Hai
ngày sau, hai người phải đi Bắc Kinh để gặp cha mẹ Thiệu Chấn Vinh.
Mẹ Đỗ
Hiểu Tô giúp thu dọn hành lí, chuẩn bị quà, dặn dò con gái: “Phải biết điều một
chút, Tiểu Thiệu yêu con, nên con phải tôn kính bố mẹ người ta, để họ yên lòng,
để họ quý con. ”
Đỗ
Hiểu Tô hơi căng thẳng: “Mẹ, nếu bố mẹ anh ấy không thích con thì sao?”.
“Không
đâu, tiểu Thiệu được giáo dục tốt như vậy chứng tỏ bố mẹ cậu ấy đều là những người
rất hiểu biết, chỉ cần con thật lòng yêu Tiểu Thiệu, sao họ có thể không thích
con chứ?”
Đỗ Hiểu
Tô vẫn có phần bất an, bởi đây là lần đầu cô đi gặp mặt gia đình người yêu. Mãi
cho đến khi tới sân bay, trong lúc ngồi chờ lên máy bay cô còn níu tay Thiệu
Chấn Vinh hỏi: “Ở nhà, cô chú thích cái gì, còn không thích cái gì? Anh liệt kê
cho em những thứ cần chú ý được không?”
Thiệu
Chấn Vinh cười, nhéo mũi cô: “Bố mẹ quý anh nhất, nên họ nhất định sẽ thích em.
”
Sau
kỳ nghỉ lễ, Trâu Tư Kỳ biết Đỗ Hiểu Tô đi Bắc Kinh mới hỏi: “Sao rồi? Lần đầu
gặp bố mẹ chồng cảm giác thế nào?”
Đỗ
Hiểu Tô ngẩn ra một lát, nói: “Lúc đầu thấy hơi căng thẳng, sau đó…. ”
Trâu
Tư Kỳ vẫn đang cười: “Cậu cũng biết căng thẳng sao? Chẳng phải bình thường cậu
vẫn tự nói da mặt cậu còn dày hơn cả tường đồng vách sắt đó sao?”
Đỗ
Hiểu Tô có vẻ hơi lơ đãng, Trâu Tư Kỳ thấy buồn cười: “Lần đầu tớ gặp bố mẹ
chồng là thế này, lúc tớ đi cùng người yêu đầu đến Phúc Kiến, ngồi trên xe lửa
mà tim cứ đập thình thịch cả đêm. Đúng rồi, nhà họ ra sao? Có điều thấy Tiểu
Thiệu thì biết bố mẹ anh ấy nhất định rất tốt, là người thấu tình đạt lý, chắc
là đối xử với cậu rất tốt, phải không?”
Đỗ
Hiểu Tô “ừ” một tiếng, nói: “Đối xử với tớ rất tốt. ”
Thật
ra khi ở sân bay cô vốn định nói nhưng lại thôi, cô nhận ra anh có vẻ kì lạ,
cuối cùng anh mở lời: “Hiểu Tô, anh có chuyện muốn nói với em”. Anh nắm
tay cô: “Chỉ là, em đừng giận”.
Cô cắn
môi: “Anh có vợ ở Bắc Kinh sao?”
Anh
ngẩn người, sau đó không nhịn nổi cười: “Em đang nghĩ gì vậy?”.
Cô
tủi thân liếc anh: “vậy sao anh lại như thế?”.
Anh
đáp: “Bố anh là…” Ngập ngừng một lát, anh nói ra một cái tên.
Đỗ
Hiểu Tô lặng người một lúc, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Cùng họ cùng
tên?”.
Anh
đáp: “Không phải. ”
Cô
nói: “Em không tin, anh họ Thiệu, sao có thể là con trai ông ấy được? Hơn nữa
anh làm ở bệnh viện, chỉ lái một chiếc Regal bình thường”, cô tỏ vẻ hài
hước, “Anh đang gạt em phải không?”.
Anh
nói: “Hiểu Tô, không phải như em nghĩ, anh họ Thiệu là vì theo họ mẹ, bố mẹ anh
rất tiến bộ, cả nhà anh đều không giống với người khác”.
