“Đó là một bộ sưu tập rất khiêm tốn.” Thay vì nói ra, ông cười một cách hãnh diện. “Tôi giữ nó ở đây để bắt chước hình mẫu của Studiolo [1] thời Phục hưng. Đó là lí do tại sao tôi lui về nhà, nơi có rất nhiều đồ vật mà tôi thích.”
Studio của ông là một căn phòng rộng hình lập phương, được trang trí bởi những chiếc bình trông rất cổ và những bông hoa trên tường vàng. Bên trong là một chiếc bàn viết rộng có rất nhiều sách và giấy tờ trên đó, còn cả một số tác phẩm điêu khắc nữa. Những chiếc cột Korin cũng chiếm một góc. Trên giá sách cao là tượng bán thân đang nhìn xuống. Những chiếc hộp kính trên giá giống như những hộp kính mà người ta nhìn thấy trong quầy sách ở Anh, giữ một số mảnh đồ cổ
Phaedra đi thong thả cùng họ ngắm nhìn. Randall Whitmarsh đi bên cạnh cô, tay chỉ những đồng tiền in hình Julius Caesar và Tiberius, và những chiếc hộp kính nhỏ nhắn.
“Đây là một sự phát hiện tuyệt vời,” Matthias tuyên bố. Ông mở ngăn bàn, lấy ra một cái gói được bọc bằng giấy, và bắt đầu mở nó ra.
Một bức tượng nhỏ bằng đồng xuất hiện, một tượng nữ thần khỏa thân trong tư thế rất thoải mái.
“Một vài cậu bé đang nhảy xuống vịnh và tìm thấy bức tượng ở đó, bên dưới đống cát. Chắc chắn bức tượng này đã ở đó mười lăm ngàn năm rồi. Bà là người Hi Lạp, tôi chắc chắn là vậy. Một thời kì nổi tiếng. Chắc chắn là thời kì La Mã chiếm giữ Hi Lạp và bóc lột của cải để thêm vào bộ sưu tập của đế chế La Mã ngày đó.”
Whitmarsh nâng bức tượng lên. “Chắc chắn con tàu đã lao xuống ngoài biểu khơi ở đây. Và có thể còn những thứ khác ở nơi nó bị chìm, nếu có thể tìm thấy nó.”
“Dòng nước chảy xiết và rất sâu nên rất nguy hiểm,” Matthias nói. “Nếu những thứ đó có còn nữa thì cũng sẽ không thể tìm thấy được mà phải đợi cho đến khi thủy triều rút. Tôi đã cẩn thận nạo những con hàu bám vào bức tượng và đánh cho nó sáng như thế này.”
Elliot lấy bức tượng từ Matthias. “Nó thật đẹp. Ông có ý định bán nó không?”
“Tôi vẫn chưa quyết định. Nếu có, Whitmarsh đây có thể giúp tôi bán nó ở Roma, phải không Whitmarsh?”
“Hay tôi có thể bán nó ở London,” Elliot nói. “Ông sẽ bán được giá rất cao ở đó, phải không?”
Matthias cười với vẻ chiều theo như một gia sư. Ông lấy bức tượng từ Elliot. “Hãy bỏ ngay cái ý định buôn bán của anh đi Elliot, tôi không thể cho phép điều đó.”
“Không có cuộc kinh doanh nào cả nếu tôi chỉ ám chỉ đến một bộ sưu tập cho ông. Họ nhà Easterbrook có thể sẽ rất quan tâm.”
Những người đàn ông bắt đầu tranh cãi về thời gian bức tượng ra đời và giá trị của nó. Pra thong thả bước, ngắm hết những chiếc hộp kính.
Bộ sưu tập của Matthias được lựa chọn rất kĩ, như những sinh viên nam chọn lựa một mảnh thế giới mà họ say mê và mang về nhà vậy. Một chiếc hộp có vài mảnh gốm ít giá trị nhưng rất đẹp, với sự trang trí rất đơn sơ. Những hình khối cuộn tròn trên bề mặt màu đỏ. Một chiếc li Hy Lạp rất đẹp hãnh diện giữ vị trí ở trong hộp khác, in hình thần Dionysus bay trên con tàu với các đám mây lượn vòng chiếc hộp khá nông.
Cô đi qua những chiếc dao găm cũ và một vài mảnh áo giá, tới cái hộp đựng những đồ vật bằng kim loại khác. Cái hộp này bị khóa và cô biết lí do. Bên trong là một vài vật bằng đồng, bằng bạc, và bằng sứ. Một số trông rất cổ nhưng một số thì khoảng thời gian mà người Noócmăng và người Ả Rập còn sinh sống ở vùng đất này. Vài hình ảnh nhỏ của thần La Mã đang tranh chỗ đứng với rất nhiều chiếc dây quần chằng chịt làm cô chú ý.
Cả chiếc hộp sáng lấp lánh. Trên những cái móc quai tay cầm lấp lánh rất nhiều chuỗi hạt bằng thủy tinh.
“Tôi vừa quyết định sẽ giữ lại bức tượng này,” Matthias tuyên bố. “Chúng ta sẽ đi đâu đây, cô Blair?”
Phaedra đưa ra một số gợi ý để trưng bày bức tượng nhỏ bằng đồng này, nhưng suy nghĩ của cô vẫn hướng về bộ sưu tập đồ vật của chủ nhà. Cô băn khoăn không biết ông có biết gì về những đồ trang sức xưa không.
Buổi chiều hôm đó Matthias quyết định đi câu cá, vì thế các quý ông đi xuống đồi để thuê thuyền sau khi nghỉ trưa ở trong thị trấn. Còn Phaedra sẽ ở lại cùng với cô Roviale, và bà Whitmarsh.
Các quý bà ngồi trong phòng vẽ tranh và cố gắng không làm phiền nhau. Chỉ đến khi bà Whitmarsh xin lui lên phòng để viết thư thì cô Roviale mới mở đầu câu chuyện mà cô cho là cô có chung ý nghĩ với vị khách đang ở lại.
