Hẳn Là Yêu

Chương 13



Ánh mặt trời ban trưa tràn qua các ô cửa sổ của sở cảnh sát chảy ngang qua bàn của Joe và rọi sáng vũ công hula lò xo bằng nhựa dẻo như một biểu tượng tôn giáo. Joe đọc lướt qua mẫu đơn trước mặt, và với lòng nhiệt tình ít ỏi anh ký bản khai tuyên thệ yêu cầu một lệnh lục soát. Anh đưa nó cho Đại úy Luchetti, rồi ném cây bút của anh lên bàn. Cái bur1 Bic màu xanh biển lăn qua bản báo cáo hoạt động mà anh đã thực hiện lúc trước và va vào đôi chân trần của vũ công hula, làm hông cô ta chuyển động.

“Trông được đấy,” đại úy lầm bầm khi ông liếc nhìn mẫu đơn.

Joe gập tay sau đầu và chuỗi chân. Đến giờ anh đã ngồi trong phòng họp được ba tiếng đồng hồ thảo luận về vụ án Hillard với các thanh tra khác. Anh kể vắn tắt cho họ những gì anh đã thấy trong nhà Kevin, bắt đầu với những món đồ cổ bị đánh cắp trong phòng khách, tiếp tục với bộ cờ vua bằng ngà voi, và kết thúc bằng những tấm gương trong phòng ngủ. Anh đã nghĩ đến giờ anh đã có Kevin trong vòng giám sát rồi và đang thất vọng như điên. “Ừ, quá tệ là chúng ta không thể nộp nó ngay hôm nay.”

“Đó là rắc rối của cậu đấy, Shanahan, cậu quá nóng nảy.” Đại úy Luchetti liếc nhìn đồng hồ đeo tay và đặt tờ khai lên bàn Joe. “Cậu muốn tất cả mọi thứ gói gọn trong vòng một giờ, như mấy tên cảnh sát trên ti vi vậy.”

Nóng nảy không phải rắc rối của Joe. Chậc, có lẽ một ít, nhưng anh có lý do của mình để muốn vụ án được giải quyết, và chẳng có gì liên quan tới kiên nhận mà tất cả đều liên quan đến người chỉ điểm tóc đỏ của anh.

Đại úy luồn vai vào áo vét và vuốt thẳng cà vạt. “Cậu đã làm tốt. Chúng ta sẽ lấy được lệnh của tòa án để nghe lén điện thoại nhà Carter và có được vụ lục soát. Chúng ta sẽ tóm được hắn,” ông ta nói và đi ra khỏi phòng. Bất kể ông ta ở đâu hay ông ta đang làm gì, Vince Luchetti không bao giờ để lỡ thánh lễ ngày Chủ nhật. Joe tự hỏi viên đại úy sợ ai hơn, Chúa trời, hay vợ ông ta, Sonja.

Anh vươn tay qua đầu và đánh giá bản khai. Anh đã rất tỉ mỉ với ngôn ngữ của tài liệu này, đã học được từ rất lâu rằng các luật sư biện hộ làm giàu nhờ những bản mô tả mập mờ hoặc thiếu sót và tìm kiếm đủ mọi cớ để bẫy người ta vào tội. Nhưng với tất cả mọi rắc rối của anh, anh không tin nỗ lực của mình sẽ đáng kể gì. À, anh sẽ có được vụ lục soát, có đủ lý do chắc chắn để quan tòa cho phép khám xét, nhưng Walker và Luchetti muốn đợi. Vì Joe không tìm thấy bức Monet đêm hôm trước, họ không tin rằng một cuộc khám xét nhà Kevin sẽ lấy lại được bức tranh, hay Kevin sẽ khai ra tên người sưu tập mà cảnh sát tin rằng là kẻ đứng sau đặt hàng vụ trộm.

Vì vậy, tờ lệnh lục soát sẽ bị tống vào hồ sơ vụ án. Giờ họ đã có bằng chứng vững vàng để chứng minh rằng Kevin phạm tội buôn lậu đồ trộm cắp, nhưng tống giam sẽ không phải do những việc làm của Joe đêm hôm trước. Anh đã nhận được một cái vỗ vào lưng và vài cú đập tay. Nhưng Joe muốn nhiều hơn. Anh muốn Kevin ngồi trong phòng thẩm vấn.

“Này, Shannie.” Winston Densley, tay thám tử người Mỹ gốc Phi duy nhất trong bộ phận Trộm cắp Tài sản, và là một trong ba thám tử được chỉ định theo đuôi Kevin, kéo một cái ghế đến cạnh bàn Joe. “Hãy kể cho tớ về mấy cái gương trong phòng ngủ của Carter đi.”

Joe tặc lưỡi và khoanh tay trước ngực. “Căn phòng được phủ kín toàn bộ, và hắn ta có thể kiểm tra hoạt động của mình ở mọi góc.”

