Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 101: Vì nghĩa cứu người



Bạch Thiếu Huy kinh hãi quay nhanh mặt nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Phạm Thù tiến vào.

Hắn vừa đi vừa cười thốt :

– Đại ca nói đúng đấy! Tiểu đệ lên nóc nhà đứng một lúc, thấy bốn năm võ sĩ Thần Cơ đường từ xa chạy đến, chúng gặp tiểu đệ cúi đầu chào rồi bỏ đi liền.

Bạch Thiếu Huy gật đầu thở dài :

– Không sợ chúng lục soát nữa, nhưng lại sợ cho tánh mạng nạn nhân.

Phạm Thù trố mắt :

– Hắn đã sao? Chết rồi?

Bạch Thiếu Huy lại thở dài :

– Chết thì chưa chết, nhưng không phương cứu chữa, tình trạng của hắn gần như tuyệt vọng.

Phạm Thù hỏi gấp :

– Hắn bị thương chỗ nào?

Bạch Thiếu Huy vẫn thở dài :

– Cần gì phải bị thương ở chỗ nhược? Trúng phải ám khí có tẩm độc của họ Đường thì cầm như quỷ vô thường đã trao lịnh truy hồn của Diêm chúa rồi, còn trông mong gì nữa? Trừ khi tìm được thuốc giải của chính họ Đường chế luyện.

Phạm Thù cười nhẹ :

– Tưởng sao, chứ như thế thì đại ca cứ yên trí đi, nếu còn hơi thở là tiểu đệ cứu được.

Bạch Thiếu Huy nhìn sững hắn :

– Phạm đệ có thuốc giải?

Phạm Thù điểm một nụ cười :

– Làm gì có thuốc giải? Tiểu đệ có quen biết gì đến người trong họ Đường mà có thuốc giải? Lúc tiểu đệ hạ sơn, gia sư có tặng cho một chiếc vòng bằng sừng con tê ngưu, vòng đó có hiệu năng tiêu trừ bách độc trên giang hồ, đặt chiếc vòng nơi vết thương, dù chất độc có mãnh liệt đến đâu thì cũng chỉ trong vòng một khắc thời gian sẽ bị chiếc vòng sừng tê hút trọn. Sau đó dùng Kim Sang dược đắp lên chỗ vết thương, rồi cho uống thêm mấy viên thuốc nữa là không còn lo ngại gì cả.

Phương pháp chữa trị theo hắn vừa nói giản dị quá, Bạch Thiếu Huy mừng rỡ vô cùng.

Chàng cười nhẹ :

– Vậy thì Phạm đệ hãy bắt tay vào việc ngay đi! Tranh thủ được phút giây nào, có lợi trong phút giây đó.

Phạm Thù lấy chiếc vòng bằng sừng ra cầm một tay, bấm xé một chéo áo của nạn nhân, cột quanh chiếc ám khí hình hồ điệp, giật mình.

Ám khí theo đà tay của hắn bật khỏi lớp da thịt, bày ra một mũi châm to bằng sợi lông đuôi trâu, dài độ bốn phân, màu xanh.

Nơi trúng ám khí, máu đen rỉ ra, chảy thành dòng nhỏ như đường chỉ.

Bạch Thiếu Huy lắc đầu lè lưỡi :

– Máu biến màu đen là chất độc rất mạnh. Đường gia dụng độc quả là lợi hại bậc nhất giang hồ.

Phạm Thù đặt chiếc vòng quanh chỗ bị thương rồi đứng lên, uốn cơ lưng một chút, nói :

– Trong một khắc thời gian, chất độc bị chiếc vòng hút hết thì tự nó sẽ nhả vết thương ra, rơi xuống. Khi đó ta hãy dịt thuốc và cho uống mấy viên tự bên trong là khỏi hẳn.

Bạch Thiếu Huy trầm ngâm một chút :

– Độc dược của họ Đường, trừ họ ra trên thế gian này không ai có thuốc giải. Chạm phải độc của họ là cầm chắc mạng vong, không phương cứu chữa. Chiếc vòng Tỵ Độc Tê của Phạm đệ quả là một thần vật vô giá.

Phạm Thù cười nhẹ :

– Năm xưa gia sư vân du đến vùng Tây Tạng gặp một vị Đại Lạt Ma tặng cho chiếc vòng này. Cách sử dụng đại ca đã biết rồi, còn phương pháp giải trừ chất độc do nó hút thì cũng chẳng khó khăn gì lắm, chỉ cần tìm một chén sữa người, ngâm nó trong sữa, một khắc thời gian sau thì nó sẽ nhả hết chất độc, mình dùng lại được như thường.

