– Anh Sung-won, em về rồi này.
Năm giờ chiều, nhà Seohyun trở về, từ cửa Seohyun đã gọi to, hôm nay cả nhà đoàn tụ đầy đủ, cô bé cũng hoạt bát hơn thường ngày:
– Seohyun mặc hanbok thật xinh đẹp.
Kim Sung-won nhìn Seohyun mặc hanbok áo trắng váy hồng rất là người lớn, khen ngợi:
Seohyun vui vẻ, còn bắt chước trong phim quỳ xuống cúi đầu:
– Cám ơn anh Sung-won.
– Sung-won, đây là hanbok của con, thay thử xem.
Bà Seo đưa cho Kim Sung-won một cái túi to.
Kim Sung-won không ngờ mình cũng có, chắc chắn Seohyun bắn tin tình báo trước đó, nhận lấy về phòng thay đồ, hanbok nam bây giờ cải biên nhiều rồi, không thùng thình như trong phim cổ trang nữa, áo ngắn qua thắt lưng một chút, quần ống rộng, mặc vào rất thoải mái.
– Vẫn hợp với hanbok như ngày nào.
Bà Seo rất thích nhìn Kim Sung-won mặc hanbok, đi tới chỉnh lại những chỗ chưa hợp:
– Nếu sau này đóng phim cổ trang, không biết lại làm mê mệt bao nhiêu cô bé.
Biết bà Seo ám chỉ chuyện Jessica, Kim Sung-won hơi đỏ mặt, Seohyun ở bên gật đầu tỏ ra hết sức tán đồng.
– Được rồi, con chơi với Seohyun, để mẹ và chú chuẩn bị cơm tối.
Từ sau năm 2000, cùng với thời đại internet bùng nổ, quan niệm người Hàn Quốc dần thay đổi, ngày càng nhiều người trẻ Tết Trung Thu không về nhà, mà cùng bạn bè tụ hội, dạo phố, xem phim, vì thế mà hai bên đường không có cảnh đường phố trống vắng, quán xá đóng cửa nữa, đại đa số cửa hàng vẫn kinh doanh.
Không nói Kim Sung-won, Seohyun ít về nhà, cho nên không muốn đi chơi, ở nhà với cha mẹ.
Hai anh em bày Godori chơi, sau khi dùng hết khả năng đánh bại Seohyun, dán giấy đầy mặt cô bé, Kim Sung-won nổi tính trẻ con, muốn chụp ảnh lưu niệm.
Seohyun cho dù bất mãn, nhưng chơi thua đành chấp nhận trừng phạt, phải bày đủ mọi tư thế tức cười cho Kim Sung-won chụp ảnh, đợi y thu máy về, không phục nói:
– Chúng ta chơi tiếp.
– Còn chơi nữa thì mặt em không có chỗ dán rồi.
Kim Sung-won hả hê nói:
– Anh chụp ảnh rồi, cho nên giờ chúng ta chơi lại, giấy tất nhiên cũng phải lấy xuống.
Seohyun dứt khoát đòi chơi:
– Được rồi, thì chơi.
Ít khi Seohyun thể hiện máu ăn thua như vậy, Kim Sung-won gật đầu:
Ông bà Seo ở trong bếp làm thức ăn thi thoảng vẫn chú ý động tĩnh hai anh em ngoài. Bà Seo bùi ngùi nói:
– Thằng bé thay đổi nhiều quá, da cũng đen đi bao nhiêu, ở ngoài chắc cực khổ nhiều.
Giọng ông Seo hơi chút trách móc:
– Cũng tại em nghiêm với nó quá, làm nó phạm lỗi một lần là không dám về nhà, cũng may còn có Seohyun.
– Sung-won là đứa bé rất đặc biệt, thế nên em mới phải nghiêm khắc để nó biết tự lập, tự chủ, tự tôn, có như vậy gặp biến có nó cũng không đi vào ngã rẽ. Anh không thấy à, dù thay đổi, nó vẫn là thằng bé ngoan ngày nào …
…..
