Dương Mạt bảo Dương Hàn về lớp trước, còn Hứa Gia đi thay quần áo.
Anh chậm rãi xuống cầu thang, bước đến chỗ đậu xe, đưa mắt nhìn chiếc Porsche màu đen cách đó không xa. Nhạc Khải Mạc ở trong đang gọi điện thoại, Dương Mạt không nghe được người nọ đang nói gì.
Nhạc Khải Mạc liếc mắt nhìn sang, thấy chiếc xe bình dân giá thường thường của Dương Mạt thì kinh miệt dời mắt về.
Hôm nay Dương Mạt không lái xe đi làm, lúc nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gấp quá chỉ đành mượn xe của chú bảo vệ gác cổng nhiệt tình chạy vội đến.
Anh ngồi vào xe, chống tay lên vô lăng, ấn số Hàn Thời Vũ.
Hàn Thời Vũ nghe máy, hắn còn chưa kịp mở miệng, Dương Mạt đã nói: “Về nhà ngay.”
Hàn Thời Vũ im lặng ba giây, tưởng là chiêu lạt mềm buộc chặt của mình có tác dụng rồi, giọng nói phấn khích khó lòng giấu nổi: “Anh nhớ em rồi hả?”
“Con gái anh bị người ta đánh.” Dương Mạt chậm rãi nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng, nói.
Hàn Thời Vũ mua vé bay về trong ngày.
Lớp mười chưa phân ban, số lượng môn học rất nhiều. Hai tiết cuối cùng là môn chính trị, cả lớp đang làm bài tập.
Dương Hàn nhấp nhổm không yên, viết đề rồi mà không cách nào đặt bút.
Hứa Gia vâng lời về thay quần đồng phục. Cô bạn khe khẽ nhìn Dương Hàn ở bên, đụng đụng khuỷu tay cô nàng.
Dương Hàn ngoái đầu, thấy Hứa Gia đưa cho mình một tờ giấy.
Cô nàng mở tờ giấy ra, trên đó viết.
“Dương Dương ơi, cảm ơn cậu lắm lắm luôn!! Hôm nay cậu xinh đẹp tuyệt vời x520! Thái công chúa vạn phúc kim an x521!”
“Hức hức hức hức hức ba cậu đẹp tới độ tớ khóc mất, bây giờ vẫn muốn khóc nè.”
“Mặt cậu còn đau không ╯﹏╰ “
Khóe môi Dương Hàn thoáng cong lên, viết: “Không sao.”
Hứa Gia: “Cái thằng thối nát đó đáng ghét thật chứ… Trường sẽ phạt cậu ta kiểu gì nhỉ.”
Dương Hàn bất đắc dĩ viết: “Tớ không biết.”
Thượng Học ngồi đau đột nhiên chọc chọc lưng cô nàng.
Dương Hàn quay xuống, Thượng Học chỉ chỉ phía bên trái. Dương Hàn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lộc Duyệt Minh.
Dương Hàn nhận tờ giấy, mở ra, trên đó viết.
“Cậu không sao chứ?”
Nét chữ rất thanh tú.
Dương Hàn không thể kể rõ mọi việc trong tờ giấy, chỉ tỏ lòng biết ơn một chút, vừa định cúi xuống viết: “Tớ không sao, cảm ơn cậu.” Thì Thương Học lại chọc chọc.
Dương Hàn: “?”
Dương Hàn lại nhận được một tờ giấy.
Lần này là từ Liễu Tộ Diệp.
Cô nàng kinh sợ mở ra.
“Đám người kia làm gì cậu với Hứa Gia, có sao không?”
Nét chữ rất phóng khoáng.
Dương Hàn biết trái bóng rổ ấy do Liễu Tộ Diệp ném, vừa định viết: “Cảm ơn cậu đã giải vây.”
Thượng Học lại chọc chọc.
Dương Hàn: “??”
Thượng Học chỉ chỉ Hứa Gia, ý là chuyền cho cô bạn.
Dương Hàn lấy giấy cho Hứa Gia, sau đó tiếp tục công cuộc viết hồi âm chưa xong.
Thượng Học lại chọc chọc.
Dương Hàn: “???”
Thượng Học chỉ chỉ mình.
Dương Hàn nhận tờ giấy, mở ra.