“Sao
có thể như vậy?”, khuôn mặt cô đỏ lựng, đôi mắt cũng hoe đỏ, “Tại sao
anh không nói sớm cho em biết? Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ anh sẽ gạt em
“.
“Hiểu
Tô”, anh nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn gạt em, em đừng nói vậy
“.
Hai
người đứng yên ở đó, đến khi loa thông báo đến giờ lên máy bay, anh nói: “Hiểu
Tô, xin lỗi em, lúc đầu anh không nói cho em biết chỉ vì sợ em có thành kiến.
Nếu anh nói sớm thì ngay cả cơ hội gặp mặt chúng ta cũng không có. Vì thế anh
không nói cho em biết, vì cảm thấy em sẽ không coi trọng điều này, nếu em giận,
cứ mắng anh được không?”.
Đỗ Hiểu
Tô sốt ruột: “Em mắng anh làm gì, nhưng sao anh có thể nói dối em như
vậy?”.
Anh
nói: “Hiểu Tô, em từng nói yêu anh, không quan tâm anh là ai, em vẫn yêu anh
đúng không? Em cũng chưa từng nói cho anh biết bố em là trưởng chi nhánh ngân
hàng, vì em cảm thấy chức vụ của bố em căn bản không liên quan đến quan hệ giữa
chúng ta. Bởi vì anh yêu em, không phai yêu bố mẹ em, nên người em yêu là anh,
không phải bố mẹ anh, em còn ngại gì chứ?”.
Cô
không biết, trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, tất cả đều quay cuồng, cô không biết
gì cả.
Anh nắm
tay cô đi về phía cửa lên máy bay, còn cô thì lo lắng đến phát khóc: “Chúng ta
có thể không đi không?”.
“Không
được”, anh nắm chặt tay cô: “Hiểu Tô, em nghĩ kỹ đi, họ chỉ là bố mẹ anh
thôi, em chưa từng hỏi anh về hoàn cảnh gia đình cũng như em chưa từng khoe
khoang về gia đình mình. Em không hề coi trọng điều này. Em chỉ yêu anh, tình
yêu của chúng ta không liên quan đến bất cứ ai khác”.
Tiếng
loa giục lên máy bay vang lên, mọi người kéo hành lý đi ngang qua họ, có người
còn tò mò nhìn, xem đó như cặp tình nhân đang dỗi nhau.
Cuối
cùng cô cũng trấn tĩnh lại, bởi bàn tay anh thô ráp mà ấm áp đang nắm chặt tay
cô, còn ánh mắt anh kiên định đang nhìn cô. Cô dần thấy yên tâm hơn bởi thực ra
anh còn căng thẳng hơn, lo lắng hơn cô, anh chỉ lo cô không thể chấp nhận điều
này, liên tục lặp đi lặp lại: “Hiểu Tô, xin lỗi”.
Cô quyết
tâm, không sợ, bởi vì cô yêu anh.
Chuyến
bay kéo dài hai tiếng đồng hồ, ngồi trên máy bay, tâm trạng cô vẫn rất mơ hồ,
cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới mơ thấy một giấc mơ buồn cười như thế,
hoặc nếu không là Thiệu Chấn Vinh đang nói đùa với cô. Nhưng dán vẻ anh rất
nghiêm túc, hơn nữa trong anh mắt còn đang cố giấu nỗi lo lắng, cứ nắm chặt tay
cô, như thể sợ cô sẽ chạy mất.
Đúng
là cô có ý nghĩ bỏ chạy, nếu đây không phải là máy bay.
Kết quả
là khi gặp bố mẹ Thiệu Chấn Vinh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi ông bà rất
thoải mái, bình dị lại dễ gần, cũng có thể xem như là rất quý cô, chấp nhận cô,
bởi Thiệu Chấn Vinh yêu cô. Họ là bố mẹ anh, cũng giống như tất cả các ông bố
bà mẹ trên đời này đều mong con mình được hạnh phúc.
“Đã
gặp mặt phụ huynh, giờ xem như mọi thứ đã ổn định rồi. ” Trâu Tư Kỳ kéo
dài tiếng hỏi: “Định bao giờ tổ chức cưới chưa?”.
