Hái Sao

Chương 7: Sắc cầm hòa hợp thêm mừng thêm vui (1)



Điện thoại của Trác Thiệu Hoa gọi đến là sau hai ngày kể từ khi Gia Hàng bị cấm túc. Cô không phải là người chịu gò bó, đang lúc buồn chán đến
phát điên, tiếng chuông điện thoại nghe thánh thót như âm thanh của đất
trời, cô vội vàng bổ nhào ra chụp lấy, không thèm xem người gọi đến là
ai.

Sự hào hứng kích động của cô khiến người gọi điện là Trác Thiệu Hoa giật mình, nhất thời quên mất phải nói gì.

– A lô, a lô? Chẳng lẽ mình bị ảo giác? – Gia Hàng ra sức vỗ mạnh vào điện thoại.

– Gia Hàng!

Cô không lưu số điện thoại của anh, kích động cũng không phải vì anh, ngực Trác Thiệu Hoa nhói lên.

– A… ơ, là anh à! Anh đi công tác về rồi? – Gia Hàng cười khan hai tiếng, thầm rủa sự mất bình tĩnh của mình.

– Chưa, vẫn đang ở Lan Châu, bay chuyến 2h30, chuyến bay dài hai tiếng rưỡi, đến Bắc Kinh là khoảng năm giờ chiều.

Cô có phải trung tâm kiểm soát chuyến bay đâu, nói với cô những điều này làm gì?

– Hôm nay em có bận không?

Một kẻ lông bông thất nghiệp mà nói bận thì sẽ khiến người khác nội thương vì cười mất:

– Không bận, em đang rảnh đến phát chán đây.

– Vậy tới sân bay đón anh!

Cái gì… Gia Hàng lạch bạch chạy ra cửa sổ.

Mặt trời đầu đông rụt rè tỏa sáng trên bầu trời, xa xa, những tòa nhà tắm
trong ánh nắng trông như những bối cảnh được sắp đặt lộn xộn dưới ánh
đèn sân khấu.

Là ban ngày, không phải là mơ.

– Em… không có xe.

Cô cực kỳ xấu hổ. Không chỉ không có xe, mà đến cả một tấm bằng lái xe hợp pháp cô cũng không có. Nhưng kỳ quặc là, thủ trưởng có thể đi máy bay
quân sự, kể cả là đi máy bay dân sự đi chăng nữa, thì lính cần vụ cũng
phải đợi sẵn ở sân bay từ lâu rồi chứ.

– Từ sân bay vào thành phố có tuyến tàu điện ngầm riêng!

Gia Hàng muốn hỏi, chẳng lẽ thủ trưởng không biết đi tàu điện? Nhưng sợ anh bị sốc, đành phải im lặng.

– Anh có thứ này cho em xem.

Cô động lòng, vỗ trán:

– Em cũng có thứ này cho anh xem.

– Tốt, năm giờ gặp nhau ở sân bay! – Trác Thiệu Hoa cúp máy một cách gọn gàng dứt khoát.

Cầm điện thoại trong tay, cô ngẩn người, lập tức nhìn đồng hồ, trời ạ, đã
2h15 rồi, thủ trưởng gọi điện thoại từ sân bay, anh ấy không biết giao
thông Bắc Kinh cực kỳ đáng sợ hay sao?

Cô cuống quýt như kiến bò miệng chảo, vội vàng thay quần áo, để lại lời nhắn cho chị hai, khoác túi xách chạy như bay ra bến xe.

Cuống cuồng như thế, đến được sân bay cũng phải gần năm giờ.

Xuống đến ga tàu điện ngầm, sực nhớ ra quên không hỏi thủ trưởng ở cửa ra số
mấy, gấp gáp đến mức mồ hôi ròng ròng trên mũi. Ngẩng đầu nhìn biển chỉ
đường, bóng dáng cao to của thủ trưởng đã đập ngay vào mắt.

Trong đầu bỗng vọt ra một câu nói: Nếu một người để ý tới bạn, anh ấy tuyệt
đối sẽ không để bạn vì anh ấy mà chịu một chút vất vả nào.

Cũng
may anh không mặc quân phục, nhưng như thế này cũng rất thu hút ánh mắt
người khác rồi. Cửa ga tàu điện ngầm tấp nập người ra vào, đều là khách
vãng lai, chẳng ai nhìn ai. Nhưng khi đi ngang qua thủ trưởng, họ đều
không kìm chế được ngoái lại nhìn anh một cái.

Anh chỉ nhìn cô.

– Đến rồi à!

Không nhanh không chậm.

Chiếc quần bò mài bó sát, áo khoác màu kaki siêu ngắn, gương mặt nhỏ nhắn
hình như đầy đặn hơn trước một chút, trắng trẻo hồng hào, tràn đầy sức
sống thanh xuân.

Thủ trưởng hơi gầy, cằm nhọn ra, chỉ có khí chất vẫn thâm trầm như cũ, ánh mắt vẫn sắc bén như xưa.

– Hành lý đâu? – Cô thấy trong tay anh chỉ có một chiếc túi đựng máy tính.

– Anh không mang hành lý.

Giờ này, cậu lính cần vụ có lẽ đã đến sân bay quân sự, hành lý của anh sẽ về đến nhà trước anh.

Tiếng loa tổng đài vang lên, đoàn tàu rầm rập chạy tới, Gia Hàng tiến về phía trước mấy bước.

Trác Thiệu Hoa kéo cô lại:

– Đi chuyến sau.

Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định lại.

Tưởng anh mệt, Gia Hàng lùi lại mấy bước, bước ra khỏi vòng người hình bán
nguyệt. Cửa tàu lạch xạch mở ra rồi đóng lại, đoàn tàu lại sầm sập rời
khỏi ga, nhà ga lại trở nên yên ắng.

– Nhìn xem. – Trác Thiệu Hoa rút ví trong túi ra, lấy ra đưa cho cô.

Ha, bên trong nhét tấm ảnh cả nhà chụp chụng hôm Phàm Phàm đầy tháng.

– Xem này, trông em cũng ra vẻ mẹ hiền ra phết.

Phàm Phàm ngọ nguậy mãi, sợ thằng bé ngã, cô dồn toàn bộ sự chú ý lên cu
cậu, không nhìn vào ống kính. Thủ trưởng hơi ôm eo cô từ phía sau, gương mặt vừa mới nghiêm nghị bỗng trở nên vô cùng hiền hòa.

