Thám tử Joseph Shanahan ghét mưa. Anh ghét mưa cũng nhiều như anh ghét lũ tội phạm bẩn thỉu, bọn luật sư biện hộ dẻo quẹo, và loài ngỗng ngu ngốc. Bọn đầu tiên là lũ cặn bã, bọn thứ hai là lũ đĩa ăn bám, và bọn thứ ba là nỗi ô nhục đối với gia tộc chim chóc nói chung.
Anh đặt chân lên cản trước cửa xe Chevy màu be, cúi người xuống và căng cơ. Anh không cần phải nhìn những đám mây xám xịt đang tạo hình trên công viên Ann Morrison cũng biết mình sắp được tắm táp đã đời. Cảm giác nhức nhối khó chịu ở đùi phải anh cho biết hôm nay đơn thuần không phải là ngày của anh.
Khi anh cảm thấy các bắp cơ đã duỗi căng và ấm lên, anh đổi chân. Phần lớn thời gian, thứ duy nhất nhắc nhở rằng một viên đạn xoáy 9mm từng xé toang da thịt và thay đổi cả cuộc đời anh là một vết sẹo dài 12cm nhăm nhúm trên đùi. Chín tháng và vô số giờ vật lý trị liệu khắc nghiệt sau đó, anh đã có thể quên đi que định hình và những cái đinh xoắn vào xương đùi anh. Ngoại trừ khi trời mưa và sự thay đổi trong áp suất không khí khiến nó làm mình làm mẩy.
Joe thẳng người dậy, quay đầu từ bên này sang bên kia như một võ sĩ nhà nghề, rồi thò tay vào túi chiếc quần thể thao mà anh đã cắt thành quần soóc và rút ra một bao thuốc lá. Anh rút một điếu Marlboro ra khỏi bao, rồi châm đầu thuốc bằng cái bật lửa Zippo. Nheo mắt trước ngọn lửa, anh thấy một con ngỗng trắng múp míp đang chằm chằm nhìn anh từ cách đó khoảng dưới nửa mét. Con chim lạch bạch lại gần, vươn cao cái cổ dài và rít lên, cái mỏ màu vàng cam giận dữ mở rộng, chiếc lưỡi hồng vươn thẳng ra.
Với một cái gập cổ tay, chiếc Zippo đóng lại, và anh nhét cả bao thuốc lẫn bật lửa vào túi quần. Anh phả ra một làn khói dài dằng dặc khi con ngỗng chúi cổ xuống và khóa chặt ánh mắt tròn vo vào hai viên bi của Joe.
“Cứ làm thế đi và tao sẽ đá tung mày như một quả bóng đấy.”
Trong vài giây nghẹt thở hai kẻ bước vào một trận quyết chiến sống còn, rồi con chim rụt cổ lại, quay hai bàn chân màng và lạch bạch bỏ đi, liếc nhìn về hướng Joe lần cuối trước khi nhảy lên lề đường và hướng tới chỗ những con ngỗng khác.
“Đồ hèn,” anh lầm bầm và rời mắt khỏi mối đe dọa đang tháo chạy. Hơn cả trời mưa, thay đổi áp suất, và thậm chí là lũ luật sư dẻo mỏ, Joe ghét nhất những tên chỉ điểm. Anh chưa bao giờ biết được nhiều hơn một hay hai tên lại không lừa gạt vợ con, mẹ, hay bạn thân để cứu lấy cái mông đáng thương của chính chúng. Anh có được cái lỗ trên chân nhờ vào chính tên chỉ điểm cuối cùng của mình, Robby Martin. Trò giao dịch hai mang của Robby đã làm Joe mất một mớ thịt, xương và cả công việc mà anh yêu quý. Tên nhóc buôn ma túy đó đã phải trả một cái giá cao hơn – mạng sống của chính hắn.
Joe tựa lưng vào thân một chiếc Caprice không có gì nổi bật và rít một hơi thuốc lá thật sâu. Khói thuốc thiêu đốt cổ họng và lấp đầy nhựa thuốc lá lẫn nicotin trong phổi anh. Chất nicotin làm dịu cảm giác đau nhói từ vết thương của anh như sự âu yếm vỗ về của người tình. Theo những gì anh biết, đó là thứ duy nhất hay ho hơn một lồng ngực đầy độc tố.
