Hải Đường Hoa Lệ

Chương 19



Lâm Hải Đường mơ màng, trong mơ, ký ức chợt xuất hiện. Cô chưa từng mơ về chuyện này, khoảng thời gian bị anh cự tuyệt và lúc bị tai nạn chết qua đời!! Cảm giác giống như mọi thứ trước kia đều là mơ còn đây mới lại thật. Lâm Hải Đường đổ mồ hôi lạnh, tay siết chặt lấy tấm chăn dày, hơi thở trở nên mất ổn định. Trong đầu, lặp đi lặp lại những lời đau lòng, chán ghét đầy xem thường “Lâm Hải Đường, cô sớm chết đi cho rồi.”

“Đừng bám lấy tôi, một người chỉ biết ăn nhờ ở đậu. Còn mơ tưởng đến tôi? Hoang đường.”

“Cút đi.”

Lâm Hải Đường hoảng loạng kêu lên “Đừng… Tích Ngôn… không..”

Tiệp Tích Ngôn nghe tiếng gọi gấp gáp của nữ nhân bên cạnh lập tức mở mắt, nhìn cô đang mê ngủ, vội đánh thức “Hải Đường… Hải Đường… là anh đây…”

“A….” Lâm Hải Đường thét lên, cơ thể bật dậy. Cả người run rẩy, cô làm sao lại mơ về quá khứ? Mơ đến lúc mình đã chết, cảnh tượng nhìn Tiệp mẫu phủ tấm khăn trắng lên mặt khiến cô không khỏi sợ hãi và lạnh sống lưng. Tiệp Tích Ngôn ôm cô vào lòng, trấn an “Hải Đường, là anh… không sao. Anh ở đây.”

Cô im lặng, dần điều hòa hơi thở, cổ họng khô khốc, cố gắng cất tiếng “Tích…. Ngôn… nướ… c… cho em… nước..”

Bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp lấy nước, sau đó đưa cho cô. Tiệp Tích Ngôn vươn tay lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giúp cô chải lại tóc “Em không sao chứ?”

Lâm Hải Đường gật nhẹ, khóe môi miễn cưỡng nâng lên một nụ cười “Ừ.”

“Em nằm nghỉ đi.”

Lâm Hải Đường nằm im trên giường, không dám ngủ, chỉ im lặng như vậy. Tiệp Tích Ngôn đến gặp bố mẹ mình ở nhà chính. Bọn họ đang rất lo lắng với tình trạng của cô.

Tiệp Tích Ngôn điềm đạm cất tiếng “Con không cần đứa bé.”

Câu nói của anh khiến mọi người không khỏi kinh ngạc. Tiệp mẫu dù biết tính mạng của Lâm Hải Đường quan trọng hơn, nhưng… đứa bé trong bụng cô là cháu đức tôn của bà. Vấn đề quan trọng, Tiệp gia cần có người nối dõi.

Như hiểu được bà đang nghĩ gì, Tiệp Tích Ngôn khẽ thở dài “Con biết trọng trách của mình, nhưng con… không thể từ bỏ Hải Đường. Dù cô ấy hay mọi người có hận, con cũng muốn bỏ đứa bé. Sản nghiệp của Tiệp gia có thể trao cho Chiếu Tiên hoặc Thẩm Lang.”

Mọi người đều im lặng, không khí ngột ngạt bao trùm, Tiệp Minh sâu kín thở dài, ông hiểu rõ con mình, một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, anh thà mất tất cả còn hơn mất Hải Đường. “Tích Ngôn… bố biết cảm giác của con, nhưng… liệu Hải Đường có đồng ý?”

“Không cần cho cô ấy biết.”

“Chú, chú thật sự muốn vậy?” Tiệp Chiếu Tiên cất tiếng. Cậu không nghĩ, Tiệp Tích Ngôn có thể hi sinh tất cả vì vợ của mình, đây không phải đơn giản là sản nghiệp mà còn nòi giống Tiệp gia.

Anh gật đầu.

“Không được… em không đồng ý.” Lâm Hải Đường đột nhiên xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện rõ đau thương cùng sợ hãi. Cô đã nghe hết. Vốn dĩ muốn tìm anh, cuối cùng lại nghe những lời kia.