Ở ngoài phòng Kim Sung-won và Seohyun vẫn say sưa sát phạt, trước kia hai anh em chơi trò này ngang ngửa nhau, nhưng từ khi Kim Sung-won chơi với ba người Yoo Jae-suk, y gian xảo lên không ít, còn Seohyun vẫn là cô bé ngoan không giỏi mấy trò giải trí, nếu Kim Sung-won không nhường, e rằng Seohyun bị dán giấy kín mặt thì y cũng chẳng thua lấy một lần.
– Không chơi nữa.
Seohyun thắng Kim Sung-won thêm một ván, thở phì phì nói:
– Anh cố ý thua em, chẳng thú vị gì cả.
– Em là em gái anh, anh cố ý thua có vấn đề gì? Người khác muốn cầu xin anh cố ý thua, anh còn chẳng làm nữa là.
Kim Sung-won nói hết sức hiển nhiên:
Seohyn nghe xong như quả bóng xì hơi, cơn giận hoàn toàn tiêu tan.
Khi Seohyn còn nhỏ xíu, ông Seo đi làm, Kim Sung-won và bà Seo ở nhà chăm sóc cô bé, từ khi ấy y đã học được cách dỗ dành trẻ con rồi, đến khi Seohyun biết đi, Kim Sung-won 10 tuổi, còn đi làm ở quán ăn nhà ông Lam được mấy năm, có thể tự mình trông coi Seohyun.
Trong gia đình, cho dù là anh em ruột cũng va chạm xung đột, nhưng Kim Sung-won và Seohyun thì rất hiếm chuyện đó, vì Seohyun rất ngoan, chăm sóc không quá vất vả, hơn nữa Kim Sung-won đem hết sự biết ơn với ông bà Seo đặt lên cô em gái này, một mực nhường nhịn.
– Anh em mình lâu lắm rồi không chụp ảnh chung, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta mỗi lần gặp nhau chụp ảnh một lần nhé.
Kim Sung-won gỡ giấy trên mặt Seohyun xuống, nói:
– Vâng, được.
Seohyun vui vẻ gật đầu ngay:
– Nào, cười một cái đi, đừng mím môi rồi nhếch mép lên như thế, người ta nghĩ là em cười nhạo họ đấy, lộ ra chút răng mới đẹp …
Kim Sung-won liên tục sửa chữa tư thế cho Seohyun:
– Anh Sung-won, đừng có véo má em.
– Em không làm mặt xấu đâu.
– Anh đi mà làm chó con, em không làm.
Giọng Seohyun ngày một to hơn, cuối cùng cướp lấy điện thoại của Kim Sung-won, bắt đầu trả thù, khoanh chân ngồi lên lưng y, ra lệnh:
– Ngửa đầu lên cho em chụp.
– Mau biểu diễn chiêu sở trường của anh, sủa bằng 10 tiếng chó khác nhau.
Seohyun mở tính năng camera ghi hình:
– Phù … Mệt chết thôi, Seohyun, không ngờ em cũng biết hành hạ người ta như vậy.
Nửa tiếng sau Kim Sung-won nằm bẹp trên mặt đất, vừa thở vừa nói:
– Hừm, anh không hành hạ anh thì để anh hành hạ em à, đừng có coi em là đồ ngốc.
Seohyun xem lại ảnh trong máy, tỏ ra rất hài lòng:
Bà Seo từ trong bếp ra nhìn hai anh em chơi đùa nghịch phá hài lòng, vỗ tay nói:
– Được rồi, hai đứa dọn dẹp chuẩn bị ăn cơm thôi.
– Cha, mẹ, chúng ta chụp ảnh chung đi.
Seohyun đột nhiên đề nghị:
– Ừ, nhà mình lâu rồi không chụp ảnh chung.