Bất hạnh làm sao, anh đã chả có cái thứ duy nhất ấy từ khi chia tay với Wendy, cô bạn gái cuối cùng. Wendy là một đầu bếp tương đối tao nhã, và cô ta trông cực tuyệt diệu khi bó chặt trong chiếc quần thun. Nhưng anh không thể cùng nhìn về tương lai với một người phụ nữ nổi khùng lên chỉ vì anh quên béng ngày kỷ niệm hai tháng hẹn hò của họ. Cô ta đã cáo buộc anh là “khô khan”. Chết tiệt, anh cũng lãng mạn y như bất kỳ thằng đàn ông nào ấy chứ. Anh chỉ không hành động sướt mướt và phát đần vì điều đó mà thôi.
Joe rít thêm một hơi dài. Thậm chí nếu không phải vì cái trò kỷ niệm tào lao đó, thì đằng nào quan hệ của anh với Wendy cũng sẽ không đi đến đâu hết. Cô ta không hiểu được lượng thời gian anh cần phải dành cho Sam. Cô ta cứ mãi ghen tuông, nhưng nếu Joe không chú ý tới Sam, nó sẽ lại gặm nhấm đồ đạc trong nhà.
Joe thở ra chậm rãi và quan sát khói thuốc lơ lửng trước mặt. Lần trước anh đã bỏ hút thuốc trong ba tháng, và anh sẽ bỏ lại lần nữa. Nhưng không phải hôm nay. Chắc cũng không phải ngày mai. Anh vừa được Đại úy Luchetti cho cả chồng giấy tờ, và nếu anh định giải quyết cho hết, sau đấy chắc chắn là anh sẽ muốn một điếu thuốc.
Qua làn khói, mắt anh nheo lại, rồi đậu xuống, trên một người phụ nữ có mái tóc dày loăn xoăn màu nâu đỏ xõa ngang lưng. Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc và nâng nó lên quanh vai cô ta. Anh không cần phải nhìn mặt cô ta cũng biết là ai đang đứng ở giữa công viên Ann Morrison vươn tay lên cao như một nữ thần tôn thờ bầu trời xám xịt.
Tên cô ta là Gabrielle Breedlove, và cô ta sở hữu một cửa hàng đồ cổ trong quận Hyde Park lịch sử, cùng với đối tác làm ăn của cô ta, Kevin Carter. Cả hai đều bị tình nghi sử dụng cửa hàng đó như bình phong cho một công việc khác, mang lại nhiều lợi lộc hơn – buôn lậu đồ cổ ăn cắp.
Cả hai người chủ cửa hàng đều không có tiền án tiền sự và có thể sẽ chẳng bao giờ bị cảnh sát chú ý đến nếu họ cứ làm ăn nhỏ lẻ, nhưng họ lại có tham vọng lớn hơn. Một bức họa thuộc Trường phái Ấn tượng nổi tiếng đã bị đánh cắp tuần trước từ người đàn ông giàu nhất trong bang, Norris Hilland, hay được biết đến với cái tên Vua Khoai Tây. Ở Idaho quyền lực và ảnh hưởng của ông ta chỉ đứng thứ hai sau Chúa. Một người nào đó phải cần đến rất nhiều dũng cảm mới dám đánh cắp bức họa Monet của Vua Khoai Tây.
Cho đến giờ, Gabrielle Breedlove và Kevin Carter là những đầu mối đáng tình nghi nhất trong vụ án này. Một tay chỉ điểm ở nhà tù đã cho cảnh sát tên của họ, và khi nhà Hillard kiểm tra ghi chép của mình, người ta khám phá ra rằng sáu tháng trước, Carter đã ở nhà Hillard định giá một bộ sưu tập đèn Tiffany.
Joe rít một hơi khói thuốc và chậm rãi phả ra. Cái cửa hàng đồ cổ nhỏ xíu ở Hyde Park đó là tấm chắn hoàn hảo cho một kẻ buôn lậu, và anh cá cả hòn bi trá của mình rằng ngài Carter và cô Breedlove đã giấu kín bức họa Monet của nhà Hillard đi cho đến khi sức nóng giảm bớt và họ có thể chuyển nó cho một tay trung gian lấy một bó tiền. Cơ hội tuyệt vời nhất để đoạt lại là tìm ra bức họa trước khi nó chuyển tới tay trung gian và xuống thế giới ngầm.
Vua Khoai Tây đang nổi cơn thịnh nộ với Cục trưởng Walker, ông ta lại đổ cơn giận đó lên Đại úy Luchetti và các thám tử thuộc bộ phận Trộm cắp Tài sản. Căng thẳng khiến cho vài thám tử phải tìm rượu giải khuây. Nhưng Joe thì không. Anh không coi trọng rượu chè, và anh rít một hơi bình tĩnh từ điếu thuốc Marlboro khi quan sát đối tượng tình nghi của mình. Trong đầu, anh lướt qua tư liệu vội vàng gom nhặt mà anh có về cô Breedlove.