“Một kẻ khá bệnh hoạn à?”

“Ừ đấy.” Và Joe đã đứng trong cái phòng bệnh hoạn đầy gương ấy, kiểm tra tất cả mọi góc độ và hình ảnh của Gabrielle Breedlove trong cái bộ váy xấu xí, lùng thùng đó, tự hỏi cô trông sẽ thế nào khi chẳng mặc gì ngoài một cái áo lót Victoria’s Secret trong suốt và một cái quần lót đồng bộ. Hoặc một cái quần lọt khe bằng ren để anh có thể ôm lấy cặp mông trần của cô trong lòng bàn tay anh.

Trong khi cô băn khoăn về nước rửa kính Windex, anh đã băn khoăn xem cô trông thế nào khi để trần từ eo trở lên. Giờ thì anh không phải băn khoăn nữa. Giờ thì anh đã biết. Anh biết ngực cô còn lớn hơn anh đã tưởng tượng, và vừa vặn hoàn hảo trong bàn tay to bè của anh. Anh biết chất liệu mềm mại của da cô và cảm giác hai đầu ngực cô chọc vào ngực anh. Và anh cũng biết vài điều khác nữa, như là âm thanh thở dài nồng nàn, và tật giật giật ở đôi mắt xanh quyến rũ của cô. Anh biết mùi hương của tóc, mùi vị của miệng, và sự vuốt ve từ đôi bàn tay dịu dàng của cô làm anh cứng nhắc đến nỗi anh hầu như không thể suy nghĩ hay hít thở.

Và anh biết không chút nghi ngờ rằng anh sẽ khá hơn rất nhiều nếu không biết. Joe thở dài và gãi tay qua tóc. “Tớ muốn nhanh chóng kết thúc vụ này.”

“Vụ án này sẽ kéo dài đến khi kết thúc. Cậu vội làm gì?”

Anh vội làm gì ư? Anh đã ra trong vòng vài giây làm tình với Gabrielle, và anh không dám chắc là chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa. Anh có thể tự bảo mình chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng những bộ phận nhất định của cơ thể anh không chịu nghe. Anh đã suýt nữa thì liều mạng sự nghiệp của anh vì cô. Nếu cô mà không đưa ra một cô em họ có thể giao tiếp với cá voi, anh hẳn đã nằm lên cô ngay ở đó trên sàn phòng khách nhà cô. “Tớ đoán là bị bồn chồn thôi,” anh trả lời.

“Cậu nghĩ như một nhân viên điều tra buôn lậu ma túy vậy.” Winston đứng dậy và đẩy ghế của anh ta sang bên kia phòng. “Thỉnh thoảng niềm vui ở trong việc chờ đợi, và chúng ta có thể nán lại vụ này một khoảng thời gian dài đấy,” anh ta dự đoán.

Thời gian là một thứ mà Joe không có. Anh cần làm mình được tái bổ nhiệm cho một vụ án khác trước khi anh làm loạn tùng phèo hết cả lên và đánh mất công việc của mình hoặc bị giáng tới bộ phận tuần tra bằng xe đạp. Dù vậy cũng là vấn đề lớn. Anh không thể cứ hỏi xin được tái bổ nhiệm mà không có một lý do cực kỳ tử tế, và “Tôi sợ rằng tôi sẽ trao đổi ít DNA của mình với người chỉ điểm bí mật của tôi” còn thậm chí không đáng được cân nhắc. Anh phải làm gì đó, chỉ là anh chẳng có manh mối xem gì đó là gì.

Anh bỏ lại bản báo cáo và tờ khai trên bàn rồi hướng ra cửa. Nếu anh nhanh chân, có khi anh sẽ kịp gặp Ann Cameron trước khi bữa trưa của cô dồn tới. Cô chính xác là tuýp phụ nữ anh luôn tìm kiếm trong một cô bạn gái. Cô hấp dẫn, là một đầu bếp giỏi kinh khủng, nhưng quan trọng hơn, cô bình thường. Không phức tạp. Theo đạo Tin lành Baptit. Không giống Gabrielle tí nào.

Trong vòng nửa giờ, Joe đã ngồi ở một cái bàn nhỏ trong quán ăn của Ann, ngấu nghiến bánh mỳ giòn nóng hổi và đi tới thiên đường – ngoài trừ có một thứ giữ anh không hoàn toàn tận hưởng bữa ăn của mình. Anh không thể rũ bỏ cảm giác mình đang lừa dối bạn gái. Lừa dối Gabrielle vì qua lại với Ann. Cảm giác này thật phi lí. Nhưng nó cứ đục khoét anh, ngay ở sau não anh, và không chịu để anh yên.

