Yên Sơn công chúa liếc nhìn Hạ Long Tường nói :
– Hạ Long Tường quả thật ngươi bội phản bản cung sao?
Mục quang Hạ Long Tường gặp phải ánh mắt của nàng rợn người, bất giác rùng mình rồi nói :
– Tôn chỉ của bổn Bang là người không phạm vào mình thì mình không phạm người.
Lời nói này hàm hồ khó hiểu, Yên Sơn công chúa mỉm cười nói với Lục Văn Phi :
– Ngươi cũng hoài nghi bổn cung là mạo danh sao?
Lục Văn Phi chỉ Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Nàng ra lệnh cho lão mau trả lại kim bài cho ta. Vạn sự nhất thiết ta sẽ bỏ qua! Tại hạ vốn không thích chen vào chuyện của người khác.
Yên Sơn công chúa ngoảnh đầu nói với Mang Tẩu :
– Đem vật trả cho người.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lưỡng lự một lát rồi lấy kim bài từ trong người ra trả cho Văn Phi. Chàng vội tiếp lấy kim bài, tỉ mỉ xem qua một lượt mới cho vào người.
Yên Sơn công chúa thấy chàng chẳng nói gì, chậm rãi tiếp :
– Những người ở hiện trường chỉ có một mình người thường hay hỏi về thân phận của ta, lúc này không còn lời để hỏi thì hãy đi đi.
Lục Văn Phi trầm tư một lát nói :
– Được lắm. Tại hạ tạm thời không hỏi đến việc này. Cáo từ!
Chàng vòng tay quay người lui ra, cùng lúc đó một đám võ sĩ lưng mang trường kiếm phi như bay vào trong cốc. Lục Văn Phi thấy đám Châu Y kiếm sĩ này tiến vào trong cốc, bất giác chấn động dừng chân đứng lại.
Bọn Châu Y kiếm sĩ này do một đại hán cao to, râu ria xồm xoàm chỉ huy, đầu to mắt tròn giống Trương Phi, thật là uy mãnh. Bọn này đi đến cách Yên Sơn công chúa hai ba trượng, đại hán râu ria ra lệnh cho thuộc hạ đứng lại, một mình bước vào hiện trường, mục quang nhìn quét bốn bề rồi dừng lại ở Yên Sơn công chúa hỏi :
– Cô nương phải chăng là Bích Vân công chúa?
Yên Sơn công chúa không thừa nhận cũng không phủ nhận, tay cầm bảo kiếm kỳ hình đưa ra hỏi :
– Ngươi có biết vật này chăng?
Đại hán râu ria là một dũng phu mà vừa trông thấy bảo kiếm đã vội vã khom người nói :
– Tại hạ Điền Uy, xin tham kiến Công chúa!
Yên Sơn công chúa nói :
– Sao các ngươi giờ này mới đến?
Điền Uy lại khom người thi lễ :
– Thuộc hạ vừa nhận được mệnh lệnh, ngày đêm rong ruổi chẳng dám dừng chân để mau chóng đến đây.
Yên Sơn công chúa trầm ngâm một lúc nói :
– Mệnh lệnh mà ngươi nhận được dặn dò ngươi làm gì?
Điền Uy không do dự đáp ngay :
– Đầu tiên, tìm được Công chúa sau đó hộ tống tiến vào cổ lăng.
Yên Sơn công chúa gật đầu nói :
– Ngươi đến thật đúng lúc, bổn cung muốn vào cổ lăng.
Mục quang nàng nhìn quét tứ phía lặng thinh không lên tiếng. Điền Uy theo ánh mắt của nàng, nhìn qua một lượt rồi trầm giọng nói :
– Bọn người này muốn làm gì?
Yên Sơn công chúa lãnh đạm nói :
– Bọn họ là quần hùng các phái. Họ đang muốn tranh đoạt bảo tàng Tiên vương.
Điền Uy là một dũng phu, tai vừa nghe nàng nói, mắt đã lộ hung quang, “Hừ” lên một tiếng, nói :
– Bọn họ vây chặt ở đây chắc là không có hảo ý?
Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :
– Các ngươi nếu đến chậm một bước, bổn cung chắc đã bị lâm hại rồi.
Điền Uy càng phẫn nộ lớn tiếng nói :
– Đáng tiếc thuộc hạ nhận được nghiêm lệnh không được vô cớ đả thương người, nếu không thuộc hạ không dung thứ một ai.
