Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 3



Diệp Vũ Chân khép mắt, lên tiếng, “Đến nhà ta đi!”

“Í?!”

“Nhà ta ở ngay gần đây, ta bận lắm, mong ngươi đừng có lãng phí thời gian.” Diệp Vũ Chân lạnh lùng bảo.

Andrew chỉ mỉm cười ‘thế à’ một tiếng, gã chả nhất thiết phải hỏi địa chỉ Diệp Vũ Chân.

Mà Diệp Vũ Chân cũng không có ý định nói, bởi lẽ anh không coi địa chỉ nhà mình là bí mật gì với Andrew cả.

Con Cadillac của Andrew lái vào bãi đỗ xe của một khu chung cư cao cấp gần đó, gã chỉ ngồi im trên xe không mảy may động đậy, trong khi đã có ba vệ sĩ xuống xe, dùng máy làm nhiễu sóng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ ống kính camera.

“Ngươi lo liệu cũng chu đáo thật!” Diệp Vũ Chân cười khẩy.

Andrew mỉm cười, “Cưng yêu dấu à, ta chỉ là muốn dọn dẹp sạch sẽ sự khó xử về chuyện Bố Già lẫn cảnh sát không được phép hẹn hò định kỳ với nhau của ngươi thôi.”

Gã nói đoạn, liền túm lấy cánh tay Diệp Vũ Chân, kéo anh xuống xe, đi thẳng tới thang máy dưới hầm đỗ.

Đây là một trong những khu chung cư cao cấp nhất thuộc Luân Đôn, mỗi tầng chỉ có duy nhất một nhà, do đó người sống ở đây sẽ được xác nhận nhà bằng số tầng thang máy và khóa vân tay.

Andrew cầm lên ngón tay Diệp Vũ Chân, nhấn ngón tay thuôn mảnh đó vào khoảng xác nhận vân tay.

“Second floor!” Một giọng nữ duyên dáng báo.

“Tầng hai? Té ra ngươi mua tầng hai, ngươi để bọn ta theo dõi tầng cao nhất mà thực chất ngươi lại ở tầng dưới!” Andrew cắn vành tai anh, chùng giọng rù rì, “Thật đúng là một bé cưng gian giảo!”

“Ta không có thói quen bị ống nhòm chĩa chòng chọc vào, thà bị bão tấp thẳng vào mặt trên cầu Luân Đôn [1] còn thoải mái hơn!” Khóe miệng Diệp Vũ Chân cong lên thành một dáng cung xinh đẹp, dửng dưng cất lời.

Andrew vừa buồn cười vừa giận, chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt,”Ngươi thực tình khiến cho người ta bừng bừng dục vọng muốn được đè ngươi ra lắm đấy! Chi bằng ta làm ngươi ngay tại thang máy này luôn đi!”

Diệp Vũ Chân lại bất thình lình đấm mạnh gã, hiềm nỗi đối với cái gã Andrew lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng tiếp chiêu này thì chỉ tiếp tục thất bại được thôi.

Andrew ngoặt hai tay anh ra bắt chéo sau lưng, nén ép anh trên tường thang máy, ghé bên tai thủ thỉ, “Ta nhắc ngươi bao lần rồi, ăn nhiều chút vào đi, Vũ Chân ạ!”

Diệp Vũ Chân bị cả Andrew lẫn ba tên vệ sĩ kẹp hai bên đi vào cửa nhà.

Bật đèn, Andrew ra dáng mình như là chủ nhà mà ngắm nghía kiểu cách đồ đạc trang trí, xem xét chung quanh.

Nhà Diệp Vũ Chân phải nói là gọn gàng, một thế giới chỉ rặt đen trắng.

Căn nhà đơn giản ấy làm người ta phải bất ngờ nhất đó chính là tự dưng sờ sờ một con chó, một con chó Shar Pei [2] thoạt nhìn lờ đờ tới cực điểm.

Nó nằm lù lù dưới ghế ngồi ăn cơm, chủ đi vào nó cũng chả buồn nhúc nhích.

Cả đống người lạ hoắc ùn ùn kéo vào như thế mà nó cũng chỉ độc uể oải nâng mí mắt lên rồi thôi.

“Ngươi cô đơn thật, Vũ Chân à, cớ gì lại không gọi điện cho ta vậy nhỉ?” Andrew nhìn con chó nọ, bật cười hỏi.

Diệp Vũ Chân hoàn toàn không đáp trả gã.

Andrew tiếp tục ngắm nghía bày biện của gian phòng ở này.

Nhà bếp rộng rãi gần như không có lấy một dụng cụ làm bếp, chỉ vẻn vẹn một máy nghiền café truyền thống.

Bên tấm cửa kính trải suốt từ mặt đất lên trần nhà là một chiếc ghế nằm, trên ghế còn để cuốn sách ảnh tài liệu ‘Rừng Mưa Nhiệt Đới’ [3] của nhiếp ảnh gia Thomas Malente[4].

Cạnh chiếc ghế nằm là giường châu Âu kiểu dáng đơn giản, drap giường trắng muốt vẫn còn vắt vẻo cái áo tắm anh đã thay ra.

Nhìn đến bộ áo tắm ấy, con ngươi Andrew bất thần co rút, gã đẩy ngã Diệp Vũ Chân xuống giường.

Nửa quỳ, cưỡi trên người Diệp Vũ Chân, tiện tay cởi áo đồ Tây trên người, lộ ra thân hình lực lưỡng của gã.

Diệp Vũ Chân hơi đảo mắt qua, liền nhắm mắt ngay lại.