Trên đó viết: “Yên tâm, Weibo mình có ba ngàn fan đấy, mình lưu bằng chứng lại rồi, ba cái chuyện bất bình thiên hạ để mình lo thay mấy cậu. Mấy cậu có sao không?”
Chữ nghĩa như chó gặm.
Nhận được “Có sao không” bằng rất nhiều nét chữ khác nhau. Dương Hàn bỗng cảm thấy lòng mình ấm áp, hệt như mèo con dầm mưa ướt đẫm duỗi mình dưới nắng, tim chợt nóng ran lên.
Không hề hay biết giáo viên chính trị đã nhìn bọn họ năm phút tròn.
“Dương Hàn, Hứa Gia, mấy đứa bày quầy bán hàng hả?”
Dương Hàn Hứa Gia cúi đầu nhìn cả đống giấy tờ trước mặt.
Cả đám còn lại trong lớp không hẹn mà cùng cúi đầu lánh nạn.
May mà giáo viên chính trị không bắt học sinh đọc to nội dung trong giấy hay tịch thu. Là người lái đò hiền lành nhìn học sinh chuyền giấy tới lui năm phút đồng hồ, thầy có đủ kiên nhẫn chờ Dương Hàn viết xong xuôi, sau đó theo các đường cũ chuyền trả về.
Hứa Gia Dương Hàn lẫn các bạn học nhận được giấy lúng túng đo mặt xuống đất xem vết nứt dưới sàn lớp bự bao nhiêu.
Giáo viên chính trị không nói tiếng nào, phát cho mỗi bạn nhận lại giấy thêm một tờ đề nữa cho đỡ thấy chán.
Sau việc ấy, Hứa Gia nghĩ từ nay về sau cứ tuân thủ nội quy trường thì hơn, giấu điện thoại cuối tuần đem về nhà, không xách theo nữa.
Thế là đêm nay Hứa Gia quyến luyến nói lời từ biệt với điện thoại.
Hứa Gia hôn màn hình.
Dương Hàn đi tắm rửa.
Một lát sau, Hứa Gia: “…”
Hứa Gia gào lên: “Dương Dương!”
Dương Hàm ngậm bọt kem đánh răng nhìn cô bạn, nói không ra chữ: “Sao đó?”
Hứa Gia ngẩng đầu, mơ màng lên tiếng: “Hotsearch Weibo.”
Dương Hàn: “???”
#Ngôn_từ_không_thỏa_đáng_của_quản_lý_cấp_cao_Nghe_Biển
Chiếm vị trí thứ trên trên bảng hotsearch, đang tiếp tục tăng hạng.
Ấn vào, bài viết ngay đầu kết quả tìm kiếm Weibo là một đoạn video.
Nền đen, tiếng không rõ lắm, có phụ đề.
Chủ blog: “Eo… đây là bản chất của quản lý Nghe Biển nào đó với con ông ta đây.”
Chủ blog nọ là Thượng Học.
Có lẽ Thượng Học chỉ là thấy việc bất bình lòng bức bối đăng lên cho các anh em hóng cùng như bình thường, ngờ đâu bài đăng thình lình hot rần rần.
Dưới bình luận có người hỏi có thật hay không.
Thượng Học thay tên bạn bè mình với Nhạc Khải Mạc thuật lại câu chuyện một cách khách quan.
Lấy thông tin của học sinh là phi pháp, nhưng quản lý cấp cao thì còn nói làm gì nữa, quản lý cấp cao họ Nhạc của Nghe Biển, tra ra trong một tích tắc.
Dân cư mạng sôi sùng sục.
Tài khoản của Nhạc Khảo lẫn toàn bộ chuyện thất đức từng làm trước đó bị bóc mẽ ra.
Hình như cậu thiếu niên này rất kiêu ngạo, liên tục khiêu khích cư dân mạng chửi mắng mình, nói ông đây kiếm tiền cho Cực Tấn, Internet thì lưu chuyện này lại được bao lâu, mấy đứa nghèo hèn cứ ở đó mà cay cú đi.
Đẩy câu chuyện nọ lên thẳng đầu sóng ngọn gió.
Đầu tiên mọi người cổ vũ Hứa Gia can đảm đứng lên phản kháng, đương nhiên cũng có thành phần bất đồng.
