– Chúng ta không thể gặp lại, cảm giác rất quan trọng …
Giọng ca tự nhiên của Moon Geunyoung vang lên, còn tâm tư Kim Sung-won thì dần chuyển sang suy nghĩ công việc…
Bộ phim kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Jessica buông lỏng vai, hai tiếng qua cô ngồi im mắt không rời màn hình, quay đầu sang muốn xem phản ứng của Kim Sung-won thì thấy tay y véo cằm, mắt nhìn thẳng về phía trước … hoàn toàn trống rỗng.
Jessica nhăn mặt, lại nhìn Seohyun mặt không thích lắm, song vẫn xem chăm chú, xua tay trước mặt Kim Sung-won:
– Tới giờ cơm rồi.
– Gì .. À, hết phim rồi sao?
Kim Sung-won có chút xấu hổ:
– Xem phim mà cũng có thể thất thần được.
– Chắc là vì buồn ngủ.
Kim Sung-won lý do lý trấu:
– Hai đứa cứ xem đi, anh xuống nhà ngủ đây.
Kim Sung-won đi rồi, Jessica giận dỗi đưa điều khiển cho Seohyun, nằm xuống giường, lăn qua lăn lại, không sao ngủ được, ngồi dậy chọc hông Seohyun đang chăm chú xem phim Nhật:
– Seohyun, đừng xem nữa, chúng ta nói chuyện đi.
– Vâng Sica unnie.
Bị phá ngang, Seohyun không giận, tất TV, cởi tai nghe ra, ngồi xuống bên Jessica:
– Chưa tới một năm mà em đã cao như vậy rồi, nhớ lúc em mới vào công ty, chị còn bế em ngồi lên đùi nghe giảng bài, bây giờ muốn bế cũng không nổi nữa.
Jessica có chút cảm xúc nói:
– Sica unnie, chị muốn nói chuyện gì vậy?
Seohyun thấy Jessica có hơi là lạ, cẩn thận hỏi:
– Seohyun … nếu như … chị nói, nếu như … chị ..
Jessica trầm mặc một lúc, mặt bống nhiên ửng đỏ, ấp úng do dự mãi không nói tiếp được:
– Sica unnie làm sao vậy?
Seohyun lần đầu thấy Jessica ngập ngừng như thế, trước nay Jessica hoặc không nói, hoặc nói thẳng, không hề ngần ngại:
– Chị có bí mật gì sao, em nhất định giữ kín.
– Nếu chị thích Sung-won oppa thì làm sao?
Jessica hít sâu nói ra, tình cảm kỳ lạ kia đã dày vò cô một thời gian dài rồi, chỉ có tính cách cùng thân phận đặc thù của Seohyun mới thích hợp để cô giãi bày chuyện này:
– Hả?
Seohyun giật này mình, đôi mắt luôn sáng ngời chăm chú, lúc này chớp liên tục, như hoài nghi thứ mình nghe được có gì sai.
– Chị cảm thấy hình như mình thích Sung-won oppa rồi, nhưng cảm giác này không giống lắm … Hồi mười hai tuổi chị có bạn trai, nhưng cảm giác rất khác thế này.
Jessica nói ra được tâm sự thầm kín, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều:
Seohyun lại cảm thấy đầu óc hơi váng vất, trần nhà đang xoay xoay.
– Seohyun, chị phải làm sao?
Jessica cứ tự nói, chẳng chú ý tới vẻ khác thường của Seohyun:
– Sica unnie .. cái này … em, em cũng không biết phải làm sao.
Jessica tựa hồ nhớ ra điều gì, thở dài:
– Ôi, quên mất, em là con bé đơn thuần đến tay con trai cũng chả dám nắm mà …
Nói rồi đưa tay ra vò hai cái má lắm thịt của Seohyun, phát tiết oán khí trong lòng.
– Đừng làm thế Sica unnie.