Andrew mỉm cười, “Chúng ta chung sống với nhau cũng ba năm rồi, từ lần đầu tiên gặp ngươi ở St Mary 1033 cho tới nay, chúng ta tổng cộng đã quen nhau được một nghìn một trăm mười lăm ngày đó ~”

Mí mắt Diệp Vũ Chân run rẩy, mở hờ hai mắt ra, bất thần phát hiện cặp mắt Andrew đang sát sạt ngay đằng trước, đỉnh mũi gần như là đã đụng đỉnh mũi anh, anh không khỏi giật mình.

Khóe môi Andrew cong lên nhè nhẹ, “Tuy chúng ta mới quen nhau được có hơn một nghìn ngày thôi, nhưng mà lên giường với nhau cũng phải hơn năm trăm lần, theo lý thuyết thì chúng ta được coi là bạn tình cố định rồi đấy ~”

Diệp Vũ Chân cắn răng, tính đẩy gã ra, song không tài nào thoát khỏi sự ghìm chặt xuống từ gã. Gã cười bảo, “Lại tiếp, trong số hơn năm trăm lần đó có hơn bốn trăm lần là diễn ra trên đảo Cyclades ta nhốt ngươi, phải chăng chỉ có ở nơi ấy, ngươi mới chịu bốc lửa với ta chứ hở?”

Diệp Vũ Chân tự dưng nhận ra đấu võ mồm với cái gã lưu manh này chỉ có nước ăn chắc kết cục tức chết tươi, anh đành nhắm mắt lần nữa, bày ra dáng vẻ kệ xác ngươi nói cái gì, ta cũng cóc thèm đếm xỉa.

Andrew bật cười khình khịch, khom người xuống, bắt đầu hôn vun vụn lên trán, lên má, lên cổ Diệp Vũ Chân, gã mê mùi hương trên người Diệp Vũ Chân vô cùng.

Đó là hương thơm của cây cỏ, thanh lành mà phảng chút gì đó non nớt, vùi cho gã mê muội.

Dù rằng gã thừa hiểu con người bên dưới nguy hiểm tới bực nào, căn bản chẳng có chút gì dính dáng đến non nớt chi hết.

Andrew thành thạo cởi khuy áo anh, trườn tay vào, miết ngón cái nhè nhẹ lên vòm ngực nọ, đầu ngón tay thô ráp chà xát qua bộ phận mẫn cảm khiến cho vành môi anh không nín được mà run lên.

“Có cảm giác này!” Andrew ngậm tai anh, rủ rỉ.

“Bảo… lũ chó của ngươi cuốn xéo đi!” Diệp Vũ Chân ngoảnh mặt về bên có ba tên vệ sĩ đang đứng quay lưng lại với bọn anh, rít khẽ.

“Ta tưởng từ hồi ở đảo Cyclades ngươi đã phải quen rồi chớ, sao hửm, lâu lắm không làm, ngươi e lệ đó sao?”

“Chung quy ngươi có bảo chúng nó cút đi hay không?”

Andrew thoáng nghiêng đầu, đạo mạo ra vẻ, “Nghe lời ngươi nè, cưng ới ời! Ta cho phép chó của ngươi chơi trong này đấy nha!”

Lời của gã vừa dứt, ba tên vệ sĩ liền thức thời dời gót ra ngoài cửa.

Andrew kề sát vào Diệp Vũ Chân, nhìn thẳng hai mắt anh, sâu xa mà rằng, “Cơ mà, cưng ạ, giả như ngươi tiếp tục giở trò gì đó nữa, lần sau ta sẽ để cho chúng nó xem ta làm ngươi đó!”

Diệp Vũ Chân lệch tầm mặt sang hẳn hướng khác, lạnh nhạt, “Nhanh lên! Ta bận lắm!”

Theo như lẽ thường, chả có ma nào khoái đang trên giường lại bị bạn tình của mình giục giã bằng cái khẩu khí kiểu vầy mà cũng có thể cứng lên cho được. Song Andrew là ngoại lệ rồi, dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Vũ Chân sao mà khiến cho máu của gã cứ sôi lên ùng ục không ngớt.

Mỹ nhân cỡ nào, chỉ cần Andrew liếc mắt một phát là đã tự dâng lên tận miệng cho gã thỏa thuê hưởng thụ.

Thế mà mắc gì gã lại cứ cố chấp yêu một người mù tịt ái tình, mù tịt tình thú, đã thế kỹ thuật giường chiếu lại rất ư là ngô nghê như Diệp Vũ Chân nữa. Gã trăn trở, trăn trở đến chết được, ngoại trừ phi đuổi trên cơ thể Diệp Vũ Chân, gần như gã chẳng thể tìm thấy ai có thể làm gã đê mê nổi.

Không ai có thể giống như Diệp Vũ Chân, làm cho gã khát khao được chiếm giữ, được chinh phục, được bận hoài.

Đầu lưỡi gã khéo léo liếm lên ngực anh, nghe được tiếng hít thở không ngăn được của anh lởn quởn liên tục.

Hễ tưởng tượng cảnh Diệp Vũ Chân sẽ mau chóng sụp đổ sau đó, rên rỉ dưới thân gã, nhục dục của gã liền tức tốc hun trào.

Đặt tay lên dây thắt lưng của anh, hai tay khe khẽ hoạt động, khóa thắt lưng đã được cởi bỏ.

Dải thắt lưng nhè nhẹ rút ra ngoài, âm thanh kéo khóa quần chính là thứ thuốc kích thích hữu hiệu nhất, là đoạn mở màn cho cao trào đặc sắc nhất, dục vọng hừng hực đang được gói ghém bên trong.