Ann ngồi đối diện anh bên kia bàn, ríu rít không ngừng về công việc, cuộc sống của cô và việc lớn lên trong cùng khu dân cư. Cuộc trò chuyện hoàn toàn bình thường, dù vậy cũng vẫn có gì đó mang lại cảm giác không đúng về câu chuyện ấy.

“Em bảo đảm chắc chắn rằng em uống ít nhất ba phần tư lít nước một ngày, và em cũng đi bộ ba dặm một ngày,” cô bảo anh. Mắt cô sáng lấp lánh, như thể cô thực sự thấy kích động, nhưng anh chẳng biết có cái gì thú vị ở việc đi bộ và uống nước hết. “Em nhớ anh hay dắt chó đi dạo mỗi đêm,” cô nói. “Tên nó là gì vậy?”

“Scratch,” anh trả lời, nhớ lại chú chó mà anh đã cứu từ chỗ nhốt chó mèo lạc. Scratch là một chú chó shar-pei lai pitbull và là chú chó tuyệt nhất mà một cậu bé có thể có được. Giờ Joe có một chú chim. Một chú chim muốn đậu ngủ trên người Gabrielle.

“Em có một con chó Pomeranian, tên là Snicker Doodle. Nó rất đáng yêu.”

Quỷ tha ma bắt. Anh đẩy cái đĩa sang một bên và với tay lấy ly trà đá. Được rồi, anh có thể bỏ qua một con chó nhấm nhẳng nhỏ tí hin. Cô là một đầu bếp tuyệt vời và có đôi mắt xinh xắn. Tuyệt đối không có lý do gì mà anh lại không thể gặp gỡ cô. Anh không có một cô bạn gái nào hết.

Anh tự hỏi Sam có thích Ann không, hay nó sẽ cố đuổi cô ra khỏi nhà anh. Có lẽ đã đến lúc mời cô ghé qua và tìm ra. Và còn về những cảm giác tội lỗi của anh, anh tuyệt đối chẳng có gì để mà cảm thấy tội lỗi hết. Không gì hết. Không hề. Không.

° ° °

Gabrielle đã lên kế hoạch dành một buổi sáng yên tĩnh ở nhà chuẩn bị tinh dầu. Thay vào đó, cô vẽ như một Van Gogh phát cuồng. Cô đặt bức chân dung mà cô đang thực hiện dựa vào tường và bắt đầu một bức khác. Mẹ cô gọi và làm cô gián đoạn hai lần, nên cô bỏ điện thoại ra khỏi máy.

Đến trưa cô đã hoàn thành bức vẽ Joe mới nhất của mình – tất nhiên là ngoại trừ tay và chân anh. Như những bức khác, anh đứng trong luồng khí của mình, nhưng lần này cô hơi phóng túng sáng tạo hơn với đồ vật đàn ông của anh. Cô không nghĩ mình đã phóng đại. Chỉ phóng đoán, dựa vào chiều dài cứng rắn của anh mà cô đã cảm nhận áp vào đùi trong của cô đêm hôm trước.

Chỉ nghĩ về những gì đã diễn ra trong phòng khách nhà cô thôi cũng khiến má cô ửng hồng. Người phụ nữ cố tình chuyển một bài massage trong sáng thành một thứ thật khiêu dâm không phải cô. Cô không làm những chuyện như thế. Phải có một lời giải thích, như là có thể có thứ gì đó mới mẻ vừa diễn ra trong vũ trụ. Như là có thể trăng tròn đã ảnh hưởng đến dòng máu chảy tới tiểu não của cô, và nếu không có cân bằng trong tiểu não, thì có hỗn mang.

Gabrielle thở dài và nhúng đầu bút cọ vào mực đỏ. Cô không thể bắt bản thân mình thực sự tin vào lý thuyết mặt trăng, và cô cũng không còn chắc về lý thuyết âm dương nữa. Trên thực tế, đến giờ cô khá chắc chắn rằng Joe không phải phần dương của cô. Anh không phải nửa kia của linh hồn cô.

Anh chỉ ở trong đời cô để lấy lại bức Monet của ông Hillard và giả vờ quan tâm đến cô để anh có thể tống giam Kevin. Anh là một tên cảnh sát khó chung sống, kẻ nghĩ lý tưởng của cô là điên rồ. Anh cười cợt và trêu chọc cô, rồi mê mẩn cô bằng sự âu yếm của tay và miệng anh. Anh chắc chắn không hôn cô như một người đàn ông giả bộ nồng cháy. Đêm qua, anh đã chia sẻ một phần quá khứ của anh với cô, một phần cuộc đời anh, và cô cứ nghĩ họ thiết lập một mối liên kết.

Anh khiến cô đờ đẫn vì thèm muốn, rồi bỏ cô đứng đó một mình và sững sờ. Anh khiến cô khuấy động, rồi đề nghị cô bắt sóng với Elvis, thế mà anh lại gọi cô là kẻ điên ư?