Không chỉ anh, tất cả mọi người đều như bất động. Cô bước đến gần, bàn tay run run nắm lấy tấm áo sơ mi anh “Không… anh, không thể làm vậy. Nó là con anh mà, con của anh. Tích Ngôn. NÓ LÀ CON ANH.” Câu cuối cùng là hét lên đầy tuyệt vọng.

Không phải anh cũng rất mong chờ đứa bé này sao? Bây giờ lại nhẫn tâm giết nó? Nước mắt nhanh chóng rơi dài trên khuôn mặt nhỏ, anh lắc đầu, áp tay vào mặt cô “Hải Đường… anh không thể mất em.”

Lâm Hải Đường nức nở, cố gắng van xin “Em sẽ không sao đâu, nên… anh… anh…” Giọng nói cũng vì sợ mà run lên. Cô biết Tiệp Tích Ngôn lo cho mình nhưng không phải vì thế mà giết hại một sinh linh vô tội còn chưa chào đời, nó còn là con của cô và anh.

Nhìn cô như vậy, tâm anh thực rất đau lòng, từng giọng nói của cô như tiếng than uất ức hết đỗi chua xót. Anh không thể tưởng tượng được nếu một ngày, khi thức dậy không có cô bên cạnh sẽ như thế nào. Thế giới của anh sẽ sụp đổ. Hốc mắt phút chốc phiếm hồng, Tiệp Tích Ngôn hít một hơi lạnh “Vậy còn anh? Nếu… em không thể qua khỏi thì anh phải làm sao đây? Anh phải sống thế nào? Em…sao có thể tàn nhẫn như vậy?”

Lâm Hải Đường giương đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, cô không có ý đó, chỉ là…

Tiệp Tích Ngôn ôm lấy cô, siết chặt trong lòng “Hải Đường, là con của anh nhưng… anh thà mất nó còn hơn mất em.”

“Không… cầu xin anh, đừng giết nó. Em hứa, nhất định em sẽ sống bên anh đến răng long đầu bạc, nên… đừng giết nó… Tích Ngôn, hứa với em… ” Chỉ cần nghe đến câu đó, cô liền phản kháng, cự tuyệt. Anh sao có thể hiểu được tình mẫu tử thiêng liêng như thế nào. Đứa trẻ này còn là đứa con đầu lòng của cô. Tình yêu của cô và anh?

Cô biết rõ, sống chết không phải do bản thân quyết định, mà là số phận. Con người tuy không thể cự tuyệt nhưng có thể thay đổi.

Lâm Hải Đường nuốt nước mắt vào trong “Anh nhìn em, em nhất định sẽ bình an vô sự cùng con của mình bên cạnh. Tích Ngôn, hứa với em. Có được không?”

Tiệp Tích Ngôn nhìn đôi mắt đầy khẩn cầu của vợ mình, anh còn có thể từ chối? 10℅, anh chưa từng căm thù con số này như vậy. Có thể người khác sẽ nói anh ích kỷ, vì vợ mà giết con, khiến Tiệp gia không người nối dõi, nhưng, cô là lẻ sống, là sinh mệnh, là cả thể giới của anh. Mất cô, anh như mất tất cả, còn hơn một người trắng tay. Tiệp Tích Ngôn đứng im lặng như thế, nội tâm hỗn loạn, vô vàn cảm xúc lẫn lộn.

Tiệp mẫu cầm nước mắt, xoa đầu cô, bà yêu thương cô như con ruột của mình, dù muốn có cháu nhưng không thể vì vậy mà mất cô. Lâm Hải Đường, đứa trẻ này luôn kiên cường như vậy, bà tin cô có thể vượt qua “Mẹ hứa với con. Nếu không được mẹ cho phép, Tích Ngôn, nó sẽ không được phép làm bất cứ điều gì.”

Tiệp Tích Ngôn quay mặt bỏ đi, cô nhìn theo bóng lưng anh, lòng đầy bi thương. Cô đã làm anh tổn thương?! Tiệp mẫu ôm cô vào lòng “Đường nhi…”

Tiệp Minh và Tiệp Chiếu Tiên chỉ biết lặng người đứng bên, họ không thể hiểu được nỗi đau anh và cô phải chịu đựng. Nhưng, quả thực còn đau hơn nỗi đau thể xác.

Lâm Hải Đường im lặng, chôn đầu vào lòng bà. Cô không muốn chết…

….

