Hải Nộ Triều Âm

Chương 44: Tái ngộ cố nhân



Cốp cốp cốp…

Đang ngồi trên chiếc giường điều tức, chợt nghe có tiếng gõ cửa, Phùng Phá Thạch liền mở hai mắt ra.

Chàng lắng tai nghe ngóng phía ngoài cánh cửa phòng đã đóng chặt.

Vừa thoát nạn nơi cánh rừng già, Phùng Phá Thạch tới thị trấn này thuê căn phòng trong khách điếm Vãng Lai, bỗng nhiên có người tới gõ cửa, trong lòng đã nghi hoặc.

Chàng chưa vội lên tiếng, chờ xem phản ứng bên ngoài.

Cốp cốp cốp…

Tiếng gõ cửa gấp hơn lần trước, chứng tỏ một người nào đó đang có chuyện gấp rút.

Phùng Phá Thạch cài lại thanh Tàn Hồn huyết kiếm vào lưng, bước xuống giường tới đứng gần cánh cửa phòng.

Chàng dõng dạc :

– Ai?

Có tiếng vọng vào phòng :

– Ngu huynh đây, Phùng đệ đệ mở cửa mau đi.

Nghe tiếng nói người đó rất quen thuộc nhưng chưa nhận được là ai, Phùng Phá Thạch mở cánh cửa phòng vừa ngầm vận công đề phòng bất trắc.

Một gã đàn ông vận võ phục màu xanh bước vào phòng.

Nhận ra gương mặt gã áo xanh, Phùng Phá Thạch hoan hỉ kêu lên :

– Từ đại ca đó ư?

Gã áo xanh chính là Từ Tôn Công, nắm chặt lấy bàn tay Phùng Phá Thạch tươi cười :

– Chính là ngu huynh đây. Phùng hiền đệ, huynh nhớ đệ vô cùng. Huynh đi tìm kiếm đệ gần một tháng trời rồi, đến thị trấn Hoài Ân nghe tin đệ đang đi về thị trấn Liễu Châu này, huynh cấp tốc đuổi theo đệ tới đây hỏi thăm mãi mới biết đệ thuê căn phòng trong khách điếm Vãng Lai này. Huynh vui mừng khôn xiết.

Phùng Phá Thạch xúc động :

– Tiểu đệ cũng nhớ Từ đại ca không phút giây nào quên được, nhưng đệ muốn đi tìm đại ca, không biết đại ca đang ở nơi đâu, hôm nay gặp lại đại ca thật là hạnh ngộ.

Chàng nói luôn :

– Từ đại ca đi tìm đệ vì nhớ đệ ngoài ra còn chuyện gì nữa hay không?

Từ Tôn Công gật đầu :

– Ngu huynh tìm gặp Phùng hiền đệ để biết tình trạng của đệ hiện giờ như thế nào và cũng có vài chuyện rất cần thiết, muốn nói với đệ.

Phùng Phá Thạch tươi hẳn sắc diện :

– Từ đại ca, lâu ngày chúng ta mới được gặp lại, bây giờ hãy tìm một tửu quán kín đáo uống vài chung rượu tao phùng rồi sẽ cùng nhau đàm đạo.

Phùng Phá Thạch và Từ Tôn Công rời khỏi căn phòng, ra ngoài tới tửu điếm Tứ Hải chọn một chiếc bàn kín đáo cùng ngồi xuống ghế.

Phùng Phá Thạch gọi tên tửu bảo đem rượu thịt ra. Hai người cùng nhau đối ẩm.

Rượu được vài tuần, Phùng Phá Thạch đặt chung xuống bàn nhìn Từ Tôn Công :

– Từ đại ca, lần gặp trước đại ca nói với tiểu đệ đại ca trở về Chấn Viễn tiêu cục, sau đó viếng thăm sư bá. Đệ muốn biết hiện nay tình trạng tiêu cục ra sao rồi.

Từ Tôn Công bằng một giọng buồn buồn :

– Ngu huynh trở về Chấn Viễn tiêu cục trông thấy chỉ còn lại những đống tro tàn.

Huynh không còn nơi nương tựa nên trở về núi, học được vài chiêu do sư phụ truyền cho rồi trở ra chốn giang hồ đi tìm Phùng hiền đệ. Dọc đường nghe được cái tin có liên hệ đến đệ, nay gặp được đệ huynh nói trước để cho đệ cẩn mật đề phòng những chuyện sắp tới.