Gabrielle rửa sạch các cây cọ, rồi thay áo mặc vào một cái quần đùi và áo phông với tên một nhà hàng địa phương ngang ngực. Cô mặc kệ luôn giày.

Lúc mười hai giờ ba mươi, Kevin quẳng một bao FedEx có vài tấm poster phim cổ mà anh đã mua từ một buổi đấu giá trên Internet. Anh muốn ý kiến của cô về giá trị của chúng, và suốt quãng thời gian anh đứng trong phòng bếp nhà cô nói chuyện về việc định giá, cô chờ đợi anh nói gì đó về việc cô và Joe nhảy khỏi ban công của anh. Nhưng không có, và cô cho là mình nên thấy biết ơn vì anh còn quá bận rộn trình diễn Ngài Vui Vẻ của mình với cô bạn thân của bạn gái. Dù vậy trông cô hẳn phải tội lỗi lắm, vì anh cứ hỏi cô xem có gì bất ổn không.

Sau khi Kevin rời đi, cuối cùng Gabrielle lấy mấy cái hộp dầu của cô ra và đặt chúng cạnh vài cái bát và chai thủy tinh nhỏ trên bàn bếp. Cô muốn thử nghiệm với nước rửa mặt và chất dưỡng ẩm, và cô trộn mỹ phẩm với thuốc vỡ mạch máu và mụn trứng cá. Đúng lúc cô sắp trộn mặt nạ dưỡng da làm từ bột đất sét tự nhiên, nước nóng, và sữa chua, thì Francis rung chuông cửa nhà cô.

Bạn cô đến với một cái áo con vải jean màu xanh và một quần lót cùng bộ. Gabrielle cảm ơn bạn cô, rồi tuyển cô ấy thử nghiệm mặt nạ. Cô quấn tóc của Francis vào một cái khăn tắm, rồi bắt cô ấy ngồi xuống trên một cái ghế phòng ăn với đầu ngửa ra sau.

“Bảo tớ nếu da cậu bắt đầu cảm thấy quá căng nhé,” cô nói khi đắp mặt nạ đất sét lên mặt bạn cô.

“Sao nó có mùi như cam thảo thế,” Francis phàn nàn.

“Đó là vì tớ đã cho dầu thì là vào đấy.” Gabrielle trải rộng lớp kem trên trán Francis, cẩn thận không để dính vào khăn tắm. Francis có rất nhiều kinh nghiệm với đàn ông, vài kinh nghiệm không tốt lắm, nhưng nhiều hơn hẳn Gabrielle. Có lẽ bạn cô có thể giúp cô hiểu rõ những gì đã xảy ra với Joe. “Nói cho tớ nghe thử đi? Cậu đã bao giờ biết một người đàn ông nào mà cậu thậm chí còn không nghĩ là mình thích, nhưng cậu không thể ngăn mình mơ tưởng và ước ao về anh ta chưa?”

“Rồi.”

“Ai thế?”

“Steve Irwin.”

“Ai cơ?”

“Chương trình Thợ săn Cá sấu ấy.”

Gabrielle nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dương to tròn của Francis. “Cậu mơ mộng về thợ săn cá sấu sao?”

“Ừ, tớ nghĩ anh ta khá to lớn, ngu ngốc, và chắc có thể dùng liti để khiến anh ta hạ thấp mình xuống, nhưng tớ yêu giọng nói của anh ta. Anh ta trông cũng khá tuyệt trong mấy cái quần đùi safari đó. Tớ mơ đến việc được vật lộn với anh ta.”

“Anh ta đã cưới Teri.”

“Thì sao? Tớ tưởng chúng ta đang nói chuyện về mơ mộng cơ mà.” Francis dừng lại để gãi tai. “Cậu đang mơ mộng về anh chàng thám tử của cậu đấy à?”

Gabrielle nhúng ngón tay vào kem bôi và trải dọc nó xuống sống mũi của bạn cô. “Rõ ràng đến thế cơ à?”

“Không, nhưng nếu anh ta không phải của cậu, tớ đã mơ vài giấc mơ về anh ta rồi.”

“Joe không phải của tớ. Anh ta đang làm việc trong cửa hàng của tớ, và tớ thấy anh ta hơi hấp dẫn.”

“Vớ vẩn.”

“Được rồi, anh ta nóng bỏng, nhưng không phải tuýp của tớ. Anh ta tin rằng Kevin có dính líu vào việc bán đồ nghệ thuật trộm cắp, và anh ta chắc vẫn còn nghĩ tớ cũng như thế.” Cô dàn kem lên hai má và cằm của Francis trước khi cô thêm vào, “Với cả, anh ta nghĩ tớ quái đản dù cho anh ta mới là người bảo tớ có thể bắt sóng Elvis cho anh ta hay không.”

