòng bếp và một phòng vệ sinh, đồ đạc đầy đủ, cho nên cô chỉ sắm sửa một ít đồ dùng hàng ngày, trực tiếp xách giỏ tới là vào ở.
Chỉ là nơi này cái gì cũng tốt, bao gồm giá tiền cũng quá mắc.
Vì vậy khi Quan Tĩnh vào cửa, cảm thán nơi này rất lớn, cô không nhịn được thốt ra một câu: “Tôi vẫn còn đang suy nghĩ có nên tìm người mướn chung hay không.”
“Tại sao?” Quan Tinh kinh ngạc.
Nói thật, Hứa Lạc không giống như loại người có thể ở chung cùng người xa lạ, vừa nhìn là đã biết được nuông chiều từ nhỏ tới lớn.
Hứa Lạc nhún vai, “Tiền mướn phòng quá mắc.” Hiện giờ cô cũng chỉ làm tới chức trợ giáo, tiền lương và tiền trợ giúp lung tung tổng cộng không tới 3000 đồng, mà tiền mướn nhà đã dùng hết 1000.
Sau đó sẽ khấu trừ vào tiêu xài hàng ngày, mua được một hai bộ quần áo, vậy là không dư lại đồng nào.
Quan Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới từ tốn cẩn thận mở miệng, giống như những điều mình nói ra là ý kiến có tính chất xây dựng ảnh hưởng lớn lao gì lắm, “Tôi cảm thấy… con gái không nên cực khổ như vậy. l€quýðo₰ Tiền lương đủ xài là tốt rồi, để dành tiền không được cũng không quan trọng.”
Dù sao vẫn còn có tôi, anh nghĩ thầm.
Nhưng những lời này không nói ra, bởi vì quan hệ của anh và Hứa Lạc đương nhiên còn chưa tới mức độ này.
Anh rất nghiêm túc theo đuổi Hứa Lạc, mỗi một bước đều rất thực tế, không thể khiến cho Hứa Lạc cảm giác có áp lực.
“Cũng đúng, dù sao tôi cũng không có người dựa vào tôi để sinh sống.” Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Nói thật chứ tôi cũng không có thói quen sống chung với người khác.”
Quan Tinh nghe vậy, ánh mắt sáng lên vui vẻ. Anh kìm chế cảm giác xung động muốn đưa tay ra vuốt tóc Hứa Lạc, nói nhỏ: “Vậy tôi về trước.”
. . . . . .
Sau hai tuần lễ làm việc, đột nhiên Hứa Lạc phát hiện, thật ra thì chuyện chính mình lựa chọn công việc này cũng không phải là sáng suốt gì.
Mặc dù hầu hết thời gian đều làm việc trong thư viện, rất ít khi xuất hiện ở những nơi khác, nhưng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của cô được truyền khắp nơi trong trường học. Ngay cả sinh viên năm thứ nhất mới vào cũng biết có một nữ giáo viên vừa xinh xắn lại vừa trẻ tuổi làm ở thư viện.
Tư tưởng sinh viên càng ngày càng độc lập, không còn sợ hãi thầy cô như trước nữa, huống chi đại học vẫn luôn là nơi nảy sinh và nuôi dưỡng tình yêu. Không biết bao nhiêu học sinh học xong lớp mười hai, hy vọng lên đại học có thể tìm được một cuộc tình oanh oanh liệt liệt.
Vì vậy, Hứa Lạc phát hiện mình đã bị quấy rầy.
Thường ngày cho dù đi tới chỗ nào, cô cũng bị người ta xì xào bàn tán. Lớn gan thì sẽ đi theo đuôi, tệ hơn nữa chính là nam sinh to mật, hỏi số điện thoại của cô, thậm chí còn tặng cô đồ.
Mặc dù mặt lạnh từ chối, nhưng trong lòng Hứa Lạc vô cùng sa sút.
Nếu biết vậy, cô đã đi dạy học sinh cấp 1, ít nhất bọn nhóc sẽ không sinh lòng với cô giáo xinh đẹp, đương nhiên, bọn nhóc chính là không dám. Con nít vẫn còn biết nghe lời của thầy cô.
Hôm nay Hứa Lạc lên lớp buổi chiều. Lúc đi giao ban, cô phát hiện trên bàn làm việc có nhiều đồ ăn vặt. Cô cho rằng đồng nghiệp giao ban mang tới, liền cười nói, “Tại sao mua nhiều như vậy? Muốn cháu mang về nhà à?”
Đồng nghiệp thay ca với cô là một người dì 40, 50 tuổi, họ Chu. Bà là người nhà của một vị giáo sư, trường học chiếu cố, an bài cho bà chức vị này. Thường ngày bà đam mê nghiên cứu sách dạy nấu ăn và thủ công, mỗi lần Hứa Lạc trao đổi với bà, cô cũng có cảm giác mình guống như đang nói về cuộc sống về về hưu sau này.