Dù chuyện không phải do Nhạc Khải Mạc làm ra, nhưng ông ta bao che con trai, lời nói còn sặc mùi kì thị giới tính.
Cư dân mạng phẫn nộ tag kênh thông tin chính chức của Nghe Biển và Cực Tấn vào bài viết, kêu gọi trường học cho họ một lời giải thích.
Moi móc đào bới cả chín đời họ hàng hang hốc là đặc trưng xưa nay của cư dân mạng, dù mang lại hiệu quả rõ ràng nhưng cũng dễ dàng rơi vào sai lệch.
Chỉ mới vài tiếng trôi qua, còn chưa ai đứng ra điều tra rõ ràng trên mạng đã rộ thuyết âm mưu Cực Tấn định xử lý lạnh.
Cực Tấn và tài khoản cá nhân của Hàn Thời Vũ bị tấn công dữ dội. Nhiếc móc hành vi vì đồng tiền thối nát của họ.
Thật ra nếu câu chuyện này không bị vạch trần, lời nói tự phát của quản lý sẽ không đến mức bị sa thải miễn là không chạm vào ranh giới cuối cùng.
Nhưng nhiều người tuyên bố, nếu không sa thải sẽ tẩy chay Nghe Biển Music, tẩy chay gã bỉ ổi, tẩy chay Cực Tấn.
Lúc này, rất nhiều tài khoản marketing và influencer truyền thông lên tiếng, nhiều người nghiêm túc phân đánh giá, cũng có người chỉ muốn nhằm mục đích ké sức nóng mà thôi.
“Phụ nữ có thể mặc tất cả những gì họ muốn, không phải để mấy người nhìn.”
“Đã bị quấy rối còn bị ép gắn cái mác không tự trọng?? Thời đại nào rồi, Nhạc Khải Mạc là nô tài tàn dư thời nhà Thanh hả? Cái loại này mà còn không sa thải bộ Nghe Biển tính kiến quốc phục Thanh hay gì?”
“Bé gái dũng cảm thật đó.”
“Bởi ta nói nhà dột từ nóc.”
“Mới hóng mới hóng, vẫn là một đứa con nít thôi, nhưng đã là một học sinh cấp ba có ý thức (Ảnh chụp màn hình bài đăng Weibo), làm sai mà vẫn còn vụ chỉ giáo dục bằng lời á hả? Rồi tái phạm mà nhà trường không phát hiện thì sao.”
“Cực Tấn mấy người không kiếm tiền, hahaha, mấy người vừa kiếm được mớ tiền nát kìa @Hàn Thời Vũ @Hàn Thời Vũ.”
Trong luồng dư luận áp đảo mỗi thành phần hướng về chính nghĩa đều tự cho mình là một bánh răng điều khiển xã hội. Một số có ích thật sự, một số chỉ có tác dụng khiến dư luận thêm phẫn nộ.
Tài khoản chính thức lên tiếng trấn an dư luận, nói mình đang điều tra, mọi người an tâm đừng vội.
Trường học tra ra tài khoản của Thượng Học, tìm gặp giáo viên chủ nhiệm các học sinh dính líu trực tiếp đến sự việc, tiến hành lấy bằng chứng xác thực. Điều tra luôn cả đám bạn của Nhạc Khảo.
Không chịu được tra hỏi, một lát sau đã khai Nhạc Khảo bảo họ “Tạo cảnh đụng chạm ngoài ý muốn”.
Nhà trường rất công bằng, đã ghi nhận chuyện Thượng Học can đảm lên tiếng, phê bình hành vi mang điện thoại lên trường và ghi âm công khai.
Nhưng xét tính đặc thù của sự việc, nhà trường chỉ xử phạt như bình thường, trừ điểm và tịch thu điện thoại.
“Mỗi tổ chức đều có quy trình và cách thức xử lý riêng, em không thể dùng công cụ truyền thông và dư luận để gây sức ép như thế được.” Cô chủ nhiệm răn dạy Thượng Học: “Có vấn đề gì cũng nên báo với nhà trường trước, giải quyết không được hãy dùng truyền thông.”
Thượng Học không ngờ câu chuyện ầm ĩ đi xa thế vội vội vàng vàng gật đầu.
Chuông cửa vang lên.