Phùng Phá Thạch chú tâm :

– Tin gì có liên quan đến tiểu đệ, xin Từ đại ca nói cho đệ được biết.

Đảo mắt nhìn trong tửu điếm quan sát một lượt, giọng nói của Từ Tôn Công hạ thấp như sợ có người nghe lén :

– Trên đường đi tìm Phùng hiền đệ, huynh vào đại tửu lâu Hoàng Hạc Lâu, nơi đó có nhiều tin tức rất quan trọng. Huynh ngồi ăn uống nghe bên các bàn gần đó một số cao thủ hắc bạch chừng trên ba mươi người bàn tán với nhau rất sôi nổi về chuyện ngũ đại môn phái đang quy tụ quần hùng hắc bạch đối phó với hiền đệ.

Phùng Phá Thạch cau mày :

– Bọn ngũ đại môn phái quy tụ quần hùng hắc bạch đối phó với tiểu đệ thế nào, Từ đại ca có nghe bọn họ nói không?

Từ Tôn Công gật đầu :

– Huynh nghe rất rõ ràng. Bọn cao thủ hắc bạch trong đại tửu lâu nói với nhau là ngũ đại môn phái do phái Thiếu Lâm cầm đầu triệu tập các cao thủ trong hai đạo hắc bạch lập liên minh lấy tên là Liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần. Liên minh này có khoảng trên một ngàn cao thủ, sẽ chọn một vị trí đấu trường dẫn dụ hiền đệ tới đó bao vây…

giết hiền đệ…

Toàn thân Phùng Phá Thạch căng thẳng :

– Bọn ngũ đại môn phái chọn vị trí nào làm đấu trường, Từ đại ca có nghe tới không?

– Huynh không nghe bọn cao thủ nói đến chuyện này, huynh chỉ nghe bọn họ bàn tán với nhau về mưu đồ của ngũ đại môn phái trong trận đấu sắp tới.

– Ngũ đại môn phái có mưu đồ gì?

– Ngũ đại môn phái bề ngoài dùng chiêu bài liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần nhưng kỳ thực bên trong chỉ vì tham vọng muốn chiếm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục của Phùng hiền đệ, hiền đệ có nghe cái tin này chưa?

Nhớ lại những lời của Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương, Phùng Phá Thạch khẽ gật :

– Tiểu đệ đã nghe chuyện này một lần rồi những chưa rõ ràng. Từ đại ca có nghe bọn họ nói chừng nào ngũ đại môn phái khai chiến với tiểu đệ không?

– Ngu huynh nghe nói có lẽ từ đây tới đêm rằm liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần sẽ gửi chiến thư cho Phùng hiền đệ hẹn ngày phó hội. Cứ theo bọn cao thủ bàn cãi nếu đêm đó đệ không tới phó hội, liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần sẽ ra lệnh cho tất cả các cao thủ bủa vây đệ trên khắp chốn giang hồ tìm giết cho bằng được đệ.

Từ Tôn Công hỏi :

– Tình thế khẩn trương như vậy ngu huynh muốn biết tới đêm rằm hiền đệ có tới đấu trường đối phó với bọn ngũ đại môn phái hay không?

Ngẫm nghĩ một lúc, Phùng Phá Thạch hừ lạnh :

– Bọn ngũ đại môn phái đã xô đẩy tiểu đệ tới bước đường cùng vì tham vọng chiếm đoạt pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, lẽ nào tiểu đệ lại chạy trốn hay sao. Đêm rằm đệ sẽ tới đó cùng bọn chúng quyết một trận thư hùng.

Từ Tôn Công lo lắng :

– Liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần có tới hàng ngàn cao thủ hắc, bạch, lại còn có các đại cao thủ công lực cao thâm vô lượng. Một mình Phùng hiền đệ cô thân độc mã, độ liệu có thắng nổi bọn họ hay không. Ngu huynh khuyên hiền đệ hãy nên suy nghĩ lại cẩn thận rồi quyết định, kẻo có điều hối tiếc ở sau này.

Phùng Phá Thạch nhất quyết :

– Tiểu đệ không tới phó hội với bọn ngũ đại môn phái không được, Từ đại ca có hiểu tại sao không?