Anh biết cô sinh ra là lớn lên trong một thị trấn nhỏ ở bắc Idaho. Bố cô đã chết khi cô còn trẻ, và cô sống cùng mẹ, cô ruột, và ông nội.
Cô hai mươi tám tuổi, cao một mét bảy tám, và nặng đâu đó khoảng sáu mươi cân. Chân cô dài. Quần soóc của cô thì không. Anh nhìn cô cúi người để chạm xuống nền đất trước mặt, và anh tận hưởng cảnh trí đó cùng làn khói thuốc. Từ khi bị chỉ định theo đuôi cô, anh đã trở nên ngưỡng mộ hình dáng phía sau ngọt ngào của cô.
Gabrielle Breedlove. Tên cô nghe cứ như một ngôi sao khiêu dâm, giống kiểu Mona Lot hay CandyPeaks. Joe chưa bao giờ nói chuyện với cô, nhưng anh đã nhìn cô đủ gần để biết cô có tất cả những đường cong ngọt ngào ở đúng chỗ.
Và gia đình cô cũng không phải trong bang, Công ty Mỏ Breedlove đã hoạt động ở phía bắc trong gần chín mươi năm trước khi bị bán đi vào giữa thập niên bảy mươi. Vào lúc đó, gia đình này cực kỳ giàu có, nhưng những khoản đầu tư tồi tệ và cung cách quản lý kém cỏi đã teo nhỏ gia tài một cách đáng kể.
Anh quan sát cô làm vài động tác yoga căng một chân trước khi bắt đầu từ tốn chạy bộ. Joe búng điếu thuốc Marlboro vào lớp cỏ phủ đầy sương và rời khỏi chiếc Chevy. Anh bắt đầu đi ngang qua công viên theo sau cô và đặt bước lên dải ruy băng nhựa đường đen được biết đến như vành đai xanh.
Vành đai xanh đi theo con sông Boise và vẽ một đường qua thành phố chính, kết nối tám công viên lớn dọc đường đi của nó. Mùi hương nồng đậm từ nước sông và những cây gỗ gòn lấp đầy không khí buổi sớm, trong khi những mảnh bông xơ xác thổi theo gió và dính vào ngực áo nỉ của Joe.
Anh kiểm soát hơi thở của mình, chậm rãi và nhẹ nhàng khi anh giữ nhịp chân với người phụ nữ trước anh khoảng sáu mét. Suốt tuần qua, kể từ vụ trộm, anh vẫn theo đuôi cô, tìm hiểu thói quen của cô – loại thông tin mà anh không thể kiếm được từ những ghi chép của chính phủ, tin mật, hay báo đài.
Theo những gì anh biết, cô luôn chạy bộ cùng hai dặm đường vòng và đeo cùng một cái túi ngang hông màu đen. Cùng lúc ấy cô liên tục nhìn xung quanh. Lúc đầu, anh đã nghi ngờ rằng cô đang tìm kiếm ai hay cái gì đó, nhưng cô còn chẳng bao giờ gặp gỡ đến một cái bóng nữa. Anh cũng lo cô ngờ ngợ thấy sự giám sát của anh, nhưng anh đã cẩn thận mặc quần áo khác nhau mỗi ngày, đỗ ở nhiều bãi đỗ khác nhau, và theo đuôi cô từ nhiều địa điểm khác nhau. Vài ngày anh còn che mái tóc đen của mình bằng một cái mũ bóng chày và mặc bộ quần áo chạy bộ bóng bẩy. Sáng nay, anh thắt một cái khăn đỏ lên đầu và mặc cái áo nỉ dài tay in chữ BSU 1 màu xám.
Hai người đàn ông mặc đồ chạy màu xanh dương sáng chạy chậm lên vành đai xanh hướng về phía anh. Ngay khoảnh khắc học đi qua cô Breedlove, họ ngoái cổ và nhìn chiếc quần soóc trắng của cô đung đưa. Khi họ quay lại, họ cùng mang nụ cười tán thưởng y như nhau. Joe không trách cứ gì họ vì căng mắt ra để nhìn cô lần cuối. Cô có cặp chân tuyệt vời và một bộ mông cũng tuyệt vời. Mỗi tội cô lại được định sẵn cho một bộ đồng phục tù.
Joe theo cô băng qua cầu vượt ra khỏi công viên Ann Morrison, cẩn thận giữ một khoảng cách đều đặn khi họ tiếp tục dọc theo sông Boise.