Cô
hơi khép mắt: “Anh trai anh ấy…”, cô thoáng thất thần, bất giác ngừng
lại.
Trâu
Tư Kỳ ngạc nhiên: “Anh ấy còn có anh trai?”.
“Ừ,
anh ấy là con thứ ba”.
Trâu Tư
Kỳ hét lên kinh ngạc, nói tiếp: “Vậy gia đình anh ấy phức tạp thật, sau
này cậu phải ứng phó với một đại gia đình như thế, liệu có kham nổi
không?”.
Thật ra
Thiệu Chấn Vinh nói với cô: “Anh cả và chị dâu ở ngoài, công việc bận rộn hiếm
khi về nhà, anh hai cũng ít về. ”
Anh
cũng lấy hết hình chụp mình hồi nhỏ ra cho cô xem, nhưng hình của anh không
nhiều như của cô, chỉ có vài quyển album, ảnh chụp chung với bố mẹ cũng rất ít.
Anh nói: “Công việc của bố mẹ bận rộn lắm, từ nhỏ anh được dì Triệu chăm sóc
“.
Có một
tấm hình chụp hai đứa trẻ, tuổi xấp xỉ nhau, cả hai đều đang ăn kem, tươi cười
rạng rỡ chẳng khác nào hai đóa hoa hướng dương. Đứa bé trai cao hơn có lẽ là
anh, còn cô bé gái thấp hơn chút, mặc một chiếc váy hoa, tóc cũng ngắn, có đôi
mắt giống hệt anh, khi cười còn có lúm đồng tiền.
Cô biết
anh không có em gái, nên hỏi: “Đây là anh và em họ?”.
Anh
gãi gãi đầu: “Không phải, đây là anh hai anh”, sau đó có vẻ ngượng ngùng
chỉ đứa bé mặc váy hoa: “Đây là anh”.
Cô phì
cười, còn anh có vẻ hơi giận nói: “Nhà anh chỉ có ba người con trai, anh hai
lúc nào cũng muốn có một cô em gái, vậy nên bắt anh đóng giả con gái. Anh ấy
lớn hơn anh, vả lại từ nhỏ anh chỉ chơi cùng anh ấy, nghe lời anh ấy”.
Anh em
ruột nhà anh có quan hệ rất tốt, chỉ là không thấy chụp hình khi đã trưởng
thành, anh nói: “Anh cả, anh hai sau khi lớn lên đều không thích chụp hình, cho
nên cũng ít khi chụp chung với anh. ”
“Hồi
nhỏ anh không được khỏe, cả ngày phải uống thuốc nên trẻ con quanh đây không
thích chơi với anh, gọi anh là thằng bệnh. Anh hai lúc đó oai phong lăm, là vua
của đám trẻ, trèo lên đống gạch mà nói, nếu ai không chơi với Chấn Vinh thì anh
ấy sẽ không thèm chơi với đứa đó”, anh mỉm cười nhớ lại ký ức thơ ấu: “Anh
hai lớn hơn anh hai tuổi, nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh. Khi đi thi đại học,
anh nộp đơn học y và muốn ra nước ngoài học, nhưng bố anh phản đối quyết liệt,
còn nổi trận lôi đình, mẹ khuyên anh thế nào cũng không được. Anh giận cả nhà
mấy ngày liền. Cuối cùng anh hai về, nói chuyện với bố anh, để anh đi học ở
Phúc Đán. Ba anh em đều do dì Triệu chăm sóc, dì nói trong nhà yêu thương anh
nhất không phải là bố mẹ, mà là anh hai. Lần này anh cả với chị dâu có việc
không thể về nhà, ngày mai em có thể gặp anh hai rồi. ”
Hôm sau
anh đưa cô đi thăm dì Triệu. Dì ở trong một căn tứ hợp viện sâu trong ngõ nhỏ.