Bạch Thiếu Huy mơ màng :

– Sữa người đâu có sẵn nơi này.

Phạm Thù cười mỉm :

– Cần gì phải gấp, khi nào xong công việc nơi này, ta lại ra đi, dọc đường lưu ý tìm một sản phụ nào đó, mua lại một tý sữa rồi ngâm nó, đề phòng còn có dịp dùng đến.

Rồi hắn trầm giọng hỏi :

– Việc cứu Hương Hương thì đại ca đã có chủ ý gì chưa?

Bạch Thiếu Huy thổi tắt ngọn đèn, thấp giọng :

– Việc đó nghĩ cũng khó khăn lắm…

Phạm Thù lo ngại :

– Phải! Không dễ dàng như mình tưởng, cứ trông vào tình trạng của nàng thì dù thấy nàng không có vẻ gì khác lạ nhưng tiểu đệ tin chắc nàng đã bị Ngọc Phiến Lang Quân hạ mê dược. Hiện tại nàng mất cả ký ức, mơ mơ hồ hồ những việc đã qua, chẳng khác nào người từ cung trăng vừa mới rơi xuống.

Bạch Thiếu Huy gật đầu :

– Lại một vấn đề thêm cho chúng ta nữa đó. Chúng ta phải tìm cách giải trừ mê dược trong người nàng, cho nàng phục hồi ký ức, sau đó mới có thể thương lượng với nàng. Mà thuốc giải thì chỉ có Ngọc Phiến Lang Quân có thôi.

Phạm Thù trầm ngâm một lúc :

– Khó! Khó thật! Nhưng nếu cần thì chúng ta bắt buộc phải dùng đến biện pháp chế ngự Ngọc Phiến Lang Quân, bức bách y trao thuốc giải cho chúng ta…

Bạch Thiếu Huy cười khổ :

– Sự tình đâu có đơn giản như Phạm đệ tưởng. Theo ngu huynh nhật xét thì Ngọc Phiến Lang Quân không phải tay vừa, muốn chế ngự y thì phải vất vả lắm. Vả lại một khi xuất thủ rồi, ta sẽ làm kinh động toàn thể nhân số tại Phân cung, là điều mà ta cần tránh, tránh đến lúc không thể nào tránh được nữa mới dám thực hành. Hơn nữa dù chúng ta may mắn chế ngự được y nhưng y không bằng lòng trao ra thuốc giải thì làm sao? Giết y ư? Y chết đi, không có thuốc giải thì đời của Hương Hương cầm như vứt đi rồi.

Chàng nói tiếp :

– Sư phó của y là tay chuyên dụng độc, có thể bảo là kẻ đối đầu lợi hại của họ Đường, loại độc nào của y dùng chỉ có một mình y là có phương pháp giải trừ mà thôi. Do đó chúng ta không thể bạo động.

Phạm Thù ngây người :

– Vậy mình phải làm sao? Đại ca hẳn có chủ trương chứ?

Bạch Thiếu Huy trầm giọng :

– Thoạt tiên ngu huynh chỉ tưởng Ngọc Phiến Lang Quân là một tên dâm tặc, thấy Hương Hương có nhan sắc thì động tà niệm nên bắt nàng hầu thỏa mãn dục tánh. Nhưng thực ra thì y có một mưu đồ khác biệt.

Phạm Thù lại hỏi :

– Đại ca thấy thế nào?

Bạch Thiếu Huy trầm giọng :

– Ngọc Phiến Lang Quân có tâm cơ sâu hiểm vô cùng, chỉ nhìn vẻ lạnh lùng tàn khốc của y cũng đủ hiểu y cướp Hương Hương đưa về đây, bịa chuyện anh em cho nàng tin dĩ nhiên phải có một ẩn ý gì đó. Do vậy muốn cứu Hương Hương thì mình phải tìm hiểu mục đích của y.

Phạm Thù chú ý :

– Mình làm sao biết được?

Bạch Thiếu Huy tiếp nối :

– Không khó khăn gì cả, đã gọi huynh muội với nhau thì tất họ sẽ nói với nhau đủ chuyện không giấu diếm gì. Y sẽ nhân lúc nói chuyện với nàng mà tìm hiểu lần lần những điều muốn biết, có lẽ y định khai thác nơi nàng một điều cơ mật nào đó.

