Tối đó, khi Diệp Điền tỉnh lại lần nữa đã là giữa khuya. Cô vẫn nằm ngủ trong lòng Diệp Trung từ lúc chiều.Cô ngước mắt nhìn gương mặt anh, tay đưa lên sờ vào hai hàng chân mày đang nhíu lại. Anh đang mơ gì thế? Tay cô nhẹ nhàng, hai hàng chân mày từ từ giãn ra. Anh của cô càng lúc càng đẹp trai. Nếu như lấy anh làm chuẩn thước đo, cô sợ rằng sẽ không có chàng trai nào qua khỏi chuẩn đó.
Diệp Điền xuống giường xỏ dép, cô muốn đi vệ sinh.
Khi cô quay trở lại, ánh đèn loe loét từ phòng mẹ và ba dượng vẫn còn. Cô thổi tắt nến, rón rén đứng áp tai nghe trộm.
“Ông! Tôi mơ thấy ác mộng!”
“Ác cái gì mà ác? Ngủ đi!”
“Không! Tôi mơ thấy Diệp Trường, ông ta về đòi tôi trả mạng ông ơi!”
“Suỵt! Bà muốn người khác nghe hay sao? Chuyện bà giết hắn, đã chôn vùi trong quá khứ rồi. Bây giờ nói lại làm gì?”
“Nhưng… lỡ…”
“Không có lỡ gì hết! Bà mau ngủ đi! Ngày mai phải lấy sức khen ngợi cái thằng con của bà. Để mai mốt nó còn về đưa tiền cho tôi nữa! Chứ cái thằng Diệp Hưng không biết điều kia, có về mà không đưa xu nào, tao vác chổi chà đuổi ra!”
Chiếc đèn trong tay Diệp Điền rung rinh. Cô dùng hết sức bấu lại, nhưng vẫn không giữ được. Kết quả, một âm thanh vang vọng vang lên.
Sau đó là tiếng ba dượng la lên: “Chết rồi!”
Diệp Điền không muốn nghĩ gì nữa. Cô chạy nhanh trở về phòng mình. Chui vào trong chăn, chui vào trong lòng Diệp Trung.
Ba dượng nói khẽ.
Tiếng mẹ cô đáp lại : “Chết rồi! Lỡ nó nói cho thằng Trung thì…”
“Bà im đi! Lời của đứa con nít 15 tuổi, không ai nghe đâu! Với lại nếu người ta nghi, cứ nói là nó bị điên là được!”
Diệp Trung thức giấc, cảm thấy Diệp Điền ôm chặt eo mình. Vai cô còn run run. Anh lật cô lại, mặt cô toàn là nước mắt.
“Em bị gì vậy?”
Diệp Điền ra sức lắc đầu. Cô không biết mình có nghe lầm hay không. Mặc cho Diệp Trung hỏi cỡ nào, cô cũng chỉ biết lắc đầu. Anh lo lắng, nhưng cũng không muốn ép cô. Đành ôm cô trong lòng, thức nghe cô khóc.
Diệp Điền lại nhớ về cái ngày kinh hoàng khi đó. Thì ra cô không hề nằm mơ. Chính mẹ đã cầm dao đâm xuyên qua tim của ba. Chính tay bà ấy. Cô nhớ, tay bà ta toàn máu, giọng cười đó… tất cả đều là sự thật.
Người mẹ cô yêu, lại giết chết người ba cô yêu. Tại sao lại thành ra như thế này? Chẳng lẽ, cuộc đời Diệp Điền cô không xứng đáng có được hạnh phúc hay sao?
Chẳng lẽ ông trời luôn muốn cướp đi tất cả những thứ mà cô có. Đến cuối cùng cô không còn lại gì mới buông tha cho cô.
Diệp Điền nấc lên. Cô không thể dừng khóc lại được nữa. Áo Diệp Trung đã ướt hết vì nước mắt của cô. Anh nhìn thấy lại càng đau lòng. Những gì anh có thể làm chỉ là ôm cô thôi sao? Anh vô dụng như vậy sao?
Khi Diệp Điền tỉnh dậy lần nữa, cô đã ở trong một nơi xa lạ, giường ngủ xa lạ.
Cánh cửa phòng mở ra, Diệp Hưng bưng tô cháo và ly sữa đi vào. Diệp Điền cố hết sức lắc đầu. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Em ăn cháo đi!”. Diệp Hưng đặt cháo bên cạnh cô.