Từ Tôn Công nhìn thẳng vào mắt Phùng Phá Thạch :

– Tại sao, Phùng hiền đệ hãy nói cho ngu huynh được biết?

Phùng Phá Thạch phân tích :

Tại vì bọn ngũ đại môn phái và các bang hội cùng các cao thủ hắc, bạch trúng nhằm cái kế Tá nhân chi thủ của lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn. Lão sử dụng cả ngũ đại môn phái và các bang hội, bày ra cái liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần đẩy đệ vào bước đường cùng, bắt buộc đệ phải khai sát giới. Hai bên sát phạt lẫn nhau, thịt rơi máu đổ, tạo sự oán thù với đệ để tiếp tục chém giết lẫn nhau cho tới khi thực lực tất cả cạn kiệt, lão sẽ xuất hiện chỉ một hồi trống quân, lão sẽ tiêu diệt tất cả hai đạo hắc, bạch tọa hưởng kỳ thành, chiếm lấy ngôi bá chủ võ lâm. Bằng nếu đệ lánh mặt không tới dự, bọn ngũ đại môn phái sẽ thừa cơ hội bố trí cao thủ bao vây đệ trên khắp chốn giang hồ. Đệ sẽ chẳng còn một chỗ dung thân, đừng nói tới chuyện báo thù tiết hận cho phụ thân và các mối huyết thù khác, đệ cần phải trả cho xong. Vì vậy đệ phải tới phó hội, đánh với bọn cao thủ hắc, bạch đạo luôn cả ngũ đại môn phái một trận đại lưu huyết cho bọn chúng kinh tâm tán đởm, khiến cho liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần của bọn họ tan rã, phá vỡ quỷ kế Tá nhân chi thủ của lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn, phá vỡ luôn cái biện pháp cô lập đệ, như vật mới là thượng sách.

Từ Tôn Công gật đầu :

– Phùng hiền đệ tính toán không sai, nhưng sẽ có hai điều bất lợi cho hiền đệ.

Phùng Phá Thạch thăm dò :

– Hai điều bất lợi gì?

Từ Tôn Công nói :

– Điều thứ nhất: nếu Phùng hiền đệ tới phó hội trong đêm rằm sắp tới, chắc chắn đấu trường sẽ diễn ra một trận đại lưu huyết kinh hồn, thây chất thành gò, máu chảy thành sông. Hiền đệ sẽ mang lấy cái tiếng là một hung thần tàn ác nhất trong lịch sử võ lâm kim cổ, muôn đời chẳng có cách nào gột rửa được. Còn điều thứ hai…

Phùng Phá Thạch rung động trong lòng :

– Điều thứ hai thế nào?

Từ Tôn Công đáp :

– Bằng, nếu như Phùng hiền đệ trong đêm phó hội gặp điều bất hạnh thì còn biết lấy ai báo thù cho Phùng thúc thúc và các mối huyết thù như hiền đệ đã nói với ngu huynh. Hiền đệ có nghĩ ra như thế hay không?

Cau mày suy nghĩ một lúc, ánh mắt của Phùng Phá Thạch sáng rực, giọng nói căm thù :

– Tiểu đệ đã từng nghĩ tới điều này, tình thế nay nếu tiểu đệ nhượng bộ thì chẳng khác nào vua Tề nhường đất cho Tần Thủy Hoàng, cuối cùng phải mất nước. Còn nếu đệ sợ mang lấy cái tiếng là một hung thần tàn ác, không nhúng tay vào máu, có khác nào vua nhà Tống đi đánh giặc vì lòng nhân đạo không chịu giết vua quan Sở, sau cùng cũng bị mất nước. Đệ quan niệm rằng, phàm bất cứ trận giao đấu nào, kẻ thù cũng phải tàn nhẫn. Nếu ta không giết địch, địch sẽ giết ta. Huống hồ bọn họ có tới hàng ngàn cao thủ vây đánh một mình đệ, nếu đệ không tàn sát, làm thế nào bảo trọng được bản thân mình, còn nói chi tới chuyện báo thù cho phụ thân, cho sư thúc Tạ Chử Giang, cho sư phụ. Từ đại ca hãy nghĩ lại có đúng thế không?

Từ Tôn Công gật đầu :

– Những lời phân tích của Phùng hiền đệ quả thật tinh tường. Đúng thật bọn ngũ đại môn phái đã đẩy hiền đệ vào cái thế phải tự cứu lấy mình bằng với bất cứ giá nào.