“Huân tước Elliot của cô là một người đàn ông rất ấn tượng. Tôi không thích những vị khách đến từ nước Anh của Greenwood lắm. Vì họ thường rất nhạt nhẽo và không có gì thú vị cả với tính dè dặt của họ. Cả những phu nhân và tình nhân của họ cũng không sâu sắc và rất nhàm chán. Nhưng Elliot vừa đẹp trai lại rất thú vị.”
“Huân tước Elliot là em rể của một người bạn rất thân của tôi, anh h tống tôi theo yêu cầu của cô ấy. Nhưng tôi không phải là tình nhân của anh ấy.”
“Veramente?” Cô dò xét Phaedra một cách điềm tĩnh. “Có thể, nếu cô mặc những chiếc áo choàng hấp dẫn hơn… Matthias nói rằng cô không còn trong thời kì để tang nữa, và ở đây chỉ những người phụ nữ đứng tuổi mới thường mặc đồ màu đen… và tóc của cô nữa, người hầu của tôi sẽ giúp cô cột tóc để trông cô không giống như một đứa trẻ, hay Puttana.”
“Puttana” là một từ mà Gentile Sansoni đã sử dụng trong suốt các câu hỏi nghi vấn của anh ta. Nó có nghĩa là gái điếm. Vì cô Roviale không kết hôn với Matthias nên cô ta nói những lời đó bằng cái giọng rất tự nhiên.
“Tôi chọn váy và kiểu tóc vì những lí do cụ thể của mình. Nó cũng có nghĩa là tôi không bị vướng víu bởi những người hầu của mình và phải mất hàng giờ chuẩn bị trước khi bắt đầu một ngày bận rộn.”
“À, capisco. Tôi đã hiểu rồi.” Cô dang tay ra như ôm trọn cả hai người, và cả ngôi nhà này nữa. “Nhưng bây giờ cô khá rảnh, không còn bận nữa phải không?” Chúng ta đang không có việc gì để làm khi các quý ông đi câu cá như những người nông dân. Tôi đề nghị cho cô mượn những người hầu của tôi, và cô vẫn vậy, cô sẽ nói thế nào nhỉ, không bị vướng víu nữa.”
“Tôi khá hài lòng như thế này, cảm ơn cô. Để lấp vào chỗ trống của một ngày tôi sẽ lên phòng đọc sách. Nếu cô không phiền.”
“Cô có thể đọc lúc khác. Tôi nghĩ cô là người phụ nữ đã làm như thế rất nhiều rồi.” Cô đứng dậy và ra hiệu cho Phaedra theo sau. “Cô có thể hài lòng với chiếc váy của mình, nhưng bà Whitmarsh thì không phải là vị khách vui vẻ. Bà nghĩ cô là một phù thủy đang cố gắng quyến rũ chồng bà, và cô rất lạ lùng khiến bà không biết phải xử lí như thế nào. Bà ấy thật là điên khi nghĩ như vậy. Nhưng tôi có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt dài ngoẵng của bà ta. Tôi sẽ giúp cô có thể hiện diện được và trông rất giản dị trong đem nay để bà ấy không ngồi đó như một đám mây đen nữa.”
Muốn phản kháng lại khi bị ép buộc nhưng không thể tìm được lí do để ngăn cản kế hoạch của bà chủ, Phaedra đứng im. Cô Roviale cầm tay cô dắt lên phòng.
Elliot cởi chiếc áo đi biển ướt sũng, đưa cho người hầu và sau đó ăn mặc chỉnh tề để đi dùng bữa tối. Chuyến đi là một dịp luyện thể thao rất tuyệt và càng tuyệt hơn là có rượu vang mà Matthias ném lên thuyền.
Anh bước ra ban công và lắng nghe. Không có tiếng động nào bên phòng của Phaedra. Anh cho rằng cô đã đi xuống dưới, và anh bước xuống phòng vẽ. Tất cả mọi thứ chuẩn bị cho bữa tiệc đã xong chỉ thiếu cô gái mà anh rất muốn gặp.
Anh lo lắng không biết có phải cô đã lợi dụng lúc anh đi vắng mà bỏ trốn không. Anh nguyền rủa sự lỡ đễnh của mình. Sự kết hợp rất thoải mái giữa nắng và biển, khiến sự kích thích đã giảm bớt nhưng không hề dừng lại làm anh quên đi mất lí do tại sao cô lại đi cùng anh.
Anh nói chuyện với Whitmarsh và Greenwood. Từng phút trôi qua, mối nghi ngại rằng cô đã bỏ trốn càng tăng lên. Anh đang định hỏi cô Roviale về những việc Phaedra đã làm hôm nay thì Whitmarsh đột ngột dừng nói và nhìn chằm chằm qua vai của Greenwood. Sự biểu lộ trên khuôn mặt của Whitmarsh khiến Elliot cũng nhìn theo hướng đó.
Greenwood quay lại. “Ôi, Chúa ơi. Có phải là cô Blair không?”
Rõ ràng là phải, nhưng không giống như cô Blair mà Elliot biết. Chiếc áo choàng màu đen đã biến mất, thay vào đó là chiếc váy dạ hội màu xanh trong, sợi dây thắt màu ngà cùng với tay váy ngắn bó. Chiếc khăn choàng sa tanh ôm lấy eo cô và cổ, vai áo để lộ làn da trắng mịn màng. Ngực cô căng tròn, thanh thoát.
Tóc của cô cũng được buộc lại. Không còn để xõa nữa, bây giờ nó được buộc thành một cột dầy rất kiểu cách với dây buộc tóc xinh xắn trông rất thời trang. Cô trang điểm một chút, và có lẽ bởi quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình khiến cô xấu hổ.
“Cô ấy còn đẹp hơn cả mẹ mình.” Whitmarsh lẩm bẩm. “Nếu trông cô như thế này, ai cũng sẽ tự hỏi tại sao cô lại giấu mình trong chiếc áo choàng của nữ tu thế kia.”
Elliot biết vì sao. Lí do đó bao trùm căn phòng vẽ. Sự tĩnh lặng xuất hiện khi tất cả đàn ông đều nhìn cô, những quý bà thì đánh giá cô. Anh bước qua mọi người trong bữa tiệc để giải cứu cô khỏi tình thế này.