Tiểu sử của cô không phù hợp với lũ trộm đặc thù. Không giống bạn làm ăn của mình, cô không ngập nợ tới tận cổ. Cô không bài bac, và không có thói quen nghiện ngập cần được trợ cấp, tức là chỉ còn hai động cơ khả dĩ để một người phụ nữ như cô tham gia vào một hành vi phạm pháp.
Một là sự kích thích, và Joe chắc chắn có thể hiểu được cảm giác thôi thúc khi sống trên bờ vực. Adrenalin là một chất gây nghiện mạnh mẽ. Chúa biết anh yêu nó. Anh yêu cách nó bò khắp làn da, châm chích xác thịt và dựng đứng tóc trên đầu anh.
Cái thứ hai thì phổ biến hơn – tình yêu. Tình yêu có xu hướng đưa rất nhiều phụ nữ vào rắc rối. Joe đã gặp rất nhiều người đàn bà sẽ làm bất kỳ chuyện gì vì một thằng con hoang vô giá trị, những kẻ chẳng hề do dự thế mạng cô ta để cứu lấy chính bản thân hắn. Joe không còn ngạc nhiên bởi những gì mà một vài phụ nữ sẽ làm vì tình yêu nữa. Anh không còn ngạc nhiên khi thấy phụ nữ ngồi trong tù tiêu thời gian họ lũ đàn ông của họ nước mắt ròng ròng, mascara nhòe nhoẹt, nói những thứ ngu si như là, “Tôi không thể nói với anh điều gì tồi tệ về gì gì đó, tôi yêu anh ấy.”
Những tán cây trên đầu Joe dày đặc hơn khi anh theo cô vào một công viên thứ hai. Công viên Julia Davis xum xuê, xanh tốt hơn, lại có thêm cả sự hấp dẫn từ những bảo tàng lịch sử và nghệ thuật, vườn thú Boise, và tất nhiên là cả chuyến tàu tham quan Tootin’ Tater nữa.
Anh cảm nhận được thứ gì đó rơi ra khỏi túi quần ngay trước khi nghe thấy một tiếng bộp xuống mặt đường. Anh ôm lấy cái túi quần trống không và quay đầu nhìn một gói Marlboro nằm trên đường. Anh do dự vài giây trước khi lùi bước chân. Vài điếu thuốc rơi vãi lăn trên mặt đường nhựa, và anh vội khom lưng người xuống để nhặt chúng lên trước khi chúng lăn xuống vũng nước. Ánh mắt anh di chuyển tới chỗ đối tượng tình nghi, vẫn đang chạy bộ ở nhịp chân từ tốn thường ngày của cô, rồi quay lại với thuốc lá của anh.
Anh đặt mấy điếu thuốc vào bao, cẩn thận không làm nát chúng. Anh có ý định tận hưởng đến mẩu cuối cùng. Anh không lo là anh sẽ lạc mất nghi phạm. Cô chạy cũng nhanh như một con chó già viêm khớp ấy, một sự thật mà hôm nay anh rất kích động.
Khi anh quay ánh mắt lại con đường, tay anh khựng lại, và một cách chậm rãi anh nhét nốt mất điếu thuốc vào túi quần. Tất cả những gì chào mừng ánh mắt dày dặn kinh nghiệm của anh là con đường màu đen trải dài khi nó uốn lượn qua những tán cây cỏ cao ngút ngát. Một cơn gió mạnh xô đẩy những cành cây nặng nề trên đầu anh và ép sát cái áo nỉ vào lồng ngực anh.
Ánh mắt anh phóng sang bên trái, và anh phát hiện ra cô đang cắt ngang công viên hướng về vườn thú và sân chơi trẻ em. Anh bắt đầu đuổi theo. Theo những gì anh nhìn thấy, công viên vắng không. Bất kỳ ai có đầu óc cũng đã bỏ chạy khỏi nơi này trước khi cơn bão đang lơ lững kia đổ ập xuống. Nhưng chỉ vì công viên có vẻ trống vắng không có nghĩa là cô ta sẽ không gặp gỡ ai đó.
Khi một đối tượng tình nghi lạc khỏi chu trình cố định, điều đó thường có nghĩa là một chuyện gì đó sắp xảy ra. Mùi vị adrenalin làm tê liệt cổ họng anh và đưa một nụ cười lên môi anh. Chết tiệt thật, anh đã không cảm thấy mùi vị ấy còn sống kể từ lần cuối anh dồn tên buôn lậu ma túy vào một con hẻm ở cuối phía bắc.