Vào một ngày cuối tuần nọ.
Hàn Thời Vũ đi mở cửa.
Sau đó thấy một người đàn ông và con người nọ đứng ngoài cửa cười cười nhìn mình.
Nhạc Khải Mạc cười nói: “Chào giám đốc Hàn…”
Nhạc Khảo cũng lên tiếng: “Cháu chào chú Hàn ạ.”
Hàn Thời Vũ chớp mắt: “Các người đến để?”
Nhạc Khải Mạc đáp: “Những chuyện… trên mạng kia, tôi muốn giải trình cụ thể với giám đốc Hàn, mong rằng anh sẽ không cho điều tra nữa.”
Hàn Thời Vũ nở nụ cười: “Việc này thì anh phải đi gặp bên điều hành với nhân sự rồi.”
Nhạc Khải Mạc nói: “Họ… Ầy, không nói nữa, tôi biết giám đốc Hàn… là người tương đối thấu tình đạt lý.”
Hàn Thời Vũ nhìn người nọ.
Vụ việc này dính đến hàng tá người, tổng giám đốc Cực Tấn là người có quyền nhất. Thay vì Nghe Biển, dựa hơi Cực Tấn đáng tin hơn.
Chuyện không bàn được ở công ty thì phải bàn ở nhà thôi. Nhạc Khải Mạc thật sự tưởng Hàn Thời Vũ trẻ tuổi không thấy được lòng dạ Tư Mã Chiêu của mình.
Hàn Thời Vũ mặc chiếc áo len giản dị, nói: “Vào đi.”
Nhạc Khải Mạc mừng rỡ nhướng mày, kéo Nhạc Khảo vào nhà ngồi xuống.
Hàn Thời Vũ ngồi ở chiếc sô pha đối diện, rót cho hai người ly nước, tiện đà nhìn Nhạc Khảo. Phát hiện thằng nhóc nọ vẫn giữ thái độ ngông nghênh không khuôn phép như trước, thế mà ngồi trước mắt Hàn Thời Vũ lại bày nét tươi cười.
Nhạc Khải Mạc đặt chiếc túi nhỏ trong tay lên bàn.
Hàn Thời Vũ nói: “Anh khách sáo quá, còn quà cáp nữa à.”
Nhạc Khải Mạc mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là bình hoa cổ xưa có màu xanh dịu, hơi ngả vàng, cười nói: “Lọ hoa nhỏ thời Bắc Tống, mấy năm trước kiếm được, hàng thật đấy giám đốc Hàn.”
Hàn Thời Vũ dựa lưng trên sô pha nhìn chiếc lọ nhỏ nọ, hài lòng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Nhạc Khải Mạc thấy mình đã thành công một nửa, thừa thắng tiếp tục: “Mấy lời đàm tiếu trên mạng nhằm vào chửi bới cả tôi lẫn Nghe Biển. Mới đây Nghe Biển sáp nhập vào Cực Tấn, chắc hẳn có nhiều người đỏ mắt, tôi không biết liệu giám đốc Hàn có nghĩ tới… khả năng vô cùng lớn ấy không.”
Hàn Thời Vũ hỏi: “Ý anh là, người nói mấy câu đó không phải anh, Nhạc Khảo cũng không quấy rối hay đánh bạn à?”
Nhạc Khải Mạc vội lắc đầu: “Không không không, tôi có đến trường học, riêng chuyện này phải thừa nhận. Nhưng mấy câu bọn họ cắt ghép lấy nghĩa đăng lên, chế bằng kỹ thuật này kia, chẳng lẽ giám đốc Hàn không thấy chất lượng của đoạn ghi âm rất có vấn đề sao?”
Đó là vì Thượng Học đứng ngoài cửa văn phòng ghi âm.
Nhạc Khảo phụ họa: “Đúng vậy ạ, cháu chỉ bất cẩn quẹt phải cô bạn kia, ai biết được người bạn nọ động tay động chân… Cháu chỉ phòng vệ chính đáng ạ…”
Nhạc Khải Mạc với con trai kẻ xướng người họa: “Đang lúc thằng bé nhà tôi nóng tính, bình thường cháu nó ngoan lắm. Nay bị dân mạng chửi bới oan uổng nên mới nói ra những lời như thế… Đó là lỗi của nó.”