Trác Thiệu Hoa lặng lẽ nhìn cô, thở dài, không nói.

Cô không nhắc tới Phàm Phàm tiếng nào, không nhớ chút nào sao? Cô và Phàm
Phàm đã ở bên nhau gần một năm, anh mới quen cô được bao lâu, mới cách
xa vài ngày đã cảm thấy trong lòng trống vắng. Nảy ra ý nghĩ đi máy bay
dân sự, chỉ vì muốn kiếm cớ gặp lại cô sớm hơn một chút.

Gặp cô rồi, sẽ làm gì, anh không nghĩ tiếp.

Lại một chuyến tàu nữa vào ga.

Bọn họ là những người cuối cùng lên tàu, anh đưa tay chắn sau lưng cô một
cách tự nhiên, bảo vệ cô khỏi bị người khác va vào. Trên tàu chật cứng,
họ đi qua mấy toa rồi đứng ở đoạn nối giữa các toa.

Đoàn tàu lăn bánh, những mối nối lắc lư dữ dội, trán cô va vào ngực anh.

– Xin lỗi! – Cô ngượng ngùng lên tiếng.

Hơi thở đàn ông thanh mát phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô bất giác cảm thấy hơi choáng váng.

Những người con trai mà cô tiếp xúc, đa số đều hôi rình vì mấy ngày không
tắm, lại thêm mùi tất thối khiến người ta buồn nôn. Chu Văn Cẩn thì lại
sạch sẽ, thích dùng một loại xà phòng có mùi như bạc hà, rất thanh mát.
Hôm tường lửa của anh được cấp bằng sáng chế, khi đi uống rượu ăn mừng
với bạn bè, anh cũng gọi cô theo. Tửu lượng của cô bình thường, uống một ly bia rồi cắm đầu ăn thức ăn. Bọn con trai đều say túy lúy, Chu Văn
Cẩn là người duy nhất không gục xuống, bởi vì anh phải trả tiền, cô nghĩ vậy.

Anh đưa cô về lý túc xá. Đêm mùa hạ, sao đầy trời, gió còn
chưa mang theo hơi nóng bức, anh và cô kề sát gần nhau, cô không ngửi
thấy mùi rượu trên người anh, mà ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh. Cô còn
hít sâu một hơi, cứ ngỡ là mùi hương của loài hoa nào trong sân trường.

Trước cửa ký túc xá, anh xoa đầu cô, nói tạm biệt. Chu Văn Cẩn cao hơn cô nửa cái đầu, cô cũng chạm vào ngực anh như vậy, mới biết đó không phải là
hương hoa, mà là hơi thở của anh.

Chiều hôm đó cô chơi hai trận bóng, chưa thay quần áo, khỏi cần nghĩ cũng biết, người cô hôi như thế nào.

Lần đầu tiên biết được xấu hổ cũng có thể khiến người ta muốn đi tự tử.

Tàu dừng lại, toa tàu lại lắc lư dữ dội. Người rất đông, cô đứng không vững, lại nhào vào lòng thủ trưởng.

Cô ngước đôi mắt vô tội lên, thanh minh mình thật sự không phải kiếm cớ ăn đậu phụ[1] của anh.

[1] Từ lóng chỉ việc sàm sỡ.

Ánh mắt thủ trưởng bao dung bình thản, khiến cô yên lòng.

– Đây là bài hát gì thế nhỉ? Em đã từng nghe rồi, thật đấy, nhưng có phải ti vi bị trục trặc không, sao chỉ có nhạc không vậy?

Cô đưa máy nhìn chiếc ti vi treo bên cạnh cửa toa tàu, kiếm chuyện để nói.

– Bài hát này có hai bản, một bản là có lời, bản kia chỉ như thế này thôi.

Cô ngoan ngoãn trật tự, im lặng là an toàn.

Đã tới ga của họ, ra khỏi ga tàu điện ngầm, bên ngoài bóng chiều đã thẫm.

Trong ánh đèn rực rỡ, thủ trưởng nói:

– Chúng ta đi ăn tối.

Gia Hàng không phản đối. Lúc qua đèn xanh đèn đỏ, cô ngẩn ra, hình như đây
là lần đầu tiên cô và thủ trưởng ăn cơm ở ngoài một mình. Lần trước ăn
cháo, có mặt Tiểu Phàm Phàm. Hồi trước mang bầu, anh cũng chưa ăn cơm ở
ngoài với cô.

– Muốn ăn gì?

Trên con phố này có rất nhiều hàng ăn, thủ trưởng dừng chân hỏi.

Nhà hàng cao cấp thì phải đặt trước, KFC và McDonald lại quá đông, Gia Hàng chọn một tiệm ăn nhanh lịch sự, không quá ồn ào, đang mở một bản nhạc
sáo du dương.

Mỗi người gọi một phần cơm trộn, màu sắc rất đẹp,
hạt cơm óng ánh trong veo, thức ăn rực rỡ đủ màu, xung quanh còn có nước sốt rưới đều ngấm vào cơm, trông rất ngon mắt. Canh ăn kèm là canh thịt thái chỉ nấu rau, trông cực kỳ thanh mát.

– Ăn thôi! – Gia Hàng ăn từng miếng to.

Ăn được một nửa, mồm cô đầy thức ăn, quay người rút hợp đồng của Trì Sánh trong ba lô ra, nhồm nhoàm nói:

– Suýt nữa thì quên, anh đọc cái này đi!

Ánh mắt như thể đứa bé con đang háo hức chờ được tuyên dương.

Trác Thiệu Hoa đặt đũa xuống, nhìn cô thật sâu.

Điện thoại của cô có tin nhắn, là của Ninh Mông. Qua Mạc Tiểu Ngải, cô nàng
này biết được cô về Bắc Kinh nên rất phấn khởi. Ninh Mông bây giờ thuộc
tầng lớp làm công ăn lương ổn định, tiếp xúc nhiều với giới IT, rất ra
dáng tinh hoa đô thị, huênh hoang nói muốn dẫn Gia Hàng đi cho biết bộ
mặt phồn hoa đô hội.

Trác Thiệu Hoa xem sơ qua hợp đồng, anh
không phải là luật sư, nhưng cũng nhận thấy được công ty Trì Sánh rất có thành ý, thể hiện rõ suy nghĩ muốn hợp tác lâu dài với Gia Hàng, hợp
đồng không có cạm bẫy, giá đưa ra hết sức khả quan.