“Đêm nay trông cô thật đẹp, cô Blair. Chúng ta sẽ uống chút rượu nhé.”
Cô bước theo anh đi tới nơi người phục vụ cùng với hai chiếc li. Bữa tiệc lại trở nên nhộn nhịp với những cuộc trò chuyện.
“Cô Roviale đã thiết kế cho tôi đấy. Đây là váy của cô ấy.” Cô nói. “Thật không thể lay chuyển được cô ấy. Không còn cách nào khác.”
Anh đưa cho cô li rượu. “Cô đã rất tử tế nên không từ chối cô ấy.” Anh cố gắng như một kẻ xấu xa không để cái nhìn của mình tập trung trên phần phồng lên bên trên váy của cô. Anh muốn liếm, muốn cắn làn da màu kem dọc theo mép vải xanh trong.
“Phải mất hàng tiếng đồng hồ, và tôi cũng quên mất các giai đoạn rồi. Và những cái như… ồ, anh có thể hình dung ra cơ thể tội nghiệp của tôi không thích điều này như thế nào.”
Không thực sự là như vậy. Anh có thể hình dung ra cô trong bộ đồ lót và vớ tất dài, trước khi cô mặc chiếc váy xinh xắn này.
“Tôi hi vọng thực hành nhiều cô sẽ cảm thấy dễ dàng hơn.”
“Sẽ không có thực hành nào cả. Ngay khi bữa tiệc kết thúc, cuộc thử nghiệm này cũng sẽ chấm hết. Tôi chỉ mong tôi không bị ngất trước. Tôi không thể đợi để giảm sự tra tấn này. Trước tiên, nó nóng không chịu được. Tôi vừa mới phát hiện lí do tại sao những người Ả Rập lại mặc chiếc áo thụng trong thời tiết nóng… hơn nữa…”
Cô bỗng dừng lại giữa câu. Cô cảm thấy bối rối một cách bực tức, như thể nhìn thấy trong mắt anh những gì anh tưởng tượng: váy của cô lỏng ra và rơi xuống, cơ thể cô xuất hiện. Chiếc váy này làm cho cơ thể của cô dễ hình dung hơn là chiếc áo choàng thụng màu đen, và anh có thể hình dung ra nó trần trụi rất rõ ràng.
Whitmarsh bước tới, khen ngợi sự quyến rũ này. Greenwood vẫn nhìn cô trong khi nói chuyện với người khác. Cô Blair hít một hơi thật sâu, và bước về phía trước, phá tan cái không khí này với tài năng và sắc đẹp của mình.
Khi tiệc tan, Phaedra hoàn toàn muốn trốn lên phòng ngay tức khắc để cởi bỏ cái chiếc váy khó chịu này. Nhưng cô thay đổi suy nghĩ khi thấy Matthias Greenwood bước về phía studiolo của ông. Cô đi theo ông vì sự thôi thúc, và đã bắt kịp ông khi ông vừa mở cửa.
“Thưa ông, không biết tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không,” cô nói.
“Chắc chắn rồi, cô Blair. Làm ơn đi theo tôi. Tôi sẽ chỉ chú ý tới cô khi chúng ta ở đây.”
Cô chấp nhận sự đón tiếp nồng nhiệt của ông và ngồi xuống ghế bên cạnh bàn. Ngồi ở đây, dưới sự soi xét của một gia sư, cô có cảm giác như mình là một sinh viên dưới sự chỉ dẫn của một giảng viên đại học.
“Ông Greenwood, ở nhà tôi đã nói chuyện với những người biết mẹ tôi. Tôi có một vài câu hỏi về những sự kiện xảy ra vào thời gian cuối của mẹ. Ông cũng biết bà, và tên ông được nhắc đến vài lần. Có những người khác nữa, họ gợi ý cho tôi là ông có thể giúp.”
“Những người khác?”
“Một số người bạn của bà. Những người phụ nữ đã giúp tôi liên kết những người đã tham gia các buổi chiêu đãi của mẹ tôi và đại loại như thế.”
“Tôi sẽ giúp bằng mọi cách có thể, nhưng tôi không phải là một người bạn thân của bà. Nhiệm vụ của tôi ở trường đại học, tôi không thường xuyên gặp bà.”
“Tôi hiểu. Nhưng vì mối quan hệ xa này có thể giúp cho ông thấy rõ hơn là những người bạn thân thiết của mẹ tôi.”
Ông tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn bằng lòng. “Cô muốn tìm thông tin gì vậy?”
“Ông có thể nhận ra rằng câu hỏi ở đây hơi táo bạo.”
Ông cười. “Tôi sẽ thất vọng nếu như nó không phải như vậy. Nếu như cô đang lật tung thế giới này lên để tìm câu trả lời thì tôi hi vọng nó sẽ không thuộc loại tầm thường.”
Khiếu hài hước của ông làm cho vấn đề trở nên dễ dàng hơn. Cô quyết định bắt đầu với câu hỏi táo bạo nhất. “Có bao giờ ông nghi ngờ bà có tình nhân vào những năm cuối của bà không?”
Với tất cả những gì ông muốn cho một câu trả lời, câu hỏi này làm ông hơi bối rối. Khuôn mặt góc cạnh của ông giãn ra. “Tôi không có lí do chính đáng nào để nghĩ về điều đó. Nhưng… ồ, khi tôi gặp mẹ cô lần đầu tiên thì Drury luôn hiện diện cùng bà, và ít hiện diện hơn trong những năm cuối hay đại loại như vậy.”
“Ông có biết người đàn ông đó là ai không?”
Đôi mắt ông ấm lên niềm cảm thông. Ông mỉm cười nhẹ nhàng như người chú dành cho cháu. “Thậm chí tôi còn không biết là bà ấy có. Cô có chắc đó là sự thật không?”
“Cha tôi nghĩ là có.”
“Đàn ông rất có thể nhầm về những điều như thế. Xa mặt cách lòng… cha cô có thể đã hiểu lầm.”
Cô biết điều đó là có thể. Matthias không phải là người duy nhất nói nhiều về điều này. Một số người bạn của mẹ cô đã giải thích cho cô như vậy. Cô luôn hi vọng rằng đó là câu trả lời.
