Mặt dù ban công của Corey đối mặt với hông bãi cỏ, một khung cửa sổ của cô có tầm nhìn hoàn hảo xuống bữa tiệc đang diễn ra dưới hiên nhà và có cơ hội thuận lợi để quan sát Spence mà không sợ bị anh bắt gặp. Chợt loé lên trong đầu cô ý nghĩ là cô chỉ mới ở cùng anh hai ngày và cô trở lại đúng nơi cô đã bắt đầu – chờ đợi được nhìn thấy anh. Thở dài, cô dựa vai vào khung cửa sổ, nhưng cô tiếp tục quan sát.
Anh là một người đàn ông có nhiều điểm trái ngược nhau, cô nghĩ một cách âu yếm – một người đàn ông cao to, mạnh mẽ với sự dẻo dai, cứng cáp hoàn toàn trái ngược với cái miệng quyến rũ và sức hấp dẫn của nụ cười bất ngờ. Trông như thể anh vẫn có thể mang bóng và xông qua hàng tiền vệ, nhưng anh lại có vẻ thanh lịch thoải mái của một người đàn ông được sinh ra là để điều khiển một lâu đài như thế này.
Tối nay, anh đang đóng vai trò một chủ nhà một cách dễ dàng, có vẻ như chăm chú lắng nghe những điều mà một nhóm đàn ông đang nói với anh, nhưng Corey thấy anh nhìn đồng hồ của anh lần thứ ba trong mười phút. Bữa ăn tối của anh đã được mang lên cách đây năm phút, và một cái bàn trên ban công đã được dọn sẵn với tách đĩa bằng sứ, muỗng nĩa bạc và những cái đĩa được đậy lại. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhìn cây kim chỉ phút tròng trành nhích qua. Bây giờ là mười giờ. Cô nhìn ra cửa sổ và nén cười khi Spence đột ngột đặt ly nước của anh xuống, gật đầu ngắn gọn với những người đàn ông đang nói chuyện với anh, và cáo lui, những sãi chân dài, nhanh nhẹn đưa anh thẳng đến cánh cửa dẫn lên nhà. Anh đã thực hiện xong nghĩa vụ xã hội của anh ; bây giờ anh đang vội.
Bởi vì anh muốn có bữa ăn tối với cô .
Và sau bữa tối, anh có ý định có Corey cho tráng miệng.
Một cách gượng gạo, Corey nhìn lướt qua cái bàn trên ban công, nơi một cây đèn bão đã tỏa ánh sáng dịu nhẹ của nó. Đó là một khung cảnh để quyến rũ hết sức hoàn hảo – một ban công kín đáo, ánh nến, sâm banh lạnh trong xô, tiếng nhạc ở xa, và một cái giường rất lớn, sang trọng với những tấm ra trải giường bằng xa tanh trong tầm với. Cô đã vô cùng thích thú vì anh đã chú ý đến từng chi tiết, nhưng cô sẽ không để cho anh làm tình với cô. Nếu cô làm tình với anh, thì khi anh hôn từ biệt và để cho cô ra đi cô sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh và sẽ làm cho khoảng thời gian mười một năm qua chẳng có nghĩa lý gì nếu đem ra so sánh.
Corey rất chắn chắn về tất cả những chuyện đó. Những gì cô không hiểu là tại sao đột nhiên anh dường như cảm thấy cô quyến rũ không cưỡng lại nỗi. Đêm qua, khi cô nằm thao thức, cố tìm lý do cho những biểu hiện đam mê của anh, cô đã quyết định đó là do cảm giác tội lỗi vì bức tranh mà bà cô đã vẽ lên về chuyện Corey đã chờ anh ở cửa sổ để đưa cô đến buổi khiêu vũ.
Lý thuyết đó đã bị vô hiệu với cái cách anh đã cư xử hôm nay – anh đang si mê theo đuổi cô một cách nghiêm túc, và anh đang sử dụng toàn bộ kho vũ khí gợi cảm tấn công cơ thể cô, từ giọng nói cho đến đôi tay anh. Thậm chí anh đã yêu cầu cô kéo dài chuyến đi của cô, mặc dù anh đã rút lui mà không hề năn nỉ cô. Thật là khó hiểu. Bên ngoài, trên bãi cỏ, có những phụ nữ hấp dẫn hơn Corey nhiều, và cô nhìn thấy nhiều người trong đó đã cố tán tỉnh anh. Spence đẹp trai, hấp dẫn, và giàu có. Có rất nhiều phụ nữ để cho anh lựa chọn. Đó là chính là lý do khiến cho anh chưa bao giờ quan tâm đến Corey, thậm chí khi cô đã gần 18 tuổi và sự chênh lệch của tuổi tác giữa họ đã không còn là một vấn đề quan trọng.