Yên Sơn công chúa nói :
– Châu Y môn trước nay tuân thủ quy tắc, người không phạm mình, mình không phạm người. Ngươi bất tất phải tính toán với họ, mau đưa ta vào nội lăng.
Điền Uy khom người ứng tiếng nói :
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Gã ngoảnh đầu vẫy tay ra hiệu cho bốn võ sĩ cùng tiến đến hộ tống Yên Sơn công chúa đi về phía địa đạo.
Yên Sơn công chúa không đi vào mà thong thả hối :
– Trong cổ lăng có người trấn thủ, bọn họ không để cho chúng ta đi vào.
Điền Uy dừng chân, ngạc nhiên hỏi :
– Lẽ nào Công chúa không có mang theo tín vật?
Yên Sơn công chúa thở dài nói :
– Ngươi đâu có biết hoàn cảnh của bổn cung, nếu ta mang tín vật bên ngoài, e rằng đã mất mạng từ lâu.
Điền Uy nhìn quần hùng lườm lườm, tỉnh ngộ nói :
– Thuộc hạ đến chậm một bước để Công chúa phải kinh sợ.
Đột ngột, gã cất giọng nói lớn về phía quần hùng :
– Nơi đây không có việc của các người, mau rời khỏi cốc.
Quần hùng đều là những tay hùng cứ một phương, đâu dễ nghe những lời nói như vậy nên không ai là không phẫn nộ nhưng tình hình còn chưa rõ ràng, lại không biết đám Châu Y kiếm sĩ này là từ đâu đến nên ẩn nhẫn không lên tiếng.
Điền Uy thấy mọi người không lên tiếng, lại càng phẫn nộ :
– Bọn ngươi đi hay không đi?
Ngũ Độc Bà Liễu Vân Hương tính nóng như lửa, từ lâu đã không còn nhẫn nại, một tiếng cũng không đáp, chỉ phất tay áo một đạo kim quang theo ống tay áo tống ra bay về phía Điền Uy.
Điền Uy thấy kim quang đã đến, tuốt vỏ trường kiếm, khoa kiếm về phía kim quang, “Leng keng” mấy tiếng, kim quang đã bị kiếm đánh rơi xuống đất.
Trên mặt đất, ba khúc thân rắn còn đang quằn mình giãy giụa. Đây chính là Kim tuyến xà, dị vật ở Miêu Cương, không chỉ kỳ độc vô bì, lớp da còn cứng hơn sắt thép, trong một thoáng ra tay, Điền Uy có thể tiện nó làm ba khúc, kiếm thuật quả thực đáng liệt vào hàng thượng thừa. Ngũ Độc Bà định trong lúc xuất kỳ bất ý tập kích Điền Uy, không ngờ tập kích bất thành lại mất đi con Kim tuyến xà thân yêu thì vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, nhất thời không nói ra lời.
Điền Uy một kiếm đã đoạn tử con Kim tuyến xà, trong mắt phát ra tinh quang, trầm giọng hỏi :
– Kẻ nào đã ám kích ta, muốn tìm cái chết sao?
Ngũ Độc Bà cũng không sợ sệt, cất chân bước ra, cất giọng ồm ồm như thùng thiếc bể, nói :
– Trước nay, lão thân chưa từng nghe đến cái gì gọi là Châu Y môn. Các ngươi là tà ma ngoại đạo ở phương nào mà dám đến Thái Hành thị uy?
Râu tóc của Điền Uy đột dưng dựng ngược, mắt chứa hai luồng hung quang, chậm rãi bước lên hai bước, thình lình dừng bước ngoảnh đầu nói với Yên Sơn công chúa :
– Thỉnh Công chúa hạ lệnh cho thuộc hạ hạ khai sát giới.
Yên Sơn công chúa thong thả nói :
– Giới luật của bổn Môn ngươi đã rõ, không ai chạm đến ta, tất ta cũng không làm hại họ. Nhưng nếu có người tập kích ngươi thì điều đó không cần nói đến.
Tang Tử Bật vừa rồi thấy thủ pháp rút kiếm thần tốc của Điền Uy đã biết gã ta không chỉ có công lực thâm hậu mà kiếm thuật cũng thuộc cảnh giới tối cao nhưng lão không tin Điền Uy có thể đánh bại Ngũ Độc Bà. Lão nghe Yên Sơn công chúa có ý ám thị cho Điền Uy động thủ, thoáng nghĩ trong lòng vội bước tới trước nói :
– Liêu đại thẩm, hãy khoan ra tay, lão phu có điều muốn hỏi gã.