“Có ai đó mà ông nghĩ là có thể không?”
Ông ôm đầu. “Biết tên, thậm chí tìm hiểu xem mối nghi ngờ kia có đúng hay không có quan trọng không?”
“Nếu đó chỉ là mối quan hệ bình thường. Tôi sẽ nói là không.”
Ông đợi cô tiếp tục một cách đầy kiên nhẫn, không khuyến khích nhưng cũng không làm cô mất chú ý về sự tiết lộ xa hơn với phong cách rất dễ chịu của ông. Cô hiểu tại sao Elliot lại quý mến người đàn ông này. Có điều gì đó ở Matthias Greenwood làm dấy lên sự tự tin và lòng tin tưởng. Ông sở hữu một sự cởi mở rất chắc chắn khiến cho không một chút che đậy nào được chấp nhận.
“Mẹ để lại cho tôi đồ trang sức,” Cô nói. “Di chúc của bà nói rằng nó từ Pompeii. Bà muốn đưa nó cho tôi để tôi được an toàn hơn. Và tôi cũng luôn tin rằng nó đã như vậy. Nhưng, trước khi cha tôi mất, ông đã nói rằng đó là sự lừa đảo, chính người tình của bà đã bán nó cho bà.”
Ông cau mày. Đôi mắt ông xuất hiện sự lo lắng. “Cô có phụ thuộc vào giá trị của đồ trang sức này không?”
“Tình hình tài chính của tôi trở nên phức tạp. Có lẽ tôi cần phải bán nó. Tuy nhiên, nếu nó là đồ giả thì…”
“Nó sẽ chỉ đáng giá rất ít so với những gì cô nghĩ và có thể so với những gì cô trả. Cô cũng không thể bán được trừ khi cô biết chắc chắn, hay trừ khi cô muốn mạo hiểm để lừa dối chính bản thân mình.”
“Chính xác.”
“Tôi hiểu tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô, tôi thấy thất vọng vì tài sản thừa kế của cô có nhiều điều đáng ngờ. Nếu kẻ đáng khâm phục đã lợi dụng Artemis một cách hèn nhát như thế, thì kẻ khốn nạn này phải nên bị treo cổ. Bà ấy không là gì nhưng lại hào phóng với tất cả những ai bà gặp, nhưng… ồ, có lẽ quá tin tưởng hoặc quá chậm phát hiện ra rằng sẽ có kẻ lợi dụng bà.”
Ông nhìn với vẻ xin lỗi vì lời chỉ trích khá nhẹ nhàng này của mình.
“Có lẽ, bà đã tin tưởng một vụ lừa lọc, ông Greenwood. Và sự hào phóng của bà cũng có nghĩa là bà đã để lại rất ít ngoài đồ trang sức này. Tôi nghĩ tôi sẽ giữ nó như một vật kỉ niệm, nhưng nếu nó là biểu tượng của sự đánh cắp cả tình cảm và tiền của bà, thì nó sẽ không có giá trị tình cảm nào đối với tôi cả.”
“Tôi sẽ muốn xem đồ trang sức này để cho sự lo lắng của cô có thể được giải tỏa, nhưng thật tiếc là tôi không thể. Tất nhiên chúng ta có thể đưa nó cho ngài Whitmarsh. Ông ấy có nhiều kiến thức về đá quý hơn tôi. Tuy nhiên, sẽ khôn ngoan hơn nhiều nếu chúng ta hỏi các chuyện gia ở Pompeii”. Nét nhăn trên khuôn mặt ông biến mất. Matthias cười thầm.
“Đó là lý do tại sao cô lại đến Italia, phải không? Tất nhiên là tôi hiểu.”
“Ngài có nghĩ là họ có thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn không?”
“Chắc chắn nhất có thể. Cô biết rồi đấy, có rất nhiều ý kiến khác nhau. Tuy nhiên để tiện cho cô, tôi sẽ viết một lá thư cho người quản lý. Anh ta tham gia các hoạt động khảo cổ được hai năm rồi và có thể nói cho cô biết nguồn gốc cũng như những dấu hiệu có thể nhìn thấy được bằng mắt để xác định tuổi thọ viên đá của cô.”
“Tôi không biết phải cảm ơn ngài như thế nào. Nhưng tôi tự hỏi liệu có thể lạm dụng lòng tốt của ngài thêm một chút nữa không. Tôi muốn lắng nghe những suy đoán của ngài nhưng không biết ngài có sẵn lòng chia sẻ
“Ở một mức độ nào đó thì tôi không phải là người hay buôn chuyện người khác.”
Phaedra nghi ngờ rằng cô sẽ phải thảo luận với ngài Matthias về chuyện này và có lẽ còn phải đi sâu vào chi tiết: “Nếu như thật sự viên đá này, dù thật hay là giả, được trao tặng hay bán cho mẹ tôi bởi một người đàn ông trong suốt những năm cuối cuộc đời bà, liệu ngài có biết ai có thể có những thứ tương tự như vậy không?”
Đôi mắt tinh anh của ngài Matthias trở nên mơ màng và cái nhìn sắc bén như chìm vào trong suy tưởng. Ông cân nhắc câu hỏi của cô khá lâu. Phaedra nghĩ cô có thể cảm nhận được ông đang rà soát những mẩu ký ức về các buổi họp mặt và những bữa dạ tiệc cách đây lâu rồi, nhận diện các khuôn mặt và hồi tưởng các cuộc đối thoại.
“Tôi không có cái tên nào cho cô cả”. Cuối cùng ông lên tiếng.
Sự thất vọng lướt qua trong Phaedra nhưng không lâu. Nếu giải đáp được mọi bí ẩn trong ngay ngày hôm nay thì thật là tuyệt nhưng cô không trông đợi điều này sẽ xảy ra.
“Nhưng, có lẽ”, đôi mắt tinh anh của ngài Matthias lại chìm vào suy tưởng trong chốc lát, “cô biết không, tôi đang nghĩ đến một viên đá quý có xuất xứ từ một kho chứa vũ khí bí mật ở Pompeii. Chỉ có viên đá này là mẹ cô không có. Tôi nhớ người ta đã nhắc đến nó tại một trong những buổi họp mặt mà mẹ cô thích tổ chức. Nó có thể là cái cô đang giữ bây giờ hoặc cũng có thể là một cái khác.”