Bây giờ anh lại đột ngột quyết tâm theo đuổi cô, và cô biết phải có một lý do nào đó. Có thể là anh chỉ thích điều mới lạ khi thử quyến rũ một người bạn thời thơ ấu. Cô gạt ý nghĩ đó đi; nó hoàn toàn không hợp lý. Spence không thua kém một ai hay là một người đáng chán ; cô sẽ không yêu anh một cách vô vọng cho đến tận bây giờ nếu anh là người như thế.
Corey rời khỏi khung cửa sổ để anh không nhìn thấy cô đã ở đó và nghĩ là cô đã quan sát anh trên hiên nhà.
Khi không có câu trả lời cho tiếng gõ cửa của anh, Spence thử mở cửa và tự bước vào. Đi qua được nửa phòng thì anh thấy Corey ở ngoài ban công, đứng ở lan can trong chiếc áo lụa xanh dài, rực rỡ phủ từ cổ đến mắt cá chân ngoại trừ một chỗ khoét ở cổ. Cô đang đợi anh, anh nghĩ với nụ cười trong lòng. Sau bao năm, cô gái đáng yêu của anh lại đang đợi anh. Số phận đã cho anh thêm cơ hội thứ hai mà anh không xứng đáng được nhận, và anh có ý định tóm lấy nó bằng bất cứ cách nào anh có thể làm được.
Bữa ăn tối với Corey là một trong những bữa ăn thú vị nhất mà anh có được trong nhiều năm. Cô tiếp anh bằng những câu chuyện hài hước về những sự kiện trong đời anh mà hầu như anh đã quên. Sau đó, họ nhấp rượu brandy và Corey lấy ra một trong những cuốn albums hình mà cô đã mang đến cho anh. Ánh sáng từ cây đèn bão không được tốt, nhưng Corey thuyết phục rằng ánh sáng không đủ là giúp, chứ không cản trở, để xem những bức ảnh đầu tay của cô. Spence để cho cô làm theo ý của cô bởi vì sâm banh và rượu brandy đang làm cho cô dễ chịu hơn, và anh muốn tối nay cô được thoải mái.
Với khuỷu tay trên bàn và cằm trên nắm tay của anh, anh chia sự chú ý của anh giữa khuôn mặt hớn hở của cô và bức ảnh cô đang chỉ cho anh. “Sao em lại giữ tấm hình đó ?” anh hỏi, chỉ tấm ảnh một cô gái trong bộ quần áo cưỡi ngựa, uể oải trên mặt đất trong tư thế ngồi, tóc của cô che đi phân nửa khuôn mặt.
Corey trao cho anh nụ cười quyến rũ, nhưng anh có cảm giác là cô hơi lúng túng. “Thực ra, đó là một trong những tấm ảnh mà em thích nhất trong một thời gian. Em cho là anh đã không nhận ra cô ấy ?”
“Không nhận ra được khi mái tóc che đi khuôn mặt của cô ấy.”
“Là Lisa Murphy. Anh đã đưa cô ấy đi chơi suốt mùa hè anh ở nhà vào năm học đại học thứ ba của anh.”
Bắt đầu hiểu ra và Spence nuốt tiếng cười. “Anh hiểu là em không thích cô ấy lắm ?”
“Không thích sau khi cô ấy kéo em ra một chỗ và nói với em rằng em là một con sâu bệnh và em nên tránh xa anh ra. Ngày hôm đó tất cả chúng ta đang ở tại cuộc thi ngựa từ thiện. Thật ra, thậm chí em còn không biết là anh sẽ có mặt ở đó.”
Trang cuối cùng là một trong những bức ảnh của Spence và bà anh mà Corey đã chụp ở bữa tiệc tại nhà cô. Họ lặng lẽ nhìn nó một lát. “Bà rất đặc biệt,” Corey nói khẽ, chạm đầu ngón tay của cô vào má của người đàn bà lớn tuổi.
“Em cũng vậy,” anh lặng lẽ nói, khi anh đóng cuốn album. “Thậm chí là vào lúc đó.”
