Hải Nộ Triều Âm

Chương 57: Địa tạng lạt ma



Nhìn quả Liệt Hỏa Lôi Oanh trong tay Thạch Cơ Cơ, Cổ Lai Lạt Ma bật thốt :

– Liệt Hỏa Lôi Oanh!

Thạch Cơ Cơ gật đầu ngạo nghễ :

– Đúng rồi! Món vật này là Liệt Hỏa Lôi Oanh. Nếu ta ném ra, tất cả những người có mặt ở đây đều chết sạch. Lão bước tới một bước ta sẽ ném ngay.

Cổ Lai Lạt Ma sửng sốt, trố mắt nhìn quả Liệt Hỏa Lôi Oanh trong tay Thạch Cơ Cơ bất động.

Địa Tăng Lạt Ma lẫn Bách Tượng Lạt Ma nhìn quả Liệt Hỏa Lôi Oanh sững sờ, bởi không ai ngờ Thạch Cơ Cơ lại có món võ khí cực kỳ lợi hại đó.

Thạch Cơ Cơ truyền lệnh :

– Bây giờ tất cả đều phải đứng yên tại chỗ, không một ai được động tĩnh, bằng trái lại ta sẽ ném quả Liệt Hỏa Lôi Oanh này cùng chết chung.

Địa Tăng Lạt Ma, Cổ Lai Lạt Ma, Bách Tượng Lạt Ma, luôn cả Diêm Vương Tôn Giả và Lưỡng Diện Quái Nhân, không có một ai dám cử động.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía quả Liệt Hỏa Lôi Oanh vì sợ Thạch Cơ Cơ ném bất ngờ.

Phía ngoài quần hùng hắc, bạch đã hồi tỉnh, ngó thấy quả Liệt Hỏa Lôi Oanh trong tay Thạch Cơ Cơ thảy đều khiếp vía, bay hồn, phóng rào rào ra ngoài xa mới dừng lại nhìn vào đấu trường.

Đấu trường lặng ngắt, không một tiếng động nhỏ nhưng căng thẳng đến cực độ.

Thạch Cơ Cơ lại dọa tiếp :

– Ta nói thêm một lần nữa, tất cả đều đứng yên tại chỗ, không một ai được động đậy. Bằng nghịch mạng, ta sẽ ném quả Liệt Hỏa Lôi Oanh ngay tức khắc.

Không một ai dám cử động, chỉ nhìn quả Liệt Hỏa Lôi Oanh trong tay Thạch Cơ Cơ không chớp.

Thừa cơ hội bọn Diêm Vương Tôn Giả, ba lão Lạt Ma và Thạch Cơ Cơ hướng mắt sang phía khác, Tạ Ánh Đào lẳng lặng bước lại bế xốc Phùng Phá Thạch lên, toan phóng đi.

Thạch Cơ Cơ ngó thấy thét :

– Cô nương không chạy kịp đâu, hãy mau buông gã tiểu tử Phùng Phá Thạch đó xuống, chờ ta định đoạt số phận của gã.

Tạ Ánh Đào hiểu rõ sự lợi hại của quả Liệt Hỏa Lôi Oanh đành phải đặt Phùng Phá Thạch nằm trở xuống đất trong khi Từ Tôn Công và Lâm Phùng Chân nhìn nàng bằng ánh mắt tiếc rẻ cơ hội ngàn vàng vừa qua.

Lúc bấy giờ trên đấu trường từ hai lão Diêm Vương Tôn Giả đến ba lão Lạt Ma, Thạch Cơ Cơ và bọn Từ Tôn Công không một ai dám cử động.

Thình lình…

Từ phía ngoài bốn chiếc bóng nhỏ thó vượt ngang qua đầu quần hùng hắc, bạch, phóng ngay vào đấu trường.

Bốn chiếc bóng nhỏ thó dừng lại, nhận ra đó là bốn ả thiếu nữ bịt mặt mặc áo lam.

Diêm Vương Tôn Giả quát :

– Chư vị cô nương…

Nhưng bốn ả thiếu nữ bịt mặt đã vung tay ra bốn phía đấu trường.

Bùng… bùng… bùng…

Một loạt tiếng nổi chấn động, hàng trăm vùng khói xanh bùng lên lan rộng khắp cả sân cỏ Ngũ Lý bình.

Diêm Vương Tôn Giả kinh hoàng quát to :

– Ly hồn hương!

Bùng… bùng… bùng…

Lại hàng trăm tiếng nổ. Hàng trăm cuộn khói lan đi, nháy mắt chìm ngập sân cỏ Ngũ Lý bình.

Rồi thì những tiếng huỵch… huỵch… thi nhau liên tiếp.

Diêm Vương Tôn Giả, Lưỡng Diện Quái Nhân, Địa Tăng Lạt Ma, Cổ Lai Lạt Ma, Bách Tượng Lạt Ma, Thạch Cơ Cơ, luôn cả Từ Tôn Công, Lâm Phùng Chân, Tạ Ánh Đào thảy đều ngã lăn trên mặt đất hôn mê chẳng còn hay biết gì nữa.

Lập tức một ả thiếu nữ bịt mặt trong bốn ả lao vút tới chỗ Phùng Phá Thạch đang nằm.

Thiếu nữ bịt mặt cắp lấy Phùng Phá Thạch, nhắm về phía sau dãy núi Tuyết Lãnh sơn, trổ khinh công chạy nhanh như khói tỏa.