Bàn tay Andrew thò vào cạp quần Tây rộng mở nọ, thành thục ve vuốt.

Dường như đến đây Diệp Vũ Chân cũng dấy lên đôi chút hưng phấn, anh co đùi phải lên ép vào người Andrew, tay phải khoác lên cổ, hôn gã.

Gã vừa hôn anh, vừa chuyển tay trái ra phía sau hông anh, lôi khẩu súng của anh ra, ý cười nhếch nhẹ, “Cưng yêu à, nếu ngươi thật sự thích đút súng ở đằng sau, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” -_-~

Nói dứt, thuận tay đáp khẩu súng xuống sàn.

Đoạn mở đầu thế là đã đủ, Andrew quyết định vào vấn đề chính, gã hôn Diệp Vũ Chân, hai tay chầm chậm cởi quần Diệp Vũ Chân xuống, rồi sau là quần lót.

Vẫn sử dụng cách thức tiến vào mặt đối mặt dù cho mới nãy gã hẵng còn nói rằng tiến vào từ đằng sau.

Tư thế ấy che khuất đi và gã sẽ không thể quan sát rõ ràng vẻ mặt mê loạn của anh cho được. Trong khi đối với Andrew mà nói, biểu cảm lúc đó của anh mới đích xác là điều tuyệt trần nhất.

Andrew đời nào chịu bỏ lỡ nó một cách đơn giản vậy.

Gã từ tốn đi vào trong cơ thể anh, từ đẩy vào khe khẽ hóa thành đâm rút với tốc độ cực nhanh theo tiết tấu không đổi.

Mái tóc ngắn đen mướt của Diệp Vũ Chân rải rác trên drap giường trắng bóc, dưới ánh đèn vàng êm, khuôn mặt anh hắt lên thứ màu sáng hiền hòa, màu môi phơn phớt hé mở bởi sự va đụng thụ động không ngơi nghỉ mà dật ra những tiếng rên đứt quãng.

Diệp Vũ Chân khi bị dục vọng lấn át thoạt nhìn thật sinh động mà mỏng manh, tựa thể phiến lá vô vọng lìa cành, để mặc cho gió xoay đảo.

Lúc này Andrew luôn có một loại cảm giác tuyệt vời rằng đã trọn vẹn chiếm lĩnh được thân thể ấy, gã nắm giữ dục vọng trong lòng bàn tay, mà Diệp Vũ Chân lại bị thao túng bởi dục vọng.

Thế nên gã còn lâu mới để Diệp Vũ Chân được thỏa mãn dễ dàng, gã nhè đúng lúc anh đói khát nhất mà ngừng lại, sau đó mới lại bắt đầu một lần khiêu khích mới, mặc sức ngắm nhìn đôi mắt hệt như đá vỏ chai [5] nọ ngập ngụa bởi dục tình và rồi thêm một lần nữa trống rỗng tiêu cự.

“Cưng ơi cưng à! Muốn ra lắm phải không?” Andrew ướm hỏi bằng chất giọng khản đặc.

Diệp Vũ Chân ậm ừ rên lên, biểu tình mê man của anh pha cả chút ít khổ sở.

“Nghe lời ta giạng chân rộng thêm tí nữa nào, ta sẽ giải thoát cho ngươi!” Giọng nói trầm trầm của Andrew len lỏi, hệt như một bàn tay đang chìa ra cám dỗ từ dưới thăm thẳm địa ngục.

“Không, cưng à, phải giạng rộng thêm nữa, ngươi thẹn thò quá.”

Hai mắt Diệp Vũ Chân chậm rãi hé mở, trong mắt anh vẫn là màn sương phủ mờ, đối diện với ánh mắt đầy ngộn khát vọng của gã.

“Vậy ngươi có muốn ra không?” Anh nằm trên giường, lên tiếng hỏi Andrew trên đỉnh đầu anh.

“Ta sẽ, rất nhiều lần là đằng khác!” Andrew nhìn xuống anh, bật cười.

“Tiếc… ghê.”

“Hửm?”

“Bear!” Diệp Vũ Chân bất thình lình quát lớn.

Một tích tắc nọ, con chó Shar Pei vẫn còn đang nằm ườn ưỡn dưới gầm bàn ăn đột ngột phóng tới không thua gì sấm sét, ngoạm lấy khẩu súng trên sàn nhà rồi hất đầu vung qua, khẩu súng y hệt như đĩa ném vèo vèo bay chuẩn xác tới hướng Diệp Vũ Chân.

Chớp nhoáng Andrew nghệt ra, Diệp Vũ Chân đã bắt được khẩu súng, gí họng trên trán gã.

“Vì là ngay cả một lần ngươi cũng chả ra được đâu!” Anh chặn Andrew, từ từ ngồi dậy.

“Ôi cưng à!” Andrew nghển phần thân dưới vòn vọt tình dục của gã, chật vật nói, “Lần sau hy vọng ngươi sẽ quen với tình huống có rất nhiều ánh nhìn tò tò xem đôi ta quan hệ!”

“Chuyện lần sau thì để lần sau lo!” Diệp Vũ Chân hờ hững ra lệnh, “Ra đứng ở cửa sổ đi, quay lưng lại đây!”

Lẽ dĩ nhiên, Andrew chả tự tin mù quáng đến độ cho rằng Diệp Vũ Chân sẽ xót thương gì cái mạng của gã.

Gã trần truồng đứng trước cửa sổ kính lớn nhà Diệp Vũ Chân, bám tay lên mặt cửa, nhìn ra Luân Đôn buổi đêm bên ngoài, sau lưng là âm thanh xột xoạt mặc quần áo.