Theo bản năng Corey biết là phần của buổi tối mà cô khao khát và lo sợ sắp bắt đầu. Cô nắm lấy cách cư xử của một kẻ hèn nhát và cố chặn trước điều không thể tránh được bằng sự hài hước và thay đổi đề tài. “Em chắc là anh đã không nghĩ em ‘đặc biệt’ khi em treo tòng teng trên cây để chụp hình anh,” cô nói đùa, đi đến lan can.
Anh bước đến gần phía sau cô và đặt hai tay anh lên vai cô. “Anh luôn nghĩ em rất đặc biệt, Corey.” Khi cô không trả lời, anh nói, “em có bất ngờ không nếu anh nói với em rằng anh có một tấm hình của em ?”
“Có phải là một trong những tấm em thường nhét vào ví của anh khi anh không nhìn không ?”
Một giây trước đây anh sắp sửa hôn cô, và thay vào đó anh kết thúc bộ mặt tươi cười của anh bằng cách vùi nó trên tóc cô. “Em đã thật sự làm vậy à ?”
“Không, nhưng em có nghĩ đến.”
“Tấm hình của em mà anh có là từ trang bìa của Cuộc Sống Tươi Đẹp.”
“Em hy vọng anh tìm đủ chỗ cho nó ở một nơi nào đó,” cô nói đùa. “nó chỉ hơn một inch (khoảng 3cm).”
Anh lướt môi anh qua thái dương cô, giọng của anh thì thầm âu yếm. “Anh muốn có một tấm ảnh lớn hơn thể hiện cái cách em rực sáng dưới ánh trăng khi em ở trong vòng tay anh.”
Corey cố không để cho những gì anh đang nói hoặc làm ảnh hưởng đến cô, nhưng hơi ấm đã lan rộng khắp cơ thể cô, và khi anh trượt cánh tay anh quanh thắt lưng cô và kéo cô sát vào toàn bộ chiều dài của anh, cô cảm thấy cảm giác nhức nhối của sự khao khát bắt đầu hình thành. “Anh mất trí vì em,” anh thì thầm.
“Spence,” cô khẽ khàng khẩn khoản, “đừng làm điều này với em.” Nhưng đã quá muộn, anh đã xoay cô trong cánh tay của anh, và khi miệng anh mở ra trên miệng cô, đòi hỏi và ngấu nghiến, Corey thả mình trong nụ hôn nóng bỏng, đầu hàng sự hỗn loạn nối gót ngay sau khi bàn tay của người đàn ông vuốt ve ngực cô và trượt xuống sống lưng cô, ép cô chạm vào vật căng cứng của anh. Cuối cùng khi anh dứt miệng anh khỏi cô, Corey cảm thấy bị đốt cháy bởi nụ hôn và dính chặt với cơ thể của anh.
“Ở lại thêm vài ngày đi,” anh thì thầm, cọ xát quai hàm của anh trên tóc cô.
Một vài ngày … Cô xứng đáng có được vài ngày ngọt ngào để nhớ và giữ trong lòng. Rồi hối tiếc. “Em – em phải làm việc để kiếm sống – một kế hoạch – ”
Anh đẩy hai bàn tay anh qua bên tóc cô và xoay cô đối mặt với anh. “Đặt anh vào kế hoạch của em. Anh có việc cho em làm.”
Cô nghĩ là anh đang đùa về chuyện có việc để làm, và cô dựa trán cô vào ngực anh. Cô sẽ ở lại với anh. Cầu Chúa phù hộ cho cô, cô sẽ làm nó. “Những gì anh đang đề nghị không phải là công việc,” cô nói, giọng của cô run lên vì sợ hãi và tình yêu.
Spence cảm thấy cô đang dao động, và anh nắm lấy lợi thế anh đã đạt được trước khi cô có thể thay đổi suy nghĩ của cô. “Anh nghiêm túc đấy,” anh nói, sử dụng cách duy nhất mà cả ngày hôm nay anh có thể nghĩ ra để làm cho cô đồng ý ở lại. “Anh đã và đang tập hợp nhiều dữ liệu cho một cuốn sách viết về ngôi nhà này và vài căn khác đã được xây dựng cùng thời điểm đó. Anh cần những bức ảnh đi kèm với lời văn, và em có thể – ”
Cô đẩy anh ra quá đột ngột làm cho anh gần như mất thăng bằng. “Cho nên toàn bộ cảnh tượng quyến rũ này là vì chuyện đó à !” Cô vòng tay ôm ngay bụng cô và lùi lại, giọng của cô run lên với nước mắt và phẫn nộ. “Anh muốn đạt được điều gì đó !” Anh với lấy cô, nhưng cô hất tay ra và lùi lại. “Ra khỏi đây ngay.”