Seohyun hoảng sợ kêu lên:
“Chụt” Seohyun càng sợ, Jessica càng làm quá, hôn mỗi má một cái mới chịu bỏ qua:
– Tốt rồi, thoải mái hơn nhiều, sau này em làm cái tút trút giận của chị, hi hi.
– Sica unnie, làm thế không ích gì đâu.
Seohyun nhìn thấu lớp ngụy trang của Jessica, lén đưa tay chùi má, thật mất vệ sinh:
– Vậy chị phải làm sao? Bày tỏ với anh ấy à, nếu anh ấy từ chối, sau này làm sao nhìn mặt anh ấy được nữa.
– Hay là, để … em thăm dò cho.
Seohyun còn chưa tỉnh táo lại, với cô bé chuyện này giống như ba người bạn chơi rất thân với nhau, hai người trong đó đột nhiên tuyên bố kết hôn vậy, trước kia Sica unnie thương mình nhất, anh Sung-won cũng thương mình nhất, bây giờ nếu họ thích nhau, sẽ thân thiết hơn thân với cô, Seohyun đơn thuần không có nghĩa là không ghen tỵ:
– Thôi, chúng ta ngủ đi.
Jessica hiển nhiên không tin tưởng Seohyun ở loại chuyện này được, hôn chụt cái nữa:
– Ngủ ngon Seohyun.
Làm sao mà Seohyun ngủ ngon nổi, cô bé tội nghiệp thức suốt cả đêm, sáng hôm sau mang đôi mắt thâm quầng rời giường.
– Chào buổi sáng, Seohyun, sao hôm nay dậy sớm thế?
Kim Sung-won đang tập thể thao ngoài sân, thở ra một hơi nói:
– Tối qua ngủ không ngon?
– Anh Sung-won.
Seohyun lấy dũng khí hỏi:
– Anh thấy Sica unine ra sao?
– Sica à? Rất tốt, em hỏi làm gì?
Kim Sung-won vẫn đang làm động tác thể dục chưa nhận ra ngữ khí khác thường của Seohyun:
– Sica unnie hình như thích anh đấy.
– Em không bị sốt chút?
Kim Sung-won khựng người, đưa tay sờ trán Seohyun:
– Em nói thật đó, hôm qua Sica unnie nói với em.
Seohyun làm mặt nghiêm túc:
– Hôm qua chị ấy nói với em là chị ấy thích anh.
Chẳng trách mấy ngày qua Sica đối xử với mình cứ khác khác, lúc xa lúc gần, Kim Sung-won có chút luống cuống, hai tay bứt tóc, không biết làm sao, chuyện tình cảm, y cũng không khá hơn Seohyun là bao:
– Anh phải làm sao bây giờ?
Với Kim Sung-won, Jessica hoàn toàn mới chỉ là cô bé con thôi, tuy xinh đẹp, nhưng em gái chỉ là em gái, y chưa từng nảy sinh loại tình cảm kiểu này.
Giờ từ chối, hình như không thích hợp, y cũng biết các cô gái ở tuổi này rất nhạy cảm, mà y thì không có kinh nghiệm, nói gì đó không hợp, e làm tổn thương Jessica. Nhưng nhận lời cũng không được, khác nào trêu đùa tình cảm của người ta?
– Hay là hỏi mẹ?
Quả nhiên lối tư duy của con ngoan trò giỏi, Seohyun đề nghị:
Kim Sung-won nhìn Seohyun một lượt, xem cô em gái này nói thật hay là đùa, thành thực mà nói, y hơi sợ gặp cha mẹ Seohyun, lần trước muốn gọi điện báo mình đi nghĩa vụ về cũng do dự cả ngày trời rồi không gọi được, cho dù thông qua Seohyun, họ vẫn biết tin tức của Kim Sung-won, y chưa bao giờ dặn Seohyun che dầu cho mình.