“Ngài có nhớ người ta đã nói gì về nó không?”
“Không nhiều lắm. Tôi không mấy hứng thú với nó. Tôi thậm chí còn không nhớ rõ cuộc đối thoại đó diễn ra lúc nào.”
Phaedra quay đầu nhìn tủ kính qua vai. “Thế mà tôi cứ nghĩ là ngài rất thích thú.”
“Không phải với viên đá đó. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng xuất xứ của nó khá mờ ám. Bất cứ thứ gì bắt nguồn từ Pompeii đều là đồ ăn cắp. Không có tài liệu nào ghi lại việc phát hiện ra nó bởi vì như thế sẽ lộ ra rằng nó là vật đánh cắp.”
Ngài Matthias nhún vai: “Có nhiều người không quan tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy và tất nhiên có nhiều người khác nhanh chóng tin vào bất cứ câu chuyện nào được thêu dệt nên. Vì thế nên những kẻ buôn bán lừa đảo mới hái ra tiền.”
“Ngài có nhớ làm thế nào mà người ta có được viên đá này không? Ai đó đã bán nó chăng? ” Matthias gõ tay từng nhịp đều đều lên mặt ghế, vẻ mặt đăm chiêu “Đã lâu lắm rồi. Tôi không muốn nghi hoặc ai”.
“Ngài sẽ không nghi hoặc ai cả. Tôi cũng thế, tôi sẽ không buộc tội gì nếu chưa chắc chắn về mọi chuyện. Sẽ không có bất cứ chuyện tầm phào, lời vu khống hay phỉ báng nào. Tôi chỉ muốn biết mình nên đi theo hướng nào thôi.”
“Tôi không nhớ thứ gì cụ thể cả. Tuy nhiên, có một số nhà buôn vây quanh mẹ cô. Có hai người thường xuyên có mặt trong những năm vừa rồi. Một người là Horace Needly, đã có danh tiếng khá vững vàng. Tất nhiên một người cũng không thể biết được vụ mua bán diễn ra khi nào. Người kia tôi ít tin tưởng hơn, chủ yếu bởi vì anh ta luôn tránh những cuộc đối thoại với những học giả như tôi. Điều đó khiến tôi băn khoăn không biết kiến thức của anh ta có đi sâu vào chi tiết cụ thể không.”
“Tên ông ta là gì?”
“Thorton. Nigel Thorton, một người bạn dễ coi. Cũng khá thành công, theo như tôi nhớ, nhưng những đồ quý hiếm của anh ta chủ yếu thuộc loại bình thường.”
“Cám ơn ngài vì những thông tin hữu ích này. Tôi sẽ xem xét những thứ mà tôi có thể học hỏi được khi trở về. Ngài thật là tốt và tôi rất biết ơn ngài”. Phaedra đứng dậy chuẩn bị ra về. Ngài Matthias cười nồng hậu tỏ rõ sự vui mừng vì được giúp đỡ cô.
“Ngài Greenwood, thứ lỗi cho tôi, nhưng như vậy tức là ít nhất còn có một nhà buôn khác trong giới của mẹ tôi phải không? Ngài Whitmarsh. Ngài đã nói mới gần đây ngài ấy đã bán đồ cổ ở Rome.”
“Đó chỉ là lời châm chọc lúc vui đùa giữa những người bạn thôi, co Blair. Từ khi ông ấy tới Italia mọi người đều biết ông ấy đã nhượng lại một hai thứ mà ông ấy dễ dàng kiếm được và ông ấy còn khẳng định là không muốn giữ chúng nữa, không muốn chút nào. Tôi cũng đã làm thế, đó hầu như không phải là mua bán.” Ngài Matthias nói không ngừng trong khi tiễn cô ra cửa. “Ông ấy cũng không muốn dính dáng đến một vụ mua bán tương tự như vậy ở Anh, thậm chí là một vụ mua bán nhỏ. Không ổn cho lắm, phải không. Nhưng dù sao ông ấy cũng là
***
“Nhanh lên, tôi không thể chờ thêm được nữa. Nhanh nữa lên”, tiếng càu nhàu cất lên, những lời thúc giục của cô Blair.
“Được, xong rồi đây. Rốt cục thì cũng xong rồi.”
Elliot đứng bên ngoài ban công, dựa lưng vào tường, anh cười thầm khi nghe thấy tiếng than vãn ở cánh cửa bên cạnh phòng anh. Phaedra cởi bỏ được áo nịt ngực và vải sa tanh cứ như một người phụ nữ được giải phóng khỏi cái gì đó nghiêm trọng hơn. Anh có thể nghe thấy tiếng cô đuổi người phục vụ rồi sau đó lẩm bẩm: “Chúa ơi, sẽ không bao giờ mình lặp lại điều này nữa. Có người phụ nữ nào điên mới ăn mặc như thế này.”
Những âm thanh mơ hồ cứ một lúc lại vang lên trong phòng của cô. Elliot bước xuống ban công và lấy lại tư thế khi đứng trước cửa phòng Phaedra: “Cô ổn chứ, cô Blair? Hay cô vẫn thường xuyên mất tự chủ như vậy?”
Phaedra nhô đầu ra khỏi cửa tìm kiếm anh. Cô giật mình khi nhìn thấy anh ở quá gần. “Anh thấy điều này thú vị lắm à?”
“Không có”, anh cười, tự dối lòng mình.
Cô cau mày giận dữ. “Hãy ở đó. Tôi muốn nói chuyện với anh.” Rồi cô thụt đầu vào. Một vài phút sau cô đi ra, quấn mình trong bộ đồ màu đen. Tóc của cô vẫn búi cao, bởi vậy cô trông không khác nhiều so với trước đó là mấy.
“Anh định giữ tôi ở đây bao lâu”, cô hỏi. Lời nói của cô lộ rõ vẻ bực dọc, ám chỉ tới mọi việc đã xảy ra kể từ khi anh bước chân vào khu vườn ở Naples.