(tầng 2 đó !!! đi đường nhìn thấy được đó !!!)

“Chỗ này của ngươi ngắm cảnh sướng thật, tầm nhìn quang quải, ban ngày có thể nhìn được cả sông Thames xa xa mà không bị ồn tiếng động cơ tàu chạy bằng hơi nước, tầm tối thì lại có thể ngắm sao.” Andrew tấm tắc khen ngợi, “Ví như tối nào cũng được yêu ngươi ở đây thì quả tình là một sự tận hưởng mê tơi quá đi mà, cái lúc ngươi mua gian phòng này đã lo nghĩ chu toàn cho cả chuyện ấy rồi nữa sao?”

“Quay lại đây!” Diệp Vũ Chân đã vận lại gọn ghẽ quần áo, thấy Andrew cứ lảm nhà lảm nhảm mà như thể chỉ có thế thôi cũng đã bị kích thích, bên dưới lại càng thêm căng ra, anh bèn cắn răng tức giận, “Tự đi mà yêu ngươi ấy!”

Bắt gặp Diệp Vũ Chân lấy di động chĩa về phía mình, Andrew trợn trừng mắt, “Ngươi cũng muốn chụp ảnh khỏa thân của ta ư?”

“Vậy chẳng phải rất công bằng?” Diệp Vũ Chân lạnh lùng hỏi trả.

“Quá công bằng ấy chớ!” Andrew lấy làm buồn cười lắm, gã vươn tay tự phô diễn tạng người khỏe đẹp, đổi cơ man là tư thế trình diễn cơ delta[6], múi bụng cường tráng, và thậm chí là cả cái thứ kích cỡ gồ gồ giữa hai chân gã, “Cưng ơi à, ngươi muốn chụp chỗ nào nào!”

Gã trỏ trỏ vật khổng lồ giữa hai chân, cười tủm tỉm, “Ta đề nghị hãy chụp chỗ lày lày, nó là bộ phận đáng tự hào nhất trên thân thể ta đó ~ Chụp xong nhớ phải cất vào ngăn ví à nha ~”

Diệp Vũ Chân bị độ mặt dầy vô sỉ của gã làm cho câm nín không thốt nổi một lời.

Thấy anh ngây ra hồi chốc, Andrew bèn ra chiều yêu thương mà bảo, “Cưng à, không phải kẻ nào cũng sợ sệt bị bại lộ bản ngã giống như ngươi sợ đâu!”

Diệp Vũ Chân ngỡ ngàng một thoáng, rồi bất ngờ cười khẩy, anh chĩa súng vào gã, “Nghiêng người, khum lưng xuống!”

“Ố ồ, ngươi muốn chụp mông ta sao?”

“Lắm mồm vừa thôi, khum lưng xuống!”

Andrew nhún vai, nghe lời cúi lưng xuống. Diệp Vũ Chân đe súng vô gã, bước lùi đến bếp, vòng tay ra sau lưng lấy mấy miếng bánh thức ăn cho chó, thế rồi anh tới gần gã, đặt bánh lên lưng.

“Bear!”

Con Shar Pei nằm bẹp dưới bàn ăn liền ngóc dậy, mũi khịt khịt vài phát xong là chớp nhoáng lao đến đằng sau Andrew, hai chân sau chống, cả thân bám lên lưng gã, ra sức thè lưỡi liếm láp miếng bánh.

“Cấm động đậy!” Diệp Vũ Chân quát chặn lại động tác Andrew, di động nhanh nhẹn chuyển đổi góc độ.

Chụp xong xuôi cả lố ảnh rồi, anh mới cất di động lại vào túi, hời hợt lia mắt qua Andrew đang cau có mặt mày như kiểu gã ăn phải thạch tín không bằng. Anh nói, “Nếu ngươi không lấy làm để bụng chuyện người ta biết ngươi thích thú bị chó xxx, ngươi cứ thử lại dùng ảnh ta dọa dẫm ta phen nữa xem!”

Nói xong liền xoay người bỏ đi, vừa đi vừa bỏ lại một câu, “Khi nào về, nhớ đóng cửa để chó trông nhà giúp ta!”

Vệ sĩ bên ngoài thấy anh đi ra, vừa toan định cản anh lại thì nghe thấy Andrew ỉu xìu vọng từ trong nhà, “Để hắn đi đi!”

Diệp Vũ Chân cười nhạt, kiêu ngạo rời đi.

Tên áo đen đi đến, thấy ông chủ vẫn chưa được trút xả dục vọng, hắn thử thưa lời, “Chủ nhân, ngài để Diệp Vũ Chân đi thế sao?”

“Không thì biết làm sao nữa!”

Andrew hoàn toàn phớt lờ cái món vểnh dựng cao cao đầy khốn quẫn bên dưới gã, thõng tay tiu nghỉu, “Không để hắn về với tí ánh sáng, hắn giận thì tiêu.”

Tóc và áo Diệp Vũ Chân bị cánh quạt trực thăng thổi tung xáo xác, Tom lờ mờ hình như cậu hoa mắt mất rồi, khi cổ áo Diệp Vũ Chân bay phất lên, rõ ràng có thể trông thấy những dấu hôn bầm bầm trên cổ, đáng tiếc cậu chưa kịp xác nhận, Diệp Vũ Chân đã mất hút khỏi tầm mắt.

Trực thăng bắt đầu lên cao, để lại Tom trơ mắt ngó theo điều thu hút cậu phải cỡ bằng đạn hạt nhân từ từ bay đi khỏi tầm nhìn.