Đây thật sự là một công việc kiếm được rất nhiều tiền, Gia Hàng không hề nói quá.

Cô thành thật cho anh xem hợp đồng như vậy, không phải là muốn hỏi ý kiến
của anh, mà là muốn nói cho anh biết, cô có khả năng tự nuôi sống mình
rất tốt, anh không cần phải có trách nhiệm với cô. Cũng có thể nói thế
này, sau này anh không cần phải hỏi thăm cô, không cần phải lo lắng hay
liên lạc với cô nữa.

Chẳng trách lúc đầu cô từ chối khi anh muốn tìm việc cho cô.

Cô muốn tung cánh rồi, anh đang trở thành sợi dây ràng buộc cô.

Anh gấp hợp đồng lại, cầm đũa lên, và mấy hạt cơm vào miệng, cơm hơi nguội, không ngon như vừa nãy.

– Xem xong chưa? – Gia Hàng ấn nút gửi rồi ngẩng đầu lên. – Có phát hiện ra bây giờ em cũng được coi là người có tiền rồi không?

Vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.

– Ừ, bữa cơm này em trả tiền nhé. – Trác Thiệu Hoa chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng.

– Không thành vấn đề, anh còn muốn ăn gì nữa em mua cho. – Gia Hàng rất hào phóng.

– Có thể muốn thứ khác được không? – Anh hỏi tỉnh bơ.

Cô gật đầu như bổ củi:

– Được chứ!

Anh gật đầu.

Ăn cơm xong, anh dắt cô đi qua mấy dãy phố, tới một cửa hàng chuyên bán đồ trẻ em.

– Trời lạnh rồi, Phàm Phàm cần thêm mấy cái áo bông nữa. Em bảo hiệu nào tốt?

Chưa vào hàng trẻ em bao giờ, cô tò mò nhìn những bộ quần áo bé xíu của hãng Fendudu[2] treo trên giá:

[2] Một nhãn hàng thời trang trẻ em của Trung Quốc.

– Hãng nào cũng tốt. – Cô hào phóng khen ngợi.

Anh mô tả chiều cao và tuổi của Phàm Phàm cho cô bán hàng đang cười dịu
dàng, chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã lấy ra một đống quần áo.

– Mấy cái này thế nào? – Anh gọi Gia Hàng lại.

– Đẹp lắm, cái nào em cũng thích.

Gia Hàng chỉ hận một nỗi không thể quay ngược thời gian để quay trở lại thành một đứa trẻ.

– Vậy em trả tiền đi, để anh bảo người ta gói hết lại.

Mặt Gia Hàng lập tức đen sì như cái đít nồi, len lén liếc nhìn bảng giá. Ăn cướp chắc, mấy bộ quần áo bé xíu mà mắc lè lưỡi.

– Không muốn mua thì thôi. – Thủ trưởng cực kỳ thấu tình đạt lý.

– Quầy thu ngân ở đâu? – Gia Hàng cầm túi xách, nghiến răng ken két.

Cô thu ngân tỉnh bơ cầm cái thẻ, quẹt một cái nhẹ như không, vứt bút và
giấy ký tên ra, bàn tay cầm bút của Gia Hàng run lên, trái tim rỉ máu.

Bạc trắng không phải là dễ kiếm đâu nhé, tốn biết bao tế bào thần kinh,
thức trắng biết bao đêm đấy, cái thằng nhóc thối chỉ biết ăn với ngủ
kia, dựa vào cái gì mà mặc quần áo đẹp đến thế. Cô lớn từng này rồi còn
chưa bao giờ xa xỉ như thế đâu.

Đau lòng quá!

Nhớ kỹ rồi, sau này nói gì phải uốn lưỡi bảy lần trước khi lên tiếng.

Thủ trưởng chu đáo không để cô phải xách túi, lại còn rất ga lăng để cô đi vào phía trong vệ đường.

– Gia Hàng, mấy hôm nay chúng ta đều không ở nhà, một mình thím Đường
trông Phàm Phàm rất vất vả, dì Lữ nhọc lòng bồi bổ cho Phàm Phàm, cũng
nên mua hai bộ quần áo cho họ làm quà năm mới. Thế nào?

Cô ngoan rồi, ngậm chặt miệng không đáp.

– Quần áo đắt tiền quá họ cũng chẳng có dịp nào mà mặc, mua hai cái áo
lông vũ là được. – Anh kéo cô vào một cửa hàng, đi tơi quầy bán áo lông
vũ, anh phụ trách nhờ nhân viên chọn áo, cô phụ trách trả tiền.

Tim đau tới mức tê liệt.

Lúc đi thang máy xuống, ánh mắt anh quét qua cửa hàng Erdos phía dưới, ở
nơi bắt mắt nhất treo một chiếc khăn quàng cổ sọc đen trắng.

– Gia Hàng, cái khăn kia anh quàng thì thế nào?

Muốn khóc mà không có nước mắt, Erdos đó, sờ vào là phải bốn con số đấy.

– Già lắm. – Cô khẳng khái đáp.

– Công việc của anh cần phải già dặn một chút. Tuổi tác của anh với sinh
viên không cách biệt mấy, anh vẫn lo họ thấy anh quá trẻ, sẽ nghi ngờ
trình độ của anh.

Anh bước thẳng tới quầy Erdos.

Cô kéo anh lại:

– Cái khăn ấy lắm lông, quàng lên cổ ngứa lắm.

– Anh chịu được.

– Anh toàn mặc quân phục… không có cơ hội quàng đâu!

– Những lúc như thế này, anh có thể quàng bên trong áo khoác. Chẳng lẽ em không muốn tặng anh?

– Không phải, ha ha… Anh thích là được rồi!

Cười trông còn khó coi hơn khóc.

– Gia Hàng, anh thật sự rất thích. – Anh cam đoan hết sức nghiêm túc.

Vậy thì mua thôi.

Hơn hai ngàn ngân lượng, một lần nữa trôi theo dòng nước.

Gia Hàng cảm thấy tấm thẻ trong tay nhẹ đi rất nhiều.

Cuối cùng cái gì cũng đã mua xong, cũng may anh không đề nghị mua quà cho cậu lính cần vụ.

– Chúng ta đi taxi về nhà. – Anh nhìn vào bóng đêm mênh mông.

– Đừng, đi xe buýt. – Lát nữa anh lại bắt cô trả tiền xe, cô xót tiền, bây giờ tiết kiệm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

– Nhiều đồ thế này, ngồi xe buýt không tiện. Tiền xe anh trả. – Anh thương lượng.

