Cô sốt
một tuần ko dứt, vết thương lại nhiễm trùng. Lúc đầu cô chẳng quan tâm, nhất
định đi làm, cuối cùng sốt cao đến mức cả người đờ đẫn, tay gần như không thể
cử động, lúc đó mới đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn vết thương đã nhiễm trùng thì đề
nghị cô chuyển lên bệnh viện lớn hơn, nhưng cô sợ, mãi đến khi đau không chịu
được nữa mới đi. May mắn thay đó không phải là bệnh viện nơi anh làm việc, cách
bệnh viện đến nửa thành phố.
Nhưng
cô vẫn sợ, sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng là người phát run,
cô sợ đến mức nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Phải
lấy hết mủ của vết thương ra ngoài, thịt rữa cũng phải cắt bỏ.
Y
tá xử lý vết thương cho cô thấy lạ liền hỏi: “Sao cô để đến tình trạng này mới
đi bệnh viện, nếu cô không đến thì cánh tay này cũng chẳng giữ được đâu”,
sau đó lại nói, “Đừng cử động, đau một chút, cũng chịu khó chút xíu là
được”.
Chịu
đựng, cô cố chịu đựng, đau quá, thì ra là đau như vậy. Cơn đau rõ ràng như cảm
nhận được vết dao đang lướt qua vết thương, cơn đau rõ ràng như cảm nhận được
da thịt đang bị cắt rời, nhưng cô không rơi lệ, móng tay hằn sâu vào lòng bàn
tay, cô thẫn thờ. Phải mất bao lâu, phải mất bao lâu mới kết thúc, phải mất bao
lâu mới hết đau?
Mỗi
ngày truyền đến ba bốn túi nước, cơn sốt dần hạ, tay cô vẫn không thể cử động,
ngày ngày thay thuốc chẳng khác nào bị tra tấn, nhưng cô thà chịu cơn đau tàn
khốc sau khi cắt bỏ một thứ nào của mình, còn hơn là nỗi đau trong tim.
Hằng
đêm, khi cô ngủ, cảm giác dường như điện thoại đang reo vang, cô nhấc máy, nghe
thấy giọng nói quen thuộc chỉ gọi một tiếng: “Hiểu Tô “. Cô tưởng rằng
đúng là có ai đó gọi mình nhưng kết quả lại là mơ, vì sau đó điện thoại lập tức
bị ngắt. Lắng nghe âm thanh ngắn ngủi và vội vàng đó, thầm nghĩ thì ra là mơ.
Cô nằm
xuống ngủ tiếp, cánh tay vẫn đau nhức từng hồi, đau đến mức không tài nào chịu
được nữa, cô đành phải ngồi dậy tìm thuốc giảm đau. Uống một viên vẫn đau, uống
hai viên vẫn đau, cô đổ hết thuốc ra lòng bàn tay, một vốc thuốc, nếu uống tất
cả, liệu có hết đau?
Cô
cho hết thuốc vào miệng, chỉ cần ngửa cổ nuốt xuống, có lẽ mãi mãi không bao
giờ đau nữa.
Do dự
hồi lâu, cuối cùng cô cất hết thuốc trên tay đi, thuốc rơi trên sàn như những
hạt đậu, “Tách tách”. Cổ đổ người xuống, tay vẫn đau, đau đến mức
muốn khóc. Cô chợt gọi ba tiếng: “Thiệu Chấn Vinh”.
Trong
bóng tối tĩnh lặng không có ai đáp lại.
Nỗi đau
đớn lên đến cùng cực, cô cuộn tròn người lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Gặp
lại Đỗ Hiểu Tô, Lâm Hướng Viễn thấy rất bất ngờ.
Cô
dường như đã biến thành một người khác, lần trước gặp cô, cô vẫn phấn chấn,
long lanh như hạt minh châu khiến người ta không thể dời mắt, còn lần này gặp,
dường như ánh sáng của hạt minh châu đã biến mất, không còn tỏa ra tia sáng
long lanh như ngày hôm đó. Tuy vẫn rất tập trung trong cuộc họp, nhưng thỉnh
thoảng trong một khoảnh khắc, có thể nhìn thấy hàng lông mày dài và dày của cô
che đi đôi mắt, như phủ lên cái bóng dưới mặt hồ sâu, phản chiếu sắc mây trời,
nhưng ẩn chứa nỗi hoang mang bất lực.
