Ta nghĩ nửa ngày cũng chỉ thốt ra một câu uy h.i.ế.p yếu ớt: “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời mình nói, trong lòng chỉ được có ta.”
Hàn Thủy buông son đỏ xuống, dang tay về phía ta. Ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn, thuận theo lực đạo ngã vào lòng ôm lấy cổ hắn.
Hắn cầm một chiếc cọ nhỏ lướt qua môi ta, phác họa đường nét môi, tỉ mỉ tô đầy, ta cảm thấy có chút ngứa, nắm tay hắn không cho hắn động, ánh mắt hắn dừng lại trên môi ta ít lâu, liền hôn lên.
Hàn Thủy sau khi nghĩ thông suốt quả thực giống như đã khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, trong lúc hít thở ta giãy giụa nói: “Sớm biết ngươi nếm thử được mùi vị thì biến thành bộ dạng này, ta, ta…”
“Ngươi hối hận rồi?” Hắn ngậm lấy vành tai ta khẽ cắn một cái.
Ta cứng miệng: “Ta sớm đã hạ dược ngươi, ưm…” Hắn trừng phạt véo đùi ta một cái, trong lúc trêu chọc khẽ cười nói: “Trường An, lát nữa đừng khóc.”
“Ưm…”
Lại là một đêm không mộng mị.
19
Tháng mười đến, lá bạch quả phủ kín hoàng thành, đuổi theo gió thu.
Tâm tình ta chưa bao giờ tốt như vậy, mà Hoàng đệ gần đây lại trở nên có chút bạo ngược, liên tiếp xử lý mấy tên tham quan trong triều, đều là người của Nhiếp chính vương, khí thế sấm sét khiến mọi người không kịp trở tay. Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng nhận ra điều không đúng, muốn áp chế hắn, nhưng người hắn có thể dùng trong triều đã không còn nhiều, mấy lần thử đều bị bên Hoàng đệ ngăn cản, nhất thời không thể lay chuyển, lại còn có một Đại tướng quân âm hiểm như hổ rình mồi, đối đầu với hắn mọi lúc. Đại tướng quân sốt ruột đưa Ngụy Linh vào cung, đã nhắc việc này với ta mấy lần, ta cố ý giả vờ bất đồng quan điểm với Hoàng đệ, chậm chạp không chịu đồng ý.
Mãi cho đến khi trong cung truyền ra lời đồn đế hậu bất hòa, nói là Bệ hạ mấy lần trở mặt với nương nương, lại còn lớn tiếng thảo luận lúc cùng Đại tướng quân xem: “Trước kia trẫm cảm thấy nữ tử dịu dàng là tốt, không ngờ lại vô vị cực kỳ, không bằng con gái của Đại tướng quân oai hùng mạnh mẽ.”
Đến lúc này mới chính thức xác định việc vào cung của Ngụy Linh, chọn ngày lành tháng tốt, dùng lễ chế cao nhất để đưa vào cung, còn mang theo con gái của mấy vị đại thần.
Ngụy Linh vừa vào cung liền được phong phi, phong hiệu là Trân.
Trân, trân trọng quý báu. Phong hiệu quý giá này khiến Đại tướng quân cũng ngẩng cao đầu, trên triều đình có chút áp chế uy phong của Nhiếp chính vương, mà Ngụy Linh cũng dựa vào sự sủng ái của Hoàng đệ mà ngang ngược trong hậu cung, hoàn toàn không coi Khang Hòa ra gì.
Hoàng đệ vô cùng chán ghét Ngụy Linh, thà rằng đến cung Khang Hòa cũng không muốn gặp nàng ta, lại vì đại cục mà diễn kịch vô cùng vất vả, cả ngày cùng Ngụy Linh ân ái, nhắc đến nàng ta liền buồn nôn.
Hắn sống chet không muốn động phòng với Ngụy Linh, ta không còn cách nào khác, đành phải điều chế cho hắn một vị thuốc mê, tối đến liền đốt cho Ngụy Linh để làm nàng ta mê man. May mà cô nương này chưa từng trải sự đời, cũng không biết chuyện nam nữ rốt cuộc là như thế nào, mấy tháng sau khi được chẩn đoán có thai còn rất đắc ý, nghe nói lúc đó liền đến cung Khang Hòa diễu võ dương oai.
Chúng ta tạm thời ngăn cản người của Ngụy Hổ vào cung thăm hỏi, tránh cho chuyện bại lộ, cho Ngụy Linh dùng thuốc, chặn nguyệt sự hàng tháng của nàng ta, chỉ là chuyện không mang thai khi tháng lớn rồi sớm muộn gì cũng giấu không được, Ngụy Linh rốt cuộc cũng không phải kẻ ngốc.
Ta đang lo lắng nên giải quyết đứa nhỏ không tồn tại này như thế nào để thực hiện kế hoạch tiếp theo, Ngụy Linh lại tự mình đưa ra một kế sách ngu xuẩn.
Ngụy Linh mắt cao hơn đỉnh đầu, luôn xem thường gia thế của Khang Hòa, thường xuyên nói lời chống đối trong cung, Khang Hòa nhiều lần nhẫn nhịn, mãi cho đến khi Ngụy Linh trong tiệc trừ tịch giễu cợt phụ thân Kính An vương của nàng, lúc này Khang Hòa mới không nén nổi cơn giận, hất tay áo, lật đổ rượu và thức ăn trên bàn lên người Ngụy Linh.
Ngụy Linh khoa trương kêu thét một tiếng ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau, một đám người luống cuống tay chân đưa nàng ta về cung, sau đó nàng ta được Thái y chạy tới chẩn đoán, nói cho nàng ta một tin dữ vô cùng là đứa nhỏ không còn nữa.