Francis mỉm cười và bị dính kem lên miệng. “Cậu có thể không?”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Tớ không phải bà đồng.”

“Có ngớ ngẩn đâu. Cậu tin vào mấy cái thứ Kỷ Nguyên mới, nên tớ không nghĩ là quá quái đản khi anh ta bảo cậu thế đâu.”

Gabrielle lau tay vào vải ướt, rồi cúi người xuống và quấn một cái khăn tắm lên đầu của chính cô. “Chậc, vào lúc đó chúng tớ gần như đang tiến tới.”

“Tiến tới ư?”

“Hôn.” Cô và Francis đổi chỗ, và Gabrielle ngước lên nhìn khuôn mặt của bạn cô, đang bị che hết, trừ mắt và môi, với hỗn hợp trắng. “Và vài thứ nữa.”

“Ồ, điều đó thật là quái đản.” Lớp kem mịn màng mang lại cảm giác thật tuyệt diệu trên trán Gabrielle, và cô nhắm mắt lại rồi cố thư giãn. “Anh ta muốn cậu là Elvis, hay anh ta chỉ muốn hỏi ông vua vài câu hỏi thôi?”

“Có gì khác biệt nào? Mọi thứ đang trở nên khá là nóng bỏng, và anh ta dừng lại để hỏi xem tớ có thể bắt sóng với Elvis không.”

“Có sự khác biệt lớn đấy. Nếu anh ta chỉ muốn hỏi vài câu hỏi, lấy một ít thông tin, thì anh ta chỉ hơi lập dị thôi. Nhưng nếu anh ta muốn cậu là ông vua nhạc rock and roll, thì cậu phải đi kiếm cho mình một người đàn ông mới đi.”

Gabrielle thở dài và mở mắt. “Joe không phải là người đàn ông của mình.” Cạnh mặt nạ của Francis và đầu mũi của cô bắt đầu khô đi. “Đến lượt cậu,” cô nói và cố tình thay đổi chủ đề. “Sao cậu không kể cho tớ những gì cậu đã làm tối qua nhỉ.” Cô bối rối hơn bao giờ hết và cũng không biết điều gì đã khiến cô nghĩ là Francis có thể giúp cô lý giải mọi thứ cơ chứ.

Sau vụ đắp mặt, họ thử phấn nền và dầu xoa dịu tâm lý của Gabrielle. Đến lúc Francis rời đi, cả hai người phụ nữ đã có lỗ chân lông sạch sẽ và một quầng sáng khỏe mạnh trên làn da. Gabrielle nướng một cái pizza rau cải cho bữa tối, và cô ngồi xuống trước tivi để ăn. Với điều khiển trong tay, cô lướt mạng cáp tìm một tập của Thợ Săn Cá Sấu. Cô muốn xem xem Francis thấy gì hấp dẫn đến thế ở một người đàn ông đấu vật với loài bò sát, nhưng chuông cửa reo trước khi cô có cơ hội kiểm tra hết các kênh. Cô đặt đĩa thức ăn lên bàn cà phê, và đi ra lối vào. Ngay khi tay cô với lấy nắm đấm cửa, Joe xộc vào, lao qua cô như khói tàu hỏa. Mùi gỗ đàn hương và cơn gió đầu tối quét vào trong cùng với anh. Anh mặc một cái quần màu đen với biểu tượng lưỡi liềm của Nike trên mông. Tay áo đã bị cắt khỏi áo phông hiệu Big Dog, và lỗ cắt gần chạm tới eo anh. Đôi tất trắng của anh hơi cáu bẩn, đôi giày chạy cũ kĩ. Anh trông nam tính và xù xì gần như đến cực hạn, cũng y như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, dựa vào một thân cây trong công viên Ann Morrison, hút thuốc như ống khói.

“Được rồi, chết tiệt, nó ở đâu?” Anh dừng lại chính giữa phòng khách của cô.

Gabrielle đóng cửa lại và tựa lưng vào nó. Ánh mắt cô di chuyển dọc lên bắp chân và cái đùi mạnh mẽ tới vết sẹo làm xây xước làn da rám nắng của anh.

“Nào, Gabrielle. Đưa nó đây.”

Cô nâng mắt lên mặt anh. Râu anh đã mọc rậm hơn, và anh nhìn cô trừng trừng dưới hàng lông mày cáu kỉnh. Một lúc nào đó, cô hẳn sẽ nghĩ anh thật khủng bố, đáng sợ, và là một tên du côn lớn tuổi to con. Không còn nữa. “Không phải anh phải có một lệnh khám xét hoặc trát tòa hoặc cái gì đó trước khi đột nhập vào nhà người khác sao?”

“Đừng có giả bộ.” Anh chống tay lên hông và nghiêng đầu sang một bên. “Nó đâu?”

“Cái gì?”