“Một vài ngày hoặc lâu hơn nếu cô thích. Cô cũng phải thừa nhận rằng ở đây rất thoải mái.”
“Tôi không đến đây để nghỉ ngơi.”
“Chúng ta có thể rời đi trong ba ngày nữa nếu cô muốn. Tuy nhiên tôi cho rằng cô là người biết quý trọng những người bạn đường biết rõ về mẹ cô.”
Phaedra đi đến hàng lan can và nhìn ra mặt biển tối mịt. Elliot quan sát tấm lưng của cô và dù c đang vận một bộ đồ màu đen nhưng anh có cảm giác như cô không khoác thứ gì trên mình cả.
“Tôi thừa nhận rằng tôi thích chuyến đi này nhiều hơn tôi tưởng, ngoại trừ những đòi hỏi quá đáng của la signora [2].” Ngày hôm nay con đường vòng này tuy bất tiện nhưng đã chứng minh được hiệu quả của nó. Cô đáng nhẽ phải nghĩ rằng nó sẽ rất hữu ích. Việc gặp gỡ những người trong giới của mẹ cô xem ra không chỉ là có thể mà còn chắc chắn hơn nếu cô đi theo anh.
Làm sao cô ấy có thể nhận ra rằng chuyến đi hữu ích này sẽ rất thú vị nếu buổi đêm không quá yên tĩnh và lạnh lẽo, và ánh trăng đã không làm cho cô ấy quá đáng yêu đến thế.
“Ông Greenwood đã sống ở đây lâu chưa?” Phaedra hỏi.
“Ông ấy đã mua căn nhà này từ 6,7 năm trước nhưng chỉ mới chuyển đến định cư lâu dài ở đây 4 năm mà thôi. Lần cuối cùng tôi đến thăm, ngôi nhà này vẫn còn khá là thô sơ.”
“Tôi hi vọng là ông ấy biết tất cả các chuyên gia về cổ vật từ Milan cho tới Sicily.”
“Nhóm đó không nhiều lắm và họ thường xuyên tìm đến nhau.”
“Vậy là ông ấy là một giảng viên đại học đã mua căn nhà này, tu bổ nó và rồi chuyển đến sống lâu dài ở đây luôn. Ông ấy hẳn phải xuất thân từ một gia đình vương giả.”
Sự khao khát đã làm Elliot mất kiên nhẫn với cuộc trò chuyện này nhưng anh vẫn chiều lòng cô thêm một lúc. Anh bước ra khỏi phòng và tiến về phía lan can.
“Khi ở Cambridge ông ấy đã sống rất thanh đạm nhưng sau đó nhận được một khoản tiền từ di chúc để lại của một người bà con. Ngôi biệt thự này có lẽ không tốn nhiều bằng căn hộ ở London. Ở đây bất động sản không có giá trị như nhau.” Elliot chiêm ngưỡng kiểu búi tóc phức tạp của Phaedra. Sẽ tốn rất nhiều thời gian để có thể cởi bỏ bộ quần áo lộng lẫy tối nay của cô. Sẽ rất lâu. Nhưng anh sẽ làm.
Ngoại trừ một cái liếc mắt Phaedra không có phản ứng gì với sự gần gũi của anh.
“Anh nói cứ như thể anh đã thường xuyên tới thăm và biết rõ các nhà khảo cổ học ở đó.”
“Tôi cũng chỉ mong thế. Mà tại sao cô lại tò mò về ông ấy thế?”
Mặc dù xét về tuổi tác Matthias đáng tuổi cha Phaedra và Whitmarsh cũng xấp xỉ nhưng những lời tán dương của họ về vẻ đẹp của cô tối nay đã gợi lên trong lòng Elliot những ngờ vực, dù không xác thực, về sự ghen tuông đố kỵ của anh đối với họ. Bây giờ chúng lại trỗi dậy, rất phi lý nhưng lại sắc bén khiến niềm khao khát được chiếm hữu Phaedra như chiếc gai nhọn làm nhói tim anh.
“Trong cuốn hồi ký của cha tôi, có một số trang khiến tôi nghi hoặc về những năm cuối đời của mẹ tôi. Tôi đã hỏi ông Matthias và giờ tôi đang băn khoăn không biết đánh giá những câu trả lời của ông ấy theo mức độ nào.”
Có phải đó là những điều cô ấy đang trăn trở mỗi khi khuôn mặt cô ấy trở nên nghiêm nghị và cái nhìn bỗng suy tư? Cô ấy đã mạo hiểm đến đây bất chấp những lời cảnh báo tối qua, nhưng không phải để khiêu khích hay thách thức. Cô ấy chỉ muốn kiếm tìm những thông tin hữu ích.
Christian đã gợi ý với anh rằng những mẩu hồi ức đó có thể chứa đựng những phát hiện mà Phaedra không muốn đọc. Sự thú nhận của cô có lẽ rất quan trọng nhưng ngay bây giờ anh không quan tâm. Cô là một phụ nữ tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu tự do, không bị phụ thuộc vào những luật lệ ngu ngốc của xã hội. Anh muốn cô và bây giờ cô đang ở đây, bên cạnh anh trong một đêm trăng tươi đẹp. Ánh trăng làm làn da trắng mịn của cô gần như có thể nhìn xuyên thấu. Cô vận một áo choàng đen tới cổ nhưng anh vẫn có thể hình dung ra đôi bầu vú căng tròn ở bên trong chiếc áo. “Thỉnh thoảng bỏ ngỏ các câu hỏi lại là điều khôn ngoan.” Anh lên tiếng.
Phaedra quay lại đối diện với anh, không nhận ra rằng khoảng cách gần gũi giữa hai người càng khiến Elliot say mê vẻ đẹp của cô.
“Tôi không nghĩ anh tin vào điều đó. Hay đúng hơn, tôi không tin anh lại làm theo những lời tự nhủ của chính bản thân mình. Tôi đã quan sát thấy thái độ của anh khi chúng ta đề cập đến những tư liệu về bố anh trong cuốn hồi ký. Anh không muốn chúng được xuất bản nhưng lại muốn tìm hiểu xem liệu chúng có phải là sự thực không.”