Anh lại mất dấu khi cô chạy qua nhà vệ sinh và biến mất phía sau. Hàng năm trời kinh nghiệm trì hoãn những bước chân của anh khi anh chờ cô xuất hiện trở lại. Khi không thấy, anh với tay xuống dưới cái áo nỉ và bật khóa bao súng đeo vai. Anh nép mình vào tòa nhà gạch và nghe ngóng.
Một cái túi ni lông của một cửa hàng tạp hóa bị bỏ lại lộn vòng vòng trên mặt đất, nhưng anh chẳng nghe thấy gì ngoài trừ tiếng gió và lá cây xào xạc trên đầu. Từ vị trí này anh chẳng thể nào nhìn thấy gì hết, và anh nhận ra rằng đáng lẽ mình nên lùi lại. Anh bước quanh góc tòa nhà và chạm mắt với nút bấm của một lọ keo xịt tóc. Một luồng hơi ập trọn vào mặt anh, và ngay lập tức tầm nhìn của anh nhòe đi. Một gọng kìm túm chặt lấy áo anh, và một đầu gối thúc mạnh vào giữa hai đùi anh, cách viên bi của anh chỉ xuýt soát vài phân. Cơ bắp đùi phải của anh co rút, và anh hẳn đã gập làm đôi nếu không phải nhờ bờ vai rắn chắc ở ngực anh. Hơi thở của anh rít ra từ phổi khi anh đập thẳng lưng xuống trên nền đất cứng ngắc. Còng tay bằng crôm, vốn treo ở đai quần anh, chọc vào eo lưng anh.
Qua tầm nhìn mù dở nhờ quý cô Clairol 2, anh ngước lên nhìn Gabrielle Breedlove đang đứng giữa đôi chân dang rộng của anh. Anh thả cho cơn đau đang co rút đùi anh lan đi khắp người, và nỗ lực điều hòa hơi thở. Cô ta đã đi trước một bước và cố huých bộ phận sinh dục của anh lên tận cổ họng.
“Chúa ơi,” anh rên rỉ. “Cô là một con quỷ cái điên rồ.”
“Đúng thế đấy, chỉ cần thứ lỗi cho tôi vì bắn xương bánh chè của anh là được.”
Joe nhấp nháy mắt thêm vài lần nữa, và tầm nhìn của anh rõ ràng. Một cách chậm chạp ánh mắt anh di chuyển từ mặt cô, xuống cánh tay, tới bàn tay cô. Khỉ thật. Một tay cô cầm chặt bình xịt tóc, ngón tay sẵn sàng trên nút bấm, nhưng tay kia của cô kẹp chặt một thứ trông như là cây súng lục ngắn. Nó không chĩa vào đầu gối mà thẳng vào mũi anh.
Mọi thứ trong anh khựng lại. Anh tuyệt đối ghét súng ngắn chĩa vào mình. “Bỏ vũ khí xuống,” anh ra lệnh. Anh không biết khẩu súng đó có được lên đạn hay thậm trí có hoạt động hay không, nhưng anh cũng không muốn thử nghiệm. Chỉ mình mắt anh di chuyển khi anh nhìn lại lên mặt cô. Hơi thở cô phập phồng, đôi mắt màu xanh lục hoang dại. Trông cô cực kỳ bất ổn.
“Ai đó gọi cảnh sát đi!” cô bắt đầu la hét điên cuồng.
Joe cau mày nhìn cô. Cô không chỉ xoay xở để hạ anh dập mông mà giờ cô còn hét tung đầu cô ra. Nếu cô cứ thế này, anh sẽ phải lột vỏ bọc của mình, và anh thực sự không muốn làm thế. Ý nghĩ đi vào đồn cảnh sát với nữ nghi phạm số một trong vụ Hillard, nghi phạm vốn không được biết cô ta là nghi phạm, và giải thích cách cô ta hạ gục anh bằng một bình xịt tóc lấp đầy anh một nỗi kinh sợ hãi hùng kẹp chặt hộp sọ. “Bỏ súng xuống,” anh lặp lại.
“Đừng có mơ! Anh mà giật một cái thôi là tôi sẽ bắn anh đấy, đồ cặn bã nhớp nhúa.”
Anh không tin là có đến một linh hồn nữa trong vòng ba mươi mét quanh đây, nhưng anh không chắc lắm, và điều cuối cùng anh cần là một công dân quả cảm đến giải cứu cô.
“Ai đó làm ơn giúp tôi với!” cô la hét ầm ĩ đủ cho cả mấy hạt xa tít tắp cũng nghe thấy ấy chứ.