“Tốt thôi.” Anh ném ví và và chìa khóa lên bàn cạnh cái đĩa của cô, rồi bắt đầu nhìn ra sau ghế của cô và vào tủ đựng quần áo.

“Anh đang làm gì thế?”

“Tôi bỏ cô lại một mình có một ngày, và cô lại lôi kéo một chuyện thế này đây.” Anh lướt qua cô trên đường tới phòng ăn, nơi anh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, rồi tiếp tục vào sảnh, lời nói của anh kéo lê theo sau. “Đúng lúc tôi bắt đầu nghĩ cô có não, thì cô lại đi làm một chuyện thật ngu ngốc.”

“Gì chứ?” m thanh bước chân của anh dẫn tới phòng ngủ của cô, và Gabrielle nhanh chóng theo sau. Đến lúc cô đến được đó, anh đã mở và đóng phân nửa ngăn kéo tủ của cô. “Nếu anh nói cho tôi biết anh đang tìm gì, tôi có thể tiết kiệm cho anh ít thời gian đấy.”

Thay vì đưa cô câu trả lời, anh mở cửa tủ quần áo của cô ra và đẩy quần áo của cô sang hai bên. “Tôi đã cảnh báo cô đừng có bảo vệ hắn ta.”

Anh cúi người xuống, cho Gabrielle nhìn đẹp mắt phần sau rất ngon lành của anh. Khi anh thẳng người dậy, anh có một cái hộp trong tay.

“Này, đặt nó lại đi. Cái đó chứa những món đồ cá nhân của tôi.”

“Cô đáng lẽ nên nghĩ về điều đó từ trước, Còn ngay bây giờ, cô không có đồ cá nhân nữa. Cô đã ngập quá sâu, tôi thậm chí còn không nghĩ rằng cái tên luật sư chồn con mà cô đã thuê có thể giúp cô đâu đấy.” Anh dốc cả cái hộp lên giường cô, và hàng tá áo con, quần lót, áo ngủ, và những đồ chơi tình dục tràn ra trên chăn lông vịt của cô. Anh nhìn đồ lót của cô, và mắt anh mở to.

Nếu Gabrielle không quá tức giận đến thế, cô hẳn đã bật cười.

“Cái quái gì thế?” Anh với tay lấy một cái quần lót đen bằng nhựa dẻo – tất nhiên là không có đũng. Nó lủng lẳng trên ngón trỏ của anh khi anh xem xét nó ở mọi góc độ. “Cô có quần lót như một gái điếm.”

Cô giật cái quần lót khỏi tay anh và ném nó vào cùng những cái khác trên giường. “Francis cho tôi đồ lót từ cửa hàng của cô ấy. Tôi thực sự không quan tâm đến phần lớn chúng.”

Anh nhặt một cái áo nịt màu đỏ sơ ri viền tua tua đen lên. Anh trông như một đứa trẻ với một bộ sưu tập những loại kẹo ưa thích nhất trải rộng trước mặt. Một đứa trẻ với đôi má nhuốm màu xanh từ lớp râu mới mọc chi chít. “Tôi thích cái này.”

“Tất nhiên là anh thích.” Cô khoanh tay dưới ngực và dồn trọng lượng lên một chân.

“Cô nên mặc cái này.”

“Joe, sao anh lại ở đây?”

Một cách miễn cưỡng, anh rời ánh mắt khỏi đống đồ lót trên giường cô. “Tôi nhận được một cuộc gọi rằng Kevin đã chuyển cho cô một thứ gì đó trong bao FedEx.”

“Gì cơ, tất cả những việc này là vì chuyện đó hả? Anh ấy muốn tôi xem mấy tấm poster phim cổ mà anh ấy đã mua được trên Internet.”

“Vậy là hắn đã ở đây hả?”

“Phải. Anh làm sao mà biết được về chuyện đó?”

“Chết tiệt.” Anh ném cái áo nịt lên giường và đi ngang cô ra khỏi phòng. “Sao cô lại cho hắn vào?”

Gabrielle đi sát theo sau, ánh mắt ghim chặt trên những lọn tóc xoăn nhỏ đang vuốt ve gáy anh. “Anh ấy là đối tác kinh doanh của tôi. Sao tôi lại không cho anh ấy vào?”

“Gừ, tôi không biết. Có lẽ vì hắn là một tên buôn lậu và có dính líu tới việc ăn trộm đồ nghệ thuật. Cô sẽ hiểu ra thôi.”

Gabrielle hầu như không nghe thấy một từ nào anh nói. Cảm giác hốt hoảng đã gạt tất cả những ý nghĩ khác ra ngoài khi cô theo anh qua phòng tắm đến cuối hành lang. Cô nắm lấy cánh tay anh và kéo lại, nhưng cũng giống như cố ngăn cản một con bò mộng vậy. Cô xông ra trước mặt anh và giang rộng cánh tay, chặn ngưỡng cửa vào phòng vẽ của cô lại. “Đây là phòng riêng của tôi,” cô nói, tim cô ngừng đập và đầu cô nặng trịch. “Anh không thể vào trong đó.”