Nhà không to nhưng rất yên tĩnh, trước sân trồng hai cây táo, mùa hè tán xanh
rợp cả một khoảng. Đỗ Hiểu Tô hiếm khi nhìn thấy căn nhà nào như vậy, tường nhà
sạch sẽ, đồ dùng gia đình cũ kĩ nhưng nước sơn rất mịn tựa như dấu tích của
thời gian được lưu lại trên đó. Hai đứa con của dì Triệu hiện giờ đều ở nước
ngoài, chỉ có dì và chồng dì ở nhà, cho nên khi dì Triệu thấy Thiệu Chấn Vinh
và cô thì, vui đến mức không ngừng cười được, cứ nắm tay cô không buông. Trong
lòng Đỗ Hiểu Tô cũng chợt ấm lên, bởi dì Triệu xem Thiệu Chấn Vinh là con trai
mình nên mới quý cô như vậy.
“Con
ngồi đi. Chấn Vinh ngồi chung với Hiểu Tô, ăn điểm tâm đi, dì xuống bếp nấu vài
món. Anh hai con nói lát nữa sẽ đến, hôm nay dì làm mấy món các con thích ăn
nhất. Hiểu Tô, dì nấu canh gà cho con nhé, con gầy quá, phải bồi dưỡng nhiều
một chút”.
Trong
phòng có máy sưởi, Hiểu Tô cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len thế mà
vẫn thấy nóng. Cô đứng lên đứng bên tường ngắm hình chụp trên đó. Tất cả đều là
khung hình kiểu cũ, thậm chí có tấm là đen trắng, có một tấm là dì Triệu chụp
chung với ba đứa bé và hai cụ già, cô thấy rất quen, nhìn một hồi, không chắc
chắn lắm nên quay lại gọi một tiếng “Chấn Vinh”.
Anh đến
bên cạnh cô, cô tò mò hỏi: “Đây là…”.
Thiệu
Chấn Vinh “ừ” một tiếng rồi giải thích: “Đây là ông bà ngoại anh, dì
Triệu chăm sóc bọn anh từ nhỏ, lúc ấy bọn anh hay ở bên nhà ông bà ngoại”.
Thế
rồi cô vô tư nói: “Ôi ôi, có chuyện gì bí mật có thể kể không? Hiểu thêm chút
bí mật của danh nhân nào!”.
Anh
bật cười và quàng vai cô: “Em chỉ nói lung tung, lát nữa gặp anh hai, không
được nói bậy đâu”.
***
Anh
hai của Thiệu Chấn Vinh cũng cao gầy như anh, trông còn rất trẻ nhưng khí chất
trầm tĩnh lại không kém phần sắc bén. Thật ra hai anh em họ có phần giống nhau,
nhất là đôi mắt, mắt hai mí, ánh nhìn sâu thăm thẳm như biển lớn.
Anh ta
bắt tay cô, giọng nói trầm thấp: “Cô Đỗ phải không? Tôi là Lôi Vũ
Tranh, anh hai của Chấn
Vinh”.
Tay anh
ta lạnh như băng tuyết, truyền theo dấu ngón tay thẳng đến tim người khác, lạnh
đến mức khiến tim cô khẽ run lên. Cô nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh hai”.
Thiệu
Chấn Vinh nghĩ cô xấu hổ, quàng vai cô cười lớn.
Còn anh
ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ, ngay cả nụ cười cũng như có như không. Trái tim
Đỗ Hiểu Tô đập càng lúc càng nhanh, cảm giác không chắc chắn như khi bước xuống
cầu thang rồi bị hụt chân vậy. Trong lòng cô như có ngọn lửa đang thiêu đốt,
phải gặp thế này mới biết được, lần trước ở sân bay, cô không nghĩ ra, trong
điện thoại vẫn lưu giữ khá nhiều ảnh, thì ra anh ta chính là anh trai Thiệu
Chấn Vinh, chẳng trách khi Thiệu Chấn Vinh nhìn thấy liền hỏi. Tất cả những
chuyện này đều có dây mơ rễ má, nhưng điều quan trọng nhất chính là cô luôn có
một cảm giác trống rỗng trong lòng, không gì chắc chắn.