Tiệp Tích Ngôn đóng cửa, tự nhốt mình trong phòng. Ngồi dưới sàn gỗ lạnh lẽo, anh gục đầu thở dài, giọt nước trong veo rơi xuống sàn. Anh không thể mất cô, vạn lần không thể ! Tiệp Tích Ngôn đau thương, tay liên tục đấm mạnh sàn gỗ để chuốc giận, đến nỗi rỉ máu. Sao anh có thể vô dụng như vậy, chưa từng khiến cô hạnh phúc, sống vui vẻ như bình thường??

“Tích Ngôn… anh mở cửa.” Bên ngoài truyền vào giọng nói của Lâm Hải Đường. Nhưng đáp lại cô là sự im lặng.

Cô kiên trì gõ tiếp “Tích Ngôn, anh đừng giận, em xin lỗi.”

“Đối với em, anh cũng là tất cả, nhưng em… không thể từ bỏ con của mình. Tích Ngôn… anh đừng như vậy. Sẽ không sao mà, chẳng phải cũng nhờ 10℅ mà em mới có thể nhìn thấy? Tin em… có được không?”

“Mở cửa đi… Tích Ngôn…!”

Tiệp Tích Ngôn cuối cùng cũng chịu mở cửa, gục đầu vào vai cô, thều thào nói “Anh yêu em!”

“Em cũng yêu anh.” Lâm Hải Đường hít hít mũi, mỉm cười vỗ nhẹ lưng anh.”Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Tiệp Tích Ngôn im lặng, vòng tay mạnh mẽ siết lấy cô…

….

Ôm cô nằm trên giường, anh không thể ngủ được, Lâm Hải Đường ngước nhìn anh, khóe môi nâng lên nụ cười rạng ngời “Sinh con xong, chúng ta tổ chức lễ cưới nhé.”

Tiệp Tích Ngôn cười nhẹ “Ừ, sau đó anh sẽ đưa em sang Mỹ để phẫu thuật mắt lần nữa. Cả nhà ba người chúng ta cùng đi du lịch. Em thích không?”

“Vâng.”

Tiệp Tích Ngôn mệt mỏi nhắm mắt, tâm tư không ngừng vang lên lời khẩn cầu: Cầu xin em, đừng bỏ rơi anh. Cầu xin Thượng Đế đừng cướp mất em. Anh tình nguyện bỏ cả sinh mạng để đánh đổi cho em một đời bình yên.

Nước mắt chảy ngang xuống gối… chất đầy bi thống..

……

Sáng sớm, ban mai dịu nhẹ chiếu vào phòng ngủ của vợ chồng Tiệp Tích Ngôn, người đầu tiên thức giấc là Lâm Hải Đường, cô dụi mắt, vòng eo bị bàn tay to lớn giữ chặt, khóe miệng không nhịn được mà giương lên, cô nằm nghiêng, vươn tay chạm vào khuôn mặt không một góc chết của người bên cạnh, động tác nhỏ nhẹ như vậy cũng có thể đánh thức Tiệp Tích Ngôn.

Cô mỉm cười “Tiệp tổng, chào buổi sáng.”

Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, mắt đen sâu thẳm nhìn cô, giọng còn ngái ngủ “Sao lại gọi như thế?”

“Em thích.” Cũng không biết, cô chỉ buột miệng gọi thôi.

Anh không hỏi thêm, xoay người ôm chặt lấy cô, nhắm mắt ngủ tiếp. Lâm Hải Đường hỏi “Không định đi làm à?”

“Ừ.”

“Không được lười, mau, dậy ăn sáng với em.”

Tiệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, không thèm trả lời, bảo bối của anh sao nói nhiều thế? Nghỉ một ngày không chết. Lâm Hải Đường càng kiên quyết bắt anh ngồi dậy “Tích Ngôn, anh có chịu dậy không?”

“Bà xã, anh đang mệt, ngủ thêm đi.”

Bất lực, cô đành nằm im, làm tổng giám đốc như anh mà suốt ngày ở nhà với vợ không sợ người khác chê cười sao? Hơn nữa, Lâm Hải Đường không muốn vì cô mà anh không đi làm. Thầm thở dài, cô ôm lấy anh, Tiệp Tích Ngôn, cô phải làm sao mới khiến anh hết lo lắng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.