Cô không có ý kiến, đi mãi hai chân đã mỏi nhừ, huống chi tim còn đang đau như cắt.

Gọi một chiếc taxi, anh ngồi ghế phụ lái, cô ngồi sau với một đống túi tắm. Trên đường đi, cô chỉ mải nhẩm tính thiệt hại của ngày hôm nay, không
để ý đến cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng kêu khoa trương của
dì Lữ, mới phát giác đã về tới tứ hợp viện rồi.

– Sao phu nhân lại hoang phí như vậy, chăm sóc mọi người là bổn phận của chúng tôi. – Dì Lữ và thím Đường đồng thanh cảm ơn.

Cô âm thầm mặc niệm, cô cũng không muốn hoang phí, cô bị người ta gài bẫy có được không hả?

Tiểu Phàm Phàm kích động ưỡn thẳng bụng, cu cậu ít nịnh bợ nhất, không phải là vì quà cáp, mà là vì nhìn thấy cô.

Cô cẩn thận bế thằng bé lên, gương mặt sầm sì suốt mấy tiếng liền bừng lên vài tia nắng, thơm chụt lên đôi má Tiểu Phàm Phàm:

– Ôi ôi, Tiểu Phàm Phàm, nhớ Heo không?

– Phu nhân, mau vào nhà thôi, hôm nay tôi vừa thông gió cho phòng của cô, chăn cũng phơi ra nắng rồi. – Dì Lữ mỉm cười giục giã.

Cô bỗng rùng mình, đột nhiên nhớ ra sao cô lại đến đây làm gì?

Nếu đã đến rồi, muốn đi không phải là dễ.

Thím Đường báo cáo tình hình tiến bộ và thay đổi của Tiểu Phàm Phàm mấy ngày qua với Gia Hàng, bao gồm cả số lần đi tè đi ị. Nhìn điệu bộ yêu nghề
của thím Đường, cô đành phải gật đầu, thỉnh thoảng lại “à”, “ờ” vài
tiếng lấy lệ.

Dì Lữ cần mẫn xuống bếp nấu đồ ăn đêm, bưng đồ ăn
bốc khói nghi ngút lên, khiêm tốn nói không biết phu nhân về, nếu không
đã chuẩn bị thịnh soạn hơn, như thế này đạm bạc quá. Cô nói đâu có đâu
có!

Tiểu Phàm Phàm rất có tiềm chất hưng phấn vì có khách tới
chơi, mười giờ hơn rồi mà chẳng hề buồn ngủ chút nào, cứ dựa vào lòng
cô. Cô đi vào nhà vệ sinh một chút mà cu cậu nước mắt nước mũi đầm đìa.

Cô bịt tai, ngồi trên bồn cầu gọi điện cho chị Gia Doanh.

Lại một lời nói dối:

– Chị, em đến lấy tài liệu ở chỗ Mạc Tiểu Ngải, tối em ngủ ở đây luôn.

Gia Doanh dặn cô sáng mai về sớm, chị và Lạc Gia Lương đều bận, nếu về muộn quá thì Gia Hàng tới trường đón Tử Nhiên.

Cô gập điện thoại lại, thở dài một hơi, cô căng thẳng tới mức tim cứ đập thình thịch.

Thủ trưởng đánh răng tắm rửa xong, cuối cùng cũng đã hiện thân với điệu bộ
khoan khoái, Phàm Phàm nhìn thấy anh như thể nhìn thấy cái giường, ngáp
một cái nho nhã rồi ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.

– Em cũng đi ngủ sớm đi! – Anh gỡ bàn tay đang vò đầu của cô xuống, vò nữa là thành tổ quạ mất.

Cô ấm ức lườm anh, vừa quay người đi liền ngáp một cái, bôn ba nửa ngày trời, cô cũng rã rời rồi.

Loạng choạng ra khỏi cửa, chân tự giác tìm phương hướng. Công tắc ở hướng
nào, áo ngủ đặt ở đâu, không cần bật đèn cũng biết đi mấy bước là bồn
cầu, bồn rửa mặt.

Nơi này cũng coi như là nửa cái nhà của cô, quá quen thuộc rồi.

Nhắm mắt lại, nằm ngả ra, ngủ một giấc vùi không mộng mị.

Nhìn thấy đèn trong phòng dành cho khách tắt rồi, Trác Thiệu Hoa mới đi vào
phòng ngủ. Tiểu Phàm Phàm đã say ngủ trên tay anh, anh nhẹ nhàng thay
tả, đắp chăn cho thằng bé, rồi từ từ nằm xuống.

Trong bóng đêm, nhớ tới ánh mắt hậm hực trước khi đi của Gia Hàng, anh không nhịn được, bật cười.

Từ trước tới giờ không phát hiện ra, thì ra mình cũng có tiềm năng trêu
ghẹo. Nếu kể cho Thành Công nghe, thế nào cậu ta cũng cho rằng anh đang
bịa.

Anh mà lại dày mặt đi bắt chẹt tiền của một cô bé, không thể tưởng tượng nổi!

Bắt đầu từ hôm nào nhỉ? Mỗi lần nhìn thấy vẻ thanh xuân động lòng người lấp lánh trên gương mặt cô, trái tim anh bỗng nảy lên, anh sẽ làm ra một số chuyện khác hẳn lẽ thông thường. Vẻ mặt cô như một cơn thủy triều, anh
cảm thấy mình có thể nghe được âm thanh con sóng đánh vào bờ cát trong
lồng ngực cô. Bị cô thu hút, là chuyện không thể khống chế được.

Cô là một dạng khác, hoàn toàn khác với những người anh đã quen suốt ba
mươi ba năm qua. Nếu dùng hình dạng để hình dung những người anh quen,
thì bọn họ là hình vuông, Thành Công là hình tròn, còn cô lại chẳng theo quy tắc nào hết, thích vuông thì vuông, thích tròn thì tròn, thậm chí
còn có thể trở thành hình tam giác.

Đêm cuối cùng ở Lan Châu, anh nằm mơ thấy cô. Ở sân bay, anh bế Phàm Phàm, cô xách hành lý. Phàm Phàm khóc khàn cả giọng, cô nghe thấy nhưng không chịu quay đầu lại, xách
hành lý bước qua vạch kiểm tra, từng bước đi xa dần.