Liêu Văn Hương cũng biết Tang Tử Bật túc trí đa mưu, thấy lão đột ngột ra mặt tất có thâm ý.
Điền Uy thấy Tang Tử Bật bước lên trước, tròn xoe đôi mắt hỏi :
– Tôn giá là ai?
Tang Tử Bật vòng tay thi lễ :
– Tại hạ là Tang Tử Bật.
Điền Uy nhìn lão từ đầu đến chân rồi hỏi :
– Tang huynh có gì muốn nói?
Tang Tử Bật đằng hắng một tiếng, nói :
– Tại hạ vốn là người quy ẩn, chỉ vì gần đây, sự việc dồn dập xảy đến ở Thái Hành, hơn nữa tại hạ lại là người chủ ở đất này nên không thể không hỏi.
Điền Uy hừ một tiếng, hỏi :
– Ý của tôn giá là muốn thay mặt cho lão Miêu bà?
Tang Tử Bật lắc đầu nói :
– Tại hạ không có ý động thủ, chỉ muốn hỏi huynh đài, vừa rồi nhắc đến Bích Vân công chúa, người đó là ai?
Điền Uy nghe hỏi mau miệng đáp :
– Nàng chính là ấu chủ của bổn Môn.
Tang Tử Bật lại chỉ về phía Yên Sơn công chúa nói :
– Tại hạ dám đảm bảo người mà huynh đài tìm không phải là người này!
Điền Uy ngạc nhiên hỏi :
– Lời này có ý gì?
Tang Tử Bật mỉm cười nói :
– Nàng ta tự xưng là Yên Sơn công chúa tất nhiên chẳng phải Bích Vân công chúa.
Điền Uy mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc hoang mang, mắt nhìn Yên Sơn công chúa định nói lại thôi.
Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :
– Thân phận của bổn cung là thật hay giả người khác không có quyền hỏi đến, ngươi đừng nên cuồng tin vào những lời vô căn.
Tang Tử Bật cười ha hả nói :
– Việc này có thể qua mặt kẻ khác nhưng không thể qua mặt được lão phu.
Mắt nhìn quét bốn bề một lượt rồi nghiêm mặt nói :
– Nàng ta vốn có ý muốn cho bổn Trang cùng đồng đạo giang hồ đến núi này để quyết chiến một trận, nhưng mọi người đã không mắc bẫy, nay lại muốn quý môn đối địch với bọn ta, mục đích là muốn tạo thành một cục diện hỗn loạn.
Điền Uy tròn mắt nói :
– Ngươi tồn tâm khêu gợi ly gián, Điền mỗ tuyệt không trúng kế của lão.
Tang Tử Bật cười ha hả nói :
– Cứ cho là tại hạ khêu gợi chuyện thị phi cũng được, dầu sao cũng không liên quan đến bổn Trang, huynh đài cứ tự tiện.
Dứt lời, lão quay người vòng tay nói với quần hùng :
– Tệ Trang cách cốc này không xa, nếu các vị có hứng thú, xin mời đến tệ Trang một chuyến.
Hạ Long Tường đáp :
– Tại hạ từ lâu đã có ý muốn đến bảo trang tham quan một chuyến.
Tạ Thanh Văn phụ họa nói :
– Tại hạ cũng đã có ý này lâu nay. Chỉ là không dám mạo muội đăng môn.
Lời vừa dứt, Tang Tử Bật lại cười một trận lớn :
– Không dám, không dám. Thỉnh chư vị theo lão hủ.
Lão khoát bộ bước lên đi trước, thế là một đoàn người cùng cất bước đi theo sau lão, chỉ có một mình Lực Văn Phi đứng yên bất động.
Yến Sơn Công chúa đột nhiên phi thân lên trước mặt Tang Tử Bật, lảnh lót hét :
– Đứng lại!
Tang Tử Bật thấy mục quang của nàng ẩn hiện sát khí, vội ngầm đề chân khí, ngoài mặt vẫn mỉm cười :
– Cô nương ngăn lão hủ có gì chỉ giáo?
Yên Sơn công chúa gằn giọng nói :
– Lão vốn là sư gia của vương phủ, ngày nay lại cấu kết với người ngoài đối địch với bổn cung. Hiển nhiên ngươi là kẻ vong ân bộ nghĩa, không màng đến hậu nhân Tấn vương.