Cằm Joe nghiến chặt. Anh chưa từng bao giờ ngã xuống kiểu này, và anh thậm trí còn không muốn tưởng tượng ra cảnh đối mặt với Wallker và Luchetti. Joe vẫn còn nằm trên danh sách đen của Cục trưởng vì hậu quả sau vụ bắn Robby Martin. Anh không phải quá vắt óc cũng biết những gì Cục trưởng sẽ nói. “Cậu lại làm rối tung hết cả lên rồi, Shanaham!” Ông ta sẽ hét toáng lên như thế ngay trước khi tống Joe tới bộ phận tuần tra. Và lần này, thủ trưởng nói đúng.
“Gọi 911 đi.”
“Đừng có la hét nữa,” anh ra lệnh bằng giọng sĩ quan cảnh sát thi hành luật pháp rắn nhất của mình.
“Tôi cần một cảnh sát!”
Chết tiệt thật. “Quý cô à,” anh rít lên giữa hàm răng. “Tôi là một cảnh sát!”
Mắt cô nheo lại khi cô nhìn xuống anh. “Phải rồi, và tôi là thống đốc bang.”
Joe di tay về hướng túi quần anh, nhưng cô làm dấu đe dọa với thứ vũ khí nhỏ kia, và anh quyết định dừng lại. “Trong túi trái là căn cước của tôi.”
“Không được di chuyển,” cô cảnh cáo anh một lần nữa.
Những lọn tóc xoăn màu nâu đỏ bay quanh đầu cô, lộn xộn và hoang dã, trông như thể cô nên dùng một ít keo xịt tóc kia lên tóc cô chứ không phải là mặt anh. Tay cô lẩy bẩy khi cô vuốt một bên tóc ra sau tai. Trong một giây anh có thể vật cô ngã xuống đất, nhưng anh phải đánh lạc hướng cô trước hoặc là chịu mạo hiểm bị bắn. Lần này sẽ vào một chỗ anh không chắc có thể hồi phục lại được. “Cô có thể tự thò tay vào túi tôi. Tôi sẽ không động đậy tí nào hết.” Anh ghét phải xử lí phụ nữ. Anh ghét phải đập họ xuống nền đất, Nhưng trong trường hợp này anh không nghĩ mình sẽ phiền đâu.
“Tôi không ngu đâu. Tôi còn không rơi vào cái mánh đó từ thời trung học cơ.”
“Ôi, vì Chúa.” Anh đấu tranh để kiểm soát cơn giận của mình và hầu như không thắng. “Cô có giấy phép mang súng không.”
“Làm ơn đi,” cô trả lời. “Anh không phải là cảnh sát, anh là một tên bám đuôi! Tôi ước gì có một cảnh sát ở quanh đây, bởi vì tôi sẽ cho anh vào tù vì theo đuôi tôi suốt tuần qua. Có một điều luật trong bang này cấm những tên bám đuôi, anh biết đấy.” Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. ‘Tôi cá anh có tiền án vì những kiểu hành vi bất thường. Anh hẳn là một trong những tên tâm thần gọi những cú điện thoại tục tĩu và thở hổn hển. Tôi cá anh đang bị lập biên bản vì quấy rối phụ nữ.” Cô hít thêm vài hơi thật sâu và ném cái lọ keo xịt tóc đi. “Tôi nghĩ sau cùng thì anh nên đưa ví của anh cho tôi đi.”
Chưa bao giờ trong mười lăm năm làm việc anh lại thiếu cẩn trọng đến thế khi để một nghi phạm – chưa kể lại là một phụ nữa – đi trước anh một bước.
Thái dương anh nhức như búa bổ và đùi anh đau đớn. Mắt anh bỏng rẫy và lông mi anh kẹp chặt với nhau. “Cô điên thật, quý cô ạ,” anh nói bằng tông giọng tương đối điềm tĩnh khi anh thò tay vào túi.
‘Thật sao? Từ nơi tôi đang đứng, trông anh mới giống đồ điên.” Ánh mắt cô không hề rời khỏi anh khi cô đưa tay lấy cái ví. “Tôi cần tên và địa chỉ của anh để đưa cho cảnh sát, nhưng tôi cá họ cũng đã biết anh là ai rồi.”