Hai
người đàn ông đã cởi áo ngoài, ngồi xuống cạnh bàn khiến cô không khỏi có cảm
giác như hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi đợi cơm. Lôi Vũ Tranh quả thật rất
yêu thương em trai, nói những chuyện nhỏ nhặt, hỏi anh tình hình công việc,
cũng không quên Đỗ Hiểu Tô, thỉnh thoảng quay lại kể cho cô những chuyện còn
nhỏ của Thiệu Chấn Vinh. Đỗ Hiểu Tô vốn rất thích không khí này, như là đang
được ở nhà vậy, nhưng hôm nay cảm giác bất an cứ bủa vây quanh cô. Tay nghề nấu
ăn của dì Triệu rất tuyệt, đồ ăn rất ngon, còn ngâm cả rượu mai, Lôi Vũ Tranh
và Thiệu Chấn Vinh đều uống rượu. Dì Triệu vuốt vuốt tóc cô, cười lớn: “Hiểu
Tô, ăn thêm chút nữa, sau này đến Bắc Kinh thì bảo Chấn Vinh dẫn con đến đây”.
Lúc
này Lôi Vũ Tranh mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cô Đỗ không uống sao?”.
Thiệu
Chấn Vinh đáp: “Cô ấy không biết uống rượu”.
Lôi
Vũ Tranh cười: “Thật sao?”.
Dì
Triệu gắp cho Đỗ Hiểu Tô một khúc cá, sau đó quay sang trách Lôi Vũ Tranh và
Thiệu Chấn Vinh: “Uống ít thôi, ăn nhiều chút, lúc về còn phải lái xe”.
Lôi
Vũ Tranh nói: “Không sao, tài xế đến đón con, thuận đường đưa Chấn Vinh và cô
Đỗ về luôn”.
Bữa cơm
hôm đó kết thúc rất muộn, khi ra khỏi nhà trời đã tối đen. Đứng giữa giếng trời
nho nhỏ, cô bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm. Bốn góc trời ẩn hiện
sắc đỏ, có lẽ do anh sáng phản chiếu, nhưng vẫn có thể thấy sao trời, từng chấm
nhỏ, nhỏ đến mức không nhìn rõ được. Đỗ Hiểu Tô không uống rượu nhưng cũng cảm
thấy mặt mình đang nóng lên. Trong nhà lúc nãy, dì Triệu đeo cho cô một chiếc
nhẫn vàng, rất đẹp lại vô cùng tinh tế. Không để cô từ chối, dì Triệu nói:
“Chấn Vinh giống như con trai dì, nên cái này nhất định phải cho con. Khi Vũ
Đào dẫn chị dâu con về, dì cũng cho một cái. Sau này khi Vũ Tranh dẫn bạn gái
về, dì cũng còn một cái nữa. Ba người đều có, đây là tấm lòng của dì “.
Đáng
lẽ ra nên vui mừng mới phải nhưng cô lại cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình
như đang nóng dần lên. Không khí về đêm rất lạnh, cảm giác như chích da, chích
thịt, chích vào tận phổi. Vì lạnh nên chóp mũi cô đỏ hồng lên, Thiệu Chấn Vinh
kìm chế cảm giác muốn nhéo mũi cô, chỉ nắm tay và ngạc nhiên hỏi: “Sao tay em
lạnh vậy?”.
Cô
chỉ lắc đầu, Lôi Vũ Tranh đã ra đến nơi, ba người cùng chào tạm biệt dì Triệu.
Tài
xế đã đến, lặng lẽ đứng ngoài cổng. Không phải là chiếc xe Juguar xám bạc mà Đỗ
Hiểu Tô thấy ở sân bay, mà là chiếc Maserati màu đen, chiếc xe có khí chất rất
giống chủ nhân của nó, trầm tĩnh mà không kém phần sắc bén. Còn cô chỉ cảm thấy
tim như chùng xuống, chìm đến đáy vực sâu vạn dặm.
Lôi
Vũ Tranh nói: “Đi thôi, anh đưa hai người về”, lại hỏi: “Hai người về Cảnh
Sơn?”.
Thiệu
Chấn Vinh gật đầu.