Nhạc Khảo xin lỗi: “Cháu xin lỗi…”
Hàn Thời Vũ nhìn cậu con trai ngoan ngoãn của Nhạc Khải Mạc, hơi chau mày, nhấp một hớp trà còn nóng: “Ồ, vậy phải điều tra cho rõ ràng.”
Hắn đề nghị: “Hay là tìm vị phụ huynh của đứa trẻ liên quan tới chuyện này?”
Nhạc Khải Mạc thấy Hàn Thời Vũ chịu nghe, bèn bổ sung: “Đương nhiên là cần rồi, tôi sẽ đi tìm…”
Nhạc Khải Mạc cười: “Thế hay là… giám đốc Hàn đăng một thông báo…”
Còn chưa nói dứt câu, trên lầu có người vội vàng đi xuống, vừa đi vừa nói: “Không thể nào, các cậu có tìm thấy lỗ hổng nào trên tường lửa Thú Địa bao giờ chưa?”
Hai cha con họ Nhạc nghe tiếng ngoái đầu, sau đó mở to mắt, sượng người cứng đơ tại chỗ.
Lúc Dương Mạt xuống tới chân cầu thang, thấy hai người họ, anh cau mày, nhưng đang bận rộn công việc nên không nhiều lời.
Anh quay sang trả lời điện thoại: “Tìm ngay tên miền người… xâm nhập từ bên âm nhạc?” Dương Mạt cả giận: “Nhân viên kỹ thuật Nghe Biển làm ăn kiểu gì vậy, gọi quản lý bên đó qua xem các cậu mà làm việc.”
Dương Mạt cúp điện thoại, bắt đầu đi giày.
Anh lên tiếng: “Trưa nay anh không về, em với Dương Hàn tự kiếm cơm nước ăn đi.”
Dương Hàn xuống cầu thang, buồn bã ai oán: “Ba, ba chuyển cho con ít tiền đi, con gọi ship được không?”
Cơm Hàn Thời Vũ nấu ba chấm lắm.
Hứa Gia vẫn nhớ kỹ bàn đồ nướng ngon lành hôm cuối tuần kia, ngoái lại hỏi: “Chẳng phải chú Hàn nấu ăn ngon lắm à?”
Nhạc Khải Mạc: “…”
Nhạc Khảo: “…”
Hàn Thời Vũ không mảy may ngoái đầu, suốt từ nãy đến giờ vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm hai người nọ, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
Dương Hàn và Hứa Gia thấy hai người nọ, đối diện với ánh mắt mơ hồ của họ, nhíu mày, lại thấy Hàn Thời Vũ đang ngồi đó nên biết đang bàn chuyện công việc, không xen vào mà quay về phòng.
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
“Chuyện tìm phụ huynh không cần phiền anh.” Hàn Thời Vũ nhướng mày, lịch sự nói: “Ừm, vậy còn gì cần nói không?”
Sắc mặt của Nhạc Khải Mạc lẫn Nhạc Khảo hết sức khó coi, đưa mắt nhìn nhau một chốc lát, mấy câu thương lượng nghĩ sẵn đầy bụng bị chặn cứng họng không nói nên lời.
Rất lâu sau, trà đã gần nguội lạnh Nhạc Khải Mạc mới đứng dậy, cười khan: “Không… không quấy rầy giám đốc Hàn nữa, nhà tôi còn có việc.”
Nhạc Khải Mạc kéo con trai đi, tay chân sượng sùng cứng ngắc.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Này, chờ đã.”
Nhạc Khải Mạc đáp: “Vâng?”
Hàn Thời Vũ gõ bàn một cái: “Xách đồ cổ của ông về.”
Hai người chạy trối chết.
Cuối cùng Cực Tấn với Nghe Biển cũng công bố kết quả điều tra.
Đuổi việc họ Nhạc.
Trên mạng ầm ầm nói là vừa lòng lắm. Nhưng vẫn có số người không ưa Cực Tấn, bảo họ thí tốt giữ vua thôi, bị dư luận dồn vào chân tường mới làm vậy.
Những luồng ý kiến thế này không thể nào chặn hết được, Hàn Thời Vũ cũng không buồn để tâm.
Buổi tối, Dương Mạt về nhà.
