Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 1 - Chương 1



Reng…reng…reng!

Lúc tỉnh dậy, bên ngoài trời hãy còn chưa sáng, Diệp Tử vẫn nán lại trên gường không muốn bước xuống. Chiếc đồng hồ điện tử nơi đầu gường vừa lóe sang một ngày mới. Đây là ngày kỷ niệm nàng và người đó bắt đầu yêu nhau, bốn năm trước nàng đã đặt chuông báo cho cái ngày kỷ niệm này. Diệp Tử không có ý định vươn tay ấn nút tắt, nàng muốn để thanh âm reo vang mãi như vậy. Bốn năm…nàng lắc đầu thở dài, “Thời gian không đợi ta”.

Người đó chia tay nàng, thậm chí một lời giải thích cũng không có, chỉ ném cho nàng một câu: “Chúng ta chia tay đi, ta đã gặp được người thích hợp”. Nguyên lai tình yêu ba năm của bọn họ chỉ là một “sai lầm”, tại khoảnh khắc đó ý niệm này đã xuất hiện trong đầu Diệp Tử. Nhưng dù sao trong lòng nàng cũng nói lời cảm ơn, chí ít người đó không dối lừa nàng, cũng như trước kia người đó đã từng đáp ứng “Nếu ngươi yêu người khác, hãy nói cho ta biết”.

Diệp Tử kéo tâm trí trở lại, rời gường rồi bắt đầu một ngày mới. Hôm nay có hơi se lạnh một chút, người đó đã từng nói với nàng rằng hôm nay là ngày lạnh nhất trong năm. Diệp Tử hít sâu một hơi, xoang mũi tràn ngập khí lạnh, đúng vậy, thật sự rất lạnh.

Lúc đi làm về, di động chợt vang lên, là một số điện thoại ý muốn, một dãy số phỏng chừng đã vài tháng không xuất hiện. Tim Diệp Tử đập nhanh hơn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, nàng cố gắng trấn tĩnh cảm xúc trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi. “Diệp Tử, hôm nay là ngày ta kết hôn, kỳ thật ta cũng không biết nói gì với ngươi, chỉ là ta muốn ngươi biết rằng lúc này ta thật sự rất hạnh phúc. Ta biết mình thật vô sỉ khi nói những lời này, nhưng thời điểm ta tìm được hạnh phúc, trong lòng đột nhiên nghĩ đến ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tìm được hạnh phúc của chính mình”. Diệp Tử không nhớ rõ lúc ấy mình đã nói những gì, hình như là chúc mừng lung tung gì đó rồi vội vàng cúp máy.

“Ba mươi ba tuổi, cùng ngươi yêu mến nhau hơn ba năm, lúc này ta làm sao có thể đi tìm lại hạnh phúc. Buồn cười nhất chính là ngươi lại chọn ngày kỷ niệm của chúng ta để kết hôn, xem ra ngày này đối với ta hay ngươi đều có ý nghĩa a!”, Diệp Tử rùng mình, nàng rất muốn khóc nhưng lại phát hiện nước mắt của mình đã đông lạnh thành băng. Nguyên lai khi bi thương lên đến cực hạn thì ngay cả nước mắt cũng không thể xoa dịu được.

Thời điểm tan tầm, trong không trung chậm rãi buông xuống muôn vàn bông tuyết, gió tuyết lướt ngang mặt người cũng đã lạnh giá không kém. Diệp Tử đi trên con đường dẫn về nhà, mặt đường thật trơn, hai bên đường đã sáng đèn rực rỡ.

Trạm xe bus đã ở ngay trước mắt, Diệp Tử đột nhiên phát hiện ai đó vừa chạm nhẹ vào mình một cái. Cúi đầu xuống, nàng nhận ra dây kéo giỏ xách đã bị mở ra, ví tiền không thấy. “Ăn cắp!” Diệp Tử quay đầu nhìn lại, một đứa nhỏ đang cầm ví tiền của nàng hướng dãy phố chạy đi. Bản năng ra lệnh cho Diệp Tử đuổi theo, tuyết phủ kín mặt đường. Nhóc kia chạy phía trước nàng vài bước bất ngờ bị trượt chân, nhìn thấy Diệp Tử đã sắp đuổi đến nơi, nó liền đem ví tiền ném ra đường lộ. Diệp Tử không ngờ nó lại ném ví tiền của mình như thế liền chạy tới nhặt lên. Đúng lúc ấy, một tiếng còi xe cùng với ánh đèn sáng rực rỡ chiếu thẳng vào Diệp Tử. Nàng khép mắt lại theo phản xạ, cảm thấy thân mình bay ra ngoài…