Tang Tử Bật lạnh nhạt nói :
– Nếu lão hủ có thể chứng minh người nào đã giả mạo hậu nhâu của Tấn vương cho mọi người biết, thì đó mới chính là công thần của cố chủ, ai dám bảo lão là kẻ ăn quả mà chẳng rào cây?
Yên Sơn công chúa giơ cao thanh bảo kiếm kỳ hình lên nói :
– Ta xem ra ngươi đang tìm cái chết.
Tang Tử Bật bất giác rùng mình. Lão biết kiếm của Châu Y môn sắc bén dị thường, còn mình chỉ tay không, theo tình hình đã rơi vào thế hạ phong đành phải lui hai bước. Quần hùng thấy tình thế khẩn trương nhất loạt lui ra sau hai bước.
Tang Tử Bật sắc mặt thật khó coi, mục quang chăm chú nhìn vào đối phương, cước bộ từ từ nhích lên.
Những người ở hiện trường đều là võ lâm cao thủ, vừa thấy thế cử kiếm của Yến Sơn Công chúa đã biết nếu nàng xuất thủ tất sử dụng thế “Thạch Phá Thiên Kinh” nên mọi người trầm mặc lặng yên không lên tiếng, theo dõi biến hóa của hai người.
Tang Tử Bật bị khí thế xuất chiêu của Yên Sơn khẩn bức đến nỗi không thở được, trán đã rịn mồ hôi. Đột nhiên, Yên Sơn công chúa thu kiếm lại, mỉm cười :
– Bổn cung cho rằng ngươi có tài năng hơn người thì ra chỉ như vậy thôi. Đi đi.
Tang Tử Bật như cất được gánh nặng, thở dài một tiếng, đôi mày dãn ra lặng thinh không nói.
Yên Sơn công chúa dường như đã hết hứng thú, khoan thai đi đến phía trước Điền Uy nói :
– Bổn cung định cho chúng mở rộng một chút kiến thức nhưng thôi. Theo ta.
Dứt lời, nàng quay người đi trước. Điền Uy khom người đáp lời rồi vội vã bước theo. Bọn Châu Y nhân còn lại cũng lần lượt đi theo Yên Sơn công chúa.
Tang Tử Bật vẫn đứng yên bất động dường như đã rơi vào trạng thái trầm tư. Quần hùng cho rằng chỉ một thế xuất chiêu của Yên Sơn công chúa, lão đã chiến bại, sắc mặt thất thần nên không tiện nhắc tới việc đi Bích Trần trang.
Hồi lâu, Tạ Thanh Văn thấy Tang Tử Bật vẫn lặng thinh không nói, không nhịn được mở miệng nói :
– Hôm nay đã trễ, để ngày khác chúng ta đến quý Trang.
Tang Tử Bật chợt ngẩng đầu, đôi mắt tinh quang như điện chớp, cười ha hả nói :
– Tại hạ cả đời xưng hùng, ngày nay lại thất cơ thế này, quả hổ thẹn, hổ thẹn.
Lão ngưng cười, nghiêm giọng nói :
– Chư vị bất tất phải ngại, tại hạ có việc khẩn cấp muốn cùng nhau thương nghị.
Hạ Long Tường suy nghĩ một lát, ứng tiếng đáp :
– Việc không thể chậm trễ, chúng ta đi ngay mau.
Tạ Thanh Văn thấy Hạ Long Tường đã đồng ý đi Bích Trần trang cũng chẳng biết gặp họa hay phúc, đưa hiệu với Trương Nam cuối cùng cũng cất bước đi theo.
Ngũ Độc Bà cùng hắc bào lão giả Lạc Dương Tiên vốn cùng Tang Tử Bật đồng hành đồng khí, ngày nay mọi người đến Bích Trần trang nghị sự, bọn họ đương nhiên cũng phải theo.
Trong cốc chỉ còn lại một bóng người, chính là Lục Văn Phi. Trong lòng chàng tâm sự cuồn cuộn như sóng trào, cảm thấy hoàn cảnh của mình thật khó xử. Chàng lãnh trách nhiệm bảo toàn bảo tàng của cố chủ. Dĩ nhiên chẳng phải cùng đường với bọn Tang Tử Bật, còn thân phận của Yên Sơn công chúa là giả hay thật cũng không thể nào biết được, chỉ còn cách tĩnh lặng mà chờ sự việc phát sinh.
