Hạnh Phúc Của Nỗi Đau

Chương 10



Diệp Điền chia tay Lâm Hàn, sau đó vào trong nhà.

“Anh ba?”

Diệp Trung ngồi trên ghế sofa, nét mặt lộ ra ý cười. Diệp Hưng ngồi đối diện, trái lại vẻ mặt trông rất khó coi. Diệp Điền không hiểu, hai người họ cứ ngồi nhìn cô.

“Hai anh làm gì vậy?”

“Hừ!”

Diệp Hưng gầm gừ. Sau đó đứng lên bỏ vào trong.

“Anh ba, sao anh tới đây? Còn anh hai lại làm sao vậy?”

“Tới đây!”. Diệp Trung đưa tay ra gọi cô. Diệp Điền cũng ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh anh.

“Anh vừa dọn tới đây.”

“Sao? Còn…anh hai thì…”

“Không sao. Anh hai đã đồng ý rồi!”

Diệp Điền cười mỉm. Tuy vậy vẫn trưng ra bộ dạng không hiểu. Diệp Trung lắc đầu cười cái mặt ngơ ngơ của cô.

“Nếu anh không phải đi học khóa chuyên môn thì có đánh chết cũng không cho nó dọn tới!”

Diệp Hưng khó chịu giải thích. Vừa đi vừa kéo vali ra. Diệp Điền cũng đoán sơ được nguyên do.

“Anh đi bao lâu?”

“Hai tháng. Autralia.”

“Anh đi bây giờ sao?”. Diệp Điền mở tủ thuốc lấy ra chai dầu gió đưa cho Diệp Hưng.

“Ừ!”

Diệp Trung xoa xoa hai thái dương, rồi liếc mắt sang phía Diệp Trung. Quăng thêm một câu. “Đi hơi lâu, em ở nhà nhớ tự chăm sóc mình đó!”

“Anh yên tâm! Em sẽ chăm sóc em gái thật tốt!”. Diệp Trung hướng về phía Diệp Điền, quàng tay lên vai cô, nhẹ nhàng nói thay cô.

“Tốt nhất là như vậy!”.

“Anh đi bình an!”. Diệp Điền chúc Diệp Hưng. Trước đây anh cũng từng đi công tác xa, nhưng chỉ đi nhiều nhất là hai ngày. Lần này lại là hai tháng.

“Ừ! Hai đứa ở nhà phải cẩn thận. Nhất là Điền, nghe nói dạo này hay có trộm lộng hành!”.

“Em biết rồi!”

Diệp Trung đòi đưa Diệp Hưng ra sân bay, nhưng anh lại không chịu.

“Điền!”

“Sao anh?”

“Phòng này là của em à?”

Diệp Trung ngó nghiêng lung tung, cả phòng cô cũng không chừa.

“Anh hỏi làm gì?”

“Không có gì. Anh chỉ sợ lỡ tối em lại ôm gối chạy đi tìm anh thì làm sao thôi!”

“Em đâu còn là con nít nữa. Anh khỏi lo.”

“Vậy sao?”

“Anh có ý gì?”

Diệp Trung không nói gì. Anh đi vào nhà bếp lục lọi tủ lạnh. Thấy toàn là mì ly với thức ăn nhanh. Không khỏi nhíu mày. Nhà bác sĩ mà ăn những thứ này hay sao?

“Em và anh hai ăn mấy thứ không dinh dưỡng này sao?”

“Không phải. Cái đó là của em. Anh hai ít khi ăn ở nhà lắm!”

“Không tốt!”

Diệp Trung nhíu mi tâm, trong lòng lại khó chịu. Diệp Điền đang ở tuổi mới trưởng thành, ăn uống đương nhiên phải cẩn thận.

Phải nói Diệp Hưng thật sự quá cẩu thả. Việc dinh dưỡng của em gái cũng quên không lo. Diệp Trung lại nghĩ đến việc anh hai phẫu thuật xong thì mới sực nhớ còn để quên cái kéo trong bụng bệnh nhân. Cái này rất hại a.

Ngày sau đó, Diệp Trung bắt tay vào việc oanh tạc. Tất cả mì ly, mì gói, đồ ăn nhanh, nước ngọt của Diệp Điền trong nhà đều bị anh không thương tiếc tịch thu hết. Rồi trơ mắt nhìn đống đồ bị ném lên xe rác. Không khỏi nhăn mặt trách Diệp Trung.