Phạm Thù gật đầu :

– Đại ca có lý.

Bạch Thiếu Huy tiếp :

– Làm cái việc khai thác đó thì y không thể vội vàng, y phải từ từ tiến hành, mỗi ngày một chút cho đến khi nào Hương Hương hoàn toàn tin tưởng thì y mới đặt vấn đề then chốt hỏi nàng. Mà anh em trong một nhà không lúc nào thân mật với nhau bằng trong lúc ăn tối. Sau bữa, anh em nói chuyện với nhau trước khi đi ngủ. Cho nên ngu huynh định tìm cách nào dự thính được câu chuyện giữa họ sau bữa cơm tối. Nếu biết được một mình có thể đoán mười, biết được ẩn ý của y rồi mình sẽ trù liệu việc giải cứu Hương Hương.

Phạm Thù băn khoăn :

– Vậy là mình phải ở lại thêm một vài ngày ư? Cái vai trò Đội trưởng này tiểu đệ chẳng thấy thích tí nào cả.

Cả hai bàn luận thêm một lúc nữa.

Phạm Thù đốt ngọn đèn lên rồi bước lên giường, nhìn chỗ thương tích của lão nhân, thấy chiếc Tỵ Độc Tê đã rớt xuống một bên mình lão. Hắn lấy Kim sang dược dịt vết thương rồi cho lão uống thêm mấy viên thuốc.

Không lâu lắm lão già ốm nhỏ mở đôi mắt ra.

Phạm Thù mừng rỡ gọi Bạch Thiếu Huy :

– Đại ca, lão đã tỉnh lại rồi.

Bạch Thiếu Huy tặc lưỡi :

– Phạm đệ thấp giọng một chút chứ.

Lão nhân nhìn cả hai, cất giọng hết sức yếu ớt :

– Hai vị đã cứu lão phu? Lão phu trúng độc rất nặng, tưởng đã táng mạng rồi.

Phạm Thù cười :

– Chất độc đã trừ rồi, chỉ trong khoảnh khắc thôi các hạ sẽ khôi phục bình thường.

Lão nhân nhìn y phục của cả hai, hỏi :

– Các vị là người trong Phân cung?

Bạch Thiếu Huy gật đầu :

– Phải, tại hạ là Dao Năng, còn vị này là Lục đội trưởng của bọn tại hạ. Bằng hữu tên họ là chi?

Lão nhân biến sắc mặt, mấy sợi râu chuột của lão rung rung, lão chõi tay ngồi dậy nhếch nụ cười lạnh :

– Lão phu đi không giấu tên, về không giấu họ, có ngại gì chẳng dám cho các vị biết. Lão họ Đài tên Lương, giang hồ tặng cho ngoại hiệu Phi Thử. Các vị cứu tỉnh lão có lẽ định khai thác một sự gì chăng? Điều đó thì các vị đừng vọng tưởng.

Bạch Thiếu Huy điềm nhiên :

– Nếu tại hạ đoán không lầm thì Đài bằng hữu là người trong Nam Bắc bang. Bằng hữu cứ yên trí, bọn tại hạ không có ý hỏi cung bằng hữu đâu.

Đài Lương chớp chớp đôi mắt :

– Nếu không định hỏi cung lão phu thì hai vị còn cứu làm gì?

Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :

– Chẳng có dụng ý nào cả, thấy người lâm nạn thì động lòng trắc ẩn mà tự nhiên cứu, không hơn không kém. Hiện tại bằng hữu đã trở lại trạng thái bình thường rồi đó, không tin thì hãy thử vận khí mà xem.

Đài Lương cử động chân tay, ngầm vận chân khí chuyển qua các kinh mạch, thấy khoan khoái như cũ thì vụt nhảy xuống giường, gật đầu thốt :

– Đúng là chất độc đã được giải trừ trọn vẹn.

Bạch Thiếu Huy mỉm cười :

– Nếu Đài bằng hữu có ý nghi ngờ thì có thể ra đi thong thả ngay bây giờ, không ai ngăn cản đâu.

Đài Lương sửng sốt, trố mắt nhìn chàng nói :

– Các vị nói thật ư?