Họp
xong, xuống đến bãi đậu xe, Đỗ Hiểu Tô mới phát hiện mình bỏ quên tài liệu
trong phòng. Ninh Duy Thành không nói gì, nhưng cô thấy rất áy náy, gần đây
tinh thần cô không ổn định, quên trước quên sau. Cô nhỏ giọng nói với Ninh Duy
Thành: “Giám đốc Ninh, hay là mọi người đi trước, tôi lấy tài liệu rồi tự mình
bắt xe về “.
Cô
bước vào thang máy lên lầu, đẩy cửa vào phòng họp, sau đó thoáng sững người.
Phòng
không mở đèn, trong bóng tối chỉ thấy một điểm sáng màu đỏ, có thể nhìn thấy
một bóng người ẩn hiện đang ngồi đó hút thuốc. Cô bước vào, lúc ấy không thể
nhìn ra được đó là ai, thế nên cô có phần do dự, muốn đi ra trước.
“Hiểu
Tô”, người đó đột nhiên gọi tên cô.
Cố ý
thả lỏng đáp lại: “Thì ra là Lâm tổng đang ở đây – tôi để quên đồ”.
“Anh
biết”, giọng anh rất bình tĩnh: “Công tắc ở trên tường, sau lưng em”.
Cô
đưa tay sờ thử, quả nhiên là vậy, rồi ấn xuống, ánh đèn như sao sáng khắp trời
lập tức bật sáng. Cô không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, bất giác đưa
tay che mắt.
Đến khi
bỏ tay xuống, Lâm Hướng Viễn đã đứng cạnh bàn, đưa tài liệu cho cô. Thân hình
anh vẫn cao lớn, cái bóng khổng lồ che đi ánh sáng bên trái, cô cẩn thận nói:
“Cảm ơn”.
“Hiểu
Tô, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy”.
Cô bỗng
trầm mặc một lúc, sau cùng nói: “Được, Lâm tổng”.
Anh đột
nhiên cười: “Hiểu Tô, anh mời em một bữa cơm nhé”.
Cô
đáp: “Cảm ơn Lâm tổng, nhưng tôi đã có hẹn với bạn rồi, lần sau vậy “.
Cuối
cùng anh thở dài như đang kìm nén điều gì đó, nhưng vẫn hỏi: “Hiểu Tô, em gặp
chuyện gì sao? Anh có thể giúp được không?”.
Cô khẽ
lắc đầu, không ai có thể giúp cô, chẳng qua cô tự làm tự chịu mà thôi.
Anh
cười như tự giễu mình: “Anh thật là…thật là không biết tự lượng sức mình. Em
đừng hiểu lầm, anh thấy hôm nay tinh thần em không được tốt, cho nên đứng trên
cương vị bạn bè, muốn biết có phải em đang gặp khó khăn hay không?”.
Sắc mặt
cô tái trắng, không muốn nói tiếp.
Im lặng
một lúc, anh lại nói: “Hiểu Tô, xin lỗi “.
Sắc mặt
Đỗ Hiểu Tô rất bình tĩnh, giọng nói cũng vậy: “Anh không làm gì có lỗi với
tôi”.
“Hiểu
Tô, gia đình em khá giả, cho nên em mãi mãi không hiểu phấn đấu là thế nào, bởi
ngay từ khi sinh ra em đã không cần phải cố gắng. Anh biết em coi thường anh,
khinh bỉ anh, nhưng em vẫn chưa từng trải qua những gì anh đã trải qua”,
anh vẫn mang nụ cười tự giễu, “Trước đây em từng hỏi anh, tại sao học tiến
sĩ, bây giờ anh có thể trả lời em, là vì anh tự ti. Đúng vậy, anh tự ti, chỉ có
học vấn mới có thể giúp anh có được sự tôn trọng của người khác, chỉ có học vấn
mới cho anh cảm giác tự tin. Không ngờ phải không? Một lý do đáng buồn
cười”.