“Vì sao?”

“Bởi vì.”

“Đưa ra lý do khác hay hơn đi.”

Với sự thông báo ngắn ngủi như thế cô không thể. “Bởi vì tôi nói thế.”

Anh tóm lấy bắp tay cô trong bàn tay mạnh mẽ của anh và di chuyển cô ra khỏi đường đi của anh.

“Không, Joe!”

Cửa bật mở. Một khoảnh khắc im lặng dài dằng dặc lơ lửng trong không khí, trong suốt quãng thời gian ấy Gabrielle cầu nguyện với bất kỳ vị thánh nào đang nghe rằng bằng cách nào đó phòng vẽ đã thay đổi kể từ khi cô bước vào đó lần trước.

“Trời đất quỷ thần ơi.”

Cô đoán là không rồi.

Anh chậm chạp bước vào trong phòng, cho đến khi anh đứng cách bức vẽ với kích cỡ thật một cánh tay. Vào khoảnh khắc ấy Gabrielle chẳng muốn gì hơn ngoài việc bỏ chạy và trốn đi, nhưng cô sẽ đi đâu chứ? Cô liếc qua vai anh nhìn tấm vải bạt, nhìn vào ánh nắng lúc mới tối đang tràn qua những tấm màn mỏng, tẩy trắng một dải ánh sáng trên sàn gỗ, và rọi sáng bức chân dung với một quầng sáng siêu hình. Cô hy vọng anh sẽ không nhận ra mình.

“Có phải đó,” anh hỏi, chỉ vào bức tranh, “được cho là tôi?”

Giờ thì không còn hy vọng gì nữa. Cô đã bị tóm. Cô có thể có rắc rối với tỷ lệ tay và chân, nhưng cô tuyệt đối không có vấn đề gì với thằng bé của Joe. Chỉ còn lại một thứ khả dĩ để làm – dũng cảm lên và giấu sự xấu hổ của cô hết mức có thể. “Tôi nghĩ nó rất tốt mà,” cô nói và vắt tay dưới ngực.

Anh ngoái lại nhìn cô qua vai, mắt anh hơi đờ đẫn. “Tôi trần truồng.”

“Khỏa thân.”

“Cùng một thứ chó chết mà thôi.” Anh quay lại, và Gabrielle đi tới đứng bên cạnh anh.

“Tay và chân tôi đâu rồi?”

Cô nghiêng đầu. “Chậc, tôi chưa có thời gian để vẽ chúng.”

“Dù vậy tôi thấy cô đã có thời gian vẽ của quý của tôi.”

Cô có thể nói gì đây? “Tôi nghĩ tôi đã làm khá tốt với hình dạng mắt anh.”

“Và cả hai viên bi của tôi nữa.”

Cô cố thêm lần nữa để đán lạc hướng sự chú ý của anh lên trên. “Tôi đã tóm được cái thần của miệng anh một cách hoàn hảo.”

“Và mấy cái kia được cho là môi tôi hả? Chúng trông sưng húp thế,” anh nói, và cô cho là mình nên biết ơn vì anh không còn chỉ trích bộ phận sinh dục của anh nữa. “Cái cái quả bong tròn đỏ to đùng kia là cái quái gì thế? Lửa hay gì đó?”

“Khí của anh.”

“Ừ, đúng rồi.” Anh chuyển sự chú ý sang hai bức vẽ đang dựa vào bức tường đằng xa. “Cô bận rộn nhỉ.”

Cô cắn môi trên và không nói gì. Ít nhất trong bức vẽ anh như một ác quỷ, anh cũng mặc quần áo. Những bức khác, chậc…

“Không có thời gian để vẽ tay hoặc chân ở cả những bức khác nữa à?”

“Chưa.”

“Tôi được xem là quỷ dữ hay gì khác?”

“Gì khác.”

“Với con chó là sao?”

“Đó là một con cừu.”

“Ồ… nó trông như một con chó xù Anh ấy.”

Trông nó chả giống chó xù Anh tí nào, nhưng Gabrielle cũng không tranh luận. Đầu tiên, cô không bao giờ lý giải nghệ thuật của mình, và thứ hai, cô có thể làm ngơ vài nhận xét sống sượng và đổ lỗi cho con sốc. Cô cho là cũng hơi đáng sợ khi mở một cánh cửa ra mà lại thấy một bức chân dung khỏa thân của chính bạn đang trừng trừng nhìn lại.

“Ai thế?” anh hỏi, chỉ về bức tranh vẽ đầu anh và cơ thể của David.

“Anh không biết sao?”

“Đó không phải tôi.”