Mấy đêm khi
Giai Tịch qua đời, anh cũng không bi ai đến thế. Khi tỉnh lại, ngồi dậy
hút một điếu thuốc đến khi trời sáng, tâm trạng nặng nề như bầu trời u
ám ngày đông. Anh cầm điện thoại lên, muốn được nghe giọng nói của cô,
cuối cùng lại đặt xuống.

“Hi hi…”. Không biết mơ thấy gì vui vẻ, Tiểu Phàm Phàm cười khanh khách.

Anh dịu dàng vỗ về con, hạ giọng hỏi:

– Phàm Phàm, muốn có mẹ, cố gắng là được phải không?

Tiểu Phàm Phàm cười rõ tươi.

Gia Hàng ngủ rất ngon, hình như có cơn gió nhẹ thổi đâu đây, thổi từng đợt vào mặt cô, ngưa ngứa…

Mắt hơi tí hí, trước mặt hiện ra một gương mặt nhỏ đang chảy nước dãi, cơn
gió nhẹ là bàn tay mềm như bông của cu cậu, đang tò mò sờ tới sờ lui
trên mặt cô.

– Tiểu Phàm Phàm, con đấy à! – Cô bật dậy cụng đầu với thằng bé, như chơi trò đấu bò hồi nhỏ.

Mới đầu Tiểu Phàm Phàm rất vui, nhưng cô không để ý nên đụng cho cu cậu một cái đau điếng, cu cậu nhếch miệng, nước mắt vòng quanh.

– Ôi ôi, Heo hư quá! Mạnh mẽ lên, chúng ta không khóc. – Cô vội ôm thằng nhóc vào lòng dỗ dành.

Nhóc thối đã thay quần áo mới rồi, đúng là tiền nào của nấy, đẹp trai hơn lúc thường rất nhiều.

– Nói cho con biết nhé, đây là Heo mua đấy! – Qua một đêm, ruột vẫn đau. – Ai bế con vào đây?

– Phu nhân tỉnh rồi! – Thím Đường từ phòng vệ sinh bước ra. – Thiếu tướng đã ra khỏi nhà từ sớm, dặn cô đợi cậu ấy về.

Ý là, hôm nay không được ra khỏi cửa.

Cô nhíu mày, tiếp tục chơi với Phàm Phàm. Liếc thấy máy tính và sách vở
trên bàn, mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo được xếp ngay ngắn bên
trong.

– Đây là do dì Lữ sắp xếp ạ? – Cô hỏi thím Đường.

– Thiếu tướng không cho bọn tôi làm, cậu ấy nói phu nhân bận đi tập huấn.

Mặt dày như cái thớt cũng đỏ như tôm luộc rồi.

Điều này có kỳ lạ không? Kỳ lạ, đột nhiên có cảm giác mơ hồ không thể nói
ra. Một luồng nhiệt nóng dập dềnh trong tim, cuộn lên mấy vòng, Gia Hàng bồng bềnh trôi trong đó.

Có lẽ là xấu hổ.

Thím Đường phải giặt quần áo cho Phàm Phàm nên để cậu bé chơi với mẹ. Phàm Phàm cười
tít mắt rúc vào trong chăn, cái chân nhỏ ung dung gác lên bụng cô. Gia
Hàng cũng không vội dậy, cứ để mặc cậu bé. Chơi chán, Tiểu Phàm Phàm lại lăn ra ngủ.

Gia Hàng không dám nhúc nhích, thím Đường lại không đi vào, cô đành phải nằm bên cạnh cậu nhóc, sau đó, cô cũng ngủ luôn.

– Đúng là mẹ con máu mủ, trông thằng nhóc ngủ với mẹ ngoan biết mấy! – Dì Lữ và thím Đường rón rét đi vào, nhìn nhau mỉm cười rồi khép cửa lại.

Gia Hàng tỉnh dậy bởi tính ê a của Tiểu Phàm Phàm, mặt cu cậu đỏ gay.

Cô vội gọi thím Đường.

– Phàm Phàm chắc chắn lại làm trò xấu rồi! – Thím Đường đã quen với vẻ mặt này của cu cậu.

Mở tả ra, quả nhiên trong đó đầy một bịch “vàng”. Gia Hàng bịt mũi, cười ngặt nghẽo chê Phàm Phàm xấu.

Cậu nhóc cũng nhệch miệng ra cười theo.

Gia Hàng tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã lên tới ngọn cây. Cô thẫn thờ dựa
vào cửa, những bộ quần áo bé xíu phơi trong sân, những bồn cây khỏe mạnh được tỉa tót gọn gàng, mùi nếp thơm tỏa ra từ chái bếp, tiếng bi bô của Tiểu Phàm Phàm… thật giống một mái nhà hạnh phúc và ấm cúng!

Khi ánh mắt lướt qua căn phòng vẽ ở phía đối diện, cô khẽ thở dài, quay người đi vào phòng.

Ăn trưa xong, cô nhận được điện thoại của Mã Soái hỏi cô đã xem xong hợp
đồng chưa, có ý kiến gì không, hôm nay nếu cô ký hợp đồng, công ty sẽ
lập tức triển khai thực hiện các công việc tiếp theo.

– Tôi không có ý kiến gì, bây giờ tôi sẽ tới đó. – Cô đang muốn tìm lý do để chuồn đây!

Máy tính và sách trước mắt có dùng tới, cô sẽ mang đi trước. Vừa mới cho
vào túi, trong sân đã vang lên tiếng xe ô tô, thủ trưởng đã về.

– Ra ngoài? – Câu hỏi ngắn gọn.

– Hôm nay ký hợp đồng. – Cô thành thật khai báo, mấy cái túi trong tay là tiện thể xách theo.

– Đợi anh năm phút. – Thủ trưởng đón lấy mấy cái túi, nhét vào trong xe, rồi cầm lấy chìa khóa trong tay cậu lính.

– Không cầu đâu!

Kế toán công ty Trì Sánh chắc sẽ chuyển tiền vào thẻ của cô, hình như
không cần bảo vệ đưa đón. Hơn nữa nếu anh ở đó, cô sẽ càng lo lắng cho
đồng tiền của mình hơn.

– Đây là chuyện lớn. – Giọng thủ trưởng tỏ ý không cho phép từ chối.

Cô hậm hực hừ một tiếng tỏ ý phản đối, tự nhắc mình hôm nay nhất định phải khóa mồm khóa miệng, không được nói linh tinh.