“Em
biết anh sinh ra ở vùng mỏ, cha anh qua đời từ sớm. Anh không nói với em rằng,
mẹ anh không có công việc chính thức, chỉ dựa vào chút tiền trợ cấp và làm
thuê, anh mới có thể đi học. Anh không bao giờ quên được, vì không có tiền nên
anh chỉ có thể mở mắt nhìn bệnh của mẹ từ viêm gan siêu vi thành xơ gan, bệnh
của bà chính là vì nghèo mà không chữa được. Anh không thể chịu đựng được cuộc
sống nghèo khổ như vậy nữa. Trường cấp ba của bọn anh rất nổi tiếng, mỗi năm có
rất nhiều học sinh đậu vào Thanh Hoa. Em biết vì sao không? Vì nghèo, không còn
đường lui, chỉ có thể ra sức học. Thi đậu đại học nổi tiếng, thoát thai hoàn
cốt, làm lại cuộc đời”.
“Nhưng
em có biết điều đó khó khăn thế nào không, anh phải nỗ lực gấp ba bốn lần người
khác mới có thể giành học bổng, nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn trắng tay, không
người thân, không quan hệ, không chỗ dựa. Hiểu Tô, anh không thể quên được tình
cảnh khổ sở ngày ấy khi đi xin việc. Em nói, em muốn đến Bắc Kinh, muốn ở bên
anh, căn bản là em chưa hề nghĩ đến vấn đề tìm việc, bởi em có sẵn bạn bè của
bố em giúp em sắp đặt mọi thứ hoàn hảo. Nếu vì vậy mà em khinh thường anh,
trong lòng anh có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn, nhưng em lại không như vậy, em hoàn
toàn không có cách nghĩ đó, ngược lại em còn giúp anh tìm việc làm”.
“Khoảng
thời gian đó, anh cảm thấy rất xấu hổ trước mặt em. Anh cố gắng bao nhiêu năm
như vậy, cuối cùng được cái gì? Không bằng một cú điện thoại của bố em, không
bằng đám bạn học của anh quen biết ông chú này, ông bác kia. Anh không có gì
cả, thậm chí anh còn phải nhờ em giúp anh. Anh còn phải nuôi mẹ, để bà sống
quãng đời cuối cùng bình yên. Anh là hy vọng sống duy nhất của bà, là niềm kiêu
hãnh duy nhất! Khi ở trường, em luôn cảm thấy tủi thân, cảm thấy khó hiểu vì
anh không chịu dẫn em về nhà. Không phải vì anh không muốn, mà anh không thể để
em đối diện với mẹ anh. Anh học đến tiến sĩ, trong nhà quả thật không còn gì,
một căn nhà như vậy…”.
“Anh
đứng trước mặt em ưu tú là vậy, kiêu ngạo là vậy, em luôn cho anh là niềm kiêu
hãnh của mình, em luôn cho rằng anh là người tài giỏi nhất trên đời. Em không
biết anh phải cố gắng bao nhiêu để có thể đứng bên cạnh em, còn em chỉ thảnh
thơi nhàn nhã mà vẫn có được nhiều thứ hơn anh, em đẹp đến vậy, tốt đến vậy,
lại ngây thơ đến mức anh cảm thấy tự ti. Anh ở bên em, quá vất vả, muốn bảo vệ
sự tốt đẹp đó, quá mệt mỏi. Cho nên cuối cùng anh không thể chịu đựng thêm,
không thể kiên trì thêm nữa…”.
Anh
dừng một lát như đang cười, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, mang theo niềm thương
cảm khó diễn tả thành lời: “Hiểu Tô, bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể bù
đắp được cho em, nhưng nói ra những điều này với em, anh cảm thấy dễ chịu hơn
nhiều”.