Trong lúc chàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt thấy hai bóng người từ trên sơn cốc chạy như bay xuống. Khinh công hai người thần tốc chớp mắt đã đến trước mặt. Người đi phía trước là Đơn Du Quỳnh Châu, mặc đồ bó chẽn, lưng mang trường kiếm, phía sau là vị đại hiệp lừng danh Quan ngoại Đinh Long.
Dường như Quỳnh Châu đã đi một đoạn đường dài, trên trán đã rịn mồ hôi, hơi thở gấp gáp, hai má đỏ bừng. Nàng đến trước mặt Lục Văn Phi dừng chân lại, thở một hơi rồi hỏi :
– Ngươi có gặp bọn người Châu Y kiếm sĩ không?
Lục Văn Phi ngẩn người hỏi :
– Phải chăng đám người do đại hán râu ria dẫn xuất?
Quỳnh Châu gật đầu nói :
– Không sai. Bọn họ đi về phía nào?
Lục Văn Phi đáp :
– Bọn họ đi về phía đông.
Đinh Long hỏi :
– Có nói với thiếu hiệp đi đến đâu không?
Lục Văn Phi đáp :
– Không có.
Quỳnh Châu định bước đi và nói :
– Xem ra như vậy Công chúa đã gặp phải chuyện chẳng lành.
Lục Văn Phi ngơ ngác hỏi :
– Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Quỳnh Châu kéo tay chàng nói :
– Giờ không có đủ thời gian mà nói rõ, hãy theo chúng ta tiếp ứng Công chúa.
Lục Văn Phi định hỏi thêm thì Quỳnh Châu đã cất bước đi. Đinh Long thấy chàng lưỡng lự, vội nói :
– Bọn này đến bắt cóc Công chúa. Ngươi không muốn đi cũng không miễn cưỡng.
Lục Văn Phi giờ này mới rõ, mặt đầy nghĩa khí nói :
– Nếu nàng quả thật là hậu nhân của Tấn vương, tại hạ vì nghĩa không chối từ.
Quỳnh Châu quay lại “Hừ” một tiếng nói :
– Ngươi thật hàm hồ, nếu chẳng phải Công chúa thì bọn Châu Y môn đến bắt nàng làm gì?
Lục Văn Phi thấy lời này hữu lý nên không hỏi nữa. Ba người vội vã chạy nhanh, thoáng chốc đã đến cổ tự nơi Yên Sơn công chúa cư trú.
Xa xa đã thấy Yên Sơn công chúa đang đứng ở sân ngôi cổ tự. Bọn Châu Y môn kiếm sĩ đứng hai bên, dường như nàng đang nói gì đó với Điền Uy.
Đột nhiên thấy Đinh Long và Lục Văn Phi đến, nàng ra vẻ không hài lòng, lạnh nhạt nói :
– Đinh Long, sư đồ lão đã đi những đâu?
Đinh Long khom người nói :
– Tiểu đồ Ô Văn Hoa bị mất một tay, thương thế trầm trọng, lão hủ không thể không ở lại điều trị cho đệ tử.
Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nhìn Đinh Long :
– Có thật vì thương thế của Ô Văn Hoa?
Đinh Long bất bình, nhưng lão là người bình tĩnh, vẫn nghiêm cẩn đáp :
– Tiểu đồ thọ thương chính mắt Công chúa đã trông thấy.
Yên Sơn công chúa mỉm cười không để ý đến nữa, ngoảnh mặt hỏi Điền Uy :
– Bọn họ chừng nào đến Thái Hành?
Điền Uy nói :
– Chậm nhất không quá canh hai.
Yên Sơn công chúa lại hỏi :
– Ngươi có biết trong cổ lăng người trấn thủ là ai?
Điền Uý ngạc nhiên hỏi :
– Lẽ nào ngay cả Công chúa cũng không biết sao?
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
– Bổn cung tánh hay quên, ta làm sao nhớ hết bao nhiêu tên chứ?
Điền Uy vốn là người vô tâm vội nói :
– Nơi này khẩn yếu, nếu chẳng có mật đồ cũng khó vào.
Yên Sơn công chúa thăm dò nói :
– Ta tuy có mật đồ, nhưng xem không hiểu.
Điền Uy ngạc nhiên nói :
– Theo Tổng hộ pháp nói, mật đồ đó thật là đơn giản xem là biết ngay, sao Công chúa không hiểu?
Đột nhiên Công chúa che miệng nói :
– Bổn cung quá mệt mỏi ta muốn vào trong nghỉ ngơi một lát.