Thủ trưởng mặc một chiếc áo khoác màu nâu dài tới gối, quần màu tàn, cổ quàng chiếc khăn đen trắng lần trước.

Ai da, người ta ba phần dung mạo, bảy phần trang điểm, thủ trưởng vốn đã
bảy phần dung mạo, phen này rõ là công tử dịu dàng như ngọc mà.

Không đúng, câu này nữ tính quá, thủ trưởng phải là tuấn tú hơn người, lạnh lùng phi phàm.

Cô đúng là tấm gương đạo đức sáng ngời, mãi ngắm người ta, còn mình thì để cổ trần đứng trong gió lạnh, xoa tay cho ấm.

Xe ra khỏi nhà xe, cô vẫy tay với Phàm Phàm, mở cửa bước lên xe.

Giây phút chiếc xe chạy ra khỏi sân, Tiểu Phàm Phàm ra khỏi tầm mắt, tâm trạng bỗng tệ hẳn đi.

– Hôm trước đã bàn xong hợp đồng rồi, hôm nay chỉ ký thôi. – Cô ý nhị nói cho anh biết, anh đi theo là thừa.

– Em có nghe nói về cuộc chiến trang mạng giữa giữa 360 và QQ[3] không?

[3] Một công ty mạng nổi tiếng của Trung Quốc, chuyên cung cấp các dịch vụ chat trực tuyến.

Sáng nay anh vội vàng đi tới Bộ Công nghệ Thông tin, chuyện này càng ngày càng ác liệt, đã kinh động đến cấp trên.

Cô nhướn mày như không có chuyện gì:

– Giang hồ chỉ có một, ai mà chẳng muốn là võ lâm minh chủ?

QQ thành lập hơn mười năm, vươn tay tới từng ngóc ngách nhỏ trên mạng, nó
đã không chỉ đơn thuần là một công cụ chat, mà giờ đã nhúng tay vào cả
trò chơi, không gian, truyền hình, phương thức truy cập, phần mềm diệt
virus v.v…, nhanh chóng chiếm lĩnh giang hồ. Yahoo 360 là kẻ đến sau,
đóng vai trò như một đại hiệp, giúp người sử dụng miễn phí bảo vệ máy
tính, xử lý thư rác, quét dọn trojan, dần dần chiếm được lòng tin của
người dùng, nhưng đó không phải là mục tiêu cuối cùng của họ.

Binh không muốn làm tướng không phải là binh sĩ tốt. Vì thế, giang hồ lại nổi cơn mưa máu gió tanh.

360 và QQ không thể dùng chung, bạn chỉ có thể chọn một trong hai, nhưng
quá nhiều người dùng đã ỷ lại cực lớn vào hai thứ đó, thiếu một trong
hai là không thể.

Bây giờ hai công ty bắt đầu đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ, dường như bỏ bên nào cũng được.

Đau khổ nhất là người tiêu dùng, máy tính đình công.

– Chẳng lẽ cứ thế tọa sơn quan hổ đấu? – Anh bị cô chọc cười. Thực ra
chuyện này vốn chẳng liên quan đến anh, nhưng phía Bộ sợ trong trận đại
chiến này, sẽ có kẻ rắp tâm ngư ông đắc lợi. Cấp trên đã lệnh cho Bộ
Công nghệ Thông tin và Bộ Công an ra mặt giải quyết.

– Em ghét
kiểu hành vi lưu manh này của họ, người dùng có quyền tự lựa chọn, nếu
anh tốt thật sự, họ sẽ chọn anh, đằng này anh lại muốn dắt mũi người ta, quá ư ngang ngạnh. Đâu phải là quan hổ, mà là xem họ giở trò khỉ thì
có. Có điều cạnh tranh cũng tốt, như thế giang hồ mới đông vui. Nhà nước sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu, chắc chắn một miếng bánh to chia là n
miếng bánh nhỏ, như thế cũng cảnh cáo các đại hiệp sau này, đừng có ôm
mộng làm minh chủ, hãy chấp nhận thế chân vạc của hiện tại đi. Nếu muốn
làm minh chủ, trừ khi phải mạnh tới mức không ai vượt qua được. Trường
Giang sóng sau xô sóng trước, có khả năng đó không? Phần mềm trâu bò như vậy, mà lúc nào cũng đính chính sửa chữa với cả vá lỗi còn gì.

Bàn tay nắm vô lăng không kìm chế được siết mạnh, nếu không sẽ không thể kìm chế những cảm xúc đang sục sôi trong lòng.

Phân tích của cô về thế giới mạng sắc sảo và độc đáo đến vậy, anh thừa nhận
anh thích cách nói chuyện như thế này. Từ trước tới nay, dù trong lòng
có khúc mắc gì, hoặc là anh im lặng, còn nếu nói ra thì đã là kết luận
cuối cùng. Anh rất ít khi nói về công việc của mình, nhưng trước mặt cô
lại buột miệng như vậy. Mà cách nhìn nhận của cô hoàn toàn giống anh,
chỉ có điều có lẽ anh sẽ nói một cách hoàn toàn nghiêm túc, còn cô,
trong tiếng cười nói, kiếm vung như cầu vồng.

Anh nín thở, lắng nghe tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Hình như, anh đã phát hiện ra một viên ngọc chưa được mài dũa.

– Anh đợi em hay là đi chỗ khác?

Tới cửa công ty Trì Sánh, Gia Hàng hỏi Trác Thiệu Hoa. Cô hỏi như vậy là vô cùng chu đáo, thiếu tướng quân đội cũng như cây tùng cây bách, hiên
ngang khí phách, còn thương nhân ít nhiều gì đều sặc mùi con buôn, cô sợ anh bị nhiễm bẩn.

Trác Thiệu Hoa kéo phanh tay, mở cửa xe. Anh
ngước nhìn tấm biển hiệu bắt mắt của công ty Trì Sánh, rồi lại đưa mắt
nhìn những tòa nhà xung quanh. Khu vực này không thuộc diện nhất nhì
trong giới công nghệ Bắc Kinh, nhưng cũng được coi là rất tốt.

Anh bước lên thềm.

– Anh muốn đi lên thật sao? – Gia Hàng đuổi theo sau.

– Nếu không anh đến làm gì? – Anh hỏi ngược lại.

Không phải để áp giải tiền sao?

– Vậy… vậy anh lên đó em phải giới thiệu anh như thế nào?

Gia Hàng cuống lên, khí chất này hình tượng này, nói là tài xế taxi hay người giao hàng, ai mà thèm tin.