Những
lời anh nói giống như cơn mưa, cứ ào ào trút xuống không ngừng, khiến cô cảm
thấy hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt. Ánh đèn trong phòng họp như vỡ vụn chiếu
trên người anh, bộ âu phục được cắt may khéo léo, làm tôn lên vẻ ngoài điển
trai. Vô cùng quen thuộc, lại quá đỗi lạ lẫm. Quả thực cô chưa từng nghĩ đến
việc anh từng trải qua những áp lực đó. Những gì xảy ra trong quá khứ, cô vẫn
đang nỗ lực quên đi, không ngờ nó lại chợt ùa về, hủy hoại tất cả những thứ của
ngày hôm nay. Còn cô chỉ có thể im lặng mãi mãi, như muốn tất cả quá khứ chìm
trong câm lặng.
Cuối
cùng cô nói: “Quá khứ đã qua rồi, không còn quan trọng nữa”.
Anh
nói: “Hiểu Tô, mong em tha thứ”.
Cô vẫn
lặng lẽ: “Anh không làm sai gì cả, cũng không cần tôi tha thứ”, sau cùng
hỏi: “Tôi có thể đi chưa?”.
“Anh
đưa em về”.
“Không
cần”. Cô đẩy cửa phòng họp, ngoài hành lang có gió lướt qua, khiến cô càng
thêm lạnh.
Trên
đường về nhà, Đỗ Hiểu Tô cố gắng lấy lại tinh thần nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa
sổ. Thành phố nhộn nhịp, xe giăng mắc cửi, phồn hoa như thể mọi việc chưa từng
xảy ra. Giống một giấc mộng, nếu như có thể tỉnh lại thì tất cả đều chưa từng
xảy ra.
Nhưng
cô mãi mãi không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này.
Về
đến nhà lại phát hiện túi xách bị mất, không biết là rơi trên xe điện ngầm hay
trên taxi.
Quá mệt
mỏi, cô không muốn nghĩ nữa.
Cô
dựa lưng vào cửa, từ từ ngồi xuống, tay ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ,
như vậy là an toàn nhất, là tốt nhất, nếu có thể không cần suy nghĩ bất cứ điều
gì thì tốt biết bao.
Chìa
khóa, ví tiền, còn cả điện thoại nằm trong túi xách.
Cô không
vào nhà được, nhưng chẳng sao, dù gì cô cũng không muốn vào.
Thế
giới này đã có một phần đã vĩnh viễn chết đi, không thể nào hồi sinh. Cô vùi
đầu vào giữa hai cánh tay, nếu có thể, cô cũng muốn cứ thế này mà chết đi,
không muốn sống nữa.
Cô từng
tưởng mình đã thực sự quên đi khá khứ đầy xấu xa đó. Chỉ bởi sự ngu muội và hẹp
hòi của tuổi trẻ, chỉ vì sự bồng bột khi thất tình mà buông thả, sau đêm đó
hoảng hốt phát hiện ra mình đang nằm bên một người đàn ông xa lạ, giữa lúc
hoảng loạn cô buộc mình phải quên đi. Quên tất cả, quên đi mãi mãi, vĩnh viễn
cả đời này ko nhớ lại, giống như cầm một cây kéo, cắt bỏ phần rối ở giữa, không
để lại bất cứ dấu vết nào. Ngay cả cô cũng tự giác xóa sạch phần kí ức đó,
không còn chút gì. Nhưng cuối cùng, bởi cô đã phạm phải tội tày trời, nên bây
giờ phải nhận báo ứng. Cô tưởng đó chỉ là một lần lạc lối, được giáo dục hai
mươi năm, cô chưa từng làm một chuyện to gan đến vậy, chỉ là uống say ko thể
kiềm chế được mình, không ngờ hôm nay đã có báo ứng, thì ra đây chính là báo
ứng. Cô sai rồi, sai nghiêm trọng, cô không thể nghĩ đến, không thể ngờ, người
đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa, hơn nữa còn là anh hai của
Thiệu Chấn Vinh. Đây chính là báo ứng, chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã đau
thắt, như thể cô đã chìm xuống địa ngục, chịu đựng hình phạt tàn khốc, vĩnh
viễn không thể siêu sinh.