Lúc ngã xuống đất, đúng lúc ví tiền rơi trước mắt nàng, hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy là tấm ảnh chụp chung của nàng và người đó. Một gương mặt tươi cười như muốn nói điều gì, Diệp Tử vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy, bàn tay chưa đạt được mục đích đã vô lực hạ xuống…

Ngươi nhất định phải hạnh phúc…

Không biết mình đã ngủ bao lâu, Diệp Tử cảm giác bản thân mình đã thiếp đi hàng thế kỉ. Thân thể đau đớn nhắc nhở nàng không nên chìm vào giấc ngủ mà phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại. Đau quá, sự đau đớn nơi cổ họng giống như bị ai đó chặt đứt, cử động nhẹ một chút cũng đau điếng. Chuyện gì đã xảy ra?

Diệp Tử cố gắng nhớ lại tình cảnh gặp chuyện không may kia, trong đầu chỉ có một gương mặt, một gương mặt không hề vì nàng mà mỉm cười. Vừa mới tỉnh dậy, Diệp Tử liền trợn tròn mắt. Đây là đâu? Đầu không thể cử động nên Diệp Tử cố gắng dùng mắt đánh giá xung quanh. Nàng đang nằm trên một chiếc gường buông rèm màu xanh nhạt, chăn hồng thêu hoa, không khí tràn ngập hương thơm tự nhiên. Sao lại thế này? Trời ạ, không phải ta bị xe tông sao? Nếu ta bị đưa đến bệnh viện thì cũng không nghe qua có loại phòng bệnh cao cấp thế này nha!

Diệp Tử đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe được thanh âm náo loạn ngoài cửa, “Cô gia, tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy, tiểu thư…”, “Tránh ra!”, “Cô gia! Tiểu thư thật sự không có…”, “Thành Thụy, đem nàng ra ngoài cho ta!”. Thanh âm ồn ào như có động đất, “Cô gia! Không, buông ta ra…”. Lời này còn chưa hét xong thì cánh cửa đã bị đá văng ra, đúng vậy, chắc hẳn là bị đá văng nếu không thì đào đâu ra thanh âm kinh khủng như vậy. Bên ngoài đột nhiên an tĩnh lạ thường…

Diệp Tử còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì người nọ đã bước đến gần. Ánh mắt vừa chuyển động thì nàng bất giác…sợ run. Trời ạ, gương mặt này vừa quen thuộc và xa lạ. Hắn là ai? Thiên hạ còn có người giống người đó như đúc thế này sao? Là người đó? Nếu là người đó thì tại sao lại có bộ dáng tức giận như vậy? Hắn mặc một thân trường bào màu lam, mái tóc thật dài búi sau đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra hận ý. Diệp Tử mở miệng định gọi tên người đó thì phát hiện cổ họng của chính mình đau điếng, thanh âm cũng không xuất ra được.

Khóe miệng người nọ nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, “Tỉnh? Không phải nói ngươi vẫn còn chưa tỉnh sao?”, khuôn mặt kia hạ xuống, “Ngươi quả thật có bản lãnh! Đường đường thiên kim tiểu thư, lại còn nói cái gì thấu tình đạt lý, vậy mà lại học bộ dáng đàn bà chanh chua vừa khóc vừa đòi treo cổ. Ngươi không biết xấu hổ nhưng Phương gia chúng ta cũng cần mặt mũi. Ngươi náo loạn không phải vì muốn gặp ta sao? Hiện tại ta đã đến đây. Hài lòng? Tại sao lại không nói lời nào?”, Diệp Tử buồn bực nhướn mắt. Thật vô nghĩa, nếu ta có thể mở miệng thì sẽ lập tức mắng ngươi là một tên kiêu ngạo. Ai da, ta đã quên mất, treo cổ không những thất bại mà còn bị thương, chậc chậc chậc, thật sự đáng tiếc a!

Diệp Tử không nói gì, chẳng qua là im lặng nhìn ngắm người đứng trước mặt mình. Hắn không phải “người đó”, dù “người đó” vô tình nhưng cũng không nói chuyện với nàng như vậy. Hắn là ai? Nơi này là đâu? Chẳng lẽ thế gian thật sự có trường hợp “xuyên qua”? Diệp Tử cũng không để ý hắn đang nói gì nữa, nàng nhắm mắt lại nói với chính mình rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhất định là mộng, chỉ cần tỉnh dậy là tốt rồi.