“Anh hai! Sao em lại ở đây?”
“Anh phải hỏi em mới phải đó! Trời mưa to như vậy, làm sao em đến được đây? Anh trên đường về nhà, thấy người ta bu lại. Anh vào xem thì thấy nằm ven đường, cả người ướt hết”.
Diệp Điền không nhớ làm sao cô đi được đến đây. Chỉ biết vô thức giơ tay sờ lên mặt mình, cảm giác đau không phải ở má mà là trái tim. Tim cô đau nhói.
Ánh mắt Diệp Trung đỏ ngầu. Lần đầu tiên cô thấy anh như thế.
“Em vừa nói gì?”
“Em nói chính mẹ anh đã đâm chết ba! Chính là bà ta! Là bà ta!”
CHÁT!
Diệp Trung tát cô một bạt tay. Trái tim Diệp Điền tan nát vỡ vụn.
“Em nói gì, lập lại một lần nữa xem!”
“Em nói bà ta là hung thủ giết người! Dù trời có đánh em cũng vẫn nói!”
“Mẹ là mẹ em, cũng là mẹ em. Bà ấy đã khổ cực nuôi anh em mình lớn. Em báo hiếu với bà ấy như vậy hay sao? Em có thật là Diệp Điền hay không?”
“Em đương nhiên là Diệp Điền. Em mang họ Diệp, là họ của ba! Anh lấy quyền gì mà mắng em? Anh có biết em chịu bao nhiêu khổ cực hay không hả? Bà ấy từ nhỏ đã thương anh, anh muốn gì cũng cho. Còn em, không bao giờ được như vậy. Sau khi anh đi, hằng ngày em đều hứng những trận đòn roi của bà ta. Trước mặt anh thì làm ra vẻ yêu thương con gái. Sau lưng thì mắng nhiếc sai bảo hầu hạ đánh đập như một con chó. Anh biết hay không? Em có còn xem bà ta là mẹ nữa hay không? Khi mà bà ta giết chết ba, chưa đoạn tang ba mà đạ dẫn trai về nhà!”
“Em…”
Cánh tay Diệp Trung dang ra giữa không trung. Anh thương mẹ. Anh cũng thương cô. Nhưng anh tuyệt đối không để ai có thể xỉ nhục mẹ mình. Dù cho đó là Diệp Điền đi chăng nữa.
“Sao hả? Anh đánh đi!”
Giông bắt đầu nổi lên. Ngoài cửa sổ, mưa và gió quật ngã những tán cây trên cao. Gió rít qua khẽ lá thổi từng cơn lạnh giá vào trong.
Diệp Điền lần đầu tiên trong đời không thấy sợ sấm chớp nữa. Trước kia mỗi khi mưa to, cô đều ôm gối chạy sang phòng anh. Dù thế nào, Diệp Trung vẫn sẽ luôn dang rộng cánh tay ôm lấy cô.
Nhưng giờ đây, anh đứng đấy, đối diện cô. Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng sao lại xa đến như vậy?
“Anh cho em nói lại lần nữa. Mau rút lại tất cả những gì em vừa nói!”
“Không bao giờ! Bà ta là hung thủ giết ba!”
“Được. Mọi chuyện đã thế thì anh cũng không còn gì để nói. Sau này anh không muốn nhìn thấy em nữa. Vĩnh biệt!”
Diệp Trung nhấc chân bước ra khỏi nhà. Anh băng vào màn mưa ngoài kia.
Diệp Điền không nhìn theo anh. Cô cũng không còn hơi sức để níu giữ anh lại nữa. Cũng đồng nghĩa với việc từ đây về sau, anh và cô là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Thì ra mọi chuyện anh làm trước giờ đều là dối trá.
Tất cả chỉ là giả tạo.
Diệp Trung là tên lừa đảo!
Cô từng nghĩ rằng không có mọi thứ sẽ không sao. Chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.
Nhưng giờ thì sao? Ba không còn, mẹ không yêu, ngay cả người mà cô tin tưởng nhất cũng không tiếc bỏ mặc cô. Diệp Điền cô đã không còn gì để mất nữa rồi.
Vậy thì còn ở lại mảnh đất chỉ toàn đau khổ này làm gì chứ?