Diệp Vũ Chân khép mắt ngả trên ghế, ấy vậy mà hình ảnh anh quấn quýt buông thả trên giường với Andrew cứ lảng vảng trong bóng mắt anh mãi, con ngươi xam xám nọ dẫn theo chút cười nhạo nhưng chừng như lại dịu dàng vô ngần, bàn tay gã chầm chậm dạy anh hãy phục tùng theo dục vọng.

Dẫu cho Diệp Vũ Chân có thừa nhận hay không, quãng thời gian anh bị Andrew nhốt ở Cyclades, có vẻ sau chót anh đã trốn thoát, anh đã thắng lợi, song chỉ có chính anh mới thấu hiểu, trên một chiến trường khác nào đó, anh đã thua bại, màn bại trận ấy giống như một khe nứt trên bờ đê, khi khe nứt ấy càng ngày càng bị nứt toác, vỡ đê sẽ chỉ là điều sớm muộn.

Mà bàn tay Andrew lại như móng vuốt sắt thép xọc vào vết nứt, từng chút từng chút, cường bá mà dai dẳng xâm nhập, xé mở anh dần dần.

Anh thở mạnh, trước mắt anh là gương mặt Andrew, gã đang miết tay lên môi anh, sau rồi mới kê sát, hôn anh. Lưỡi gã tựa như một đội kỵ binh ngang ngược, càn quét khoang miệng anh miết mải, anh không thể thở, không kịp đề phòng, đáy lòng còn le lói phản kháng nhưng cơ thể lại vô hồn bắt đầu đáp lại.

Diệp Vũ Chân đột ngột mở choàng mắt ra, anh không dám nhắm mắt cho được nữa, tay anh thuận tiện cầm di động, mở xem lại số ảnh mới chụp hồi rồi.

Cái bộ dáng Andrew bất cần đời đến trơ tráo hết thuốc chữa khiến anh bất lực mà phải buông tiếng thở dài.

Vốn dĩ Andrew nào có thứ gọi là liêm sỉ cho cam, đương nhiên nếu bạn có thể nhịn nhục, thi thoảng gã cũng hành xử quý tộc phết đấy, nhưng mà một khi bạn đã vạch trần bản chất lưu manh của gã rồi, gã cũng trắng trợn trưng bày tuốt tuồn tuột ra trước mặt bạn luôn.

Do đó bàn về cơ trí, Andrew quả thật ngang anh, mỗi tội bàn về độ trơ trẽn vô sỉ, bàn về độ bền gan dai dẳng dành cho con mồi và cả sự ác bá chưa đạt được vào tay là chưa từ bỏ, Diệp Vũ Chân phải nói chỉ có thể chào thua gã được thôi, bởi vậy anh căn bản không có cách nào thoát khỏi gã.

Anh ôm tâm trạng phiền muộn đi xem ảnh, đến khi mở đến tấm con Bear béo núc ních bò nhoài trên người Andrew, anh không khỏi mỉm cười.

Nụ cười trong trẻo như cơn mưa nắng chiếu, chỉ thoáng lấp lánh liền tắt đi.

Tay anh bồi hồi trên phím di động, chần chần chừ chừ, cuối cùng vẫn dằn lòng không được mà bấm dãy số điện thoại anh thuộc làu trong lòng từ lâu mà chưa bao giờ từng gọi.

“Àlô ~” Giọng nói biếng nhác, ậm ừ, cứ như thể còn chưa tỉnh ngủ.

“Là… tôi.” Diệp Vũ Chân bất chợt thấy căng thẳng hết sức.

“Ơ? Thiếu gia Diệp à!” Giọng nói nọ hơi rõ ràng hơn, đó là một giọng nam trung nghe rất êm đềm.

“Ừ.” Diệp Vũ Chân không biết nên nói gì cho phải.

Thế nhưng chưa cần anh lo lắng nên thốt ra câu nào, người đầu dây bên kia đã lên tiếng gọi, “An Lâm, điện thoại của Prince de la Bun này.”

Rất nhanh, có tiếng chân người vội vã chạy đến, đầu dây bên kia tức khắc được đổi người nghe.

Anh thu gom hết cả dũng khí, vậy mà lại chỉ được nghe người ấy nói với anh còn chưa đến mười từ.

“Tổ trưởng?” Giọng nói thanh thuần gợi cho người ta nhớ đến một Hứa An Lâm ngây thơ ngay tắp lự.

“Tôi đây.”

“Đúng là anh, đúng anh thật rồi! Em nhớ anh lắm lắm!”

Bên cạnh liền có người ỉ ôi, “Thổ lộ như thế hơi quá đà rồi thì phải!”

Hứa An Lâm chả thèm đếm xỉa, chỉ mải rối rít, “Tổ trưởng ơi anh có khỏe không, em nghe nói anh được thăng chức thành sĩ quan cảnh sát ha!”

“Ừ, vẫn khỏe.”

“Con gấu rách việc kia không tìm anh gây rối gì đấy chứ, sớm biết thế thì lần trước em đi cứu các anh nên bắn cho gã một phát chết rục ở biển đi cho rồi, chỉ nên đưa mỗi anh về thôi, coi như gã bị tên William điên rồ đó nổ chết trên du thuyền ý, hoặc là bị tên cảnh sát Lâm Long cũng điên nốt kia bắn thủng não nghe cũng hợp lý ghê, anh nhỉ?”

Hứa An Lâm bực bội mách, “Lại được thể Tăng Vũ Sâm ăn nói nhố nhăng nữa, cậu ta nói chẳng hề gì, dù là một cô cún cái trông thấy anh, lòng dạ cũng phải rục rịch.”