Nhưng theo ngu huynh dù cho cảnh ngộ nào, hiền đệ cũng phải bảo trọng lấy bản thân, các mối huyết thù năm nay không trả được hãy đợi năm sau, đừng quá nóng nảy sẽ hỏng cả đại sự.

Phùng Phá Thạch cảm kích :

– Tiểu đệ đa tạ những lời chỉ giáo của Từ đại ca. Đêm phó hội đệ sẽ tùy cơ ứng biến.

Từ Tôn Công chưa kịp nói thêm chợt thấy tên tửu bảo từ trong chạy tới đứng trước mặt Phùng Phá Thạch. Gã khúm núm :

– Tiểu nhân xin được hỏi: công tử có phải là Phùng Phá Thạch công tử không?

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Phải! ngươi hỏi ta có chuyện gì không?

Tên tửu bảo nói :

– Thưa Phùng công tử, vừa rồi có một vị hòa thượng gọi tiểu nhân ra ngoài nhờ tiểu nhân trao một lá thư cho công tử.

Nghe tên tửu bảo nói tới hòa thượng, Phùng Phá Thạch đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi.

Chàng bảo :

– Ngươi hãy trao lá thư đó cho ta.

Tên tửu bảo khúm núm trao lá thư cho Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch cầm lấy lá thư nhìn quá nhận ra có ba chữ đề ngoài :

“Hạ chiến thư.”

Phùng Phá Thạch khẽ hừ một tiếng, móc lấy một lạng vàng dúi vào bàn tay tên tửu bảo.

Ngó thấy nén vàng, tên tửu bảo cầm lấy mặt mày hớn hở, vòng hai tay rối rít :

– Đa tạ công tử, công tử thật là hào hoa.

Gã nhảy cẩng lên, tíu tít chạy đi.

Phùng Phá Thạch mở lá chiến thư ra đọc. Thư viết như sau :

“Phùng Phá Thạch!

Nếu ngươi có đủ gan mật, đêm mai nhằm ngày rằm tháng bảy tới dãy núi Tuyết Lãnh sơn Ngũ Lý bình phó hội quần hùng hắc, bạch. Bằng nếu ngươi khiếp nhược, trốn tránh hãy mau tìm chốn thâm sơn, cùng thủy an phận trọn đời, đừng bao giờ ra chốn giang hồ tác oai, tác quái như từ bấy lâu nay nữa. Ngược lại, liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần sẽ xé xác ngươi ra.

Minh chủ liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần.

Thần tăng Vô lượng thiền sư.”

Phùng Phá Thạch trợn mắt nghiến răng :

– Lão trọc ngu xuẩn, tiểu gia thề sẽ giết bọn ngươi.

Từ Tôn Công hỏi :

– Phùng hiền đệ, lá thư gì vậy?

Phùng Phá Thạch vẫn còn giận dữ :

– Lão trọc Vô Lượng thiền sư phái Thiếu Lâm hạ chiến thư cho tiểu đệ.

Chàng trao lá chiến thư cho Từ Tôn Công :

– Từ đại ca hãy đọc lá chiến thư đây để hiểu rõ tâm địa của bọn ngũ đại môn phái.

Từ Tôn Công tiếp lấy lá hạ chiến thư chiêu Vô Lượng thiền sư đọc qua.

Đọc xong Từ Tôn Công buông tiếng thở dài :

– Ngu huynh đã nói rồi, sớm muộn gì liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần cũng hạ chiến thư cùng Phùng hiền đệ. Huynh muốn biết hiền đệ có tới phó hội hay không?

Sát khí bốc mờ trên gương mặt tuyệt thế, Phùng Phá Thạch quả cảm :

– Lão trọc Vô Lượng thiền sư đã thách thức tiểu đệ, đẩy đệ vào cái thế tận cùng, lẽ nào đệ lại sợ lão hay sao. Đệ nhất định sẽ tới Tuyết Lãnh sơn phó hội.

Từ Tôn Công lo lắng :

– Phùng hiền đệ hãy nên tự lượng lấy sức mình. Huynh nhắc lại một lần nữa, liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần có tới hàng ngàn cao thủ hắc, bạch, trong đó có một số đại cao thủ võ công tuyệt luân, một mình hiền đệ có kham nổi hay không?