Ngược lại, Diệp Trung dường như rất hài lòng với chiến lược của mình.

“Anh ba!”

“Gì?”

“Em đói bụng!”

Diệp Điền xoa xoa cái bụng. Quả thật là đói. Mọi chuyện cũng do Diệp Trung hại cả.

“Vậy anh đi nấu!”

Diệp Trung xắn tay áo vào bếp, lôi rau củ ra thái thái bằm bằm.

Diệp Điền ngồi chờ trên sofa, chờ đến khi sẩm tối thì lăn ra ngủ. Khi Diệp Trung trở ra, cô đã nằm ngủ như một con tôm. Vài sợi tóc mai rũ xuống gò má, thỉnh thoảng ư ư vài tiếng trở mình. Diệp Trung ngồi xổm xuống cạnh Diệp Điền, ngắm kĩ gương mặt cô. Anh đưa tay gạt đi những sợi tóc ra sau gáy, tay chạm vào gó má cô.

Anh từng tát vào má cô rất mạnh, mạnh đến nỗi tim anh quặn đau từng cơn. Không hiểu tại sao khi nghe cô nói như vậy, bàn tay lại không tự chủ được.

Anh hối hận chạy đi tìm cô trong cơn giông. Nhưng có lẽ, khoảng cách giữa họ quá xa, anh không thể tìm được cô. Không giống như khi cô trốn anh năm đó, từ xa có thể nhìn thấy thân hình nhỏ bé rúc vào tảng đá trên bờ biển, anh dù muốn chạy đến nhưng vẫn trơ mắt nhìn, rồi rời đi.

Dù Diệp Điền có trốn thế nào, Diệp Trung cũng có thể tìm được.

Nhưng lần đầu tiên không tìm được cô, anh hoảng loạn như người điên.

Thì ra, Diệp Điền đối với anh vô cùng quan trọng, mà không biết bắt đầu từ khi nào.

Sợ lắm cảm giác tìm không được cô, Diệp Trung dang tay ôm lấy cô vào trong lòng. Diệp Điền giật mình mở mắt ra, người đã bị anh ôm lấy.

“Anh ba?”

Diệp Trung càng ôm chặt hơn. Diệp Điền ngoan ngoãn nằm im, đón nhận sự ấm áp nơi lồng ngực anh. Rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi cô thức dậy lần nữa, đã thấy mình nằm trong phòng. Trời bắt đầu hửng sáng, những tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua cánh hoa cúc dại màu xanh…

Diệp Điền xuống giường, xỏ dép, rồi đi rửa mặt. Diệp Trung đã ở trong bếp từ sáng, cật lực nấu nướng gì đấy.

“Ăn sáng đi!”. Trông thấy Diệp Điền thong thả xuống lầu, Diệp Trung gọi. Tay bê mấy đĩa thức ăn nóng hổi đặt lên bàn ăn.

Diệp Điền ngồi vào bàn. Trước mặt cô lòi ra một ly sữa. Ngước nhìn anh, Diệp Điền chỉ nhận được cái hắng giọng bắt ép của anh.

“Em uống hết đi!”

“Nhưng em không thích uống sữa!”

“Vậy thì bây giờ tập uống. Mỗi ngày em phải uống ít nhất hai ly!”.

“…”

Diệp Điền khẽ thở dài trong lòng, đưa mắt nhìn chằm chằm ly sữa như nó là ly thuốc độc. Tay vẫn không có dấu hiệu cầm lên.

“Phải uống sữa mới đẹp da được chứ!”

“Em không phải con nít”

Diệp Điền quả thật không rảnh và cũng không có hứng thú quan tâm tới việc da xấu hay da đẹp. Diệp Trung nhận thấy kế của mình không thành, quay sang đĩa trứng gà ốpla.

“Vậy thì ăn trứng đi!”

Cô đón lấy đĩa trứng, rắc ít muối tiêu lên trên, rồi thong thả cho vào miệng.

Nhìn cách cô ăn, Diệp Trung thật phải tin câu “ăn như mèo hửi”, Diệp Điền chính là thí dụ.

“Anh chở em đi học!”

“Không cần đâu. Em tự đi xe bus là được rồi!”

“Tiện đường mà!”

Diệp Điền không nói gì, cúi đầu ăn tiếp. Diệp Trung nhìn biểu hiện không phản đối của cô thì vui trong lòng.

Xe Diệp Trung dừng trước cổng trường, thu hút không ít ánh mắt.