(nói câu này đúng là đáng đánh đít lắm chàng Sâm ạ = =)

Người bên cạnh ối oái, hình như rất chi là oan ức bị đạp cho một cú.

Hứa An Lâm tiếp tục phẫn nộ, “Cậu ta chỉ biết có ghen tỵ thôi, gã Andrew là gấu chứ đâu phải cún, hơn nữa gã ta là đực cơ mà.”

“Thay tôi cám ơn lời khen của Vũ Sâm giùm nhé.” Diệp Vũ Chân xót xa mỉm cười.

“Cám ơn anh vô cùng vì đã gửi kim cương cho bọn em, bọn em bán được cái giá rất ưng ý, xây trường đẹp lắm anh ạ!”

“Bán… Bán?” Diệp Vũ Chân bàng hoàng, Hoa Hồng Lam Đam Mê phải gian lao lắm mới đoạt về được cơ mà.

“Tổ trưởng, anh sẽ đến Nam Phi chứ?” Hắn dào dạt mong chờ hỏi.

Bên cạnh lập tức có người ú ớ bất mãn, “Quá đáng quá rồi ấy, cậu chẳng đoái hoài đến sống chết của tôi nữa hay sao!”

“Phiền quá đi à, ra chỗ khác chơi đi!” Trong điện thoại, Hứa An Lâm quát lớn với người kia.

Có vẻ cuộc sống của họ thực sự hạnh phúc nhỉ, Diệp Vũ Chân nở nụ cười, “Lúc nào rảnh… tôi sẽ đến.”

Dập điện thoại, cảm giác cửa máy bay bên dưới ánh sáng đèn nhòe đi trong tầm nhìn, Diệp Vũ Chân mệt mỏi nhắm mắt.

Trực thăng xẹt qua bầu trời Luân Đôn, Andrew vẫn ngồi trong phòng Diệp Vũ Chân thủng thẳng uống café, trong khi một vị thợ khéo léo đang miệt mài đánh một cái khóa khác của gian phòng này mà cố gắng không làm méo kết cấu của nó.

Tên áo đen đến gần, nhỏ giọng báo cáo, “Chủ nhân, đã điều tra được, đại diện của gia tộc Gambino là Lâm Long.”

Andrew lẩm bẩm, “Lâm Long tính đi Sahara, Vũ Chân… William…” Gã thình lình biến sắc, bật thốt, “Dar El Beida! Mục đích của họ là Dar El Beida!”

“Liệu Lâm Long có khi nào sẽ chạm mặt thiếu gia Diệp hay chăng…” Tên đồ đen dè chừng hỏi thẳng nguyên nhân mặt Andrew bị biến sắc.

Lâm Long và Andrew đều cùng là hai con chim dữ rất lấy làm hứng thú với con mồi khôn ngoan tươi ngon, gấu hoang đối chọi với hổ đói, chỉ có thể nói là ngang ngửa nhau về cả độ ranh ma lẫn niềm hứng khởi vồ bắt con mồi, điểm khác biệt duy nhất đó chính là ai sẽ động thủ trước ai, thủ đoạn của ai sẽ dữ tợn hơn ai thôi.

Andrew châm một điếu xì gà, phun ra một vòng khói, khuôn mặt lãnh khốc trong khói thuốc bảng lảng lạnh nhạt đến mức mơ hồ, “Phải báo tin này cho Vũ Chân, Lâm Long vốn chả có ý tốt với hắn.” Hơi khựng, đoạn gã lại nói tiếp, “Theo dõi Lâm Long, thăm dò nội tình!”

Đêm sa mạc lạnh căm mà gió lại ào ạt, hơi lạnh khô cằn tột độ hệt như càng khiến tốc độ hơi nước ngưng đọng thêm nhanh, Giản Dịch cảm giác máu toàn thân hắn tựa hồ sắp ngừng lưu thông đến nơi rồi.

Đành rằng Giản Dịch đã ở vùng sa mạc này một thời gian song cũng chỉ hạn chế tại thời điểm ban ngày.

Lái Hummer đến Tarfaya ừ thì cũng tương đối gần đấy, cơ mà cuốc bộ trên cát sa mạc thì hai cái đó lại là hai sự việc khác xa nhau à nha.

Huống hồ lại còn phải gánh thêm vụ né tránh xe Jeep quân sự lượn như rồng rồng trên sa mạc nữa.

Gió lạnh sa mạc không khác gì đoàn kỵ binh trên bình nguyên ào ào phi thẳng vào họ, Giản Dịch chợt nhớ tới hình ảnh sa mạc trong lời miêu tả của viên phi công Saint-Ex người Pháp.[7]

Quả thật, sa mạc y xì một viên đá cẩm thạch bóng loáng, ban ngày nó sẽ không cho bạn ít ỏi râm mát nào để trốn chạy ánh nắng gay gắt từ mặt trời, đến đêm nó sẽ không cho bạn ít ỏi chắn khuất nào để thoát khỏi lạnh lẽo từ những cơn gió.

Mansour rụt người bên cạnh Giản Dịch, bộ quân phục rộng thùng thình cậu ta mặc vốn không cách chi ngăn cản được sự rét lạnh luồn lỏi ngấm ngáp.

Hai người bắt buộc phải tránh dạt sự truy đuổi của lũ lính đánh thuê William thuê, thành ra cũng mỗi lúc một chệch hướng cách Tarfaya thêm xa dần, ngược lại họ đang dần dà tiến vào sâu trong sa mạc.

