“Diệp An, nhanh chân lên nào! Anh họ cậu đang đứng chờ cậu trước cổng trường kìa” Mễ Mễ vừa nhai vừa nói, tay thì nhanh chóng giúp cô dọn lại sách vở.
Cô bật cười khi thấy dáng vẻ hấp tấp của con bạn thân.”Đó là anh họ tớ mà sao cậu lại nôn nóng hơn tớ vậy Mễ Mễ. Anh Thiên nhắn tin kêu cứ từ từ đừng vội, sợ chúng mình chạy nhanh quá, ngã thì khổ nên yên tâm chưa cô nương”
“Không được, để một đóa hoa như anh Diệp Thiên trước cổng trường của ngàn con sói đói háo sắc mà cậu yên tâm được sao? Tớ thì không thể nào giữ bình tĩnh và yên tâm được ” Mễ Mễ chu môi, gương mặt mũm mỉm như trái táo tàu nói với giọng điệu nghiêm túc.
Cô giơ tay đầu hàng luôn với nó , bật nói “Dạ, chị là lo cho anh Diệp Thiên nhà em hay anh Nam Du đi chung với anh Thiên vậy ạ” trong tư thế đứng chào làm gương mặt hùng hồn của vài giây trước biến mất tiêu mà thay vào đó là vẻ ngượng ngùng của nó “Quỷ linh tinh, chị mày là đang bảo vệ giúp tài nguyên quốc gia biết không hả?”.
Cô chả thèm nói với con ranh này, dù sao thì nói không lại nó. Thật tình, từ khi nào thì anh Nam Du và Mễ Mễ bỗng dưng tình trong như đã mặt ngoài còn e vậy trời. Cứ tưởng một người thì tĩnh như nước, trầm mặc, ít nói mang vẻ đẹp của nắng ấm mùa xuân như anh Diệp Thiên sẽ hợp với nó. Nhưng không ngờ phong cách bad boy như anh Nam Du lại hòa hợp một cách không ngờ với Mễ Mễ chuyên nói không ngừng nghỉ, độc mồm độc miệng không ai bằng sở hữu nét đẹp rực rỡ đến chói mắt như người mẹ dẫn chương trình của nó. Chắc là do hai chữ duyên phận nên hai người thành cặp đôi giành nhau mà nói quá, chả ai nhường ai cả. khổ!
Cổng trường cấp 3 Minh Quang đẹp một cách nhẹ nhàng trong ánh chiều hoàng hôn với những tán phượng rung rinh trong gió. Gần đến kì thi cuối cấp nên giờ này vẫn còn lớp học của mấy anh chị cuối khóa, tiếng giảng bài vẫn vang đều đều và bỗng dưng cô cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thật, sang năm là cô cũng giống như mấy anh chị cuối khóa rồi.
Bỗng một mùi hương bạc hà dịu nhẹ, vòng tay vững chắc ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm, giọng nói ấm áp vang lên bên tai làm cô chợt tỉnh “An An, em lại thẫn thờ nữa rồi, đi đường phải chú ý, lại đụng phải người ta sao hả?” Diệp Thiên cười khẽ với con nhóc trong lòng mình, lúc nào cũng ngơ ngác như con nai nhỏ.
Gương mặt trái xoan ửng đỏ, đôi mắt đen to tròn toát lên vẻ linh động, làn da trắng mềm như em bé, lúng đồng tiền bên khóe miệng với nụ cười ngọt ngào như nắng ngày hè nói khẽ ” Anh lại chọc em, em có nhìn đường chứ bộ” làm An An giống như cô nhóc cấp 2 nhìn vào không ai biết là gần 18 rồi.
Diệp Thiên bó tay với cô, lớn to đầu mà như con nít, cái vẻ mặt đó thì muốn giận cũng chả được, nắm bàn tay cô kéo đi “Anh mà không ôm em lại, thì em ôm cái cổng trường rồi cô nương. Không đi nhanh thì hai đứa đằng trước tiếp tục diễn phim tình cảm cho bạn học em xem gần hết”
Lo nói với anh mà quên đang đứng trước trường, may thay là anh là anh họ chứ không thì mấy đứa con gái đang nhìn kia đã sớm giết cô rồi. Dễ sợ quá đi.
Nam Du với Mễ Mễ nhìn nhau đắm đuối trong không khí màu hường đã phải chấm dứt bởi câu nói khi đi ngang qua của Diệp Thiên “Cứ tiếp tục, không cản, tiền ăn mày tự trả”. Như sét đánh ngang tai, hai con người phía sau chạy ngay theo sau không chút chần chờ.” Ham an đến thế là cùng.