Đột nhiên dưới cằm đau nhức, người nọ giữ chặc cằm dưới của nàng, buộc nàng mở mắt ra. Trong ánh mắt hắn chỉ có hận, hận sâu sắc, “Diệp Hải Đường, ngươi giỏi lắm! Phụ thân ngươi trăm phương ngàn kế gả ngươi cho ta, ta có thể từ chối sao! Ta không bước chân vào phòng ngươi, ngươi liền kêu gào treo cổ làm cho phụ thân ta bức ta đến đây. Ngươi vẫn còn trong trắng, đúng không?”. Nói đến đây, người này xốc chăn của nàng lên, lại nói tiếp, “Chẳng phải ngươi rất muốn cùng ta động phòng sao? Ngươi coi thường ta vì ta không thành toàn cho ngươi chứ gì?!”

Tiếng vải bị xé rách vang lên, Diệp Tử cảm giác phía dưới chợt lạnh, hai chân trần lộ ra ngoài. Hắn đang chạm tới quần lót của nàng!

“Ngươi muốn làm gì!”, Nàng liều mạng giãy dụa, tay nàng chạm vào vết thương đau điếng. Thời điểm nàng bối rối không biết phải làm gì thì hai chân mình bỗng bị hắn mạnh mẽ tách ra. Còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác đau nhức bị xé rách cơ hồ làm nàng suýt ngất đi.

Hắn làm sao…hắn làm sao có thể đối xử với nàng như vậy! Đau đớn từ bên dưới truyền đi khắp cơ thể, một lần rồi lại một lần, giống như từng cơn sóng lớn không thể kháng cự đem thân thể nàng nện thẳng vào vách núi.

Đau, chỉ có một chữ, đau!

“Không…ta không cần…”, Diệp Tử không còn khí lực giãy dụa, nàng chỉ có thể thì thào lặp đi lặp lại, rồi lại phát hiện căn bản mình không thốt được tiếng nào, mọi vật trước mắt dần dần mông lung. Nam nhân này là ai? Vì sao hắn lại có gương mặt giống người đó? Không, hắn chính là người đó…nàng vươn tay định vuốt ve gương mặt đã khắc cốt ghi tâm, nam nhân vô tình gạt tay nàng ra.

Chút ấm áp còn sót lại trong lòng liền phụt tắt. Trong khóe mắt Diệp Tử dâng trào giọt lệ…nói làm là làm sao…chấm dứt đi…

Có lẽ đã qua vài thế kỷ, nam nhân rốt cuộc đã xong. Hắn chỉnh trang quần áo của mình một lần nữa, lại liếc nhìn vết máu đỏ sẫm trên gường, trong mắt hiện lên chút đùa cợt. Hắn cúi xuống tai nàng nhẹ giọng nỉ non một câu, “Ngươi đã được như ý nguyện! Tiện nhân”. Nói xong, hắn nghênh ngang bỏ đi.

Cánh cửa bị mở ra rồi đóng lại. Diệp Tử vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng.

Ông trời ơi, ngươi đừng đùa giỡn ta như vậy! Để ta gặp lại hắn trong tình huống thế này. Đời trước ta đã đánh mất hắn, đời này gặp lại hắn lại như không nhìn thấy. Nguyên lai gặp mặt chi bằng cứ hoài niệm, hóa ra lời này là thật. Ngẫm lại sau khi chia tay, mặc dù ta không còn gặp mặt hắn nhưng ít nhất ta vẫn còn có thể nhớ lại khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Tuy rằng người ta nói nỗi nhớ không thể mang theo cả đời, nhưng những kỷ niệm đó lại giúp ta sống nốt cuộc đời còn lại, chỉ là…quá ngắn ngủi mà thôi”.

Lạnh! Diệp Tử kéo chăn đắp lên người, thân thể không ngừng run lên. Xuyên qua? Ta đã đi đến nơi nào? Trước mắt Diệp Tử lại hiện lên một gương mặt tươi cười, đây chỉ sợ là một giấc mộng xa xôi, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể sống trong kỷ niệm suốt cuộc đời.

Cánh cửa lại bị mở ra, một cô nương chạy vọt vào, miệng gọi to, “Tiểu thư, Tiểu thư, người không sao chứ?”. Diệp Tử nhìn sang nàng ta, tiểu cô nương đã bị bộ dáng người nằm trên gường dọa choáng váng. Nàng ta nhặt lại quần áo rơi rớt dưới gường, trên mặt tràn đầy nước mắt, “Tiểu thư, cô gia…”. Diệp Tử vô lực phất tay rồi nhắm mắt lại.

Tiểu cô nương lau nước mắt rồi xoay người bê chậu nước đến. Nàng cẩn thận giúp Diệp Tử rửa sạch thân thể, vừa lau vừa khóc thút thít, miệng thì thào nói gì đấy nhưng Diệp Tử cũng không muốn để ý. Nàng nặng nề đem chính mình vùi vào bóng tối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.