Điền Uy ngửng đầu trông sắc trời nói :
– Thời gian cũng còn sớm, Công chúa nghỉ ngơi một lát, đến việc thuộc hạ sẽ thỉnh Công chúa.
Yên Sơn công chúa lại nhìn Đinh Long nói :
– Thương thế của Ô Văn Hoa không nhẹ lão nên chăm sóc hắn. Nơi đây cũng không cần đến lão.
Lời này rõ ràng là ra lệnh cho thuộc hạ, nằm ngoài ý liệu của Đinh Long, nên lão ngẩn người, cười nhạt nói :
– Vậy cũng tốt!
Lão ngoảnh đầu nói với Quỳnh Châu :
– Châu nhi, chúng ta đi!
Quỳnh Châu dường như không phục, cười nhạt nói :
– Chúng ta từ ngàn dặm tới giúp người ta, không ngờ người ta không nhận chân tình của mình thật là tức chết.
Đinh Long sầm mặt nói :
– Không cần nhiều lời. Lão phu tất có đạo lý.
Dứt lời, lão quay người đi ra. Lục Văn Phi thấy Yến Sơn Công chúa quá bạc tình bạc nghĩa nên cũng quay người đi theo Đinh Long.
Trời đang hoàng hôn, những tia nắng chiều vàng vọt trải dài trên mặt đất. Khắp nơi nhuộm sắc vàng. Từng đàn chim lũ lượt về tổ. Đinh Long bước nhanh như tên bắn, chớp mắt đã vào trong rừng, lão nói nhỏ với Quỳnh Châu :
– Người chúng ta tìm là Bích Vân công chúa. Nữ lang này hiệu Yên Sơn, hiển nhiên có điều khả nghi. Chúng ta nên âm thầm theo dõi hành động của nàng ta.
Quỳnh Châu nói :
– Đồ nhi từ sớm đã thấy nàng có điều khả nghi. Chúng ta nên trở lại cổ tự thăm dò.
Đinh Long nói với Văn Phi :
– Thiếu hiệp không cần theo sư đồ lão. Xin tự tiện.
Lục Văn Phi bất bình nói :
– Tại hạ vốn trong lúc vô ý mà đi cùng các người, bây giờ lão lại khéo dùng lời để xua đuổi.
Dứt lời, chàng quay người trở đi. Quỳnh Châu khẩn trương gọi lớn :
– Lục huynh, xin trở lại.
Lục Văn Phi không ngoảnh đầu lại, nói :
– Không cần.
Chàng vốn là người chính trực, lòng có nghi vấn tất phải làm sáng tỏ nên mới quay người trở lại cổ tự, đi vào tự môn không thấy đám Châu Y kiếm sĩ, thế là đi thẳng tới tịnh địa của Yên Sơn công chúa, thẳng bước vào viện môn, nghe một giọng trầm trầm hỏi :
– Kẻ đến là ai?
Lục Văn Phi đáp :
– Tại hạ Lục Văn Phi.
Dứt lời bèn bước vào, thì thấy Yên Sơn công chúa ngồi trong đại đình. Phụ tử Mang Tẩu phân ra ngồi hai bên. Yên Sơn công chúa thấy chàng tiến vào lạnh nhạt hỏi :
– Phải chăng người còn thấy thân phận của bổn cung là giả mạo?
Lục Văn Phi nói :
– Không sai. Tại hạ hy vọng cô nương đừng gạt người gạt mình.
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
– Nếu thân phận của bổn cung là giả thì ngươi làm sao?
Lục Văn Phi nói :
– Dù tại hạ không dám làm gì nàng, thì người khác cũng không tha thứ cho nàng đâu!
Yên Sơn công chúa mỉm cười :
– Đây là việc của nhà Tấn vương phủ, can dự gì đến người ngoài?
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Nàng nói nghe quá dễ, phủ Tấn vương năm đó cao thủ đông như kiến, họ nhận lời ký thác của Tấn vương, sao dễ tha thứ việc này. Chỉ một nhóm người Cổ Lăng thôi cũng đủ làm khó cho nàng rồi.
Yên Sơn công chúa hòa hoãn nói :
– Tạm thời chúng ta không nói đến việc này, hãy bàn việc khác được không?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
– Xin thứ tại hạ không thể tuân mệnh!
Chàng quay qua, sầm mặt nói vớiMang Tẩu :
– Tiền bối thật là người giữ bức mật đồ thứ hai phải không?
Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp đôi mắt trắng nói :
– Lão hủ không có điều gì để nói với thiếu hiệp.