Tính cả hai năm đi nghĩa vụ thì tổng cộng 3 năm Kim Sung-won không nói chuyện với cha mẹ Seohyun.
Nửa năm đầu là y giận bỏ nhà đi, sau đó nhận ra mình sai rồi thì sợ không dám quay về xin lỗi, cứ do dự mãi, cuối cùng thêm hai năm ở đảo Dokdo càng thêm ngần ngừ, từ nhỏ cha mẹ Seohyun rất nghiêm với y, tất nhiên không phải đánh mắng hay bạc đãi y, mà từ học tập hay sinh hoạt đều yêu cầu khắt khe.
Tưởng rằng mình trưởng thành rồi, xem ra không phải, vẫn chưa dám đối diện với lỗi lầm quá khứ.
Kim Sung-won hít một hơi thật sâu, có lẽ đây là cơ hội, Seohyun đề nghị gọi điện cho mẹ hẳn vì thế, càng nghĩ nhiều càng do dự, Kim Sung-won trực tiếp lấy di động ra bấm số.
– A lô, ai đấy?
Mẹ Seohyun vẫn dậy sớm như trí nhớ của y, nghe giọng nói quen thuộc ấy, sống mũi Kim Sung-won hơi cay cay:
– Dì, cháu là Kim Sung-won ạ.
Seohyun cũng nín thở nhìn Kim Sung-won, bàn tay nhỏ nắm chặt ướt mồ hôi.
Phía đầu kia hơi im lặng, Kim Sung-won chờ đợi mình bị mắng chửi một hồi, hoặc cúp điện thoại thì chỉ có giọng nói dịu dàng hỏi:
– Sung-won à, có chuyện gì vậy con?
Kim Sung-won đi ra sau nhà nói chuyện, rất muốn nói xin lỗi, nhưng cảm thấy nói qua điện thoại không đúng, khi nào gặp lại cha mẹ Seohyun, y sẽ nói lời xin lỗi trước mặt, đem chuyện Jessica kể ra một lượt.
– Vậy là Sung-won nhà ta có cô bé thích rồi đấy.
Bà Seo nghe hết rồi cười trêu:
– Có điều mẹ nghĩ tình cảm của cô bé ấy với con chưa phải là tình yêu đâu, con nói, cô bé ấy rất thích phim My Little Bribe chứ gì? Mẹ thấy rất nhiều cô bé như vậy, bây giờ bọn trẻ các con gọi là gì nhỉ … Đúng rồi, là “trúng độc”, thế nên mơ mộng đem tình cảm trong phim chuyển ra ngoài đời thực, cô bé đó hẳn là như thế.
– Con hơn cô bé đó tới sáu tuổi, khá tương đồng với hoàn cảnh trong phim, lại xuất hiện như “hoàng tử bạch mã” khi cô bé đó yếu đuối nhất. Tình cảm lãng mạn của nữ sinh rất dễ làm nảy sinh ra cảm tình phức tạp này, nếu như qua một hai năm nữa, tình cảm này không đổi sẽ chuyển biến thành tình yêu chân chính, còn bây giờ đánh thức cô bé đó hậu quả ra sao thì mẹ cũng không biết, con tự suy nghĩ đi.
– Dì nên đi làm giáo viên tâm lý mới đúng, chứ không nên dạy đàn.
Kim Sung-won nghe mà chóng cả mặt, y vốn không kỳ vọng nhiều như vậy:
– Đã bảo con gọi là mẹ cơ mà, lần sau còn như thế mẹ không giúp con giải quyết chuyện thế này nữa đâu.
Mẹ Seohyun giọng có chút tức giận:
– Con biết rồi mẹ.
Kim Sung-won nghẹn giọng một lúc mới nói tiếp được:
– Mẹ và chú giữ gìn sức khỏe, con sẽ chăm sóc tốt Seohyun, mẹ đợi chút, con gọi Seohyun nghe điện thoại.