Điệu bộ và lời nói của cô lộ vthách thức. Tối nay anh sẽ lờ nó đi, thay vào đó, sẽ giải quyết những vấn đề đã tồn tại lâu rồi giữa họ. Lần sau sẽ có đủ thời gian cho chuyện đó.
“Tôi biết rằng chúng không phải là sự thật. Nhưng cô đã đế cập đến những vấn đề nghiêm túc như thế này, thế thì cô Blair, cô sẽ phải thứ lỗi cho tôi nếu tôi chiều lòng cô tiếp tục cuộc tranh luận này vào một dịp khác. Bởi vì ánh trăng sáng tỏ, buổi đêm yên tĩnh và vẻ đẹp của cô đã choán lấy toàn bộ suy nghĩ của tôi, khiến tôi không thể nghĩ tới điều gì khác.”
Khuôn mặt Phaedra lộ rõ vẻ ngạc nhiên chưa từng thấy. Cô đứng lặng người khi đăm đăm nhìn anh. Bất cứ điều gì cô nhìn thấy cũng mách bảo cô phải cảnh giác với người đàn ông này. Cô quay gót bước ra cửa: “Vậy thì tôi sẽ để anh ở lại với những suy nghĩ đó, bất kể chúng là gì.”
Nhưng Elliot đã nắm lấy tay cô: “Không phải bây giờ, Phaedra”
Anh ôm cô vào lòng, khum tay đỡ lấy khuôn mặt cô và hôn lên đôi môi đã mắng nhiếc anh suốt nhiều ngày qua.
– Anh ta là cái thá gì chứ. Sao anh ta dám?
Nhưng nụ hôn của anh đã xóa tan mọi cảm giác bàng hoàng trong cô khi anh đưa tay kéo cô về phía mình. Một cơn chấn động khác lại xảy đến, trái tim cô đập rộn lên khi bản thân bị anh kiểm soát. Chỉ riêng một nụ hôn thôi đã làm được điều đó. Chặt, sâu và dứt khoát, nụ hôn của anh ẩn chứa toàn bộ những lời anh cảnh báo đêm qua: “Tôi muốn em phải cầu xin. Sự nguy hiểm kích thích em.”
Và sự thực nó đã kích thích cô. Cái cách anh chiếm lĩnh cô đã truyền hưng phấn lên cơ thể cô. Toàn bộ cơ thể cô bắt đầu ham muốn ngay lập tức, muốn nhiều hơn nữa, hy vọng anh sẽ không dừng lại.
Lý trí chạy đua theo. Những suy nghĩ cứ dồn dập đến rồi lại đi.
– Anh thậm chí không cần hỏi. Anh có nghĩ là-
Những nụ hôn trượt dài xuống cổ làm tiêu tan mọi lời nói chưa kịp thốt ra. Cảm giác đê mê đã che lấp mọi thứ khác.
– Đây là một sai lầm, nhưng không->
Sự nồng ấm của đôi môi anh như hòa tan vào trong từng mạch máu trên cơ thể cho đến khi cô cảm nhận được bất cứ nơi nào mà nó đang tuôn chảy. Ngực cô trở nên nặng và chắc, gần như cô không thở được. Cô cũng có thể cảm nhận được anh qua lớp vải của làn váy. Sự tiếp xúc này càng kích thích cô thêm và theo bản năng cô ép chặt mình vào người anh để tăng thêm khoái cảm. Anh lại cúi xuống hôn cô lần nữa. Lần này không mãnh liệt như trước, thay vào đó là mời gọi và dẫn dắt, chỉ như đòi hỏi, chỉ vừa đủ cho thấy rằng cô sẽ tiếp nhận bất cứ khi nào anh muốn. Cái cách anh làm đã kích động cô mặc dù cô có kháng cự lại. Cô nhận ra mối nguy hiểm tiềm ẩn nhưng không thể ngừng bởi vì nó quá lý thú. Cơ thể cô vượt qua mọi ngăn cấm và lý trí trốn chạy mọi sự kiểm soát. Chỉ có sự vuốt ve, không tìm kiếm, không đòi hỏi gì nữa. Kiên quyết và dứt khoát, bàn tay anh lần xuống lưng, hông và phần dưới cơ thể cô, đòi cởi bỏ y phục. Cô chìm đắm trong đê mê. Rồi lưỡi anh đi sâu vào trong và tìm kiếm. Những cơn run khoái lạc khiến cô rùng mình. Bàn tay anh vuốt ve cô mạnh bạo hơn. Cô không quan tâm tới việc mình đã đầu hàng đối phương và đánh mất sự tự chủ mà có thể cô sẽ không bao giờ còn lấy lại được. Những đợt kích thích cứ tăng lên không ngừng khiến cô không thể suy nghĩ sáng suốt. Tôi muốn em phải cầu xin. Ồ phải, có thể lắm chứ. Bầu ngực cô quá căng nhạy đến độ cô nghĩ mình sắp phát điên lên.
Cứ như thể nghe được những nài nỉ thầm kín đó của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve hông, rồi lên đến bụng và rồi mơn trớn phần dưới bầu ngực. Sự phấn khích đã khiến cô trở nên bối rối. Cô hôn vồ vập đáp trả anh đồng thời siết chặt anh hơn. Lòng bàn tay anh lướt nhẹ lên ngực cô. Một cơn rùng mình khoái lạc trào lên trong cô. Bàn tay kia của anh giữ chặt lưng cô rồi di chuyển từ từ xuống phía dưới, tháo móc váy ra.
Cô không nên như thế này, điều này không nên xảy ra.
Thế nhưng một nụ hôn dài đã lại xua tan đi ý nghĩ chối từ vừa mới xuất hiện trong đầu cô.
Thế rồi anh bước lùi lại phía sau, đứng tách cô ra. Ánh sáng mờ mờ của mặt trăng bao phủ lên cả hai, ánh đèn vàng dịu hắt ra từ phòng ngủ của Phaedra như làm nền cho khung cảnh. Elliot không cho cô có thời gian trấn tĩnh và lấy lại lý trí. Anh với tay nắm lấy đường viền váy và bắt đầu xé tấm sa đen ở phía dưới người cô.