– Em muốn giới thiệu thế nào thì giới thiệu, anh hơn em mười tuổi, bảo là chú em cũng được. – Anh mặc kệ cô, khẽ gật đầu với cô nhân viên lễ tân
rồi đi về phía thang máy.

Hàng mi đen nhánh của Gia Hàng chớp
chớp mấy cái, trợn mắt nhìn theo bóng anh, chú? Hừm, xem phim Hàn Quốc
nhiều quá rồi, sao lại không nói là anh nhỉ?

Mã Soái đã đợi sẵn
trong phòng, còn dặn thư ký đặt một bàn ăn, tối nay mời Gia Hàng ăn cơm. Thư ký hỏi là nhà hàng kiểu gì, ông ta nói cô gái trẻ thích những gì
tinh tế, chọn món Nhật hoặc món Hàn.

– Chào tổng giám đốc Mã!

Gia Hàng đến Trì Sánh lần này là lần thứ ba, đã quen đường thuộc lối, vào cửa liền cất tiếng chào hỏi.

Mã Soái ngẩng đầu lên, phát hiện Gia Hàng dắt theo một người đàn ông.

– Đây là?

Gia Hàng cười khan hai tiếng:

– À… thủ trưởng… tôi đó!

Cô nghĩ nát cả óc mới ra được cách xưng hô nước đôi trên.

Mã Soái ngây người, lập tức hiểu rõ vấn đề, bèn đưa tay ra:

– Cô Gia quả thật cần có một thủ trưởng để quản lý. Chào thủ trưởng!

Ông ta hiểu nhầm chữ “thủ trưởng” này thành cách gọi thân mật giữa những
người yêu nhau, trong lòng tấm tắc, cô Gia này thiết kế trò chơi sáng
tạo, mà ánh mắt nhìn người cũng rất tốt.

Trác Thiệu Hoa bình thản gật đầu đáp lại, cũng không giải thích.

Gia Hàng đầu đầy vạch đen, tổng giám đốc Mã nói nghe sao thật kỳ cục. Trông cô giống như kẻ ở bên lề xã hội lắm sao?

Mã Soái mời họ tới sofa ngồi, thư ký bưng trà lên. Có lẽ vì khí chất của
Trác Thiệu Hoa quá nghiêm nghị, không thể mạo phạm, nên ông ta bất giác
cung kính thêm mấy phần:

– Anh đã xem hợp đồng chưa? – Ông ta hỏi thủ trưởng.

Mồm Gia Hàng há hốc, đôn khách thành chủ sao?

Trác Thiệu Hoa mỉm cười nhìn Gia Hàng:

– Em có ý kiến gì khác sao?

Cô rất có ý kiến với anh, hạng mục này là của cô được không hả?

– Vừa rồi cô Gia đã nói trong điện thoại, cô ấy không có ý kiến gì. – Mã Soái đang hỏi ý kiến của thủ trưởng.

– Ồ. – Trác Thiệu Hoa xòe tay. – Vậy thì hai người cứ tiếp tục!

Lúc này Mã Soái mới hướng khuôn mặt tươi cười về phía Gia Hàng:

– Cô Gia, vậy chúng ta ký hợp đồng!

Hợp đồng có hai bản, ông ta lấy một bản từ chỗ Gia Hàng, ký tên mình trước, đóng dấu công ty lên:

– Tôi đã nói với kế toán, để thể hiện thành ý của chúng tôi, khi hợp đồng ký xong, ngày hôm nay sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô Gia.

Gia Hàng mím môi, chẳng nói chẳng rằng.

– Sao vậy? – Mã Soái nhìn Gia Hàng, rồi lại nhìn Trác Thiệu Hoa.

– Nếu hôm nay không muốn ký thì hôm khác chúng ta lại tới. – Trác Thiệu Hoa nói với Gia Hàng.

Gia Hàng tóm lấy cây bút trên bàn, ký tên mình lên như rồng bay phượng múa.

Lần này lại khiến Mã Soái thoáng chút lúng túng, hình như Gia Hàng rất không tình nguyện:

– Cô Gia, nếu cô có yêu cầu gì khác, chúng ta sẽ bàn bạc thêm.

– Tổng giám đốc Mã nghĩ ngợi nhiều quá rồi. – Trác Thiệu Hoa cười cười,
cánh tay vòng qua lưng ghế phía sau Gia Hàng một cách tự nhiên. – Có lẽ
cô ấy đang chê tôi quản lý nhiều quá đó mà.

– Ha, vậy à! – Mã
Soái cười lớn. – Cô Gia, cô không biết đó thôi, có người quản lý là hạnh phúc, như tôi vốn dĩ bị vợ quản, tôi còn thấy vui đó chứ!

Gia Hàng im lặng, cô cảm thấy cô và hai con người này không cùng một hành tinh, giao tiếp quả thật quá khó khăn.

Mã Soái nhiệt tình mời hai người ở lại ăn tối, Gia Hàng nhìn Trác Thiệu
Hoa, cô nghĩ chắc chắn anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại nhận lời.

Cô cũng không tiện từ chối, không dám nói dối Gia Doanh nữa, định gọi điện cho Lạc Gia Lương. Tối nay Lạc Gia Lương không phải đi tiếp khách, đã
đón Tử Nhiên về nhà nấu cơm từ sớm.

Mã Soái mừng không kể xiết,
vội bảo thư ký đổi địa điểm, đặt phòng ở Thính Đào Uyển. Nhà hàng này
cảnh sắc trang nhã, đồ biển và thịt rừng đều nấu rất đúng kiểu.

Giữa bữa ăn, Mã Soái hỏi:

– Xin hỏi thủ trưởng đang công tác ở đâu?

– Dạy học ở trường đại học. – Thủ trưởng né tránh trọng tâm.

– Cô Gia không phải là sinh viên của anh đấy chứ? – Mã Soái cũng hóng hớt, tình yêu thầy trò luôn khiến người ta phấn khích.

– Trình độ của tôi làm thầy giáo của cô ấy vẫn còn thiếu sót nhiều!

– Anh khiêm tốn quá! Nào, uống rượu đi!

Trác Thiệu Hoa phải lái xe nên uống nước hoa quả thay rượu, Mã Soái lại uống hơi say.

Gia Hàng chăm chú ăn, không chen vào nửa câu.

Ăn xong, mỗi người lên một xe. Mã Soái bỗng nhảy xuống xe gọi Gia Hàng lại.