Có lẽ số tuổi quá chênh lệch, dì Chu đối với Hứa Lạc không có lòng ghen tỵ, chỉ chế nhạo nhìn cô một cái, “Không phải, đây là đồ của sinh viên để ở đây, nói là giáo sư cực khổ, mời chúng ta ăn.”
Về phần rốt cuộc là mang cho ai, trong lòng bà biết rõ, cho nên đã không đụng đến những thứ đồ này. Bà tin rằng Hứa Lạc cũng sẽ không nhận.
Quả nhiên, Hứa Lạc nhíu mày, mang đồ để thẳng đến chỗ vật bị rơi. —— Bình thường sinh viên nhặt đồ bị rơi trong thư viện thì để ở đây. Đây cũng chính là một trong những công việc của cô.
“Dì muốn nói,” Dì Chu tốt bụng chỉ điểm, “Nếu cháu không muốn bị quấy rầy, thì nên để bạn trai của mình thường xuyên tới đây. Những sinh viên kia biết được không thể đùa giỡn thì sẽ ngừng lại.”
Cũng chính là tại vì dáng dấp Hứa Lạc quá xinh đẹp, cộng thêm mới vừa tới chỗ này, tương đối mới mẻ, một thời gian sau sẽ tốt hơn nhiều. Nếu biết cô đã có bạn trai rồi, phần lớn sinh viên sẽ chết tâm dừng lại.
“Cái gì bạn trai ạ?” Hứa Lạc giật mình nhìn về bà.
Dì Chu cười híp mắt, “Ái chà, còn muốn gạt người? Chuyện này có gì đâu chứ, trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, dì sẽ không cười cháu.”
“Thật không có!” Hứa Lạc vội vàng phủ nhận, “Dì à, người hiểu lầm cái gì rồi phải không?”
“Những lời này,” Dì Chu có vẻ không vui, “Dì chính mắt nhìn thấy, còn giả đò? Mỗi ngày mang đồ tới cho cháu, ân cần nhiệt tình, còn nói không phải bạn trai?”
Thì ra là đã nhìn thấy Quan Tĩnh.
Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Người đó thật không phải là bạn trai, dì Chu, dì hiểu lầm rồi.”
Dì Chu thở dài một tiếng, “Dì nói tiểu Hứa nhé, dì lắm lời đôi câu, cháu đừng bao giờ trách dì. Thường ngày cháu rất được, nhưng con gái phải nên tự trọng, nếu cháu không thích người ta thì nên nói sớm một tiếng. Dì thấy thằng bé kia cũng rất thành thật, đừng nên làm trễ nãi người ta.”
Hứa Lạc nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng lên, “Dì Chu, dì hiểu lầm rồi, chuyện này không giống như dì nghĩ. Cháu cũng chưa bao giờ nghĩ tới trói buộc người nào…” Cô gấp gáp đến nổi vành mắt ửng đỏ.
“Ái chà, chuyện này…” Dì Chu vội nói, “Là dì sai rồi, trong lòng cháu hiểu rõ là được rồi.” sau đó bỏ đi thật nhanh.
Hứa Lạc đứng tại chỗ, cắn môi, thần sắc biển đổi trong chốc lát rồi mới thở ra một hơi, ngồi xuống bắt đầu công việc.
Có lẽ dì Chu nói cũng không sai. Trước khi mình luôn xua đuổi những người theo đuổi mình rất nhanh, nhưng Quan Tĩnh biết tiến biết lui đúng mực. Trên căn bản, trong lúc tới lui không hề gây cho cô bất cứ áp lực nào, đến nỗi cô đều quên đi rất nhanh, đối đãi anh giống như người theo đuổi mà mình không yêu thích, phải giải quyết dứt khoát cho rồi.
Nhưng mà… thật không yêu thích sao?
Bởi vì sự kiện này, buổi chiều, khi Quan Tĩnh gởi tin nhắn đến, hỏi cô muốn ăn cái gì, Hứa Lạc liền trả lời: “Này, anh cứ đưa cơm cho tôi hoài, tôi lại không trả tiền cho anh. Có vẻ như không tốt lắm.”
Cô vốn nghĩ rằng, Quan Tĩnh sẽ nói ‘không sao’, hoặc là Quan Tĩnh sẽ cảm thấy bị khinh thường gì đó, sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền, xa lánh mình. Cô không ngờ anh lại gởi tin nhắn lại rất nhanh: “Đừng vội lo, ít bữa nữa tôi mang sổ sách qua, tiền ăn mỗi tháng bao nhiêu, em trả cho tôi một nửa là được rồi.”
Hứa Lạc nhìn tới nhìn lui tin nhắn mấy lần, quả thật không thể tin nổi hai mắt của mình.
Đây chính là lần đầu tiên có người theo đuổi muốn thu tiền của cô!
Đúng rồi, lần trước đi ăn cũng là AA, Quan Tĩnh thật không giống người khác mà. Chỉ là anh vừa nói như thế, Hứa Lạc lại cảm thấy yên tâm. Những ý niệm ngổn ngang quấy rối cô vì vậy mà tan tành theo mây khói.