Vốn hai cô gái chẳng nghĩ gì nhiều, qua lời Yuri nói một cái, tính chất sự việc thay đổi hẳn, không khí có chút xấu hổ, Sooyoung liền quay đầu cắn má Yuri, Yuri định trả đòn thì thấy Kim Sung-won đi qua, vội thu lại tiếng cười, tỏ ra hiền thục.
– Không cần để ý, thế giới giờ cởi mở lắm, cứ tự nhiên, anh không thấy gì hết đâu.
Kim Sung-won miệng cười cổ quái, nói xong quay đi vào bếp:
Jessica đi theo sau, đang định nhắc mấy cô bạn ở nhà người khác, chú ý lễ phép, không ngờ Kim Sung-won nói ra một câu đầy ẩn ý như vậy, ngạc nhiên nhìn YoonA.
– Em đâu biết Sung-won oppa lại thay đổi nhiều như thế.
Yoona mang bộ mặt nai con ngơ ngác nói:
– Để em vào bếp giúp.
Seohyun biết lời mình không mấy tác dụng với mấy người chỉ hoạt bát thái quá này, đôi mắt ánh lên linh động nói:
Câu này quả nhiên so với cái gì cũng hiệu quả hơn. Sooyoung, Yuri chạy vèo vào bếp “giúp đỡ”. Jessica nín cười, chỉ ngón tay vào đầu Seohyun:
– Ai ngờ con bé thường ngày ngoan ngoãn nhất lại là đứa ranh ma nhất.
Thịt lợn chua ngọt, cánh gà cola, gà Kung Pap, thịt lợn xé xào cay … Sooyoung bê thức ăn lên bàn mà tưởng chứng có nước dãi đeo bên mép.
Thức ăn bày biện xong, sáu người ngồi quây quần bên cái bàn nhỏ, hơi chật chội, nhưng ấm cúng, nhất là bên ngoài gió rét căm căm như thế, Kim Sung-won cầm đũa lên trước:
– Mấy đứa tự nhiên đi.
Vừa dứt lời mấy tiểu nha đầu múa đũa như bay.
– Ưm, ngon quá.
– Yoona, đừng có cướp thịt trong bát người khác.
Vừa rồi nghịch ngợm bị Kim Sung-won thấy cả rồi, lại bị trêu một câu, cảm giác gần gũi hơn nhiều, Sooyoung không câu nệ trước mặt y nữa:
– Ai bảo unnie khôn lỏi đem thứ mình không ăn gắp đầy bát em trước.
– Hai đứa này, không biết xấu hổ à?
Trong năm người thì Jessica nhiều tuổi nhất, liên tục ở dưới bàn đá chân nhắc nhở, đáng tiếc không được tích sự gì, ngược lại bản thân chậm tay đĩa trước mặt bị gắp sạch rồi.
– Sung-won oppa, sao anh ăn nhanh thế?
Yoona và Sooyoung tranh nhau một hồi mới phát hiện ra người tiêu diệt thức ăn nhiều nhất lại là Kim Sung-won.
Thực ra Kim Sung-won ăn không nhanh, nhưng một lần gắp của y bằng hai lần người khác, mồm nhai tay lại gắp tiếp, trông rất thong thả ai mà ngờ y mới là tên ăn tham nhất.
– Ai bảo mấy đứa là con gái, còn là trẻ con.
Kim Sung-won chẳng hề có giác ngộ chủ nhà, mấy cô gái mới ăn được chút xíu thì y đã xới bát thứ hai:
– Sức ăn của anh ít nhất gấp ba mấy đứa, không ăn nhanh một chút thì lát nữa ăn cơm không à?
– Sung-won oppa làm thức ăn ngon hơn cả nhà hàng.
Yuri cười sáng lạn khen ngợi, đũa thì âm thấp gắp miếng thịt gà trong bát y:
Kim Sung-won cười, không để ý, gắp thức ăn cho Seohyun:
– Em mà không ăn nhanh là không còn gì để ăn đâu.
Vốn chuẩn bị thức ăn khá nhiều, tính thừa sáng mai ăn, ai ngờ mấy tiểu nha đầu ăn dữ dội như vậy.
Seohyun nhỏ nhẹ nói:
– Ăn phải nhai kỹ nuốt chậm mới có lợi cho sức khỏe.
– Thi thoảng thoải mái một lần không sao.
Kim Sung-won vội cắt ngang, để cô em gái này nói tiếp sẽ tới phần dọa chết người mất:
Một bữa cơm mà ăn gần một tiếng đồng hồ, xem ra năm tiểu nha đầu này bình thường làm thực tập sinh không nhiều thời gian, ăn uống khổ cực, thức ăn cơm nước sạch bách, thiếu điều liếm cả đĩa.
– Sung-won oppa, bọn em còn chuẩn bị bánh gato mừng anh xuất ngũ, nhưng bây giờ không ăn được nữa rồi.
Thu dọn bàn xong, YoonA mới lấy ra một cái bánh ga tô hai tầng nho nhỏ:
– Mấy đứa không ăn được nữa à? .. Ôi tốt quá, thế là khỏi có heo con tranh ăn với mình rồi.
Kim Sung-won làm bộ thở phào nhẹ nhõm:
Mấy cô gái không biết nên cười hay nên phản đối, tán gẫu thêm một lúc thấy đã khuya, mấy cô gái chuẩn bị ra về, YoonA ngồi dựa vào lưng ghế, no tới mức không muốn di chuyển nữa:
– Ở lại đây luôn đi, dù sao mai chúng ta không tới muộn là được mà.
– Đúng đấy.