Bà Seo rất tán đồng, ông Seo về phòng lấy máy chụp ảnh ra, rồi ngồi hai bên, Seohyun ngồi ở giữa, Kim Sung-won điều chỉnh máy ảnh xong, chạy về quỳ sau lưng Seohyun, hai tay giang ra ôm lấy ông Seo, bà Seo, cằm gác lên đầu Seohyun, toét miệng cười.
“Tách” một tiếng nhỏ, bức ảnh chụp xong, ông Seo đi ra kiểm tra, vừa vặn, rất đẹp.
Trung Thu còn gọi là ngày tết của các loại bánh, và tất nhiên không bao giờ được thiếu canh khoai sọ, bốn người quây quần bên bàn, không có nhiều tiếng cười nói, nhưng ấm áp tình cảm, Kim Sung-won lần đầu mơ hồ cảm thấy hòa nhập vào bức tranh Trung Thu hài hòa hạnh phúc ấy.
– Seohyun, có khó khăn gì nói với Sung-won, không được để trong lòng.
Ngày hôm sau bà Seo tiễn Kim Sung-won và Seohyun đi, dặn mãi, ông bà vốn không tán đồng Seohyun vào giới giải trí, cuối cùng vẫn tôn trọng ý kiến của Seohyun:
– Chú, mẹ, tạm biệt, con sẽ chăm sóc tốt Seohyun.
– Ừ.
Ông Seo chỉ gật đầu, không nhiều lời:
Đồ mang về không ít, đồ mang đi còn nhiều hơn, bà Seo chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho hai anh em, thế nên phải thuê một cái xe taxi đi, trước tiên là về chỗ Kim Sung-won cất đồ đạc rồi Seohyn mới bắt xe bus về công ty.
X-man tập 19 cũng đã phát sóng, khán giả bất ngờ nhận ra Kim Sung-won lần này lên hình rất nhiều, bình luận để lại đa phần là “không ngờ quan hệ giữa Kim Sung-won và Kang Ho-dong, Kim Je-dong rất tốt”, ” Kim Sung-won phối hợp với Yoo Jae-suk thật ăn ý”, như phát hiện cái gì mới mẻ lắm vậy.
Bởi vì người xem quen với việc khách mời thi thoảng nói chêm chọc cười, hoặc phụ họa, khi xem tiết mục 90% sự chú ý của bọn họ là đặt vào MC và những gương mặt mới.
Khách mời cố định chỉ là gia vị thêm thắt, không mấy cai coi trọng, biểu hiện tốt thì là bổn phận, không ai khen ngợi hết. Một khi biểu hiện không tốt, là thiếu trách nhiệm, ai cũng có thể dẫm đạp, vì thế nhiều khán giả đã quen mặt Kim Sung-won, nhưng chưa bao giờ thực sự để ý tới y, ghi nhận những gì y làm.
Bây giờ Kim Sung-won đang nỗ lực ý đồ từ “gia vị” chuyển thành món chính, không khiến người xem phản cảm đã là không dễ dàng rồi, tất cả nhờ có sự phối hợp của ba người Kang Ho-dong.
Kang Ho-dong, năm 93 bắt đầu làm MC của đài MBC; Yoo Jae-suk debut năm 91, trải qua hơn tám năm vô danh, đến năm 2000 bắt đầu tỏa hào quang chói mắt; Kim Je-dong, debut năm 94, được gọi là “vua buổi lễ”.
Ba người ba phong cách MC khác hoàn toàn nhau, được thừa nhận là những MC top đầu Hàn Quốc, bọn họ có được thành tựu đều trải qua giai đoạn gập ghềnh, tích lũy không ít kinh nghiệm quý bàu. Mới đầu khi Kim Sung-won ra điều kiện được làm khách mời cố định của X-Man, mục đích rõ ràng, dù không thể hiện được xuất sắc trên chương trình thì cũng phải được lọt vào mắt xanh của ba người bọn họ.
Giờ đã chứng minh được tần quan trọng của điều này, không có ba người họ, Kim Sung-won tư cách xếp hàng cạnh tranh cũng chẳng có.
…