Phùng Phá Thạch cương quyết :

– Trong trường hợp này dù muốn dù không tiểu đệ cũng chẳng còn cách nào hơn nữa. Đệ sẽ tới Ngũ Lý bình phó hội dù nguy hiểm đến đâu đệ cũng không bao giờ lùi bước.

Chàng nghiến răng :

– Tiểu đệ sẽ đánh một trận sinh tử với lão trọc Vô Lượng thiền sư và bọn ngũ đại môn phái, dạy cho bọn họ một bài học sau nhất đừng làm thân khuyển mã cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn nữa.

Từ Tôn Công lại thở dài :

– Phùng hiền đệ đã quyết tâm, ngu huynh không thể nào ngăn cản được. Huynh chỉ khuyên hiền đệ cho dù bất cứ cảnh ngộ nào huynh đệ cũng nên nhớ lấy trên mình còn gánh nặng mấy mối huyết thù chưa trả.

Hắn tiếp :

– Bây giờ ngu huynh có chuyện rất cấp bách phải đi, nếu còn cơ hội huynh sẽ gặp lại huynh đệ. Đêm mai huynh đệ hãy bảo trọng.

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Tiểu đệ xin ghi nhớ lời dặn bảo của Từ đại ca.

Chàng gọi tên tửu bảo trả tiền rượu thịt rồi dắt tay Từ Tôn Công rời khỏi tửu điếm.

Từ Tôn Công đứng nhìn Phùng Phá Thạch một lúc lâu như không nở chia tay trong giờ phút quyết liệt này, sau đó hắn cất giọng buồn buồn :

– Phùng hiền đệ, huynh xin tạm biệt.

Phùng Phá Thạch lưu luyến :

– Từ đại ca, tạm biệt…

Lại nhìn Phùng Phá Thạch một lần chót, Từ Tôn Công thi triển khinh công ra đi…

Đứng nhìn theo chiếc bóng của Từ Tôn Công đã hút mờ trong đêm trăng, Phùng Phá Thạch thở dài buồn bã.

Từ Tôn Công ra đi rồi, Phùng Phá Thạch cảm thấy lòng mình cô đơn, trống lạnh.

Chàng bước đi chầm chậm trở về khách điếm Vãng Lai.

* * * * *

Phùng Phá Thạch mở cánh cửa phòng ra, đưa mắt nhìn vào phía trong đã phải sửng sốt.

Qua ánh sáng bạch lạp trên bàn, Phùng Phá Thạch nhận ra một nữ nhân đang nằm trên giường mặt quay vào quay vào vách, không nhận ra được khuôn mặt.

Phùng Phá Thạch kinh hãi khẽ thầm :

– Nữ nhân nào lại vào nằm đây?

Chàng nhẹ chân bước vào phòng, tới gần giường chú mắt nhìn kỹ gương mặt nữ nhân.

Bỗng chàng bật thốt :

– Lâm Phùng Chân!

Chàng không ngờ Lâm Phùng Chân lại biết chàng ở trong căn phòng này mà đến tìm chàng.

Tiếng kêu của Phùng Phá Thạch làm cho Lâm Phùng Chân giật mình thức giấc.

Nàng ngồi lên nhận ra Phùng Phá Thạch liền reo vui :

– Phùng ca ca đó ư?

Phùng Phá Thạch ngồi xuống giường gật đầu :

– Chính là huynh đây. Lâm muội tới từ bao giờ?

Lâm Phùng Chân chớp đôi mắt :

– Muội vào phòng này từ lâu chờ Phùng ca ca. Ca ca đi đâu vậy?

Phùng Phá Thạch nhìn Lâm Phùng Chân :

– Huynh cùng một vị bằng hữu ngồi trong tửu điếm Tứ Hải trở về, kế gặp Lâm muội.

Chàng hỏi :

– Lâm muội tìm huynh có chuyện gì cần kíp hay không?

Lâm Phùng Chân khẽ gật :

– Muội đi tìm Phùng ca ca để cho ca ca hay một tin vô cùng quan trọng.

Phùng Phá Thạch hiểu ngay là chuyện gì rồi, nhưng vẫn hỏi Lâm Phùng Chân :

– Tin quan trọng gì, Lâm muội hãy nói mau?