Cô không biết được mình đúng đến thế nào đâu, nhưng Joe không lãng phí thêm thời gian chuyện phiếm. Ngay giây phút cô mở bung ví ra và liếc nhìn tấm phù hiệu bên trong, chân anh đã khóa quanh bắp chân cô. Cô đập xuống đất, và anh quăng mình lên trên người cô, ghim chặt cô bằng trọng lượng của anh. Cô vặn vẹo hết bên này đến bên khác, đẩy vào vai anh, đưa khẩu súng gần tai trái của anh một cách nguy hiểm. Anh tóm chặt cổ tay cô và ép chúng lên trên đầu cô, sử dụng toàn bộ chiều dài cơ thể anh để ghim cô xuống đất.
Anh nằm duỗi thẳng trên người cô, cả bộ ngực đầy đặn của cô ấn vào lồng ngực anh, hông cô ấn vào anh. Anh giữ chặt tay cô trên đầu và sự chống cự của cô yếu dần, dù vậy cô vẫn từ chối đầu hàng hoàn toàn. Mặt anh ở trên mặt cô chưa đầy vài cm, và mũi cô đập mạnh vào anh hai lần. Đôi môi hé mở của cô hít mạnh không khí vào phổi, và đôi mắt màu xanh dương nhìn thẳng vào mắt anh, mở to và tràn đầy kinh hoàng lẫn sợ hãi khi cô đấm đá để giải phóng cổ tay. Đôi chân dài, mượt mà của cô quấn vào chân anh, và gấu áo anh xốc lên tận nách. Trên bụng anh cảm nhận được cả làn da mềm mại ấm áp của bụng dưới của cô lẫn vải nylon của cái túi đeo ngang hông.
“Anh thực sự là một cảnh sát!” Ngực cô phập phồng khi cô vật lộn để hít thở.
Anh sẽ nhổm dậy ngay khi khóa chốt khẩu súng của cô. “Đúng vậy, và cô sắp bị vào tù vì tội mang súng và hành hung.”
“Ôi, tạ ơn Chúa!” cô hít một hơi sâu, và anh có thể cảm thấy cô giãn ra, cảm thấy cô trở nên mềm mại và dẻo dai bên dưới anh. ‘Tôi nhẹ cả người. Tôi cứ nghĩ anh là một tên tầm thần bệnh hoạn chứ.”
Một nụ cười rực rỡ thắp sáng khuôn mặt cô khi cô ngước lên nhìn anh. Anh vừa cho cô vào tù, và cô có vẻ thực sự hạnh phúc vì điều đó. Không phải loại hạnh phúc mê mẩn anh thường đặt lên mặt phụ nữ khi anh thấy mình ở cùng vị trí này, mà giống một kiểu hạnh phúc nhẹ dạ hơn. Cô không chỉ là một tên trộm, mà cô rõ ràng còn điên nặng. “Cô có quyền giữ im lặng,” anh nói khi lấy khẩu súng khỏi tay cô. “Cô có quyền…”
“Anh không nghiêm túc chứ phải không? Anh sẽ không thực sự tống giam tôi chứ?”
“… có luật sư,” anh tiếp tục, một tay vẫn ghim chặt chặt tay cô trên đầu khi anh ném khẩu súng ngắn ra xa vài mét.
“Nhưng nó không thực sự là một khẩu súng mà. Ý tôi là phải, nhưng không phải. Đó là một khẩu súng lục ngắn từ thế kỷ mười chín rồi. Nó là đồ cổ, và vì vậy tôi không nghĩ là nó được tính là một khẩu súng thực sự. Và bên cạnh đó, nó không được lên đạn, mà thậm chí nếu có đi nữa, thì đằng nào nó cũng sẽ không tạo ra một vết thương lớn lắm đâu. Tôi chỉ mang theo nó vì tôi quá sợ hãi, và anh thì cứ theo đuôi tôi thôi.” Cô dừng lại, lông mày cô nheo lại với nhau. “Vì sao anh lại theo đuôi tôi?”
Thay vì câu trả lời, anh đọc nốt quyền của cô, rồi lăn sang bên. Anh cầm khẩu súng nhỏ lên và cẩn thận nhổm dậy. Anh sẽ không trả lời các câu hỏi của cô. Không phải khi mà giờ đây anh còn chả biết mình sẽ làm gì với cô nữa. Không phải khi mà cô vừa buộc tội anh là một kẻ bệnh hoạn, tâm thần, và lại còn cố biến anh thành một thằng đàn bà. Anh không tin chính mình sẽ nói với cô nhiều hơn những gì tuyệt đối cần thiết. “Cô còn mang theo bất kỳ vũ khí nào không?”
“Không.”
“Từ từ đưa tôi cái túi đeo ngang hông của cô, rồi bỏ đồ đạc của cô ở trong ra ngoài.”