Phạm Thù nóng nảy :

– Chúng ta đã nói rõ như vậy thì bằng hữu còn hỏi gì nữa? Chúng ta không hề có ẩn ý, bằng hữu cứ yên trí ra đi, có điều nên lưu tâm dè dặt bên ngoài, nếu để họ gặp lại thì phiền lắm đấy.

Đài Lương lại nhìn cả hai, đoạn vòng tay, nghiêng mình :

– Vậy lão phu xin vô phép.

Thốt xong lão quay mình, từ từ đi ra cửa, bất thình lình vọt vào khoảng đêm mờ.

Phạm Thù sôi giận :

– Mình ra công cứu lão thế mà lão bỏ đi không một tiếng tạ ơn, con người vô tình đến thế là cùng.

Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười :

– Lão sẽ trở lại, Phạm đệ đừng lo.

Phạm Thù ngạc nhiên :

– Lão trở lại làm gì?

Bạch Thiếu Huy tiếp :

– Nhìn thần sắc lão thì ngu huynh biết lão có tính đa nghi, phàm đa nghi là phải tìm hiểu. Hiện lão đang thắc mắc về hành động của anh em ta đó, thế nào lão cũng quay trở lại, hỏi cho ra lẽ.

Đúng vậy, bên ngoài có tiếng gió lạ phất qua, Phi Thử Đài Lương đã trở lại, lão tiến thẳng vào phòng.

Phạm Thù trầm giọng :

– Đài bằng hữu trở lại chắc có điều gì muốn chỉ giáo.

Đài Lương dặng hắng mấy tiếng, vòng tay hướng thẳng đến cả hai :

– Lão phu chỉ muốn lãnh giáo hai vị một điều chứ nào dám chỉ giáo điều chi.

Phạm Thù hỏi :

– Bằng hữu nói đi, tại hạ sẵn sàng giải thích nếu không ngoài tri thức của tại hạ.

Đài Lương chỉnh sắc mặt :

– Vừa rồi lão phu trúng phải loại ám khí “Hồ Điệp Hồi Phong” phi tiêu của Đường Trấn Càn, mà độc dược do họ Đường chế ra thì chỉ có họ mới biết phương pháp giải trừ, chẳng hay hai vị làm cách nào cứu được lão phu?

Phạm Thù hừ một tiếng :

– Thế ra bằng hữu nghi ngờ là tại hạ vâng lịnh họ Đường, vờ phóng độc rồi giải độc để mua chuộc cảm tình chứ gì?

Phi Thử Đài Lương lắc đầu :

– Lão phu không có ý đó.

Phạm Thù lại lấy chiếc Tỵ Độc Tê ra, đưa cho Đài Lương thấy đoạn lạnh lùng thốt :

– Tại hạ dùng chiếc vòng sừng này trừ độc cho các hạ, chứ có cần gì đến thuốc giải của họ Đường?

Đột nhiên Đài Lương bật cười, vòng tay hướng sang :

– Nếu lão phu đoán không lầm thì hai vị không phải là người trong Phân cung Vu Sơn.

Phạm Thù thoáng giật mình :

– Các hạ bằng vào đâu mà dám quyết đoán như thế?

Đài Lương cười lớn :

– Nếu là người trong Phân cung thì nhất định không cứu lão phu.

Phạm Thù hừ lạnh :

– Các hạ trở lại đây chỉ để hỏi mỗi việc đó thôi sao?

Đài Lương thoáng đỏ mặt :

– Lục đội trưởng đừng lầm. Cứ theo chỗ lão phu nhận xét thì hai vị không phải là người trong Phân cung, vì vậy lão phu trở lại, tỏ cho hai vị biết một việc khó khăn vừa vấp phải, tự mình không giải quyết nổi.

Lão dừng lại một chút rồi nghiêm giọng tiếp :

– Hai vị có sẵn sàng giúp lão phu giải quyết việc khó khăn đó chăng?

Bạch Thiếu Huy điềm nhiên thốt :

– Xin các hạ cho nghe, nếu có thể giúp được thì tại hạ sẽ không từ khước.

Đài Lương đã hai lượt đề quyết họ không phải là người trong Phân cung mà họ không phủ nhận cũng không thừa nhận, vậy đúng là họ mặc nhận rồi. Lão thấy phấn khởi hơn nên giãi bày liền :

– Không giấu gì hai vị, vâng lịnh thượng cấp đến Phân cung Vu Sơn, lão phu cùng đi với một người bằng hữu họ Tôn tên Tra Quý ngoại hiệu Địa Hành, không ngờ vào đến Thần Cơ đường thì anh em lão phu bị lộ tung tích. Tôn Tra Quý bị bắt, còn lão phu tuy chạy khỏi nhưng cũng trúng phải một mũi Hồ Điệp Hồi Phong châm của Đường Trấn Càn…

Bạch Thiếu Huy hỏi :

– Các hạ vào Phân cung để làm gì?