Trước đó chưa có một người đàn ông nào làm vậy. Cô không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Nhưng bây giờ hành động đó lại mê hoặc cô, khiến cô bất động. Chiếc váy từ từ tụt xuống. Đó dường như lại là sự vuốt ve khêu gợi nhất trong đêm. Cô chỉ có thể nhìn đăm đăm vào anh trong thứ ánh sáng huyền ảo đó, cảm nhận những khao khát kìm nén bấy lâu giờ tỏa ra ngập tràn không khí. Rồi ống tay áo của cô trượt xuống vai và chiếc áo nịt ngực bị anh kéo tụt xuống hông. Anh với tay kéo luôn dây áo trên vai cô xuống. Cô nín thở. Ngực cô ép chặt hơn nữa vào anh trong khi chờ anh tiếp tục.
Nhưng thay vào đó anh lại làm cô kinh ngạc một lần nữa khi ngừng chi phối cô theo cách mà anh đang tiến hàng. Anh thôi không cẩn thận và từ từ cởi bỏ y phục của cô nữa mà kéo mạnh quai áo dây xuống phía dưới cánh tay. Đó không còn là hành động nôn nóng hay đam mê nữa mà là sự khẳng định quyền của kẻ chiếm hữu. Ý nghĩ phải kháng cự lại một lần nữa trỗi dậy trong cô nhưng không tìm được nơi thả neo an toàn trong dòng thác phấn khích đang nhấn chìm hai người. Cái cách anh nhìn tấm thân trần của cô có sức cuốn hút mạnh đến nỗi cô không thể di chuyển cánh tay mắc vào quai áo dây đang cản trở hai người.
– Đây chỉ là một trò chơi, một vũ điệu kết hợp giữa sự thống trị và phục tùng. Nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết. Mình sẽ coi như chẳng có gì là thật cả.
– Nhưng-
Những đầu ngón tay anh vẫn cứ mơn trớn và lòng bàn tay không ngừng xoa xoa trên da cô. Phaedra cúi xuống nhìn Elliot khi anh đưa tay chạm vào ngực cô khiến cô hoàn toàn bị kích động. Đầu óc cô ngập đầy những ảo vọng điên cuồng và cô để mặc bản thân trôi theo những đam mê khoái lạc. Những nỗ lực kiểm soát bản thân không mang lại kết quả gì. Cô không muốn tiếp tục nữa. Cô muốn anh hãy dẹp yên những kháng cự nhỏ nhoi cuối cùng đang cố gắng ngăn cản cô tìm đến hạnh phúc trọn vẹn.
Anh lại vòng tay qua lưng ôm lấy cô. Anh hôn lên những điểm nóng và nhạy cảm trên cổ và ngực khiến cô nghẹt thở. Răng và miệng anh đặt lên đầu núm vú. Những khoái cảm cứ chậm rãi tiến đến giày vò cô. Cơ thể cô muốn đòi hỏi thêm và cô không ngừng rên lên khe khẽ trong cơn lạc thú. Cô cố gắng nới lỏng một cánh tay để ôm anh và giữ chặt anh trong lòng, để cảm nhận hết con người anh.
“Đừng, hãy cứ để yên như vậy đi”, anh thì thầm.
Đam mê trong cô muốn tuân theo câu nói ấy. Niềm hưng phấn mạnh đến độ không thể dừng lại được. Toàn bộ con người cô còn khao khát nhiều hơn cho sự trọn vẹn tuyệt đối. Bây giờ không thể dừng lại được.
Và Phaedra gần như quên hết những gì lý trí đã nhắc nhở. Tuy nhiên, dù cho niềm phấn khích có mạnh đến nỗi làm cô cảm thấy đau, Phaedra vẫn khôn ngoan nhận thấy sự phục tùng quá mức của mình, và tất nhiên cả những dự tính của Elliot từ nụ hôn đầu.
Dù thế nào, người nô lệ cũng đã tự cởi trói cho mình. Đau đớn vì thất vọng và hối hận, Phaedra nghe thấy giọng mình vang lên:
“Anh phải dừng lại ngay bây giờ. Tôi muốn anh dừng lại.”
Nhưng Elliot dường như không nghe thấy gì. Rồi anh nằm yên trong chốc lát. Sau đó anh duỗi thẳng người ra và cúi xuống nhìn cô. Anh kéo mạnh cô về phía mình. Tay kia anh đỡ lấy khuôn mặt cô như lúc đầu hai người hôn nhau. Những đầu ngón tay anh bám chặt vào da cô, không đủ khiến cô đau nhưng cũng chẳng dịu dàng chút nào cả.
“Còn nếu tôi không dừng?”
Bởi vì Phaedra hầu như không mong muốn anh dừng lại nên đó thực ra không phải là một lời đe dọa. Tuy nhiên suy nghĩ của anh cho rằng cô sẽ khuất phục nếu anh muốn tiếp tục, rằng cô hoàn toàn mất hết sức mạnh trước anh đã thức tỉnh lý trí trong cô.
“Anh sẽ dừng lại”, cô quả quyết.
“Cô tin tưởng vào uy tín của tôi nhiều như vậy ư?”
“Tôi tin vào tính tự phụ của anh. Không có một người phụ nữ nào sau khi bị quyến rũ lại đi cầu xin.”
Elliot buông cô ra và bước ra khỏi giường. Mọi thứ xung quanh và khuôn mặt anh đều cho thấy rằng anh có thể khống chế cô lần nữa.
Phaedra nhanh chóng mặc quần áo vào. Cô sải bước đến cánh cửa phòng mình. Tim cô đập thình thịch và toàn bộ con người cô vẫn muốn đáp lại mối nguy hiểm vừa qua với niềm phấn khích kinh ngạc.
“Lần sau tôi sẽ không dừng lại đâu, Phaedra.”
Cô bước nhanh qua ngưỡng cửa rồi mới đáp lại: “Tôi không nghĩ là sẽ có lần tiếp theo
“Chắc chắn sẽ có”
Phaedra đóng cửa lại: “Nếu như vậy, đó sẽ không phải là một cái bẫy nữa. Tôi sẽ chọn bắt đầu với nó trước thay vì một nụ hôn, nếu không sẽ không có nụ hôn nào cả”.