“Tôi chỉ có chìa khóa xe nữa thôi,” cô lẩm bẩm trong khi làm như anh ra lệnh. Với chìa khóa giơ cao, cô thả nó vào lòng bàn tay anh. Tay anh khép lại, và anh nhét chúng vào túi áo trước của mình. Anh lấy cái túi nhỏ khỏi người cô và lộn ra. Nó trống không.
“Đặt tay cô lên tường đi.”
“Anh sẽ lục soát tôi à?”
“Đúng vậy,” anh trả lời và ra dấu về tòa nhà gạch.
“Như thế này sao?” cô hỏi qua vai.
Khi ánh mắt anh di chuyển từ cái mông tròn trịa xuống chiều dài cặp chân miên man của cô, anh trượt khẩu súng ngắn nhỏ vào cạp quần soóc của anh. “Đúng vậy,” anh lặp lại và đặt tay lên vai cô. Giờ khi anh nhìn cô gần thế này, anh nhận ra rằng cô không cao một mét bảy tám. Anh cao một mét tám ba, và mắt cô ngang mắt anh. Anh di tay xuống dọc lườn cô, qua eo lưng, và đi quanh bụng cô. Anh luồn tay vào dưới gấu áo cô và cảm thấy cạp quần soóc của cô. Anh cảm thấy làn da mềm mại của cô và cả kim loại lạnh lẽo từ chiếc nhẫn đeo rốn. Rồi anh trượt một tay lên giữa hai gò ngực cô.
“Này coi chừng tay anh đấy!”
“Đừng có phấn khích,” anh cảnh báo. “Tôi không thấy vui đâu.” Kế tiếp, anh vỗ dọc xuống người cô, rồi quỳ xuống để kiểm tra cạp tất chân của cô. Anh không thèm kiểm tra xem có thứ gì giấu giữa hai đùi cô không. Không phải vì anh tin cô, anh chỉ không nghĩ rằng cô có thể chạy bộ được với vũ khí trong quần lót.
“Khi chúng ta tới nhà giam, tôi sẽ nộp tiền và rồi đi về nhà.”
“Khi quan tòa cho bảo lãnh, cô có thể về nhà.” Cô cố quay người đối mặt với anh, nhưng bàn tay anh nắm chặt trên hông chặn cô cản lại.
“Trước đây tôi chưa bao giờ bị tống giam.”
Anh đã biết điều đó rồi.
“Tôi sẽ không thực sự bị tống giam kiểu có dấu vân tay và chụp ảnh căn cước chứ, phải không?”
Joe vỗ nhẹ vào cạp quần cô một lần cuối. “Phải rồi, thưa bà, với dấu vân tay và ảnh căn cước.”
Quay người, mắt cô nheo lại, và cô giận dữ nhìn anh. “Cho đến giây phút này tôi vẫn không nghĩ anh nghiêm túc. Tôi cứ nghĩ anh chỉ đang cố trả đũa tôi vì lên gối anh ở… ở vùng kín của anh.”
“Cô đã nhầm,” anh thông báo cho cô khô khan.
“Anh có chắc không?”
Joe thẳng người, với tay vào túi quần sau, và đưa cái còng tay ra. “Không thể nhầm lẫn những chuyện như thế.”
‘Ồ.” Nghe như cô thực sự thất vọng. “Chậc, tôi vẫn không thể tin rằng anh đang thực sự làm điều này với tôi. Nếu anh chỉ có chút đứng đắn thôi, anh cũng sẽ phải thú nhận rằng tất cả là lỗi của anh.” Cô dừng lại và hít một hơi thật sâu. “Anh đang tự tạo nghiệp chướng khủng khiếp cho chính mình đấy, và tôi chắc chắn rằng anh sẽ vô cùng hối tiếc cho xem.”
Joe nhìn vào mắt cô và bập còng vào cổ tay cô. Anh đã hối tiếc rồi. Anh hối tiếc vì bị đập dập mông bởi một nghi phạm xấu xa, và anh thực sự hối tiếc đã thổi bay cái vỏ bọc của mình. Và anh biết rắc rối của anh mới chỉ là bắt đầu thôi.
Giọt mưa nặng hạt đầu tiên đập vào má anh, và anh ngước lên nhìn đám mây bão đang lơ lửng trên đầu. Thêm ba giọt nữa độp vào trán và cằm anh. Anh cười không chút hài hước. ‘Tuyệt đến phát rồ.”
— —— —— —— ——-
(1) Boise State University: Đại học công Boise.
(2) Clairol: nhãn hiệu keo xịt tóc.