Đài Lương đáp :

– Mang bức thư của Quân sư trao tận tay một người trong đây.

Phạm Thù nóng nảy :

– Các hạ định nhờ anh em tại hạ việc gì?

Đến bây giờ hắn mới dùng hai tiếng anh em, bởi đối phương đã biết rõ cả hai không phải là người trong Phân cung.

Bạch Thiếu Huy cũng nói :

– Có lẽ các hạ muốn nhờ anh em tại hạ giải cứu cho người bằng hữu?

Đài Lương lắc đầu :

– Không hẳn đúng như vậy, nhưng nếu giải cứu cho Tôn Tra Quý được thoát nạn thì càng hay. Tuy nhiên việc đó không cần thiết lắm, bởi Tra Quý vốn có quen biết với Đường Trấn Càn, chắc lão ấy không xử ác với họ Tôn đâu.

Phạm Thù lại hỏi :

– Vậy thực sự các hạ muốn anh em tại hạ tiếp trợ như thế nào?

Đài Lương tiếp :

– Phong thư dĩ nhiên anh em lão phu đã trao tận tay người nhận, nhưng vì sự tình diễn biến cấp bách quá nên không thể chờ đợi lấy thư hồi âm, mà không có thư phúc đáp thì làm sao phục lịnh Quân sư khi trở về căn cứ? Muốn có thư phúc đáp thì phải trở lại tìm người đó, nhưng toàn Phân cung đã được báo động rồi, làm thế nào lão phu trở lại Thần Cơ đường cho lọt?

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

– Lão phu nghĩ đến hai vị, bởi ngoài hai vị ra, còn ai giúp được lão phu?

Phạm Thù nhìn Bạch Thiếu Huy một thoáng rồi hỏi :

– Người nhận thư là ai?

Đài Lương đáp :

– Phó đường chủ Thần Cơ đường, họ Tiết tên Đạo Lăng.

Bạch Thiếu Huy tưởng mình nghe một tiếng sấm nổ ngang đầu, chàng thầm nghĩ :

– “Nghĩa phụ làm sao lại đảm nhận chức vị Phó đường chủ tại Phân cung Vu Sơn?”

Chàng giữ vẻ thản nhiên, hỏi :

– Có phải là Tiết thần y không?

Đài Lương mỉm cười :

– Chính lão! Tiết thần y vốn là một lão hữu của Bang chủ, gần đây Bang chủ được tin, hiện họ Tiết ở tại Phân cung Vu Sơn, đảm nhận chức vụ Phó đường chủ Thần Cơ đường. Bang chủ lấy làm lạ, cho người tìm hiểu nguyên nhân thì mới biết Tiết phu nhân đã bị chúng quản thúc làm con tin, bắt buộc Thần Y phải gia nhập tổ chức để bảo toàn an ninh cho phu nhân.

Bạch Thiếu Huy nghe nghĩa mẫu bị kẹt trong tay chúng thì lo lắng vô cùng, chàng vội hỏi :

– Quý Bang chủ sai phái các hạ và Tôn bằng hữu mang thư tới chắc có cái ý muốn cứu Tiết thần y thoát khỏi nơi này, nhưng chẳng hay quý Bang chủ có nghĩ tới số phận của Tiết phu nhân chăng?

Đài Lương lắc đầu :

– Điều đó thực tình lão phu không được rõ. Lão phu chỉ biết Bang chủ và Tiết thần y là chỗ quen thân nhau từ nhiều năm trước, còn như việc mang thư đến đây là do lịnh của Quân sư. Giả sử có việc cứu người thì chỉ có Quân sư được biết mà thôi. Các hạ có thể tìm gặp Tiết thần y hỏi lại việc đó xem thế nào, có lẽ trong thư có đề cập đến.

Bạch Thiếu Huy trầm ngâm một chút đoạn gật đầu nói :

– Các hạ muốn có thư phúc đáp, thiết tưởng cũng không khó khăn gì, anh em tại hạ sẽ giúp cho.

Đài Lương vòng tay đáp tạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.