Sau khi Diệp Trung đi khỏi, Diệp Điền lại hứng chịu trận bạo hành ngược đãi của mẹ và ba dượng. Cô không né tránh roi nào, cứ để yên cho họ đánh.
Vết đau trên cơ thể không thể bì được với vết cắt trong tim. Không phải cô không muốn khóc, mà là vì nước mắt không còn nữa.
Dòng nước mắt đã khô cạn kể từ khi Diệp Trung tát cô, kể từ khi anh cất bước ra đi.
Bao nhiêu năm qua cô chịu đựng đủ rồi. Những trận đánh vô cớ cô không đếm nổi nữa. Cả roi quất vào, in trên da cô không phai nhòa. Mọi đau đớn cũng đủ rồi.
Coi như cô để họ đánh lần cuối cùng.
Diệp Điền chạy thẳng ra mộ ba. Mưa táp vào mặt cô đau rát.
Cô ôm lấy bia mộ, trượt dài theo cơn mưa quỳ gối xuống.
Ba vẫn mỉm cười với cô như mọi khi, gương mặt ba hiền từ biết mấy!
Mưa.
Mưa tuôn rơi.
Mưa ào ạt.
Mưa xối xả.
Mưa rơi trên mặt cô. Diệp Điền không thể phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa nữa. Cái lạnh bên ngoài, có hề gì với trái tim đã đóng băng.
Bao nhiêu năm khổ đau, cô cũng từng hy vọng một ngày mới hạnh phúc.
Đáng lẽ ở cái tuổi mười lăm này, cô phải được cắp sách đến trường như bao đứa trẻ khác, được vô tư vô lo, có bạn bè, có thầy cô.
Nhưng cô chỉ có thể đưa ánh mắt thèm thuồng với những thứ mà với cô là xa xỉ ấy. Khi mà nghe tiếng cô bé Linh hàng xóm ê a đọc bài, còn cô chỉ quanh quẩn dưới bếp, là rửa chén, là dọn dẹp, là lau chùi, hầu hạ đánh đập mắng chửi.
Cô tủi thân lắm chứ!
Cũng cùng là con người, nhưng tại sao số phận lại khác nhau đến thế? Chẳng lẽ ông trời cho cô hạnh phúc là khó khăn đến vậy ư? Hay là cô không xứng đáng?
Bước chân Diệp Điền vô thức tiến về phía trước. Cô không biết hiện tại mình đang đi đâu đang làm gì?
Mưa vẫn ào ạt tuôn xuống. Cô vẫn đi như thế trong màn đêm ướt át mịt mù.
“Điền!”
“Anh hai!”
“Em nghĩ gì vậy? Có chuyện gì rồi phải không?”
Cô cứ lắc đầu. Rồi cười phá lên như điên.
“Điền! Em đừng có làm anh sợ! Em cười trông rất đáng sợ!”
Sau hôm đó, Diệp Điền ở trong trạng thái điên khùng. Suốt ngày nhốt mình ở trong phòng nói lảm nhảm gì đấy. Có khi còn hát những bài hát ngớ ngẩn lộn xộn. Rồi còn tự mình nói tự mình nghe, lầm bầm ‘Tôi ghét anh’, ‘Tôi hận anh’.
Những bác sĩ Diệp Hưng mời đến, đều bị Diệp Điền chỉ vào mặt bảo là Diệp Trung, rồi ném đồ đuổi ra ngoài.
Tình hình ngày một tệ hơn khi có nhiều lần nhân lúc Diệp Hưng ra ngoài, Diệp Điền dùng dao rọc giấy tự rạch tay mình, dùng máu vẽ nghoệc ngoạc lung tung lên tường. Có khi còn đập đầu mình nữa.
Diệp Hưng đành phải thay bằng tường bông, dẹp hết những thứ có thể làm bị thương. Tránh một ngày cô nổi điên tự sát.
Diệp Hưng cho rằng, có thể khiến em gái thành ra thế này chỉ có mình Diệp Trung mà thôi.
Kéo dài trong gần một năm, trong khoảng thời gian đó, Tâm Như là bác sĩ kiên nhẫn nhất. Cô ấy đã dần dần lôi Diệp Điền trở lại bình thường.
Nhiều lần Diệp Trung hoảng sợ khi thấy Tâm Như cũng ngồi nói lảm nhảm với Diệp Điền. Sợ rằng cô ấy chữa đến nỗi từ bác sĩ biến thành bệnh nhân.