Diệp Điền mở cửa chui ra, không quên quay lại chào tạm biệt với Diệp Trung. Môi anh mở ra, định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Chỉ tạm biệt lại cô.

“Diệp Điền!”

Vừa xoay người lại thì gặp Lâm Hàn đang đứng cách đó không xa. Cậu đi từ từ tới chỗ cô, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

“Đó là ai vậy?”

Chiếc xe màu đen khuất bóng sau khúc quẹo, chỉ còn lại làn khói lờ mờ.

“Là anh mình!”

“Vậy hả?”

Lâm Hàn từng nghe Diệp Điền nói có anh trai làm bác sĩ. Nhưng chưa gặp lần nào. Còn chuyện cô vẫn còn một người anh thứ nữa thì cậu hoàn toàn không biết.

Nhưng Lâm Hàn lại có cảm giác là lạ không rõ…

“Trống đánh rồi!”

Diệp Điền nói, mắt theo dõi Lâm Hàn, nhắc nhở.

“Ừ”.

Ánh mặt trời chui vào đám mây ửng hồng. Vài vệt nắng mệt mỏi lững lờ trôi.

“Diệp Điền!”

“Em đang nghe!”

“Em bị gì vậy hả? Bài tập làm sai hết không đúng một câu!”

“…”

Thầy Đức Danh nhăn nhó. Ném bài tập ghi chằng chịt những chữ là chữ lên bàn. Mặt mài cau có, trong khi Diệp Điền vẫn bình thản như việc không liên quan gì đến cô.

“Em đã làm hết sức rồi!”

“Hay nhỉ? Nghe giống như em vừa ra khỏi phòng giải phẫu nhưng bệnh nhân đã thăng rồi!”. Thầy Danh xoa xoa trán, chịu không nổi sự im lìm của Diệp Điền. Một khi đạt tới giới hạn thì thép cũng thành bùn nhão.

“Thầy Danh!”

“Gì?”

“Làm sao để thi đậu đây?”. Diệp Điền đưa mắt nhìn thầy, vẻ năn nài.

“Cái đó còn tùy thuộc vào em chứ! Nhưng nếu không cố gắng thì…”

“…”

“Học viện âm nhạc ưu tiên người có tài năng, nếu như em thật sự giỏi thì cũng không khó lắm. Còn phải phụ thuộc vào điểm số nữa, điểm xét tuyển khá khó với em đấy!”

Diệp Điền không nói. Cô không thuộc loại người dễ chán nản, nhưng cũng không phải loại có IQ cao. Nói chuyện thi đại học, thật là khó hơn bảo cô ngồi cả ngày trong phòng tập piano.

“Nhưng nếu như có thư giới thiệu của một người có uy tín và sức ảnh hưởng trong ngành thì có lẽ có hy vọng!”.

“Thư giới thiệu?”. Diệp Điền hỏi. Thư giới thiệu cô làm gì có đủ sức để có.

Buổi tối, Diệp Điền ngồi trong phòng khách. Trong khi Diệp Trung cật lực nấu nướng.

“Ăn cơm được rồi!”

Diệp Trung gọi, nhưng không thấy có tiếng trả lời. Anh bỏ chiếc tạp dề trên người ra, hướng ra phòng khách. Diệp Điền đang tập trung làm bài tập, hoàn toàn không để ý Diệp Trung đã ngồi bên cạnh từ bao giờ.

Dáng vẻ tập trung của Diệp Điền làm anh thấy buồn cười. Vừa cắn bút vừa vò đầu bứt tóc trông dễ thương, nhưng tại sao trong ánh mắt thường ngày, Diệp Điền lại hiếm khi cười. Nếu như cười, Diệp Điền chắc chắn vô cùng đẹp.

“Anh cười gì vậy?”. Diệp Điền ngẩng đầu lên lại bị dọa bởi Diệp Trung vừa ngồi nhìn cô lại vừa cười.

“Không có gì! Ăn cơm thôi!”

“Ờ!”

Trên bàn đầy những món ăn, tất cả đều do Diệp Trung nấu. Diệp Điền tỏ vẻ khó tin, không ngờ anh lại đảm đang như vậy. Nhất thời lại nhớ lại ngày xưa, ba cũng thường hay nấu những món cô thích cho cô. Trong lòng tự dưng nổi sóng…

“Em không thích à?”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, Diệp Trung thoáng thấy mắt cô ươn ướt, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.