Anh
ta rất lịch sự nhường cho Thiệu Chấn Vinh và Đỗ Hiểu Tô ngồi ghế sau, còn mình
ngồi bên cạnh tài xế. Tài xế lái xe chạy rất êm, điều hòa trong xe ấm áp. Đỗ
Hiểu Tô cúi đầu đếm ngón tay, cô chưa bao giờ im lặng như thế, cho nên Thiệu
Chấn Vinh hỏi: “Rất mệt sao?”. Cô lắc đầu, vài lọn tóc nhỏ rơi xuống bờ
vai, anh giúp cô vén lên. Ngón tay anh vô cùng ấm áp, nhưng không biết vì sao,
trái tim cô lại thấy lạnh.
Sắp
đến nơi, Lôi Vũ Tranh mới quay lại: “Hai người sáng mai phải đi rồi sao? Chỉ
tiếc thời gian ngắn quá, Chấn Vinh cũng không đưa cô Đỗ đi đâu chơi được”.
Thiệu
Chấn Vinh cười nói: “Cô ấy từng ở Bắc Kinh một năm rồi, hơn nữa trời lạnh thế
này, có gì vui đâu.” Thấy Lôi Vũ Tranh không có ý định xuống xe, anh dừng
một lát, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Anh hai, bao lâu rồi anh không về
nhà?”.
Lôi
Vũ Tranh như để lộ nụ cười, khóe miệng hơi nhếch, nhưng chỉ nói: “Không cần lo
cho anh, em tự chăm sóc mình cho tốt là được”, nghĩ một lát rồi đưa cho
Thiệu Chấn Vinh một hộp màu đen, nói tiếp: “Cái này tặng hai người”.
Thiệu
Chấn Vinh chỉ cười nói: “Cảm ơn anh hai” rồi nhận lấy, sau đưa cho Đỗ Hiểu
Tô: “Mở ra xem đi, có thích không?”.
Đỗ Hiểu
Tô nghe lời anh mở hộp, thì ra là hai chiếc đồng hồ NHC Ottica, thời trang
nhưng cổ điển, tạo hình khá độc đáo, cũng không có mấy loại đá quý lấp lánh
thường thấy. Lúc đó sắc mặt cô tự nhiên tái đi, còn Thiệu Chấn Vinh lại có vẻ
rất vui, nói với cô: “Anh hai rất thích đồng hồ đeo tay, anh ấy còn có một
chiếc Tourbillon của Kiều Đại Vũ tự tay làm. Hiểu Tô, anh hai là người rất hào
phóng đấy”.
Đỗ
Hiểu Tô đóng nắp hộp, cố gắng mỉm cười, chỉ sợ Thiệu Chấn Vinh sẽ nhận ra điều
gì.
Đến
tận khi về khách sạn, cô mới bắt đầu phát run vì lạnh. Thật ra trong phòng có
điều hòa, không khí ấm áp, nhưng cô vẫn không cởi áo khoác, cứ như vậy ngồi yên
trên giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến khi chuông điện thoại đột ngột
vang lên.
Là
điện thoại trong phòng, tiếng chuông gấp gáp khiến cô giật mình, tim đập thình
thịch, càng đập càng lớn, dường như âm thanh đang dội vào tai không phải tiếng
chuông điện thoại mà là tiếng trái tim đang loạn nhịp. Cô nhìn chiếc điện thoại
màu trắng như nhìn một thứ xa lạ, nó kêu vang hồi lâu, sau đó đột ngột đi vào
yên tĩnh. Cô siết chặt vạt áo như đang níu lấy cành cây cứu mạng duy nhất,
không thể khống chế được mà toát mồ hôi lạnh.
Nhưng
không đợi cô thở phào một hơi, điện thoại lại kêu lên không ngừng nghỉ. Cảm
giác mình như đang mộng du, biết là không thể trốn tránh được nữa, đành chậm
rãi đứng lên nhấc ống nghe.
Giọng
nói anh trầm thấp: “Anh nghĩ chúng ta cần
nói chuyện “.
Cô im
lặng.
“Anh
đợi em trên xe”.
Nói
xong anh gác điện thoại, cô vẫn như đang lạc vào giấc mộng, hồi lâu sau không
thể đặt ống nghe xuống được. Bên tai còn vang vọng thứ âm thanh trống rỗng, cô
hoang mang đứng đó.