Tối
hôm đó, đã rất muộn rồi cô mới nhớ phải gọi điện cho Trâu Tư Kỳ, vì chía khóa
dự phòng của cô để ở chỗ Trâu Tư Kỳ. Cô lại đợi rất lâu, cuối cùng mới thấy
thang máy dừng lại, tiếng bước chân vọng đến, có người đi về phía cô, nhưng
người mang chìa khóa đến không phải Trâu Tư Kỳ, cũng không phải hàng xóm, mà là
Thiệu Chấn Vinh.
Cô
yếu ớt mệt mỏi ngồi trước cửa, khi nhìn thấy anh, cả người cô thoáng sững sờ,
cô muốn bỏ chạy, nhưng phía sau lại là cánh cửa bị khóa chặt, không có đường
lui.
Anh
nhìn cô bình thản, trong tay anh là túi xách của cô. Cô hoang mang nhìn anh,
anh đưa túi xách cho cô, thấp giọng nói: “Em bỏ quên trên taxi, tài xế mở danh
bạ điện thoại, sau đó gọi điện cho anh”.
Cô
không dám nói chuyện, không dám cử động giống như một con cá mắc cạn, chỉ sợ
khẽ vẫy đuôi sẽ đánh động người khác, sẽ không còn lối thoát.
“Hiểu
Tô”, cuối cùng anh cất tiếng gọi tên cô, dường như cái tên này mang theo
đau đớn, giọng anh rất nhẹ, vẫn dịu dàng như ngày nào, anh nói: “Em tự chăm sóc
mình cẩn thận, đừng quên trước quên sau thế này nữa “.
Cô
không cử động, anh giơ túi xách lên trước mặt cô rất lâu, cô vẫn không cử động,
cũng không đưa tay nhận lấy.
Sau
cùng anh đành đặt túi xách xuống đất rồi quay người rời đi.
Mãi đến
lúc cửa thang máy khép lại, một tiếng “tinh” vang lên, cô mới giật
mình ngẩng đầu lên.
Khi
ấy cô không quan tâm gì nữa, chỉ biết lao đến trước thang máy, con số đang thay
đổi, đang giảm dần. Trái tim đang đập trong tuyệt vọng, cô ra sức ấn nút, không
được, anh đã đi rồi, không được. Cô vẫn cố gắng nhấn nút, đau xót nhìn những
con số giảm dần, anh thật sự đã đi rồi. Cô quay người chạy xuống cầu thang
thoát hiểm, từng tầng từng tầng, đen tối, không có đèn, không có người, vô số
những bậc thang không bao giờ hết, chuyển hướng, đi về phía dưới…. cô chỉ
nghe thấy tiếng bước chân mình, theo sau là tiếng tim đập gấp gáp, “thình
thịch thình thịch” như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thật gấp, thật nhanh,
ngay cả thở cũng khó khăn, chỉ là, không kịp, biết rõ là không kịp…
Cô chạy
thẳng xuống lầu, đẩy cửa thoát hiểm vang lên một tiếng “rầm”, cánh
cửa bật lại đập vào chân khiến cô lảo đảo, nhưng cô vẫn đứng vững, bởi vì không
thể ngã, cô không còn thời gian nữa.
Đại
sảnh trước mặt trống rỗng, sàn nhà lát đá hoa cương phản chiếu ánh đèn sáng
lạnh, bên ngoài có tiếng động, có lẽ là mưa.
Cô
không do dự, cứ thế lao thẳng ra ngoài, vội vã chạy xuống bậc thềm, vừa đúng
lúc nhìn thấy đèn đuôi xe của anh, màu đỏ như một đôi mắt, đang chảy máu đang
rơi lệ, quay đầu đi xa khuất dần phía bên kia đường.
Trời
đang mưa, những hạt mưa thấm ướt tóc, cô không khóc, rõ ràng biết rằng anh thật
sự đã đi rồi.
Anh
thật sự đi rồi.
Cô đứng
đó, ngây dại, câm lặng. Biết rõ đó là địa ngục nhưng vẫn muốn trầm mình vào đó,
đôi mắt tuyệt vọng, vô hồn trông về phía xa xăm vô định.