Giản Dịch cởi áo, khoác lên mình Mansour, cơ thể ở trần khỏe khoắn chỉ còn độc một bộ áo chống đạn.

“Anh không lạnh à?” Giữa đêm ngàn sa mạc, khóe mắt Mansour ánh lên đôi chút ý tứ vô pháp rạch ròi.

“Vậy sẽ không lạnh nữa.” Giản Dịch bèn ngồi xổm, cõng Mansour bấy giờ đã rã rời cùng cực lên lưng.

Mansour hạ tầm mắt, ánh nhìn dừng đăm đắm vào mái tóc đen tuyền của Giản Dịch ngay dưới mi mắt cậu ta. Cậu ta cắn ngón tay, thì thào, “Đây là lần thứ hai anh đưa lưng về phía ta đó.”

“Gì cơ?” Gió quá lạnh, những ngôn từ của Mansour chưa kịp chạm đến tai Giản Dịch đã bị gió thổi tan đi rồi.

Mansour không trả lời, ngả sấp trên tấm lưng kiên cố của Giản Dịch, cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền từ cơ thể hắn.

Còn Giản Dịch, hắn tường tận được hơi thở Mansour nóng hổi phun sau cổ, nơi da thịt hắn bị tóc cậu ta cọ qua thì trở nên có phần nhồn nhột.

Thời khắc ấy, thâm tâm Giản Dịch vô thức trỗi lên một loại xúc cảm, vừa có gì đó nhộn nhạo, vừa có gì đó ấm áp.

Từ trong gió lạnh, họ đi mải miết đến tận miền nóng cháy.

Nắng mặt trời lại chói chang chiếu tỏa, nhiệt độ sa mạc bắt đầu dồn tụ rất nhanh.

“Ta biết cách tạm thời tránh được đám truy đuổi đấy!” Mansour bỗng dưng mở miệng.

“Cách gì?”

Cứ như là sợ Giản Dịch không nghe được rõ, Mansour dán rạt vào vành tai hắn, nhỏ nhẹ nhả ra một cái tên, “Dar El Beida!”

Giản Dịch kinh ngạc, cái địa điểm có tên Dar El Beida đó làm hắn cực kỳ kinh ngạc, đích thực không còn tâm trí phản ứng lại động tác yêu kiều bất ngờ vừa rồi của Mansour.

Sa mạc Sahara có một phiên chợ lưu động, chính là Dar El Beida.

Hơn 60% những phát minh phạm pháp trên thế giới này, đều là tìm kiếm người mua ở đây.

Vậy nên Dar El Beida còn được xưng tụng là quê hương của những phát kiến tội ác, bởi nơi chốn thành lập nó hiểm ác quá chừng, chưa kể còn rất bí hiểm, do đó biết bao nhiêu năm nay Interpol muốn truy tìm nhưng lại không tài nào mà tìm được nó chứ đừng nói đến chuyện dập phá.

“Cậu có biết nơi ấy không?” Mí mắt Giản Dịch giật giật, dù cho hắn hiểu rõ ràng rằng phải tuân thủ bổn phận Interpol, nhưng phản xạ nghề nghiệp vẫn không thể ém giấu đi hết.

Câu hỏi thấp thoáng hưng phấn của hắn khiến cho bờ mi Mansour khẽ buông rủ, đáy mắt lóe ra tia hung hãn y hệt mèo hoang. Cậu ta lại bắt đầu cắn ngón tay, “Ta biết, tại vì William vốn dự định đến đó bán đấu giá đồ, kết quả ta đã được trông thấy thiệp mời Dar El Beida gửi tới, trên thiệp có ghi rõ kinh độ lẫn vỹ độ chuẩn xác.”

Cậu ta dời đường nhìn về ngón tay thon nhỏ của mình, “Chắc nó ở ngay đây thôi! Nhưng anh không có dụng cụ xem kinh độ và vỹ độ nào cả, hết cách để đến rồi.”

“Không phải lo!” Giản Dịch cười cười, lôi một cây bút bi màu bạc ra từ trong túi áo ngụy trang vàng vàng Mansour đang khoác.

Khoảnh khắc đầu ngón tay hắn đụng phải ngực Mansour, như thể không kiềm chế được, hắn cuống cuồng thụt lại, có điều cuối cùng vẫn làm như không có việc gì mà lấy bút ra.

Khóe miệng Mansour khẽ nhếch, nụ cười hời hợt đó càng thêm đậm hình.

Giản Dịch không nhìn thấy ý cười ấy, sự thật là hắn đang gồng mình hạn chế bị giao thoa đường nhìn với cậu ta.

Hắn sợ một khi mắt hắn và mắt Mansour đụng độ sẽ làm cho Mansour nhận ra mâu thuẫn tiềm tàng sâu trong mắt hắn, lần này thực tế cũng chả phải lần đầu tiên hắn chống đối mệnh lệnh thủ trưởng, song lần này là lần nghiêm trọng nhất, mệnh lệnh được giao bởi Diệp Vũ Chân.

Hai tay hắn kéo một cái, cây bút bi màu bạc liền bị kéo dài thành một vật na ná một cây gậy bạc có khắc những vạch đo.

Giản Dịch cắm nó xuống dưới nắng, ngón tay lanh lẹ đánh dấu một vài điểm.

Nhổ cây gậy bạc ra, đo đạc mấy điểm ban nãy, thế rồi ngay trên mặt cát tiến hành giải tính một đề toán.

“Nếu kinh độ và vỹ độ của cậu chính xác thì tiếp theo đây chúng ta phải đi vào trung tâm sa mạc, có nghĩa là… hướng Đông!” Giản Dịch chỉ tay về phía mặt trời.