Sắc mặt của Lâm Phùng Chân nghiêm trọng :

Lão hòa thượng Vô Lượng thiền sư tuân lệnh lão Xích Phát Đại Ma Tôn thành lập liên minh diệt trừ Tiểu Huyết Thần, chọn đấu trường tại Ngũ Lý bình trong dãy núi Tuyết Lãnh sơn, sẽ hạ chiến thư cho Phùng ca ca tới phó hội, giết ca ca, đoạt lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Chẳng hay ca ca có nhận hạ chiến thư hay chưa?

Phùng Phá Thạch gật đầu :

Lão trọc Vô Lượng thiền sư mệnh danh là Minh chủ liên minh vừa gửi hạ chiến thư cho huynh, thách thức huynh đêm mai tới Tuyết Lãnh sơn phó hội.

Lâm Phùng Chân lo sợ :

– Phùng ca ca định lẽ nào. Đêm mai ca ca có tới Tuyết Lãnh sơn phó hội quần hùng hay không?

Tất nhiên là huynh phải tới núi Tuyết Lãnh sơn phó hội vào đêm mai. Huynh không thể nào khước từ được.

Chàng hỏi nàng :

– Lâm muội, đêm mai Bang chủ Kỳ Môn bang có tới Tuyết Lãnh sơn phó hội hay không?

Lâm Phùng Chân khẽ gật :

– Lão hòa thượng Vô Lượng thiền sư gửi thiếp mời gia gia của muội phải tới tham dự, không được vắng mặt. Gia gia muội sẽ tới phó hội vào đêm mai, nhưng gia gia có nói với muội gia gia sẽ tìm cách lẩn tránh giao đấu.

Nàng nói tiếp :

– Phùng ca ca, cứ theo ý muội đêm mai ca ca không nên tới núi Tuyết Lãnh sơn phó hội, bởi vì bọn ngũ đại môn phái đã có quyết tâm phải giết cho bằng được ca ca. Bọn họ có tới hàng ngàn cao thủ, một mình ca ca làm sao có thể chống lại nổi. Ca ca có điều gì muội làm sao sống được.

Phùng Phá Thạch cương quyết :

– Lâm muội chưa rõ, bọn ngũ đại môn phái đã đẩy huynh vào con đường cùng, huynh không tới phó hội không được. Huynh đành đánh cuộc với số mệnh lần này.

Ánh mắt của Lâm Phùng Chân chớp sáng :

– Phùng ca ca, nếu ca ca cương quyết đêm mai tới Tuyết Lãnh sơn phó hội hãy cho muội đi theo cùng. Muội không thể để cho ca ca một mình tới đó.

Phùng Phá Thạch lắc đầu :

– Lần đi phó hội này muôn phần nguy hiểm, lành ít dữ nhiều, chưa biết rồi định số sẽ ra sao. Muội đi theo huynh sẽ có điều tổn thất cho muội, tốt nhất là muội đừng đi theo huynh thì hơn.

Lâm Phùng Chân cương quyết :

– Phùng ca ca và muội là tình nghĩa phu thê. Lẽ nào muội lại đứng ngoài nhìn một mình ca ca phải đương đầu với hàng ngàn cao thủ. Muội nhất định chết sống với ca ca, xin ca ca đừng ngăn cản muội.

Phùng Phá Thạch vô cùng xúc động trước tình yêu chân thành của Lâm Phùng Chân.

Lần trước nàng tưởng chàng đã chết dưới vực sâu, nàng toan nhảy xuống vực chết theo chàng. Lần này lại cương quyết sống chết với chàng khiến cho chàng bồi hồi khôn tả.

Phùng Phá Thạch hiểu rồi không thể nào ngăn cản Lâm Phùng Chân được, nên khẽ gật đầu :

– Lâm muội đã cương quyết huynh không thể nào ngăn cản được, có điều lúc tới phó hội Tuyết Lãnh sơn, muội hãy đứng ngoài đừng lâm trận. Chỉ vì võ công của muội còn kém, muội nhảy vào vòng chỉ thiệt lấy thân, không ích lợi gì đâu.

Lâm Phùng Chân vui mừng :

– Muội xin vâng lời Phùng ca ca. Nhưng tới lúc đó muội sẽ tùy cảnh ngộ ứng phó.

Phùng Phá Thạch cảm kích trước sự lo lắng chu đáo của Lâm Phùng Chân, ôm nàng vào lòng khẽ gọi :

– Huynh xin cảm tạ Lâm muội đã hết lòng với huynh, dám chết sống vì huynh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.