Sooyoung ăn no sinh lười, còn nghĩ ra cớ rất đường hoàng:
– Seohyun còn chưa kịp nói với Sung-won oppa mấy câu, chẳng lẽ ăn xong rồi vội vàng về?
YoonA trắng trợn hơn nữa:
– Sung-won oppa nhường phòng ngủ cho bọn em nhé?
Jessica hơi nhíu mày, cảm thấy lần đầu tới nhà chơi, ăn no tới mức ở luôn lại, không ổn cho lắm. Yuri thoải mái nói:
– Em không có ý kiến, sao cũng được.
– Sica unnie, chúng ta ở lại đi.
Seohyun kéo tay Jessica nói:
Sooyoung và YoonA đều nhìn Jessica chằm chằm, cô được mặc định là người đứng đầu đoàn thể nhỏ này, ý kiến có tính chất quyết định. Jessica nhìn ánh mắt tha thiết của Seohyun, không ngỡ lắc đầu, hơi khom người nói:
– Làm phiền Sung-won oppa vậy.
– Không phiền, nhà để lâu không có hơi người, mấy đứa tới vừa vặn.
Kim Sung-won tới phòng ngủ, mở tủ lấy ra hai bộ chăn đệm mới, thuận tiện dọn dẹp bàn làm việc.
– Sung-won oppa, số sách này anh xem hết chưa?
Yoona đi theo hỏi:
– Chưa, ở đây một phần là sách của anh, một phần là của chủ cũ, cấp trên của anh thấy bạn mình và anh cùng chung sở thích đọc sách nên mới giới thiệu tới ở nhà này.
– Anh học tiếng Pháp từ bao giờ thế, còn nữa, anh thi đỗ vào Đại học Seoul mà Seohyun chẳng kể gì cả.
– Tiếng Pháp anh học chưa lâu, còn kém lắm, đang mò từng chữ, YoonA hôm nay lại hứng thú hỏi tới sách vở à, tương lai muốn vào Đh Seoul làm hậu bối của anh sao?
– Em thì thôi đi, chả có cái bản lĩnh ấy.
Yoona thè lưỡi nói:
– Lý tưởng của em là siêu sao thế giới cơ.
– Không ngờ, chí hướng của YoonA nhà ta cao như vậy, anh đợi ngày đó.
Kim Sung-won hơi ngẩn ra, vỗ đầu YoonA:
– Xong rồi anh xuống đây.
Rửa ráy đơn giản, đám Jessica về phòng ngủ nghỉ ngơi, chỉ còn Seohyun ở lại phòng khách cùng Kim Sung-won “đàm thoại”, đúng là “đàm thoại”, anh em nhà này ngồi nói chuyện với nhau cứ như lấy từ ngữ tiêu chuẩn sách giáo khoa ra nói vậy, người ta nghe một chút đã không chịu đựng nổi.
– Mỗi ngày phải luyện múa bao lâu?
Kim Sung-won lúc nãy để ý thấy chân YoonA có thuốc dán, Yuri cũng có, biết ngay là chuyện gì:
– Thường là nửa ngày, sau đó là luyện tập ca hát, ngoại ngữ, lớp diễn xuất, xử lý tình huống trong phỏng vấn, chương trình thực tế và giao tiếp hàng ngày.
Không giống nhiều công ty nhỏ thường đào tạo qua loa, chỉ cần chọn người ngoại hình tốt, dạy thêm chút khả năng ca hát là tung ra làm nghệ sĩ kiếm tiền, làm ăn khá chộp giật. SM lại khác, bọn họ đào tạo bài bản và toàn diện, tuy nhiên cũng bị chỉ trích là rập khuôn, gò ép, được mặt nọ mất mặt kia.
– Chân em có bị thương không?
– Không ạ, em theo hướng ca hát, chân chị YoonA bị thương sao?
Seohyun rất thông minh, đoán ngay được, vừa vặn YoonA từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi:
– Yoona unnie, chân chị bị thương à?
– Cái đó à?
Yoona thò chân có miếng dán ra, phẩy tay:
– Hơi mỏi thôi, không sao đâu.
Tập múa thời gian dài tạo gánh nặng cực lớn cho chân, huống hồ YoonA còn nhỏ, đang tuổi phát triển, rất dễ tạo thành tổn hại gân cốt, trước kia cũng có một cô bé mang ước mơ lớn như YoonA, luyện tập liều mạng tới chảy máu chân, Kim Sung-won thở dài:
– Đưa chân đây anh xoa bóp cho.
Yoona đặt ngay chân lên đùi Kim Sung-won, còn nhớ y rất sở trường ngón này:
– Đau đấy, chịu một chút.
Kim Sung-won chỉ chỗ cho Seohyun lấy một hộp thuốc thoa, xoa đều hai chân YoonA, nói:
– Seohyun em nhìn cho kỹ, sau này giúp YoonA.
– Vâng!
Seohyun chăm chú chú tập trung tinh thần nghe Kim Sung-won xoa bóp giảng giải từng vị trí.
Chừng mười mấy phút sau, Kim Sung-won dừng tay, YoonA cắn chặt môi, rơm rớm nước mắt, nhưng không kêu.
– Em tích lũy thương ngầm quá nhiều cho nên mới đau vậy đấy.
Kim Sung-won đặt hai chân YoonA lên ghế sô pha:
– Bây giờ cảm giác chân không có chút sức lực nào, đúng không?
– Đúng đấy, như chân người khác vậy.
Trán YoonA cũng có mồ hôi li ti:
– Tư thế này giúp chân nghỉ ngơi đầy đủ nhất, anh xoa bóp cho Seohyun, YoonA nhìn cho rõ, sau này hai đứa giúp nhau.