– Cô Gia, tôi đã nói chuyện với ông chủ tờ Lệ nhân trang để ông ấy sắp
xếp một chuyên đề phỏng vấn chúng ta. Tạp chí này dành riêng cho các
thục nữ thời thượng, hết sức thanh tao. Ha ha, chúng ta là Lệ nhân hành, chỉ khác họ có một chữ, đúng là có duyên! Đây là phát súng tuyên truyền đầu tiên của chúng tôi, cô phải nói ra suy nghĩ của mình cho tốt đấy
nhé.

– Bọn họ có đề cương phỏng vấn không? – Gia Hàng hỏi.

– Chắc là có, trước khi phỏng vấn, tôi sẽ liên lạc với cô.

– Tôi chưa từng tiếp xúc với phóng viên, không biết phải đối phó thế nào.

– Chủ biên của họ sẽ đích thân xử lý, cô chỉ cần đi theo, giống như nhảy ba bước ấy mà.

Gia Hàng ừ một tiếng, dưới ánh đèn, cô phát hiện ra ánh mắt Trác Thiệu Hoa
đã sâu lại càng thêm thăm thẳm, như một đầm nước sâu không thấy đáy,
đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, đầm nước khẽ gợn sóng.

Mùa
đông Bắc Kinh thật lạnh, gió rét căm căm, Gia Hàng khép chặt tà áo trên
người, ngước nhìn bầu trời đêm. Đêm lạnh khiến vầng trăng tròn thêm xa,
thêm tỏ.

– Em tự gọi xe về. – Cô xoay người, định lấy túi xách trên xe.

– Lát nữa trả tiền xe cho anh. – Trác Thiệu Hoa mở cánh cửa xe bên ghế phụ.

Gia Hàng sờ sờ chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, không nói gì, ngoan ngoãn lên xe.

Nhà Gia Doanh không xa tiệm ăn, chỉ cách nửa tiếng chạy xe. Dọc đường phải
đi qua một khu vực kinh doanh đông đúc, đúng là đô thành, đêm khuya mà
người vẫn như nêm.

Xe chạy rất chậm. Gia Hàng nhìn thấy một chiếc đồng hồ trên tấm biển quảng cáo cỡ lớn của một siêu thị. Chiếc đồng hồ
đó rất đặc biệt, chính giữa mặt đồng hồ, nơi quỹ đạo hình vuông be bé
nổi lên một vầng trăng tròn. Quảng cáo viết: Nghiêng tay ngắm trăng sao
biến ảo – Lãng mạn nhất là tự nhiên – Thú vị nhất là ánh trăng – Đồng hồ nguyệt tướng Blancpain[4].

[4] Hãng đồng hồ cao cấp nổi tiếng của Thụy Sĩ, được thành lập từ năm 1735.

– Đồng hồ nguyệt tướng[5] là gì nhỉ? – Cô tự lẩm bẩm.

[5] Là loại đồng hồ trên đó có thể hiện sự thay đổi của Mặt Trăng trong một tháng, từ tròn sang khuyết.

– Nguyệt tướng lâu đời, là cách thể hiện thời gian lãng mạn nhất, mang
nhiều ý nghĩa tượng trưng nhất của những nhà quan sát thiên văn. Những
nhà sản xuất đồng hồ đưa quy luật vận động khuyết tròn của mặt trăng vào trong đồng hồ, gọi là đồng hồ nguyệt tướng. Cái đồng hồ đó đẹp à?

Trác Thiệu Hoa liếc một cái.

Gia Hàng không đáp, ôm chặt cái túi xách.

Trác Thiệu Hoa không nhịn được cười:

– Đấy là đồng hồ nữ.

Một bầy quạ đen quang quác bay trên bầu trời.

Xe cách nhà Gia Doanh nửa chặng, Gia Hàng đã ầm ĩ đòi xuống. Nếu để chị
hai và anh rể bắt gặp, chỉ sợ một câu “thủ trưởng” cũng không đủ để giới thiệu.

Trác Thiệu Hoa không khăng khăng nữa, khu vực này coi như là khu thành cũ, rất đông cư dân, an ninh có lẽ rất tốt.

Gia Hàng xách túi đi được vài bước, ngoái lại thấy xe của thủ trưởng vẫn đang dừng ở đó thì vội vàng quay hẳn người lại:

– Anh mau về đi, Tiểu Phàm Phàm đang ở nhà đấy!

– Được! – Trác Thiệu Hoa chớp mắt, không nổ máy.

Anh không đi, Gia Hàng cũng không tiện đi. Một người ngồi trong xe, một người đứng trên đường, ánh mắt bối rối nhìn nhau.

Tay Trác Thiệu Hoa đập hai cái trên vô lăng, như thể cực kỳ khó khăn, cuối cùng cũng nổ máy:

– Vậy anh đi đây, tạm biệt!

– Tạm biệt!

Cái tay xách túi của cô tê cóng rồi.

– Gia Hàng… – Anh mở cửa xe, ngập ngừng.

Cô nhoài người qua.

Ánh đèn đường rọi sáng mặt đất, thực ra chẳng sáng cho lắm. Rõ ràng cô nhìn thấy một tia cô đơn trong mắt thủ trưởng, nhìn kỹ lại thì lại là vẻ
thong dong tự tại luôn không thay đổi.

– Không có gì, em cũng về đi!

Khẽ cười bình thản.

Cô ngẩn ra, vẻ mặt ấy của thủ trưởng hình như không phải là muốn nói câu này.

Chiếc xe xa dần, cô phà ra một luồng hơi trắng, dậm dậm chân, bước vào cổng tiểu khu.

Tử Nhiên ra mở cửa.

– Chị hai có nhà không? – Cô khẽ hỏi.

– Hàng Hàng về rồi à! Em gọi thử máy chị em xem, anh gọi mấy lần mà không ai nghe máy! – Lạc Gia Lương bước từ ban công vào, vẻ mặt lo lắng.

Gia Hàng thầm thở dài, rút điện thoại ra, phát hiện có một tin nhắn.

Cô trợn tròn mắt, là tin nhắn của thủ trưởng:

“Gia Hàng, từ thứ Hai đến thứ Sáu ở nhà chị em, thứ Bảy Chủ nhật về nhà đi!
Phàm Phàm sẽ nhớ em, thím Đường và dì Lữ cũng mong em”.

Nhân duyên của cô tốt thế sao? Gia Hàng thấy lòng phơi phới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.