“Tôi đã dùng tượng điêu khắc David của Michelangelo làm hình mẫu. Lúc đó tôi không biết anh có lông ngực.”

“Có phải điều đó hài hước lắm không?” anh hỏi, hoài nghi, khi anh lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ đứng như thế. Anh ta trông quái gở quá.”

Cô hy vọng ý anh quái gở mang nghĩa lạ lùng, nhưng cô nghi ngờ điều đó đấy. “Anh ta đang chuẩn bị cho trận chiến với Goliath.”

“Chết tiệt,” anh chửi thể và chỉ tay vào háng của David. Nhìn chỗ đó kìa. Tôi đã không đóng gói thứ gì nhỏ cỡ đó từ hồi tôi hai tuổi.”

“Anh quá gắn bó với bộ phận sinh dục của anh đấy.”

“Không phải tôi, quý cô ạ.” Anh quay lại và chĩa thẳng ngón tay vào cô. “Cô mới là người rình mò xung quanh vẽ tranh về cặp mông trần của tôi.”

“Tôi là một nghệ sĩ.”

“Phải rồi, và tôi là một phi hành gia.”

Cô đã sẵn lòng tha thứ cho những chỉ trích thô lỗ của anh, nhưng chỉ đến một giới hạn nhất định thôi, và anh vừa bước qua vạch kẻ rồi. “Anh cần rời đi ngay bây giờ.”

Anh vắt tay ngang ngực và chuyển trọng lượng sang một chân. “Cô đang đá tôi ra ngoài đấy à?”

“Phải.”

Cái tôi đàn ông nhếch cong hai khóe miệng anh lên. “Cô nghĩ mình đủ lớn chưa?”

“Rồi.”

Anh bật cười. “Mà không có lọ keo xịt tóc ư, quý cô khó chịu bé nhỏ?”

Được rồi, giờ thì cô tức điên lên rồi. Cô đẩy ngực anh và làm anh bước lùi lại một bước. Lần tiếp theo cô đẩy, anh đã sẵn sàng cho cô và không lung lay. “Anh không thể bước vào nhà tôi và ức hiếp tôi. Tôi không phải nhận điều này từ anh.” Cô lại đẩy, và anh tóm lấy cổ tay cô. “Anh là một cảnh sát ngầm. Anh không phải bạn trai thực sự của tôi. Tôi sẽ không bao giờ có một tên bạn trai như anh.”

Nụ cười của anh bẹt ra như thể bằng cách nào đó cô vừa xỉ nhục anh. Điều này bất khả thi. Anh phải có cảm xúc của loài người mới thấy bị xỉ nhục được. “Vì quái gì lại không?”

“Năng lượng tiêu cực bao đầy quanh anh,” cô nói khi vùng vẫy để thoát ra khỏi gọng kìm của anh nhưng không thể. “Và tôi không thích anh.”

Anh thả tay cô ra, và cô lùi lại một bước. “Đêm qua cô thích tôi lắm mà.”

Cô khoanh tay, và mắt cô nheo lại. “Đêm qua có trăng tròn.”

“Thế còn về những bức tranh khỏa thân cô vẽ về tôi?”

“Chúng thì sao?”

“Cô không vẽ của quý của một người mà cô không thích.”

“Ý thích duy nhất của tôi với… à,” cô không thể nó từ đó. Cô đơn giản không thể nói từ C đó.

“Cô có thể tiếp tục và gọi nó là Ngài Vui Vẻ,” anh bổ sung thêm. “Hoặc thằng bé cũng tốt.”

“Vật đàn ông,” cô nói, “chỉ là sự quan tâm của một nghệ sĩ.”

“Cô lại thế rồi.” Anh đặt tay lên mặt cô và ôm lấy hai má cô trong lòng bàn tay anh. “Tạo ra nghiệp chướng xấu cho bản thân.” Anh nhẹ nhàng rê một ngón tay cái ngang cằm cô.

“Tôi không nói dối,” cô nói dối. Hơi thở cô nghẹn lại trong họng và cô nghĩ anh sẽ hôn cô. Nhưng anh chỉ bật cười, thả tay xuống, và quay ra cửa. Cô mắc kẹt đâu đó giữa nhẹ nhõm và tiếc nuối.

“Tôi là một nghệ sĩ chuyên nghiệp,” cô trấn an Joe khi theo anh vào phòng khách.

“Nếu cô nói thế.”

“Đúng thế!”

“Vậy thì tôi sẽ nói với cô điều này,” anh nói khi tóm lấy chùm chìa khóa từ trên bàn cà phê, “lần kế tiếp cô thấy thôi thúc muốn vẽ, hãy hét lớn lên. Cô mặc vào mấy thứ đồ lót hư hỏng của cô và tôi sẽ cho cô xem cấu trúc xương của tôi. Cực gần và thật riêng tư.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.