Anh rót một ly nước ấm: “Không ngờ em lại sa thải.”
Hàn Thời Vũ đáp: “Đương nhiên không chỉ vì thế. Em điều tra rồi, ông ta báo cáo láo mức độ hài lòng của nhân viên.”
Hắn tiếp tục: “Một nửa số nhân viên của Nghe Biển Music là nữ, lượng người dùng nữ cũng chiếm phần đông. Tư tưởng ông ta không ra gì còn không biết hối cải, để lâu thể nào cũng có chuyện.”
Dương Mạt nhẹ gật đầu.
Hàn Thời Vũ dụi đầu tới: “Mạt Mạt còn giận hở?”
Dương Mạt lạnh mặt nhìn hắn.
Dương Hàn im ắng đứng bên nghe bỗng nói với Hàn Thời Vũ: “Con xin lỗi, gây phiền cho bố rồi.”
Dương Mạt khẽ giật mình, Hàn Thời Vũ xoa xoa đầu cô nàng, cười: “Gì vậy gái nhỏ… Nghe bữa trước con cứng thế mà, còn đang bội phục ghê đây.”
Dương Hàn nhịn bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng tủi thân ứa nước mắt.
Cô nàng ôm chặt Hàn Thời Vũ chôn tiếng khóc và nước mắt vào áo len hắn.
Dương Mạt xót đến tan nát tim, muốn xoa đầu con gái. Hàn Thời Vũ giơ tay ok cho anh an tâm.
Dương Mạt thở dài, lưu luyến ở lại một lúc rồi đi nấu cơm.
Rất lâu sau đó, Dương Hàn khóc đủ rồi mới rút khăn giấy lau lau nước đọng trên người Hàn Thời Vũ tượng trưng.
Hàn Thời Vũ đưa cho cô nàng một tờ giấy nữa, ra sức đồng cảm với con gái: “Cái tên khốn kiếp kia làm bố tức chết, diễn hay ghê.”
Dương Hàn khẽ gật gật.
Hàn Thời Vũ xoa mái tóc mới khóc bù xù ra rối tung lên, nói: “Không ngờ đồng chí Dương con nhà mình dũng cảm thế, so được với Dương bự rồi đó.”
Dương Hàn nghẹn giọng mũi: “Hồi xưa ba con làm sao?”
Hàn Thời Vũ chậc lưỡi: “Nếu mà ngày xưa ấy hả, có ai mà mắng con như thằng oắt hư đốn đó, chắc nhà mình phải vào bệnh viện lấy bằng chứng quá.”
Dương Hàn nín khóc, bật cười: “Con cứ tưởng… Ba làm gì biết đánh nhau.”
Hàn Thời Vũ chỉ chỉ bóng lưng trong bếp, than thở hạ nhỏ giọng: “Đừng bị vẻ ngoài đó lừa. Người này hồi đó không chỉ biết đánh lộn, mà kỹ năng võ miệng còn đầy mình —— chịu nhục từ thể xác tới tinh thần. May mà bây giờ thời gian mài mòn đi nhiều dữ lắm rồi.”
Dương Hàn: “…”
Nhìn bộ dạng hắn như thể từng trải vậy.
Dương Hàn: “Bố…”
Hàn Thời Vũ và bóng ma tâm lý: “Thời đại học có kinh qua một lần, chỉ đúng một lần duy nhất.”
Dương Hàn nhướng mày: “Ba không đánh trả hả?”
“Sức chiến đầu của đây với ba con khác nhau chỗ này.” Hàn Thời Vũ nhấn mạnh từng chữ: “Đây đánh ba con người ta gọi là tán tỉnh, còn ba con đánh đây, thì gọi là bạo lực gia đình.”
Dương Hàn: “…”
Cô nàng khinh bỉ: “Bởi vậy không hiểu sao ba để ý bố được luôn.”
Hàn Thời Vũ mặt không đỏ tim không run đáp: “Làm nũng chứ gì.”
Dương Hàn: “…”
Dương Hàn cảm thấy couple Mạt Vũ mình chèo bị vấy bẩn rồi, khó tin hỏi: “Vậy rốt cuộc sao bố thành công???”
Hàn Thời Vũ: “…”
Hắn cây ngay không sợ chết đứng: “Làm nũng nốt.”