Thân pháp của ả thiếu nữ bịt mặt vô cùng ảo diệu, nháy mắt đã tới chân núi.

Ba ả thiếu nữ bịt mặt kia nhắm ba hướng khác lao vút đi nhanh như ba mũi tên.

Bọn Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng đứng cách xa khỏi vùng khói Ly hồn hương không bị ảnh hưởng nên không hôn mê.

Ngó thấy ả thiếu nữ bịt mặt cắp Phùng Phá Thạch lao đi, Vô Lượng thiền sư quát :

– Cô nương chạy đi đâu?

Lão đạo nhân vội đuổi theo ả thiếu nữ bịt mặt ấy.

Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng cũng liền phi thân bám sát phía sau.

Trên bốn trăm cao thủ hắc, bạch không bị ảnh hưởng khói mê hồn đồng thanh quát to, rào rào phóng theo phía sau.

Vô Lượng thiền sư quát :

– Đứng lại!

Làm như không nghe tiếng quát của Vô Lượng thiền sư, ả thiếu nữ bịt mặt lao thẳng lên ngọn núi.

Bọn Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng vừa đuổi theo vừa quát la chấn động khắp cả núi rừng.

Ả thiếu nữ bịt mặt vẫn chạy như tên bắn, lên tới đỉnh núi phóng xuống thung lũng rồi lại vượt lên ngọn núi khác.

Bọn Vô Lượng thiền sư và trên bốn trăm cao thủ hắc, bạch đuổi theo khẩn cấp.

Tất cả đều nghĩ rằng nếu để cho ả thiếu nữ bịt mặt kia mang Phùng Phá Thạch đi, từ đây chẳng còn cơ hội tranh đoạt lấy chi bảo đó nữa.

Tất cả đều không thể nào ngờ được sau cùng lại có ả thiếu nữ bịt mặt xuất hiện mang Phùng Phá Thạch đi.

Hai bên kẻ chạy người đuổi theo nháy mắt đã vượt qua bốn ngọn núi.

Bấy giờ trước mắt ả thiếu nữ bịt mặt ba phía là vách núi dựng thẳng cao hàng năm trăm trượng, khỉ vượn khó leo, không có loại thân pháp nào vượt ngang qua nổi.

Trước mặt ả thiếu nữ bịt mặt lại có một vực thẳm đen ngòm, không rõ chiều sâu.

Quả thật là tuyệt lộ của nàng rồi.

Bọn người Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng đuổi tới trông thấy phía trước có vực sâu, ả thiếu nữ bịt mặt đã cùng đường tuyệt lộ.

Vô Lượng thiền sư quát :

– Nàng đừng chạy nữa, hãy đứng lại!

Vô Lượng thiền sư dùng khinh công thượng thặng bay tới toan chụp bắt ả thiếu nữ bịt mặt.

Vút!

Ả thiếu nữ bịt mặt nghe tiếng gió rít phía sau liền nhảy ngay xuống miệng vực.

Nháy mắt chẳng còn trông thấy ả thiếu nữ bịt mặt và Phùng Phá Thạch đâu nữa.

Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng tới nơi đáp xuống đứng bên bờ vực thẳm phóng mắt nhìn xuống.

Phía dưới lòng vực đen ngòm như một vùng mực không có nhãn lực tinh vi nào nhận ra mọi sự vật ở phía dưới đáy vực.

Vô Lượng thiền sư thất vọng, miệng niệm câu Phật hiệu :

– A di đà Phật! Nữ thí chủ này là ai, sao lại liều chết cùng tên tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch thế này…

Nhìn xuống lòng vực quan sát phút giây, Thần Phong đạo trưởng nói :

– Vô Lượng đạo hữu, chúng ta hãy tìm cách xuống đáy vực xem gã tiểu tử Phùng Phá Thạch thế nào, pho bí kíp có còn được nguyên vẹn hay không?

Vô Lượng thiền sư lắc đầu :

– Phía dưới lòng vực, bên trên vách đá dựng đứng, tối om như mực. Chúng ta đâu có cách nào xuống phía dưới đáy vực được để tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Bây giờ nếu chúng ta liều lĩnh nhảy xuống đó chắc chắn tính mạng sẽ chẳng còn.

Pháp Thiền đạo trưởng lo lắng :

– Vô Lượng đạo hữu, tình hình diễn biến ra như thế này chúng ta phải làm sao. Chẳng lẽ chúng ta để mất pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục.

Nghĩ thầm phút giây, Vô Lượng thiền sư hy vọng :

– Cứ theo ý bần tăng, dù cho gã tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch và nữ thí chủ kia có tan thây nát cốt, có lẽ pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục chẳng hề hấn gì đâu. Chúng ta hãy ở lại đây canh phòng kẻo có kẻ lén xuống đáy vực, chờ sáng xem lòng vực thế nào, rồi sẽ liệu toan.

Thần Phong đạo trưởng tán thưởng :

– Vô Lượng đạo hữu rất cao minh. Chúng ta hãy kiên tâm, trì chi thu nạp cho bằng được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, nếu để lọt vào tay kẻ khác, ngũ đại môn phái của chúng ta sẽ phải lâm nguy.

Bốn vị đạo nhân ngồi xuống bên bờ vực đếm thời gian chờ sáng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.