Nhác quay đầu lại, đã giật mình thấy gương mặt tuấn mỹ của Mansour đang cách mặt hắn rất mực gần gũi, mang tiếng một đặc vụ từng trải như hắn mà cũng phải giật nảy vì sợ.

“Nghe theo anh đi!” Mansour phấn chấn bảo.

Giản Dịch không phải chưa từng băn khoăn cái nhiệm vụ quái gở hoàn toàn không có thông tin cụ thể đợt này đến tột cùng là muốn làm sao. Chẳng hiểu ra nổi lý do Crazy William dồn ép Mansour, mà chưa hết lại còn như là đang rất mực gấp gáp muốn đẩy Mansour vào đường chết.

Kể cả Mansour được mang danh phận vương tử chính thống, song cái danh phận vương tử trên danh nghĩa ấy làm sao so sánh nổi được với quyền thế địa vị của Vua buôn lậu kim cương lớn nhất châu Phi, mà đâu, có khi còn là lớn nhất cả thế giới ấy chứ?

Giản Dịch dù chỉ xíu xiu cũng không tưởng nổi duyên cớ một cái danh vương tử hư hão của Mansour lại có điểm nào có thể khiến cho Interpol dốc lớn lực lượng ra giải quyết, cử nhân viên đột nhập vảo đảo Rực Lửa cướp người đi, và tiếp sau đó nó liền trở thành một mệnh lệnh ám sát.

Vấn đề gì đã khiến tổ chức Interpol phải huy động người như thế, thậm chí còn không ngần ngại một mối nguy hiểm tranh chấp tầm cỡ thế quốc tế, bằng mọi giá phải giết chết một vị vương tử?

Chỉ thị lệnh này càng nghĩ càng thấy bất hợp lý.

Có điều nó không chỉ là lệnh của Interpol mới là chuyện, nó là lệnh trực tiếp do Diệp Vũ Chân giao.

Rất nhiều người đều tâm niệm rằng Diệp Vũ Chân là một người không hề phạm sai lầm, dù cho anh ta chẳng cần phải đưa ra nửa lý do nào cả.

. / .

Chú thích:

1. Cầu Luân Đôn: là cây cầu bắc qua sông Thames, nối liền Luân Đôn và Southwalk, nằm giữa Cầu Đường Sắt Cannon Street và Cầu Tháp. Cầu là một phần của đường A3 và hay bị nhầm lẫn với Cầu Tháp Luân Đôn (quên cái Cầu Tháp này thì coi lại Rừng Mưa chương 1 ^ ^)

2. Chó Shar Pei

3 + 4. Thomas Malente và sách ảnh tài liệu

Rừng Mưa Nhiệt Đới: Thomas Malente, một nhiếp ảnh gia sinh năm 1965 đã dùng nửa cuộc đời ông để lưu giữ lại những hình ảnh đẹp đẽ nhất của rừng nhiệt đới từ sau một lần đi du lịch đến Australia năm 1990. Dấu chân ông trải đủ khắp các khu rừng nhiệt đới trên thế giới.

Sách ‘Rừng Mưa Nhiệt Đới’ được xuất bản 01/10/2006 bởi nhà xuất bản Hy Vọng, dịch giả Hác Hiểu Tĩnh.

5. Đá vỏ chai: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Đá vỏ chai nguyên dạng và sau khi gọt giũa chế tác (giống mắt anh Chân hén ; ))):

6. Cơ delta (deltoid muscle) là một cơ có hình dạng giống như một tam giác bao bọc khớp vai. Cơ này có chức năng giúp nâng cánh tay bên cơ thể.

7. Sain-Ex và lời miêu tả sa mạc:

Antoine Marie Jean-Baptiste Roger de Saint-Exupéry, thường được biết tới với tên Antoine de Saint-Exupéry hay gọi tắt là Saint-Ex (29/06/1900 – mất tích 31/07/1944) là một nhà văn và phi công Pháp nổi tiếng. Saint-Exupéry được biết tới nhiều nhất với kiệt tác văn học ‘Hoàng tử bé (Le Petit Prince)’.

Lời miêu tả sa mạc mà Giản Dịch nhớ đến là một câu nói trích trong tác phẩm ‘Cõi người ta (Terre Des Hommes)’. Trích bản dịch của Bùi Giáng:

Tôi đã quẳng đâu đó cái tấm áo cao su, vì mang theo mãi bên mình giữa trời nóng, đã mệt lả. Và gió bây giờ mỗi lúc mỗi trầm trọng lên cơn. Và tôi nhận thấy rằng trong sa mạc không làm sao tìm ra một nơi trú ẩn. Sa mạc phẳng lì trơn láng như cẩm thạch. Không có bóng cây gieo ban ngày, và ban đêm thì sa mạc xô ta trần truồng vào giữa gió. Không một nhành cây, không một ngõ trúc, không một giậu thưa, không một tảng đá láng để nấp mình. Gió tấn công tôi, tha hồ mặc sức, như một đoàn kỵ binh trút đạn nơi trận tiền trống vắng. Tôi chạy quẫng, chạy quàng vòng quanh để lẩn tránh. Tôi nằm nép xuống, tôi lại đứng vùng lên. Đứng hay nằm, đằm thân hay dậy thể, vẫn phó mình cho ngọn roi giá buốt mặc sức quất vào da. Tôi không thể chạy, tôi kiệt tận sức lực rồi, tôi không thể trốn tránh bọn sát nhân và tôi quỵ xuống trên đầu gối, hai tay ôm lấy đầu nép mặt dưới kiếm đao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.