“Nghe anh nói này !” Spence bắt được cô ngay bên trong cánh cửa đã được mở ra. “Anh yêu em !”
“Nếu anh muốn em chụp hình nơi này, thì hãy gọi cho William Morris Agency ở New York và nói chuyện với người đại diện của em, nhưng trước tiên anh nên gửi một tấm séc khống !”
“Corey, im miệng và nghe này. Anh đã bịa ra cả câu chuyện về cuốn sách. Anh yêu em.”
“Anh đang nói dối, đang lừa gạt – ra khỏi đây ngay !”
Cô đang hết sức cố gắng để không khóc, và anh biết cô sẽ ghét anh hơn nếu cô khóc òa trước mặt anh. Anh thả hai cánh tay ở hai bên hông, nhưng anh sẽ không chịu bỏ cuộc. “Sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện này.”
Đến lúc Spence đi về phòng anh, hành động sai lầm của anh đánh vào anh. Cho dù sáng mai anh có nói bất cứ chuyện gì với cô, cô sẽ không tin anh. Sau tất cả những gì đã xảy ra, anh không thể nào chứng minh cho cô thấy là anh đã không có động cơ cá nhân và đó là tất cả những gì anh muốn từ cô.
Giận dữ với sai lầm của anh, anh giật mạnh áo khoác ra khỏi người và cởi khuy áo sơ mi của anh trong khi anh để cho mình xem xét đến khả năng xấu nhất là : Corey không yêu anh. Anh biết chắc là cô có cảm giác gì đó với anh; nó bừng cháy ngay khoảnh khắc anh chạm vào cô, nhưng anh có thể nhầm lẫn “cái gì đó” với tình yêu. Anh đang đi tới tủ rượu khi anh băng qua giường thì nhìn thấy một tờ giấy được dựng trên gối anh.
Đó là một bức thư viết vội của Joy, bảo với anh rằng cô đang chạy trốn với Will Marcillo, con trai của người cung cấp thực phẩm, và yêu cầu Spence báo cho mẹ cô biết vào sáng hôm sau. Phần còn lại của lá thư là một sự nỗ lực tuyệt vọng của đứa cháu gái để làm cho Spence hiểu tại sao cuộc đàm thoại giữa cô với Corey lúc sớm ngày hôm đó đã thuyết phục cô rằng cô phải cưới một người đàn ông mà cô yêu. Theo lời giải thích rời rạc của Joy, Corey đã thừa nhận với Joy rằng Corey chưa bao giờ yêu bất kỳ ai ngoài Spence và cô muốn có những đứa con của anh, nhưng cô sợ đánh liều tình cảm của cô một lần nữa. Chuyện đó, theo Joy, giống như tình cảm của chính cô với Will, chỉ là Joy không còn sợ phải mạo hiểm nữa.
Spence đọc lại lá thư một lần nữa, sau đó anh đặt nó xuống bàn và nhìn chằm chằm vào giường của anh, tâm trí của anh quay cuồng với những gì mà Joy tiết lộ, ghép chúng với những gì anh đã khám phá được về Corey rồi dừng hẳn lại ở tình thế khó khăn không thể tưởng mà tối nay anh đã tự đặt mình vào khi nói dối cô về lý do anh muốn cô ở lại.
Theo bức thư ngắn của Joy, Corey yêu anh. Cô muốn có những đứa con của anh. Cô sợ phải mạo hiểm.
Theo những gì Corey nói, hoặc là cô làm theo sự bốc đồng và bản năng, nếu không thì cô mất can đảm và không hành động gì.
Spence đã vô tình tự đưa mình vào tình thế khó khăn không thể thay đổi đến nỗi không gì anh nóisẽ làm cho Corey tin là anh chỉ muốn cô. Lẽ ra ngày mai một đám cưới sẽ diễn ra, nhưng không có cô dâu và không có chú rể. Anh không thể nói bất cứ điều gì để làm cho cô tin anh, nhưng có lẽ là anh còn có thể làmđiều gì đó. Anh do dự trong chốc lát, và sau đó anh quyết định và nhấc điện thoại lên.
Thẩm phán Lattimer vừa mới về đến nhà từ buổi tiệc diễn tập. Ông rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Spence. Ông càng bất ngờ hơn khi ông hiểu ra lý do.